Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 42

Đường Nguyệt Thư định trả lời Đường Thước Diễn điều gì đó. Chỉ là lúc này điện thoại có cuộc gọi đến, vừa hay cũng là cuộc gọi của Đường Thước Diễn.

Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã nhấc máy.

“Đường Nguyệt Thư, có phải con muốn chọc tức chết ba mình mới hài lòng không?”

Chỉ là giọng mà đầu dây bên kia truyền đến không phải là giọng của anh họ cô, mà là giọng của lão Đường.

“Nhà họ Đường nuôi không nổi con à, cần con phải đi làm nữ streamer gì đó? Con đã có thể hạ mình đi làm nữ streamer rồi, con không thể cúi đầu với ba ruột của mình sao?”

Hình như đã rất lâu cô không nghe thấy giọng của ba ruột rồi. Giọng của lão Đường nghe rất có lực, không nghe ra cơ thể có vấn đề gì.

Rất khỏe mạnh, xem ra một nhà ba người sống rất tốt.

“Đường Nguyệt Thư, bây giờ con lập tức về đây cho ba!”

“Rốt cuộc con có còn coi ba là ba của con không?”

Nghe thấy giọng của ba ruột, Đường Nguyệt Thư còn cảm thấy có vài phần thân thiết khi đã lâu không gặp nhau. Dù sao khi bỏ qua một số mâu thuẫn không thể hòa giải, đầu thai làm con gái của lão Đường thực sự là chuyện may mắn nhất đời này của cô.

“Ba.” Đường Nguyệt Thư mở miệng, bên kia đột nhiên yên lặng lại: “Con đoạt giải rồi, ba cũng không định chúc mừng con một tiếng sao?”

Nghĩ đến lão Đường vẫn còn đang tức giận, hẳn là cô sẽ không thể nghe được lời hay ý đẹp gì từ miệng ông.

Cô không dừng lại, tiếp tục nói: “Có lẽ ba hơi có thành kiến với ngành livestream. Nhưng không sao, trong thời gian ngắn hẳn là con sẽ không về nước phát triển. Có chuyện gì sau này hẵng nói, ba chú ý sức khỏe.”

Nói xong câu này, Đường Nguyệt Thư không chút do dự cúp điện thoại.

Sau đó cô chuyển sang giao diện WeChat, nói với Đường Thước Diễn một câu. Đại ý là sau này có việc cần thì cô sẽ bỏ chặn anh ta, sau đó liền dứt khoát bấm chặn.

Cô cũng chặn hết các phương thức liên lạc khác.

Đây không phải là do Đường Nguyệt Thư giận cá chém thớt với Đường Thước Diễn. Anh ta ở trong nước, mọi phương diện đều phải dựa vào lão Đường, cũng là người có quan hệ tốt nhất với Đường Nguyệt Thư trong nhà họ Đường nên bị lão Đường để mắt đến là chuyện rất bình thường.

Chặn cho đỡ phiền phức.

Cùng lúc đó ở trong nước, Đường Thước Diễn nhìn chấm đỏ trên điện thoại mà lòng kinh hãi, sau đó nhìn về phía bác cả của mình: “Bác cả, em gái chặn con rồi.”

***

Xưa nay Đường Nguyệt Thư là người dám nghĩ dám làm. Có lẽ từ khi sinh ra tính cách của một người đã được quyết định. Mà cô đầu thai tốt, hồi nhỏ không có gì có thể kìm nén tính cách của cô. Cho dù sau này ba mẹ ly hôn rồi mỗi người đều tái hôn thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến cô.

Điều này không đủ để khiến tính cách của cô xảy ra thay đổi gì. Cho dù có cũng là khiến cô phát triển theo hướng b.iến th.ái.

Bản thân Đường Nguyệt Thư không thể nảy sinh những cảm xúc tự ti yếu đuối.

Trước đây lúc khó khăn nhất, cô cũng không cúi đầu với lão Đường, bây giờ lại càng không.

Sau khi thức dậy, cô vẫn gọi mấy cuộc điện thoại, đều là những người khác nhau. Thậm chí cô còn nghĩ đến việc kéo họ vào một nhóm chat cho họ cùng hỏi, cô cùng trả lời cho xong.

Cùng một câu hỏi mà phải trả lời đến mấy lần, quả thực sẽ mệt lòng.

Tin tức Đường Nguyệt Thư đoạt giải coi như có chút tiếng vang ở giới thời trang trong nước. Tài khoản mạng xã hội trong nước mà cô đăng ký trước đó đang tăng fan với tốc độ bất thường. Trước đây vẫn luôn chỉ ở khoảng mấy nghìn fan, bây giờ mắt thấy sắp phá chục nghìn luôn rồi.

Mặc dù cô không chắc chắn độ nổi tiếng này có thể kéo dài bao lâu, nhưng có cơ hội thì dù thế nào cũng phải nắm bắt.

Ban ngày Đường Nguyệt Thư ra ngoài hẹn hò.

Đây coi như là lần đầu tiên ra ngoài với Lâm Xuyên sau khi xác định quan hệ, bởi vậy Đường Nguyệt Thư dành tâm tư trang điểm một lớp trang điểm thường ngày, là kiểu trang điểm mặt mộc giả vờ trông như không trang điểm gì nhưng người vẫn xinh đẹp. Có điều Đường Nguyệt Thư cảm thấy Lâm Xuyên không phải kiểu trai thẳng không nhìn ra phụ nữ có trang điểm hay không.

Quả nhiên khi Đường Nguyệt Thư đi xuống lầu, Lâm Xuyên không ở trong xe. Anh đứng đợi bên ngoài tòa nhà chung cư của cô, nhìn thấy trang phục của cô liền hơi cau mày.

Đợi cô đi đến trước mặt, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô trong tay mình.

“Em mặc ít như vậy, không lạnh sao?”

Trên người Đường Nguyệt Thư vẫn khoác một chiếc áo khoác dài, về mặt hiệu quả giữ ấm thì không chê vào đâu được. Có điều vấn đề nằm ở chỗ, cô mặc một chiếc váy ngắn bên trong, là váy màu đen có xếp ly.

Lâm Xuyên không hiểu lắm về loại váy này, trông hơi giống đồng phục trung học ngày xưa.

Đường Nguyệt Thư mặc quần tất da chân, loại có lót lông dày, chỉ là mắt thường không nhìn ra. Hơn nữa dù nhìn thế nào thì bao nhiêu đây cũng không đủ để cô kháng cự với nhiệt độ tháng ba của Paris.

“Lên xe là không lạnh nữa.” Đường Nguyệt Thư nói.

Lâm Xuyên không phản đối.

Chỉ là đến khi lên xe, anh không lập tức khởi động xe mà quay đầu nhìn Đường Nguyệt Thư.

Hôm nay cô đặc biệt để kiểu tóc đen dài thẳng, phối với chiếc váy trên người trông càng thêm trẻ trung.

Lâm Xuyên hơi đau đầu: “Lát nữa không biết người khác nhìn chúng ta thế nào…”

Ai cũng biết gương mặt châu Á trông rất trẻ, cho dù với chiều cao của Đường Nguyệt Thư thì cũng chẳng có ưu thế gì ở châu Âu. Lúc đi trên đường, đôi khi cô còn bị nhận nhầm là học sinh cấp ba mười mấy tuổi, huống chi hôm nay ăn mặc cũng giống học sinh trung học.

Tuy nhiên điều chết người là hôm nay bạn trai của cô lại mặc vest đi giày da. Thái độ của anh với buổi hẹn hò đầu tiên không khác gì những dịp trang trọng, thậm chí còn hơn thế. Anh sửa sang cho bản thân rất đẹp trai, kết quả bây giờ lại nhìn thấy một người bạn gái trông như học sinh cấp ba.

Khiến anh càng giống trâu già gặm cỏ non.

“Lớp trang điểm hôm nay rất đẹp, rất gần với mặt mộc của em, quần áo cũng đẹp,” Lâm Xuyên vẫn đưa ra lời khen ngợi rất cao cho trang phục của bạn gái, chỉ là sau đó lại bổ sung thêm chút suy nghĩ của mình: “Nếu lần sau có thể báo trước cho anh về trang phục của em, để anh phối đồ theo thì tốt hơn.”

Rõ ràng là anh đang yêu đương rất lành mạnh đứng đắn.

Đường Nguyệt Thư nghe hiểu, cô cười cười: “Anh không thích em ăn mặc như vậy sao?”

“Thích.” Lâm Xuyên thành thật nói: “Rất đẹp.”

Trên thực tế, cô mặc thế nào cũng đẹp.

Không cần trang điểm, ngoại hình của cô có ưu thế tự nhiên.

Đường Nguyệt Thư rất biết cách ăn diện, biết làm thế nào để lớp trang điểm của mình nhạt như nước lọc mà vẫn đẹp đến rung động lòng người.

Khi nắm tay bạn gái mình trên đường, thỉnh thoảng Lâm Xuyên phát hiện có một số ánh mắt khác thường nhìn về phía họ. Phong cách ở Paris cũng cởi mở, lý do họ thu hút sự chú ý chủ yếu vẫn là vì trang phục.

Vest đi giày da nghiêm chỉnh phối với trang phục giống đồng phục học sinh, ít nhiều vẫn có vẻ không được hài hòa cho lắm.

Phần lớn mọi người không có sở thích xen vào chuyện người khác, nhiều nhất cũng chỉ nhìn họ lâu hơn một chút.

Lúc này Lâm Xuyên hiếm khi cảm thấy may mắn vì gương mặt mình trông vẫn khá trẻ.

Đường Nguyệt Thư lại cười rất vui vẻ. Lâm Xuyên nhận lấy chiếc máy ảnh mà cô mang đến, chụp tư liệu cho cô.

Người trước ống kính cười rạng rỡ.

Anh chụp xong hỏi một câu: “Về nhà có thể gửi cho anh một bản không?”

Thực ra trong điện thoại của Lâm Xuyên có không ít ảnh về cô, phần lớn đến từ nền tảng xã hội của Đường Nguyệt Thư và ảnh chụp màn hình livestream của cô.

Nhưng anh tự lưu và cô cho là hai khái niệm khác nhau.

Đường Nguyệt Thư nghĩ đến buổi hẹn hò đầu tiên phải để lại chút kỷ niệm. Cô nhìn Lâm Xuyên, hỏi anh: “Anh có muốn chụp chung một tấm không?”

Họ nhờ một người châu Á đi ngang qua giúp họ chụp ảnh. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, dường như một tín hiệu ngầm đã được trao đổi.

“Người Trung Quốc?”

“Người Trung Quốc?”

Chị gái sành điệu mặc áo khoác da mới nhất của LV giơ bộ móng tay màu đỏ mới làm chưa lâu của mình lên nói với họ: “Chỉ hai đứa em đúng không? Hôm nay chị sẽ chụp cho đến khi nào hai đứa ưng thì thôi.”

Giọng nói có chút giống người Đông Bắc.

Người Trung Quốc ở nước ngoài luôn có sự nhiệt tình của đồng hương nơi đất khách.

Đường Nguyệt Thư nhớ lại lần thứ hai gặp Lâm Xuyên. Anh và bạn bè anh giúp cô giải vây, một là vì nhiệt tình, hai có lẽ cũng là vì thấy cô là người châu Á.

Sau khi xem ảnh lần đầu, Đường Nguyệt Thư nhỏ giọng nói với người đẹp chụp ảnh cho họ vài câu. Người đẹp nhướn mày, đưa tay làm dấu OK. Sau đó Đường Nguyệt Thư quay lại bên cạnh Lâm Xuyên.

“Chúng ta chụp thêm một tấm nữa.”

Lâm Xuyên nhìn về phía ống kính, Đường Nguyệt Thư đột nhiên mở miệng nói: “Lâm Xuyên, em có lời muốn nói với anh, anh ghé sát lại đây chút.”

Lâm Xuyên không nghĩ nhiều, hơi nghiêng đầu về phía cô rồi cụp mắt. Đường Nguyệt Thư đến gần, trông cô như đang muốn nói thầm với anh điều gì đó.

Cho đến khi bên má truyền đến cảm giác mát lạnh, vừa chạm vào đã biến mất thì anh hơi sửng sốt, sau đó nhìn Đường Nguyệt Thư. Trên mặt cô là nụ cười sau khi đạt được mục đích.

Lâm Xuyên ý thức được điều gì đó, người đồng hương chụp ảnh cho họ cách đó không xa đã kết thúc động tác bấm máy. Và trước khi anh kịp phản ứng thì cô ấy đã xem xong thành quả, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Chị gái sành điệu rất hài lòng với tác phẩm nhiếp ảnh của mình.

Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều bày tỏ lời cảm ơn với cô ấy. Sau khi trở lại xe, Lâm Xuyên không lái xe ngay mà xem ảnh trong máy ảnh cùng với cô.

Thực tế chứng minh, người đẹp thì dù ảnh hỏng cũng vẫn đẹp. Có một tấm ảnh ánh sáng rất tệ, có lẽ do cài đặt sai tốc độ màn trập hoặc khẩu độ, nhưng nhìn vào lại vô tình mang chút cảm giác của một bức ảnh nghệ thuật đầy cảm xúc.

Đường Nguyệt Thư còn trêu chọc Lâm Xuyên: “Chúng ta khá có thiên phú làm người mẫu cặp đôi đấy.”

Lâm Xuyên nghe xong thì cười, không yên phận mà dùng tay nghịch mái tóc dài rũ trước người cô, nói: “Sau này nếu thương hiệu của sếp Đường mở chuyên mục cặp đôi, còn đích thân lên làm người mẫu thì anh rất sẵn lòng.”

“Em không trả nổi tiền cát-xê của anh đâu.”

“Không cần tiền, chủ yếu là thích làm cặp đôi với sếp Đường.”

“…”

Ở phương diện tự hạ giá, đúng thật là không thể nhìn ra chút đặc tính nào của người làm ăn từ bạn trai cô.

Buổi hẹn hò trong ngày kết thúc. Mặc dù giữa chừng tốn không ít thời gian vào việc chụp ảnh, nhưng phần lớn thời gian sau đó thì cả hai ở riêng với nhau.

Có lẽ Lâm Xuyên đã lên kế hoạch trước. Anh dẫn Đường Nguyệt Thư đi dạo một vòng thủy cung ở khu 16.

Ánh sáng ở đây rất thích hợp để chụp ảnh, cũng rất thích hợp để đi dạo trò chuyện.

Họ vẫn đang ở giai đoạn cần tìm hiểu sâu hơn, nhưng chỉ tìm hiểu về cá nhân mỗi người. Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều rất ăn ý không đề cập đến gia đình của nhau.

Đối với những cặp đôi vừa mới bắt đầu hẹn hò thì đây không phải là một chủ đề tốt.

Lâm Xuyên đưa Đường Nguyệt Thư đến dưới lầu, hôm nay họ trở về rất sớm. Đường Nguyệt Thư có lịch trình livestream, hơn nữa bạn trai mới nhậm chức của cô cũng bày tỏ sự ủng hộ đối với sự nghiệp của cô.

Đến dưới lầu, Đường Nguyệt Thư không để anh đưa lên nhà nữa.

Cô đứng trên bậc thềm cao hơn một chút rồi giữ vai Lâm Xuyên, đối diện anh và trao cho anh một nụ hôn tạm biệt. So với những nụ hôn trước đó, nụ hôn này có vẻ quá trong sáng, cứ như chỉ để tiễn anh đi.

Nhưng Lâm Xuyên không hề chê bai nụ hôn này. Anh cũng không kéo Đường Nguyệt Thư lại để làm sâu thêm nụ hôn này. Anh tận dụng chút thời gian cuối cùng sắp phải chia tay này để hỏi cô: “Hôm nay em có vui không?”

Đường Nguyệt Thư đối diện với ánh mắt của anh, hỏi ngược lại: “Vậy hôm nay anh có vui không?”

Lâm Xuyên khẽ cười trả lời câu hỏi này: “Nếu em vui, anh cũng sẽ vui.”

Sau đó anh nhìn thấy bạn gái nháy mắt với mình một cái, cô nói: “Em cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau cười. Lâm Xuyên không nhịn được nhích lại gần nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

“Em đi làm việc đi.” Anh nói.

Sau đó dưới ánh mắt của anh, Đường Nguyệt Thư đi vào trong, bước vào thang máy.

Buổi livestream tối nay coi như là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư livestream lại sau mấy ngày gián đoạn. Trước khi bắt đầu cô đã chuẩn bị một chút. Quần áo đang mặc hôm nay thì cô không thay đổi, chỉ là trước khi bắt đầu livestream thì cô đã búi tóc thành búi tròn.

Như vậy trông cô càng trẻ trung hơn.

Vừa mới bắt đầu livestream đã có không ít người khen cô đáng yêu.

Nhưng phần lớn mọi người vẫn đang gửi bình luận chúc mừng, hiệu ứng quà tặng cũng nối tiếp không dứt. Sau nửa năm livestream, Đường Nguyệt Thư cũng được coi là streamer thuộc tầng lớp trung thượng ở nền tảng này. Trong đó cô phải cảm ơn sự ưu ái của quý ngài Chữ Rối rất nhiều, rất nhiều lúc một mình anh còn donate nhiều hơn những người khác cộng lại.

Đường Nguyệt Thư không chỉ một lần nghi ngờ trong nhà vị Thần Tài số 2 này có mỏ.

Lưu lượng truy cập tối nay đặc biệt lớn. Số người xem trong phòng livestream của Đường Nguyệt Thư gần đạt đến con số đỉnh cao từ khi cô bắt đầu livestream đến nay, hơn nữa số người xem vẫn không ngừng tăng lên.

Cô cầm cúp, chia sẻ một chút cảm nghĩ về việc đoạt giải và những chuyện thú vị trong quá trình thi đấu trong phòng livestream.

Bầu không khí trong phòng livestream không tệ. Chỉ là Đường Nguyệt Thư nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường, trên màn hình công khai xuất hiện tiếng Trung.

Phần lớn thời gian fan của Đường Nguyệt Thư đều sẽ sử dụng tiếng Anh để giao lưu trên màn hình công khai. Dù cô đang ở Pháp và buổi livestream có thể được đề xuất cho người dùng Pháp, bởi vậy việc có bình luận tiếng Pháp cũng không có gì lạ. Chỉ riêng tiếng Trung xuất hiện một cách đột ngột thế này mới là điều bất thường.

Đặc biệt là mấy người dùng tiếng Trung bình luận này đều donate số tiền lớn.

“…”

Đường Nguyệt Thư đã thoáng đoán được là chuyện gì xảy ra.

Lão Đường còn có thể biết cô đang chơi livestream, những người khác lần theo đường mạng tìm đến cũng không phải chuyện gì mới lạ.

Cô không để ý đến những kẻ nhảy nhót tìm sự chú ý này. Mặc dù không biết người đằng sau là ai nhưng không ảnh hưởng đến việc cô phớt lờ họ.

Trong tin nhắn riêng có thêm một số nội dung, dùng tiếng Trung trực tiếp nói ra tên thật của cô, giống như Giang Thanh Dã vừa vào đã báo danh tính, tiện thể còn donate cho cô không ít tiền.

Tất nhiên không phải tất cả những người lần theo đường mạng tìm đến đều là đồng tử tặng tài lộc. Còn có một số người nói những lời mỉa mai bóng gió trong tin nhắn riêng, Đường Nguyệt Thư không thèm để ý đến.

Quà tặng cũng không nỡ tặng, tốn công tốn sức như vậy để mò qua xem livestream của cô làm gì.

Livestream nửa năm, cô đã từng chứng kiến những lời lẽ còn khó nghe hơn.

Ngành nghề này chính là như vậy. Bất kể fan nhiều hay fan ít, có kiếm được tiền hay không thì không bao giờ thiếu vắng sự tồn tại của anti-fan cả.

Đường Nguyệt Thư không để ý đến những người rõ ràng quen biết cô trên màn hình công khai. Cô vẫn livestream bình thường. Nói đơn giản một số chuyện về cuộc thi xong, cô bắt đầu hát, đều là những bài hát do fan yêu cầu.

Lúc này tại Bắc Kinh, một nhóm người đang lén lút mò qua xem livestream của cô chủ nhà họ Đường. Trước đây làm gì họ có thể được xem đến khía cạnh này của Đường Nguyệt Thư?

Những người đàn ông vốn đã muốn làm chó cho cô, sau khi xem livestream lại càng muốn hơn. Hơn nữa có người nhanh chóng nhận ra, Đường Nguyệt Thư hoàn toàn không để ý đến những người rõ ràng quen biết cô mà còn muốn thu hút sự chú ý trên màn hình công khai như họ. Vì vậy họ nhanh chóng thay hình đổi dạng, ngụy trang thành người nước ngoài, giao lưu trên màn hình công khai bằng tiếng Anh.

Xem livestream thực sự sẽ nghiện, donate cho người ta cũng vậy.

Sau khi xem xong buổi livestream, nhóm người hoàn toàn không thiếu tiền này bắt đầu liên tiếp xem lại các bản ghi livestream trước đây của cô.

Quá tuyệt vời.

Trong phòng livestream, cô chủ lạnh lùng ít cười trước đây ở Bắc Kinh lại cười ngọt chết người.

Mấy tháng sau, Đường Nguyệt Thư nhìn doanh thu không ngừng tăng lên, sẽ chỉ cảm thấy họ có bệnh.

Một đám phá gia chi tử.

Mà trong buổi livestream khiến Đường Nguyệt Thư đột nhiên có thêm không ít anh chị top donate tối nay, anh top 1 donate có địa vị vẫn vững chắc của cô đang bật livestream của cô ở một bên, còn mình thì đối diện với máy tính để làm việc.

Ở phương diện làm hai việc cùng lúc, rõ ràng Lâm Xuyên đã làm rất tốt. Chỉ là anh nghe tiếng, nhưng lại không đặc biệt ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại.

Cho đến mười mấy phút trước khi livestream sắp kết thúc, Lâm Xuyên mới rút khỏi công việc của mình. Trong phòng livestream của Đường Nguyệt Thư nhanh chóng sáng lên một loạt hiệu ứng quà tặng, gần như là không hề ngừng lại. Hiệu ứng quà tặng trực tiếp che khuất mặt Đường Nguyệt Thư. Cô muốn nói chuyện nhưng mỗi lần đều bị hiệu ứng cắt ngang, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng, làm động tác chắp tay ôm quyền.

Quý ngài Chữ Rối tuy muộn nhưng vẫn đến.

Không ai biết giới hạn donate của anh ở đâu, chỉ là khi dừng lại thì anh đã là top 1 của buổi livestream này.

Ban đầu còn có người khác muốn cạnh tranh với anh, nhưng cạnh tranh không bao lâu liền nhận ra là hoàn toàn không cạnh tranh nổi.

Là người ủng hộ trung thành cho sự nghiệp livestream của Đường Nguyệt Thư, tài lực của quý ngài Chữ Rối là không thể đo lường.

Số liệu của Đường Nguyệt Thư tăng lên đầu bảng xếp hạng ngày hôm đó.

Cô rất nghiêm túc cảm ơn các fan đã donate, sau đó mới kết thúc livestream.

Thế trận donate vừa rồi, người không biết còn tưởng cô đang tổ chức hoạt động gì đó hoặc là đang chạy đua giải thưởng năm.

Đường Nguyệt Thư vừa kết thúc livestream đã bị Giang Thanh Dã tìm đến, điện thoại của cô ấy gọi tới.

“Ôi trời ơi bảo bối nhỏ của tôi, cậu livestream đẹp thật đấy. Chỉ cười một cái mà suýt thì moi hết ví tiền của tôi rồi.”

Đường Nguyệt Thư cười cười: “Các cậu hẹn nhau chạy qua đây tụ tập à?”

Giang Thanh Dã lập tức nói: “Họ với tôi chẳng có quan hệ gì đâu. Đây chỉ là hành vi cá nhân của tôi thôi, ngay cả những người lén lút chạy vào phòng livestream của cậu là ai tôi cũng không biết.”

Cô ấy tặc lưỡi nói: “Có người miệng thì nói cậu chơi livestream tự hạ thấp bản thân, thực tế là trong số những người chạy đi xem cũng có họ.”

“Không sao.” Đường Nguyệt Thư đang tẩy trang, cô chuyên tâm nhìn gương nói: “Tiền đưa đến cửa không có lý do gì không kiếm.”

Dám đến, cô liền dám vơ vét.

Có lúc con người đúng là không biết tự trọng. Trước đây ở Bắc Kinh, một số người trong số họ thậm chí còn không tiếp xúc được với Đường Nguyệt Thư. Cô hoàn toàn không mấy để tâm đến những người mang theo mục đích đó, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Đường Nguyệt Thư chỉ dựa vào gương mặt này đã trở thành nữ thần trong lòng nhiều người.

Cô quả thực đã đầu thai rất tốt.

Làm xong toàn bộ hạng mục ở trong bụng mẹ.

Chuyện Đường Nguyệt Thư chơi livestream ở nước ngoài được truyền ra, không ít người dùng tài khoản phụ đến xem cô.

Thậm chí còn có người liên hệ cô đặt may lễ phục, có lẽ muốn bỏ tiền ra mua sự phục vụ của cô chủ nhà họ Đường.

Tiếc là với tiến độ xưởng thiết kế của Đường Nguyệt Thư hiện tại còn chưa đủ để hỗ trợ những nghiệp vụ này. Bởi vậy cô cảm thấy rất tiếc, cơ hội kiếm tiền bày ra trước mắt nhưng vẫn còn thiếu chút thời cơ.

Thời gian sau đó Đường Nguyệt Thư rất bận. Cô không thể vắng mặt trong các tiết học. Sau khi đến hạn, cô cũng không nhận việc dạy kèm tiếng Pháp cho Tô Nghiên Hoài nữa. Dù sao thì tiếng Pháp hiện tại của cậu chủ nhỏ đã không còn giống như lúc ban đầu, ngay cả mở miệng cũng ngại ngùng. Có mời gia sư khác cũng có thể dạy được cho cậu.

Buổi học cuối cùng vào lúc sau khi Đường Nguyệt Thư đoạt giải không lâu. Cậu chủ nhỏ chân thành nói với cô một câu chúc mừng, rõ ràng là cậu có theo dõi tình hình của cô giáo gia sư trên nền tảng xã hội.

Đường Nguyệt Thư khá là vui mừng.

Thành thật mà nói thì mặc dù sự nghiệp giáo dục không phù hợp với cô, nhưng hình như cô lại làm khá tốt.

Sau đó thỉnh thoảng cô còn trò chuyện vài câu với cậu chủ nhỏ. Những câu hỏi cậu đặt ra thì Đường Nguyệt Thư cũng sẽ trả lời, coi như là dịch vụ hậu mãi của cô giáo gia sư này.

Nhưng khi người ta bận rộn thì luôn dễ dàng sơ suất một số chuyện.

Có thể nói là Đường Nguyệt Thư đã yêu đương vào lúc bận rộn nhất của mình.

Bạn trai của cô ấm ức đến mức chỉ có thể hẹn hò với cô trong xưởng thiết kế chưa hoàn toàn hoàn công của cô. Mà nói là hẹn hò, thực ra là giúp Đường Nguyệt Thư làm việc lặt vặt.

Gần đây việc thi công sắp hoàn thành, Đường Nguyệt Thư cần liên hệ để đưa nội thất vào.

Một xưởng thiết kế hoàn hảo, phần cứng và phần mềm đều quan trọng như nhau.

Ngoài ra, bản vẽ thiết kế đoạt giải của cô đã hợp tác với một thương hiệu xa xỉ. Đối phương không phải là người trả giá cao nhất, nhưng là người duy nhất sẵn lòng hợp tác với thương hiệu cá nhân của Đường Nguyệt Thư.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng có nhiều cuộc xã giao.

Cho dù trong trường hợp Lâm Xuyên đã nhân nhượng Đường Nguyệt Thư, cô cũng không có nhiều thời gian để hẹn hò.

Cô bận đến mức có một ngày đang chuẩn bị ra ngoài xã giao thì nhận được điện thoại của Lâm Xuyên. Anh thông báo cho cô là anh phải về Hong Kong một chuyến trước.

Lúc này Đường Nguyệt Thư mới giật mình nhận ra, hóa ra hai mươi ngày Lâm Xuyên nói định ở lại Paris trước đó đã trôi qua như vậy.

Hình như cô còn chẳng nhận ra được điều này.

Khi nhận được cuộc điện thoại này, Đường Nguyệt Thư đã nghĩ ở trong lòng là sẽ tiễn anh một đoạn, ít nhất là tiễn đến sân bay. Có điều thời gian của cô cũng không kịp để tiễn anh.

“Xin lỗi.” Đường Nguyệt Thư hơi áy náy nói: “Em…”

Cô chưa nói gì mà Lâm Xuyên đã hiểu, bèn cắt ngang cô: “Không sao, sự nghiệp của em quan trọng hơn.”

Anh là một người yêu rất biết thông cảm, ở một số phương diện có thể nói là hoàn hảo.

Tâm trạng ổn định, đây là một ưu điểm hiếm có.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Đường Nguyệt Thư hơi sa sút. Cô hiểu mình đang yêu xa, so với những lúc được bên nhau, phần lớn thời gian họ vẫn sẽ phải xa cách.

Phần lớn các cặp đôi yêu xa đều như vậy.

Có lẽ là vì trong vai trò người yêu, Lâm Xuyên quá hoàn hảo nên Đường Nguyệt Thư không nỡ cho lắm.

Nhưng cảm xúc này tồn tại hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự thật Lâm Xuyên rời đi, Đường Nguyệt Thư sẽ không nói lời giữ lại. Điều này không có ý nghĩa, cũng không nên.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đi đến cuộc xã giao hôm nay.

Giống như lời Lâm Xuyên nói vậy, sự nghiệp quan trọng hơn.

Là xã giao thì phần lớn đều không tránh khỏi việc uống rượu. Buổi tối lúc Đường Nguyệt Thư trở về chỗ ở đã là mười một giờ. Cô cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng thực ra chỉ là trạng thái hơi say.

Giờ này có lẽ Lâm Xuyên đã ở sân bay chuẩn bị cất cánh, cô còn nghĩ về nhà sẽ gửi tin nhắn cho anh.

Kết quả là cô lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu, không chỉ xe quen thuộc, biển số xe cũng quen thuộc.

Trong xe không có người.

Cô hơi sửng sốt. Sau đó như nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức tăng tốc vào thang máy, lên lầu.

Sau đó không ngoài dự đoán, khi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy một bóng dáng cao ráo ở góc rẽ. Anh đang nhàm chán cúi đầu xem điện thoại, không biết đang xem nội dung gì mà mặt mày trông rất dịu dàng, tư thế đứng của anh cũng thả lỏng.

Anh nghe thấy có động tĩnh liền nhìn qua, sau đó thì nhìn chăm chú.

Tiếng giày cao gót lại vang lên, anh được bạn gái ôm vào lòng. Hai cánh tay cô vòng quanh eo anh, thứ theo đó ập đến còn có mùi nước hoa trên người cô.

Dưới ánh đèn hành lang, Lâm Xuyên vững vàng đón lấy cái ôm của Đường Nguyệt Thư, nghe thấy cô ngẩng đầu lên trong lòng mình cất tiếng hỏi: “Không phải anh nói về sao? Sao anh lại ở đây?”

Lâm Xuyên đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc hơi rối của Đường Nguyệt Thư, giọng điệu coi như bình tĩnh. Anh nhẹ giọng nói: “Cảm thấy hôm nay em sẽ muốn gặp anh nên anh đã đổi vé, còn có thể ở lại chỗ em mấy tiếng. Anh có thể vào trong không?”

Có thể vào nhà cô không?

Lời hỏi của anh lịch sự và bình tĩnh, còn mang theo chút thân mật không rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment