Lúc đứng trong thang máy cùng Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư vẫn chưa phản ứng kịp, cô vốn định tan làm, nhưng ông chủ đột nhiên nói muốn mời cơm.
Đối với người làm công mà nói, đây đúng là lời mời khiến lòng người ấm áp.
Đường Nguyệt Thư không suy nghĩ nhiều đã đi ra ngoài và vào thang máy với Lâm Xuyên. Lúc ở thang máy cô còn đang tự hỏi trước khi tắt máy tính có nhớ lưu tài liệu hay chưa.
Đầu óc cô đã chạy suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ có chút chậm chạp.
Thang máy đi xuống cần mất một lúc, Lâm Xuyên ở bên cạnh nhận được một cuộc điện thoại. Anh bắt máy, nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông. Đường Nguyệt Thư không nghe hiểu, thỉnh thoảng cô nghe được vài từ nhưng cũng không thể ghép lại thành câu hoàn chỉnh.
Sau khi cúp máy, sắc mặt anh kém đi trông thấy, tâm trạng của anh cũng không tốt lắm.
Một lát sau, anh quay đầu nhìn sang cô: “Cô có phiền nếu đổi chỗ ăn không?”
Đường Nguyệt Thư: “?”
Cô không biết ban đầu Lâm Xuyên định dẫn cô đi ăn ở đâu, mãi đến khi anh nói có người bạn đến sinh nhật, đã bao trọn nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật cho bản thân.
Đầu óc Đường Nguyệt Thư tự động dịch câu đó thành: Ông chủ muốn dẫn cô đi ăn tiệc.
Đây là đi vì đồ ăn rồi.
Đường Nguyệt Thư không có ý kiến.
Cô cúi đầu nhìn trang phục hôm nay, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản phối với áo len trắng, dù cởi áo khoác ra cũng không đến mức bất lịch sự.
Gương mặt có hơi nhạt nhòa, thoa son môi là được.
Có người chỉ cần đánh son là thay đổi cả diện mạo.
Nếu Đường Nguyệt Thư biết trước được đây là tiệc sinh nhật của ai, có lẽ cô đã không nhận lời.
Cô chỉ biết trước khi lên đường, Lâm Xuyên tranh thủ ghé qua một cửa hàng đồ hiệu.
Đương nhiên cô cũng đi vào theo anh. Thẩm mỹ của ông chủ cô bình thường trông khá ổn, nào ngờ lần này anh nhìn quanh một lượt, cuối cùng vừa ý một cái cà vạt cực xấu xí.
Theo Đường Nguyệt Thư thấy thì lúc thiết kế cái cà vạt này chắc đầu óc của nhà thiết kế bị cửa kẹp mất rồi.
Thế mà Lâm Xuyên vẫn quyết chọn nó, giá cũng không hề rẻ.
Lúc này, cô đã mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa anh và người “bạn” kia có phần tế nhị.
Trước khi thanh toán, anh còn vừa ý một chiếc đồng hồ đeo tay trên quầy, thuận tiện mua luôn.
Ông chủ đeo đồng hồ vào cổ tay, quay đầu hỏi cô thấy thế nào.
Đường Nguyệt Thư đáp rất chân thành: “Đẹp lắm.”
Chẳng phải thẩm mỹ vẫn ổn đó sao.
Xem ra anh thật sự có chút mâu thuẫn với “người bạn” kia.
Đường Nguyệt Thư theo sát ông chủ như một người hầu nhỏ, vừa rồi còn có chị nhân viên ở quầy hiểu lầm thân phận của họ, xúi Lâm Xuyên mua thêm một chiếc đồng hồ kiểu nữ cho bạn gái.
Cũng không biết cô ấy nhìn đâu ra họ là người yêu. Đường Nguyệt Thư vô thức nhìn Lâm Xuyên một cái, vẫn đang nghĩ cách phản ứng ra sao cho khéo đối với tình huống này. Nhưng chỉ bằng ánh mắt của cô, chị nhân viên ở quầy hình như đã nhận ra vấn đề, vội vàng xin lỗi hai người.
Sẵn tiện khen dáng dấp họ rất đẹp.
Không ai ghét người miệng ngọt cả.
Đường Nguyệt Thư cũng không ngoại lệ.
Trông Lâm Xuyên cũng không để tâm đến chút hiểu lầm nhỏ này.
Trên đường đi, cô không nói thêm gì. Tối nay là ông chủ tự lái xe, cô ngồi ghế phụ.
Địa điểm không xa lắm, nhưng phối hợp với giao thông lúc này thì cũng mất tầm nửa tiếng.
Trước mắt là một nhà hàng khá nổi tiếng ở Paris, có khu vực ăn uống hai tầng chia ra trên dưới, không gian bên trong cũng rất rộng rãi.
Tối nay được người giàu bao trọn, bố cục bên trong còn được sắp xếp lại, chia thành khu ăn uống và khu giải trí.
Đường Nguyệt Thư theo sát bên Lâm Xuyên, chợt nhận ra thân phận tối nay của cô chắc là bạn nữ của anh.
Nhưng cách ăn mặc của cô có phần quá nhạt nhòa, so với các vị khách nam lẫn nữ ăn diện kỹ càng vào đây, cô rõ là kém cạnh hơn.
Lâm Xuyên chỉ tay về một chỗ trên tầng một với cô, anh nói: “Cô đến đó trước đi, tôi lên chào hỏi chút.”
Anh bảo dẫn cô đi ăn là dẫn đi ăn, còn nội dung xã giao thì để anh lo.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Tầng một có đầu bếp phục vụ khách bất cứ lúc nào, cô nhanh chóng gọi món.
Trên tầng, tiếng nhạc Rock and Roll vọng xuống, chắc là có một ban nhạc bên trên, thi thoảng còn có tiếng reo hò.
Đường Nguyệt Thư đã quá quen với cảnh này, cô từng thấy bạn bè mình vì say mê thần tượng mà sẵn sàng chi một khoản tiền lớn mời ngôi sao đến nhà tổ chức một buổi biểu diễn riêng.
Không ai lại từ chối tiền cả.
Tầng một thật ra không có nhiều người, nhưng chỉ cần liếc qua, cô đã thấy đủ các màu da, rõ ràng chủ nhân buổi sinh nhật này có một vòng quan hệ rất rộng.
Phần lớn khách mời đều tụ tập trên tầng hai vui chơi, không nhiều người đơn thuần chỉ đến ăn uống như Đường Nguyệt Thư.
Lâm Xuyên vừa bước lên tầng hai thì đúng lúc ban nhạc kết thúc một bản Rock and Roll sôi động. Tiếng hò reo vang dội như muốn thổi bay cả trần nhà, anh tìm thấy Trương Ngạn Minh ở vị trí trung tâm trên dãy ghế sofa.
“Chúc mừng sinh nhật.” Lâm Xuyên đưa món quà được lựa chọn “kỹ lưỡng” của mình ra.
Lần này bên cạnh hắn ta không có cô gái nào, chỉ có mấy người bạn của hắn ta. Nghe giọng thì chắc là người Bắc Kinh, có lẽ vì thấy cách nói chuyện của họ thú vị nên chủ tiệc sinh nhật là Trương Ngạn Minh cũng bắt chước theo.
“Chậc, thông báo gấp thế mà cũng mang quà đến, có lòng rồi.”
Lâm Xuyên không để ý đến giọng điệu của hắn ta, cũng không định ngồi xuống.
“Ngồi xuống nghe nhạc một chút đi chứ.” Hôm nay Trương Ngạn Minh mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, cổ áo mở rộng, cười nói với anh: “Ban nhạc này nổi tiếng lắm đấy, tôi tốn không ít tiền mới mời được.”
Tiền mời ban nhạc còn đắt hơn cả chi phí hắn ta bao trọn nhà hàng đêm nay.
“Không được.” Lâm Xuyên thản nhiên nói: “Tôi xuống ăn chút gì đó, các cậu chơi vui vẻ.”
“Đâu phải ở đây không có đồ ăn, vừa ăn vừa xem biểu diễn thì sao chứ?” Chủ tiệc sinh nhật Trương Ngạn Minh không vui rồi, đến cả chút mặt mũi bên ngoài mà anh cũng không chịu cho, điều này khiến hắn ta rất khó chịu.
Nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn tươi cười.
Đáng tiếc, dù Lâm Xuyên có nhìn ra cũng không định chiều theo ý hắn ta.
Khi thịt bò beafsteak Đường Nguyệt Thư gọi được bưng lên, cô thấy Lâm Xuyên từ phía cầu thang xoắn đi xuống. Anh thật sự đi xuống.
Cô cứ tưởng anh phải bị bạn bè giữ lại trên đó mới đúng.
Cô nghĩ vậy, tiện thể hỏi luôn.
Dù gì đã quen nhau hơn một tháng, anh cũng không lớn hơn cô là bao. Dù tạm thời là ông chủ của cô thì cô cũng đâu làm công dài hạn, không đến nỗi lúc nào nói chuyện cũng cân nhắc cả buổi xem lời nói có thích hợp hay không.
“Trên tầng không thoải mái bằng dưới này.” Lâm Xuyên đáp.
Chỉ là anh không nói rõ tại sao tầng dưới lại thoải mái hơn.
Có thể vì tầng trên quá ồn ào, cũng có thể vì anh không muốn ở cùng với người bạn chỉ trên danh nghĩa này quá lâu.
Trong xã giao, những gì thể hiện bên ngoài có bao nhiêu phần thật giả, suy cho cùng chỉ có bản thân mới rõ.
Đường Nguyệt Thư không hỏi nữa, cô đã suy nghĩ suốt cả buổi chiều rồi, giờ thực sự rất đói.
Bọn họ như hai người khách bình thường đến nhà hàng ăn uống, thỉnh thoảng nói vài câu nhưng chủ yếu là tập trung ăn uống.
Hai người trân trọng từng món ăn nên nhận được ánh mắt vui mừng của đầu bếp.
Bởi do ban nhạc trên tầng nên phần lớn mọi người tập trung ở bên trên, liên tục có người bưng thức ăn từ dưới này lên trên tầng.
Ban nhạc trên tầng hai lại bắt đầu một bản hit khác, người xem còn bùng nổ hơn vừa rồi.
Hai người bên cạnh Trương Ngạn Minh cũng là con nhà giàu đến Paris chơi, mấy ngày trước mới quen biết hắn ta trong một bữa tiệc.
Đều là người trẻ, còn có chung sở thích, sau khi trao đổi thông tin liên lạc thì chơi với nhau.
Trương Ngạn Minh mượn cớ sinh nhật mời người ta đến chơi, thực chất cũng có ý muốn xây dựng hai mối quan hệ này.
Bình thường, những dịp thế này, bên cạnh hắn ta sẽ có vài cô gái ngồi cùng. Nhưng thứ nhất, tối nay hắn ta có việc riêng. Thứ hai, đám con gái đó còn bận đu thần tượng, ai cũng chen chúc dưới sân khấu nhỏ thét chói tai.
Ban nhạc trên sân khấu toàn những chàng trai Âu Mỹ trẻ trung, đẹp trai, lại có tài hoa, rất được giới trẻ hâm mộ.
Mấy người uống rượu chuyện trò, không biết nhắc đến chuyện gì mà Trương Ngạn Minh bỗng nói: “Các cậu còn người bạn nào khác ở Paris không? Gọi họ qua chơi chung đi.”
Một người bật cười: “Đúng là có một người.”
Một người khác thì “ê” một tiếng: “Đừng nói là bà cô đó đấy nhé? Hẹn được cô ấy ra mới lạ đấy, sang Paris rồi là tin nhắn bị ngó lơ luôn. Người biết thì hiểu cô ấy giận dỗi gia đình, không biết còn tưởng người chọc cô ấy là chúng ta đấy.”
Trương Ngạn Minh nghe vậy thì thấy hứng thú: “Kể nghe xem nào?”
Thế là hắn ta nghe được một câu chuyện về cô chủ nhà giàu bỏ trốn đến Paris để tránh cuộc hôn nhân bị ép buộc. Lúc kể chuyện, hai người đó không nói đến tên cô chủ kia, cũng không kể gia cảnh gì, chỉ bảo là bạn của họ.
Trương Ngạn Minh bật cười: “Vậy cô bạn của các cậu có cá tính thật. Sao thế, chồng chưa cưới của cô ấy kém cỏi lắm à?”
Chuyện này liên quan đến một người khác, hai người kia hơi ngập ngừng, một người khác nói khéo: “Còn tùy so với ai nữa.”
Hắn ta hiểu ngay, tức là trong mắt bọn họ, người kia không xứng với cô chủ kia. Nhưng dựa vào gia thế của người ta, bọn họ cũng không dám đắc tội người đàn ông đó.
Thú vị thật.
Trương Ngạn Minh coi đây là một câu chuyện mà nghe, hắn ta hơi hứng thú, thuận miệng hỏi: “Vậy bây giờ gia đình người bạn của các cậu định thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa chứ. Cắt hết tài chính, chờ xem khi nào cô ấy chịu cúi đầu thôi. Con gái xinh đẹp như thế, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Bên ngoài có khối kẻ tình nguyện nuôi hộ nhà họ kia kìa.”
Lời nói chứa phần ghen tị, vừa dứt lời, người nói đã bị đá một cái: “Tôi biết ngay thằng nhóc nhà cậu có ý với người ta mà, định thừa nước đục thả câu đúng không?”
“Họ Phùng kia, cậu dám nói cậu không có ý đó không? Phàm là người ta sẵn lòng ngoắc tay với cậu, cậu không làm chó cho cô ấy chắc?”
Trương Ngạn Minh thật sự cảm thấy cô chủ mà họ kể rất thú vị. Giờ thấy hai người họ như kiểu fan cuồng, hắn ta càng muốn tìm hiểu cô chủ này hơn.
Hắn ta nâng ly với bọn họ: “Vậy sau này có dịp đến Bắc Kinh, tôi nhất định phải gặp mặt cô chủ đó một lần.”
Trương Ngạn Minh nói xong, người họ Chu lại kể thêm một chuyện liên quan đến cô chủ bỏ trốn kia: “Dạo này mọi người rảnh rỗi quá nên mở cược xem khi nào cô ấy không chịu nổi rồi về nước đấy.”
“Ồ?” Trương Ngạn Minh nhướn mày: “Thế các cậu có đặt cược không?”
“Có chứ, mà đã có người thua rồi.”
Trước đó có kẻ cược rằng cô chủ Đường không chịu nổi quá ba tháng. Kết quả đến tháng sau là vừa tròn nửa năm, người ta vẫn cứng rắn không chịu cúi đầu với ba mình.
Nhưng ai cũng hiểu sớm muộn gì Đường Nguyệt Thư cũng phải quay về. Có liên hôn hay không là một chuyện, nhưng gia nghiệp nhà họ Đường lớn như vậy, người nắm quyền vẫn là ba ruột cô. Nếu cô không quay về, chẳng lẽ cứ để hết tài sản rơi vào tay đứa con riêng của mẹ kế sao?
Dĩ nhiên trong mắt họ, cô không phải kiểu người sáng suốt, người tỉnh táo sẽ không bao giờ làm chuyện giận dỗi rồi cao chạy xa bay. Chơi đùa một thời gian thì còn được, nhưng nếu kéo dài, vậy thì đi quá giới hạn rồi.
Đường Nguyệt Thư không biết dù ở tận Paris, vậy mà vẫn có người bàn tán về cô ngay trên đầu cô.
Lúc này cô đang ra sức giới thiệu món beafsteak ở nhà hàng này cho Lâm Xuyên, ăn rất ngon.
Lâm Xuyên nghe theo lời giới thiệu của cô.
Cả hai hoàn toàn không coi chủ tiệc sinh nhật trên tầng ra gì, thậm chí cô còn không biết đó là ai. Tiếng nhạc trên tầng thật sự quá lớn, có lúc họ nói chuyện còn phải nói to hơn, điều này khiến họ càng tập trung nhìn thẳng vào mắt nhau hơn khi trò chuyện.
Đường Nguyệt Thư rất thích mắt của quý ngài Thần Tài.
Cô thấy nó rất đẹp.
Họ không uống rượu, Lâm Xuyên còn nhớ mình lái xe đến. Bình thường Đường Nguyệt Thư cũng không thích uống rượu, lúc này ăn uống quan trọng hơn.
Một người ăn có thể không sao, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, nhưng hai người ăn thì tốc độ ăn sẽ chậm lại.
Bỏ qua thân phận chủ thuê và người được thuê với cách thức gặp gỡ có phần giống kịch bản sân khấu của họ, bầu không khí giữa hai người vẫn khá thoải mái.
Nếu là trước đây, Lâm Xuyên là kiểu người Đường Nguyệt Thư muốn chủ động làm quen. Anh là người dễ khiến người khác ngưỡng mộ, mọi việc đều thành thạo.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, nhưng với thân phận bây giờ của cô, nói muốn làm quen với anh e rằng sẽ bị hiểu là cô có ý đồ riêng.
Lúc cả hai trò chuyện vui vẻ với nhau, không nhận ra có một đôi mắt đang quan sát bọn họ từ vị trí lan can trên tầng.
Trương Ngạn Minh dốc cạn rượu còn lại trong ly, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.
Bảo sao hắn ta thấy Lâm Xuyên cứ chần chừ mãi dưới lầu không chịu lên. Vừa rồi, hắn ta tìm phục vụ để hỏi thăm. Dựa theo miêu tả của hắn ta, phục vụ xác định được người cụ thể, người đó nói rằng Lâm Xuyên đang dùng bữa cùng một người phụ nữ.
Trương Ngạn Minh còn thắc mắc là người phụ nữ nào. Kết quả vừa đến đây, hắn ta nhìn thấy cô gái mà hắn ta tìm đủ mọi cách để hẹn mà không hẹn được, cô đang cười rạng rỡ với Lâm Xuyên.
Hắn ta bị tức đến mức bật cười.
Giữa Trương Ngạn Minh và Lâm Xuyên thật sự có chút mâu thuẫn dai dẳng. Ban đầu chẳng qua chỉ là sự cạnh tranh gay gắt giữa hai gia tộc, nhưng vì tuổi hai người họ xấp xỉ nhau nên khó tránh khỏi trở thành đối tượng bị so sánh trong các gia tộc.
Lâm Xuyên rất giỏi che giấu trước mặt người ngoài, lại có thiên phú kinh doanh hơn nhiều người, nên anh đã gây ra không ít trở ngại cho con đường trưởng thành của hắn ta.
Từ việc cha mẹ lấy anh làm tấm gương để dạy dỗ hắn ta, đến chuyện cô gái mà hắn ta thầm mến hồi cấp ba lại thích anh. Thêm cả mấy lần đối đầu trên thương trường những năm gần đây, giữa hai người giờ chỉ còn lại lớp vỏ ngoài hòa thuận mà thôi.
Bọn họ chướng mắt nhau.
Đây cũng là lý do tại sao mỗi khi thấy bên cạnh Lâm Xuyên xuất hiện một người phụ nữ, Trương Ngạn Minh sẽ tìm cách tiếp cận bất kể người đó có quan hệ với anh hay không. Đơn giản đó chỉ là sự hiếu thắng mà thôi.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát, nhưng khi thấy cách đối xử của Đường Nguyệt Thư đối với anh và hắn ta khác một trời một vực khiến cho lòng tự trọng của cậu chủ này bị tổn thương.
Đường Nguyệt Thư ăn no tám phần, lớp son môi của cô cũng bị trôi gần hết trong lúc cô ăn. Cô đứng dậy, cầm túi xách nhỏ nói với Lâm Xuyên là cô đi vệ sinh.
Khi soi gương ở toilet, cô mới chợt nhận ra rằng họ chẳng hề để tâm đến chủ nhân bữa tiệc sinh nhật này. Cô không biết giữa Lâm Xuyên và người đó có ân oán gì, mà anh lại cố tình chi tiền mua một món quà vừa đắt vừa xấu như thế.
Nhưng điều này không liên quan gì đến cô.
Cô rửa mặt, lau khô xong mới son môi.
Cuối cùng cô soi gương một lát rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, vài lọn tóc trước trán rơi xuống, làm che khuất tầm nhìn của cô. Cô vừa định vén tóc lên thì ngay sau đó, có người đột ngột nắm lấy cổ tay cô, dùng lực rất mạnh, kéo cô sang bên cạnh và ép cô vào tường.
Đường Nguyệt Thư bị hoảng sợ, giây tiếp theo cô ngửi thấy mùi rượu. Cô bị một người đàn ông giữ chặt cổ tay, đẩy cô vào tường.
Cô theo đó mà nhìn rõ mặt người này.
“Anh Trương, sao anh lại ở chỗ này?” Cô nhíu mày, giọng điệu có chút không vui: “Anh có ý gì thế? Mau thả tôi ra!”
Ánh mắt của Trương Ngạn Minh dừng ở trên mặt cô. Hắn ta uống không ít, nghe vậy thì bật cười: “Sao thế? Lâm Xuyên mang cô đến đây mà không nói với cô là ai bao trọn cả nơi này tối nay à?”
Hóa ra người trước mặt chính là chủ nhân của chiếc cà vạt xấu xí kia, cũng là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật tối nay.
Nhưng đây không phải cái cớ mà hắn ta có thể tùy tiện động chạm vào cô.
Đường Nguyệt Thư chưa kịp nói, đã nghe người trước mặt hỏi: “Quan hệ giữa cô và Lâm Xuyên là gì?”
“Tôi không có quan hệ gì với anh ấy.” Cô không khó để nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân, cô đang bị kẻ say rượu quấy rối: “Anh buông tôi ra.”
Cô dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực của cô không bằng hắn ta.
“Không có quan hệ gì à?” Trương Ngạn Minh cười khẽ: “Nếu không có quan hệ gì, tối thế này rồi anh ta còn mang cô theo làm gì? Anh ta không phải kiểu người sẵn sàng đưa bất kỳ ai theo cùng.”
Đường Nguyệt Thư không biết hắn ta suy diễn kiểu gì, nhưng cô không thích bị một người không thân áp sát như vậy.
Cô hơi hé miệng, nhưng bị đối phương cắt ngang: “Tôi rất tò mò, Lâm Xuyên có gì tốt, anh ta cho cô cái gì?”
“Tiền hay là thứ khác. Anh ta cho được thì tôi cũng cho được.” Kẻ say rượu nói năng lung tung, rồi hắn ta buông ra lời lẽ xúc phạm nhất: “Chi bằng cô đừng theo anh ta, theo tôi đi.”
Trong lòng hắn ta tự nhận định là cô với Lâm Xuyên có gì đó với nhau.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy không thể nào hiểu nổi. Cô không quan tâm việc người này có thù oán gì với Lâm Xuyên nhưng việc lôi cô vào cuộc khiến cô cực kỳ cáu giận.
“Đầu óc anh có vấn đề hả? Tôi có quan hệ gì với anh ấy thì liên quan gì đến anh?” Vốn dĩ tính cách của cô không tốt, sau khi ra nước ngoài mới bị mài giũa thành như bây giờ.
Bây giờ tính cách nóng nảy của cô sắp không kìm nén nổi nữa rồi.
Trương Ngạn Minh rất thích thú khi nhìn cô nổi giận: “Cô đẹp như thế, chẳng trách Lâm Xuyên lại gục ngã trước cô. Tuy nhiên để tôi nhắc cô một câu, cô chẳng thể ở bên anh ta lâu dài đâu. Chi bằng cô theo tôi, ít ra tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì.”
“Anh nói đủ chưa?” Sắc mặt của Đường Nguyệt Thư đã hoàn toàn lạnh xuống: “Nói đủ rồi thì buông tay cho tôi, đừng có mà không nghe hiểu tiếng người.”
Trương Ngạn Minh thật sự say không nhẹ. Hắn ta cảm thấy dáng vẻ lạnh lùng mắng người của cô gái này thật k.ích thích. Gương mặt này khi lạnh lùng lại có thể dễ dàng coi đàn ông như chó mà đùa bỡn.
Hắn ta không buông tay.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, cô thử xem xét một chút đi. Tôi đẹp trai cũng đâu kém gì so với tên họ Lâm kia đâu?”
“Kém con mẹ…” nhà anh.
Đường Nguyệt Thư còn chưa dứt lời, đã thấy hắn ta nghiêng đầu ghé sát lại, như là muốn hôn cô. Tay cô vẫn bị giữ chặt, không thể thoát ra. Giờ phút này, cơ thể cô phản ứng còn nhanh hơn cả não, cô lập tức vung bàn tay còn lại và tát thẳng vào mặt hắn ta.
Dù vậy, cơ thể cũng chẳng nhanh hơn suy nghĩ là bao, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là tát hắn ta.
Một tiếng “Bốp” vang dội khiến người ta sững sờ.
Không biết có phải Trương Ngạn Minh bị đánh cho tỉnh hay không, dù sao hắn ta cũng sững người một lát, có lẽ là do hắn ta chưa từng bị ai tát bao giờ.
“Cô đánh tôi à?” Giọng điệu của hắn ta lộ vẻ không tin nổi.
Đường Nguyệt Thư không hối hận. Cô vừa định nói gì đó, từ dư quang cô thấy có người đang bước nhanh đến đây. Khi người đó đến gần, Trương Ngạn Minh trước mặt cô bị người ta ném ra, hắn ta hơi lảo đảo.
“Trương Ngạn Minh, cậu nổi điên gì đấy?” Giọng của Lâm Xuyên vang lên.
Nhân viên phụ vụ nhà hàng đi theo phía sau anh, lúc này chưa rõ tình huống này là thế nào, chỉ có thể đoán rằng các vị khách của nhà hàng bọn họ đang cãi nhau. Bọn họ theo bản năng đỡ lấy vị khách đang loạng choạng.
Trông hắn ta uống không ít rượu.
Vì để tránh xảy ra tranh cãi nhiều hơn, bọn họ đỡ người khách đang say rượu này đi trước.
Ở đây chỉ còn lại Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên. Tầm mắt của anh dừng lên cổ tay đỏ chót của cô.
Tiếng nhạc trên tầng đúng lúc dừng lại một lát, anh mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã từ hướng nhà vệ sinh. Anh vừa đi xem thử, thì đúng lúc thấy cô giơ tay tát Trương Ngạn Minh.
“Cậu ta quấy rối cô à?” Lâm Xuyên hỏi.
Anh cảm thấy hình như trước kia anh hiểu lầm gì đó rồi.
Đường Nguyệt Thư xoa nhẹ cổ tay một lát. Vừa trải qua cảnh vừa rồi, tâm trạng của cô không được tốt lắm.
“Chắc là anh ta hiểu lầm tôi và anh có quan hệ, rồi toàn nói mấy lời kỳ quặc.” Đường Nguyệt Thư chém đinh chặt sắt nói: “Nhưng vừa rồi anh ta thật sự coi như quấy rối tôi.”
Tuy rằng hắn ta chưa thật sự làm gì, nhưng cái tát vừa rồi, Trương Ngạn Minh không hề oan uổng.
Lâm Xuyên nghe cô nói xong, dừng một chút: “Trừ bữa tiệc tối hôm trước, cô và Trương Ngạn Minh còn gặp mặt lần nào nữa không?”
Đường Nguyệt Thư cau mày trả lời câu hỏi của anh: “Anh ta tìm tôi, muốn tôi làm người phiên dịch một ngày cho anh ta.”
Trên thực tế, hắn ta không làm chuyện gì đứng đắn cả. Bây giờ Đường Nguyệt Thư mới phát hiện, ngay từ đầu gã kia đã chả có ý tốt gì cả.
Sau khi Lâm Xuyên nghe xong, đầu tiên là anh im lặng.
Sau một hồi lâu, anh nói với cô: “Xin lỗi, chuyện này có lẽ là vì tôi, để tôi giải quyết.”
“Cô chờ tôi một lát.”
Ngay sau đó anh gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt cô, nói bằng tiếng Quảng Đông. Đường Nguyệt Thư nghe không hiểu, cũng chẳng có tâm trạng để nghe.
Cuộc gọi này kéo dài khoảng bảy tám phút, sau đó Lâm Xuyên cúp máy, nói với cô: “Được rồi, cô ngồi ở đây một lát chờ tôi, tôi lên trên đó nói mấy câu rồi tôi sẽ đưa cô về.”
Đường Nguyệt Thư nhìn anh lên lầu lần nữa, mí mắt cô hơi rủ xuống, cô không nói gì cả.
Khi Lâm Xuyên bước lên tầng hai, Trương Ngạn Minh vẫn còn lấy tay bụm mặt. Cái tát vừa rồi của cô dường như không hề nhẹ, da thịt của cậu ấm này mềm mịn, có lẽ sẽ để lại dấu ở trên mặt hắn ta. Người phục vụ đưa cho hắn ta một túi đã để chườm lạnh.
Dù sao hắn ta cũng là người chi tiền bao trọn toàn bộ nhà hàng. Nếu hắn ta xảy ra chuyện gì ở đây, nó sẽ là một vấn đề rắc rối với nhà hàng.
Lâm Xuyên bình tĩnh nhìn hắn ta.
Trương Ngạn Minh cũng ngước mắt đối diện với tầm mắt của anh. Bây giờ hắn ta hơi tỉnh táo, nhưng chưa thật sự tỉnh cho lắm. Trong mắt hắn ta hiện vẻ khiêu khích, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười: “Sao đấy? Anh thay người ta đòi lại công bằng à?”
Anh nói: “Trương Ngạn Minh, tôi đến thông báo rằng cậu trở về Hong Kong đi.”
Trương Ngạn Minh như nghe được điều gì đó buồn cười, hắn ta căn bản chẳng để lời của anh ở trong lòng: “Cậu nghĩ mình là ai…”
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, di động đã reo lên inh ỏi như đòi mạng. Sau khi hắn ta nhìn thấy số gọi đến, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó hắn ta nghiêng người bắt máy. Tiếng nhạc bên này ầm ĩ chói tai, dường như hắn ta phải áp sát điện thoại mới có thể nghe rõ được.
Không biết đầu điện thoại bên kia nói gì mà sắc mặt của Trương Ngạn Minh càng nghe càng khó coi.
Đến lúc cúp máy, hắn ta đập di động “bộp” một phát xuống mặt bàn. Hắn ta sầm mặt nhìn về phía đối diện: “Lâm Xuyên, cậu vì một người phụ nữ mà gọi điện mách lẻo anh trai tôi à?”