Có lẽ do gần đây Đường Nguyệt Thư phải động não quá nhiều nên đến giờ, cô vẫn chưa phản ứng kịp với nhiều thứ.
Cơn sốt đã khiến đầu óc cô trở nên mơ màng, đến mức trong nhà đột nhiên có thêm một người mà cô vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi của hiện tại.
Phản ứng có hơi chậm chạp hơn bình thường.
Lâm Xuyên không bận rộn trong bếp quá lâu. Khi bước ra, anh thấy Đường Nguyệt Thư thẫn thờ ngồi trên sofa, nhìn ra ban công.
Sở dĩ anh nhận ra cô đang ngẩn người là vì tốc độ chớp mắt của cô chậm một cách bất thường.
Ánh mắt không có tiêu cự.
Khi Lâm Xuyên tiến lại gần, đôi mắt cô khẽ động đậy, rồi nhìn về phía anh.
“Em thấy thế nào rồi, còn chỗ nào trên người không thoải mái không?” Lâm Xuyên vẫn còn hơi sợ hãi khi nhớ lại lúc mới gặp cô.
Khi đó, trông cô như sắp bị sốt đến ngốc luôn rồi. Anh khó mà tưởng tượng được nếu mình không bốc đồng bay đến Paris, liệu giờ này cô có còn đang nằm trên giường chịu đựng một mình không.
Liệu có người bạn nào của cô đến và phát hiện ra tình trạng của cô không?
Lâm Xuyên không biết, cũng không dám tưởng tượng đến những tình huống tồi tệ. Những trường hợp sốt cao liên tục trong nhiều ngày dẫn đến hậu quả nghiêm trọng nhiều không đếm xuể.
Nhưng với thân phận hiện tại của anh, anh không tiện trách móc cô vì cô không chú ý đến sức khỏe của mình.
Đường Nguyệt Thư phản ứng lại. Cô chỉ trả lời một chữ: “Mệt.”
Đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.
Lâm Xuyên không yên tâm. Anh đưa tay lên kiểm tra lại nhiệt độ trán cô, còn tay kia thì sờ trán mình. Cảm thấy nhiệt độ bình thường, anh mới yên lòng.
“Uống thuốc trước đi.” Nói rồi, anh lại đi rót một cốc nước cho Đường Nguyệt Thư, lấy thuốc cho cô rồi lặp lại lời dặn của bác sĩ cho cô nghe.
Đường Nguyệt Thư ngoan ngoãn uống thuốc.
Lúc này, Lâm Xuyên hỏi cô có muốn làm gì hay có việc gì cần làm không. Ý anh là muốn cô nhớ lại xem hai ngày qua có việc gì bị trì hoãn không.
Kết quả là, sau khi suy nghĩ, Đường Nguyệt Thư đáp: “Tôi muốn gội đầu tắm rửa, tôi sắp bốc mùi rồi.”
Cô không biết mình đã đổ mồ hôi bao lâu, đã quấn chăn ngủ trong bao lâu nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy cả người dính dấp, khó chịu.
Hình tượng của Đường Nguyệt Thư lúc này rất tệ. Thứ nhất, cô đang mặc bộ đồ ngủ lông xù màu tím in hình gấu nhỏ. Thứ hai, hai ngày nằm bẹp trên giường khiến tóc tai cô rối bù, vừa nãy cô chỉ tiện tay lấy dây buộc tóc buộc tạm thành đuôi ngựa.
Bây giờ, cô không có tâm trạng để chơi trò mập mờ với đàn ông.
Cô muốn được tắm cho thơm tho.
Lâm Xuyên vẫn nhìn cô. Không biết anh đang nghĩ gì mà trong mắt ánh lên ý cười.
“Không được tắm. Bác sĩ nói hôm nay vẫn chưa tắm được, để mai nhé.” Lâm Xuyên nói.
Sau khi nghe anh nói, nghĩ đến việc phải sống chung với mùi hôi của mình một đêm nữa, tâm trạng của Đường Nguyệt Thư lập tức sa sút.
Cô nhìn Lâm Xuyên, vừa định hỏi gì đó nhưng dường như ánh mắt của Lâm Xuyên đã chuyển sang nhìn chiếc bàn trà. Anh chỉ vào đó, hỏi: “Tôi xem cái này được không?”
Đường Nguyệt Thư nhìn theo, trên bàn trà có một tập tài liệu giấy, trên bìa ngoài có ghi mấy chữ tiếng Trung giản thể, thứ mà người Trung Quốc nào cũng đọc được.
“Kế hoạch Studio”
Đường Nguyệt Thư là một người rất thực tế. Khi gõ bản kế hoạch này, cô còn chưa nghĩ ra tên thương hiệu. Thế nhưng, trang bìa đầu tiên lại được cô gõ bằng phông chữ to in đậm mang đầy cảm giác trang trọng.
Dĩ nhiên, có trang trọng nhưng cũng không nhiều.
Cô in bản này ra để tiện cho việc đọc, toàn bộ nội dung đều được gõ bằng tiếng Trung.
Vì vậy, cô chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có người thứ hai nhìn thấy tài liệu này.
Thực ra, nó không phải thứ không thể cho người khác xem. Cô đã đưa bản chỉnh sửa và bản dịch cho không biết bao nhiêu người xem qua rồi. Nhưng không hiểu sao lúc này, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ.
“… Anh xem đi.”
Dù sao nội dung bên trong cũng là để cho người ta đọc.
Đường Nguyệt Thư cứ thế nhìn Lâm Xuyên ngồi xuống bên cạnh mình, mở bản kế hoạch khởi nghiệp đó ra. Nếu cô nhớ không nhầm, bên trong hẳn vẫn còn khá nhiều ghi chú và chỉnh sửa của cô. Đôi khi phát hiện ra lỗi chính tả, cô cũng đánh dấu lại. Hay có lúc rảnh rỗi còn vẽ thêm một nhân vật chibi ngẫu hứng bên cạnh một đoạn nào đó.
Cô không biết Lâm Xuyên muốn xem cái này để làm gì, nhưng dù sao anh cũng đã cứu cái mạng nhỏ này của cô, giờ anh muốn xem một bản kế hoạch khởi nghiệp khô khan nhàm chán thì có sao đâu?
Đường Nguyệt Thư tự đánh giá bản kế hoạch này của mình đại khái chỉ ngang tầm bài tập của sinh viên đại học.
Một nửa là tham khảo trên mạng rồi chỉnh sửa lại, một nửa là cố gắng vắt kiệt chút kiến thức ít ỏi trong đầu mình.
Trong phòng rất ấm áp, rèm cửa đã được kéo ra từ lâu. Cảnh vật bên ngoài lúc này cũng khá đẹp nhưng cửa ban công vẫn đóng chặt.
Căn phòng khách nhỏ này của Đường Nguyệt Thư cho chính cô tự bài trí. Cô sống một mình, chỗ này chỉ có một chiếc sofa dài. Bây giờ, cô đang ngồi ở đầu này còn Lâm Xuyên thì ngồi ở đầu kia, cúi đầu nghiêm túc xem bản kế hoạch khởi nghiệp của cô.
Hình ảnh này khiến cô bất giác nhớ đến cảm giác khi đối mặt với khách hàng, nhưng Lâm Xuyên còn khiến cô căng thẳng hơn bất kỳ người khách hàng nào khác.
Đường Nguyệt Thư biết Lâm Xuyên rất chuyên nghiệp trong vai trò nhà đầu tư.
Qua những lần tiếp xúc trước đây, cô nhận ra rằng Lâm Xuyên là một chuyên gia trong lĩnh vực đầu tư. Anh cũng rất am hiểu về thị trường chứng khoán.
So với cô, người chưa từng nghiên cứu sâu về lĩnh vực này, thì rõ ràng là anh hiểu biết hơn nhiều.
Bên cạnh vang lên tiếng lật trang. Đường Nguyệt Thư không rõ tốc độ đọc của Lâm Xuyên, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ là khi anh lật đến trang có hình vẽ tay của Đường Nguyệt Thư, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười.
Ở trang đó, Đường Nguyệt Thư đã vẽ một cái đầu heo chibi dễ thương.
Rõ ràng là khi vẽ nó, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ có người thứ hai nhìn thấy.
Không ai lên tiếng, căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn.
Thật ra, khoảng cách giữa hai người cũng không quá xa.
Ban đầu, Đường Nguyệt Thư còn chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Lâm Xuyên, nhưng chẳng mấy chốc, cô đã để mặc cho suy nghĩ của mình trôi đi xa, cứ thế ngây người nhìn về phía anh.
Trên chiếc sofa màu xanh cổ điển có hai người đang ngồi, ở giữa là một chiếc gối ôm, chiếc gối hình quả bí ngô màu cam đang được Đường Nguyệt Thư ôm trên đùi.
Mặc dù hai người đều yên lặng và ở cùng nhau trong một không gian như thế này nhưng bầu không khí giữa họ không hề tồn tại sự ngượng ngùng.
Hoặc có lẽ, lúc đáng lẽ phải ngượng ngùng thì đã qua rồi. Khi đó, Đường Nguyệt Thư không tỉnh táo, bị sốt đến mê man nhưng giờ đây, đến cơm anh nấu cô cũng ăn rồi, nếu còn thấy ngại thì e rằng hơi muộn rồi.
Trong lúc Đường Nguyệt Thư vẫn đang ngây người, Lâm Xuyên ngẩng đầu lên. Anh nhìn chằm chằm vào tài liệu một lúc lâu rồi cuối cùng quay sang nhìn người bên cạnh.
Lâm Xuyên không vội lên tiếng ngay. Mãi cho đến khi ánh mắt Đường Nguyệt Thư tập trung vào khuôn mặt anh, dường như cô hơi ngẩn người.
“Trên mặt tôi có gì sao?” Đường Nguyệt Thư hơi bối rối.
“Không có.” Lâm Xuyên khẽ cười. Anh vẫn nhìn vào mắt người bên cạnh rồi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi em là bản kế hoạch này có bản mềm không, có thể gửi cho tôi một bản được không?”
Dĩ nhiên là có bản mềm, nhưng anh muốn để làm gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Nguyệt Thư lộ ra nét nghi hoặc.
Lâm Xuyên nói: “Em có phiền nếu tôi giúp em chỉnh sửa không?”
“…”
Đường Nguyệt Thư im lặng vài giây, dường như đang cân nhắc vấn đề gì đó. Một lát sau, cô ngẩng đầu hỏi anh một câu: “Vậy anh có tính phí không?”
Năng lực và danh tiếng của Lâm Xuyên thì không cần phải bàn cãi. Dù Đường Nguyệt Thư không cố ý tìm hiểu về anh, nhưng trong những ngày làm phiên dịch trước đây, không có tài liệu nào mà không nhắc đến tên công ty của anh.
Đường Nguyệt Thư chỉ cần lên mạng tìm kiếm một chút là biết ngay tập đoàn đó có quy mô thế nào. Dù cô luôn nói mình lười tìm, nhưng lên Baidu tra cứu gì đó, nếu tốc độ mạng nhanh thì chỉ cần vài giây là xong, thời gian của cô cũng không đắt đỏ đến vậy.
Lâm thị.
Lâm Xuyên cũng mang họ Lâm, trước đây thư ký Tô và trợ lý Trần cũng gọi anh một tiếng là “sếp Lâm”.
“Sếp Lâm” ở trong công ty họ chắc không phải là cách gọi quá phổ biến.
Nghe ý của Lâm Xuyên, dường như anh muốn làm cố vấn cho cô, nhưng e là cô không trả nổi mức giá mà anh đưa ra cho cô.
Đường Nguyệt Thư chợt nhớ đến một câu nói: Ở độ tuổi nghèo khó nhất lại gặp được người đàn ông mà mình muốn bao nuôi nhất.
Đừng nói là bao nuôi, ngay cả thuê cô còn không thuê nổi.
“Không lấy tiền, làm miễn phí cho em.” Lâm Xuyên cười, cặp lông mày giãn ra, dưới ánh đèn vàng nhạt trông vô cùng cuốn hút.
Hôm nay, trước khi rời khỏi khách sạn, anh đã chăm chút cho bản thân rất kỹ lưỡng.
Bây giờ tóc tai không bị rối, phong cách ăn mặc cũng rất đẹp, nhưng điều quan trọng nhất có lẽ là gương mặt vẫn giữ nguyên phong độ.
Đường Nguyệt Thư bất ngờ lại im lặng một lúc, cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Đồ miễn phí thường là thứ đắt đỏ nhất.
Cô luôn ghi nhớ đạo lý này.
Nhưng ngay lúc này, sự cám dỗ cũng rất thực tế, mà nhìn qua thì dường như không có hại gì cho cô.
“Vậy lát nữa tôi sẽ gửi cho anh một bản.” Đường Nguyệt Thư nói.
Có lẽ vì cơn sốt mà cô không để ý, ánh mắt Lâm Xuyên nhìn cô lúc này đã khác với trước kia. Tuy không thể nói rõ là khác ở đâu, nhưng Đường Nguyệt Thư chắc chắn rằng ánh mắt của anh đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thật khó để phớt lờ ánh mắt ấy.
Đã một tháng trôi qua không gặp mặt, cũng không có bất kỳ liên lạc nào, Đường Nguyệt Thư tưởng rằng giữa họ hẳn phải có chút xa lạ. Vốn dĩ mối quan hệ của họ cũng chỉ dừng ở mức quen biết thông thường, dù có chút mơ hồ ám muội nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.
Điểm đột phá duy nhất có lẽ là đêm trước khi chia tay hồi cuối năm, anh không biết giới hạn mà tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương. Hiện tại, sợi dây chuyền đó đang nằm trong hộp trang sức của Đường Nguyệt Thư, cô chưa từng đeo nó lần nào.
Bây giờ, khoảng cách giữa họ rất gần. Nhưng có lẽ điều quan trọng không phải là khoảng cách mà là không gian họ đang ở.
Đây là nơi ở của Đường Nguyệt Thư. Vì cô sống một mình nên không gian này còn riêng tư hơn cả lúc họ ở một mình trong xe của Lâm Xuyên.
Một người lớn như vậy ở đây, Đường Nguyệt Thư không thể làm ngơ.
“Anh Lâm.” Đường Nguyệt Thư vẫn dùng cách xưng hô này, giọng cô không lớn: “Sao anh lại đến Paris?”
Lẽ ra giờ này anh phải ở Hong Kong.
Và đáng lẽ lúc này anh nên nghỉ ngơi.
Chứ không phải xuất hiện ở Paris, trong căn nhà nhỏ của cô.
Nhưng Lâm Xuyên chưa kịp trả lời thì dường như Đường Nguyệt Thư đã nghĩ đến một khả năng khác: “Hay là anh lại có lịch công tác mới à?”
Lâm Xuyên: “…”
Anh cũng im lặng một lúc.
Nhưng chỉ một lát sau, Đường Nguyệt Thư nghe thấy anh “ừ” một tiếng.
Còn một câu hỏi nữa mà Đường Nguyệt Thư chưa hỏi, cô không biết vì sao ban ngày Lâm Xuyên lại xuất hiện dưới nhà cô.
Nhưng đầu óc cô lúc này không thích hợp để nghĩ đến mấy chuyện đó, cũng không thích hợp để trò chuyện kiểu mờ ám với người khác.
Rất có thể cô sẽ bị người ta dắt mũi.
Vậy nên Đường Nguyệt Thư quyết định im lặng.
Cô không tiếp tục nhắc đến chủ đề này nữa.
Lâm Xuyên là người tinh tế, anh biết rõ bây giờ Đường Nguyệt Thư cần được nghỉ ngơi.
“Cũng không còn sớm nữa.” Anh nhìn Đường Nguyệt Thư rồi nói: “Tôi về trước đây.”
Đường Nguyệt Thư không biết hiện tại anh ở đâu, có phải vẫn ở chỗ cũ không. Nhưng nghĩ lại, đây là chuyện riêng của Lâm Xuyên, cô không nên hỏi nhiều.
Dù Lâm Xuyên tự nhập mật mã vào nhà, cả buổi chiều còn bận rộn chăm sóc cô, thậm chí còn dùng bếp nhà cô để nấu ăn cho cô, nhưng không thể phủ nhận rằng anh vẫn là khách ở đây.
Với tư cách là chủ nhà, Đường Nguyệt Thư tiễn anh ra đến cửa.
Lâm Xuyên đứng ở cửa, anh quay lại nhìn thẳng vào mắt Đường Nguyệt Thư, không quên dặn dò vài câu: “Tối nay đừng tắm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh nói xong, dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Có việc gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào cũng được.”
Anh nhấn mạnh từ “bất cứ lúc nào”.
Đường Nguyệt Thư ngoan ngoãn gật đầu, cũng không biết cô nhớ được bao nhiêu câu mà anh nói.
Cô tưởng rằng câu nói đó sẽ là lời cuối cùng của họ trong tối nay. Vừa đang định đóng cửa thì Lâm Xuyên đột nhiên đưa tay chặn lại, Đường Nguyệt Thư ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Xuyên hỏi: “Vậy ngày mai tôi vẫn đến thăm em được không?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô hơi phân vân không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Sự im lặng này kéo dài vài giây. Lâm Xuyên rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
“Được.” Đường Nguyệt Thư đáp.
Sau đó, cô thấy khóe miệng Lâm Xuyên khẽ cong lên. Anh nói: “Tôi đi đây.”
Khi Đường Nguyệt Thư đóng cửa, bóng lưng Lâm Xuyên vừa hay biến mất trong thang máy.
Cô đứng sau cửa một lúc lâu rồi mới chậm rãi bước vào trong. Khi đi ngang qua phòng tắm, cô tiện thể nhìn mình trong gương: tóc tai bù xù, bộ đồ ngủ trẻ con và khuôn mặt hai ngày chưa rửa.
“…”
Lâm Xuyên nhìn khuôn mặt này của cô mà vẫn cười rạng rỡ như vậy.
Đường Nguyệt Thư bước đến chỗ cửa sổ sát đất trong phòng, nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Lâm Xuyên lên xe. Sau đó, chiếc xe lăn bánh rời đi.
Thực ra cô vẫn đang nghĩ về rất nhiều thứ, nhưng hiện tại, hình bóng Lâm Xuyên đã chiếm quá nhiều chỗ trong tâm trí của cô.
Trái tim cô không kiềm chế được mà nghĩ đến những thứ liên quan đến anh.
Đúng là bây giờ cũng không còn sớm nữa. Đường Nguyệt Thư không chịu nổi bộ dạng hiện tại của bản thân. Cô lấy nước nóng lau sơ qua người, thay sang một bộ quần áo khác rồi chải tóc và buộc thành một búi nhỏ.
Cuối cùng cô cũng có thời gian và sức lực để nghĩ đến những việc bị trì hoãn trong hai ngày qua. Đầu tiên là chuyện về bản thiết kế, cô vẫn đang cải tiến. Mấy studio liên hệ với cô đều có phong cách khác nhau, Đường Nguyệt Thư cần chọn ra một bên phù hợp nhất.
Tiếp đến là việc tìm người mẫu, cô đã có vài ứng viên nhưng chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Cuối cùng là việc livestream. Đường Nguyệt Thư đã xin nghỉ hôm qua, nhưng xem ra tối nay cũng không thể thực hiện được.
Tuy đã hạ sốt, nhưng giọng cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Giờ mà nói nhiều thêm chút nữa thì chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Thế là tối nay, cô lại tiếp tục xin nghỉ. Nhưng ngày mai cũng chưa chắc đã livestream được nên cô quyết định thông báo mình bị bệnh, cần thời gian nghỉ ngơi.
Khi làm nghề streamer, các fan rất quan tâm đến mọi chia sẻ của cô, kể cả chuyện ốm đau. Quả nhiên, phần bình luận của cô đầy ắp những lời an ủi động viên.
Khi mở xem phần tin nhắn riêng, Đường Nguyệt Thư phát hiện Thần Tài số 2 đã nhắn tin cho cô.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho cô sau vài tháng theo dõi.
Đừng nghĩ rằng vài tháng là ngắn, đối với mạng internet thì đó đã là một khoảng thời gian rất dài, đủ để xảy ra nhiều chuyện và thay đổi rất nhiều thứ.
Trước đây, khi Đường Thư Nguyệt nhắn tin cho anh, đối phương đều không xem hoặc đã xem nhưng không trả lời. Nhưng giờ đây, anh lại chủ động nhắn cho cô, điều này khiến cô cảm thấy thật khó diễn tả.
Người đứng đầu trong nhóm fan của cô hỏi cô vì sao không livestream.
Hình như Thần Tài có tiền mà không tiêu được nên cảm thấy không vui lắm.
Dù bây giờ trong nước đang là mấy giờ sáng, có lẽ anh đang nghỉ ngơi, nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn cân nhắc lời lẽ một chút rồi trả lời tin nhắn của anh.
Cô sẽ dành thời gian xem tin nhắn riêng, chỉ cần nhìn thấy và có thời gian thì cô đều sẽ trả lời.
Vị trí hiện tại của cô là streamer tài năng và cô cũng biết rất rõ streamer tài năng kiếm tiền bằng cách nào. Chính vì thế, cô luôn ghi nhớ rằng khán giả chính là các “ông lớn”.
Đường Nguyệt Thư xem tin nhắn và bình luận mất nửa tiếng. Cô ngáp một cái, chuyển sang ứng dụng nhắn tin thường dùng. Không ngờ chuyện cô xin nghỉ livestream hôm qua đến cả cậu chủ nhỏ Tô Nghiên Hoài cũng biết. Chắc cậu ấy đã âm thầm theo dõi cô.
Tô Nghiên Hoài nhắn tin hỏi cô sao thế, có gặp chuyện gì không. Kết quả là cả ngày Đường Nguyệt Thư không trả lời, cậu chủ nhỏ này lại tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn, thậm chí còn gọi điện, nhưng chắc lúc đó Đường Nguyệt Thư không nghe thấy.
Cô vừa trả lời tin nhắn xong, bên kia đã lập tức phản hồi.
Tô Nghiên Hoài: [Tôi biết rồi, vừa thấy chị cập nhật trạng thái. Chị đã hạ sốt chưa?]
Giọng điệu cậu ấy có vẻ khá gấp gáp.
Đường Nguyệt Thư trả lời ngắn gọn hai chữ: [Hết rồi]
Cô không kể chi tiết những gì mình đã trải qua, nhưng nếu không có Lâm Xuyên xuất hiện thì có lẽ giờ này, tình trạng của cô vẫn chưa ổn.
Không phải bệnh nhẹ nào cũng có thể gắng gượng vượt qua được.
Đường Nguyệt Thư trò chuyện vài câu với cậu học sinh của mình rồi sau đó chuyển qua lại giữa các ứng dụng khác để trả lời một số tin nhắn.
Trong nước cũng có vài tin nhắn cần hồi đáp.
Hơn hai mươi năm qua, không phải cô không có bạn mà vẫn luôn có vài người bạn thỉnh thoảng muốn trò chuyện đôi câu.
Khi Đường Nguyệt Thư phát hiện mình có vài tin nhắn đã hơn 24 tiếng chưa trả lời, da đầu cô bắt đầu trở nên tê dại.
Đối phương gửi cho cô mấy bức ảnh, bảo cô chọn tấm nào đẹp nhất để đăng lên bảng tin. Đường Nguyệt Thư được xem trước với tư cách là “khách VIP”, nhưng đáng lẽ hôm qua đã định đăng mà đến giờ vẫn chưa đăng, như thể phải đợi cô chọn xong mới đăng vậy.
“…”
Xong rồi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Đường Nguyệt Thư.
Cô cân nhắc lời lẽ, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, mở mấy bức ảnh ra xem kỹ. Cuối cùng, cô chọn một tấm rồi nhiệt tình khen ngợi đủ mọi ưu điểm của tấm ảnh đó. Cô còn không quên tổng kết rằng tất cả ảnh đều đẹp, nhưng quan trọng nhất là người trong ảnh vốn đã đẹp sẵn.
Giờ ở Bắc Kinh chắc đang khoảng 4 giờ sáng.
Đường Nguyệt Thư không ngờ mình lại nhận được hồi âm ngay lập tức.
Đối phương: [Tôi hiểu rồi, tôi là lựa chọn E, là kế hoạch B, là người thứ sáu trong đội năm người, là đóa hồng úa tàn ở góc phố trong cơn mưa lớn, là mùi cá tanh không rửa sạch trên tay, tôi là Trương Tam, là Lý Tứ, là phần cơm thừa bị vứt vào thùng rác, là quân cờ có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào ngay khi tìm được người mới, là người bình thường nhất trong đám đông. Thế nên cô Đường cao quý này mới không thấy mấy tin nhắn hèn mọn của tôi. Một tình bạn đi đến hồi kết là lỗi của cả hai, nhưng có lẽ phần lớn là do tôi đã đặt tình cảm nhầm chỗ…]
Đường Nguyệt Thư: “…”
Không biết cô ấy đã sao chép đoạn văn này từ đâu mà ngày nào cũng thức khuya không ngủ, cứ ngồi đó nhắn mấy câu văn vở như vậy.
Chỉ cần nhìn đoạn văn dài lê thê này thôi, Đường Nguyệt Thư đã có thể tưởng tượng được cảnh đối phương vừa cầm điện thoại vừa diễn kịch.
Đường Nguyệt Thư đành nhắn lại giải thích rằng mình bị sốt cao hai ngày, không kịp trả lời tin nhắn.
Kết quả là, sau khi xem xong tin nhắn, bên kia lập tức gọi video.
“Cục cưng của tôi ơi, sao trông cậu tiều tụy thế này hả?” Đối phương kinh ngạc kêu lên: “Cậu ở bên đó sống kiểu gì vậy, sao gầy đi nhiều thế? Sốt có nghiêm trọng không?”
Đường Nguyệt Thư hé miệng định nói gì đó, nhưng vừa nhìn lên màn hình đã thấy đối phương vẫn còn mặc váy dạ hội, trang điểm lộng lẫy, rõ ràng là mới đi chơi về chưa lâu.
“Hạ sốt rồi. Tối nay cậu ra ngoài chơi à?”
“Ừ, đi vận động một chút.”
Vận động = đi nhảy disco.
“Có một cậu trai năm ba đại học muốn theo tôi về nhà. Đẹp trai lắm, suýt nữa thì tôi đã không kiềm chế được. May mà khả năng tự chủ của tôi vẫn ổn.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
“Cậu đừng nói nữa, trong bữa tiệc hôm nay còn có tên khốn Từ Gia Dịch kia nữa. Anh ta dám công khai nói mình là chồng sắp cưới của cậu, làm tôi tức điên lên chửi cho anh ta một trận ngay tại chỗ.”
“Anh ta không có gương thì ít nhất cũng có nước tiểu mà soi chứ. Đứng đó ôm ấp người khác mà còn dám tự xưng là chồng sắp cưới của cậu.” Đối phương nói đến đây thì mới chợt nhớ ra tình trạng thảm thương lúc này của Đường Nguyệt Thư: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn thấy hồi đó cậu không nên bốc đồng cắt đứt liên lạc với ba cậu như vậy. Cậu hoàn toàn có thể khiến ông ấy từ bỏ ý định gả cậu cho nhà họ Từ mà.”
“Cậu nói muốn bỏ nhà đi thì bỏ đi nhưng cậu không lấy tiền của ba cậu, cũng không cần tiền của tôi. Chẳng lẽ ba cậu tài giỏi đến mức biết tôi đưa tiền cho cậu à? Tôi không có nổi cái tài khoản bí mật nào sao?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Đúng là vậy, nếu cô muốn tìm người bao nuôi thì dễ thôi. Đàn ông thì khó nói, chứ phụ nữ thì dễ tìm lắm.
“Thanh Dã, được rồi, được rồi.” Đường Nguyệt Thư nghe cô ấy líu lo mà hơi đau đầu: “Cậu cũng nghỉ sớm đi.”
Lúc này, Giang Thanh Dã đang đứng trước bồn rửa mặt tẩy trang, nghe vậy liền “ê” một tiếng: “Cậu đừng cúp máy vội, vài ngày nữa tôi qua Paris thăm cậu đấy.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Câu nói này giống như một lời thông báo, không quan tâm Đường Nguyệt Thư nghĩ gì. Đường Nguyệt Thư cũng quen với kiểu làm việc nghĩ gì làm nấy của bạn mình rồi.
Cô có khuyên cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi này thì cũng gần đến giờ cô nên đi ngủ.
Nhưng ngay sau đó, ứng dụng livestream hiện lên thông báo tin nhắn riêng, là từ một người cô đã theo dõi lại.
Tin nhắn đến từ quý ngài Chữ Rối, cũng tức là Thần Tài số 2 của cô.
Streamer hiểu chuyện đều sẽ theo dõi lại các “anh lớn, chị lớn” của mình.
Ở bên kia, Lâm Xuyên đã trở về khách sạn.
Ngoài trời rất lạnh, nhiệt độ ban đêm ở Paris giảm xuống dưới 0 độ. Anh mang theo hơi lạnh trở về khách sạn.
Nhưng trong lòng anh lại rất kiên định, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực không thể là giả được. Anh cảm thấy may mắn vì mình đã đến Paris.
Khoảnh khắc gặp được cô, anh đã chắc chắn hơn bao giờ hết.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu mình không đến, cô sẽ sốt đến ngốc trong căn nhà thuê mà chẳng ai hay biết. Điều đó khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Lâm Xuyên ngồi trên sofa rất lâu, cho đến khi điện thoại phát ra âm báo có tin nhắn đến.
Anh mở ra xem, phát hiện là tin nhắn từ nền tảng livestream. Streamer anh theo dõi đã trả lời tin nhắn của anh.
[Xin lỗi nhé, hôm qua bị bệnh nên không kịp trả lời tin nhắn, tôi không sao đâu~]
Từ sau khi Đường Nguyệt Thư biết anh là người Trung Quốc, họ đã chuyển sang giao tiếp chủ yếu bằng tiếng Trung.
Lâm Xuyên biết cô đã hạ sốt, nhưng đó là thông tin anh biết với tư cách là “Lâm Xuyên”. Còn bây giờ, anh là fan của cô.
Thế nên anh hỏi một câu: [Đã hạ sốt chưa?]
[Hạ rồi, cảm ơn anh đã quan tâm~ Anh chưa ngủ sao?]
Khi ở vai trò là streamer, cô trả lời tin nhắn rất vui vẻ. Đó là phong cách của cô.
Nhưng trong mắt Lâm Xuyên, nó chẳng khác gì tính cách thật của cô ở ngoài đời.
Đường Nguyệt Thư thấy quý ngài Chữ Rối trả lời thì hơi ngạc nhiên. Sao mấy người trong nước, ai cũng giỏi thức khuya thế?
4, 5 giờ sáng mà vẫn chưa ngủ?
Thói quen sinh hoạt của từng người một đều bất ổn.
Đường Nguyệt Thư nghĩ rằng những người này rất hợp để đi làm ca đêm.
Nhưng cô không thể nói mấy lời này với Thần Tài của mình được.
Một lát sau, quý ngài Chữ Rối trả lời: [Chuẩn bị ngủ đây. Em cũng nghỉ sớm đi, vừa hạ sốt thì phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Chúc ngủ ngon.]
Đường Nguyệt Thư cũng đáp lại một câu chúc ngủ ngon.
Trong lòng nghĩ, Thần Tài số 1 và Thần Tài số 2 đều quan tâm sức khỏe của cô thật đấy.
Có lẽ Thần Tài số 1 không hẳn là người tốt, nhưng Thần Tài số 2 chắc chắn là vậy.
Một người chỉ vì thích nghe vài bài hát mà đã không tiếc tay “ném tiền” cho cô, chắc chắn phải là người tốt.