Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 36

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Đường Nguyệt Thư vẫn ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời như mọi ngày.

Cô nhớ lại cái ôm tối qua.

Tin tốt là vì cái ôm đó, cô không nghĩ nhiều đến chuyện bị cướp vào lúc ngủ tối qua.

Tin xấu là vì cái ôm đó, cô đã trằn trọc rất lâu vào tối qua.

Sau cái ôm tối qua, Lâm Xuyên vén vài sợi tóc mai đã che khuất tầm nhìn của cô, anh nói: “Ngày mai tôi sẽ đi với em làm lại giấy tờ, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”

Khi sắp rời đi, dường như anh nhớ ra một chuyện khác, nói: “Tối nay tôi phải thức khuya, nếu em không ngủ được thì cứ tìm tôi.”

Thái độ và giới hạn của anh đối với cô gái mà mình thích có vẻ như đã dao động một cách rất ổn định.

Đương nhiên cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng không gọi điện cho anh.

Đường Nguyệt Thư không đến mức như vậy.

Cái ôm đó của họ như đột nhiên nảy ra, nhưng ôm rất chặt, cũng ôm rất lâu.

Cảm giác rõ ràng không có quan hệ gì, nhưng lại thỉnh thoảng có những hành động mập mờ vượt rào thế này rất dễ khiến người ta say đắm.

Trái tim của Đường Nguyệt Thư đã bị trêu chọc.

Cô ngủ không ngon. Di chứng của cái ôm đó đúng là rất lợi hại, Đường Nguyệt Thư đã suy nghĩ quá nhiều.

Khiến cho cô có cảm giác mong chờ với cuộc gặp mặt hôm nay của họ.

Họ hẹn nhau vào buổi chiều.

Đường Nguyệt Thư nằm sấp trên ban công xem thời tiết hôm nay, trời vẫn đang mưa phùn liên miên.

Thời tiết này vừa lạnh vừa mưa, hình như Paris xám xịt cũng có một hương vị riêng.

Về trải nghiệm bị cướp ngày hôm qua, thậm chí Đường Nguyệt Thư còn tự giễu nghĩ, đây có được coi là hoạt động check-in ngẫu nhiên của du học sinh ở đây không?

Tùy thời tùy chỗ, ngẫu nhiên sẽ được mở khóa.

Nghĩ lại cô thấy cũng khá buồn cười.

Trước đây, trong một nhóm chat nào đó còn có một anh bạn bị cướp vào nhà. Trong căn hộ bị cướp sạch sẽ, ngay cả cơm thừa tối hôm trước trong nồi cơm điện cũng không tha.

Càng nghĩ càng thấy chua xót.

Sau khi rửa mặt, Đường Nguyệt Thư tự nấu cho mình một bát mì. Đối với Đường Nguyệt Thư mà nói, thùng đồ tiếp tế lớn mà Giang Thanh Dã mang đến trước đó hoàn toàn là nhu yếu phẩm, bây giờ cũng đã được dùng đến.

Nếu là trước đây Đường Nguyệt Thư sẽ chẳng thèm ngó tới những loại thực phẩm này, còn bây giờ những thứ này đều là bảo bối tốt của cô.

Lương thực nào có phân biệt cao thấp sang hèn.

Đường Nguyệt Thư điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, một đêm trôi qua thì tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.

Trước khi ra ngoài, cô còn dành tâm tư trang điểm.

Bầu trời tạm ngừng mưa, nhưng trong không khí vẫn còn hơi nước, mặt đường cũng ẩm ướt.

Đế giày giẫm trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ giẫm phải khu vực gồ ghề. Cảm giác giẫm phải nước đó không được tốt cho lắm.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy có chút khó chịu.

Cô chỉ thích ngày mưa khi không cần phải ra ngoài.

Xe của Lâm Xuyên dừng dưới lầu. Đường Nguyệt Thư đi qua, lên xe.

“Chào buổi chiều, anh Lâm.” Cô mở miệng chào hỏi.

Ánh mắt của Lâm Xuyên nhìn sang, tối qua họ đã ôm nhau trong hành lang khoảng mấy phút. Trong quá trình đó, quan hệ của họ tuyệt đối có thể coi là thân mật.

Bạn bè bình thường cũng có thể ôm nhau, nhưng bạn bè bình thường sẽ không ôm mấy phút với tư thế như vậy.

Một đêm trôi qua, sự mơ màng của tối hôm qua dường như đã biến mất.

Cô mở miệng vẫn gọi “anh Lâm”.

Lâm Xuyên không có ý kiến gì về cách xưng hô này, mở miệng nhắc nhở: “Em thắt dây an toàn vào.”

Nhìn Đường Nguyệt Thư thắt dây an toàn, chỉ thấy khi cô cúi đầu xuống, mái tóc dài cũng không nghe lời mà rũ xuống, che khuất tầm nhìn của cô.

Lâm Xuyên rất muốn vén tóc giúp cô, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhìn chứ không động tay.

Quy trình làm lại giấy tờ không nhanh không chậm, họ chạy đi mấy nơi.

Tài sản bị mất ngày hôm qua hẳn là không thể tìm lại được, Đường Nguyệt Thư cũng cho qua. Tài khoản của cô được đóng băng kịp thời nên không đến mức bị quẹt trộm.

Tổn thất duy nhất hẳn là điện thoại và tiền mặt trong ví cô.

Trải qua chuyện này, Đường Nguyệt Thư cảm thấy sau này bản thân nên ít đi vào con đường đó.

Lâm Xuyên đi cùng cô chạy đôn chạy đáo suốt cả hành trình. Trong phút chốc Đường Nguyệt Thư còn có ảo giác, như mình đã bỏ tiền thuê một tài xế.

Nhưng trên thực tế, bây giờ Lâm Xuyên còn là người cung cấp tài chính đầu tư cho cô.

Sau khi làm lại xong tất cả giấy tờ, Đường Nguyệt Thư lại bắt tay vào rã đông các loại tài khoản của mình.

Cô còn mua một chiếc điện thoại mới.

Cô không có chấp niệm quá lớn với đồ điện tử. Nhưng chiếc điện thoại bị cướp ngày hôm qua là do cô mới mua trước khi ra nước ngoài, dùng được hơn nửa năm, cô vừa mới có chút tình cảm. Thật khiến người ta rầu rĩ.

Nói thế nào đi nữa, bây giờ làm xong việc là rất tốt rồi.

Đường Nguyệt Thư rất cảm ơn Lâm Xuyên, nói muốn mời anh ăn cơm.

Một trong những điểm lễ nghi xã giao của người Trung Quốc chính là mời người khác ăn cơm, bất kể là cảm ơn hay là nhờ người khác làm việc, ăn cơm đều là một môn học vấn.

Đường Nguyệt Thư hỏi Lâm Xuyên muốn ăn món gì.

So với các quốc gia khác, Pháp có nhiều món ăn ngon hơn. Mọi thứ đều dựa vào so sánh.

Món Pháp họ đã cùng nhau ăn mấy bữa, món Trung Quốc thì càng không cần phải nhắc đến. Nhưng món Trung Quốc ở Pháp vẫn còn thiếu một chút, mặc dù rất nhiều nhà hàng cũng là do người Trung Quốc mở.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy đương nhiên là tự mình xuống bếp sẽ có thành ý nhất, nhưng cô không thể hại quý ngài Thần Tài của mình.

Lâm Xuyên lại hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Đương nhiên là Đường Nguyệt Thư muốn ăn món Trung Quốc, nhưng không phải là nhà hàng Trung Quốc ở Pháp. Cô muốn về nước, mua một cây xúc xích nóng hổi ở ven đường thôi cũng tốt lắm rồi.

Khi học cấp ba cô rất thích ăn, nhưng trong nhà không cho ăn nên cô đã lén ăn ở bên ngoài.

“Tôi đang hỏi anh mà.” Đường Nguyệt Thư nói.

Lâm Xuyên khẽ cười một tiếng, nói: “Nghe em sắp xếp.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô cảm thấy Lâm Xuyên không phải là kiểu người không có chủ kiến, có lẽ anh thực sự cảm thấy ăn gì cũng không sao.

Hoặc là thật lòng muốn xem dáng vẻ đau đầu của cô.

Đường Nguyệt Thư quả thực đã đau đầu. Mạng lưới quan hệ của cô ở Paris không bằng Lâm Xuyên, không thể giống như anh, ngay cả nhà hàng Trung Quốc ở nơi hẻo lánh như vậy cũng có thể tìm được.

Nhưng mấy tháng livestream này, cô quen biết được một blogger chuyên review quán ăn ở Pháp nên bèn hỏi đối phương. Cuối cùng sau khi tổng hợp ý kiến của người ta, cô nghiêng đầu hỏi Lâm Xuyên: “Anh có ăn lẩu Sukiyaki không?”

Có vẻ nếu Lâm Xuyên nói không, cô sẽ nói tiếp món sau.

“Vậy món này đi.”

Lâm Xuyên đưa điện thoại cho Đường Nguyệt Thư: “Em tìm đường trên bản đồ.”

Điện thoại được đặt trong tay cô. Mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn nhưng điện thoại là công cụ rất riêng tư. Đường Nguyệt Thư rủ mắt, nhập địa chỉ rồi nhanh chóng trả điện thoại lại cho anh.

Tin nhắn trong điện thoại của Lâm Xuyên rất nhiều. Anh cũng dùng WeChat, nhưng phần lớn những cuộc trò chuyện hiện lên là cuộc trò chuyện nhóm, nhìn tên là biết là nhóm công việc. Bên trong là đủ loại người đang trao đổi nội dung công việc.

Có lẽ là nhóm để giao tiếp với đối tác hợp tác ở nội địa.

Vị trí của quán lẩu Sukiyaki không xa, lái xe khoảng mười phút là đến. Quán lẩu mở ở đầu một con hẻm nhỏ, biển hiệu ở cửa trông rất vui mừng.

Nhân viên phục vụ tiếp đón khách ở cửa cũng là tóc vàng mắt xanh, nhìn thấy khách đến còn nói được hai câu tiếng Nhật bập bẹ.

Bên trong nhìn đỏ rực, rất có không khí ấm cúng, gần gũi.

Người không nhiều, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên được dẫn đến một bàn trống.

Người bạn blogger của cô nói đôi khi ở quán này phải đặt chỗ trước mới có bàn. Đường Nguyệt Thư tùy hứng đến như vậy thì chỉ có thể xem vận may.

Coi như may mắn.

Đường Nguyệt Thư dựa theo bí kíp mà bạn mình đưa để gọi món, vừa gọi vừa không quên hỏi ý kiến của Lâm Xuyên. Anh cũng không kén ăn, đa số cô hỏi gì cũng ăn.

“Anh có muốn uống rượu không?” Đường Nguyệt Thư hỏi: “Bạn tôi nói rượu mơ của quán này rất ngon.”

Nhưng nói xong cô mới nhớ ra hôm nay Lâm Xuyên lái xe, anh không tiện uống rượu.

Lâm Xuyên nói: “Em có thể gọi một ly nếm thử, tôi không uống.”

Đường Nguyệt Thư không gọi rượu mơ, cô gọi một ly trà gạo lứt rang.

Tốc độ lên món không chậm nhưng cũng không nhanh, Đường Nguyệt Thư chống cằm nhìn Lâm Xuyên. Bàn ở đây không lớn, cách bài trí xung quanh rất vui mừng nhưng cũng không có gì đáng xem, hình như vẫn là người đối diện đẹp trai hơn.

Lâm Xuyên cúi đầu trả lời tin nhắn, giờ này ở trong nước đã không còn sớm, không biết có phải còn có nội dung công việc gì không.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy hẳn là anh rất bận, anh cứ ở lại Paris mãi có lẽ không phải là một lựa chọn tốt.

Sushi và trà gạo lứt rang được mang lên trước.

Đường Nguyệt Thư nếm thử một ngụm trà gạo lứt rang, ngửi rất thơm, một mùi thơm nồng nàn của gạo rang. Cô rất thích mùi vị này.

Sau đó những món mà họ gọi lần lượt được mang lên, nhân viên phục vụ giúp họ bật bếp, nấu đồ ăn.

Đường Nguyệt Thư nhìn thấy Lâm Xuyên cũng thu điện thoại lại.

Thịt bò Wagyu của quán này rất ngon, Đường Nguyệt Thư ý thức được có một người bạn làm blogger chuyên review quán ăn ở Pháp quan trọng đến mức nào.

Cô thích ăn cá tuyết nướng, rất tươi, mềm và mọng nước.

Đợi đến khi món ăn được mang lên, Đường Nguyệt Thư biết ngay là mình không đến nhầm quán.

Lâm Xuyên đưa tay ra, rót thêm trà cho cô.

Áo khoác của họ đều đã cởi ra để ở một bên, Lâm Xuyên xắn tay áo lên, gần đến vị trí khuỷu tay.

Không phải lúc nào nhân viên phục vụ cũng ở bàn họ. Cô ấy đi phục vụ những khách hàng khác, sau đó họ biến thành tự phục vụ. Lâm Xuyên phụ trách thêm thịt và nước sốt mới vào nồi. Dưới ánh đèn trên đầu họ, bàn tay của anh trông đặc biệt đẹp.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy, quý ngài Thần Tài bận rộn trong không khí ấm cúng như vậy trông rất dịu dàng. Giống như cảnh tượng cô nhìn thấy ở nhà vào ngày hôm đó vậy, rất có cảm giác chồng người ta.

Trước đây cô chưa từng nghĩ mình có gu kiểu này, thậm chí còn nghi ngờ là nửa năm ở Paris này đã điều chỉnh khẩu vị của cô thành như vậy.

Ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy rất khó bỏ qua.

Cuối cùng Lâm Xuyên cũng ngẩng đầu lên, Đường Nguyệt Thư chạm vào ánh mắt anh.

“Em nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Anh nói đùa, anh đã thấy cô ăn rất ngon.

Chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi.

Đường Nguyệt Thư nhìn thấy ý cười trong mắt Lâm Xuyên, cũng hiểu anh đang trêu chọc mình.

“Anh Lâm.” Ánh mắt của Đường Nguyệt Thư không hề né tránh, cô vẫn nhìn anh: “Khi ăn cơm với anh, những người khác không nhìn chằm chằm anh sao?”

Dùng lời của một người em họ theo đuổi thần tượng của Đường Nguyệt Thư mà nói: Một gương mặt thật vĩ đại.

Cô dùng kính ngữ nói chuyện, nhưng Lâm Xuyên lại loáng thoáng cảm thấy cô đang trêu chọc mình.

Lâm Xuyên cười cười, hỏi: “Tại sao phải nhìn chằm chằm tôi?”

“Vì đẹp trai.”

Lời khen rất thẳng thắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư khen Lâm Xuyên đẹp trai trước mặt anh, nhưng trước đây ở sau lưng anh, cô đã thảo luận chuyện này với thư ký Tô và trợ lý Trần. Tính ra lúc đó cô cũng là nhân viên của anh.

Không có nhân viên nào lại không nói xấu sếp.

Lâm Xuyên được cô khen cũng không có vẻ gì là ngại ngùng. Trên thế giới này thực sự không tồn tại kiểu đàn ông đẹp mà không tự biết, rõ ràng là Lâm Xuyên biết.

Anh vẫn cười, trả lời câu hỏi trước đó của Đường Nguyệt Thư: “Hiện tại không có ai nhìn táo bạo như em.”

Trong cuộc sống thường ngày của anh, không phải ánh mắt của ai cũng có thể lọt vào sự chú ý của anh.

Nhân viên trong công ty, cũng không có mấy người dám quang minh chính đại nhìn chằm chằm sếp như vậy.

Đường Nguyệt Thư đối diện với ánh mắt nóng rực của Lâm Xuyên, vành tai cô có chút nóng. Cô nghe thấy Lâm Xuyên hỏi một câu: “Em thì sao? Bình thường cũng có nhiều người nhìn em không?”

Khi nói câu này, Lâm Xuyên rủ mắt, gắp miếng thịt bò đã chín vào trong bát của cô.

Luồng khói nóng bốc lên bao phủ lấy khuôn mặt của anh, tiếng ồn ào xung quanh dường như đã cách ly anh, trong mắt Đường Nguyệt Thư như chỉ có thể nhìn thấy một mình anh.

Một lát sau, Lâm Xuyên lại ngẩng mắt lên nhìn người đối diện. Cô cong đôi mắt, cười với anh: “Đúng vậy, tôi rất xinh đẹp.”

Đây là một sự thật.

Chỉ là Đường Nguyệt Thư còn chưa nói hết lời. Cô nhìn chằm chằm Lâm Xuyên nói: “Bây giờ không phải đang có một người nhìn chằm chằm tôi ở đối diện sao?”

Trước đây Đường Nguyệt Thư không nói đùa như vậy với người khác.

Lâm Xuyên bị cô chỉ điểm bất ngờ, trên mặt thoáng ngây ra, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.

“Cũng đúng.” Anh nói.

Trong cuộc đối thoại này, thứ thực sự quyến rũ là họ đều biết rõ lại cố tình duy trì tình trạng hiện tại, thăm dò lẫn nhau.

Khách hàng xung quanh ngày càng đông. Gần đến tám giờ, lượng khách của quán lẩu này đạt đến đỉnh điểm. Họ ở trong môi trường rất ồn ào, bên cạnh phần lớn là gương mặt châu Á và châu Âu, ngôn ngữ mà họ nói cũng khác nhau.

Chỉ là trong mắt hai người họ, những người khác và những âm thanh khác đều có vẻ thừa thãi.

Bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ, ăn đến mức Đường Nguyệt Thư cảm thấy có chút nóng.

Bữa cơm này cũng coi như ăn không tệ, chỉ là nơi này không thuộc kiểu mà du học sinh bình thường sẽ thường xuyên lui tới.

Về mặt tiêu dùng thì không rẻ.

Nhưng Đường Nguyệt Thư đã không còn là Tiểu Đường phải đi khắp Paris tìm việc làm thêm nữa, bây giờ cô sắp trở thành bà chủ rồi.

Giống như đánh quái thăng cấp, Đường Nguyệt Thư đang trong giai đoạn thăng cấp.

Cô thanh toán rất sảng khoái. Lâm Xuyên dựa vào lưng ghế, cười nói một câu: “Sếp Đường hào phóng thật.”

Nụ cười đó của anh rất tùy ý, giọng điệu cũng thản nhiên.

Đúng lúc Đường Nguyệt Thư thanh toán xong. Cô nghe thấy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm qua, nhưng trong mắt không phải là ý tứ vừa rồi.

“Anh vừa gọi tôi là gì?”

Lâm Xuyên ngồi thẳng dậy, giọng điệu thu lại một chút: “Sếp Đường?”

“Không nghe rõ, gọi lại một lần tôi nghe xem.”

Lâm Xuyên cười một tiếng: “Sếp Đường.”

Đường Nguyệt Thư nghe mà sướng. Lâm Xuyên cũng rất biết điều, còn tặng kèm cho Đường Nguyệt Thư thêm mấy tiếng.

“Cảm ơn sếp Đường hôm nay đã mời khách, chúc sếp Đường học tập và sự nghiệp bội thu, phát tài.”

Một người đàn ông miệng lưỡi ngọt ngào.

Tâm trạng của Đường Nguyệt Thư rất tốt. Khi đi ra khỏi quán đó, trên người họ vẫn còn mang theo mùi của quán. Đường Nguyệt Thư ngửi mùi tóc của mình, giống hệt mùi trong quán.

“…”

Gió lạnh thổi qua, không khí khói lửa trong quán vừa rồi đã tan đi một chút, Đường Nguyệt Thư im lặng khoác chặt áo khoác trên người.

Nhiệt độ vào buổi tối thấp hơn ban ngày một chút.

Xe của Lâm Xuyên đỗ ở đối diện, họ còn phải đi bộ một đoạn đường.

Một đôi tình nhân đi ngược chiều với họ. Người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ đặt trong túi áo khoác của mình, ngọt ngào đi ngang qua họ.

Điều này làm nổi bật việc hai người Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên “không thân” cho lắm.

Không còn sớm nữa, Lâm Xuyên đưa cô về thẳng nhà.

Đường Nguyệt Thư khi ở trên xe thì đầu óc có chút thả lỏng, có lẽ là do ăn no rồi nên không muốn động đậy, cũng không muốn suy nghĩ.

Quãng đường trở về có chút xa, Lâm Xuyên phải lái xe, không thể lúc nào cũng nói chuyện với cô.

Trên đường, phần lớn thời gian đều rất ổn định, về mặt kỹ năng lái xe thì Lâm Xuyên làm rất tốt. Đường Nguyệt Thư nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe mà ngẩn người, tần suất chớp mắt dần dần chậm lại rồi dần nhắm mắt.

Cô yên tĩnh suốt cả quãng đường, điện thoại cũng không xem nhiều. Khi dừng đèn đỏ, Lâm Xuyên nhìn sang bên cạnh, trong cửa sổ xe phản chiếu gương mặt ngủ say yên tĩnh của cô.

Không phải là nhắm mắt dưỡng thần, cô đã ngủ rồi.

Mặt nghiêng sang một bên, áp sát cửa sổ xe.

Trong hành trình tiếp theo, tốc độ xe so với lúc ban đầu còn chậm hơn, nhưng vẫn luôn rất ổn định.

Đường Nguyệt Thư tỉnh dậy trong một trận mưa nhỏ, lúc này xe vẫn đang chạy.

Mưa rồi.

Đường phố bên ngoài nhìn quen mắt, hẳn là không xa nơi cô ở. Cô vô thức quay đầu nhìn Lâm Xuyên. Ánh mắt của anh nhìn về phía trước, nhưng rõ ràng đã phát hiện ra Đường Nguyệt Thư tỉnh lại.

“Em tỉnh rồi à?”

Đường Nguyệt Thư hơi im lặng. Trong ấn tượng của mình, đây không phải là lần đầu tiên cô ngủ trên xe của anh.

Không biết là bệnh gì, bây giờ thì thôi, trước đây khi còn chưa thân mà cô cũng có thể ngủ được.

Giải thích duy nhất hợp lý một chút, có lẽ là do xe của Lâm Xuyên rất thoải mái.

“Vâng.” Đường Nguyệt Thư đáp một tiếng.

Hình như trận mưa này đang lớn dần, cần gạt nước phía trước xe đã bật lên. Quá trình cần gạt nước này hoạt động trông khá giảm stress. Ánh mắt của Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm về phía trước.

Xe dừng dưới lầu, Lâm Xuyên lại tắt máy.

Đường Nguyệt Thư đưa tay ra tháo dây an toàn. Bên cạnh đưa ra một bàn tay, khẽ kéo dây an toàn của cô. Đường Nguyệt Thư không hiểu nên ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói của Lâm Xuyên truyền đến.

“Mưa to quá, ở trong xe một lát trước đã.”

Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút, sau đó tay cô buông xuống.

Tiếng mưa bên ngoài quả thực đang lớn dần, nhưng chưa đến mức không thể ra ngoài, xuống xe chạy mấy bước là vào trong rồi.

Chỉ là khi Lâm Xuyên mở miệng, Đường Nguyệt Thư vẫn im lặng ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Trong xe vẫn có tiếng nhạc, chỉ là nhạc rất trữ tình, những giọt mưa bên ngoài đập vào nóc xe và cửa sổ xe, âm thanh gần như át cả tiếng nhạc.

Đường Nguyệt Thư nhìn mưa một lúc, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Xuyên.

Lúc này cô mới phát hiện ra, đầu của anh đang dựa ra sau, mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đặn.

Đương nhiên Đường Nguyệt Thư biết anh không ngủ, chỉ là hôm nay anh lái xe cả ngày nên đã mệt rồi.

Công việc của tài xế cũng không dễ dàng gì.

Cô đang nghĩ, có phải mình cũng nên mua một chiếc xe ở Paris, sau này ra ngoài cũng tiện hơn nhiều.

Được gọi một tiếng sếp Đường rồi, sếp Đường ra ngoài cũng không thể quá tồi tàn.

Đường Nguyệt Thư không biết ánh mắt của mình sáng rực đến mức nào. Dù sao cô cũng không hề nhìn trộm, đang quang minh chính đại mà nhìn anh.

Trong lòng cô không chột dạ. Mặc dù vậy, khi Lâm Xuyên đột nhiên mở mắt ra thì cô vẫn hơi giật mình, quá đột ngột.

“Có đẹp trai đến vậy không?” Anh cười một tiếng, giọng nói nghe có chút khàn khàn.

Quý ngài Thần Tài nói như vậy là đánh giá thấp sức hút của mình rồi, Đường Nguyệt Thư thật lòng cảm thấy anh rất đẹp trai.

“Mưa càng ngày càng lớn.” Đường Nguyệt Thư hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Đương nhiên Lâm Xuyên cũng phát hiện ra điều này, chỉ là anh đột nhiên khẽ hỏi: “Ở cùng tôi lâu như vậy em có chán không?”

Tiếng mưa rơi tí tách, tiếng nhạc trong xe vừa hay ở khoảng lặng chuyển bài, tiếng nhạc dạo của bài hát tiếp theo rất nhỏ. Họ ở trong xe được bao quanh bởi tiếng mưa, yên lặng nhìn nhau mấy giây.

Sau đó, Lâm Xuyên nhận được câu trả lời: “Không đâu.”

Câu trả lời này chỉ có thể nói là không tốt không xấu. Nếu Đường Nguyệt Thư muốn lấy lòng người khác, cô sẽ trả lời thêm một câu rằng ở cùng anh rất vui.

Quan hệ giữa người với người, mỗi một bước tiến đều là một khởi đầu mới.

Cần phải thận trọng một chút.

Thứ mà Lâm Xuyên muốn nghe không chỉ một tiếng không đâu của Đường Nguyệt Thư, nhưng cô chỉ đưa ra câu trả lời này.

Chỉ hai chữ này đã khiến cho bầu không khí trong xe nghiêng về hướng mập mờ.

Khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ rất gần, không gian bên trong một chiếc xe cũng không đến mức khiến người ta cảm thấy quá rộng rãi.

Tiếng nhạc cùng với tiếng mưa lại vang lên trong xe.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy ánh mắt của Lâm Xuyên có chút nóng rực, nhưng anh không làm gì cả.

Anh vẫn phù hợp với ấn tượng ban đầu mà anh để lại cho Đường Nguyệt Thư, là một quý ông.

Cho dù chỉ thiếu chút nữa là anh đã mở miệng nói rõ ràng với Đường Nguyệt Thư, chính là vì cô nên anh mới đến Paris lần nữa, cho dù hẳn là cô cũng đã biết rõ trong lòng.

Trong chốc lát ngắn ngủi khi ánh mắt giao nhau, rõ ràng Đường Nguyệt Thư cảm nhận được đầu óc của mình đã hơi mất khống chế. Ánh mắt của cô không chỉ dừng lại ở đôi mắt của Lâm Xuyên, thậm chí còn lướt qua đôi môi của anh.

Đây là một đôi môi trông rất dễ hôn.

Nhưng một số ý nghĩ chỉ là thoáng qua, Đường Nguyệt Thư không có ý định suy nghĩ kỹ.

Đêm mưa lạnh lẽo và trong xe ấm áp, mờ ảo tạo thành sự tương phản rõ rệt. Lúc này chính là lúc dễ nảy sinh những ý nghĩ kích động nhất.

Rất nhiều quyết định được đưa ra vào buổi tối khi kích động, thường thì sáng hôm sau thức dậy sẽ hối hận.

Lâm Xuyên không khó nhìn ra ánh mắt bắt đầu né tránh của Đường Nguyệt Thư. Anh cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi cô: “Gần đây em có việc bận gì không?”

Đương nhiên là có.

Kỳ nghỉ đông của Đường Nguyệt Thư không dài, sẽ nhanh chóng kết thúc. Cô hy vọng, trước khi kỳ nghỉ kết thúc có thể xác định được người mẫu và xưởng thiết kế.

Cô không phải là người nước đến chân mới nhảy, trong mọi việc phải cố gắng hết sức mới có thể đạt được cực hạn mà cô mong muốn.

Lâm Xuyên là một người biết lắng nghe. Anh cũng là một người có thể đưa ra ý kiến từ kinh nghiệm và cách nhìn của mình.

Nhưng thiết kế thời trang thực sự không phải là phạm vi mà Lâm Xuyên từng trải. Ngược lại thì anh có bạn bè có gia đình làm ăn ở phương diện này, cũng có dây chuyền sản xuất cao cấp, cũng tuyển dụng những nhà thiết kế có giải thưởng. Chỉ là bây giờ Đường Nguyệt Thư không cần anh giới thiệu một công việc, cô muốn tự làm bà chủ.

Điều anh có thể làm phần lớn là nghe cô nói, cho cô chút giá trị cảm xúc.

Và cả cho tiền.

Anh còn có thân phận nhà đầu tư.

Lâm Xuyên nhớ lại bản thân mình vào năm ngoái, nhìn những người xung quanh vì một cô gái xinh đẹp mà vung tiền như rác, vừa cho tiền, vừa mua nhà, mua xe, mua trang sức, mua túi xách. Dường như cho ai tiền không quan trọng, phung phí mới là một con đường để có thể vui vẻ.

Anh cảm thấy rất vô vị.

Rõ ràng cô gái đó đến vì tiền. Nửa năm sau, người đó kết hôn rồi mà họ vẫn duy trì quan hệ.

Người đó ở bên ngoài còn có tiếng tốt là yêu vợ, nhưng rất nhiều người đều biết rõ trong lòng, cái lớp vỏ bọc bên ngoài đó chỉ để giữ thể diện mà thôi.

Bây giờ, theo anh biết thì vợ của người đó đã mang thai rồi. Nhưng mang thai thì mang thai, cũng không khiến người đàn ông đó chậm trễ việc lưu luyến bên ngoài.

Lâm Xuyên không cảm thấy mình sẽ cam tâm tình nguyện làm máy rút tiền cho người khác.

Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh, anh còn khá tự giác tiêu tiền cho người ta.

“Mưa nhỏ rồi.” Đường Nguyệt Thư hơi nâng giọng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Xuyên.

Cô muốn về nhà.

Lâm Xuyên không có lý do gì để tiếp tục giữ người lại.

Anh đưa cho cô chiếc ô trong xe: “Em xuống xe cẩn thận đường trơn.”

Đường Nguyệt Thư ở trong xe đã quấn mình lại, chuẩn bị đón nhận không khí lạnh bên ngoài. Cô vẫy tay với Lâm Xuyên.

“Tạm biệt.”

Họ không hẹn nhau những câu như ngày mai gặp.

Đường Nguyệt Thư quá bận, nếu Lâm Xuyên không biết ý mà tùy tiện hẹn cô, chắc chắn anh sẽ nhận được lời từ chối.

Mặc dù trước đây không có kinh nghiệm liên quan, nhưng Lâm Xuyên hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Anh đã gặp rất nhiều người với đủ loại tính cách, cũng xác định Đường Nguyệt Thư là một người chậm chạp trong phương diện tình cảm, còn chậm hơn cả anh.

Nói như vậy có lẽ cũng không đúng, anh đã tự giác đến mức này rồi, còn chậm chạp cái nỗi gì?

Trong màn mưa, bóng dáng của Đường Nguyệt Thư chạy vào trong nhà, biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Xuyên.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã quen với việc nhìn theo bóng lưng cô về nhà.

Trong hai ngày tiếp theo, Đường Nguyệt Thư không gặp lại Lâm Xuyên. Ban ngày cô chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, buổi tối thì vẽ vời và livestream.

Sức lực của con người quả thực là có hạn, nhưng đang bận rộn vì sự nghiệp khởi đầu, có đôi khi cô thậm chí còn không cảm thấy mệt mỏi.

Vì hát và nói hơi nhiều, Đường Nguyệt Thư cũng không thể không trở thành người phụ thuộc vào kẹo ngậm họng.

Ngày nào cũng cố gắng uống nước.

Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, nhưng đối với một người bận rộn thì điều đó thậm chí chẳng có gì khác biệt. Dường như ngay từ đầu cô cũng chẳng thực sự có kỳ nghỉ.

Số người phải liên lạc trên điện thoại mỗi ngày cũng không ít. Giao tiếp là việc khó thực hiện nhất trên thế giới này, bất kể là việc đơn giản đến đâu, khi cần phải bàn bạc liền có thể phát hiện ra vô số vấn đề nhỏ cần phải cải thiện, cần phải sửa đổi.

Vào tối trước ngày khai giảng, Đường Nguyệt Thư hiếm khi chuẩn bị đi ngủ sớm. Nhưng sau 11 giờ tối, cửa nhà cô bị gõ một cách không báo trước.

Điều này đối với một người phụ nữ sống một mình mà nói, thực ra không phải là một chuyện tốt.

Dù sao thì Đường Nguyệt Thư ghét bị làm phiền.

Cô đi đến vị trí sau cánh cửa, không mở miệng hỏi ngay mà nhìn mắt mèo ở cửa trước. Qua mắt mèo, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Đường Nguyệt Thư ngây ra một lúc rồi mở cửa.

Lâm Xuyên đứng ở bên ngoài.

“Anh Lâm?” Cách xưng hô này thực sự đã quen miệng. Cho dù mối quan hệ hiện tại có chút mập mờ, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Đường Nguyệt Thư tiếp tục gọi như thế.

Việc Lâm Xuyên không chào hỏi một tiếng đã xuất hiện là rất hiếm. Mặc dù là khi Đường Nguyệt Thư bị sốt mười ngày trước, anh cũng sẽ gọi điện thoại ở dưới lầu.

Đường Nguyệt Thư vừa mới xem điện thoại. Cô không thấy Lâm Xuyên có gửi tin nhắn đến.

“Muộn như vậy rồi, có việc gì không anh?” Cô hỏi.

Lâm Xuyên mặc một bộ đồ đen. Nếu Đường Nguyệt Thư không quen biết anh, sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông xuất hiện một cách kỳ lạ.

Bây giờ, mặc dù quen biết nhưng cũng có chút kỳ lạ.

“Tôi có việc cần phải về Hong Kong mấy ngày.” Lâm Xuyên nhìn cô, mở miệng nói: “Tôi đến nói với em một tiếng.”

Câu nói này lọt vào tai Đường Nguyệt Thư cũng không hề bất ngờ.

Công việc của anh ở Hong Kong, ở lại đây lâu mới là không bình thường.

Chỉ là việc Lâm Xuyên đặc biệt xuất hiện trước mặt cô để nói một tiếng, hành động này có vẻ mâu thuẫn.

Họ không phải là mối quan hệ cần phải báo cáo lịch trình cho nhau. Cho dù có báo cáo cho đối tượng mập mờ một chút cũng được, phương thức liên lạc giữa họ có rất nhiều, đều có thể thực hiện được mục đích này.

Đến chỗ cô ở là cách kém hiệu quả nhất.

Điều này mới khiến cho hành động của Lâm Xuyên rất có mục đích.

Nếu mục đích của anh tối nay là nói chuyện tình cảm với Đường Nguyệt Thư, cô sẽ không chút do dự mà đóng cửa, không cho anh vào.

Một người đàn ông sắp về nước, không nên gây nợ tình cảm ở nơi đất khách quê người.

Đường Nguyệt Thư không đề cập đến sự không thỏa đáng trong hành động báo cáo này của anh. Cô ừ một tiếng, nói một câu: “Còn có việc gì không anh?”

Trong ánh mắt của cô thậm chí còn không lộ ra một chút lưu luyến nào.

Lâm Xuyên cười một tiếng. Anh nhìn cô nói: “Có thể cho một cái ôm tạm biệt không?”

Ngày hôm đó, sau khi ôm xong thì người không ngủ ngon không chỉ có Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên cũng không ngủ ngon. Mặc dù tối hôm đó, anh phối hợp với thời gian ở trong nước, họp xong đã là hơn 4 giờ sáng, nhưng khi anh nằm xuống thì vẫn cảm thấy thần kinh rất hưng phấn.

Giống như thần kinh.

Trong những trường hợp xã giao, cũng không phải là anh chưa từng ôm những người khác giới.

Hiển nhiên ôm người khác giới mà mình thích, không giống với những trường hợp khác.

Lâm Xuyên giống như một cậu nhóc mới bước vào tuổi dậy thì, một chút tiếp xúc cơ thể nhỏ bé cũng có thể dư vị rất lâu.

Đường Nguyệt Thư đứng ở trong cửa, cách Lâm Xuyên chừng hai bước. Cô khựng lại một chút, hỏi: “Vậy anh còn định đến Paris không?”

“Có, tôi chỉ về mấy ngày thôi.”

Đường Nguyệt Thư liền lùi lại một bước, mặt không biểu cảm nói: “Vậy thì cần gì ôm tạm biệt?”

Sau đó, cánh cửa cũng lạnh lùng như chủ nhân hiện tại của nó, đóng lại không cho Lâm Xuyên vào.

Ngoài cửa, Lâm Xuyên nhìn cánh cửa đã đóng lại, khẽ cười.

Anh cũng không rời đi ngay, đứng ngoài cửa mấy giây sau đó nói: “Em giận rồi à?”

Một lúc lâu sau, trong cửa truyền ra câu trả lời: “Không có.”

“Vậy em mở cửa ra.”

Đường Nguyệt Thư hỏi anh: “Mấy giờ anh bay?”

Lâm Xuyên nói một thời gian, Đường Nguyệt Thư im lặng một giây, sau đó, phát ra câu hỏi chất vấn từ tận linh hồn: “Vậy anh còn không mau đến sân bay, đến chỗ tôi làm gì?”

Chẳng lẽ đến chỗ cô còn tiện đường sao?

Tiếng cười của Lâm Xuyên truyền vào trong phòng, anh nói: “Muốn gặp em nên đến.”

Câu này nói xong, trong phòng lại yên tĩnh.

Lần này Lâm Xuyên không đợi được câu trả lời.

Khi một người phụ nữ không muốn đáp lại, cô thật sự có thể lòng dạ sắt đá.

Lâm Xuyên nói với cửa: “Vậy tôi đi đây.”

Anh nói xong câu này, trong phòng vẫn không có hồi âm. Anh chỉ có thể xoay người, đi qua hành lang đó rồi bước vào thang máy.

Sau khi lên xe, Lâm Xuyên mới nhớ ra lúc nãy khi xưng hô với anh, Đường Nguyệt Thư đã không dùng kính ngữ nữa, giọng điệu còn không tốt lắm.

Nhưng Lâm Xuyên lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

Chuyến về nước này của anh rất vội vàng. Theo kế hoạch của anh, anh ít nhất có thể ở lại Paris một tháng.

Công ty không phải là không có ai thì không vận hành được. Nhưng Lâm Xuyên là người thừa kế được kỳ vọng nhất, thân phận của anh đã là sự tồn tại được ngầm thừa nhận. Bây giờ, người thực sự nắm quyền của Lâm thị có thể coi là ba anh. Lời nói của ông nội cũng có trọng lượng nhất định, nhưng người còn lại chính là anh.

Lâm Thần ngược lại rất muốn tranh giành, bất kể là giao du với đủ loại người lộn xộn hay là rất tích cực sinh con đều là vì nhắm vào các loại tài sản trong tay ông nội của họ.

Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn.

Đây là một đạo lý, cũng là một hiện tượng phổ biến.

Lâm Xuyên có một dự án xảy ra chút sơ suất, cần anh đích thân về xử lý. Không phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu xử lý không tốt thì rất dễ trở thành cái cớ để người khác nắm thóp anh.

Vé máy bay của anh cũng đặt gấp. Cho nên theo lý mà nói thì anh nên đi thẳng đến sân bay, chứ không phải là đặc biệt dành thời gian đến chỗ ở của Đường Nguyệt Thư, đích thân nói với cô một câu mình phải về nước.

Quả nhiên, anh không nhận được cái ôm tạm biệt.

Cũng không quá tiếc nuối, ít nhất là anh nhận được sắc mặt lạnh lùng.

***

Việc Lâm Xuyên về nước không gây ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Đường Nguyệt Thư, dù sao nhà đầu tư này đã ký hợp đồng với cô, cũng đã chuyển một phần tiền.

Anh rất hào phóng, cũng có tiền.

Chuyển khoản đều chuyển từ tài khoản của mình.

Không giống như cô, một đứa con nhà giàu không có lý tưởng, ngày trước cô muốn tiêu xài số tiền lớn thì chỉ có thể quẹt thẻ phụ của ba.

Cho dù quẹt thẻ của mình cũng là tiền xin từ chỗ lão Đường.

Cách kiếm tiền này rất nhanh, nịnh nọt mấy câu là lão Đường chuyển khoản.

Nếu ông ấy không hào phóng, mẹ kế trẻ trung mơn mởn của Đường Nguyệt Thư cũng không ở bên ông ấy.

Đường Nguyệt Thư đã khôi phục lại việc đi học hàng ngày, số tiết học của cô ít hơn so với học kỳ trước. Phản ứng của các bạn học rất chân thực, vừa mới nghỉ đông xong đã bắt đầu mong chờ kỳ nghỉ xuân sau một tháng rưỡi nữa.

Kỳ nghỉ đông mặc dù không dài, nhưng những thứ có thể thay đổi cũng không ít.

Ví dụ như những bạn học đặc biệt bay đến các quốc gia ở Nam bán cầu du lịch, đã đen đi thấy rõ.

Ngoài ra, còn có một bạn học chia sẻ niềm vui mang thai của mình.

Ở đây lâu rồi, Đường Nguyệt Thư cảm thấy sau kỳ nghỉ, bạn học của cô không thay đổi giới tính đã được coi là chuyện bình thường rồi.

Các quốc gia phương Tây, quả thực đôi khi tự do đến mức khiến người ta khó mà hiểu được.

Nhưng không sao, thế giới đa dạng, tôn trọng sự khác biệt, tìm kiếm điểm chung là được.

Khả năng thích ứng của Đường Nguyệt Thư dần được rèn luyện qua mỗi ngày. Cô bận rộn giám sát việc sửa sang xưởng thiết kế, cũng bận rộn trao đổi với người khác về việc chế tác tác phẩm dự thi. May mắn thay, cô đã gặp được một đội ngũ rất tốt.

Một đội ngũ thiết kế tương đối thuần thục, họ đến giúp Đường Nguyệt Thư.

Tất nhiên, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi Đường Nguyệt Thư là nhà thiết kế thời trang độc lập. Nhưng lần đầu tham gia một cuộc thi lớn, cô cần những người có kinh nghiệm làm hậu thuẫn vững chắc cho mình.

Phần lớn tuổi tác của các thành viên trong đội ngũ khoảng ba mươi. Khi biết Đường Nguyệt Thư vẫn còn là sinh viên, ai cũng bày tỏ sự ngạc nhiên. Đường Nguyệt Thư tuổi còn trẻ, lần đầu tiên tham gia cuộc thi đã có trình độ như vậy, ở một mức độ nào đó cô cũng được xem là có tài năng thiên bẩm.

Nếu lần này vào vòng bán kết mà cô thực sự giành được giải, danh tiếng của nhà thiết kế Trung Quốc như cô cũng sẽ được lan truyền về trong nước.

Cho nên những người trong đội ngũ này rất nhiệt tình giúp đỡ cô. Một số quan niệm thiết kế của Đường Nguyệt Thư và họ rất hợp nhau, bởi vậy quan hệ cả nhóm phát triển rất nhanh.

Sở thích hoặc nghề nghiệp giống nhau phần lớn có thể giúp phá băng nhanh chóng.

Hơn nữa trong đội ngũ này đa phần đều là người hướng ngoại, có đôi khi Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình là đồ chơi của họ.

Điều đáng ghét là trước đây cô đã làm bài kiểm tra tính cách MBTI, cô không phải là người hướng nội!

Bây giờ Đường Nguyệt Thư mới hiểu, hóa ra giữa những người hướng ngoại và những người hướng nội cũng phân cấp bậc. Trước mặt những người quá hướng ngoại, người hướng ngoại bình thường cũng sẽ trở thành đồ chơi.

Đây là một câu chuyện đáng buồn.

Nhưng không thể không thừa nhận, ở cùng những người có cùng chí hướng là một việc rất vui vẻ. Xét thấy Đường Nguyệt Thư nhỏ tuổi hơn họ, đôi khi cô thậm chí còn có thể nhận được đãi ngộ được đút đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt vốn được chuẩn bị cho cô con gái 12 tuổi của một thành viên trong đội.

“…”

Tối hôm đó, họ hẹn nhau đi uống rượu.

Đây có lẽ cũng được coi là team building.

Vừa hay là tối thứ sáu, Đường Nguyệt Thư có tiết học vào buổi chiều. Sau khi tan học, cô còn phải thảo luận bài tập nhóm với bạn học một lát. Điều này dẫn đến việc khi cô ra khỏi cổng trường đã gần bảy giờ rồi.

Bình thường mà nói thì quan niệm về thời gian của người Pháp không quá mãnh liệt, những lời mời vào buổi tối cũng không nhất định đúng giờ. Nhưng trớ trêu thay, trong đội ngũ của họ lại có một người Anh rất có quan niệm về thời gian. Anh ta hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trong quá trình một đội nhóm hòa hợp, cuối cùng luôn có người thay đổi. Anh chàng này đã tự khiến các đồng đội người Pháp của mình trở nên cực kỳ đúng giờ.

Vì còn hẹn đến xưởng thiết kế của họ xem vải, Đường Nguyệt Thư lại là một người không có xe. Để tiện cho Đường Nguyệt Thư, có người xung phong nói đến đón cô.

Kết quả đợi đến khi cô khoác trên mình ánh sao lấp lánh đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy cả nhóm người họ đều đến đứng đợi cô ở cửa, Đường Nguyệt Thư có một loại ảo giác quái dị như mình tan học được phụ huynh đón, còn là kiểu cả nhà đều đến đón.

Họ lái hai chiếc xe, đặc biệt để lại cho Đường Nguyệt Thư một vị trí ghế phụ.

Những người đồng đội rất chu đáo lại rất thần kinh.

Buổi tối họ đến quán bar. Đương nhiên, những người tham gia hoạt động này không bao gồm cô bé 12 tuổi đó, cô bé được để ở nhà cho ba chăm sóc.

Đã rất lâu rồi Đường Nguyệt Thư không vui chơi như vậy. Trong nước và nước ngoài, ở phương diện trò chơi team building thì có không ít điểm giống nhau, cô không có tâm tư rối rắm xem bên nào mới là bản gốc.

Ở phương diện chơi game, Đường Nguyệt Thư rất ít khi thua. Tất nhiên cô cũng sẽ thua, trước đây lúc tụ tập bạn học đã thua rồi.

Lần này không thua nhiều, bởi vậy cuối cùng cô trở thành đối tượng bị cả nhóm công kích.

Đường Nguyệt Thư đã uống không ít rượu, nhưng cô vui vẻ, ý thức cũng tỉnh táo.

Theo lý mà nói, trong đội ngũ này của họ, bao gồm cả Đường Nguyệt Thư thì có hai nam bốn nữ. Trong thẩm mỹ của người châu Á, Đường Nguyệt Thư có thể coi là người đẹp tiêu chuẩn. Còn mấy cô gái khác, cho dù là người đã sinh con cũng đều trẻ trung xinh đẹp. Hai người đàn ông cũng đi đầu trong thời trang.

Kết quả cả một buổi tối, lại có hai chàng trai trẻ tóc vàng mắt xanh đến, hỏi xin phương thức liên lạc của một người đàn ông trong số họ.

Người anh em này cuối cùng uống say, bực bội mà chất vấn. Chẳng lẽ nữ thần của anh ta cho rằng anh ta là gay nên mới hết lần này đến lần khác từ chối anh ta sao?

Những người khác cười đến co giật.

Muốn an ủi hai câu, cuối cùng chỉ có thể vừa cười co giật vừa vỗ vai anh ta.

Tất cả bọn họ đều uống rượu, lúc trở về chỉ có thể gọi lái xe hộ.

Đường Nguyệt Thư coi như là người uống khá ít. Cô nhìn dáng vẻ say khướt của mấy người này thì cảm thấy hơi đau đầu, thấy chẳng bằng mình cũng uống say luôn cho rồi.

May mà họ đều vẫn có thể đi lại, chỉ là đi không thẳng. Đường Nguyệt Thư cũng có chút choáng váng đầu, nhưng vẫn có thể kiểm soát được cơ thể của mình. Cô phải chú ý xem mấy người này có đi đúng đường ra cửa không.

Mọi thứ đều thuận lợi, nhưng những người bạn của cô trên xe lại tỉnh táo trong chốc lát, nói muốn đưa cô về nhà trước.

Vì vậy, không lâu sau xe dừng ở dưới lầu nơi Đường Nguyệt Thư ở. Khi cô xuống xe, người đàn ông ngồi ghế phụ còn nhiệt tình thò đầu ra nói tạm biệt với cô, còn tặng kèm một nụ hôn gió.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô quay người bước về hướng nhà, uống rượu xong là cảm giác tê dại đầu óc. Dù ý thức cô vẫn tỉnh táo nhưng việc bước chân chắc chắn cũng có phần khó khăn, chuyện này hoàn toàn bình thường.

Người quá lâu không ra ngoài chơi đùa cho đã, hôm nay cũng coi như thư giãn rồi. Đường Nguyệt Thư không nhớ rõ lúc họ ở quán bar đã hò hét những gì, nhưng cảm xúc vui vẻ còn như dư âm quấn quanh thần kinh của cô, phảng phất như vẫn còn nhảy nhót.

Đường Nguyệt Thư rất nghiêm túc nhìn đường phía trước. Đột nhiên đâm phải thứ gì đó, cô bị bật lại một chút nhưng đã đứng vững.

Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen và một gương mặt rất quen thuộc.

Mặc dù rất rõ ràng mình đang ở dưới lầu nơi mình ở, nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn nhìn xung quanh để xác nhận hoàn cảnh.

“Anh Lâm?”

Biểu cảm của Lâm Xuyên không biết phải hình dung như thế nào, thực ra không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt của anh nhìn có vẻ không vui.

“Em uống rượu?” Lâm Xuyên rủ mắt hỏi cô: “Đi uống với ai vậy?”

Anh nhìn thấy có một người đàn ông thò ra từ cửa sổ xe, cho cô một nụ hôn gió.

Đường Nguyệt Thư khựng lại, nhưng lúc này đầu óc của cô quả thực không được linh hoạt cho lắm. Cô trả lời câu hỏi này: “Với bạn bè.”

Lâm Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng là Đường Nguyệt Thư đã cảm thấy lạnh. Anh nghe thấy mình thở dài một tiếng: “Tôi đưa em lên trước.”

Khi đi thang máy, Đường Nguyệt Thư cũng rất yên lặng. Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu cũng nặng, muốn ngủ.

Đến trước cửa nhà, Đường Nguyệt Thư đưa tay ra ấn mật mã, nhưng vì hoa mắt mà đã ấn sai hai lần. Cuối cùng Lâm Xuyên nhìn không nổi nữa, đưa tay ra ấn mật mã mà mình biết giúp cô.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn chưa đổi mật mã cửa chính.

Theo lý mà nói, Lâm Xuyên nên dừng lại ở đây. Nhưng dáng vẻ đi lại loạng choạng này của Đường Nguyệt Thư khiến anh không yên tâm, cũng đi theo vào.

Trước lạ sau quen, Lâm Xuyên thành thạo xỏ một đôi dép đi trong nhà, sau đó đi vào khu vực nhà của cô.

Sau khi về nhà, Đường Nguyệt Thư ngồi trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây của mình, ôm chiếc gối ôm hình quả bí ngô màu cam mà ngẩn người.

Mà Lâm Xuyên đứng ở cách đó mấy bước nhìn cô một lúc. Trong lúc này, Đường Nguyệt Thư cũng nhìn anh, Lâm Xuyên không biết cô đang nghĩ gì.

Anh đi vào phòng bếp, không lâu sau thì mang ra cho Đường Nguyệt Thư một ly nước ấm.

Đồ đạc ở chỗ Đường Nguyệt Thư thực sự có hạn, anh cũng không tiện lục lọi khắp nơi.

“Em uống nước đi.”

Đường Nguyệt Thư ngoan ngoãn uống.

Chỉ là uống nước ấm xong, cô cảm thấy chiếc áo khoác đang khoác trên người quá nóng.

Vì vậy cô bắt đầu cởi áo khoác.

Lâm Xuyên không cảm thấy có vấn đề gì, cởi áo khoác mà thôi.

Ở Paris, hệ thống sưởi sẽ được bật ít nhất đến tháng tư, trong nhà rất ấm áp.

Cho đến khi Lâm Xuyên nhìn thấy trang phục bên trong áo khoác của Đường Nguyệt Thư. Cô mặc một chiếc áo len bó sát màu đỏ, cổ áo rất rộng, gần như là áo trễ vai. Sau đó là hai sợi dây mảnh tạo thành kiểu yếm được buộc sau gáy, tôn lên làn da trắng của cô, vẻ đẹp từ phần ngực trở lên cũng khiến người ta khó mà rời mắt.

Xương quai xanh bên trái có một nốt ruồi nhỏ, trông còn có chút đáng yêu.

“…”

Khi máy bay của Lâm Xuyên hạ cánh đã rất muộn, hơn một giờ sáng. Anh nghĩ rằng người ta hẳn là đã ngủ rồi.

Nhưng chỉ là mấy ngày không gặp, anh phát hiện ra nỗi nhớ nhung mãnh liệt hơn so với tưởng tượng, bởi vậy anh vẫn lái xe đến dưới lầu nhà cô. Anh không nghĩ đến việc làm gì, chỉ là muốn ở dưới lầu một lát.

Kết quả hơn hai giờ sáng, anh nhìn thấy người mà mình tưởng rằng đã ngủ từ lâu, từ một chiếc xe đi xuống. Bên trong xe hẳn là rất náo nhiệt, không biết có mấy người. Cô xuống xe rồi mà vẫn vẫy tay với họ, có một người đàn ông còn hôn gió với cô.

Rõ ràng mấy ngày anh không có ở đây, cô sống cũng rất thoải mái.

Ánh mắt của Lâm Xuyên dừng lại trên chiếc áo len màu đỏ đó của cô một lúc lâu, sau đó anh mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Tối nay em đi chơi với ai, có vui không?”

Hình như Đường Nguyệt Thư chỉ nghe thấy nửa câu sau nên trả lời: “Vui.”

Lâm Xuyên: “… Còn biết tôi là ai không?”

Cô gật đầu.

Đường Nguyệt Thư biết nhà mình có người vào, cũng biết người này là ai.

“Tôi là ai?” Lâm Xuyên hỏi.

Đường Nguyệt Thư: “… Anh Lâm.”

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào người Lâm Xuyên. Là khách đến thăm căn phòng nhỏ này của cô, sự tồn tại của anh đương nhiên mãnh liệt.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình không say, chỉ là đầu óc bị tê liệt một chút mà thôi.

Cô vốn hơi buồn ngủ, nhưng Lâm Xuyên ở đây thì đột nhiên cô lại không buồn ngủ nữa.

Cuối cùng Lâm Xuyên cũng ý thức được ánh mắt của cô rất trực tiếp. Ánh mắt đó đặt trên mặt anh, nhưng cụ thể đặt vào chỗ nào thì không biết.

Anh đặt câu hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ tôi không?”

Anh bị nỗi nhớ giày vò đến mức nửa đêm không ngủ, thế nào cũng phải xác nhận xem đây có phải là vở kịch chỉ của riêng anh hay không.

Nhưng cô gái bên cạnh còn có tâm tư trang điểm xinh đẹp để đi chơi, không thấy có bao nhiêu để tâm đến anh cả.

Đường Nguyệt Thư như đang suy nghĩ về vấn đề này, một lát sau mới trả lời: “Khi nằm trên giường, trước khi ngủ sẽ nghĩ.”

Câu trả lời này, so với việc trực tiếp trả lời một chữ nhớ còn có sức sát thương hơn.

Lâm Xuyên cảm thấy đầu quả tim của mình như run lên một chút.

“Em nghĩ gì về tôi?”

Anh giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Bất kể là cô say rồi chỉ nói thật, hay là giả say diễn cho anh xem đều không quan trọng.

Dù sao thì anh cũng không có ý tốt, thăm dò cô thì có sao.

Lâm Xuyên nghe thấy Đường Nguyệt Thư mở to mắt nói: “Đang nghĩ, môi của anh, hôn lên sẽ có cảm giác gì.”

Cô nói chuyện quá táo bạo, đảo lộn sự lôi kéo mập mờ từ trước đến nay của họ.

Cuối cùng Lâm Xuyên cũng hiểu, hóa ra cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào môi của anh.

Anh cười một tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào cô: “Vậy em cảm thấy, chúng ta là mối quan hệ có thể hôn môi sao?”

Bình Luận (0)
Comment