Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 23

Đường Nguyệt Thư cảm thấy công việc hôm nay của cô không thể gọi là đi theo phiên dịch, mà là cùng ăn chơi.

Cậu chủ không chỉ không thử qua tất cả các trò vui chơi ăn uống, hắn ta còn đi tham quan các thương hiệu xa xỉ, thấy vừa mắt cái gì thì hắn ta đều hỏi xem cô có muốn mua hay không.

Đường Nguyệt Thư chỉ có thể kiên nhẫn từ chối.

Cô có thể từ chối mua mấy món đồ đắt tiền đó, nhưng đồ ăn thì cô lại khó lòng từ chối. Kết quả, hắn ta gọi một suất thực đơn lãng mạn dành cho hai người, kiểu có nhạc công chơi đàn violin bên cạnh vì bọn họ.

“…”

Chiêu trò của đám con nhà giàu dùng để theo đuổi người khác, Đường Nguyệt Thư không còn xa lạ gì nữa, thậm chí tâm trạng của cô còn bình lặng như nước.

Cái gọi là phần ăn lãng mạn dành cho hai người suy cho cùng cũng chỉ là một bữa ăn thôi, cô ăn mà không hề thay đổi sắc mặt.

Trương Ngạn Minh đưa ra khá nhiều chủ đề, hắn ta chắc chắn là người rất giỏi giao tiếp, cũng không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của cô.

Cô không tham gia vào mấy đề tài không liên quan đến công việc.

Hắn ta hình như rất thích ghi lại cuộc sống, hắn ta chụp tới chụp lui khắp nơi. Đường Nguyệt Thư không xác định cô có xuất hiện trong ống kính của hắn ta hay không, dù sao lúc đối phương đề xuất muốn chụp ảnh chung, cô đã từ chối.

Nhưng giữa bọn họ dù sao vẫn tồn tại quan hệ thuê và bị thuê. Cô không thể nào luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động của chủ thuê suốt hành trình, như vậy vừa không lịch sự vừa không phù hợp.

Nói thật, Đường Nguyệt Thư cho rằng lịch trình hôm nay của chủ thuê, chỉ cần tiếng Anh đủ tốt thì hoàn toàn không cần phiên dịch tiếng Pháp.

Hành động mời phiên dịch đơn thuần là do nhiều tiền nên muốn đốt tiền thôi.

Buổi tối trước khi trở về, Trương Ngạn Minh bảo tài xế đưa cô về nhà trước.

Đường Nguyệt Thư luôn cảm thấy hắn ta rất kỳ lạ, vì thế yêu cầu tài xế chạy đến một giao lộ gần nhà. Sau khi xuống xe, bóng dáng của cô hòa vào trong đám đông, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Trương Ngạn Minh liếc nhìn cái hộp nhỏ đặt bên cạnh chỗ ngồi, đó là một hộp trang sức, mặt trên in logo của một thương hiệu đắt đỏ nào đó. Đồ bên trong đối với hắn ta mà nói không tính là đắt, chẳng qua người hắn ta muốn tặng chỉ nhìn liếc qua đã từ chối.

Theo lý thuyết, những người có thể du học thì gia cảnh cũng khá giả, thế nhưng bản chất khái niệm “khá giả” này quá rộng. Gia cảnh khá giả ở mức như bọn họ thì cũng không cần phải vừa học vừa làm để trải nghiệm cuộc sống.

Nhưng làm sao bây giờ, hình như người ta không có hứng thú với những thứ đồ đắt giá này, món quà hắn ta tặng không đúng rồi.

Cậu ấm Trương không hề cảm thấy uể oải, ngược lại hắn ta hứng thú bừng bừng mở tập ảnh trong di động ra, cập nhật trạng thái ngày hôm nay ngay ở trên xe.

Từ tính cách của Trương Ngạn Minh là có thể nhìn ra, hắn ta là một người nổi bật trong các mối quan hệ xã giao.

Hắn ta vừa đăng bài chưa bao lâu, đã có không ít người bình luận và like cho hắn.

Có người bình luận ở phía dưới, hỏi người đẹp trong hình 6 có phải là bạn gái mới của hắn ta hay không.

Khu bình luận còn xuất hiện một số bạn gái cũ hoặc đối tượng mập mờ của cậu chủ Trương, rõ ràng “hồ cá” của hắn ta là một nơi cực kỳ rộng lớn.

Trương Ngạn Minh lựa chọn tương tác. Nếu là lúc trước, có lẽ hắn ta sẽ tiếc nuối vì mất mỗi con cá trong khu bình luận. Bây giờ thì khác, hắn ta thật sự sinh ra chút hứng thú với vị phiên dịch Tiểu Đường.

Bằng không làm sao nói bản chất của đàn ông là thích làm khổ mình chứ.

Hiếm khi hắn ta gặp được đóa hoa lạnh lùng đối với hắn ta xa cách, chỉ hành xử theo việc công như thế. Trái lại hắn ta lại nảy sinh lòng muốn hái hoa.

Trương Ngạn Minh không biết Lâm Xuyên đã lướt trúng bài đăng của hắn ta hay chưa. Dù sao bọn họ lớn lên cùng nhau, có chút liên lạc trên mạng xã hội là bình thường. Anh lướt trúng là tốt nhất, không lướt trúng thì về sau hắn ta sẽ đến trước mặt đối phương khẳng định sự hiện diện.

Đường Nguyệt Thư ở bên ngoài chơi cùng với hắn ta cả một ngày, về đến nhà thì cô mệt mỏi đến nỗi nằm sõng soài trên sofa.

Nhưng hình như cô đã hứa với fans rằng hôm nay cô sẽ livestream, một khi đã hứa thì phải thực hiện lời hứa.

Đường Nguyệt Thư nằm trong chốc lát rồi xem mấy giờ. Cô đứng dậy, nhanh chóng trang điểm lại cho mình. Thật ra hôm nay cô cũng không trang điểm gì nhiều, nhưng bây giờ ở nhà livestream thì cô càng chú tâm hơn so với đi ra ngoài.

Đường Nguyệt Thư không đủ thời gian để thay quần áo nên cô dứt khoát mặc bộ đồ hôm nay rồi ngồi trước bàn máy tính. Trước khi livestream, cô uống một ngụm nước lớn, điều chỉnh cách quản lý biểu cảm một chút rồi cô bắt đầu livestream.

Việc đối mặt nói chuyện trước ống kính livestream, thật đúng là làm nhiều quen tay. Bây giờ cô cảm thấy nói chuyện trước ống kính đã biến thành một chuyện rất tự nhiên.

Chẳng qua làm livestream thì quan trọng nhất vẫn là phải giữ lại người xem. Tư thái chuyện trò vui vẻ của cô rất quan trọng. Tiếng hát, ngoại hình và phong cách ăn mặc trang điểm cũng quan trọng không kém, dù thiếu một thứ cũng không được.

Bên kia, Lâm Xuyên vừa mới lướt xem xong bài đăng của Trương Ngạn Minh.

Từ trước đến nay Trương Ngạn Minh luôn là con khổng tước sặc sỡ, lộng lẫy. Trong các bài mà hắn ta từng đăng có ảnh không ít người phụ nữ. Người khác rất khó nhận ra rốt cuộc ai mới là người có quan hệ sâu sắc với hắn ta hơn.

Trước kia Lâm Xuyên chỉ nhìn bài đăng của hắn ta một cái là lướt qua luôn. Bây giờ anh có thể ấn mở xem mấy tấm ảnh đó của hắn đã là nể tình lắm rồi.

Anh keo kiệt đến mức ngay cả một nút like cũng không muốn cho.

Đối với chuyện Đường Nguyệt Thư xuất hiện trong ảnh chụp của Trương Ngạn Minh, anh không có phản ứng gì. Đây là chuyện riêng của bọn họ.

Chỉ là ngay sau đó, anh còn chưa kịp lướt qua, trên đầu màn hình di động bỗng hiện ra thông báo nhắc nhở đến từ ứng dụng khác.

Streamer mà bạn theo dõi đã livestream.

Nó thông báo một câu như vậy.

Mà phòng livestream mà Lâm Xuyên xem gần đây chỉ có một.

Anh di chuyển ngón tay và nhấn vào.

Quả nhiên, trong màn hình di động xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Không biết có phải do tần suất anh xuất hiện trong phòng livestream quá thường xuyên hay không, mà streamer dường như thuộc ID của anh. Đồng thời khi anh nhấn vào, mặt mày cô cong cong, nói một câu chào mừng.

Lâm Xuyên nhìn người xuất hiện trong hình, quần áo trên người cô giống hệt như trong bức ảnh vừa rồi.

Vậy là chuyện hôm nay.

Đêm qua cô gửi tin nhắn cho anh nói cô có việc, đó là cô đi ra ngoài cùng với Trương Ngạn Minh.

Hơn nữa bây giờ hình ảnh trong livestream, dù cho cô đã tận lực điều chỉnh cảm xúc của mình để làm sôi động bầu không khí trong phòng livestream, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự mệt mỏi giữa hàng lông mày của cô. Trạng thái và giọng nói của cô không kém nhiều, nhưng đúng là vẫn có sự khác biệt.

Lâm Xuyên không hiểu cô lắm.

Từ khi quen biết tới nay, ấn tượng của Lâm Xuyên đối với cô gái trẻ tuổi này chính là: Cô rất liều mạng, bận rộn như một con quay đang quay tròn. Tuy nhiên là người ngoài cuộc, anh không thấy rõ mục tiêu của cô là gì.

Anh đặt điện thoại xuống, nhưng không rời khỏi giao diện livestream.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Ngay từ đầu anh chỉ là nhấn vào xem một chút, nhưng sau khi xem qua vài lần, anh phát hiện nội dung của cô Đường quả thật đáng xem. Biểu cảm của cô ở trong phòng livestream trông sinh động hơn nhiều so với ngoài đời.

Đương nhiên, cũng có thể bởi vì quan hệ của họ chưa đến mức độ đó.

Khung giờ Đường Nguyệt Thư livestream đa số sẽ rơi vào buổi tối. Bình thường cô sẽ livestream trong vòng hai đến ba tiếng, đôi khi một tiếng cô đã livestream xong.

Khoảng thời gian này đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi của Lâm Xuyên.

Chất lượng giấc ngủ của anh luôn khá tệ. Lúc trước khi anh đi khám bác sĩ, bác sĩ nói là do áp lực lớn dẫn đến mất ngủ.

Đáng tiếc anh sinh ra trong gia đình như vậy, không thể không có áp lực.

So với áp lực nặng nề, không có áp lực mới là đáng tiếc nhất.

Bác sĩ kê đơn thuốc ngủ, chỉ có điều Lâm Xuyên không thích tác dụng phụ của thuốc ngủ lắm.

Ngược lại là gần đây khi nghe phòng livestream này, anh cảm thấy có chút hiệu quả thôi miên, đương nhiên cũng có thể do gần đây anh quá mệt mỏi.

Dù sao treo phòng livestream trên di động đối với anh mà nói thì nó không có ảnh hưởng gì.

Nghe thì cứ nghe một lát đi.

***

Mười ngày lễ Giáng Sinh cứ như vậy trôi qua, thời gian Đường Nguyệt Thư được nghỉ ngơi thật sự trong kỳ nghỉ này không nhiều lắm, nhưng điều đó không ngăn được cô mắc phải chút hội chứng nghỉ lễ.

Biểu hiện cụ thể là cô vừa nghĩ đến chuyện đi học đã có chút muốn nghỉ học.

“…”

Nói thì nói vậy thôi, chứ đến lúc nên dậy sớm cô vẫn phải bò dậy.

Bữa sáng vẫn được cô mua đại ở trên đường.

Gần chỗ ở của Đường Nguyệt Thư có một cửa hàng, bánh sừng bò của bọn họ rất nổi tiếng, thuộc một trong những địa điểm người nước ngoài đến du lịch nhất định phải ghé qua. Chỉ là nhà bọn họ chỉ bán bánh sừng bò vào buổi sáng, có du khách sẽ xếp hàng ở đây từ sớm chỉ vì muốn thưởng thức loại bánh này.

Quả thật bánh sừng bò nhà bọn họ làm khá ngon, nhưng cô ăn nhiều quá nên ngán rồi.

Nhưng thế giới bên ngoài là một hoang mạc ẩm thực khổng lồ, không ăn thì có thể sẽ chết đói.

Đường Nguyệt Thư mua xong bữa sáng thì vội vã chạy đến trường học.

Hôm nay, đại đa số học sinh không có mấy ai thật sự đặt tâm trí vào việc học. Đa phần mọi người đều say sưa chia sẻ cuộc sống ngày nghỉ của mình cho các bạn học.

Điều này càng làm nổi bật kỳ nghỉ bận rộn của cô.

Đường Nguyệt Thư vào phòng học thì đụng trúng Garrel, cô chào hỏi đối phương.

Tinh thần của chàng thanh niên đẹp trai người Pháp này trông không được tốt lắm, nhưng anh ta vẫn chào lại cô.

Đường Nguyệt Thư rất nhanh đã biết tình hình mấy ngày nay của Garrel. Bạn học có quan hệ không tệ ở trong lớp kể rằng mấy hôm nay anh ta bị người ta theo đuổi rất mãnh liệt.

Cô gái tỏ tình với anh ta trong bữa tiệc không phải là nhất thời nổi hứng, người ta rất nghiêm túc theo đuổi chàng trai cô ấy thích.

Người chân thành từ trước đến nay rất khó khiến người ta từ chối. Hiển nhiên Garrel không có ý chí sắt đá như Đường Nguyệt Thư, anh ta cho đối phương thấy hy vọng, cho nên gần đây rất đau đầu.

Những bạn học biết anh ta có ý với cô rất nhiều chuyện, bọn họ hỏi cô nghĩ sao, có hứng thú cứu đối phương ra khỏi “biển lửa” hay không.

Ở Pháp có một bộ phận người trẻ đã chọn kết hôn từ cấp ba. Thanh niên chất lượng tốt có thể duy trì độc thân trong giai đoạn thạc sĩ thật ra cũng không quá nhiều, Garrel chắc chắn là một trong số đó. Tạm thời chưa đề cập đến chuyện tương lai, nhưng với chàng trai tuấn tú như vậy, hầu hết mọi người khó mà chọn cách bỏ qua.

Đường Nguyệt Thư chỉ cười, cô lắc đầu.

Trước khi bắt đầu một mối quan hệ nam nữ thân mật, ít nhất cô phải có chút h.am m.uốn với người ta, h.am m.uốn gì cũng được.

Đối lập với một quý ông biết tiến lùi như Garrel, một số người khác thì không biết điều cho lắm.

Sau khi Đường Nguyệt Thư kết thúc kỳ nghỉ, dường như mỗi ngày cô đều dịch tài liệu cho Lâm Xuyên. Tài liệu lúc ít lúc nhiều, hiệu suất của cô đặt ở đó, đối với cô mà nói đây không phải là công việc khó khăn. Trong giao diện trò chuyện của hai người trên cơ bản không có nội dung gì khác.

Ngược lại thì cậu chủ Trương Ngạn Minh này, từ sau đêm đó vẫn tiếp tục thử hẹn cô làm người phiên dịch tiếng Pháp cho hắn ta. Công việc bán thời gian này đọc là “phiên dịch”, nhưng viết lại là “cùng đi chơi”.

Đường Nguyệt Thư không có hứng thú đi chơi cùng với cậu ấm. Cô không phải kẻ ngốc, sau ngày hôm đó ít nhiều gì cô cũng có thể đọc ra một ít ý nghĩ của hắn ta. Cô coi như hắn ta chỉ nhất thời hứng khởi, cô cũng lười để tâm đến.

Cô đã từ chối nhiều lần.

Cậu ấm bắt đầu ném tiền, tăng giá trị con người cho cô.

Tiền mời phiên dịch rõ ràng cao hơn giá thị trường.

Đường Nguyệt Thư không muốn dây dưa. Loại hành vi vung tiền này trong mắt cô không phải Thần Tài thật sự, mà là kiểu có ý đồ xấu giả vờ tốt bụng.

Chỉ là cách xử lý lạnh lùng của cô không thật sự giải quyết được vấn đề.

Hôm nay là thứ sáu.

Buổi sáng Đường Nguyệt Thư không có tiết, cô ở nhà phiên dịch hợp đồng cho Thần Tài.

Cô cảm thấy sau mấy ngày phiên dịch, cô đã có một chút hiểu biết sơ lược về các hoạt động kinh doanh và cách vận hành của công ty Thần Tài.

Đây có lẽ là sự chênh lệch thông tin trong thế giới này, sự khác biệt giữa những gì có thể tiếp cận và những gì không thể. Có người sinh ra đã tiếp xúc với những điều này. So với bọn họ, những năm tháng trước đây của Đường Nguyệt Thư chẳng khác nào một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt.

Có lẽ cuộc đời của cô đã được định sẵn ngay từ lúc cô chào đời, mất đi một số cơ hội để lựa chọn.

Trong quá trình phiên dịch, cô sẽ gặp phải một số danh từ ít sử dụng. Sau khi lên mạng tra cứu thì cô vẫn chưa hiểu lắm, để đảm bảo, cô sẽ gửi tin nhắn hỏi ông chủ.

Câu trả lời của Lâm Xuyên từ trước đến nay rất rõ ràng.

Không nói đến những chuyện khác, Đường Nguyệt Thư thật sự cảm nhận được cảm giác được dìu dắt khi làm nhân viên mới ở nơi làm việc.

Công việc buổi sáng hoàn thành, cô còn dành chút thời gian quay chút tư liệu thực tế rồi canh đúng giờ để ra ngoài đi học.

Sau đó cô thuận lợi nhận được một bài tập nhỏ trong khóa học buổi chiều.

Cô còn phải cảm ơn vì lần này giáo sư giao bài tập cá nhân, chứ không phải bài tập nhóm. Quan hệ hiện tại giữa cô và Garrel hơi vi diệu, quan hệ giữa anh ta và một cô gái khác cũng vi diệu không kém, việc này thật phiền phức.

Không ai không chờ mong đến cuối tuần cả. Sau khi tan học, bước chân của Đường Nguyệt Thư hướng về phía cổng trường nhẹ nhàng hơn. Cô muốn đến phố người Hoa để ăn đồ ăn Trung Quốc mà cô đã thèm suốt mấy ngày nay.

Chưa đi ra cổng trường được mấy bước, bên tai cô đã vang lên tiếng còi xe.

Tiếng còi này nghe thật sự khá chói tai, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng mà nhìn qua. Đường Nguyệt Thư cũng không ngoại lệ, cô muốn nhìn xem, rốt cuộc là tên ngốc nào đang bấm còi ở cổng trường.

Cô nhìn thấy một chiếc Bugatti màu đen.

Có một người đàn ông đeo kính râm đang dựa vào trước đầu xe. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác dài, giống như không sợ lạnh nên không cài cúc áo mà để hở rộng. Đúng là người muốn giữ phong độ mà không cần giữ ấm.

Trang phục này khá giống với nhân vật nam trong phim Hàn Quốc, cộng thêm chiếc xe mấy triệu đô la phía sau hắn ta, nói hắn ta là nam chính bước ra từ phim truyền hình chắc cũng có người tin. Chỉ riêng lúc Đường Nguyệt Thư nhìn qua đã có người tiến lên bắt chuyện với chủ xe.

Ban đầu cô chỉ chửi thầm một câu “Đồ ngu” ở trong lòng. Kết quả khi nhìn sang, cô thấy người này khá quen mắt.

Đợi đến khi nhìn rõ, bước chân của cô đột nhiên nhanh hơn một chút.

Có lẽ là thua ở chỗ chân không dài bằng người ta, cô chưa đi được vài bước đã bị người ta đuổi theo.

“Đường Nguyệt Thư, cô chạy làm gì? Tôi có ăn thịt người đâu.” Trương Ngạn Minh tháo kính râm xuống, rất khó hiểu mà túm chặt cô.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô điều chỉnh biểu cảm của mình một chút, sau đó cô xoay người lại, giọng điệu bình tĩnh: “Anh Trương, anh có chuyện gì sao?”

Ánh mắt của Trương Ngạn Minh dừng ở trên gương mặt không trang điểm của cô. Nói thật thì hầu như những cô gái từng hẹn hò với hắn ta chưa có ai để mặt mộc khi ra ngoài cùng hắn ta. Hơn nữa khuôn mặt mộc này của cô đúng là càng nhìn càng thấy đẹp.

Hắn ta dừng một chút, hỏi: “Tối hôm qua tôi gửi tin nhắn cho cô mà sao cô không trả lời? Gọi điện thoại cũng không bắt máy. Dù gì tôi cũng xem như là khách hàng của cô, bây giờ cô đối xử với tôi như thế này à?”

Đường Nguyệt Thư nghe thấy lời hắn ta nói, miễn cưỡng bày tỏ thái độ: “Là anh à, anh Trương? Thật ngại quá, anh đeo kính râm nên tôi không có nhận ra. Tại sao anh ở chỗ này vậy?”

Về khoản giả ngu, cô khá là giỏi.

Trương Ngạn Minh làm sao không nghe hiểu chứ, hắn ta cười lạnh: “Tôi đặc biệt đợi cô đó thì sao nào?”

Quả nhiên là cố tình chặn đường cô rồi.

Cô hơi nhíu mày, tựa như hơi hoang mang.

Dường như hắn ta có thể đoán được cô đang suy nghĩ gì ở trong lòng, hắn ta nói: “Cô cho rằng thời khóa biểu chương trình học của cô khó lấy lắm à?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

“Anh Trương, tôi đã nói với anh rồi, gần đây tôi khá bận nên chắc không có thời gian làm người phiên dịch cho anh. Anh không cần phải làm như thế.”

Cái kiểu lái siêu xe đến cổng trường một cách phô trương này làm cô nhớ đến thằng ngốc hồi cấp ba từng lái xe vào tận sân trường, bày nến tỏ tình ngay dưới tầng khu dạy học.

Lúc đó cậu ta còn dùng đèn xe để chiếu sáng, tất cả học sinh ở tòa nhà tụ tập bên lan can xem náo nhiệt. Chuông vào lớp vang lên mà cũng không có ai chịu quay lại học tiết tự học buổi tối. Đường Nguyệt Thư ngồi trong lớp thờ ơ, mặc kệ cho ai đến gọi cô xuống dưới. Cuối cùng, thầy giám thị phải ra mặt dẹp hết. Vì trên mặt đất có xếp tên của cô nên cô cũng bị vạ lây.

Trời mới biết cô vô tội thế nào.

“Cô nói xem cô đang bận gì?” Trương Ngạn Minh cười tủm tỉm nhìn cô: “Dù cô thật sự có việc bận, tối nay cũng dành chút thời gian ra ngoài đi? Tôi tự mình lái xe đến đây đó, tôi đưa cô đi dạo nhé?”

Chẳng trách người ta nói, những người đàn ông có chút nhan sắc lại hào phóng, khi theo đuổi ai đó thì quả thật dễ như trở bàn tay.

Không cần biết Đường Nguyệt Thư có rành xe hay không, cô vẫn nhận ra chiếc xe của hắn ta không tệ, không phải loại xe bình thường ở ngoài đường.

Phần lớn mọi người sẽ rất khó từ chối cơ hội được ngồi trên chiếc siêu xe như thế.

Con người thật sự yêu tiền và ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Đường Nguyệt Thư lùi về sau một bước: “Anh Trương, đây là việc riêng của tôi, tôi không cần phải báo cáo cho anh. Còn nữa, tôi hy vọng về sau anh đừng đột ngột xuất hiện ở cổng trường của tôi giống như hôm nay.”

Chắc là do cô chỉ là một du học sinh bình thường, nên khi cô nói chuyện chẳng khiến người khác cảm thấy có chút lực uy h**p nào.

Trương Ngạn Minh bật cười: “Cô không hề cho tôi chút thể diện nào à?”

Cô thật sự không thích người không có ranh giới như thế, cô không chấp nhận kiểu như này.

“Tôi có việc đi trước, anh muốn làm gì thì làm.” Đường Nguyệt Thư không muốn tiếp tục dây dưa với đối phương.

Trong mắt cô, hành động của cậu chủ Trương thật khó hiểu. Thậm chí cô không biết kiểu theo đuổi do nhất thời hứng khởi của hắn ta rốt cuộc xuất phát từ điều gì.

May là sau khi bị Đường Nguyệt Thư làm bẽ mặt, cậu ấm này không đuổi theo cô nữa. Cô thuận lợi trở về căn phòng nhỏ của mình.

Trương Ngạn Minh đứng tại chỗ nhìn bóng hình xinh đẹp kia khuất dần khỏi tầm mắt.

Sau một lúc lâu, hắn ta xoay người trở về xe, khởi động xe rồi lái xe đi.

Đường Nguyệt Thư cho rằng cô đã biểu đạt ý của mình rõ ràng. Cô thật sự cần kiếm một ít tiền ở Paris, nhưng không phải loại tiền gì cô cũng nhất định phải kiếm.

Cô chưa đến mức tùy tiện cúi đầu trước hiện thực.

Dù có phải cúi đầu đi chăng nữa thì cũng không đến mức chỉ vì một gã đàn ông vung tiền cho cô mà cô phải vội vàng mang ơn đội nghĩa.

Đường Nguyệt Thư nghĩ rằng, đây chắc là lần cuối cùng cô gặp Trương Ngạn Minh, cô sẽ không nhận ủy thác từ hắn ta nữa.

Số tiền phiên dịch đối với cô mà nói thì không quá nhiều, cô không cần phải dính líu vô ích với một người như vậy.

Nhưng ngay cuối tuần này, ngoại trừ việc livestream phác thảo vào buổi tối. Đường Nguyệt Thư dành nguyên một ngày thứ bảy để ra ngoài quay phim tư liệu thực tế, thuận tiện cô đi chọn địa điểm cho studio của cô.

Paris nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng muốn tìm được một nơi phù hợp về mọi mặt, có lẽ thời gian dài tới đây, cô sẽ phải tốn kha khá thời gian để đi dạo.

Bỏ qua gia thế của cô, cô quả thật là còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm. Những mối quan hệ trong nước căn bản không thể dùng được ở chỗ này.

Tối thứ bảy trở về, Đường Nguyệt Thư đặt máy ảnh sang một bên, rồi cô ngồi xuống tấm thảm ở bên cạnh sofa.

Cô mệt đến mức nằm liệt.

Mệt đến nỗi không muốn ăn uống gì cả.

Nhìn thấy thời gian hiện tại, hơn một tiếng nữa mới đến giờ cô livestream, còn đủ thời gian để cô rửa mặt và trang điểm.

Đường Nguyệt Thư đang trang điểm trước gương thì di động reo lên, cô nhìn thấy người gọi đến là Lâm Xuyên.

Cô hơi ngạc nhiên.

Hai ngày nay Lâm Xuyên không gửi tài liệu để cô dịch, có lẽ anh nghĩ rằng đây là cuối tuần, nên tôn trọng ngày nghỉ hợp pháp của người lao động.

Đường Nguyệt Thư ấn nghe: “Chào buổi tối, anh Lâm.”

Bên kia tạm dừng hai giây, sau đó cô nghe thấy giọng của Lâm Xuyên vang lên, anh hỏi: “Chiều ngày mai cô rảnh không?”

Cô nghe thấy thời gian thì vô thức ngẫm nghĩ ở trong đầu, cô không có việc gì quan trọng.

“Tôi rảnh.”

“Vậy chiều ngày mai cô đến khách sạn bên này đi, có phần tài liệu tôi cần cô dịch.” Lâm Xuyên nói xong thì dừng một lát: “Chiều ngày mai tôi và mấy người thư ký Tô không ở trong phòng. Tôi sẽ nói với quầy lễ tân trước, cô đến đó rồi lấy thẻ phòng để mở cửa.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cái này giống như ông chủ gọi điện thoại bắt bạn tăng ca vào cuối tuần nhưng ông chủ lại không ở công ty.

Vốn là không có vấn đề gì, nhưng đó là khách sạn đấy. Đó không phải công ty thật sự, mà là nơi ông chủ của cô ở, anh cứ để một mình cô ở đó làm việc như thế à?

Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp nói tiếp, đã nghe thấy anh nói bổ sung: “Tôi sẽ tính phí tăng ca cho cô.”

Rất khó tưởng tượng được rằng có người không chỉ có giọng nói hay mà lời nói cũng động lòng người đến thế.

Đường Nguyệt Thư vốn dĩ có chút không vui, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì tất cả đều tan biến thành mây khói hết.

“Được.”

Cô đáp rất dứt khoát.

Cách ứng xử của anh thật sự khiến người ta thoải mái.

Sau khi cúp máy, Lâm Xuyên nhìn thời gian trên di động, tầm mắt anh tạm dừng ở trên màn hình. Quả nhiên không bao lâu sau, App livestream lập tức hiện thông báo, streamer mà anh theo dõi đã livestream.

Gần đây cô rất chăm chỉ, chỉ cần có thời gian, buổi tối cô sẽ livestream khoảng hai tiếng, lượng fans cũng tăng lên không ít.

Chiều chủ nhật, Đường Nguyệt Thư đúng giờ xuất hiện ở dưới tầng khách sạn mà Lâm Xuyên ở. Khi cô hỏi lấy thẻ phòng tại quầy lễ tân, nhân viên lễ tân còn kiểm tra kỹ thân phận của cô. Sau khi xác nhận không có sai sót mới đưa thẻ phòng cho cô.

Giống như Lâm Xuyên nói, không có ai trong căn phòng cả.

Hôm nay bên ngoài trời râm mát nên ánh sáng trong căn phòng cũng trở nên ảm đạm hơn. Không biết có phải anh cố tình để đèn cho cô không mà lối vào và phòng khách đều sáng sủa.

Phòng khách trông rất sạch sẽ, hiển nhiên hôm nay đã có người đến dọn dẹp và vệ sinh.

Chiếc laptop mà Đường Nguyệt Thư đang dùng ở trên bàn.

Hôm nay Lâm Xuyên gửi tin nhắn cho cô nói qua một số việc cô cần chú ý. Cô không lề mề nữa, vừa ngồi xuống đã bắt đầu làm việc.

Vốn dĩ cô cho rằng cô chỉ tốn khoảng hai ba tiếng là có thể hoàn thành công việc hôm nay. Nhưng sau khi ngồi xuống và mở máy tính ra, cô mới phát hiện tài liệu hôm nay cực kỳ dài, hơn nữa đây rõ ràng là một tài liệu bảo mật.

Đường Nguyệt Thư nhớ rõ trong hợp đồng cô ký trước đây có điều khoản bảo mật, nhưng vào lúc này, cô cảm thấy ông chủ Thần Tài của cô có phần quá mức yên tâm rồi. Anh để cô một mình ở phòng khách sạn anh ở, anh thật sự không sợ mặt tối của bản tính con người sao?

Cái gọi là “mặt tối của bản tính con người” không có nghĩa là người đó nhất định là kẻ xấu. Loài người là một giống loài vô cùng phức tạp và mâu thuẫn, không thể dễ dàng dùng tiêu chuẩn tốt – xấu để đánh giá.

Dù sao đi nữa, Đường Nguyệt Thư cũng không làm được chuyện để một người mới quen không lâu ở lại không gian riêng tư của mình.

Lòng đề phòng người khác vẫn không thể thiếu.

Nhưng bản thân Đường Nguyệt Thư cũng không khá hơn là bao, cô đã ở trong phòng khách sạn của người ta lâu như vậy.

Lúc này, điều duy nhất cô biết là khi cô làm gần xong, vừa ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã tối om, đèn cũng đã được bật sáng.

Cô đã ngồi một mình ở đây suốt cả buổi chiều.

Cô vừa nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối rồi.

Thời gian không còn sớm, nhưng chỉ còn chút nữa là cô hoàn thành rồi. Đường Nguyệt Thư có một chút chứng ám ảnh cưỡng chế, ông chủ của cô không bắt cô phải hoàn thành mới có thể rời đi, nhưng cô nhìn thấy nó chỉ còn lại một xíu, cô cảm thấy có chút đấu tranh.

“Cạch” một tiếng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu, chạm mắt với Lâm Xuyên đang đi vào trong.

Anh không nghĩ đã trễ thế này rồi mà cô vẫn còn ở đây. Cô cũng không ngờ rằng anh trở lại sớm như thế.

Dựa theo thời gian ăn tối ở nước Pháp, bây giờ anh chưa ăn bữa tối đã quay về sao?

“Anh Lâm, anh trở về rồi à.” Đường Nguyệt Thư chào hỏi ông chủ.

Hôm nay Lâm Xuyên mặc một chiếc áo khoác dài màu cà phê, trông khá nhã nhặn. Anh bước tới, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cô chưa hoàn thành sao?”

Ánh mắt của cô lại chuyển lên màn hình, trả lời: “Sắp rồi.”

Tiếng gõ bàn phím lại vang lên, tốc độ còn nhanh hơn không ít.

Khoảng mười phút sau, Đường Nguyệt Thư dừng lại, cô quay đầu nhìn Lâm Xuyên, anh đang ngồi ở sofa.

“Anh Lâm, tôi làm xong rồi.” Câu nói này của Đường Nguyệt Thư thực chất là để báo với ông chủ rằng cô sắp tan làm.

Lúc này ánh mắt của ông chủ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng lộ ra những đường nét khuôn mặt sắc sảo. Cô nghĩ tới một câu: Đường viền cằm của anh còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.

Lâm Xuyên nghe thấy giọng cô, quay đầu lại. Giữa không gian rộng lớn của phòng khách, ánh mắt của họ giao nhau.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy dáng vẻ chỉn chu của quý ngài Thần Tài toát lên khí thế mạnh mẽ và áp lực. Khí chất ấy không liên quan đến diện mạo của anh mà xuất phát từ sự điềm tĩnh của một người luôn kiểm soát mọi thứ từ vị trí cao. Điều này khiến anh trông cực kỳ cuốn hút.

Không biết có thể xem đó là sức hút cá nhân không.

Chỉ một ánh mắt chạm nhau, Đường Nguyệt Thư đã cảm thấy ngưỡng mộ. Cô muốn trở thành một người như anh.

Không biết Lâm Xuyên nghĩ cái gì, anh đứng lên, nói với người phiên dịch tạm thời của anh: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn chút gì đó.”

Có lẽ là sự quan tâm đến từ ông chủ.

Bình Luận (0)
Comment