Lâm Xuyên không bất ngờ khi vào nhà của Đường Nguyệt Thư. Anh đỡ cô, rõ ràng cô vừa mới uống rượu xong.
Trong phòng bật đèn, Đường Nguyệt Thư khom lưng đổi giày. Lâm Xuyên giúp cô cởi túi xách từ trên người cô rồi treo lên. Chiếc túi có in logo thương hiệu, anh để ý đến nhưng không rõ bạn gái anh chỉ tình cờ có một chiếc túi của thương hiệu này hay là cực kỳ yêu thích nó.
Kết quả là chỉ trong chớp mắt, anh thấy bạn gái mất thăng bằng rồi ngồi bệt xuống đất.
“…”
Đường Nguyệt Thư ngồi dưới đất, tạm thời không có hành động gì khác.
Lâm Xuyên khom lưng, bế cô kiểu công chúa. Anh còn ước lượng ở trên tay một chút, có lẽ là cảm thấy trọng lượng này quá nhẹ rồi.
“Bình thường em ăn gì mà nhẹ thế này?” Lâm Xuyên hỏi.
Tuy rằng anh rất nỗ lực cải thiện chế độ ăn uống của bạn gái, nhưng thật sự có nhiều lúc cô bận đến nỗi không kịp ăn.
Đường Nguyệt Thư vùi đầu ở trong lòng anh, không nói gì.
Sau khi Lâm Xuyên đặt người xuống sofa, anh đến phòng bếp rót một ly nước cho cô. Có một số việc trước lạ sau quen, anh tìm được lo mật ong trong bếp cô, pha một cốc nước mật ong ấm rồi mang ra cho cô.
“Nguyệt Thư, uống nước nào.” Anh đưa nước đến cạnh môi cô, giọng điệu dịu dàng.
Đường Nguyệt Thư tự cúi đầu rồi uống nước từ tay anh ấy.
Lâm Xuyên vươn tay giúp cô vén những sợi tóc dài rũ xuống, rồi đưa chúng ra sau gáy. Từ góc độ này, anh thấy cô có một nốt ruồi nhỏ ở phía sau tai trái. Làn da xung quanh rất trắng, làm cho nốt ruồi trông có phần tròn trịa và đáng yêu.
Anh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, cô hơi nghiêng đầu, khẽ cọ má vào mu bàn tay anh.
“Buồn ngủ à?” Lâm Xuyên hỏi cô.
“Hơi hơi.” Đường Nguyệt Thư nhắm mắt lại, nói.
Anh không vội làm gì, anh đứng dậy dọn dẹp qua phòng khách của cô.
Gần đây cô rất bận, bận đến mức vứt đồ đạc lung tung trong phòng khách mà không dọn dẹp, tóc rơi đầy sàn, khiến cả căn phòng trông không được sạch sẽ lắm.
Lâm Xuyên – cậu chủ bình thường chẳng động tay dọn dẹp ở nhà mình, vậy mà lúc này lại đang giúp bạn gái dọn dẹp phòng khách trong căn hộ cô thuê.
Một số bộ quần áo cô tiện tay cởi vứt đầy ở trên sofa. Sau khi anh hỏi xong, anh bỏ một số vào máy giặt.
Đồ đạc bị vứt lung tung được sắp xếp lại, sàn nhà cũng được quét dọn một lượt.
Chẳng qua lúc dọn dẹp, khi anh đi ngang qua Đường Nguyệt Thư, cô mở đôi mắt xinh đẹp nhìn bạn trai cởi áo khoác đang làm việc nhà, không kìm được mà đưa chân khẽ chạm vào bắp chân anh một cái.
Lúc đầu Lâm Xuyên không có phản ứng gì, nhưng khi cô lặp lại hành động đó vài lần, động tác của anh tạm dừng lại, sau đó nói với cô: “Đợi anh một lát.”
Giọng điệu vẫn không thay đổi.
Anh nói gì thì nói, còn cô chẳng thèm nghe. Nhưng sau khi anh dọn dẹp xong khu vực này và rời đi, cô không chạm vào anh được nữa.
Không thể không thừa nhận, cảnh tượng giống như một phú bà nằm dài trên sofa nhìn anh chàng đẹp làm việc nhà cho mình, đúng là rất đã mắt.
Lâm Xuyên từ tốn đi rửa tay, ngay cả động tác xắn ống tay áo cũng vô cùng gợi cảm.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy trước đây cô có cảm giác không sai. Anh đúng là kiểu “chồng nhà người ta” mà cư dân mạng hay nói.
Chờ đến khi Lâm Xuyên lại đây ngồi, cô hỏi: “Bình thường anh có đeo kính không?”
Lần này Lâm Xuyên chưa kịp hiểu cô đang nói gì, nhưng anh vẫn ăn ngay nói thật: “Không đeo, anh không cận. Làm sao thế?”
“Không có gì.” Đường Nguyệt Thư không có tiếp tục đề tài này.
Mãi đến một ngày nào đó sau này, khi nhìn thấy tạo hình của cô trong phòng livestream, anh mới chợt nhớ lại cuộc trò chuyện tối nay. Hôm đó, cô mặc một chiếc váy sơ mi trắng, để tóc đen dài thẳng, còn đeo một cặp kính gọng đen, trông vừa chín chắn vừa quyến rũ.
Khi đó Lâm Xuyên mới nhận ra bạn gái có một số sở thích nhỏ.
Đường Nguyệt Thư nắm lấy tay anh rồi ngắm nghía nó. Cô khá mê những bàn tay đẹp, bây giờ đang ở trong trạng thái say nên cô càng thành thật hơn.
“Tay anh thật là đẹp.”
Lâm Xuyên nghe cô khen ngợi xong, bật cười: “Em thích tay anh à?”
“Thích anh.” Đường Nguyệt Thư nhìn vào đôi mắt anh và nói.
Cuộc trò chuyện này chẳng khác gì đang tán tỉnh. Lâm Xuyên cố ý đổi vé để ở thêm với cô vài tiếng, cũng không chỉ để quét dọn vệ sinh.
Anh ghé sát lại, nhìn vào đôi mắt cô, hỏi: “Hôn môi nhé?”
Anh chỉ hỏi cho có lệ thôi, chẳng cần chờ cô đáp lại, anh đã cúi xuống hôn cô.
Sắp phải xa nhau, nụ hôn cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Đường Nguyệt Thư hơi tiếc nuối, cô chủ động vòng tay qua cổ anh, dang chân ngồi lên đùi anh.
Cơ thể anh khựng lại một chút, sau đó anh thuận theo tự nhiên mà ôm lấy eo cô. Trong không khí tràn ngập hơi thở mờ ám.
Rèm cửa ở phòng khách chưa kéo lên, bên ngoài là cảnh đêm ở Paris. Bên ngoài cửa sổ sát đất, các tòa nhà cao tầng cũng rực rỡ ánh đèn.
Từ vị trí trên cao, Đường Nguyệt Thư nhìn vào đôi mắt Lâm Xuyên một lát. Trong mắt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không khác gì với thường ngày.
Lúc làm việc, trong lòng anh không để tâm đến gì khác. Tuy rằng anh rất ôn hòa, nhưng cũng rất giữ khoảng cách với người khác.
Ánh mắt này cứ như là biết nói.
Đường Nguyệt Thư vươn tay khẽ v**t v* khuôn mặt của anh. Lướt từ đôi mắt xuống, đến mũi, rồi đến mặt, cuối cùng là môi.
Lâm Xuyên không có bất cứ ý phản kháng nào, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm. Chỉ là đôi mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
Cô cúi đầu hôn vào bờ môi của anh.
Động tác trên tay cô vô thức di chuyển qua nơi khác. Một bàn tay dừng ở trên cổ anh, một tay khác chống lên ngực của đối phương.
Việc anh có thói quen tập thể hình thường xuyên là điều không thể nghi ngờ.
Nụ hôn này còn triền miên hơn cả những lần trước, đặc biệt là khi Lâm Xuyên bắt đầu đáp lại. Anh vẫn duy trì vẻ dịu dàng, nhưng có lẽ động tác không có bình tĩnh như vẻ ngoài.
Bàn tay đặt ở trên người cô nổi rõ đường gân xanh. Một bàn tay khác vốn dĩ đang đặt ở trên sofa, nhưng anh thuận theo tự nhiên mà nhích lên chút, dừng ở trên bắp chân của cô.
Lòng bàn tay anh rõ ràng chạm vào làn da trên đùi cô. Anh dừng một lát, sau đó hơi lùi ra, khiến môi hai người tạo ra một khoảng cách nhỏ. Đường Nguyệt Thư hơi bất mãn, cô lại áp sát hôn môi.
Lâm Xuyên lại hôn môi cô một lát, lùi về sau, nói: “Tối nay em cứ để chân trần như vậy ra ngoài à?”
Ý của anh là cô không có mặc “thần khí tất da chân” của cô.
Bây giờ là đầu tháng tư, nhiệt độ không khí của Paris tăng lên không ít, nhưng sự chênh lệch giữa nhiệt độ ban ngày và buổi tối vẫn khá rõ.
Nhiệt độ bên ngoài vào buổi tối thấp, gió đêm cũng mang theo sự lạnh lẽo.
Cô mặc một chiếc váy len ôm sát người màu trắng ngà, kiểu tương tự váy đuôi cá, làm tôn dáng. Gấu váy dài gần đến mắt cá chân, rất dài, cho nên vừa nãy Lâm Xuyên không để ý rằng cô không mặc quần tất ở bên trong.
Bây giờ cô đã cởi áo khoác, quỳ gối trên người anh. Váy có độ co giãn, nhưng vẫn bị kéo lên, phần vải tụ lại phía trên đầu gối cô một chút và tay anh cũng gần như đang phủ lên vị trí này.
“Không lạnh.” Đường Nguyệt Thư không muốn lãng phí quá nhiều lời vào đề tài này. Cô ghé sát anh lần nữa, đi khám phá bờ môi anh.
Anh cũng rất phối hợp.
Hôn xong, cô cảm thấy quỳ mệt quá nên cô dứt khoát ngồi lên đùi của anh. Về chiều cao, cô thấp hơn Lâm Xuyên một chút. Anh khẽ động đậy đôi chân, cô trượt người về phía trước một chút, họ thật sự rất gần nhau.
Ở trên chiếc sofa bọc vải xanh cổ điển, họ quấn quýt hôn nhau.
Trai đơn gái chiếc, hơn nữa do cảm xúc sắp chia ly trào dâng, Đường Nguyệt Thư còn chủ động hơn trước.
Cô hôn cằm, cổ và yết hầu của anh.
“Lần này trở về, bao lâu nữa anh mới quay lại?” Đường Nguyệt Thư hỏi, trong giọng nói không nghe ra bao nhiêu ý giữ lại, thực tế cũng đúng là như vậy.
Cô không can thiệp việc anh đi công tác.
Lâm Xuyên dung túng để nụ hôn của cô rơi xuống những nơi có thể xem là nhạy cảm đối với anh. Sau khi nghe câu hỏi của cô, anh hơi im lặng. Một lát sau, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, đây là một động tác mang ý nghĩa trấn an.
“Anh không biết, nhưng nếu có thời gian anh sẽ đến đây.” Anh nói.
Mối tình yêu xa của họ khác với những cặp du học sinh yêu xa khác. Về mặt tài chính, Lâm Xuyên hoàn toàn không cần bận tâm đến vài tấm vé máy bay hay những chi phí phát sinh khi đến đây. Thứ duy nhất anh cần cân nhắc và đắt giá, đó là thời gian.
Nhưng dù là vậy, khi đối mặt với tình huống không thể cho bạn gái một thời gian cụ thể cho lần gặp tiếp theo, anh vẫn cảm thấy một sự bất lực khó diễn tả.
Sau khi Đường Nguyệt Thư yên lặng một lát, cô đến gần hôn lên môi anh, chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thôi.
Nhưng Lâm Xuyên ôm eo cô, không để cô lùi ra sau. Anh chủ động áp sát, đón lấy nụ hôn này, từ từ công chiếm thành trì của cô một lần nữa.
Tuy rằng mấy ngày qua bận, nhưng mỗi khi gặp mặt họ không hề thiếu những nghi thức cần thiết, mà ôm và hôn là hai trong số đó. Hai người họ chẳng còn là những người thiếu kinh nghiệm nữa.
Đặc biệt là Lâm Xuyên, anh vui khi cô tự chủ động tới tiếp cận anh.
Đường Nguyệt Thư ôm lấy cổ anh, cô cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng nặng nề.
Cô mở mắt, lúc nghỉ ngơi, cô ngước mắt nhìn anh. Vẻ mặt của anh bình tĩnh hơn rất nhiều so với cô. Nhưng khi anh mở miệng, lại bắt đầu vẻ quý ông lịch thiệp vô dụng kia.
“Anh có thể hôn vị trí khác không?” Đầu ngón tay của Lâm Xuyên dừng trên cổ cô. Đầu ngón tay hơi lạnh, từ từ trượt xuống xương quai xanh của cô, hoặc là di chuyển xa hơn một chút.
Cổ áo chiếc váy len cô mặc khá rộng, không đến mức lộ, nhưng vẫn có thể thấy một mảng da trắng ngần dưới xương quai xanh.
Lâm Xuyên nhẹ giọng nói: “Anh muốn để lại chút dấu vết.”
Có một số việc, trong hoàn cảnh nhất định thì nó sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Nhưng khi anh nói ra, hương vị sẽ thay đổi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô không trả lời.
Lâm Xuyên không nhận được câu trả lời từ bạn gái, nhưng trong ánh mắt cô anh thấy được sự đồng ý. Anh khẽ cười, áp sát cô.
Đường Nguyệt Thư cảm nhận được cơn ngứa ran trên cổ, cảm giác tê tê dại dại, nhưng sau đó chỉ còn lại một vệt ướt át.
Sau đó cô cảm nhận được nụ hôn của Lâm Xuyên trượt xuống thấp hơn.
Không còn dừng ở cổ nữa, nhưng sức lực dường như cũng theo đó mà mạnh hơn chút. Ngoài cái này ra, còn có hơi thở Lâm Xuyên phả lên làn da cô nữa, cảm giác đó có phần kỳ lạ khó diễn tả.
Cô đưa tay chống lên bả vai anh, nghe anh dựa vào ngực cô cất tiếng cười khẽ, hơi thở phả ra càng thêm nóng rực.
Tiếng cười của anh vào lúc này nghe khá là quyến rũ.
“Làm em đau sao?” Anh hỏi.
Trên da Đường Nguyệt Thư có lác đác mấy vết đỏ nhạt.
Cô lắc đầu, không phải đau, mà là cảm giác khác.
Cô giống như hơi khát nước, nhưng cô biết không phải vậy. Cô tiến lại gần và hôn anh, không đè nén sự khác thường đó.
Ngược lại, bàn tay đặt lên đầu gối cô của Lâm Xuyên hơi nhích lên, như chạm phải công tắc điện nào đó. Cuối cùng Đường Nguyệt Thư mới nhận ra chỗ nào không ổn. Cô định nhấc chân rời khỏi người anh, nhưng Lâm Xuyên đã đè cô xuống, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ đối diện với cô.
Căn phòng quá yên tĩnh, ánh đèn cũng là loại đèn sáng nhất, cô thấy hơi chói mắt.
Cuối cùng cô thấy được d.ục v.ọng trong mắt anh.
Họ yên lặng giằng co vài phút, trong vài phút đó, bàn tay phải của Lâm Xuyên đặt lên trên đầu gối cô một chút, ngón tay cái chậm rãi vẽ vòng trên da cô, không tiến thêm. Anh kiên nhẫn chờ, chuyện tiếp theo hoàn toàn phụ thuộc vào ý nguyện của Đường Nguyệt Thư.
Chút men say từ rượu tối nay vẫn còn vương lại, nhưng lúc này đầu óc Đường Nguyệt Thư tỉnh táo hơn khi nãy nhiều.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng hiếm khi mang theo chút chần chừ: “Nhưng mà chỗ em không có cái đó…”
Đường Nguyệt Thư không phải kiểu người nghe đến t.ình d.ục là biến sắc, nhưng cô thật sự chưa chuẩn bị.
“Có cần mua ngay không?” Giờ đặt giao hàng thì chắc mua được, cửa hàng tiện lợi dưới tầng gần nhà cô cũng có bán.
Lâm Xuyên bỗng bật cười, anh nói: “Không phải ý đó, không cần mua.”
Anh hôn môi cô, sau đó nhìn vào đôi mắt cô, nói: “Ý anh là, em cần anh phục vụ em một chút không?”
Trong đầu Đường Nguyệt Thư vẫn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc “phục vụ” mà anh nói có nghĩa là gì thì bàn tay anh đã nhẹ nhàng thăm dò một khu vực tương đối an toàn, chạm đến mép vải ren.
Đầu cô nổ tung.
Câu nói vừa rồi của cô đã thể hiện thái độ rằng cô đồng ý tiến triển đến giai đoạn không thuần khiết lắm đó với anh.
Trên thực tế, bọn họ chưa xác định quan hệ bao lâu, còn chưa đến hai mươi ngày. Nhưng cảm giác giữa người với người rất quan trọng. Nếu cảm giác không đúng, dù nhìn nhau mấy năm cũng chẳng thể ngủ chung một giường được.
Lâm Xuyên ghé sát lại muốn hôn cô, động tác trên tay cũng không dừng lại.
“Chờ một chút…” Đường Nguyệt Thư né tránh nụ hôn này, sau đó cô lùi về sau một chút. Lâm Xuyên cho rằng cô không đồng ý, tay cũng ngừng lại.
Nhưng ngay sau đó anh nghe thấy bạn gái anh nói nhỏ: “Cái đèn này chói quá, đổi cái khác đi…”
“Còn rèm cửa nữa.”
Công tác đèn nằm ở cửa, rèm cửa thì ở bên kia phòng khách.
Lâm Xuyên mỉm cười, anh đặt cô sang một bên: “Chờ anh chút.”
Sau đó, Đường Nguyệt Thư nhìn bóng lưng anh, thấy anh thay một chiếc đèn khác rồi điều chỉnh xuống độ sáng thấp nhất. Ánh sáng trước mắt đột nhiên dịu đi, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khi rèm cửa được kéo lại, căn phòng này giống như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Người đàn ông đối diện Đường Nguyệt Thư vừa bước tới vừa thong thả tháo đồng hồ trên cổ tay và chiếc nhẫn trên ngón trỏ phải. Hai món này được anh đặt lên bàn trà, đôi tay sạch sẽ, không còn món trang sức nào.
Lâm Xuyên ngồi xuống sofa lần nữa, anh vỗ vào chân mình: “Nguyệt Thư, đến đây.”
Anh muốn cô tự đi qua.
Thật ra anh ở ngay bên cạnh, nhưng không hiểu vì sao Đường Nguyệt Thư lại thấy xấu hổ với hành động sắp diễn ra.
Cảm xúc ấy hòa lẫn với nhiều cảm xúc khác, khiến lòng cô dâng lên cảm giác rung động.
Thế là dưới ánh mắt Lâm Xuyên, cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, một lần nữa ngồi lên người anh.
Anh không vội làm gì, giờ phút này, dường như ánh mắt anh còn mãnh liệt hơn cả những hành động kế tiếp.
***
Đường Nguyệt Thư tựa đầu lên vai Lâm Xuyên, hơi thở cô gấp gáp. Trong khi giọng nói của Lâm Xuyên vẫn không ngừng vang bên tai, tỉ mỉ hỏi han từng cảm nhận của cô.
Quần áo trên người vẫn xem như chỉnh tề, sự hỗn loạn chỉ diễn ra ở nơi mắt thường không thể nhìn thấy.
Tiếng cười khẽ của anh vang lên bên tai, bàn tay trái vốn rảnh rang của anh khẽ đưa lên xoa đầu cô như thể đang trấn an.
Nhưng tay trái của anh cũng chẳng rảnh rỗi được lâu. Về sau, Lâm Xuyên cũng không để ý Đường Nguyệt Thư đã cắn lên vai anh mấy lần nữa.
Anh rút một tờ khăn ướt lau tay, sau đó ôm bạn gái hồi lâu. Bàn tay chậm rãi vuốt dọc sống lưng cô, giọng nói dịu dàng không ngừng thủ thỉ, bất kể cô có đáp lại hay không.
Quá trình ấy không ngắn, nhưng Lâm Xuyên lại càng kiên nhẫn hơn lúc trước.
Anh thấy nước mắt Đường Nguyệt Thư mãi chẳng ngừng rơi, bèn nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào anh: “Vừa rồi anh làm em khó chịu à?”
Khi hỏi câu này, anh thấy trên mặt bạn gái còn vương nước mắt.
Sau đó cô lắc đầu.
Lâm Xuyên: “…”
Trong lòng anh nảy ra một ý nghĩ khác, vì thế anh hỏi cô một câu khác.
Đường Nguyệt Thư không có phản ứng lại anh.
“…”
Có vài giọt nước mắt sinh lý là không thể kìm nén được.
Hiểu biết của Lâm Xuyên về cơ thể phái nữ đến từ những tiết học sinh lý trước đây và những kiến thức anh vô tình nghe được trên mạng bấy lâu. Anh biết rõ phản ứng cơ thể của mỗi người mỗi khác, nên lúc này không hề hoảng loạn.
Anh ôm bạn gái, thỉnh thoảng hôn cô.
Mãi đến khi người trong lòng dần bình tĩnh lại, ngẩng gương mặt vẫn còn vương nước mắt hỏi anh: “Anh có cần em giúp không?”
“Dĩ nhiên Lâm Xuyên không phải Liễu Hạ Huệ(*). Anh nhìn người bạn gái xinh đẹp động lòng người trước mặt, sao mà thật sự không có ý nghĩ gì. Đàn ông vốn chẳng phải sinh vật chỉ biết theo đuổi tình yêu thuần khiết.
(*)Ý chỉ bậc thánh nhân vô dục vô cầu, dù người đẹp ngồi bên, ôm vào lòng cũng không có ý nghĩ đen tối.”
Anh vươn tay lau nước mắt cho cô, giọng điệu dịu dàng: “Sau này sẽ tính sau, đêm nay không được.”
Sau khi ôm một lúc lâu, Đường Nguyệt Thư đột nhiên nói: “Em muốn đi tắm.”
Ngay sau đó, cô đi xuống khỏi đùi anh. Sau đó không lâu, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Lâm Xuyên ngồi trên sofa, anh nghe thấy tiếng nước, sau đó yên lặng rót ly nước đá cho mình.
Uống nước đá xong hay là nắm ở trong tay, cũng không mang lại bao nhiêu hiệu quả giúp anh bình tĩnh.
Điều này làm cho Lâm Xuyên nhận ra một sự thật trước kia anh không muốn thừa nhận lắm: Đó là đôi khi đàn ông thật sự không bằng cầm thú.
Anh không ngại mắng cả chính mình.
Dù sao tiếng nước trong phòng tắm chưa dừng lại, Lâm Xuyên chỉ có thể cầm di động để dời lực chú ý.
Đến khi Đường Nguyệt Thư bước ra khỏi phòng tắm, cô đã qua giai đoạn bị trêu chọc đến mức rối bời, tiến vào giai đoạn hiền giả.
Nhưng vì sắp phải xa Lâm Xuyên một khoảng thời gian khá dài, cô vẫn tiến lại gần anh.
Ánh mắt cô dừng ở trên quần anh, định nói lại thôi.
Đương nhiên Lâm Xuyên chú ý đến ánh mắt của cô, chẳng qua anh biết rồi mà vẫn cố tình hỏi: “Em nhìn gì?”
“Quần của anh…” Đường Nguyệt Thư tạm dừng một lát: “Phải làm sao bây giờ?”
Cô không mất trí nhớ, cô nhớ rõ vừa rồi đã làm dơ quần anh. Chỉ là Lâm Xuyên mặc quần đen, không nhìn kỹ thì khó mà nhìn ra.
Dù không nhìn ra, trong lòng của cô vẫn cảm thấy là lạ.
Lâm Xuyên khẽ cười: “Trong xe anh có quần áo dự phòng, chờ đến sân bay anh sẽ đổi. Em hài lòng chứ?”
Đường Nguyệt Thư không nói gì nữa.
Lâm Xuyên nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em nên nghỉ ngơi đi.”
“Vậy anh còn ở đây bao lâu nữa?”
Từ lúc họ vào phòng đến lúc cô tắm rửa xong, đã tốn không ít thời gian.
Đường Nguyệt Thư không biết anh đổi vé bay sang mấy giờ.
Lâm Xuyên nghe vậy, đầu tiên là đưa ảnh màn hình thông tin chuyến bay rồi đưa cho cô xem. Sau đó anh ngước mắt nói: “Còn khoảng bốn mươi phút nữa. Sếp Đường cần dịch vụ dỗ ngủ không?”
“…”
Tựa như chuyến bay mà anh đặc biệt đổi lịch tối nay chính là để phục vụ bạn gái.
Lâm Xuyên bước vào phòng ngủ của cô lần nữa.
Kể từ đầu tháng ba, sau lần cô bị sốt cao và phải vào viện, anh luôn giữ chừng mực khi bước vào nơi ở của cô, chứ đừng nói đến phòng ngủ.
Thiết bị livestream và dụng cụ vẽ của Đường Nguyệt Thư được đặt ở một góc. Nếu có ai vào phòng, nhìn thấy những thiết bị này cũng sẽ nghi ngờ nghề nghiệp của cô có phải liên quan đến livestream hoặc ca hát hay không.
Lần này, Lâm Xuyên đường hoàng bước vào phòng ngủ của cô. Anh nhìn cô chui vào chăn, sau đó nghiêng người nằm nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự mong đợi đối với dịch vụ dỗ ngủ.
Họ nắm lấy tay nhau.
Trong lúc cô tắm rửa, anh cũng rửa sạch tay của mình. Hiện giờ trên tay anh còn thoang thoảng mùi nước rửa tay.
Cô không có lý do gì mà ghét bỏ cả.
Đường Nguyệt Thư không nhớ lần cuối cùng cô nghe kể chuyện trước khi ngủ là từ năm bao nhiêu tuổi. Giờ đột nhiên được nghe lại, cô cảm thấy khá mới mẻ.
Tất nhiên, cũng có thể là vì giọng của người kể chuyện trước khi ngủ rất dễ nghe.
Giọng của Lâm Xuyên thật sự phù hợp để dỗ ngủ. Sau khi nghe xong một câu chuyện, cơn buồn ngủ lại kéo đến với cô, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Hoặc có thể nói rằng cô hơi nuối tiếc chưa muốn ngủ, lát nữa anh phải rời đi rồi. Cô vẫn muốn nhìn anh thêm một chút.
Cô nằm trên giường hỏi anh: “Anh là người Hong Kong, vậy anh biết hát tiếng Quảng Đông không?”
Mặc dù cô nghe không hiểu, nhưng dựa vào số lần ít ỏi nghe Lâm Xuyên nói tiếng Quảng Đông với người khác, cô cảm thấy khi anh nói tiếng Quảng Đông trông thật cuốn hút.
Có lẽ cái bộ lọc “cuốn hút” này cũng chỉ vì cô nghe không hiểu mà tự động thêm vào thôi.
“Em muốn nghe gì?” Lâm Xuyên hỏi.
Đường Nguyệt Thư ngẫm nghĩ vài giây, sau đó cô hỏi: “Anh biết hát bài ‘Khung hình’ chứ?”
Thỉnh thoảng, cô cũng lướt qua các nền tảng mạng xã hội đang hot trong nước. Gần đây, tài khoản của cô như bị bài hát này xâm chiếm, lướt thấy rất nhiều video liên quan.
Nhưng không thể không thừa nhận, bài hát này rất êm tai.
Sau khi nghe vài lần, trong đầu Đường Nguyệt Thư toàn là giai điệu đó. Đáng tiếc là khi cô hát theo, chỉ có thể dựa vào phiên âm để học nên không chuẩn lắm.
Lâm Xuyên cầm di động tra lời bài hát, hát bài này cho cô nghe.
“… Cuốn lấy, hôn lấy, liệu gió xuân có níu giữ được em không?
Cuốn lấy, hôn lấy, người ôm đóa hoa Tulip đó là anh sao?
Cuốn lấy, hôn lấy, thơ ca đang ca tụng tình yêu sao?
Chụp và ghi lại từng khoảnh khắc của tình yêu…”
Tiếng Quảng của Lâm Xuyên chắc chắn có thể coi là dễ nghe. Có lẽ vì anh khá quen thuộc với bài hát này, nên khi hát cũng không có nguy cơ lệch tông, nghe rất dễ chịu.
Anh còn chưa hát xong thì anh đã thấy cô ngủ rồi. Giọng của anh nhỏ dần, cho đến khi dừng lại.
Anh đứng ở bên mép giường nhìn cô một lát, đến khi sắp đến giờ bay anh mới nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay cô. Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Trước khi đi anh còn không quên tắt đèn cho cô.
Chiếc máy giặt lúc trước còn đang hoạt động giờ đã dừng lại. Anh chu đáo đến mức bỏ quần áo vào máy sấy, chắc chắn máy sấy đã bắt đầu chạy rồi anh mới rời đi, còn không quên mang theo rác.
Lâm Xuyên, đúng là một người đàn ông của gia đình.
Trước khi chuyến bay thẳng từ Paris đến Hong Kong ở sân bay Charles de Gaulle cất cánh vào rạng sáng năm giờ sáng nay, Lâm Xuyên ngồi trong khoang hạng nhất không quên gửi tin nhắn báo cáo cho cô bạn gái đã ngủ say.
Paris, đối với người Hong Kong mà nói thì nó chỉ là một địa điểm du lịch xa xôi hoặc nơi công tác. Nhưng đối với anh, nó giống như trở thành một nơi thuộc về trái tim anh.