Đường Thước Diễn luôn cảm thấy mình đầu thai khéo. Tuy không chui vào bụng bác gái, nhưng ba mẹ anh ta cũng thuộc dạng có tiền, ít nhất cũng đủ để anh ta làm một cậu ấm nhà giàu sống vô lo vô nghĩ.
Khi Đường Thước Diễn bắt đầu có chút nhận thức, bản thân anh ta đã có một cô em họ.
Nhỏ xíu, mềm mại, đáng yêu.
Sau này ba mẹ đều bận, quẳng anh ta sang nhà bác cả. Lúc đó, bác gái vừa chăm con gái, vừa tiện thể chăm luôn cả anh ta.
Thật ra, trong ấn tượng của Đường Thước Diễn, bác gái cũ từng rất thương con gái. Năm Đường Nguyệt Thư hai tuổi, lúc leo cầu thang bị ngã đập đầu, bác gái ôm cô vào lòng dỗ dành, giọng nói dịu dàng, từ tốn.
Anh ta chắc chắn rằng trong khoảng thời gian đó, hẳn là bác cả và bác gái đã có những khoảnh khắc ấm áp.
Sau này tại sao lại thay đổi thì thật khó nói, anh ta cũng không biết.
Đôi khi, hai người không thể đi tiếp với nhau cũng chẳng cần lý do gì.
Sau đó Đường Thước Diễn trở về nhà mình. Không biết có phải vì từng có một thời gian sống nhờ nhà người khác hay không, bởi vậy tuy anh ta sống rất tốt, nhưng từ nhỏ đã rất khéo léo, giỏi xoay xở trong các mối quan hệ xã giao.
Mẹ nói anh ta giống ba, săn sóc dịu dàng với tất cả mọi người.
Còn nói sớm muộn gì anh ta cũng sẽ chịu thiệt.
Đường Thước Diễn chẳng thèm để tâm. Năm cấp ba anh ta đã có bạn gái đầu tiên, lúc đó tình cảm vẫn chỉ dừng ở mức nắm tay nắm chân. Đáng tiếc, mối tình đầu đã chọn sự nghiệp học hành thay vì đàn ông, cậu chủ Đường bị đá.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của mối tình đầu là đúng đắn.
Cô ấy đỗ vào một trường đại học tốt, sau đó du học thạc sĩ, tiến sĩ, trở thành chuyên gia trong lĩnh vực của mình.
Cảm giác của đàn ông đối với mối tình đầu luôn khác biệt, nhưng Đường Thước Diễn lại cảm thấy mình chẳng có gì phải bận tâm về chuyện đó.
Thế nhưng anh ta không ngờ rằng, nhiều năm sau bản thân anh ta vẫn bị cái mắt nhìn chết tiệt này của mình làm tổn thương.
Bao năm qua, Đường Thước Diễn chưa bao giờ thiếu vắng người khác phái bên cạnh. Anh ta đẹp trai lại có tiền, rất hào phóng với mỗi người bạn gái, lúc bên nhau sẽ không để đối phương có nguy cơ bị cắm sừng.
Rất nhiều người thích anh ta.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Cậu chủ Đường tuyệt đối không phải người đàn ông tốt. Nếu anh ta thật sự có thể ổn định, giờ này đáng lẽ đã kết hôn sinh con xong luôn rồi.
Gia đình đã thúc giục rất nhiều lần, bởi vì bây giờ hình như dần dần chỉ còn lại một mình anh ta độc thân.
Có một câu nói cũng rất đúng, mỗi người đều sẽ có quả báo của riêng mình.
Quả báo cho ba mươi mấy năm phóng túng của Đường Thước Diễn chính là vào năm ba mươi hai tuổi, giữa đám đông, anh ta đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc vest nữ, đeo kính gọng vàng.
Trông cô ấy không lớn tuổi lắm nhưng lại có vẻ chững chạc, tháo vát đến lạ.
Cậu chủ Đường cứ thế thuận miệng hỏi người bên cạnh một câu: “Cô gái đeo kính kia là ai vậy?”
“Con gái út nhà họ Tịch, Tịch Hướng Nhiễm, thiên tài mười mấy tuổi đã vào đại học. Năm nay cô ấy mới về nước, anh Đường không quen cũng là chuyện bình thường.”
Ban đầu Đường Thước Diễn không mấy để tâm, nhưng sau vài lần gặp gỡ thì anh ta lại có chút hứng thú với người ta.
Ở độ tuổi này, thực ra cậu chủ Đường đã không còn nhiều nhiệt huyết như trước kia nữa. Nhiều khi cũng chẳng cần anh ta phải tốn công tốn sức theo đuổi các cô gái làm gì.
Thế nhưng lần này anh ta đã đụng phải tấm thép rồi.
Tịch Hướng Nhiễm, 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ. Trong suốt thời gian làm nghiên cứu sinh, cô ấy liên tục công bố bài báo, đúng chuẩn vua cày trong giới cày cuốc. Hiện giờ cô ấy đã về nước nhận việc tại một trường đại học với vị trí giảng viên. Trên thực tế, phía nhà trường vì muốn giữ chân nhân tài nên còn vẽ ra viễn cảnh sẽ có phòng thí nghiệm độc lập cho cô ấy.
Cô ấy quen một người đàn ông, một người trông có vẻ ngoài hào nhoáng, bóng bẩy.
Ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện cũng có trình độ, đủ lịch lãm.
Cô ấy có thể nhận ra cậu chủ nhà họ Đường này có chút ý tứ với mình. Nhưng Tịch Hướng Nhiễm đã không về nước nhiều năm, cô ấy vô cùng xa lạ với mạng lưới quan hệ ở đây, hơn nữa đối phương cũng không phải kiểu người cô ấy thích.
Con người Đường Thước Diễn có vẻ thích bị ngược. Ban đầu chỉ là hứng thú, sau đó phát hiện ra cô Tịch này ưu tú đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn.
Không ai ngờ được, cuối cùng cậu chủ Đường lại là một người bị hấp dẫn bởi trí tuệ.
Anh ta giống như kiểu gã trai hư lêu lổng bao năm cuối cùng lại phải lòng một cô gái ngoan hiền.
Rất vô lý, nhưng sự thật lại là như vậy.
Thế là quả báo của anh ta bắt đầu.
Đường Thước Diễn rất giỏi chọn quà cho phụ nữ. Anh ta tặng túi xách hàng hiệu, trang sức đắt tiền, thậm chí cả nước hoa được đặt làm riêng từ các thương hiệu xa xỉ.
Nhưng tất cả đều không sánh bằng một cuộc điện thoại của sư huynh Tịch Hướng Nhiễm mời cô ấy cùng tham dự một diễn đàn học thuật.
Đường Thước Diễn thử tìm hiểu về chuyên ngành của người ta, có đi nghe thử hai buổi tọa đàm, nghe xong mà chẳng hiểu gì sất.
Chẳng có tiếng nói chung.
Trớ trêu thay, Đường Thước Diễn lại thích bị ngược như vậy. Người ta không ưa anh ta, anh ta lại cứ sáp tới.
Đương nhiên, về khoản theo đuổi phụ nữ thì anh ta rất thành thạo. Chuyên ngành không có tiếng nói chung cũng chẳng sao, anh ta muốn yêu đương với cô ấy chứ có phải muốn làm nghiên cứu đâu. Anh ta vừa đẹp trai, vừa có tiền lại hào phóng, tan làm được tâm sự với trai đẹp thì còn gì bằng.
Điểm trừ duy nhất chính là tuổi tác của Đường Thước Diễn.
Anh ta biết đa phần các cô gái trẻ cũng thích những người đàn ông trẻ tuổi.
Anh ta lớn hơn đối phương tám tuổi.
Khoảng cách tuổi tác này không thể nào thay đổi được.
Cô gái nhỏ cũng nói thẳng. Cô ấy bảo mình thích người bằng tuổi hoặc nhỏ hơn mình một chút.
Tuổi tác khiến cậu chủ Đường như bị trúng một mũi tên vào đầu gối.
Trước kia Đường Thước Diễn không phải kiểu người thích cưỡng cầu. Người ta đã nói vậy rồi thì đáng lẽ anh ta nên từ bỏ. Kết quả là khi Đường Thước Diễn được mời đến trường cô ấy xem lễ kỷ niệm, với tư cách là đại diện giảng viên nên Tịch Hướng Nhiễm lên sân khấu hát một bài tiếng Anh, bởi vậy lại khơi dậy trái tim anh ta một lần nữa.
Anh ta muốn cưỡng cầu một lần.
Theo đuổi ròng rã một năm, anh ta lại già thêm một tuổi.
Anh ta ngày càng nhạy cảm với tuổi tác, dù cho những người xung quanh đều nói không nhìn ra anh ta đã ngoài ba mươi.
Cuối cùng trái tim của cô gái nhỏ cũng không phải làm bằng sắt đá. Một năm đủ để cô ấy nảy sinh chút cảm tình. Tuy anh ta lớn hơn tám tuổi, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận.
Trong buổi hẹn hò gần đây nhất, không khí lúc chia tay rất tốt đẹp. Dưới ánh đèn đường, Tịch Hướng Nhiễm hôn lên má Đường Thước Diễn một cái.
Tay chơi tình trường Đường Thước Diễn lại bị một nụ hôn phớt nhẹ lên má làm cho quay cuồng đầu óc.
Anh ta cảm thấy mình sắp theo đuổi được cô ấy rồi.
Kết quả là một đêm sau đó, người ta nghe được về lịch sử tình trường của anh ta, bèn gửi một bài văn nhỏ xin lỗi, sau đó chặn anh ta.
Cô gái nhỏ không chấp nhận được lịch sử tình trường phong phú của anh ta. Trước đó cô ấy hoàn toàn không hiểu gì về anh ta, mãi đến tối qua mới nghĩ đến việc nghiêm túc tìm hiểu về quá khứ của anh ta.
Đường Thước Diễn thất tình rồi.
Anh ta ôm cháu gái nhỏ của nhà em họ khóc lóc thảm thiết.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Lần này Đường Thước Diễn thật sự đã động lòng. Anh ta thích người ta, bởi vậy sau khi bị chặn thì suy sụp mất nửa tháng.
Cuối cùng anh ta vẫn không thể buông bỏ, chạy đi chặn đường người ta.
“Hướng Nhiễm, em đừng tìm hiểu về anh qua người khác. Em muốn biết gì thì anh sẽ nói cho em nghe.”
Tịch Hướng Nhiễm im lặng rất lâu, cuối cùng hỏi một câu: “Anh còn nhớ mình đã từng có bao nhiêu bạn gái không?”
Đường Thước Diễn: “…”
Thậm chí có những người anh ta còn không nhớ nổi tên và mặt mũi.
Tịch Hướng Nhiễm: “Em chưa từng yêu ai, muốn tìm một người bạn trai có lịch sử tình trường không quá phong phú, và chung thủy một chút.”
Đường Thước Diễn biết mình lại có thêm một điểm yếu nữa. Người ta không hy vọng mối tình đầu của mình lại là một người như anh ta.
Anh ta không có cách nào chứng minh với cô ấy rằng mình là một đối tượng yêu đương đáng tin cậy.
Nhưng cô gái nhỏ lại nói: “Em thật sự khá thích anh, nhưng trước ba mươi tuổi em sẽ không cân nhắc chuyện kết hôn, hơn nữa cũng không nghĩ sẽ yêu anh lâu dài. Anh có chấp nhận được không?”
Cuối cùng Đường Thước Diễn cũng hiểu ra câu nói đó: Kẻ làm người khác đau khổ, ắt sẽ có ngày bị người khác làm cho đau khổ.
Lúc anh ta muốn tính đến chuyện hôn nhân, người con gái anh ta yêu lại nói mình không cân nhắc, cho dù có cân nhắc cũng sẽ không phải là anh ta, rồi hỏi anh ta có chấp nhận mối quan hệ như vậy không.
Chỉ có thể nói tất cả đều là quả báo.
Nhưng tình yêu khiến người ta mê muội, Đường Thước Diễn đã đồng ý.
Anh ta rất nỗ lực giữ gìn vóc dáng và gương mặt của mình, cô bạn gái nhỏ của anh ta thích những người trẻ trung, đẹp trai.
Đường Thước Diễn rất cố gắng để giữ lấy trái tim bạn gái. Bất kể là nụ hôn đầu hay những chuyện khác, anh ta đều cố gắng hết sức để cô ấy cảm thấy tốt đẹp, cảm thấy thoải mái.
Lần đầu tiên cậu chủ Đường lại cảm thấy lo được lo mất khi yêu đương.
Tịch Hướng Nhiễm còn trẻ, tiền đồ vô lượng, cũng không phải kiểu người sẽ vì một người đàn ông mà dừng bước, trừ khi anh ta có thể theo kịp bước chân của cô ấy.
Mặc dù ở độ tuổi ngoài ba mươi, Đường Thước Diễn vẫn có sức khỏe tốt, nhưng không thể phủ nhận rằng lúc bằng tuổi bạn gái hiện tại, cơ thể anh ta ở trạng thái tốt nhất, chỉ có điều lúc đó anh ta là một kẻ khốn nạn.
Bây giờ không biết nên nói là quả báo hay là ân huệ nữa.
Anh ta đã ngã một cách triệt để.
Bạn gái bận rộn, có khi mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Ở độ tuổi này, đáng lẽ anh ta nên thỏa hiệp với gia đình mà kết hôn. Anh ta cũng muốn kết hôn rồi, nhưng hễ nhắc đến chuyện cưới xin, có lẽ anh ta sẽ bị đá ngay.
Hiếm khi Tịch Hướng Nhiễm xong việc trở về. Đường Thước Diễn xoa bóp vai cho cô ấy. Cô ấy hơi mệt, nói: “Lát nữa anh về đi, em đến kỳ rồi.”
Ý của cô ấy là tối nay không làm được.
Thế nhưng Đường Thước Diễn đã nhung nhớ bạn gái mấy ngày nay lại trở nên nhạy cảm: “Làm được thì anh mới được ở lại à? Tịch Hướng Nhiễm, em coi anh là trai bao đấy à?”
Mà còn là loại trai bao tự dâng hiến.
Tịch Hướng Nhiễm: “Nhưng mà, trước kia anh ở lại không phải đều là vì…”
Đường Thước Diễn bắt đầu chơi xấu: “Tối nay anh chỉ muốn ôm bạn gái ngủ thôi, anh không đi.”
Trước kia là anh ta quyến rũ cô ấy. Dù sao anh ta cũng không còn là cậu trai mới lớn nữa, phải biết cách phát huy lợi thế của mình. Sao kỹ năng giường chiếu tốt lại không phải là bản lĩnh của anh ta chứ?
Tịch Hướng Nhiễm cũng không đuổi anh ta ra ngoài.
Đường Thước Diễn được ôm bạn gái như ý muốn.
Yêu nhau lâu rồi, Đường Thước Diễn còn nhạy cảm hơn cả da nhạy cảm về vấn đề tuổi tác, bởi vì xung quanh Tịch Hướng Nhiễm luôn có những người đàn ông trẻ tuổi săn đón cô ấy.
Phó giáo sư mới hai mươi bảy tuổi, lại còn xinh đẹp, người theo đuổi nhiều vô kể.
Còn Đường Thước Diễn đã ba mươi lăm tuổi.
Đến khi bạn gái anh ta muốn kết hôn, có lẽ anh ta cũng đã gần bốn mươi, hơn nữa cô ấy đã từng nói thẳng là sẽ không cân nhắc đến chuyện kết hôn với anh ta.
Người lạc quan đến mấy mà tâm sự dồn nén lâu ngày cũng không ổn.
Sau đó có một ngày, Tịch Hướng Nhiễm phát hiện ra một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe ở nhà Đường Thước Diễn. Anh ta được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, mức độ nhẹ, không phải chuyện gì to tát.
“?”
Cô ấy tìm bạn trai nói chuyện này. Đôi mắt thường ngày chỉ biết quyến rũ người khác của anh ta giờ đây lại mang theo nét buồn bã, anh ta hỏi cô ấy: “Anh thật sự không thể trở thành đối tượng kết hôn của em sao?”
Sau khi biết được nguyên nhân khiến anh ta trầm cảm, Tịch Hướng Nhiễm: “…”
“Bây giờ anh đã vội muốn kết hôn rồi sao?” Tịch Hướng Nhiễm hỏi.
Đường Thước Diễn sợ cô ấy sẽ đề nghị chia tay, vội nói: “Không vội, chỉ là anh nghĩ đến sau này nên có chút buồn thôi, em không cần để ý đến anh đâu…”
Tịch Hướng Nhiễm ngắt lời anh ta: “Bây giờ anh về nhà lấy sổ hộ khẩu đi.”
Đường Thước Diễn chưa kịp phản ứng: “Làm gì?”
“Đến Cục dân chính.”
Từ Cục dân chính bước ra, Đường Thước Diễn vẫn cảm thấy như đang sống trong mơ. Anh ta gọi người phụ nữ bên cạnh một tiếng: “Vợ ơi.”
Tịch Hướng Nhiễm nói: “Giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận rồi, anh đừng có làm ầm lên, em không muốn tổ chức đám cưới đâu.”
Ồ, kết hôn bí mật.
Chứng trầm cảm của Đường Thước Diễn đã nhanh chóng khỏi hẳn.
Trong lúc Tịch Hướng Nhiễm bận rộn lên lớp, làm thí nghiệm và viết luận văn, một mình Đường Thước Diễn đã mua xong nhẫn cưới và mọi thứ.
Bây giờ anh ta cảm thấy mình thật may mắn, có vợ rồi.
Hì hì.
——Hết——