Trước đây, Giang Thanh Dã từng đến Paris một lần để thăm Đường Nguyệt Thư, đó là vào tháng chín năm ngoái. Khi ấy, căn hộ thuê của Đường Nguyệt Thư chưa được trang trí gì nhiều, trông có phần sơ sài, đến mức khiến Giang Thanh Dã nhìn mà không khỏi xót xa.
Ban đầu, Đường Nguyệt Thư định về nhà, nhưng Giang Thanh Dã lại bĩu môi, chậc một tiếng: “Dù sao thì tôi cũng đã bay xa như vậy đến thăm cậu, chẳng lẽ cậu không thể ở lại với tôi một đêm được à?”
“…”
Quả nhiên, nhận của người ta cái gì thì cũng phải nể mặt người ta một chút.
Cũng may, Đường Nguyệt Thư đã tính trước rằng tối nay chắc chắn không thể livestream. Cô đã báo trước với các fan rằng hôm nay sẽ không lên sóng vì có hẹn với bạn.
Thế là, Đường Nguyệt Thư dứt khoát ngồi lại.
Bữa tối được dùng ngay tại khách sạn.
Với phong cách của một cô chủ trong gia đình giàu có của mình, Giang Thanh Dã đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ có thể cần đến, thậm chí còn mang theo cả thuốc. Lúc mở vali ra, cô ấy mới nhớ ra điều này.
“Những loại thuốc dùng hằng ngày này cũng là mang cho cậu đấy, suýt chút thì quên mất. Xem thử có thể nhét vào cái vali kia không?”
Đường Nguyệt Thư lấy hộp bánh mà Giang Thanh Dã mua cho mình ra, tháo hộp giấy đựng thuốc rồi nhét thuốc vào bên trong. Thật hoàn hảo!
Nói thật, nhìn thấy những bao bì in toàn chữ Trung Quốc thế này, cô bỗng thấy thân thuộc lạ thường.
Cô bóc bánh kẹo ra, chia cho Giang Thanh Dã rồi cùng ngồi ăn ngay tại chỗ.
Vì chênh lệch múi giờ nên bình thường hai người họ cũng không hay trò chuyện với nhau. Nhưng quan trọng hơn, kể từ khi đến Paris, ngày nào Đường Nguyệt Thư cũng bận rộn. Ban đầu là lo ổn định cuộc sống, còn bây giờ thì lại càng có nhiều việc phải làm hơn.
Buổi tối, Đường Nguyệt Thư mặc đồ ngủ của Giang Thanh Dã vì hai người có vóc dáng không chênh nhau là mấy.
Dù phòng suite này không chỉ có một phòng ngủ, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được việc hai người ngủ chung giường, đắp chung một cái chăn. Giang Thanh Dã cứ như đã tích góp được một kho chuyện phiếm suốt nửa năm nay và giờ đây, cô ấy rất muốn kể hết một lượt cho Đường Nguyệt Thư nghe. Hai cô nàng, một người kể chuyện về những tin tức trong nước, một người chia sẻ những trải nghiệm ở Pháp.
Dĩ nhiên, Đường Nguyệt Thư cũng không kể hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng cũng đừng bao giờ đánh giá thấp hai cô gái đã lâu rồi không gặp nhau. Một khi đã nằm trên giường, bật đèn ngủ nhỏ thì tiếng nói chuyện sẽ vang lên liên tục không dứt.
Thi thoảng, Giang Thanh Dã còn phấn khích đến mức cựa quậy vài cái trong chăn.
Mấy câu chuyện trong nước, suy cho cùng cũng chỉ là ai yêu ai, ai chia tay, ai ngoại tình, ai công khai xu hướng tí.nh d.ục, nhà ai có ba mẹ bỗng dưng có con riêng, hoặc không thì là chuyện cưới hỏi, ly hôn, sinh con, tranh chấp tài sản,… Nói cho cùng, bản chất của chuyện phiếm cũng không nằm ngoài mấy thứ này.
Đường Nguyệt Thư nghe mãi cũng thấy nhàm chán. Không ngờ, chỉ trong vòng nửa năm mà đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Thỉnh thoảng, cô không để ý đến vòng bạn bè trên mạng xã hội nên cũng chẳng rõ những người quen bây giờ ra sao. Nhưng những người trong vòng tròn xã hội của họ, hoặc là vào công ty gia đình làm việc, hoặc là đính hôn, kết hôn, hoặc tiếp tục học hành như cô, còn không thì giống như Giang Thanh Dã – làm cô chủ toàn thời gian ở nhà.
Phải thừa nhận rằng, trong các gia đình giàu có, con cái có rất nhiều sự lựa chọn cho cuộc sống sau này. Dù Giang Thanh Dã không đi làm, cũng chẳng học tiếp nhưng cô ấy chẳng có gì phải lo lắng cho tương lai của mình. Ít nhất thì trong vài năm tới, cô ấy muốn chơi thế nào cũng được.
Nói chuyện đến khô cả miệng, Đường Nguyệt Thư và Giang Thanh Dã lại bò dậy uống nước.
Sau đó, khi nằm lại trên giường, dù giọng nói đã bắt đầu đứt quãng nhưng cả hai vẫn cố gắng tiếp tục câu chuyện.
Không rõ hai người ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng chẳng ai đặt báo thức. Hiếm khi Đường Nguyệt Thư có thể ngủ đến khi tự tỉnh giấc. Lúc cả hai thức dậy đã là giữa trưa.
Hai người nằm ườn trên giường, vẫn chưa muốn động đậy.
Giang Thanh Dã ngái ngủ nói: “Trưa nay ăn luôn ở khách sạn đi, tối chúng ta ra ngoài chơi được không?”
Ở cùng bạn thân rất dễ dẫn đến tình trạng này, đó là cả hai lười đến mức chẳng muốn ra khỏi cửa.
Tối qua, sau khi ngủ quên, Giang Thanh Dã cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng hai mét. Cuối cùng, hai người ôm nhau ngủ. Cả hai đều mặc đồ ngủ giống nhau, trông vô cùng thân mật.
Đường Nguyệt Thư vẫn còn đang ngái ngủ nên không có ý kiến gì với kế hoạch này.
Đúng là hai người họ không thích hợp ngủ chung một phòng.
Họ tiếp tục lười biếng nằm ườn trên giường thêm mấy chục phút. Sau đó, Giang Thanh Dã mới dậy gọi đồ ăn trong khách sạn, rồi từ từ đi rửa mặt.
Dường như chiếc giường của khách sạn có một loại ma lực, trói chặt cả hai người họ lại.
Đường Nguyệt Thư vừa ngáp vừa lướt điện thoại.
Đã lâu rồi cô không ngủ nướng như vậy. Nhưng dù vậy, cô vẫn thấy buồn ngủ.
Thời gian dài trước đây, thói quen sinh hoạt không điều độ đã ảnh hưởng nhiều đến cơ thể cô, không dễ gì để điều chỉnh lại được.
Giang Thanh Dã thì lại ngược lại. Chẳng mấy chốc sau khi thức dậy, cô ấy đã tràn đầy năng lượng. Trông cô ấy có vẻ còn hoạt bát hơn Đường Nguyệt Thư rất nhiều.
Ít nhất là trong chuyện ra ngoài khám phá Paris.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Giang Thanh Dã đến đây, nhưng cô ấy vẫn háo hức muốn ghé thăm các địa điểm nổi tiếng.
Điều mà Đường Nguyệt Thư không hiểu là tại sao Giang Thanh Dã lại khăng khăng muốn đi ngắm tháp Eiffel vào ban ngày. Ban ngày, dưới chân tháp đầy xe cộ qua lại, xung quanh cũng khá hoang vắng, dù có không ít người qua đường nhưng ngoài việc cao lớn ra thì tòa tháp này chẳng có gì đặc biệt cả.
Nó chẳng hề đẹp.
Nhưng Đường Nguyệt Thư không phải kiểu người thích làm người khác mất hứng. Chỉ riêng chuyện Giang Thanh Dã đã bay một chặng đường xa như vậy để đến thăm cô, lại còn mang theo nhiều đồ như thế thì dù có thế nào, cô cũng phải chịu khó đi cùng để bầu bạn với cô bạn thân.
Kỹ thuật chụp ảnh cao siêu của Đường Nguyệt Thư đã củng cố vững chắc tình bạn giữa hai người.
Hôm nay còn là lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác được “phú bà bao nuôi”, bởi toàn bộ chi tiêu trong hôm nay đều do cô chủ Giang thanh toán.
Đường Nguyệt Thư muốn nói rằng, thực ra cô ở Pháp cũng không đến mức khốn khổ như vậy. Nhưng tiếc là quý cô này chẳng buồn nghe.
Cô ấy không cho Đường Nguyệt Thư cơ hội được làm chủ nhà tiếp đãi khách.
Buổi tối, Đường Nguyệt Thư xách theo đống túi lớn túi nhỏ trở về căn hộ thuê của mình, trông chẳng khác gì một kẻ nghèo khó vừa ghé thăm họ hàng và vơ vét thành công, trở về với chiến lợi phẩm đầy tay.
Hôm nay, phú bà Giang còn mạnh tay mua cho cô hai chiếc túi, rồi nói rằng không cho phép bạn mình ra ngoài làm mất mặt cô ấy.
“…”
Dù cuộc sống giàu sang chỉ diễn ra trong vài ngày ngắn ngủi nhưng điều đó cũng đủ làm tê liệt thần kinh con người.
Lúc này, Đường Nguyệt Thư bỗng cảm thấy việc nỗ lực phấn đấu chẳng có ý nghĩa gì.
Sau khi Đường Nguyệt Thư trở về căn hộ thuê và ngủ một giấc, cả cô và Giang Thanh Dã đều ngủ rất ngon.
Nhưng vì Giang Thanh Dã đã bay từ xa đến tận đây, Đường Nguyệt Thư không thể chỉ dành cho cô ấy một ngày.
Cô chủ muốn đi xem triển lãm, Đường Nguyệt Thư cũng đi cùng. Lúc sau, Giang Thanh Dã hẹn gặp bạn bè ở Paris, Đường Nguyệt Thư không đi theo.
Dù sao thì sức người cũng có hạn. Khi cô dành thời gian cho một người bạn thân thì tất nhiên sẽ bỏ qua một số người khác.
Cô và Lâm Xuyên vẫn giữ thói quen trò chuyện mỗi ngày, nhưng chỉ dừng lại ở việc chia sẻ một chút cuộc sống. Khi Đường Nguyệt Thư nói rằng mình đang tiếp đón bạn, Lâm Xuyên nhận ra cô không muốn tiết lộ quá nhiều về người bạn này nên anh cũng không cố hỏi thêm, thậm chí cũng không hỏi đó là nam hay nữ.
Buổi tối, nếu có thời gian, Đường Nguyệt Thư vẫn livestream như thường lệ.
Từ trạng thái của cô trên livestream có thể dễ dàng nhận ra rằng dạo gần đây cô đang rất vui vẻ, đến mức khán giả trong phòng livestream cũng cảm nhận được điều đó.
Trong mấy ngày Giang Thanh Dã ở lại Paris, Đường Nguyệt Thư đều dành phần lớn thời gian để ở bên cô ấy.
Cô chủ này của cô không biết tiếng Pháp, vốn dĩ chỉ dựa vào việc biết tiếng Anh để đi khắp thế giới. Nhưng giờ đây, có một người bạn biết tiếng Pháp đi cùng thì tất nhiên phải tận dụng rồi.
Đường Nguyệt Thư vui vẻ làm phiên dịch miễn phí cho người ta. Đôi khi, cô còn bận đến mức không có thời gian xem điện thoại nên không thể trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Những tin nhắn không được trả lời kịp thời tựa như một chiếc móc câu, cá đã đớp mồi nhưng người câu cá vẫn chưa kéo cần.
Mối quan hệ giữa người với người cứ lúc gần lúc xa, sự giằng co này như một cơn nghiện khiến người ta khó dứt ra.
Vào một buổi chiều mưa rả rích, Đường Nguyệt Thư tiễn Giang Thanh Dã ra sân bay. Lần gặp lại tiếp theo có lẽ sẽ còn rất lâu nữa. Dù tốc độ của mạng internet trong thời đại này có nhanh đến đâu, vẫn có những thứ mà nó không thể truyền tải được.
Cũng đã vài ngày cô chưa gặp Lâm Xuyên, nhà đầu tư lớn nhất của mình ở hiện tại.
Dù sao thì Giang Thanh Dã cũng chỉ ở lại vài ngày nên tất nhiên, Đường Nguyệt Thư sẽ ưu tiên dành thời gian cho cô ấy. Cuộc sống hàng ngày của cô vốn đã có quá nhiều chuyện lặt vặt phải lo, những người khác đành phải xếp sau.
Lý do chính có lẽ là vì thời tiết Paris dạo gần đây, mưa liên miên không ngớt, khiến cô chẳng còn muốn ra ngoài.
Hơn nữa, mấy ngày này là ngày làm việc, Lâm Xuyên cũng bận rộn với công việc của anh.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy có lẽ họ nên tìm một dịp nào đó để ngồi xuống và nghiêm túc nói chuyện về mối quan hệ này.
Sự mập mờ có thể khiến con người ta say mê, nhưng cũng dễ khiến người ta lạc lối.
Đường Nguyệt Thư không rõ Lâm Xuyên muốn một mối quan hệ như thế nào.
Hôm nay là chiếu tối ngày thứ sáu, Đường Nguyệt Thư bước đi trên con đường về nhà, giẫm qua những vũng nước mưa đọng trên mặt đường. Nhiệt độ chỉ trên 0 độ một chút, cộng với thời tiết âm u kéo dài, khiến lòng người bực bội. Cô cầm một chiếc ô dài màu đen, lặng lẽ đi trên đường phố Paris.
Dù không muốn, nhưng mỗi ngày cô đều có những lý do buộc phải ra ngoài như mua nguyên vật liệu, liên hệ với công nhân, làm việc với nhà thiết kế nội thất,… Sắp tới, cô còn phải tuyển thêm nhân viên.
Lúc này, đèn đường đã bật sáng nhưng có một đoạn đường gần nhà cô lại có một chiếc đèn bị hỏng, khiến nơi đó tối hơn hẳn những chỗ khác. Đèn hỏng đã lâu mà chưa được sửa, lại thêm lượng người qua lại không nhiều, khiến mỗi lần đi ngang đây, Đường Nguyệt Thư đều cảm thấy bất an.
Cô không sợ ma. Cô sợ người.
Ở Paris, thỉnh thoảng vẫn có những kẻ lang thang hay lưu manh lảng vảng khắp các con phố nhỏ, khiến cô không thể không đề phòng.
Cô tiếp tục bước đi như bình thường. Khoảng cách từ đây đến căn hộ của cô không xa lắm, chỉ mất hơn mười phút đi bộ.
Nhưng khi Đường Thư Nguyệt đi vào trong thêm vài mét, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện ở phía trước. Đó là hai người đàn ông da đen. Ánh mắt họ dừng trên người cô vài giây.
Ánh nhìn tr*n tr** và lộ liễu đến mức khiến Đường Nguyệt Thư khó chịu. Cảm giác có gì đó không ổn, cô bước chậm lại. Đây dấu hiệu cho thấy cô đang chần chừ, bởi phía trước vẫn còn một đoạn nữa, nhưng trong đó lại tối hơn hẳn.
Đường Nguyệt Thư lập tức đưa ra quyết định, cô đổi hướng.
Cô định quay lại. Nhưng trực giác của cô không sai.
Và điều đó cũng chẳng có tác dụng gì.
Hai người đó bắt đầu đi theo cô. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Đường Nguyệt Thư vội vàng tăng tốc.
So với bọn họ, vóc dáng của cô nhỏ nhắn hơn nhiều, cũng không có chút uy h**p nào.
Bỗng, một luồng gió mạnh quét qua bên tai Đường Nguyệt Thư. Kẻ phía sau đã chạy lên, giật mạnh chiếc túi đeo trên vai cô, đồng thời dùng tay còn lại đẩy cô một cái. Lực đẩy quá lớn, khiến cô mất thăng bằng ngay lập tức.
Bọn họ không nói một lời nào nhưng một kẻ giật túi, kẻ còn lại thì rút dao ra chĩa về phía Đường Nguyệt Thư, ánh mắt đầy đe dọa.
Bàn tay Đường Nguyệt Thư buông lỏng.
Hai tên da đen cướp được đồ liền nhanh chóng bỏ chạy. Đúng lúc đó, một cặp đôi người Pháp đi tới từ hướng ngược lại. Thấy vậy, Đường Nguyệt Thư vội vàng kêu cứu. Ban đầu, người đàn ông kia còn có ý định xông lên nhưng khi nhìn thấy hai tên cướp vung vẩy con dao sắc bén trong tay, anh ta lập tức chùn bước.
Đường Nguyệt Thư cũng dừng việc kêu cứu.
Không cần thiết nữa. Đối phương có dao, lỡ như khiến người ta bị thương, cô cũng cảm thấy áy náy.
Trước đây, cô chỉ từng đọc được những câu chuyện về cướp giật trong các hội nhóm du học sinh, ai cũng chia sẻ trải nghiệm bị cướp ở khu này khu nọ. Khu Đường Nguyệt Thư ở vốn đã được xem là tương đối an toàn, vậy mà vẫn không thoát khỏi vận xui này.
Cô bị cướp rồi.
Mới vừa nãy còn bị người ta dí dao. Cái tình hình an ninh chết tiệt của Paris này, cô có cảm giác như ngày mai sẽ có người bay màu vậy.
Đã xui là xui tới cùng.
Kết hợp với thời tiết mưa liên miên không dứt này, Đường Nguyệt Thư gần như có thể nghe thấy một bản nhạc nền thê lương vang lên trong không khí, đã thế lại còn là tiếng đàn nhị ai oán nữa chứ.
Đôi tình nhân người Pháp nọ đi tới, quan tâm hỏi xem Đường Nguyệt Thư có bị thương không.
Vừa rồi, khi giằng co với tên cướp, lòng bàn tay Đường Nguyệt Thư bị cọ xát mạnh. Giờ đây, kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ của cô xuất hiện một vết đỏ, hơi đau.
Ngoài việc mất đồ, coi như cô vẫn còn may mắn.
Chiếc túi kia chẳng phải hàng hiệu đắt đỏ gì, chỉ là một cái túi bình thường, có giá vài trăm tệ.
Nhưng ví tiền, thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân và cả điện thoại của cô đều ở trong đó.
Cô tự nhủ nên cảm thấy may mắn vì hôm nay không mang theo thiết bị quay phim nào ra ngoài, nếu không thì chắc cô sẽ tức đến đau tim mất.
Dù bị cướp, nhưng nhờ đã từng đọc qua những hướng dẫn dành cho du học sinh, cô vẫn biết phải làm gì tiếp theo. May mắn là chỗ cô ở cách đây không xa, cô nhanh chóng quay về căn hộ.
Cô lập tức dùng điện thoại dự phòng để khóa thẻ SIM, khóa thẻ ngân hàng và các tài khoản cần thiết. Đồng thời, cô cũng đăng nhập vào iCloud để kiểm tra vị trí của chiếc điện thoại bị mất, sau đó ra đồn cảnh sát trình báo.
Thật là vất vả khi phải nhớ một đống tài khoản lằng nhằng. Cái điện thoại cô đang dùng hiện tại là máy dự phòng mua để phục vụ cho việc livestream, dù sao bình thường cô cũng có khá nhiều thiết bị cần dùng.
Ở đồn cảnh sát suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng hoàn tất thủ tục và lấy được giấy chứng nhận. Việc làm lại giấy tờ quan trọng cần có nó, nhưng bây giờ trời đã tối đen, những việc còn lại đành phải chờ đến ngày mai.
Đoạn đường đó không chỉ có đèn bị hỏng mà cả camera giám sát cũng hỏng nốt, bảo sao bị bọn xấu nhắm trúng.
Phần lớn thời gian, Đường Nguyệt Thư đều chờ đợi ở đồn cảnh sát. Tốc độ làm việc của cảnh sát Paris đôi khi thật sự khiến người ta cảm động theo cách tiêu cực.
Cô không rõ quy trình thế nào, chỉ biết cuối cùng mọi thứ cũng xong xuôi. Đường Nguyệt Thư cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã quá muộn. Cả buổi tối cô chưa ăn gì cả nên giờ đây, bụng đói cồn cào. Vết đỏ trên kẽ ngón tay cái và ngón trỏ ở tay phải càng lúc càng rõ, bây giờ còn nóng rát. Nhưng lúc này, ký ức về vụ cướp giật lúc chập tối lại ùa về. Trời càng tối, con người ta càng dễ tự hù dọa chính mình. Bây giờ, cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Ở nơi đất khách quê người mà gặp phải chuyện như vậy rất dễ khiến phòng tuyến tâm lý của cô dần sụp đổ. Trên đường về nhà, Đường Nguyệt Thư càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Hốc mắt cô nóng ran. Nhưng khóc giữa đường thì thật mất mặt, cô chỉ có thể kéo mũ sụp xuống thấp nhất có thể, quấn khăn quàng cổ chặt thêm một chút, che đi hơn nửa khuôn mặt. Thỉnh thoảng, cô lại ngước lên góc 45 độ để ngắm nhìn bầu trời đêm, cố kiềm chế không cho nước mắt trào ra.
Nhưng cảm xúc mãnh liệt bất chợt ập tới. Cô không kìm nén được nữa, khóe mi đã hơi ướt.
Sở cảnh sát cũng ở gần đây, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ. Khi về đến dưới nhà thì đã hơn mười giờ tối, trời vẫn còn lác đác mưa. Đường Nguyệt Thư cầm ô, từ từ đi từng bước một về phía trước. Cô đi không nhanh, dáng vẻ còn có chút ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên tiếng động cơ xe chạy tới, ánh đèn pha rọi lên bóng lưng cô. Đường Nguyệt Thư vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, đồng thời cũng nghiêng người sang một bên để nhường đường cho chiếc xe.
Nhưng chính ánh nhìn ấy khiến cô khựng lại một chút.
Chiếc xe này trông quen quá. Rồi cô nhìn thấy biển số xe. Nó trùng khớp với trong trí nhớ của cô, đây là xe của Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư đứng bên lề đường nhìn chiếc Rolls-Royce dừng lại. Người trong xe bước xuống, phong cách mặc đồ của anh chẳng khác gì nhân vật nam chính trong phim Hàn Quốc. Anh sải từng bước nhanh về phía cô. Khi chỉ còn cách cô vài bước, anh lên tiếng: “Sao em không nghe điện thoại…”
Đường Nguyệt Thư giơ cao chiếc ô trong tay lên, câu nói của đối phương đột ngột bị cắt ngang.
Người đối diện nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Lâm Xuyên không ngờ mình vừa đến dưới nhà đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, càng không ngờ khi xuống xe lại đối diện với đôi mắt đầy ấm ức của cô.
Giọng anh bất giác trở nên dịu dàng hơn.
Cô đã không trả lời tin nhắn suốt mấy tiếng liền, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Anh sợ cô lại có chuyện gì nên quyết định lái xe đến đây xem thử.
Đường Nguyệt Thư vốn nghĩ rằng mình vẫn có thể chịu đựng, cô đã chịu đựng đến tận lúc về đến dưới nhà rồi. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Xuyên bước về phía mình, cô không kiềm chế được nữa. Sống mũi cô cay cay, nước mắt lập tức rơi xuống.
“…”
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lất phất, Đường Nguyệt Thư vô thức nâng cao ô lên, định che cho cả Lâm Xuyên. Nhưng khi anh đứng dưới tán ô, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, là kiểu đối diện với nhau chỉ trong gang tấc.
Ánh mắt giao nhau, hàng mi ươn ướt của Đường Nguyệt Thư lại khẽ run lên, trông vô cùng tội nghiệp.
Lâm Xuyên lấy một gói khăn giấy từ trong túi, xé ra lấy một tờ, nhưng thay vì đưa cho Đường Nguyệt Thư, anh lại trực tiếp đưa tay giúp cô lau nước mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng anh rất dịu dàng, cố tình hạ thấp âm lượng.
Lúc không có ai quan tâm thì còn cố nhịn được, nhưng khi có người hỏi han, cảm xúc của cô lại càng dâng trào, đến mức tờ khăn giấy nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt. Mỗi lần cô chớp mắt, nước mắt lại tuôn trào.
Lâm Xuyên không biết hôm nay cô đã trải qua chuyện gì nhưng nhìn tình hình trước mắt, có lẽ anh cần kiên nhẫn thêm một chút, ít nhất cũng nên chờ cô khóc xong.
Thi thoảng có vài người đi ngang qua, Đường Nguyệt Thư không muốn để người khác thấy mình đang khóc, bèn dịch người đến gần Lâm Xuyên hơn một chút. Từ góc độ của người ngoài nhìn vào, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng cô đang tựa vào lòng anh.
Lâm Xuyên nhanh chóng đưa cho cô tờ khăn giấy thứ hai. Lần này, Đường Nguyệt Thư tự mình cầm lấy. Thế là, anh dứt khoát đặt cả gói khăn giấy vào tay cô.
Anh cầm lấy cây dù màu đen trong tay cô một cách rất tự nhiên, hơi nghiêng về phía cô một chút.
Đường Nguyệt Thư khóc rất lặng lẽ, có lẽ vì vẫn đang ở bên ngoài nên cô vẫn cố kiềm chế phần nào.
Nhưng Lâm Xuyên sắp bị nước mắt của cô nhấn chìm mất rồi.
Xuất phát từ giáo dưỡng và trực giác của mình, anh cảm thấy chắc chắn cô đã gặp phải chuyện gì đó rất đau lòng. Nếu bây giờ cô muốn khóc, anh cũng không nên quấy rầy.
Chỉ là, tiếng nức nở khe khẽ của cô lại khiến tim anh nhói lên.
Sau khi dùng gần hết cả gói khăn giấy, Đường Nguyệt Thư mới dần bình tĩnh lại. Cô khóc rất thương tâm, đến mức nhất thời quên mất người đang đứng trước mặt mình là ai.
Với kiểu thời tiết này, đứng dưới trời mưa che ô rồi khóc thật đúng là chẳng lãng mạn chút nào.
Sau khi khóc xong, đôi mắt Đường Nguyệt Thư càng đỏ hơn, còn hơi sưng lên.
Lâm Xuyên nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được rồi chứ?”
Tiếng mưa rơi lộp độp trên ô, khoảng cách giữa họ rất gần. Hai người nhìn nhau trong im lặng.
Chuyện mà Đường Nguyệt Thư vừa trải qua, nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Có lẽ, vì nó xảy ra ở Pháp nên cô cũng cảm thấy có hơi hợp lý.
Lâm Xuyên nghe Đường Nguyệt Thư dùng vài câu ngắn gọn để tóm tắt lại chuyện cô bị cướp. Lý do khiến cô không thể nhận cuộc gọi của anh là vì cô bị mất điện thoại.
Cô đã tự mình giải quyết mọi chuyện sau khi bị cướp, bận rộn đến tận bây giờ mới về được nhà.
Bảo sao cô khóc đến mức thương tâm như vậy.
Nghe xong, anh thấy cảm thấy có chút sợ hãi thay cô.
Đúng là chuyện này ở Pháp không hề hiếm gặp. Đôi khi, đất nước này khiến người ta phiền lòng vì vấn đề an ninh bởi những vụ trộm cắp, cướp giật ở đâu cũng có. Nhưng khi loại chuyện này xảy ra với người thân quen của mình thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
Lâm Xuyên hỏi: “Em có bị thương không?”
Đường Nguyệt Thư lắc đầu.
“Đã ăn gì chưa?”
Cô vẫn lắc đầu.
Cô không biết dáng vẻ của mình lúc này trong mắt Lâm Xuyên trông đáng thương đến nhường nào.
Giờ này đã quá muộn, nếu nấu ăn sẽ rất mất thời gian.
Lâm Xuyên nói: “Đi ăn chút gì đó trước đã.”
Gần đây có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7. Khi bước vào không gian sáng sủa ấy, Đường Nguyệt Thư vô thức kéo khăn quàng cổ cao lên, hạ thấp vành mũ xuống. Cô không biết mình đã khóc đến mức nào nhưng chắc chắn vẫn còn dấu vết.
Lâm Xuyên treo ô lên, dắt Đường Nguyệt Thư vào trong rồi khẽ hỏi cô muốn ăn gì.
Thật ra Đường Nguyệt Thư không có tâm trạng ăn uống, nhưng đúng là cô cũng cần một thứ gì đó ấm nóng để làm dịu cổ họng.
Cô tùy ý chỉ vài món rồi để Lâm Xuyên trao đổi với nhân viên. Nếu bây giờ cô mà mở miệng nói chuyện thì chắc chắn giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.
Dù sao thì Lâm Xuyên cũng đã thấy cô khóc nãy giờ, tuy anh không ngại nhưng Đường Nguyệt Thư không muốn nghe nhân viên cửa hàng tiện lợi nhiệt tình hỏi han.
Cuối cùng, trên khay đồ ăn được mang ra còn có một ly sữa nóng.
Lâm Xuyên gọi cho mình một ly latte nóng.
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Uống cái này rồi thì tối anh còn ngủ được không?”
Lâm Xuyên đáp: “Sáng mai có một cuộc họp trực tuyến, tối nay phải thức khuya một chút.”
Ý anh là sáng mai theo giờ Trung Quốc.
Đường Nguyệt Thư không nói gì nữa, lặng lẽ ăn từng miếng nhỏ.
Thức ăn đúng là có chút ma lực. Sau khi bụng dạ ấm áp rồi, cô không còn muốn khóc nữa.
Lâm Xuyên ngồi bên cạnh quan sát cô, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại. Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại ở phần kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay phải của cô.
Sau đó, anh đứng dậy rời đi một lúc.
Khi quay lại, Đường Nguyệt Thư đang ngây người ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính trong suốt, còn tay trái cầm ly sữa, nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Cô đã ăn xong rồi.
Lâm Xuyên xách theo một túi nhỏ, bên trong là thuốc sát trùng, thuốc xịt cùng băng gạc và băng cá nhân.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Đường Nguyệt Thư, anh kéo tay phải của cô đặt lên bàn. Chỗ kẽ ngón tay của cô đã đỏ một mảng, thậm chí còn có vài vết trầy xước nông, lộ ra chút da non màu hồng nhạt.
“Thế này mà bảo là không bị thương sao?” Lâm Xuyên hỏi.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô lí nhí nói: “Tôi quên mất.”
Thật ra, không phải cô quên mà chỉ là cảm thấy vết thương nhỏ như thế không đáng để làm ầm lên, so với tổn thương tinh thần cô đã chịu hôm nay cũng chẳng đáng là bao.
Lâm Xuyên không quan tâm cô quên thật hay giả vờ quên.
Anh mở chai thuốc sát trùng, lấy khăn giấy lót dưới tay cô.
“Sẽ hơi rát đấy, cố chịu một chút.” Lâm Xuyên khẽ nói.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay của cô rồi đổ thuốc sát trùng trực tiếp lên vết thương.
Cơn đau rát lập tức ập đến, giống như bị ai đó bất ngờ hắt nước lạnh lên giường vào buổi sáng, khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý.
Đường Nguyệt Thư hít vào một hơi, trong vô thức muốn rụt tay lại nhưng lại bị Lâm Xuyên giữ chặt cổ tay.
“Đừng cử động.”
Thế là cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau, ngoan ngoãn để anh bôi thuốc và quấn băng gạc lại.
Sau đó, cả hai rời khỏi cửa hàng tiện lợi. Đến dưới nhà, Lâm Xuyên nói: “Tôi đưa em lên.”
Anh không còn giữ dáng vẻ lịch thiệp đứng dưới nhìn cô lên lầu như trước nữa.
Đường Nguyệt Thư không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ thang máy. Khi cả hai đã đứng trước cửa nhà, cô ngước nhìn anh. Đôi mắt cô vẫn còn vương chút vệt nước mắt và hơi đỏ nhưng lại đẹp đến mê hồn.
Đứng ở đây, cũng có nghĩa là một ngày đầy sóng gió của cô cuối cùng cũng kết thúc.
Cô cảm thấy mình nên nói một câu tạm biệt với Lâm Xuyên.
Nhưng lúc này, dưới ánh đèn vàng ấm áp ở ngoài hành lang, dường như ánh mắt anh lại sáng rực.
Cô nhất thời nghẹn lời.
Nhưng chỉ một lát sau, cô cảm thấy người trước mặt tiến lại gần hơn, một cảm giác áp lực bất giác ập đến.
Cô vừa hé miệng, thậm chí còn chưa kịp nói gì thì Lâm Xuyên đã hành động trước. Anh bất ngờ bước lên một bước, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường Nguyệt Thư vào lòng.
Cái ôm này đến quá bất ngờ, khiến Đường Nguyệt Thư hơi sững sờ.
Cô cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu mình qua lớp mũ, sau đó là một tiếng thở dài rất khẽ bên tai. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước: “Đừng sợ, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Hai người vừa mới trao đổi một phương thức liên lạc khác khi còn ở cửa hàng tiện lợi.
Hương thơm từ người anh vương vấn quanh cánh mũi cô. Đường Nguyệt Thư không thể phân biệt đó là mùi nước hoa của anh hay chỉ đơn thuần là mùi hương trên quần áo nhưng nó khiến người ta cảm thấy an tâm.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của dãy hành lang không quá rộng nhưng lại rất yên tĩnh, dường như hệ thống cách âm ở đây khá tốt.
Họ lặng lẽ ôm nhau một lúc. Đường Nguyệt Thư không hề kháng cự, dường như cô thực sự cần một cái ôm chân thực như thế này.
Một lúc lâu sau, Đường Nguyệt Thư cũng chậm rãi đưa tay lên, đáp lại cái ôm của anh.
Đây là một cái ôm rất đỗi chân thật.