Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 33

Đầu tháng ba ở Paris vẫn lạnh. Buổi sáng, Đường Nguyệt Thư mở mắt, ánh mắt liếc nhìn sang khe hở giữa rèm cửa. Một tia sáng mỏng manh xuyên qua, ánh nắng vàng ấm áp rất dễ đánh lừa người ta.

Cô nằm trên giường, cuộn tròn một lúc lâu, cuối cùng mới dần dần tỉnh táo, để bộ não bắt đầu hoạt động.

Ký ức về những cảnh tượng đã xảy ra trong căn hộ cho thuê này vào đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Đường Nguyệt Thư thẫn thờ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Việc Lâm Xuyên có mặt ở Paris lúc này vẫn khiến cô có chút bất ngờ.

Trước ngày hôm qua, mọi ràng buộc giữa họ đều đã kết thúc, lẽ ra họ nên trở về là những người xa lạ.

Nhưng anh lại xuất hiện ở Paris, xuất hiện trong căn hộ cô thuê, thậm chí còn biết mật mã nhà cô và còn nấu cho cô một bữa ăn.

Sự mập mờ vốn không nên tồn tại giữa họ lại từng chút một len lỏi vào trái tim Đường Nguyệt Thư, khiến cô cảm thấy mơ hồ, không biết câu chuyện này rồi sẽ phát triển theo hướng nào.

Cô bò dậy khỏi giường. Cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều so với hôm qua. Cảm giác đầu óc cuối cùng cũng trở lại bình thường thực sự rất tuyệt.

Đường Nguyệt Thư rời giường và đi rửa mặt.

Xong xuôi, cô tự đo nhiệt độ. Nhiệt độ đã bình thường trở lại rồi.

Cổ họng cô đã đỡ hơn rất nhiều, không còn cảm giác như nuốt phải lưỡi dao như hôm trước nữa, cũng không còn ảnh hưởng đến việc nói chuyện nữa.

Điện thoại hiển thị một tin nhắn từ Lâm Xuyên.

Anh hỏi cô đã dậy chưa.

Nhìn tài khoản mà đã rất lâu rồi cô không liên lạc nữa, Đường Nguyệt Thư có chút bâng khuâng.

Trước đây, cô đã nói sẽ xóa liên lạc với Lâm Xuyên nhưng chỉ xóa số điện thoại. Bây giờ thấy tin nhắn từ anh đột ngột xuất hiện, cô cảm thấy có gì đó hơi xa lạ không nói nên lời.

Trước kia, cô đặt cho anh biệt danh là “Thần Tài”.

Bây giờ vẫn vậy.

Cô mở tin nhắn, nhìn vài giây, rồi trả lời. Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu thì hai dấu tick xanh lập tức hiện lên, cho thấy rằng Lâm Xuyên đã đọc.

Ngay sau đó, điện thoại rung lên, là một cuộc gọi đến.

“…”

Mới sáng sớm mà thế này thì có hơi đột ngột, Đường Nguyệt Thư để điện thoại reo vài giây rồi mới bắt máy.

Giọng Lâm Xuyên trầm hơn đêm qua một chút, nghe như vừa mới ngủ dậy không lâu. Anh hỏi: “Sáng nay em thấy thế nào? Còn sốt nữa không?”

Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút rồi mới đáp: “Tôi khỏe rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Chữ “anh” mà cô nói nghe khá rõ. Lâm Xuyên khẽ bật cười, nhưng cũng không bắt bẻ.

“Lát nữa cùng ăn sáng nhé?” Lâm Xuyên đưa ra lời mời.

Rồi dường như nghĩ đến một khả năng khác, anh nói tiếp: “Nếu em không muốn ra ngoài, tôi sẽ mua rồi mang qua.”

Đường Nguyệt Thư nhớ lại hình ảnh Lâm Xuyên ngồi đối diện nhìn cô ăn vào tối qua, sự hiện diện của anh trong căn hộ nhỏ bé này quá mạnh mẽ.

Cô im lặng một lúc, Lâm Xuyên ở đầu dây bên kia cũng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Anh không phải kiểu người nóng vội mà ngược lại, anh rất kiên nhẫn trong nhiều trường hợp, như thể người tối hôm trước bốc đồng mua vé máy bay sang Paris ngay trong đêm dường như không phải anh.

“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Đường Nguyệt Thư nói.

Cô quay đầu liếc nhìn phòng khách của mình. Tối qua không để ý, nhưng giờ mới thấy phòng khách có hơi bừa bộn. Quan trọng nhất là tóc cô rụng khắp nơi mà chưa dọn dẹp.

Tóc cô dài, cộng thêm thói quen thức khuya, rụng vài sợi là sẽ thành một nhúm nhỏ.

Có ăn bao nhiêu cháo mè đen cũng chẳng bù lại được.

Phòng khách đã vậy, huống chi là phòng ngủ.

Phòng ngủ khá rộng rãi. Bình thường khi livestream, dù cô không để camera quay đến giường, nhưng hầu hết thiết bị của cô đều đặt trong đó.

Dù sao thì đó vẫn là một không gian cực kỳ riêng tư.

Sau khi Đường Nguyệt Thư nói xong, Lâm Xuyên khẽ cười rồi hỏi cô: “Vậy tôi qua đón em lúc nào thì được?”

Giờ vẫn còn sớm, Đường Nguyệt Thư nói: “Một tiếng nữa được không?”

Cô không thể nào ra ngoài gặp người khác với mái tóc chưa gội suốt mấy ngày được. Dù người đến là ông trời, cô cũng phải tắm rửa, gội đầu cho sạch sẽ. Chịu đựng qua tối hôm qua đã là quá mức với cô rồi.

“Được, ra ngoài nhớ mặc ấm. Lát gặp.”

Cuộc gọi kết thúc. Đường Nguyệt Thư không chỉ tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân mà cô còn tháo ga giường, chăn, vỏ gối ra rồi vứt hết vào máy giặt.

Với thời tiết Paris thế này, trước đây, mỗi lần tắm cô đều phải tự thuyết phục bản thân mất nửa tiếng. Nhưng sáng nay, cô lại lao vào phòng tắm không chút do dự.

Không đùa đâu, cô thực sự cảm thấy mình sắp bốc mùi đến nơi rồi.

Vật vờ trong phòng tắm mấy chục phút, đến khi bước ra ngoài, Đường Nguyệt Thư mới có cảm giác như mình đã sống lại. Cô vừa sấy khô tóc, vừa ngân nga một giai điệu.

Liếc nhìn đồng hồ, cô chọn một bộ đồ mặc vào nhưng sau đó lại nhận ra môi mình nhợt nhạt quá, gương mặt còn vương chút vẻ ốm bệnh. Thế là cô lấy một cây son, tô nhẹ một chút lên môi.

Đúng lúc này, Lâm Xuyên nhắn tin nói rằng anh đã đến dưới nhà.

Đường Nguyệt Thư khoác áo, quàng khăn. Trong tấm gương ở phòng khách phản chiếu hình ảnh một người quấn kín mít. Sau đó, cô cầm điện thoại và túi xách rồi ra ngoài.

Ra khỏi nhà hơi vội, đến khi bước vào thang máy cô mới sực nhớ ra hôm nay chưa xịt nước hoa.

Nhưng nghĩ lại, hình như cũng không cần thiết lắm.

Thôi thì tiết kiệm chút nước hoa vậy.

Xe của Lâm Xuyên đỗ ngay dưới lầu, không phải chiếc Cadillac trước đây mà là một chiếc Rolls-Royce.

Vừa nhìn đã biết xe vừa được rửa xong không lâu.

Tài xế thì không chịu ở trong chiếc xe ấm áp mà lại đứng bên ngoài, tựa vào xe. Hôm nay, anh mặc một bộ đồ theo phong cách Anh quốc, áo khoác dài màu nâu sẫm dài đến khoảng đầu gối nhưng không vì thế mà tạo cảm giác làm giảm đi chiều cao của anh.

Có vẻ kiểu tóc của anh cũng vừa được sấy tạo kiểu xong.

Dường như cả người và xe đều đang phô trương.

Đường Nguyệt Thư bước đến. Khi thực sự tiếp xúc với không khí bên ngoài, cô vô thức siết chặt áo khoác.

Lạnh thật đấy.

Dự báo thời tiết còn nói rằng có khả năng trời sẽ đổ mưa. Cô không dám tưởng tượng lúc đó sẽ thành kiểu thời tiết quỷ quái gì nữa, có khi cũng chẳng nhìn thấy cả ánh nắng.

“Chào buổi sáng, anh Lâm.” Như vừa hồi phục thanh máu, cô vui vẻ chào hỏi Lâm Xuyên.

Khuôn mặt cô bị quấn kín bên trong khăn quàng và mũ, chỉ để lộ một chút đôi mắt xinh đẹp.

Từ xa, Lâm Xuyên đã nhìn thấy cô đi tới. Rõ ràng là một cô gái cao gầy, vậy mà khi trùm kín mít thế này trông lại có chút đáng yêu.

“Lên xe trước đã.” Anh mở cửa xe cho Đường Nguyệt Thư.

Khoảnh khắc bước vào trong xe, nhiệt độ lập tức dễ chịu hơn hẳn.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, thấy Lâm Xuyên đi vòng qua đầu xe sang phía bên kia để lên xe. Sau khi vào xe, anh tháo đôi găng tay đen, để lộ đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng.

Ngón trỏ bên tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn vàng. Tuy nó có kiểu dáng đơn giản nhưng lại cực kỳ hợp với anh.

Phải công nhận, anh đeo vàng rất đẹp.

Không biết Lâm Xuyên định đưa cô đi ăn sáng ở đâu, Đường Nguyệt Thư cứ thế nhìn chằm chằm vào tay anh một lúc lâu.

Cô không có ý gì cả. Trước đây cô cũng hay nhìn, đơn giản là vì thấy đẹp mà thôi.

“Muốn ăn gì không?” Lâm Xuyên đột nhiên hỏi.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Sau khi lên xe, cô đã bỏ mũ ra nhưng vẫn quấn khăn, một nửa khuôn mặt của cô bị giấu dưới lớp khăn quàng. Cô lắc đầu rồi nói: “Không có.”

Mỗi bữa ăn ở Paris đã bào mòn hết hứng thú ăn uống của cô. Nếu phải kể ra món gì hợp khẩu vị nhất gần đây, Đường Nguyệt Thư chỉ nghĩ được hai món xào nhỏ mà Lâm Xuyên nấu tối qua.

“…”

Lâm Xuyên không ngạc nhiên với câu trả lời này, anh khẽ cười: “Vậy nghe tôi nhé?”

“Nghe anh.”

Giờ này cũng không còn sớm nữa, Lâm Xuyên chọn một con đường ít xe cộ theo hướng dẫn trên bản đồ. Trong xe vang lên tiếng nhạc, Đường Nguyệt Thư cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa. Nửa đầu cô ngồi ngắm tay anh, nửa sau thì quay sang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.

Mùa này chẳng có cảnh gì đẹp để ngắm. Phần lớn các khu vực vẫn còn trơ trụi, nhưng khi nhìn lâu lại thấy nó có nét đặc trưng riêng.

Lâm Xuyên lái xe đến một vùng ngoại ô khá hẻo lánh, nơi này có một nhà hàng.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Đường Nguyệt Thư.

Cô đã sống ở Paris nửa năm, cũng từng đi nhiều nơi, vậy mà bây giờ lại cảm thấy dường như Lâm Xuyên còn quen thuộc với nơi này hơn cô.

Nhà hàng không có nhiều khách. Khi nhìn từ bên ngoài vào, cô cảm thấy nơi này thật yên tĩnh.

Phía trước nhà hàng có một khoảng sân, nhìn vào cách trang trí thì có thể đoán được đây là quán ăn của người Trung Quốc.

Có hồ nước, có cầu đá nhỏ, còn trồng không ít loài cây cảnh chịu được lạnh.

Thỉnh thoảng, khi nơi này có tuyết rơi, chắc hẳn khung cảnh sân vườn khi đó sẽ lại càng đặc biệt hơn.

Lâm Xuyên đỗ xe bên ngoài sân, rồi dẫn Đường Nguyệt Thư vào trong. Cánh cổng dẫn ra ngoài sân được làm bằng gỗ, đi qua đó là đến khu vực bên trong nhà hàng. Khi hai người bước vào trong, luồng không khí ấm áp từ hệ thống sưởi của nhà hàng lập tức ùa tới, xua tan đi cái lạnh phía sau lưng họ.

Số lượng bàn ghế trong nhà hàng không nhiều, nhìn qua cũng đủ biết nếu có đông khách, nhà hàng này chưa chắc đã phục vụ xuể.

Giờ này chỉ có hai người họ bước vào, thậm chí còn chẳng thấy bóng dáng nhân viên phục vụ nào.

Đường Nguyệt Thư còn nghi ngờ không biết có phải do họ đến quá sớm, đầu bếp và nhân viên phục vụ ở đây vẫn chưa bắt đầu làm việc không.

“Nhà hàng này chỉ nhận phục vụ khách đã đặt trước, không đặt bàn trước thì không tiếp khách.” Lâm Xuyên nói.

Đường Nguyệt Thư đảo mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.

“Chờ một chút, em ngồi xuống trước đi.” Lâm Xuyên nói, đồng thời kéo chiếc ghế ở vị trí bên cạnh cửa sổ ra cho cô.

Đường Nguyệt Thư bước tới rồi ngồi xuống. Cô khá dễ tính, bởi vì trong mắt cô, Lâm Xuyên là một người rất đáng tin cậy. Nếu không thì lúc nãy, khi nhận thấy trên đường đi càng lúc càng vắng xe cộ, cô đã báo cảnh sát rồi.

Lúc ở ngoài cửa, cô có nhìn thấy một tấm bảng gỗ được treo trên cổng nhà hàng, trên đó có khắc ba chữ “Tĩnh Nguyệt Hiên” bằng tiếng Trung.

Bên cạnh không có chú thích bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp, như thể nơi này không có ý định làm ăn với người dân địa phương.

Đường Nguyệt Thư đoán rằng chủ của nhà hàng này chắc chắn không thiếu tiền. Người thực sự muốn kiếm tiền trong ngành ẩm thực sẽ không có cá tính mạnh mẽ như vậy.

Lâm Xuyên ngồi xuống đối diện cô, đưa tay ra nhấn vào một chiếc chuông nhỏ trên bàn.

Tiếng chuông trong trẻo và nhẹ nhàng vang lên, khiến Đường Nguyệt Thư trong một thoáng còn tưởng rằng ông chủ nhà hàng này theo một tín ngưỡng kỳ lạ nào đó.

Chắc là tiếng chuông này dùng để báo có khách đến.

Nhưng trước khi nhân viên phục vụ hay đầu bếp xuất hiện, thứ đầu tiên xuất hiện lại là một “nhân viên phục vụ nhỏ” rất đáng yêu.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm vào chân mình. Cô cúi đầu xuống thì thấy một cục bông tròn vo màu trắng đang lấp ló dưới chân. Cô hơi bất ngờ “ồ” lên một tiếng rồi quay đầu nhìn sang thì phát hiện ở bên kia còn có một chú mèo tam thể lông dài nữa.

Cả hai đều tròn vo, nhìn qua là biết đồ ăn của chúng tốt đến cỡ nào.

Lâm Xuyên cũng nhìn thấy chúng. Anh bật cười, nói: “Đây là mèo của ông chủ, bình thường chúng thích nằm dưới bàn ăn cùng khách.”

Hai chú mèo đều trông rất ngoan ngoãn.

Đúng lúc Đường Nguyệt Thư cúi xuống mải mê trêu chọc lũ mèo thì cuối cùng cũng có người xuất hiện trong nhà hàng.

Người đến là một người đàn ông Trung Quốc đội mũ đầu bếp, trên tay cầm một ấm trà dưỡng sinh trong suốt, bên trong có vài bông hoa khô được ngâm trong nước. Đường Nguyệt Thư nhìn qua, trông có vẻ những bông hoa đó là hoa nhài.

Ông ấy vừa mở miệng đã nói một cách lưu loát một tràng bằng tiếng Phổ Thông: “Hoan nghênh hai vị ghé thăm quán ăn nhỏ của tôi. Tôi là chủ quán, mời hai vị uống chút trà nóng trước, đồ ăn sẽ được đưa lên ngay.”

Hóa ra ông ấy không chỉ là đầu bếp mà còn là chủ quán, kiêm luôn nhân viên phục vụ.

Chẳng trách khách nhà hàng này phải đặt trước, nếu đông quá chắc một mình ông ấy không thể xoay xở nổi.

Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu hỏi: “Chủ quán, hai chú mèo này tên là gì vậy?”

Ông chủ “à” một tiếng rồi đáp: “Con mèo trắng này tên là Tĩnh Tĩnh. Nó ít kêu lắm, cứ như một con mèo câm vậy, nên tôi gọi nó là Tĩnh Tĩnh. Còn con mèo tam thể kia tên là Nguyệt Nguyệt, cô nhìn vết đen trên trán nó xem, trông có giống vầng trăng khuyết không?”

“…”

Tĩnh Nguyệt Hiên, hóa ra là nhà của Tĩnh Tĩnh và Nguyệt Nguyệt à?

“Hai con mèo này là do vợ tôi nuôi. Ban ngày, cô ấy đi làm nên chúng ở với tôi, đến tối thì về với mẹ của chúng.”

Nghe cũng khá ấm áp đấy chứ.

Con mèo tam thể này rất tự nhiên mà nhảy lên đùi Đường Nguyệt Thư. Bộ lông của chúng đều rất mềm mượt và sạch sẽ.

Những chú mèo đáng yêu thế này mà Đường Nguyệt Thư lại chẳng có gì để cho chúng ăn. Điều này khiến cô cảm thấy hơi có lỗi với chúng.

Cô hỏi chủ quán xem có thể mua ít thức ăn cho mèo để cho chúng ăn không. Ông chủ nghe xong thì lập tức chỉ vào hai chú mèo, nói: “Chính vì bị cho ăn quá nhiều mà chúng nó mới béo như thế đấy! Sau này, chúng tôi không cho khách cho mèo ăn nữa, vậy mà vẫn có người lén mang theo đồ ăn đến cho chúng. Tôi có thấy nhưng đã cố tình làm ngơ và để chúng lén ăn. Giờ thì phải kiểm soát chế độ ăn của chúng rồi.”

Béo quá không tốt cho sức khỏe của mèo.

Chủ quán kiên quyết từ chối yêu cầu cho mèo ăn của Đường Nguyệt Thư. Cô bị hai chú mèo mềm mịn quấn lấy, chỉ có thể áy náy nhìn chúng. Nhưng mèo chắc chẳng hiểu được sự áy náy của con người. Chú mèo tam thể trong lòng cô trở mình, lộ ra cái bụng trắng phau.

Đáng yêu quá đi.

Đường Nguyệt Thư khó mà cưỡng lại được. Cô đưa tay ra v**t v* nó.

Ông chủ rót trà cho hai người xong thì quay lại bếp. Đường Nguyệt Thư vừa ngẩng đầu đã thấy con mèo trắng kia lững thững đi tới bên chân Lâm Xuyên, giơ móng vuốt nhỏ bé, tròn xoe của mình cào cào ống quần anh. Lâm Xuyên cúi đầu, thản nhiên dùng chùm chìa khóa của mình trêu đùa con mèo.

Móc khóa của Lâm Xuyên là một mô hình phi hành gia nhỏ. Con mèo vừa tò mò ghé lại ngửi thử thì ngay sau đó, anh giơ chiếc móc khóa lên cao, khiến nó phải nhảy lên theo, thịt trên cơ thể nó cũng theo đó mà “đuỳnh” một tiếng

Nó không nhảy lên được bao nhiêu.

“…”

Thế này có hơi tổn thương lòng tự trọng của mèo rồi nhỉ?

Có vẻ như ông chủ nói mèo béo là thật.

Nhìn cảnh đó, Đường Nguyệt Thư suýt nữa thì bật cười. Cô đoán chắc ở nhà, Lâm Xuyên cũng hay trêu mèo mẹ anh nuôi.

Nhưng so với chiếc móc khóa, dường như bàn tay của Lâm Xuyên lại càng được lòng chú mèo hơn. Nó chủ động cọ vào tay anh, giống như con tam thể trong lòng Đường Nguyệt Thư cứ túm lấy tóc cô chơi đùa.

Cô nhấp một ngụm trà hoa nhài đang bốc hơi nghi ngút. Khoảnh khắc trà nóng trôi xuống cổ họng, cô cảm thấy cả người cũng ấm lên.

Sống ở Bắc Kinh hơn hai mươi năm, cô chưa từng cảm thấy mùa đông khó chịu đến vậy. Nhưng chỉ vừa đến Paris nửa năm, cô nhận ra hóa ra bản thân mình cũng sợ lạnh.

Cũng có thể là do dạo này cô hay thức khuya, ăn đồ ăn ngoài quá nhiều nên sức khỏe kém đi. Chỉ một quãng đường ngắn và chút thời gian từ khi xuống xe đến khi bước vào nhà hàng thôi mà tay chân cô đã lạnh buốt.

Lúc này, Lâm Xuyên ngước lên nhìn cô, hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Trên tay vẫn còn cầm móc khóa trêu mèo, nhưng ánh mắt anh lại đang nhìn Đường Nguyệt Thư. Chú mèo còn thè lưỡi ra l**m nhẹ ngón tay anh nhưng anh vẫn không động đậy.

Đường Nguyệt Thư gật đầu: “Cũng tạm.”

Lâm Xuyên nghe vậy, đang định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này, ông chủ đẩy một chiếc xe nhỏ ra và bắt đầu dọn từng món ăn lên bàn.

Ông ấy bảo Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vừa chơi với mèo xong, phải rửa tay sạch sẽ trước khi ăn.

Xem ra chủ quán có tiêu chuẩn khá cao trong việc phục vụ khách ăn uống.

Trong nhà hàng có sẵn một bồn rửa tay được trang trí khá đẹp mắt, rõ ràng là ngay từ đầu đã được thiết kế để khách tiện sử dụng. Bên cạnh còn có sẵn xà phòng rửa tay.

Vừa đưa tay vào, nước nóng tự động chảy ra từ vòi cảm ứng.

Rất chu đáo.

Hai chú mèo không có ý định trèo lên bàn. Ông chủ bảo chúng được dạy dỗ rất tốt, chưa từng leo lên bàn ăn của khách, trừ khi khách cố tình dụ dỗ chúng.

Lúc dọn món, ông ấy còn lẩm bẩm bảo rằng hiếm có ai đến đây đặt trước bữa sáng, thường thì khách đến ăn trưa hoặc tối nhiều hơn.

Đường Nguyệt Thư không quen thuộc với nơi này lắm, cô bèn hỏi thêm vài câu. Ông chủ nói, mỗi ngày ông ấy chỉ phục vụ tối đa một bàn cho mỗi bữa sáng, trưa và tối, nhiều hơn thì làm không xuể, mà như vậy thì cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ấy.

Chẳng trách mà bàn ghế trong quán ít thế.

Bữa sáng hôm nay chỉ có hai người ăn nên lượng thức ăn cũng được cân đối hợp lý.

Món đầu tiên bưng lên là hai bát cháo hải sản nóng hổi, sau đó là hai bát mì nhỏ. Nhìn qua thì thấy đó là mì nước, phần nước lèo trong vắt, phía trên còn lấm tấm dầu, trông vô cùng hấp dẫn.

Với khẩu phần ăn bình thường của Đường Nguyệt Thư, buổi sáng ăn thế này là đủ rồi.

Dù sao thì cũng không quá khó để đợi đến bữa trưa.

Nhưng rồi ông chủ lại tiếp tục bưng ra từng đĩa nhỏ khác, nào là há cảo chiên, hoành thánh chiên, sủi cảo tôm rồi cả những món điểm tâm mang đậm hương vị địa phương như chân gà hấp tàu xì và bao tử bò.

Trong khoảnh khắc ấy, Đường Nguyệt Thư cảm thấy như mình đang thưởng thức bữa sáng ở Quảng Đông.

Sau khi bày đầy bàn, ông chủ thản nhiên đẩy xe rời đi. Bóng lưng của ông ấy còn phảng phất một phong thái ung dung khó diễn tả thành lời.

Chỉ có hai chú mèo vẫn ngoan ngoãn nằm dưới gầm bàn, tiếp tục nhiệm vụ bầu bạn với khách trong lúc khách thưởng thức bữa ăn.

Cô hạ giọng nói với Lâm Xuyên: “Có phải hơi nhiều quá không?”

Lâm Xuyên đáp: “Ông chủ ở đây nấu ăn rất chuẩn vị, còn biết làm nhiều món của các vùng khác nhau. Hôm nay em cứ nếm thử xem đồ ăn sáng kiểu Quảng Đông có hợp khẩu vị không, ăn không hết thì tính sau.”

Thật ra, Đường Nguyệt Thư khá thích văn hóa uống trà sáng. Khi còn học đại học, cuối tuần cô với bạn cùng phòng thường ngủ nướng đến khi tỉnh dậy thì rủ nhau đi ăn, gộp luôn cả bữa sáng và bữa trưa.

Tất nhiên, đó là ở các nhà hàng ở Bắc Kinh.

Dường như Lâm Xuyên quen biết ông chủ quán này. Anh nói: “Là đầu bếp tôi quen hồi còn ở trong nước. Sau này, ông ấy nhập cư ở đây rồi mở quán nhỏ này.”

Đường Nguyệt Thư bắt đầu thưởng thức bữa sáng có phần hơi long trọng này.

Vừa nếm thử miếng đầu tiên, cô đã hiểu ý của Lâm Xuyên khi anh nói tay nghề của đầu bếp này giỏi là thế nào. Thậm chí, cô còn thấy hơi xúc động.

Đừng bao giờ đánh giá thấp nỗi nhớ nhung của người con xa quê với ẩm thực quê nhà Trung Quốc.

Nếu không phải khóc lóc trước mặt Lâm Xuyên có hơi mất hình tượng, cô thật sự muốn rơi hai giọt nước mắt.

Chỉ cần nhìn vào việc nửa năm qua cô đã sụt gần 5kg cũng đủ biết đồ ăn bên này thế nào rồi.

Lúc này Đường Nguyệt Thư mơ hồ cảm thấy mình giống kiểu con gái có thể bị mua chuộc chỉ bằng một bữa ăn ngon.

Cô cảm nhận được ánh mắt của Lâm Xuyên đang nhìn mình. Cô ngước lên nhìn người đối diện, ánh mắt anh đong đầy ý cười dịu dàng. Anh nhìn cô ăn, như thể đang mong chờ một phản hồi nào đó từ cô.

Thế nên, Đường Nguyệt Thư dứt khoát gật đầu, nói: “Ngon lắm!”

Không biết vì sao, khoảnh khắc nhìn cô ăn, Lâm Xuyên cảm thấy rất vui vẻ.

Cảm giác này khác với tối qua.

Anh không thể diễn tả cụ thể cảm giác này như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng khi cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ theo.

Nó có chút giống với việc mẹ anh nuôi mèo, lúc nào cũng muốn mang những thứ tốt nhất, đẹp nhất về cho chúng.

Tuy người và mèo không giống nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Xuyên hiểu được một loại cảm xúc, anh muốn nuông chiều một người trong phạm vi khả năng của mình.

Người tối qua còn ốm yếu bệnh tật nhưng sáng nay đã ăn uống rất ngon miệng.

Đường Nguyệt Thư đang ăn dở thì đột nhiên dừng lại, nhìn anh: “Anh đừng chỉ nhìn tôi ăn như vậy, một mình tôi không ăn hết được đâu.”

Ánh mắt của anh không phải kiểu xâm phạm gây khó chịu cho người khác nhưng cảm giác tồn tại của nó lại quá rõ ràng, khiến người khác không thể phớt lờ.

Hôm nay, đầu óc Đường Nguyệt Thư đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Lâm Xuyên.

Nếu nói trước ngày hôm qua, họ chỉ là hai người từng có chút cảm tình với nhau thì sau đêm qua, có thể xem như họ đã bước vào giai đoạn mập mờ.

Nhưng ranh giới mối quan hệ giữa nam và nữ đôi khi không rõ ràng. Nếu bảo họ vẫn chỉ là bạn bè bình thường thì cũng chẳng có gì sai. Dù sao thì nếu có một người bạn khác giới sốt cao đến mơ màng trong nhà, Đường Nguyệt Thư cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ có điều… cô sẽ gọi xe cấp cứu hoặc liên hệ bác sĩ đến khám tận nhà.

Tuyệt đối không tự mình xuống bếp nấu cháo cho người ta.

Hành động này vốn dĩ đã rất mập mờ.

Nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn chưa hiểu rốt cuộc Lâm Xuyên có ý gì.

Cô nhấp một ngụm trà hoa nhài, vờ như vô tình hỏi: “Anh Lâm, lần này anh đến Paris công tác có sắp xếp gì không? Còn cần phiên dịch tiếng Pháp không?”

Đường Nguyệt Thư cảm thấy đầu óc mình đã tỉnh táo, cũng ăn đủ no, có thể tranh luận với Lâm Xuyên một chút.

Lâm Xuyên nhìn cô, thong thả rót thêm một tách trà hoa nhài cho cô rồi hỏi lại: “Nếu tôi cần, em có thể làm phiên dịch cho tôi không?”

Câu hỏi ngược lại của anh khiến Đường Nguyệt Thư nhất thời không biết trả lời thế nào.

Thực tế là bây giờ, cô bận đến mức quay cuồng như con quay, chắc chắn không thể rảnh rỗi để theo sát anh mọi lúc như trước.

Đường Nguyệt Thư đáp: “Dạo này tôi bận lắm.”

Rồi cô nói tiếp: “Nhưng nếu có thời gian thì tôi có thể giúp.”

Ý ngầm chính là, cô sẵn lòng gặp anh vào thời gian rảnh.

Trong lòng cô, anh có một vị trí đặc biệt.

Có lẽ Đường Nguyệt Thư cũng có chút năng khiếu trong việc dỗ dành đàn ông, bởi Lâm Xuyên có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này. Anh mỉm cười, đáp: “Đó là vinh hạnh của tôi.”

Nếu là vào tháng mười hai năm ngoái, dù thế nào đi nữa, Lâm Xuyên cũng sẽ không thể nói ra câu này với Đường Nguyệt Thư.

Thậm chí ngay cả vào tháng một năm nay, phần lớn thời gian giữa họ vẫn chỉ là quan hệ giữa người thuê và người được thuê – mối quan hệ bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Trước giờ, Đường Nguyệt Thư chỉ từng thấy người khác yêu đương. Thời cấp ba và đại học, cô luôn tự tin rằng trên đời này không có người đàn ông nào xứng với mình. Nhưng dù vậy, những người xung quanh cô ít nhiều đều có chút kinh nghiệm yêu đương.

Là một người “chưa từng ăn thịt heo nhưng lại thấy heo chạy” rất nhiều nên phần lớn thời gian, cô đều tỉnh táo đến đáng sợ.

Bây giờ cũng không ngoại lệ.

“Vậy lần này anh ở Paris bao lâu?” Đường Nguyệt Thư nhìn anh, nhẹ nhàng nói.

Một người sinh ra và lớn lên ở Hong Kong, sự nghiệp, bạn bè và người thân của anh đều ở đó, vậy thì anh có thể ở Paris bao lâu đây?

Vài ngày? Hay một tháng, hai tháng?

“Em hy vọng tôi có thể ở Paris bao lâu?” Lâm Xuyên không trả lời ngay mà hỏi ngược lại. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt phảng phất một điều gì đó khó đoán.

Lần đầu gặp Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư đã cảm thấy đôi mắt anh sâu thẳm như đại dương, một khi nhìn vào sẽ rất dễ khiến người ta nảy sinh những ảo giác không cần thiết.

Nhưng bây giờ, khi đối diện với anh, Đường Nguyệt Thư lại cảm thấy trong đôi mắt ấy mang theo một sự xâm lược bí ẩn nào đó.

Đường Nguyệt Thư không biết cô nên trả lời câu hỏi này với tư cách gì.

Giữa họ bị ngăn cách bởi một lớp màn mỏng, dường như chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức bị rách. Thế nhưng, cả hai người lại rất ăn ý, không ai chạm vào trước mà chỉ thử nghiệm độ bền của nó.

“Anh Lâm.” Đường Nguyệt Thư im lặng một lúc, rồi khẽ cười, nói: “Tôi không thể quyết định điều đó thay anh được.”

Nếu anh muốn ở lại, chính anh sẽ chọn ở lại.

Cô sẽ không vì một người đàn ông mà đưa ra lựa chọn.

Cũng không để người khác quyết định thay mình.

Bình Luận (0)
Comment