Cuối cùng Lâm Xuyên chọn một chiếc đầm màu trắng. Đầm dài đến mắt cá chân của Đường Nguyệt Thư, lại còn là kiểu tay dài, chẳng hở chỗ nào.
Thiết kế xếp ly và một số phụ kiện được đính trên lễ phục khá đặc biệt, đường eo cũng được chiết lại. Chiếc đầm dạ hội này vừa vặn ôm lấy dáng người Đường Nguyệt Thư, giống như được may đo riêng cho cô vậy, thậm chí không cần phải chỉnh sửa gì nhiều.
Đường Nguyệt Thư cảm nhận được rằng Lâm Xuyên coi trọng buổi tiệc rượu này. Nhưng rõ ràng theo cô thấy nếu là một buổi tiệc rượu quan trọng, lẽ ra bạn gái anh dẫn đến hẳn phải được lựa chọn cẩn thận hơn.
Chọn cô rất có thể là do ở Pháp không có người thích hợp.
Tối hôm sau, Đường Nguyệt Thư sửa soạn xong, chờ Lâm Xuyên đến đón mình.
Để tránh sự ngượng ngùng lần trước, lúc chọn nước hoa Đường Nguyệt Thư đã đặc biệt chọn nước hoa nữ, là loại mùi hương ngọt ngào rất rõ.
Nhưng cô nghĩ, có lẽ Lâm Xuyên cũng sẽ không chọn loại nước hoa lần trước.
Khi cuộc gọi của Lâm Xuyên reo lên, Đường Nguyệt Thư đang đeo khuyên tai ngọc trai.
Hôm qua Lâm Xuyên vốn định đưa Đường Nguyệt Thư đi chọn một bộ trang sức, lễ phục dạ hội thì phải có trang sức đi kèm mới được, nhưng Đường Nguyệt Thư từ chối.
Lễ phục cô không có, chứ một hai bộ trang sức thì cô vẫn có.
Ai rảnh mà lại đi soi cô đeo trang sức gì chứ?
Đường Nguyệt Thư rất rõ vị trí của mình. Cô không phải nhân vật chính, nhiều nhất cũng chỉ là một người làm nền đứng bên cạnh Lâm Xuyên.
Cô kiên quyết không cần, Lâm Xuyên cũng chiều theo ý cô.
Trước khi ra khỏi cửa, Đường Nguyệt Thư đã nhét vào vali một bộ trang sức ngọc trai. Thứ này đã bám bụi mấy tháng rồi, giờ cuối cùng cũng được dùng đến.
Hôm nay Lâm Xuyên vẫn mặc một bộ đồ đen, hơn nữa so với trang phục trước đây thì có vẻ càng trưởng thành, trầm ổn hơn.
Ánh mắt của anh dừng lại trên người Đường Nguyệt Thư một lúc, sau đó nhanh chóng dời đi.
“Hôm nay cô rất đẹp.” Anh khen ngợi.
Đó là đương nhiên.
Đường Nguyệt Thư búi tóc lên, chiếc cổ thon dài xinh đẹp lộ ra khiến dáng vẻ của cô càng thêm tao nhã. Dáng người cô vốn đã cao ráo, tỷ lệ không tệ nên như vậy càng nổi bật hơn.
Đường Nguyệt Thư đã bỏ tâm tư vào việc trang điểm. Hơn nữa với tay nghề của cô, bây giờ ra ngoài nhận thêm một công việc trang điểm bán thời gian cũng không thành vấn đề.
Từ nhỏ cô đã không thiếu những lời khen ngợi và ánh mắt, nhưng bây giờ nghe lời này từ miệng Lâm Xuyên lại khiến người ta cảm thấy có chút ý nghĩa.
Đường Nguyệt Thư nghi ngờ có phải mấy tháng làm thêm này đã khiến cô có chút nô tính của người làm công hay không, nếu không thì được sếp khen một câu như vậy có gì đáng để mừng chứ?
Lĩnh vực kinh doanh của gia đình Lâm Xuyên đủ để chứng minh địa vị hiển hách của gia đình anh ở Hong Kong.
Cho nên sau khi xuống xe, thấy người tổ chức tiệc rượu bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt với anh thì Đường Nguyệt Thư đã rất bình tĩnh. Nếu trí nhớ của cô không sai, người tổ chức tiệc rượu này hẳn là một thương gia rượu vang đỏ rất nổi tiếng ở đây.
Đường Nguyệt Thư đã từng gặp anh ta, nhưng có lẽ đối phương không nhớ cô.
Lâm Xuyên giới thiệu cô với đối phương, giới thiệu trường học và chuyên ngành của cô. Anh nói với đối phương, cô là một sinh viên chuyên ngành thiết kế.
Đối phương cũng rất nể mặt nói, tối nay sẽ có vài nhà thiết kế thời trang khá nổi tiếng tham dự, đến lúc đó có thể giới thiệu họ làm quen với nhau.
Đường Nguyệt Thư nhìn Lâm Xuyên mà ngẩn ra, không hiểu anh có ý gì.
Đợi chủ nhân bữa tiệc rời đi để tiếp đãi những vị khách khác, Lâm Xuyên đối diện với ánh mắt hơi nghi hoặc của bạn nữ.
Anh nói: “Bữa tiệc rượu này không tính là công việc, là hành trình cá nhân của tôi, có không ít người đến tham gia. Nếu cô có người muốn làm quen, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
Nói cách khác, anh sẵn sàng giới thiệu mối quan hệ cho cô.
Đường Nguyệt Thư ngẫm nghĩ lại, hỏi Lâm Xuyên một câu: “Anh Lâm luôn tốt bụng như vậy sao?”
Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Xuyên, đôi mắt kia lúc này rất sáng, có lẽ trong lòng lại gắn cho Lâm Xuyên mác người tốt.
Nghĩ đến khả năng này, Lâm Xuyên đột nhiên cười khẽ: “Không, còn tùy người.”
Anh là một thương gia.
Thông thường không làm những việc không có lợi ích.
Đường Nguyệt Thư không rõ lắm một ý khác trong câu nói này của Lâm Xuyên. Điều duy nhất cô có thể nhận ra là sếp rất hài lòng với biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, thậm chí đến mức sẵn sàng chia sẻ mối quan hệ của mình cho cô sử dụng. Nói cách khác, cô thật sự có thiên phú làm công.
Cũng không biết có nên vui hay không.
Đây là một bữa tiệc rượu riêng tư, người đến không nhiều, nhưng thân phận của mỗi người xuất hiện ở đây đều không giàu thì sang.
Với tư cách là bạn nữ, Đường Nguyệt Thư ở cạnh Lâm Xuyên để xã giao.
Một lý do lớn khiến Lâm Xuyên sẵn lòng dẫn Đường Nguyệt Thư theo là vì cô sẽ không luống cuống trong những trường hợp thế này, cô phảng phất là một cô gái tự mang trong mình hào quang.
Cũng mang chút thần bí.
Đã là tiệc rượu thì ở đây không thể thiếu rượu. Không lâu trước đây Đường Nguyệt Thư mới bị viêm dạ dày, Lâm Xuyên bèn nhắc nhở cô một câu, bảo cô uống ít thôi.
Đường Nguyệt Thư một mực đồng ý.
Sau đó Lâm Xuyên rời đi một lúc, chủ nhân của trang viên rượu có chuyện cần bàn riêng với anh, Đường Nguyệt Thư đứng bên cạnh nghe sẽ không phù hợp.
Cho nên bây giờ coi như là thời gian hoạt động tự do.
Vừa nãy Đường Nguyệt Thư nhờ Lâm Xuyên mà quen biết được mấy nhà thiết kế thời trang. Đúng như Lâm Xuyên nghĩ, trong những trường hợp thế này cô không những không nhút nhát mà còn như cá gặp nước.
Đường Nguyệt Thư nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Chủ đề bàn tán trong tiệc rượu rất phong phú, nhưng trong lúc xã giao thì không tránh khỏi việc uống rượu.
Có một bartender đến hỏi bọn họ có muốn nếm thử sản phẩm mới không, còn nói trước rằng độ cồn của rượu sẽ khá cao.
Vốn là không có hứng thú, nhưng nghe thấy “sản phẩm mới” thì hứng thú liền đến.
Những người làm nghệ thuật sáng tạo yêu nhất là “mới”.
Cho dù rượu này pha ra có mùi như rác thì bọn họ cũng phải nếm thử coi là mặn hay là nhạt.
Đường Nguyệt Thư cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng khi nói muốn nếm thử, không ngờ có ngày cô đã đánh giá cao bản thân.
Ly cocktail đầu tiên pha ra trông khá tươi mát, bên trên có một lá bạc hà xanh biếc, trông không có gì là mạnh mẽ cả.
Nhưng vừa nãy lúc rót rượu, bartender đã dùng không dưới năm loại rượu.
Hớp một ngụm, mùi rượu hoàn toàn đánh thức vị giác, Đường Nguyệt Thư cảm thấy hơi cay. Một ly vào bụng, cơ thể cũng theo đó ấm lên.
Mùa đông uống rượu trong phòng ấm áp cũng là một loại phong vị.
Một ly rượu thật ra không có bao nhiêu. Bọn họ trao đổi về hương vị của ly rượu này, mỗi người một vị cũng là một chủ đề.
Bartender nói còn có sản phẩm mới khác.
Nếu không thì sao lại có câu những kẻ sáng tạo cả đời đều bị nắm thóp chứ. Vừa nghe thấy còn có sản phẩm mới, mấy người dứt khoát ngồi luôn trước quầy.
Giữa chừng Đường Nguyệt Thư còn từ chối một cậu trai trẻ mời cô khiêu vũ.
Cậu trai trẻ trông khá ưa nhìn, cũng rất nhiệt tình. Nếu không phải nghe người khác nói cậu ta mới mười lăm tuổi, hơn nữa câu nào câu nấy đều khen Đường Nguyệt Thư xinh đẹp, nói không chừng cô có thể chấp nhận lời mời này.
Ranh giới đạo đức của cô cao hơn tưởng tượng một chút.
Nhưng không thể không nói, thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi ở châu Âu trông rất đẹp mắt, có người thoạt nhìn giống hệt như búp bê phương Tây xinh đẹp.
Ánh mắt Đường Nguyệt Thư nhìn bọn họ chỉ có sự thưởng thức đối với những đứa trẻ xinh đẹp.
Đợi Lâm Xuyên bàn xong chuyện đi ra, anh tìm thấy bạn nữ của mình ở quầy bar gần góc của đại sảnh. Trong khoảng thời gian anh rời đi, rõ ràng Đường Nguyệt Thư không ở một mình, dường như cô đã tìm thấy vùng an toàn của bản thân.
Cho dù mỗi người trong số mấy người kia đều nổi tiếng hơn cô, nhưng Đường Nguyệt Thư xen lẫn trong đó lại trông rất nổi bật. Đương nhiên cũng có thể là do mắt nhìn người của anh có vấn đề.
Ánh mắt tự động tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trong đám đông.
Khi giọng nói của Lâm Xuyên vang lên, Đường Nguyệt Thư đã uống đến ly thứ tư. Mỗi ly rượu không nhiều, nhưng có lẽ cô đã cảm nhận được độ mạnh của những loại rượu này.
“Đường Nguyệt Thư.” Có người dùng tiếng Trung gọi tên cô.
Có thể dùng tiếng Trung gọi cô vào lúc này chỉ có một người, Đường Nguyệt Thư không cần quay đầu lại cũng biết là ai ở phía sau.
“Anh Lâm, anh xong việc rồi sao?” Cô chào hỏi một câu.
Giọng điệu nói chuyện của Đường Nguyệt Thư bình thường, chỉ có ánh mắt nhìn qua có chút mơ màng. Lâm Xuyên không nhìn cô, ánh mắt anh lướt qua người bên cạnh cô. Có người sắc mặt đã ửng đỏ, mà ly rượu trước mặt Đường Nguyệt Thư đã được dọn đi, Lâm Xuyên không nhìn ra được cô đã uống bao nhiêu.
“Không phải đã bảo cô uống ít rượu thôi sao?” Lâm Xuyên nói.
Lúc này Đường Nguyệt Thư quả thật đã nhớ ra hình như sếp mình có dặn dò một câu như vậy. Cô có chút chột dạ, không nhìn vào mắt Lâm Xuyên: “Tôi không uống nhiều.”
Lâm Xuyên không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô mấy giây.
Ngay lúc Đường Nguyệt Thư còn đang suy nghĩ có phải sếp của cô không vui hay không, Lâm Xuyên đã vươn tay về phía cô, hỏi: “Muốn khiêu vũ không?”
Đường Nguyệt Thư nghe vậy, ánh mắt theo đó mà nhìn về phía sàn nhảy.
Thật ra tiếng nhạc du dương vẫn luôn vang vọng trong đại sảnh, là dàn nhạc giao hưởng đang biểu diễn, cũng có không ít người đang khiêu vũ.
Đường Nguyệt Thư còn chưa trả lời, Lâm Xuyên bèn hỏi tiếp: “Biết nhảy không?”
Anh hỏi câu này khiến người nghe không vui, Đường Nguyệt Thư rất khẳng định gật đầu: “Tôi biết.”
Tiếp đó cô đưa tay ra, Lâm Xuyên rất lịch sự chỉ nắm lấy cổ tay cô.
Trong quá trình đi đến sàn nhảy, Lâm Xuyên không tránh khỏi việc mở miệng chào hỏi hoặc phải gật đầu ra hiệu với không ít người. Anh giống như một ngôi sao mà ai cũng biết. Cho dù ban đầu có người không quen anh, họ cũng sẽ tìm người nghe ngóng sau khi thấy anh và chủ nhân bữa tiệc quen biết. Nghe ngóng xong thì lập tức có người nhanh chóng bưng ly rượu đến bắt chuyện với Lâm Xuyên.
Đối với Lâm Xuyên, có lẽ kết bạn với người khác đơn giản như uống nước.
Đường Nguyệt Thư đã lâu không nhảy cặp kiểu giao lưu thế này. Tay cô vẫn đặt trong lòng bàn tay Lâm Xuyên, tay còn lại đặt trên vai anh.
Mà một tay của đối phương cũng nhẹ nhàng đặt trên eo cô, cách một lớp vải.
Bọn họ tiến vào trung tâm sàn nhảy theo tiếng nhạc, cũng theo tiếng nhạc và đám đông xung quanh mà cùng khiêu vũ.
Lúc nhìn thẳng, Đường Nguyệt Thư có thể thấy môi và cằm của Lâm Xuyên. Đầu óc cô lúc này phản ứng hơi chậm chạp, còn nghiêm túc đánh giá môi của người ta, rất đẹp.
Ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn rõ mặt Lâm Xuyên.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, cũng chỉ khi ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ mặt đối phương.
Dường như Lâm Xuyên đã phát giác. Lúc này anh cúi đầu xuống, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“Sao vậy?” Tiếng nhạc không ảnh hưởng đến việc giao tiếp của bọn họ.
Chút rượu mà Đường Nguyệt Thư uống, hơi rượu đến lúc sau mới dâng lên đầu. Nhưng cô còn chưa mất trí đến mức thẳng thắn nói với sếp của mình, rằng cô vừa quan sát anh là vì cảm thấy khuôn mặt này càng nhìn càng đẹp.
Âm nhạc lúc này trở nên vui vẻ hơn, động tác của bọn họ cũng theo đó thay đổi, bước chân trở nên nhanh hơn.
Đường Nguyệt Thư không kịp trả lời câu hỏi trước đó của Lâm Xuyên.
Sự thật chứng minh, đôi khi con người vẫn phải có chút tự biết mình mới được. Đường Nguyệt Thư không ngờ mấy ly rượu kia vào bụng lại mạnh như vậy. Cộng thêm vừa nãy xoay một vòng nên cô có chút lâng lâng, bước chân bỗng chốc loạng choạng.
Chỉ trong giây lát, dường như Lâm Xuyên đã lập tức phát giác. Vào khoảnh khắc cơ thể cô mất thăng bằng, bàn tay vốn chỉ đặt hờ trên eo cô lập tức dùng sức. Lòng bàn tay anh đỡ lấy cơ thể suýt chút nữa ngã xuống của cô.
Đường Nguyệt Thư chỉ cảm thấy bàn tay trên eo đột nhiên dùng sức. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay cô nhẹ đặt trên vai Lâm Xuyên cũng biến thành nắm lấy áo anh. Đây đều là những hành động vô thức. Đường Nguyệt Thư biết mình đang choáng váng.
Khoảng cách cơ thể giữa bọn họ càng sát lại gần theo tiếng nhạc. Hơi thở Đường Nguyệt Thư thở ra có chút nóng rực. Lúc này cô còn chưa tìm được cảm giác thăng bằng, phần lớn trọng lượng cơ thể đều dựa vào Lâm Xuyên. Cô không bận tâm đến chuyện nam nữ khác biệt được nữa, dù sao trong trường hợp này mà ngã xuống là mất mặt lắm.
Hai người dán vào nhau quá gần, đều có thể ngửi thấy mùi hương trên người nhau. Mùi nước hoa hòa quyện vào nhau. Lần này mùi nước hoa quả thực không giống nhau, nước hoa nam và nước hoa nữ phân biệt rõ ràng. Chính vì vậy khi hai mùi hương hòa lẫn thì càng nổi bật hơn.
Đường Nguyệt Thư nói với Lâm Xuyên: “Tôi hơi chóng mặt.”
Đã không phải là hơi nữa rồi. Bây giờ trong mắt cô thì khuôn mặt Lâm Xuyên đã trở nên mờ ảo, cô phải đi nghỉ ngơi một chút.
Lâm Xuyên cúi đầu, khẽ nói: “Tôi đưa cô đi nghỉ một lát.”
Hành động của bọn họ bây giờ trông rất thân mật, nhìn thế nào cũng giống như một cặp tình nhân.
Những người vốn không rõ mối quan hệ của Lâm Xuyên và cô bạn nữ này như lập tức hiểu ra điều gì đó.
Nhưng điều này không liên quan gì đến Đường Nguyệt Thư.
Sau khi ra khỏi khu vực sàn nhảy, Lâm Xuyên vẫn ôm lấy cô. Dù sao anh cũng không muốn bạn nữ của mình đang đi đường đột nhiên ngã xuống.
Như vậy không hay.
Lâm Xuyên đưa bạn nữ đến khu vực nghỉ ngơi, Đường Nguyệt Thư ngồi dựa vào vị trí ngoài cùng của ghế sofa, một tay đặt trên tay vịn ghế sofa.
Đương nhiên cô không tiếp tục dựa vào người Lâm Xuyên nữa.
Sự chừng mực này vẫn phải có.
Đầu óc cô choáng váng nhưng ý thức tỉnh táo, không thể làm ra chuyện thừa dịp say xỉn mà đùa giỡn sếp.
Không biết rốt cuộc bartender lúc nãy đã bỏ thứ thuốc mạnh gì vào rượu, tửu lượng của Đường Nguyệt Thư không thể nói là khủng, nhưng cũng không đến mức bốn ly đã gục.
Lâm Xuyên rót cho Đường Nguyệt Thư một ly đồ uống nóng, đưa mắt nhìn cô, ngoại trừ ánh mắt của cô có chút mơ màng thì thật ra vẫn ổn.
“Cô uống bao nhiêu?” Lâm Xuyên hỏi, giọng điệu nghe rất bình tĩnh.
Đường Nguyệt Thư suy nghĩ một lát, giơ bốn ngón tay lên.
Hơi mệt, có thể không động môi thì không động.
Nhưng nghĩ lại, cô vẫn quyết định ngụy biện một chút: “Bình thường tửu lượng của tôi khá tốt.”
Lâm Xuyên: “…”
Anh không phải không biết pha chế rượu. Mấy loại rượu nồng độ cồn cao trộn lại với nhau, mấy ly vào bụng thì say là chuyện bình thường.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình không thể làm lỡ việc của người ta nên nói: “Anh Lâm, tôi ở đây một mình là được, anh có việc có thể đi làm trước.”
Sớm biết vậy cô đã không đánh giá cao tửu lượng của mình.
Lâm Xuyên nói: “Tôi không có việc gì.”
Tối nay vốn chỉ là tham dự thay ba anh, chuyện cần bàn vừa nãy cũng đã bàn xong, vì phép lịch sự nên anh không tiện rời khỏi bữa tiệc rượu này sớm.
Đường Nguyệt Thư không nói gì nữa. Cô đưa tay chống má rồi ngây ra, ánh mắt không biết nhìn đâu, dù sao cũng không có tiêu cự, không rơi vào đâu cả.
Rất nhanh đã có người đến bắt chuyện với Lâm Xuyên. Có nam có nữ, mỗi người đều mang mục đích không giống nhau. Đường Nguyệt Thư ngồi cách anh hơi xa, biểu hiện lúc này rõ ràng lại là bộ dạng say rượu không khỏe nên không ai đến làm phiền cô.
Đa số đều có thể nhìn ra cô là bạn nữ của ai, đi cùng ai đến đây.
Có lẽ là bị bắt chuyện nhiều nên Lâm Xuyên cũng cảm thấy hơi phiền, cứ như thế này khiến anh giống như một NPC cố định ở một chỗ, người khác thì chờ được đến chỗ anh để cày lấy kinh nghiệm.
Anh ngồi gần về phía Đường Nguyệt Thư hơn.
Như vậy lại giống như bọn họ đang nói chuyện yêu đương ở trong góc.
“…”
Quả nhiên người đến trở nên ít đi.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy anh đúng là thiên tài.
Người khác có hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ hay không thật ra không quan trọng. Đây không phải là mạng lưới quan hệ của Đường Nguyệt Thư, cũng không hẳn là của Lâm Xuyên, bởi vậy sau khi rời khỏi đây thì không ai sẽ nhớ cả.
Đường Nguyệt Thư ngồi dựa ở đây được nửa tiếng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, nhưng lại thấy buồn ngủ.
Giống như bị rượu thôi miên vậy.
Nhưng sếp của cô lúc này không bận xã giao, Đường Nguyệt Thư cũng không cần miễn cưỡng bản thân lấy lại tinh thần.
Đường Nguyệt Thư không vô tư đến mức ngủ thiếp đi ở nơi công cộng, cho dù cô tin tưởng Lâm Xuyên ở bên cạnh.
Lúc này dường như Lâm Xuyên bắt đầu bận rộn trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Không biết anh trả lời tin nhắn ở bên Pháp hay là bên Hong Kong, giờ này chắc là mấy giờ sáng ở Hong Kong.
Đường Nguyệt Thư không nghịch điện thoại, cô đang suy nghĩ một chút chuyện.
Cách này có chút tác dụng. Cô nghĩ ngợi một lúc thì tinh thần tỉnh táo hơn, nhớ ra một số chuyện phiếm trước đây từng biết.
Lẽ ra khi nói chuyện phiếm thì có người chia vui là tốt nhất, nhưng Lâm Xuyên ở cạnh cô rõ ràng không phải là đối tượng tốt để nói chuyện phiếm.
Lúc này Đường Nguyệt Thư mới nhớ ra mình đã không tìm ai nói chuyện phiếm được một thời gian, sự thay đổi trong cách giao tiếp xã hội của cô có thể nói là long trời lở đất.
Việc giao tiếp nhiều nhất của cô bây giờ lại là mở livestream và tương tác với cư dân mạng.
“…”
Bữa tiệc rượu này cuối cùng cũng đến lúc tan, Đường Nguyệt Thư rất vui mừng.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Lâm Xuyên nói.
Câu nói này đối với Đường Nguyệt Thư như là tiếng trời. Cô đứng dậy chờ Lâm Xuyên.
Cho dù là tan tiệc rồi thì vẫn có một màn xã giao.
Nhưng trước khi chuẩn bị đi về phía cửa, trên người Đường Nguyệt Thư đột nhiên được khoác một chiếc áo khoác. Đó là áo khoác của Lâm Xuyên, trước đó bị anh cởi ra cầm trên tay.
Đường Nguyệt Thư ngẩn ngơ, quay đầu nhìn mặt Lâm Xuyên.
“Khoác vào. Bên ngoài gió lớn, đừng để bị cảm.”
Đường Nguyệt Thư không biết có phải Lâm Xuyên bắt đầu ý thức được sức khỏe của cô không tốt từ chuyện cô bị viêm dạ dày phải vào bệnh viện truyền nước hay không. Cô cứ vậy mà đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị lạnh, nhưng cũng chỉ lạnh một lúc, lên xe rồi sẽ không lạnh nữa.
Đối với Đường Nguyệt Thư, mặc quần áo của người đàn ông khác là một chuyện rất mập mờ.
Chắc là cô và sếp của cô không thuộc về mối quan hệ có thể mập mờ.
Đường Nguyệt Thư quay đầu muốn nói gì đó với Lâm Xuyên, nhưng anh không cho cô cơ hội này. Anh nói: “Đi thôi.”
“Có thể tự đi được không?” Lâm Xuyên lại hỏi.
Đường Nguyệt Thư hoàn hồn, không hỏi gì nữa. Cô quay đầu lại đáp một tiếng “Có thể”.
Bây giờ cô quả thực có thể tự đi được rồi. Đầu vẫn còn choáng, nhưng cô đã tìm lại được cảm giác thăng bằng, đi lại không thành vấn đề.
Lâm Xuyên đi đến cửa, quả nhiên còn có một màn xã giao. Chủ nhân bữa tiệc nắm tay anh cười rất hiền từ. Chủ nhân bữa tiệc dùng tiếng Pháp rất chuẩn nói với Lâm Xuyên, bảo anh gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ anh thay mình.
Đường Nguyệt Thư nhận thấy có ánh mắt nhìn về phía mình, sau đó lại nhìn vào chiếc áo khoác trên người cô. Hiển nhiên mối quan hệ giữa cô và Lâm Xuyên đã bị hiểu lầm.
Nhưng điều này rất bình thường, khi nhìn thấy một người phụ nữ khoác áo khoác của một người đàn ông khác thì cô cũng sẽ hiểu lầm.
Đường Nguyệt Thư im lặng đi theo Lâm Xuyên ra ngoài. Tài xế của anh đã sớm chờ bọn họ ở ven đường, xe ở ven đường cũng bật đèn xe nhắc nhở bọn họ.
Tiếng gió ào ào cứ vậy mà ập đến, thổi cho Đường Nguyệt Thư hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sớm biết buồn ngủ thế này thì đúng thật là nên đi hóng chút gió lạnh.
Đường Nguyệt Thư lặng lẽ quấn chặt áo khoác của Lâm Xuyên.
Quả thực rất lạnh.
Trên đường về hai người cũng không nói gì. Giữa chừng Đường Nguyệt Thư có nghiêng nhẹ sang trái liếc nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào Lâm Xuyên đã nhắm mắt lại.
Hẳn là anh không ngủ, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần thôi.
Có điều anh nhắm mắt nên ánh mắt Đường Nguyệt Thư nhìn anh cũng to gan hơn. Rõ ràng ngũ quan của Lâm Xuyên rất ưu tú, không cần trang điểm gì cũng rất đẹp.
Đồ đẹp, mọi người đều thích nhìn nhiều một chút.
Người đẹp cũng tương tự vậy.
Giữa đường đi xe hơi xóc nảy, Đường Nguyệt Thư thấy Lâm Xuyên hơi cau mày lại, cô liền hoảng loạn nhìn sang hướng khác.
Mặc dù đến cuối cùng Lâm Xuyên cũng không mở mắt, nhưng Đường Nguyệt Thư không biết ánh mắt của mình có quá đáng đến mức quấy rầy anh hay không.
Ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rượu trong đầu vẫn còn chút men say. Chỉ nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ như vậy cũng khiến cô cảm thấy như bị thôi miên.
Buồn ngủ, nhưng bây giờ ở trên xe lại không ngủ được.
Về đến dưới lầu lần nữa, trong lòng Đường Nguyệt Thư thầm đếm xem đây là lần thứ mấy Lâm Xuyên đưa cô về dưới lầu, hình như là không ít lần.
Khi ở trong xe, Đường Nguyệt Thư đã trả lại áo khoác cho Lâm Xuyên.
“Anh Lâm, cảm ơn áo của anh.” Cho dù đến hôm nay, Đường Nguyệt Thư vẫn dùng kính ngữ với sếp của mình.
Lâm Xuyên nhận lấy áo khoác cô đưa, sau đó cũng chỉ tùy ý đặt lên ghế. Ánh mắt anh nhìn lên mặt Đường Nguyệt Thư, không biết nghĩ gì. Anh chỉ thấy dưới ánh đèn trong xe, ánh mắt của cô khá giống sóng nước lấp lánh, dường như lấp lánh chút cảm xúc mà anh không nhận rõ.
Đường Nguyệt Thư nghe thấy Lâm Xuyên hỏi: “Cô có thể tự lên được không?”
Câu này nghe giống như quan tâm không biết cô say rượu thì có thể tự lên lầu hay không, nhưng lại giống như ẩn chứa ý gì khác. Đường Nguyệt Thư vô thức nhìn vào mắt Lâm Xuyên. Trong ánh mắt của anh rất bình tĩnh, cô không nhìn ra được gì nên cũng không thể nghĩ được gì.
Đường Nguyệt Thư ừ một tiếng: “Có thể.”
Cô mở cửa xe, gió lạnh bên ngoài lập tức thổi ào ào vào trong khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này dưới lầu cũng không có ai. Đường Nguyệt Thư giống như trước đây, quay người tạm biệt Lâm Xuyên: “Anh Lâm, tạm biệt.”
Lần này Lâm Xuyên không nói tạm biệt, anh nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Sau khi bóng dáng màu trắng kia biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Xuyên mới bảo tài xế lái xe rồi tựa lưng vào ghế.
Sau khi đóng cửa xe, cái lạnh vừa nãy cũng bị ngăn cách, nhưng hình như không chỉ có cái lạnh thấu xương bị ngăn cách mà thôi.
Anh cũng không biết vừa nãy mình có ý gì.
Mùa đông ở Paris có quá nhiều cảnh đẹp mê người. Tuyết rất đẹp, ồn ào đến kỳ lạ, nhưng cũng có lúc yên tĩnh. Lâm Xuyên gặp qua rất nhiều người ở đây, đại đa số những người đó giống như giọt nước trong biển lớn, nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời anh, khó có thể gặp lại.
Anh chưa từng muốn khám phá linh hồn của một người nào cả.
Ở Hong Kong có mật độ dân số dày đặc như vậy không gặp được, ở Paris cách sáu bảy tiếng đồng hồ lại gặp được.
Chuyến công tác ở Paris kéo dài hơn hai tháng này, ở một mức độ nào đó vẫn có thể nói là quá lâu.
Hình như lâu đến mức đủ để bắt đầu một câu chuyện.
Nhưng trong lòng anh lại rõ ràng, chỉ vừa đủ để bắt đầu mà thôi.