Họ không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa. Ít nhất là bởi vì hiện tại, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức có thể cùng nhau tranh luận về nó.
Vấn đề này không có đáp án.
Chính họ cũng không biết câu trả lời.
Tâm trạng của Đường Nguyệt Thư không hề bị ảnh hưởng bởi vấn đề này.
Đã một thời gian họ không gặp nhau, có nhiều chuyện có thể chia sẻ với nhau.
Cả hai đều là những người biết trò chuyện. Đường Nguyệt Thư chia sẻ tin vui rằng cô đang chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo.
Thiết kế thời trang không phải là lĩnh vực mà Lâm Xuyên am hiểu, nhưng anh cũng quen biết một số nhà thiết kế. Thỉnh thoảng, anh cũng thấy họ chia sẻ tin tức về các cuộc thi trên mạng xã hội.
Đối với một cuộc thi thiết kế thời trang mang tầm cỡ quốc tế như vậy, có thể vượt qua vô số tác phẩm đến từ khắp nơi trên thế giới để tiến vào vòng trong đã đủ để giúp Đường Nguyệt Thư tạo dựng danh tiếng trong ngành.
Chỉ riêng việc lọt vào vòng tiếp theo cũng đủ khiến lý lịch của cô trở nên sáng chói.
Lâm Xuyên nhìn Đường Nguyệt Thư. Khi cô nói về cuộc thi, đôi mắt cô như đang phát sáng, khiến anh có cảm giác như đang chứng kiến một ngôi sao mới đang dần tỏa sáng trong lĩnh vực này.
Tương lai của cô nhất định sẽ vô cùng rực rỡ.
“Chúc mừng em, chúc em sẽ thuận lợi ở vòng tiếp theo.” Lâm Xuyên chạm cốc trà hoa nhài với Đường Nguyệt Thư.
Khóe mắt Đường Nguyệt Thư khẽ cong lên. Ánh mắt cô cũng trở nên lấp lánh: “Cảm ơn, mong là lời chúc của anh sẽ hiệu nghiệm.”
Lâm Xuyên thực sự rất ngưỡng mộ Đường Nguyệt Thư. Là một du học sinh ở nơi đất khách quê người nhưng cô vẫn dựa vào năng lực của chính mình để tạo được dấu ấn trong nhiều lĩnh vực, điều đó đã chứng minh cô xuất sắc đến nhường nào.
Nhưng nếu đổi lại là anh, nếu không có xuất thân hay nền tảng gia đình, anh chắc chắn không thể đạt đến như vị trí hiện tại.
Dẫu sao, trên đời này cũng không có quá nhiều chữ “nếu”.
Đường Nguyệt Thư ăn một bữa no nê. Dù ông chủ đã giới hạn số lượng món nhưng thực đơn quá phong phú, đến mức dù hai người họ cùng ăn cũng đủ để no căng bụng.
Nhưng Đường Nguyệt Thư rất hài lòng.
Điều này khiến ánh mắt cô khi nhìn Lâm Xuyên tràn đầy dịu dàng và ấm áp. Một vị Thần Tài sẵn sàng dẫn cô đi ăn những món Trung ngon như thế, thật khó để ánh mắt cô không mang theo chút cảm tình nào.
Thế nên, trong mắt Lâm Xuyên, ánh mắt của Đường Nguyệt Thư lúc này y hệt như khi cô nhìn đồ ăn lúc nãy.
“…”
Sau khi ăn uống no nê xong, mấy chú mèo con vừa chạy đi ăn cũng quay lại, quấn quýt dưới chân họ chơi đùa.
Cái đuôi mềm mại của chú mèo quét qua quét lại trên mắt cá chân của Đường Nguyệt Thư.
Không ai có thể cưỡng lại được sự đáng yêu này!
Hai chú mèo này có vẻ rất thân thiện, thích chơi đùa bên cạnh con người. Dáng vẻ của chúng trông có hơi lười biếng, hoặc có thể là vì… chúng hơi mập.
Đúng lúc này, Lâm Xuyên nhắc đến một chuyện khác: “Tôi đã đọc hết bản kế hoạch em gửi tôi rồi. Tôi cũng có chỉnh sửa một chút. Em có muốn nghe ý kiến của tôi ngay bây giờ luôn không?”
Đường Nguyệt Thư không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này. Đúng là tối qua cô đã gửi tài liệu cho anh, đó là bản cô đã chỉnh sửa lần cuối. Dù không quá dài, nhưng vì cô đã “chém gió” một chút nên nội dung có phần khô khan và dài dòng.
Không biết Lâm Xuyên đã dành bao nhiêu thời gian để đọc hết nó. Vậy mà mới chỉ qua một đêm, anh không chỉ đọc mà còn chỉnh sửa nữa?
Cuối cùng, Đường Nguyệt Thư cũng nhận ra rằng, có lẽ một chuyên gia đọc những tài liệu này sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một người mới như cô.
Nhưng chắc chắn Lâm Xuyên cũng đã bỏ ra không ít tâm sức.
Ông chủ nhà hàng đến dọn dẹp bàn ăn, Lâm Xuyên cũng đổi chỗ ngồi sang bên cạnh Đường Nguyệt Thư để tiện trao đổi hơn.
Lượng khách ở đây không nhiều, có khi họ ngồi cả ngày ở đây mà ông chủ cũng chẳng buồn đuổi khách.
Dường như ông chủ cũng không quá quan tâm đến chuyện kiếm tiền, nếu không thì với tay nghề của ông ấy, chỉ cần mở một quán ở khu phố người Hoa đông đúc thì chắc chắn có thể kiếm bộn tiền.
Mấy chú mèo con dưới gầm bàn lại nhảy lên, mỗi con tìm một đôi chân để rúc vào, thậm chí còn bắt đầu “nhào bột”(*).
(*)hành động khi chúng dùng chân trước xoa bóp nhẹ nhàng lên bề mặt mềm, thường là do thói quen bú sữa mẹ lúc nhỏ hoặc biểu hiện của sự thoải mái và hạnh phúc.
Mùa đông, bộ lông của mèo xù và ấm áp, khiến người ta khó lòng từ chối.
Công cụ để xem tài liệu của họ là điện thoại của Lâm Xuyên. Cả hai đều không mang theo thiết bị điện tử nào khác, mà dù màn hình điện thoại có lớn đến đâu nhưng khi so với việc hai người cùng xem thì cũng chẳng lớn là bao.
Khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần.
Lâm Xuyên dùng một tay giữ điện thoại, tay còn lại lướt nhẹ trên màn hình. Ngón tay anh còn có sức hút hơn cả tài liệu trên màn hình, thậm chí còn thu hút ánh nhìn hơn. Chiếc nhẫn vàng trên ngón trỏ càng làm tôn lên vẻ đẹp của đôi tay ấy.
Vừa lắng nghe Lâm Xuyên nói, Đường Nguyệt Thư vừa vô thức dành một chút sự chú ý đến bàn tay của anh.
Đôi khi cô còn không rõ là mình đang nhìn màn hình hay nhìn tay anh nữa.
Giọng nói của Lâm Xuyên khi ở gần càng có sức hút mạnh mẽ hơn, khiến Đường Nguyệt Thư khó mà tập trung hoàn toàn vào nội dung anh đang nói.
May mà cô đã từng học thêm một văn bằng phụ khi còn học đại học, nếu không, e là cô sẽ phải lấy sổ tay ra ghi chép lại những kiến thức mà Lâm Xuyên đang đề cập.
Thực ra, đây là lần đầu tiên Lâm Xuyên nghiêm túc giảng giải cho cô về vấn đề khởi nghiệp và cơ cấu nội bộ của công ty. Trước đây, khi cô còn làm phiên dịch cho anh, nếu gặp phần nào không hiểu thì cô sẽ hỏi, nhưng khi đó là cô hỏi gì, anh trả lời nấy.
Không giống như tình huống hiện tại.
Cuối cùng, Đường Nguyệt Thư chỉ có thể hiểu được khoảng bảy, tám phần nội dung.
Cô vừa nghe vừa đưa tay v**t v* chú mèo tam thể trong lòng. Dường như chú mèo tam thể này rất thân với chú mèo trắng bên cạnh. Hai bé mèo tựa sát vào nhau, thỉnh thoảng còn kêu “meo meo” vài tiếng. Phần lớn đều là con mèo tam thể này kêu, còn con mèo trắng thì đúng như cái tên của nó. Nó rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới “meo” một tiếng, như thể đang đáp lời vậy.
Con mèo trắng trong lòng Lâm Xuyên nhẹ nhàng dịch chuyển sang bên cạnh, chạm đầu vào mèo tam thể rồi cúi xuống l**m lông cho bạn mình.
Bày tay của Đường Nguyệt Thư đặt lên đầu chú mèo trắng một cách tự nhiên.
v**t v* mèo thì không thể thiên vị. Chú mèo trắng nheo mắt lại, hưởng thụ sự cưng chiều của cô.
Thỉnh thoảng, Đường Nguyệt Thư có hơi mất tập trung nhưng ánh mắt cô vẫn dán vào màn hình điện thoại. Màn hình quá nhỏ, nếu không tập trung thì cô sẽ khó theo kịp những gì Lâm Xuyên đang nói.
Vì mải chăm chú nghe, cô không để ý bàn tay trái của mình đã vuốt dọc từ trán của chú mèo trắng xuống dưới, vì thế nó phát ra tiếng gừ gừ đầy thỏa mãn.
Đường Nguyệt Thư quên mất người ngồi bên cạnh mình. Lâm Xuyên cũng đã không còn dùng tay trái để giữ điện thoại từ lâu bởi vì anh đã mượn được giá đỡ điện thoại từ chỗ ông chủ quán.
Nhà hàng ăn này rất phù hợp với những người sợ giao tiếp xã hội. Ông chủ vừa là đầu bếp, vừa là nhân viên phục vụ, muốn gọi món thì chỉ cần lắc chuông là được, không cần mở miệng gọi hay phải chú ý đến ánh mắt của nhân viên phục vụ.
Đường Nguyệt Thư vừa nghe giảng, vừa một tay v**t v* mèo bên trái, một tay v**t v* mèo bên phải.
Nhưng khi tay trái của cô trượt xuống dưới thêm một chút nữa, cô bất ngờ chạm phải một thứ gì đó khác hẳn bộ lông mềm mại của mèo.
Đó là tay người.
Hay nói chính xác hơn, đó là tay của Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Tay trái cô như bị điện giật mà lập tức rụt về.
Cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi.”
Cô xin lỗi vì vô tình chạm vào tay anh.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy hành động vừa rồi của mình như thể đang cố tình quấy rối người ta vậy.
Lâm Xuyên cụp mắt nhìn tay mình, rồi lại nhìn vẻ mặt đầy thành khẩn của Đường Nguyệt Thư.
“Không sao đâu.” Thật ra, cô không cần phải thành khẩn đến thế.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy dường như trong ánh mắt của Lâm Xuyên còn có một chút tiếc nuối kỳ lạ. Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì giọng nói của anh đã kéo cô trở về với thực tại.
Không biết Lâm Xuyên có thường xuyên tham gia các cuộc họp hay không, nhưng Đường Nguyệt Thư cảm thấy anh rất phù hợp làm người diễn thuyết. Xét cho cùng, giọng nói và ngoại hình của anh đều rất hợp với kiểu người chuyên “vẽ bánh” cho nhân viên.
Hoặc thậm chí, nếu anh trở thành một giảng viên đại học, chắc hẳn lớp học sẽ kín chỗ ngay lập tức.
Lâm Xuyên nêu ra một số vấn đề và đề xuất chỉnh sửa cho bản kế hoạch của Đường Nguyệt Thư, sau đó hỏi: “Có phải dạo này em đang bận huy động vốn đúng không?”
Đường Nguyệt Thư gật đầu.
“Vậy đã huy động được chưa?”
Một câu nói của anh đã chọc ngay vào nỗi đau của Đường Nguyệt Thư.
Trên đời này làm gì có miếng bánh nào rơi từ trên trời xuống, dù Đường Nguyệt Thư có giỏi thuyết phục người khác đến đâu, các nhà đầu tư cũng không dễ bị lừa.
Nhưng cũng không phải là không có chút thu hoạch gì. Có hai quý bà người Pháp rất thích xem livestream của Đường Nguyệt Thư, họ sẵn sàng đầu tư một khoản tiền cho cô.
Nhưng số tiền đó vẫn còn xa mới đạt được như kỳ vọng của cô.
Biểu cảm thất vọng trên gương mặt cô gái ngồi bên cạnh quá rõ ràng, đến mức Lâm Xuyên không cần nghe câu trả lời cũng đoán ra được kết quả.
Anh khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy em có cần tôi đầu tư không?”
Đường Nguyệt Thư không ngờ Lâm Xuyên sẽ nói câu này.
Tình hình hiện tại của cô đúng là cần một chút sự giúp đỡ, nhưng cô nghĩ rằng hẳn là Lâm Xuyên sẽ giới thiệu cho cô một số người có thể hỗ trợ cô.
Nhưng anh lại trực tiếp nói sẽ đầu tư. Điều này khiến cô cảnh giác.
“Anh muốn đầu tư vào studio của tôi sao? Vì sao?”
Lâm Xuyên đáp: “Bởi vì tôi thấy dự án này có giá trị để đầu tư.”
Đường Nguyệt Thư không rõ giá trị mà anh nói cụ thể là gì, nhưng đúng là lời nói của anh rất có sức hút.
Chú mèo tam thể trong lòng cô trở mình, ôm lấy tay cô giả vờ cắn, nhưng vừa đến miệng thì lại nhẹ nhàng l**m một cái.
Đường Nguyệt Thư hỏi thêm một câu: “Anh Lâm, anh muốn đầu tư chỉ vì cảm thấy nó có giá trị đầu tư thôi sao?”
Câu hỏi này đầy ẩn ý.
Ngay cả bản thân Đường Nguyệt Thư cũng không biết mình mong muốn nhận được câu trả lời như thế nào sau khi hỏi xong.
Lâm Xuyên nghiêng đầu nhìn cô. Chiếc nhẫn vàng trên ngón trỏ tay phải của anh vô cùng bắt mắt, còn tay trái thì đang chậm rãi điều chỉnh chiếc nhẫn đó.
Anh hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”
Đường Nguyệt Thư im lặng hồi lâu.
Chú mèo tam thể không hiểu vì sao hai con người đang trò chuyện vui vẻ lại đột nhiên im lặng, nó bèn “meo meo” hai tiếng như thể muốn tự mình phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Lâm Xuyên nhìn cô, anh muốn chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhưng không nhất thiết là ngay bây giờ.
“Nhỡ đâu tôi khiến anh lỗ vốn thì sao?” Cách Đường Nguyệt Thư lảng tránh một vấn đề chính là nhanh chóng đưa ra một vấn đề khác.
Không biết có phải Lâm Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cô hay không, anh chỉ khẽ cười: “Tôi không phải người làm ăn lỗ vốn, tôi tin là em có thể làm được.”
Anh dành cho cô sự tin tưởng rất lớn.
Ngay cả bản thân Đường Nguyệt Thư cũng không dám chắc rằng cô có thể thành công ngay từ lần đầu tiên.
Những lời Lâm Xuyên nói mang phong cách của một thương nhân, mỗi câu đều không có ý khẳng định tuyệt đối, giống như cách Đường Nguyệt Thư thường nói chuyện đầy ẩn ý vậy.
Lần này, Đường Nguyệt Thư không trốn tránh nữa, cô kiên trì hỏi lại: “Nhưng nhỡ đâu thực sự thua lỗ thì sao?”
Lâm Xuyên lại bật cười: “Em cũng biết đấy, trên thế giới này không có doanh nhân nào chưa từng thua lỗ cả.”
“Đây là một dự án mà tôi có thể chấp nhận nếu có lỗ.”
Đường Nguyệt Thư cảm thấy ánh cười trong mắt anh mang theo chút hơi ấm, khiến vành tai cô cũng hơi nóng lên.
Lời tốt hay lời xấu gì thì anh cũng đều đã nói hết rồi.
Quay trở lại vấn đề ban đầu, cô thật sự rất cần đầu tư.
“Vậy tôi sẽ liên hệ với luật sư để phân chia cổ phần cho anh.” Đường Nguyệt Thư nói. Cô rất nghiêm túc.
Lâm Xuyên cũng nghiêm túc, chỉ là anh không quá bận tâm đến số cổ phần mà Đường Nguyệt Thư nhắc đến. Anh nói: “Được thôi.”
Anh hiểu rõ rằng khoản đầu tư này mang theo rất nhiều cảm xúc cá nhân nên việc tính toán cổ phần, lợi nhuận hay cổ tức đều không có ý nghĩa.
Điều thực sự có ý nghĩa không nằm ở dự án này.
Dù mắt nhìn của anh có tốt đến đâu, có nhạy bén với thị trường đến mức nào, anh cũng không thể đảm bảo rằng mọi công ty khởi nghiệp đều có thể phát triển thành công, huống hồ đây chỉ là một studio thiết kế thời trang còn chưa có hình hài rõ ràng. Đây còn không phải là lĩnh vực mà anh am hiểu.
Dĩ nhiên là Đường Nguyệt Thư dám nhận khoản đầu tư này. Cô không quan tâm đối phương có suy nghĩ gì, chỉ cần anh sẵn sàng bỏ tiền, vậy thì hai người cứ theo nguyên tắc thương trường mà làm việc.
Cô lập tức liên hệ với luật sư của mình, nhanh chóng bàn bạc về vốn, cổ phần, phân bổ quyền sở hữu cũng như các vấn đề vận hành trong tương lai, cứ như thể sợ nhà đầu tư khó khăn lắm mới có được này sẽ đột nhiên chạy mất.
Cuộc hẹn vốn có chút mờ ám giờ bỗng chốc biến thành một buổi làm việc nghiêm túc. Cả hai đổi địa điểm, Đường Nguyệt Thư ngồi cạnh luật sư, còn Lâm Xuyên thì ngồi đối diện một mình.
“…”
Không biết có phải do Đường Nguyệt Thư có phần mê cái đẹp hay không mà luật sư của cô là một người đàn ông Pháp khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng rõ ràng được chăm chút rất kỹ, tóc dài, râu được cạo sạch sẽ. Khi nói chuyện với cô, anh ta còn cố ý hạ thấp giọng nói, rất lịch thiệp, đối với phụ nữ cũng rất dịu dàng.
Lâm Xuyên biết đó là cách cư xử của người ta, nhưng nhìn vẫn thấy gai mắt.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy việc trước đây cô đặt cho Lâm Xuyên biệt danh Thần Tài quả thực rất chính xác. Đã ba tháng trôi qua, cuối cùng cô cũng kiếm được một khoản lớn từ anh.
Bất kể đối phương đầu tư vì lý do gì, cô đều không có lý do để từ chối.
Đây là một nhà đầu tư hào phóng, anh vung tay phóng khoáng đến mức thậm chí còn chẳng quan tâm đến chuyện có thu hồi vốn được hay không.
Việc này chẳng khác nào làm từ thiện. Dù Đường Nguyệt Thư có chia cổ phần cho anh thì số cổ phần đó chỉ có giá trị khi cô thành công, nếu không thì chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ.
Đường Nguyệt Thư chỉ là một người khởi nghiệp đang cần vốn, cô không thể vì sợ thất bại mà từ chối cơ hội này.
Cô rất rõ ràng về điều đó.
Khi quyết định đầu tư, chắc chắn Lâm Xuyên cũng rất tỉnh táo. Tài sản của anh đủ lớn để không đặt nặng chuyện này. Với anh, đây không phải một khoản tiền đáng kể.
Ngày hôm đó, Đường Thư Nguyệt và Lâm Xuyên đã có sự phân rõ ranh giới giữa công việc và cá nhân.
Buổi sáng vẫn còn chút không khí tình cảm mập mờ giữa nam và nữ nhưng đến tối, khi chia tay, thái độ của Đường Nguyệt Thư đối với Lâm Xuyên còn khách sáo hơn trước đây, trong lời nói tràn đầy sự tôn trọng.
Là kiểu tôn trọng của bên B dành cho bên A.
Lâm Xuyên: “…”
Anh nhớ rằng ý định ban đầu của mình không phải thế này.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Đường Nguyệt Thư không thể xóa đi hình ảnh Thần Tài vĩ đại của anh trong đầu. Cô nhìn anh với ánh mắt rực sáng, sáng đến mức như thể đang nhìn một khối vàng lấp lánh, khiến Lâm Xuyên khó mà làm ngơ.
Nó giống hệt ánh mắt bọn trẻ con nhìn anh vào dịp Tết, khiến Lâm Xuyên không nhịn được mà muốn móc ra một phong bao lì xì thật to.
Trong tình huống này, bầu không khí giữa hai người không thể mập mờ nổi.
Xe dừng dưới tòa nhà của Đường Nguyệt Thư, xung quanh có khá nhiều người đi bộ qua lại. Từng tốp người lác đác đi lại. Lúc mở cửa xe, hai người còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của họ.
Cũng có vài ánh mắt nhìn về phía chiếc xe của Lâm Xuyên. Dù sao thì ở bất kỳ đất nước nào, chiếc xe này cũng không hề rẻ.
Lâm Xuyên dặn dò: “Về nhà làm xong việc thì nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá.”
Thực ra bây giờ vẫn chưa quá muộn, nhưng vì hôm nay họ đã ở cạnh nhau cả ngày, thời gian bên nhau cũng đủ dài rồi.
Đường Nguyệt Thư nói tối nay về nhà cô vẫn còn việc phải làm.
Lâm Xuyên cũng không có ý định giữ cô lại lâu hơn. Anh ngồi trong xe, nhìn cô lên lầu.
Sau đó, anh cũng quay về khách sạn.
Giờ này ở trong nước, chắc hầu hết mọi người đều đã nghỉ ngơi rồi. Lâm Xuyên mở email, bắt đầu xử lý công việc.
Dù đang trong kỳ nghỉ, anh vẫn không thể tránh khỏi việc phải xử lý công việc trực tuyến.
Vừa làm việc trên máy tính, vừa đặt chiếc điện thoại đang phát một buổi livestream sang bên cạnh.
Đúng như Lâm Xuyên đoán, công việc mà Đường Nguyệt Thư nhắc đến chính là livestream.
Sau khi về nhà, cô thậm chí còn dành thời gian trang điểm kỹ lưỡng rồi thay một bộ quần áo khác.
Lớp trang điểm của cô cũng có chút tinh tế. Đó là kiểu trang điểm nhạt, vừa có thể nhìn thấy nét tiều tụy vì bệnh nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Mang dáng vẻ chưa hoàn toàn khỏe mạnh để lên sóng với fan, điều này có thể khiến họ đau lòng và càng thêm yêu thương cô.
Làm streamer là vậy, cần duy trì sự kết nối với fan, để các fan biết rằng cô cần họ.
Sau hai ngày không livestream, lượng người xem trực tuyến trong phòng của cô không hề giảm. Ngược lại, vì chuyện cô bị ốm, phần bình luận tràn ngập những lời hỏi thăm sức khỏe.
Lâm Xuyên nhìn cô gái trên màn hình, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt.
Cô thực sự là một người rất thông minh.
Có tham vọng, có bản lĩnh, lại biết cách nắm bắt cơ hội.
Anh cảm thấy mình giống như đang nuôi dưỡng một cái cây ngày càng trở nên vững chãi.
Đúng vậy, cô là một cái cây, không phải một đóa hoa mỏng manh xinh đẹp.
Cô sẽ trưởng thành cho đến khi xứng đáng với tham vọng của mình.
Khoảnh khắc Lâm Xuyên nhìn vào màn hình điện thoại, hiệu ứng quà tặng trên kênh đã liên tục nổ tung.
Quý ngài Chữ Rối xuất hiện đúng giờ giống như một NPC rải tiền.
Không chỉ Đường Nguyệt Thư mong chờ sự xuất hiện của anh mà ngay cả khán giả trong phòng livestream của cô cũng mong đợi. Vị Thần Tài chỉ tặng quà cho Đường Nguyệt Thư này đã không ít lần bị nghi ngờ là tài khoản phụ của cô hoặc là thành viên trong đội ngũ ekip đứng sau cô. Nhưng nếu thực sự là streamer tự bỏ tiền túi ra thì thế này khác nào bị điên chứ?
Còn phải chia một khoản hoa hồng kha khá cho nền tảng livestream nữa.
Chỉ có thể nói, vị đại gia đứng đầu bảng này trông chẳng khác gì một người giàu có yêu thích nữ streamer, một kẻ ném tiền để theo đuổi thần tượng.
Quý ngài Chữ Rối vẫn chỉ theo dõi mỗi mình Đường Nguyệt Thư, nhưng vì sự hào phóng của anh mà số người theo dõi anh ngày càng nhiều.
Đây là một Thần Tài mà các streamer khác đều muốn lôi kéo về phía mình.
Ngay cả Đường Nguyệt Thư cũng không rõ vì sao Thần Tài số 2 này chỉ xem mỗi livestream của cô. Đâu thiếu gì streamer tài năng, nếu anh muốn xem streamer Trung Quốc thì quay về nền tảng trong nước sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Những chuyện không hiểu thì đừng nghĩ nhiều làm gì.
Đường Nguyệt Thư vẫn như trước, mỗi ngày đều quan tâm đến các top fan của mình. Chỉ là bây giờ, cô lại có thêm một người cần duy trì mối quan hệ, đó là Thần Tài số 1.
Mỗi sáng và tối, cô đều nhắn tin cho Lâm Xuyên vài câu, thỉnh thoảng còn chia sẻ tiến độ sửa sang của studio.
Chủ yếu vẫn là nói chuyện về công việc. Bởi vì số tiền mà Lâm Xuyên rót vào quá lớn nên trong thời gian ngắn, Đường Nguyệt Thư khó có thể đối xử với anh như một đối tượng mập mờ bình thường được.
Không biết có phải Lâm Xuyên cũng nhận ra điều này hay không, nhưng sau hôm đó, mấy ngày liền anh không hẹn cô ra ngoài. Có lẽ vì anh sợ rằng Đường Nguyệt Thư vừa gặp anh đã muốn báo cáo tiến độ dự án.
Nhưng Đường Nguyệt Thư biết anh vẫn còn ở Paris.
Chỉ là đã mấy ngày, hai người họ đã không gặp nhau.
Cảm giác mập mờ bất chợt nảy sinh vẫn còn quẩn quanh đâu đó nhưng mối quan hệ giữa họ dường như đã dừng lại ở bước này, muốn tiến thêm một bước thì còn thiếu một thứ gì đó, nhưng lùi lại thì không cam lòng.
***
Paris tháng ba bước vào những ngày mưa rả rích. Mấy ngày nay, Đường Nguyệt Thư cũng không có tâm trạng ra ngoài, nhưng bây giờ, cô lại có lý do khiến cô không thể không đi.
Trước đó, Giang Thanh Dã có nói sẽ sang Paris thăm cô. Không biết bận bịu thế nào, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đến thật.
Cô ấy nói Đường Nguyệt Thư nhất định phải ra sân bay đón mình.
Vì vậy, Đường Nguyệt Thư tính toán thời gian rồi đến sân bay. Hôm đó trời vẫn mưa, thời tiết càng thêm rét buốt hơn. Nhưng cũng đã lâu rồi cô không gặp người quen ở trong nước nên lúc này cũng có chút háo hức.
Không biết Giang Thanh Dã đã mang những gì qua đây mà cô ấy mặc đồ kín mít, còn kéo theo hai cái vali cỡ 28 inch.
Người không biết còn tưởng cô ấy chuyển nhà sang đây sống luôn.
Cô ấy đặt phòng ở khách sạn có dịch vụ đưa đón, Đường Nguyệt Thư đi cùng lên xe, trở thành phiên dịch viên riêng của cô chủ nhà họ Giang.
“Cậu mang cái gì mà nặng dữ vậy?”
Giang Thanh Dã dựa vào người cô, giọng còn ngái ngủ: “Chờ đến khách sạn rồi cậu sẽ biết, toàn là đồ tốt tôi mang từ trong nước qua cho cậu đấy.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Giang Thanh Dã đặt phòng suite. Sau khi xuống xe, họ không cần tự xách hành lý, nhân viên khách sạn chu đáo giúp họ mang lên.
Suốt quãng đường đi, Đường Nguyệt Thư chỉ đóng vai một cái giá đỡ di động cho cô bạn tựa vào.
Là một người thường xuyên thức đêm, Giang Thanh Dã đã cố tình chọn chuyến bay đêm. Cô ấy hào hứng suốt cả chuyến bay nhưng khi hạ cánh, vừa hay bên Paris cũng đang là buổi tối, cô ấy không nhịn được mà ngáp liên tục.
Trên đường đến khách sạn, Giang Thanh Dã vừa ngáp vừa đưa tay véo má và cổ tay của Đường Nguyệt Thư.
“Cậu ở Paris không có gì ăn à? Sao gầy trơ xương thế này?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Ai ở đây chừng hơn một năm cũng sẽ chịu không nổi thôi.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng, Giang Thanh Dã lập tức mở tung một trong hai chiếc vali ngay giữa phòng khách của phòng suite cô ấy đặt.
“Này, đây là hàng tiếp tế mà chị đây lặn lội đường xa mang qua cho cậu đấy.”
Đường Nguyệt Thư cúi đầu nhìn vào chiếc vali 28 inch được nhét chật ních, cảm nhận được tình thương sâu sắc từ cô chủ Giang.
Một nửa chiếc vali này chứa đủ loại nước sốt đóng chai mua từ trong nước, còn có cả gói gia vị lẩu, nước sốt nấu sẵn, rau khô có thể ngâm nở, thêm cả một đống đồ ăn vặt, mì ăn liền và bánh chỉ cần nấu lên là có thể ăn ngay.
“Loại bánh cậu thích chỉ có hạn sử dụng là một tuần thôi, nhớ ăn sớm đấy nhé.” Cô chủ Giang nằm dài trên sofa: “Cậu không biết đâu, mấy thứ này nặng lắm. Chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng để xách hết chúng sang đây thì đúng là phiền chết đi được.”
Ở tầng dưới của vali, Đường Nguyệt Thư còn nhìn thấy vải vóc của quần áo được bọc kín trong túi nhựa. Đường Nguyệt Thư hỏi: “Cái này là gì vậy?”
“À, tôi có mua mấy bộ lễ phục dựa theo số đo cũ của cậu. Nhưng mà nhìn cậu bây giờ có vẻ gầy đi rồi, chắc phải sửa lại một chút.” Giang Thanh Dã nói rồi chỉ vào hộp trang sức trong vali: “Trong đó có một bộ trang sức nữa. Đừng có nói là chị đây không thương cậu đấy nhé. Ra nước ngoài rồi cũng phải có chút gì đó để chống lưng chứ. Lúc trước cậu ra nước ngoài cũng chẳng mang theo mấy thứ này đúng không?”
Một chiếc vali 28 inch được nhét đầy vật dụng cần thiết, từ đồ ăn đến quần áo đều có đủ cả.
Nếu không phải vì không mang thêm được nữa, chắc Giang Thanh Dã còn cố nhét thêm mấy thứ kỳ quặc vào đây.
“Trong cái vali kia tôi còn mang theo ít mỹ phẩm dưỡng da, nếu cậu dùng thấy hợp thì chừng nào về nước tôi sẽ để lại hết cho cậu.” Hồi còn học cấp ba, hai người vẫn thường xuyên mặc chung quần áo của nhau, chuyện dùng chung mỹ phẩm với nhau cũng chẳng có gì lạ.
Đường Nguyệt Thư vô cùng cảm động. Cảm giác này giống như tối hôm nọ khi cô ăn mấy món ăn mà Lâm Xuyên tự tay nấu, nhưng Giang Thanh Dã là người lớn lên cùng cô, tình cảm giữa họ giống như người thân vậy.
“Thanh Dã.” Đường Nguyệt Thư bất ngờ nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên sofa, bình tĩnh lên tiếng: “Tôi muốn hôn cậu một cái quá.”
Giang Thanh Dã: “…”
Cũng không đến mức phải lấy thân báo đáp đâu nhỉ?