Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 27

Có lẽ ban đêm là lúc dễ nảy sinh nhiều suy nghĩ và xúc cảm, những lời nói mượn hơi men trong bóng đêm không nên coi là thật, cũng chẳng cần thiết phải suy đoán.

Khi Đường Nguyệt Thư trở về căn phòng nhỏ của mình, đầu óc cô vẫn trống rỗng.

Cô thay bộ đầm dạ hội đắt tiền, sau đó tẩy trang, rửa mặt, gian nan trèo lên giường. Ở trong không gian riêng của mình thì không cần phải để ý đến hình tượng, Đường Nguyệt Thư cũng thoải mái hơn nhiều.

Không rõ là do cơn buồn ngủ ập đến hay do hơi men bốc lên mà đầu cô nặng trĩu, lúc này nên đi ngủ sớm thì hơn.

Đến điện thoại cô cũng chẳng buồn ngó tới.

Thỉnh thoảng có tiếng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, nhưng không hề làm cô bận tâm.

Sáng sớm hôm sau, Đường Nguyệt Thư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Không biết là ai mà sáng sớm đã gọi điện cho cô.

Vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô liền hiểu ra.

Đường Thước Diễn.

Lúc gọi điện anh ta có thể tính trước sự chênh lệch múi giờ giữa trong nước và bên này không?

Vốn đang khá bực bội khi bị đánh thức, nhưng lúc này Đường Nguyệt Thư vẫn bắt máy, giọng hơi khàn khàn: “Có chuyện gì?”

Lúc này chắc là Đường Thước Diễn đang ở công ty, rảnh đến lười nhác.

Nghe giọng Đường Nguyệt Thư, anh ta biết ngay là cô chưa tỉnh ngủ, cười khan hai tiếng: “Em vẫn chưa dậy?”

“Có việc thì nói, không có việc thì em cúp máy.”

Đường Nguyệt Thư không có nhiều kiên nhẫn.

“Đừng mà.” Đường Thước Diễn cười một tiếng: “Không phải sắp Tết rồi sao, em định khi nào về, anh đặt vé máy bay cho.”

Đường Nguyệt Thư nghe xong câu này còn mất một lúc để suy nghĩ.

“Không được nghỉ, không về.” Giọng điệu của cô không hề có vẻ là có thể thương lượng.

Câu này không phải nói đùa, kỳ nghỉ đông của Đường Nguyệt Thư quả thực ở sau Tết, nhưng nếu cô muốn thì về một chuyến cũng không phải là vấn đề.

Đường Thước Diễn không biết đang nghĩ gì ở đầu dây bên kia, anh ta lại hỏi tiếp: “Thế tiền có đủ tiêu không, anh chuyển cho em một ít nhé?”

Nghe đến đây, Đường Nguyệt Thư loáng thoáng đoán ra được điều gì: “Không cần đâu, đủ tiêu rồi.”

Câu nói ngắn gọn này nghe thật đáng thương, sao Đường Thước Diễn không biết mức tiêu xài của cô em gái này chứ. Trước đây có khi chỉ trong một buổi tối cô đã tiêu hết sạch số tiền anh ta chuyển cho, bây giờ lại nói với anh ta hai chữ “đủ tiêu”, ai mà biết được cô đã phải chịu khổ sở thế nào ở bên đó.

“Em còn khách sáo với anh nữa.” Giọng Đường Thước Diễn tiếp tục vang lên: “Đừng có tiết kiệm quá, muốn mua gì thì cứ mua. Mấy sales vẫn gửi đồ mới cho em hàng tháng, có cần bảo họ đổi địa chỉ gửi sang đó cho em không?”

“Bảo họ dừng đi, không cần gửi nữa, bây giờ em không dùng đến.”

Đường Thước Diễn: “…”

Con người là vậy, ban đầu cứ nghĩ cô không chịu khổ được mấy ngày sẽ phải xám xịt quay về, kết quả đợi đến khi người ta thực sự hạ thấp chi phí tiêu dùng đến mức này lại cảm thấy đau lòng.

Đường Thước Diễn cảm thấy vẫn có thể cứu vãn một chút: “Vậy sau Tết em được nghỉ đông, thời gian được nghỉ đông lâu như vậy mà em không về sao?”

Đầu dây bên kia im lặng một chút, dường như còn có thể nghe thấy tiếng thở của Đường Nguyệt Thư. Đường Thước Diễn còn tưởng lần này có hy vọng, kết quả lại nghe thấy cô nói: “Không rảnh, phải kiếm tiền.”

“Không có việc gì nữa thì em cúp máy đây, buồn ngủ chết mất.”

Đường Nguyệt Thư lẩm bẩm một câu, thiếu ngủ đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

“Khoan đã.” Đường Thước Diễn tặc lưỡi: “Em không về thăm ba em sao?”

Đường Nguyệt Thư ở bên kia nói ra một câu cực kỳ bất hiếu: “Đợi khi nào ông ấy có mệnh hệ gì thì hãy báo cho em về. Bây giờ sức khỏe ông ấy chắc còn tốt hơn cả em, em có chuyện thì chưa chắc ông ấy đã có chuyện, em về thăm làm gì?”

“…”

“Cúp máy đây.” Đường Nguyệt Thư nói xong cũng chẳng quan tâm tình hình bên kia thế nào. Cô cảm thấy nếu mình không tranh thủ ngủ thêm một lát, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến lúc họ phải bay từ trong nước sang đây nhặt xác cho cô mất.

Bên phía Bắc Kinh, trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Đường, trong phòng làm việc của chủ tịch.

Đường Thước Diễn hơi lo lắng nhìn chiếc điện thoại vừa bị cúp máy một cách phũ phàng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn làm việc.

“Bác cả, bác xem việc này…”

Cậu cả nhà họ Đường hiếm khi cảm thấy làm “gián điệp hai mang” lại khó khăn đến thế.

Cô tiểu thư ở bên kia muốn nói gì thì nói, hoàn toàn không nghĩ đến sống chết của anh trai mình.

Chủ tịch Đường nhìn cháu trai, phất tay: “Cháu ra ngoài trước đi.”

Sau câu nói này, Đường Thước Diễn như được đại xá.

Cho nên mới nói thường ngày ở công ty, có việc thì làm việc, có công tác thì đi công tác, nếu không thì sẽ giống như anh ta, bị bắt làm kẻ đứng giữa mà chẳng bên nào vừa lòng.

Hôm nay, bác cả Đường Thước Diễn đột nhiên đến tìm anh ta để hỏi thăm tình hình con gái, anh ta đồng ý ngay. Kết quả thì sao, bác cả bảo anh ta gọi điện ngay tại chỗ.

Mục đích rất đơn giản, muốn Đường Nguyệt Thư về nhà ăn Tết, những chuyện khác tính sau.

Người Trung Quốc có chấp niệm với việc đón Tết.

Ai ngờ một cuộc điện thoại gọi đi, vừa hay đánh thức người ta, không những cô không có ý định về ăn Tết mà lúc được nghỉ cũng không về.

Đường Thước Diễn nhìn dáng vẻ của bác cả, rõ ràng là ông đã muốn xuống nước nhưng không tìm được bậc thang.

Trong những gia đình như họ, tình cảm giữa cha mẹ con cái không tránh khỏi việc xen lẫn một chút tính toán lợi ích trong đó.

Cô em gái này của anh ta làm vậy không thể nói là sai hay đúng, chỉ cần cô có thể tự gánh lấy kết quả.

Đường Nguyệt Thư không biết đầu dây bên kia ba ruột của cô cũng đang nghe, ban đầu cô còn tưởng Đường Thước Diễn chỉ đang truyền lời thay lão Đường mà thôi.

Nhưng những gì cô nói cũng là thật lòng.

Ngủ bù được khoảng hai tiếng, Đường Nguyệt Thư mới rời khỏi giường.

Phải nói rằng vào thời tiết thế này, được ngủ trong phòng quả là một việc vô cùng hạnh phúc.

Sau khi thức dậy, Đường Nguyệt Thư mất một lúc mới nhớ lại cuộc điện thoại của Đường Thước Diễn, bây giờ cô mới thoáng nhận ra, nhưng trong lòng lại không dao động nhiều.

Sau khi rửa mặt, cô ra ngoài tìm đại một quán ăn Trung Quốc, giải quyết luôn bữa sáng và bữa trưa.

Điện thoại nhận được tin nhắn mới, là từ Lâm Xuyên.

Quý ngài Thần Tài hỏi cô đã tỉnh rượu chưa, có thấy khó chịu ở đâu không.

Đường Nguyệt Thư nhớ lại chuyện ôm ôm ấp ấp với anh ở buổi tiệc rượu tối qua, đúng là có hơi “lợi dụng” người ta, nhưng chắc chắn vẫn chưa đến mức phải chịu trách nhiệm.

Nam nữ trưởng thành, tối hôm trước có thể quấn quýt trên giường, sáng hôm sau thức dậy thì mỗi người tự mặc quần áo, ra khỏi cửa phòng khách sạn lại trở thành người xa lạ.

Chuyện của họ chẳng là gì cả.

Đường Nguyệt Thư yên tâm.

Cô cho rằng chút rung động không đáng tiền tối qua chắc là tác dụng phụ của việc uống rượu.

Rượu đúng là không phải thứ tốt lành gì.

Cô suy nghĩ một lát, trả lời quý ngài Thần Tài rằng mọi thứ đều ổn.

Lâm Xuyên bên kia trả lời một chữ ừ, sau đó không có gì thêm.

Đây chính là thứ được gọi là chừng mực cần nắm bắt trong giao tiếp giữa người với người.

Mấy ngày tiếp theo Đường Nguyệt Thư vẫn rất bận, chẳng qua Lâm Xuyên không có nhiều việc phiên dịch trực tiếp cần cô làm, điều này khiến cô tiết kiệm được một phần thời gian.

Đường Nguyệt Thư đang suy nghĩ về đề tài cho bài tập cuối kỳ.

Đa số mọi người khi chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, ban đầu đều nghĩ muốn “dẫn đầu, bỏ xa những người khác”, nhưng sự thật đáng buồn là mọi người thường đến tuần cuối cùng mới chịu cố gắng.

Khi bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh.

Thậm chí Đường Nguyệt Thư không biết phải hình dung trạng thái của mình như thế nào, vừa mệt mỏi lại vừa cảm thấy phong phú.

Một tuần nữa trôi qua, Đường Nguyệt Thư nhận được lời mời làm việc trực tiếp của sếp.

Nhưng lần này không phải làm phiên dịch ở khách sạn, cũng không phải làm bạn nữ đi theo Lâm Xuyên.

Cô phải đi cùng thư ký Tô và trợ lý Trần, làm phiên dịch viên cho hai người họ.

Nói đơn giản là bốn người cùng đi.

Chẳng qua đây là công việc mà hai người này phải phụ trách nên không thể để sếp phải làm phiên dịch cho họ. Vì vậy, Đường Nguyệt Thư, phiên dịch viên tạm thời này được điều động.

Công việc này khá phù hợp với vị trí của Đường Nguyệt Thư. Thật ra ban đầu cô cứ nghĩ mình sẽ được giao nhiều công việc phiên dịch trực tiếp hơn, kết quả là sếp của cô hoàn toàn không cần đến cô nhiều.

Ngay cả những bản dịch văn bản kia cũng không phải là vì sếp cô không làm được, mà là vì những công việc vụn vặt này không nên để một người làm sếp như anh phải bận tâm.

Để tránh xảy ra sai sót, thư ký Tô còn gửi trước cho Đường Nguyệt Thư những tài liệu có thể dùng đến vào ngày hôm sau.

Thư ký Tô làm việc đúng là rất chu đáo.

Đường Nguyệt Thư vốn định đến thẳng khách sạn để gặp họ, không ngờ sau khi nói với Lâm Xuyên thì anh lại bảo không cần, lát nữa họ sẽ đến đón cô.

”…”

Mặc dù kinh nghiệm làm công ăn lương còn chưa nhiều, Đường Nguyệt Thư cũng biết bình thường không có chuyện sếp và đồng nghiệp đặc biệt đến một nơi nào đó để đón ai.

Nhưng là một người làm công thì cô còn biết một điều nữa, sếp nói gì thì nghe theo sếp.

Đợi xe dừng ở dưới lầu, Đường Nguyệt Thư nhìn bố cục trong xe. Trợ lý Trần lái xe, thư ký Tô ngồi ghế phụ, Lâm Xuyên ngồi ghế sau, rõ ràng vị trí bên cạnh anh là để dành cho Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư ngồi xuống cạnh Lâm Xuyên, đối với cô thì chuyện này thậm chí không cần phải chuẩn bị tâm lý gì hết.

Lên xe, xe khởi động lại.

Điểm đến lần này của họ là một công ty ở gần ngoại ô Paris.

Tòa nhà văn phòng ở đây trông có vẻ đơn giản hơn so với những tòa nhà ở khu vực sầm uất, ít nhất là về mặt trang trí thì trông rất hiện đại và tối giản, tất nhiên cũng có thể là do mới xây không lâu.

Đường Nguyệt Thư cũng chỉ mới đến đây lần đầu, cô còn lạ lẫm hơn cả ba người kia.

Nhân viên tiếp tân của công ty bên này rất nhiệt tình mời họ vào phòng họp, cả bốn người, bao gồm Đường Nguyệt Thư đều được mời một ly cà phê.

Tất nhiên không thể hy vọng cà phê ở đây quá cao cấp.

Nhưng có thể thấy họ đã thể hiện sự nhiệt tình và thận trọng đối với sự xuất hiện của Lâm Xuyên.

Đường Nguyệt Thư là người nói nhiều nhất trong số những người ở đây. Người nói chuyện bên kia biết một chút tiếng Trung, nhưng không thành thạo nên đã thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Lâm Xuyên dẫn theo Đường Nguyệt Thư, một phiên dịch viên thông thạo cả hai thứ tiếng. Bởi vậy sau đó người này cũng thoải mái sử dụng tiếng mẹ đẻ của mình.

Có thể thấy đôi khi ngôn ngữ thứ hai lại có vai trò đặc biệt quan trọng trong một số trường hợp.

Đường Nguyệt Thư hoàn thành công việc hôm nay không mấy khó khăn. Chỉ là cô không ngờ khi tập trung vào công việc, thư ký Tô lại có biểu hiện mạnh mẽ, mạch lạc và có lời lẽ sắc bén đến vậy trong quá trình đàm phán. Đôi khi Đường Nguyệt Thư còn phải suy nghĩ xem mình nên dịch thế nào để có thể truyền tải được cả ngữ khí của thư ký Tô.

Nói chung khi nhìn trạng thái làm việc của thư ký Tô, cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng biết được phong thái của một người đứng ở vị trí quản lý của công ty.

Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ có thể “khẩu chiến” với nhiều người.

Đường Nguyệt Thư nghĩ nếu mình là sếp, cô cũng sẽ muốn tuyển dụng một nhân viên như vậy.

Còn về Lâm Xuyên, ngoài việc bắt tay chào hỏi người phụ trách bên kia vào lúc đầu thì những lúc khác, anh hoặc là xem cấp dưới và người phụ trách bên kia đấu khẩu, hoặc là gật đầu, lắc đầu để ra hiệu. Người lãnh đạo như anh lúc này giống như một linh vật trấn giữ vậy.

Ít ra thì thỉnh thoảng trợ lý Trần còn nói thêm vài câu để hỗ trợ.

Đường Nguyệt Thư không rõ bình thường họ đi đàm phán làm ăn với đội hình như thế nào, nhưng rõ ràng Lâm Xuyên là một lãnh đạo không tồi.

Một người cấp trên biết cách sử dụng người chắc chắn có thể mang lại lợi ích tốt cho công ty.

Sau một buổi họp, Đường Nguyệt Thư cảm thấy miệng mình nói đến mỏi nhừ.

Nhưng kết quả cuối cùng rất tốt, hai bên đã ký hợp đồng, nhiệm vụ của Đường Nguyệt Thư cũng hoàn thành.

Trên đường đi, cô nghe thư ký Tô nói rằng dự án đang đàm phán này vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu của họ.

Chỉ là tình cờ tiếp xúc được nên mới tiếp tục đàm phán.

Nói đến đây, phiên dịch viên Đường Nguyệt Thư vốn cũng không nằm trong kế hoạch của họ, nhưng sau khi sếp mời đến thì họ mới phát hiện quả thật đã tránh được không ít rắc rối trong giao tiếp.

Kết thúc cuộc họp, Đường Nguyệt Thư theo họ ra ngoài.

Đúng lúc đi cùng hàng với người phụ trách dự án bên kia, người ta khen tiếng Pháp của cô rất tốt, hỏi có phải cô đã sống ở Pháp lâu rồi không.

Đường Nguyệt Thư bèn trò chuyện với anh ta vài câu. Biết Đường Nguyệt Thư vẫn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, người này để lại danh thiếp, đại ý là nếu Đường Nguyệt Thư có ý định tìm việc liên quan đến phiên dịch thì có thể cân nhắc công ty của họ.

Công ty này có hợp tác với một số công ty ở Trung Quốc, rất cần đến phiên dịch viên Trung – Pháp.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Vậy là cô đã thu xếp xong vị trí sau khi tốt nghiệp rồi sao?

Vị trí việc làm liên quan đến ngôn ngữ đôi khi giống như bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng đôi khi lại tìm mỏi mắt cũng không thấy.

Đường Nguyệt Thư thoáng mặc niệm cho những người bạn đại học đang lưu lạc khắp các ngành nghề của mình.

Sau khi kết thúc cuộc đàm phán này, sếp Lâm quyết định mời một bữa thịnh soạn.

Nếu chỉ có ba người họ đi ăn thì có lẽ không có gì đặc biệt, bây giờ có thêm Đường Nguyệt Thư, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động hơn nhiều.

“Nguyệt Thư muốn ăn gì?”

Lúc này họ đã ngồi vào một nhà hàng đồ ăn Đông Bắc.

Món ăn Trung Quốc là một khái niệm rất rộng, chỉ riêng các loại món ăn thôi cũng có thể kể ra tám hệ món ăn lớn.

Lâm Xuyên và những người khác là người Hong Kong, bình thường không có nhiều cơ hội đến Đông Bắc chơi, đúng lúc ở đây có một quán ăn Đông Bắc, nghe giọng tiếng Anh pha giọng Đông Bắc của chủ quán còn cảm thấy rất thú vị. Thấy mấy người họ có gương mặt châu Á, xác nhận là người Trung Quốc xong thì chủ quán liền thốt ra một câu “em gái”.

Nghe thật thân thiết.

Đường Nguyệt Thư là người Bắc Kinh… sống ở phía Bắc xa chỗ họ nhiều, bởi vậy Đường Nguyệt Thư bèn đảm nhận nhiệm vụ gọi món.

Hong Kong đúng là phía Nam. Cảm nhận trực quan nhất của Đường Nguyệt Thư là vào tháng một, thậm chí họ có thể mặc quần áo mỏng manh đi lại khắp nơi, buổi trưa nắng to một chút còn phải cởi áo khoác.

Trung Quốc quá rộng lớn, định sẵn họ chỉ là khách qua đường gặp nhau trong một khoảng thời gian nào đó.

Món ăn được dọn lên hết.

Họ ngồi bàn bốn người đối diện nhau. Lúc mới vào, Đường Nguyệt Thư và sếp có nói chuyện thêm vài câu, đợi đến khi vào bàn mới phát hiện ra chỉ còn chỗ bên cạnh Lâm Xuyên là trống.

Thư ký Tô và trợ lý Trần ở đối diện có thể nói là rất hiểu ý nhau, hoàn toàn không muốn ngồi cùng một chỗ với sếp.

Quả nhiên người làm công rất khó có thể hòa mình với sếp.

Đường Nguyệt Thư chỉ có thể ngồi cạnh Lâm Xuyên.

Mà thư ký Tô và trợ lý Trần không biết thực ra Đường Nguyệt Thư đã ăn cơm riêng với Lâm Xuyên mấy lần, bởi vậy họ còn rất áy náy mà gắp thức ăn cho Đường Nguyệt Thư bằng đũa dùng chung.

“Nguyệt Thư, em ăn nhiều vào, gầy quá.” Rõ ràng có thể thấy cuộc sống của du học sinh ở Paris không hề dễ dàng.

Đường Nguyệt Thư đột nhiên nhận được sự nhiệt tình của hai người đồng nghiệp tạm thời này.

“?”

Cô hơi khó hiểu.

Chỉ là lúc này, Lâm Xuyên lại hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi nói: “Đúng là gầy.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Giống như đi chúc Tết bị các cô dì chú bác nhìn chằm chằm, cuối cùng họ đưa ra một câu nhận xét mang tính tổng kết.

Bốn người ngồi cùng nhau, bầu không khí náo nhiệt này khá giống như buổi tụ tập của một bộ phận trong công ty.

Chỉ có điều trợ lý Trần nói bình thường họ tụ tập thì Lâm Xuyên rất ít khi tham gia, cho dù có đến cũng sẽ rời đi sớm.

Nguyên nhân cũng có, một là anh bận, hai là với thân phận của Lâm Xuyên mà ở đó lâu thì người khác cũng không được tự nhiên.

Thư ký Tô và trợ lý Trần tương đương với cánh tay phải và cánh tay trái của anh, quan hệ với sếp cũng rất tốt, nhưng lúc ăn uống thì hai người họ cũng không muốn ngồi cạnh sếp.

Đây chính là người làm sếp.

Nội dung trò chuyện không thể tránh khỏi việc nói về Tết, chuyện Đường Nguyệt Thư không được nghỉ Tết nhận được ánh mắt đồng cảm từ phía đối diện.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Chuyện này thực ra không liên quan nhiều đến việc có được nghỉ hay không.

Người duy nhất ở đây biết mối quan hệ của Đường Nguyệt Thư và gia đình có lẽ không tốt, lúc này lại chọn cách im lặng.

Đường Nguyệt Thư im lặng ăn một miếng cơm, phải nói gạo Ngũ Thường của Đông Bắc đúng là thơm ngon.

Giữa chừng, chủ quán mang ra một chai rượu trắng hỏi họ có muốn uống một ngụm không. Anh chủ quán thực sự rất nhiệt tình, Đường Nguyệt Thư hoài nghi là vì bốn người họ ăn quá ngon, anh chủ quán cũng là người có tính cách phóng khoáng.

Thư ký Tô và trợ lý Trần có vẻ rất muốn uống, có điều trợ lý Trần phải lái xe.

Ngay lúc này, sếp lên tiếng: “Hai người cứ uống đi, lát nữa về để tôi lái xe.”

Thế là trên bàn có thêm ba ly rượu.

Khi Đường Nguyệt Thư nâng ly rượu lên, không hiểu sao Lâm Xuyên quay đầu nhìn cô một cái nhưng lại không nói gì.

Có lẽ anh không tin tửu lượng của Đường Nguyệt Thư, nhưng cảm thấy trong trường hợp này uống một chút cũng không sao.

Đường Nguyệt Thư thấy được sự không tin tưởng này. Cô rất muốn giải thích rằng tối hôm đó quả thật chỉ là sự cố, bình thường tửu lượng cô không tệ đến vậy.

Lâm Xuyên không ép rượu. Anh nhìn cấp dưới của mình và Đường Nguyệt Thư cụng ly, còn anh thì cụng ly trà do chính chủ quán pha.

Trông vô cùng dưỡng sinh.

Đường Nguyệt Thư không ngờ sau khi uống chút rượu vào, thư ký Tô và trợ lý Trần lại có dáng vẻ khoác vai bá cổ, liên tục gọi nhau là anh em, thỉnh thoảng lại chuyển đổi giữa tiếng Phổ Thông và tiếng Quảng Đông. Đường Nguyệt Thư không hiểu họ đang nói gì.

Thỉnh thoảng nghe thấy một câu “Đồ chết tiệt” gì đó. Câu này cô hiểu, trước đây cô đã lên mạng học, dùng để chửi người ta.

Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn Lâm Xuyên, hy vọng có thể nhận được một bản dịch tiếng Quảng Đông.

Kết quả Lâm Xuyên thong thả nói một câu: “Đang chửi tôi đấy, có muốn biết họ đã chửi những gì không?”

À…

Không phải đâu, uống rượu xong là hai người kia lại dám chửi thẳng cấp trên?

Bây giờ bịt miệng có kịp không?

Đường Nguyệt Thư nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lâm Xuyên. Lý trí mách bảo cô lúc này nên lắc đầu, cứ coi như mình là người không hiểu gì là được, kết quả là sự tò mò đang không ngừng phình to.

Lần đầu tiên nhìn thấy có người dám chửi thẳng cấp trên, mà cấp trên còn bình tĩnh như vậy.

Cô nhỏ giọng nói một câu: “Họ chửi có tục không?”

Nếu tục quá thì cô không nghe nữa, tránh cho số người bị diệt khẩu lại có thêm cô.

Không hiểu sao khi nghe thấy câu này thì Lâm Xuyên lại khẽ cười một tiếng, anh nói: “Chửi tôi bình thường làm việc không coi họ là người, vắt kiệt sức họ. Họ đang nghĩ xem ngày nào đó có thể lật đổ tôi, tự lên làm sếp.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Chỉ nghe ý nghĩa mà Lâm Xuyên dịch ra thôi, cô đã cảm thấy hai người đối diện chửi rất hăng.

Cô tặng cho hai người đối diện một ánh mắt kính phục.

Hiếm thấy có người làm công nào lại không sợ chết đến vậy.

Mong rằng ngày mai khi họ tỉnh dậy có thể đối diện với bản thân và sếp.

Lâm Xuyên cũng rất độ lượng, nếu ý anh dịch ra chính xác, mà lúc này anh còn có thể cười được thì không chỉ là vấn đề tâm lý tốt thôi đâu.

Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp nói gì, Lâm Xuyên lại dịch tiếp: “Bây giờ họ đang đoán xem tiền thưởng cuối năm là bao nhiêu.”

“Cả chuyện năm nay rút thăm trúng thưởng sẽ có những giải thưởng gì. Trợ lý Trần hy vọng trúng được một chiếc Mercedes, cậu ấy muốn đổi xe mới. Thư ký Tô muốn trúng được một anh chàng cao mét tám, sáu múi. Cô ấy muốn đổi đàn ông, không được thì trúng tiền mặt cô ấy cũng chấp nhận.”

Đường Nguyệt Thư suýt thì bị nghẹn chết.

Nói tiếng Quảng Đông ở Pháp cũng không thể hoàn toàn làm càn đâu hai anh chị ơi!

Làm thế nào mà Lâm Xuyên có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để dịch ra lời của hai cấp dưới chứ?

Nhưng Đường Nguyệt Thư đã nhấp một chút rượu nên rõ ràng cách nói chuyện cũng bạo dạn hơn. Cô quay đầu nhìn Lâm Xuyên, miệng nhanh hơn não mà hỏi: “Vậy anh có đáp ứng họ không?”

Lâm Xuyên nghe vậy cũng quay đầu nhìn Đường Nguyệt Thư. Sau khi uống rượu, sắc mặt của cô gái trẻ không thay đổi nhiều, chắc là ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ là ánh mắt khá giống ở buổi tiệc rượu hôm trước.

Có chút cảm giác mơ màng khó tả.

Đôi mắt của cô rất đẹp.

Đường Nguyệt Thư nghe thấy Lâm Xuyên cười nói với cô: “Sếp cũng không phải là vạn năng. Hơn nữa chúng ta là doanh nghiệp đứng đắn, không tổ chức mấy hoạt động rút thăm đàn ông này.”

Muốn nói rượu làm người ta can đảm quả không sai, Đường Nguyệt Thư cảm thấy vấn đề này vẫn có thể thảo luận thêm.

Cô nhìn chằm chằm Lâm Xuyên nói: “Anh Lâm, tôi cảm thấy anh có thể đáp ứng yêu cầu của chị Tô.”

Vốn dĩ cô muốn khen Lâm Xuyên đẹp trai, thế nhưng lời nói ra lại biến thành ý khác.

Dường như Lâm Xuyên đã thở dài một tiếng, anh nói: “Tôi chưa từng nghe nói làm sếp còn phải lấy thân báo đáp.”

Anh cũng rất kiên nhẫn. Hai cấp dưới đối diện đã bàn đến chuyện xúi giục quần chúng yêu cầu sếp tăng lương ở buổi tiệc cuối năm rồi, anh còn ở đây rủ mắt, thong thả nói chuyện với Đường Nguyệt Thư.

Có lẽ Đường Nguyệt Thư cảm thấy lời anh nói có lý: “Ồ, cũng đúng.”

Trong ly của cô còn một ngụm. Đường Nguyệt Thư muốn uống, kết quả lần này không nâng ly rượu lên được, Lâm Xuyên đưa tay ra giữ tay cô lại.

“Đừng uống nữa.”

Không thể tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, nhưng Đường Nguyệt Thư luôn cảm thấy lòng bàn tay của Lâm Xuyên khá nóng. Sau khi buông tay ra, dường như nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên mu bàn tay cô.

Nhưng đúng là cô không uống ngụm rượu kia nữa.

Bữa cơm này ăn đến cuối cùng, bát cơm của trợ lý Trần và thư ký Tô suýt thì không giữ được. So với việc rượu vào lời ra thì điều thảm khốc hơn có lẽ là rượu vào chém gió, những lời chém gió bay thẳng trên trời.

Không phải câu nào Lâm Xuyên cũng dịch cho Đường Nguyệt Thư nghe, cô không biết trong những câu mình mà không hiểu, hai người họ đã nói những lời “hổ báo” gì.

Muốn nói họ là đồng nghiệp tốt quả không sai, có chút tình đồng chí cách mạng, đặc biệt là ở phương diện chống đối sếp.

Độ cồn trong rượu của anh chủ quán Đông Bắc này không thấp, nếu không cũng không khiến trợ lý Trần và thư ký Tô thành ra như vậy. Rượu là rượu ngon, chỉ là sau khi tỉnh dậy thì có lẽ hai người này cần phải đến trước mặt sếp tạ tội.

Đến lúc ở trên đường về, Lâm Xuyên ngồi ghế lái, Đường Nguyệt Thư ngồi ghế phụ, thư ký Tô và trợ lý Trần ở phía sau vẫn còn tỉnh, nhưng vẫn khá lắm lời, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Đường Nguyệt Thư với những chủ đề trên trời dưới biển, khó mà tiếp lời được.

Nhưng ít ra là cô có thể hiểu được ngôn ngữ.

Đợi đến dưới lầu khách sạn, Lâm Xuyên dừng xe, để hai người họ lên trước.

Đường Nguyệt Thư ngây ra một lúc: “Không cần đưa họ lên sao?”

Lâm Xuyên: “Không cần, họ có thể tự tìm được phòng.”

Anh có vẻ rất hiểu cấp dưới của mình, không biết những lời “đại nghịch bất đạo” mà thư ký Tô và trợ lý Trần mới nói có phải lần đầu không nữa.

Đường Nguyệt Thư cũng nhanh chóng được đưa đến dưới lầu.

Lâm Xuyên nhìn thấy cô lên lầu xong, xe còn dừng lại một lúc mới đi.

Không ai biết anh đang nghĩ gì trong xe.

Bình Luận (0)
Comment