Đường Nguyệt Thư ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà và suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.
Sau đó cô lập tức kéo chăn che kín đầu.
Vài chục giây sau cô mới thò tay ra khỏi chăn để lấy di động của cô. Nó nằm ở ngay trên tủ đầu giường của cô.
Đầy pin.
Về ký ức liên quan đến di động, tối hôm qua trước khi ngủ cô chắc chắn không có cầm, có lẽ là trước khi đi Lâm Xuyên đã sạc giúp cô.
Anh thật sự chu đáo.
Chỉ là từ tối qua đã có thể nhận ra rằng khi ở riêng anh cũng là người đàn ông không đứng đắn.
Di động hiện tin nhắn của Lâm Xuyên, là thông báo trước khi máy bay cất cánh. Đường Nguyệt Thư tính toán thời gian, chắc là bây giờ anh chưa xuống máy bay.
Cô chỉ có thể trả lời tin nhắn rằng khi nào anh xuống sân bay nhớ báo cho cô.
Lâm Xuyên mới bước lên máy bay về nước chưa bao lâu, Đường Nguyệt Thư đã rất dễ dàng cảm thấy cuộc sống của cô thiếu đi điều gì đó. Không phải cô quen với sự hiện diện của anh, trái lại anh đã phá vỡ cuộc sống vốn có chút tẻ nhạt của cô bấy lâu nay.
Cô đoán, có thể anh sẽ có cảm giác tương tự như cô.
Họ đối với nhau tuyệt đối là một sự tồn tại mới mẻ.
Tình yêu cũng là một cách sống để tìm kiếm sự k.ích thích.
Khiến người ta mê đắm, nhưng cũng dễ lạc lối trong đó.
Đường Nguyệt Thư hiểu rõ một điều, mối quan hệ giữa cô và Lâm Xuyên thích hợp hơn với câu “Sống cho hiện tại”.
Cô không có nhiều thời gian để buồn bã vì chuyện Lâm Xuyên về nước, chỉ là yêu xa thôi, đâu phải là họ không còn liên lạc nữa.
Sau khi tỉnh dậy và rửa mặt xong, Đường Nguyệt Thư cũng dần điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô có tiết buổi sáng.
Sau khi đạt giải trong cuộc thi, danh tiếng của cô tăng lên rõ rệt, không chỉ giới hạn trên mạng nữa. Nhiều bạn cùng lớp đã từng xem livestream hoặc video của cô, có người còn thẳng thắn nói rằng bọn họ là fan của cô.
Ngay cả giáo sư giảng dạy cũng có ấn tượng về cô.
Đương nhiên, điều này có lẽ cũng liên quan đến việc cô là một trong số ít gương mặt châu Á trong lớp.
Không biết có phải vì cái gọi là người nổi tiếng thì nhiều thị phi không, nhưng Đường Nguyệt Thư rõ ràng cảm nhận được số lượng nam sinh xung quanh cô ngày càng gia tăng, thậm chí không ít người còn là đồng hương.
Việc du học sinh gắn kết với nhau ở nơi đất khách quê người vốn là điều bình thường. Khi mới sang đây, Đường Nguyệt Thư cũng đã tham gia những nhóm du học sinh đó vì để học hỏi kinh nghiệm từ các đàn anh đàn chị, nhanh chóng thích nghi với cuộc sống du học.
Nhưng cô không có cực kỳ thân thiết với ai cả.
Gần đây, có không ít người tìm cách kết bạn với cô qua nhiều kênh khác nhau. Vì bận rộn với công việc của studio và việc tuyển dụng nhà thiết kế, cô sợ bỏ sót tin nhắn quan trọng, nên hầu hết các lời mời kết bạn đều được cô chấp nhận.
Điều này cũng dẫn đến không ít tin nhắn quấy rầy xuất hiện.
Vào buổi chiều, cô nhận được tin nhắn của Lâm Xuyên, nói là anh đã xuống máy bay.
Anh không tùy tiện gửi tin nhắn cho cô, mà đợi đến khi thấy cô trả lời rồi mới hỏi rằng có thể gọi điện hay không.
Đường Nguyệt Thư vừa mới gửi tin rằng “Có thể”, bên kia nhanh chóng gọi điện thoại đến.
“Chào buổi chiều.” Giọng của Lâm Xuyên vang lên, cô còn hơi hoảng hốt, anh nói: “Anh vừa mới về nhà, hôm nay em bận sao?”
Bận, tất nhiên là cô bận rồi. Buổi sáng cô đi học, buổi chiều theo dõi tiến độ của studio, đồng thời cô còn phải chú ý đến thông tin tuyển dụng.
Cô cần phải tuyển nhân viên.
Họ trò chuyện vài câu, sau đó Lâm Xuyên im lặng vài giây ở trong điện thoại rồi bỗng nói: “Anh muốn hỏi một chút, trải nghiệm tối qua của em có ổn không?”
“…”
Trong công việc hay cuộc sống thì Lâm Xuyên luôn cố gắng hành xử như luôn có cô ở bên cạnh. Anh hy vọng biết được liệu màn thể hiện của anh tối qua có sai sót nào không, hoặc có điểm nào cần cải thiện hay không.
Đường Nguyệt Thư rõ ràng im lặng một lúc lâu, sau đó cô mới hỏi: “Anh cảm thấy sao?”
Anh muốn cô trả lời sao đây?
Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc tới cô đã vô thức nhớ lại đủ loại hình ảnh vào tối hôm qua.
Cô ở trong lòng anh run rẩy, nước mắt sinh lý không kìm được mà cứ rơi xuống. Cơn kh*** c*m vừa xa lạ vừa mãnh liệt giống như thủy triều nhấn chìm cả người cô.
Lâm Xuyên nói: “Anh muốn nghe em nói.”
Đường Nguyệt Thư hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng nói: “Ổn, anh rất tuyệt, cho nên đêm nay em muốn trải nghiệm một lần nữa. Anh muốn nghe mấy câu như vậy à? Nhưng em nói thì bây giờ anh cũng không thể lập tức đến đây.”
Anh cứ bắt cô kể cảm giác trải nghiệm làm gì?
Người đã cách xa ở ngàn dặm rồi còn thích trêu chọc cô đúng không?
Tốc độ nói chuyện của cô cực kỳ nhanh, khiến Lâm Xuyên nghe xong mà hơi ngẩn người.
Một lát sau anh cười khẽ: “Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Lời nói mang theo chút giận dỗi của cô ở trong điện thoại khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Tất nhiên, cũng có thể là vì trong mắt anh, cô đã được bao phủ bởi quá nhiều bộ lọc rồi.
“Nếu em nói không thoải mái thì sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Chẳng lẽ anh nói xin lỗi à?
Kết quả Lâm Xuyên cười khẽ, nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Anh nói “Lần sau.”
Mỗi câu nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng lại toàn là lời trêu chọc.
Cô không biết nên nói gì mới ổn, nhưng cô có thể xác định rằng nghe được giọng nói của anh làm tâm trạng cả cô trở nên tốt hơn.
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.” Đường Nguyệt Thư nói.
Bây giờ trong nước đang là buổi tối, vốn dĩ Lâm Xuyên thức trắng cả đêm để chạy ra sân bay, cô không biết anh có ngủ ở trên máy bay không, nhưng anh thật sự nên nghỉ ngơi sớm chút.
“Được, vậy bình thường em nhớ chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ, đừng làm bản thân chết mệt.”
Chênh lệch múi giờ tận bảy tiếng, những lời dặn dò mà Lâm Xuyên nói ra, cô có thể nghe theo hay không thì cũng khó nói.
Ngay từ đầu, ấn tượng mà Đường Nguyệt Thư để lại cho anh chính là cô đủ liều mạng.
Khi đó hai người vẫn là người chưa liên quan gì đến nhau, Lâm Xuyên chỉ đánh giá cao sự nỗ lực của cô. Bây giờ, anh sẽ đau lòng.
Đường Nguyệt Thư ngoài miệng nói vâng, sau khi cúp máy, cô vẫn tiếp tục bận rộn.
Năng lực hành động của cô luôn rất tốt. Hiện giờ đối với cô mà nói, đã không còn là giai đoạn vạn sự khởi đầu nan nữa.
Đây là một thời cơ đáng để tranh thủ.
Mà Đường Nguyệt Thư cũng không phụ lòng cơ hội này.
Studio của cô được hoàn thành bằng tốc độ nhanh nhất, tất cả vật dụng văn phòng đều được đưa vào trong vài ngày.
Cô còn mua một ít đồ khử formaldehyde, tuy không biết có tác dụng hay không, nhưng dù sao cô cũng phải mua chút gì đó.
Những nhà thiết kế trong xưởng thiết kế trang phục mà cô từng hợp tác trước đây vẫn là đối tác của cô. Trong thời gian ngắn, những đơn đặt hàng thiết kế riêng mà cô nhận được vẫn cần sự giúp đỡ của bọn họ.
Danh tiếng là thứ được tích lũy từng bước một, Đường Nguyệt Thư may mắn hơn so với người khác ở chỗ cô đã chuẩn bị tài khoản cá nhân của mình từ trước. Nhờ có tài khoản cá nhân và giành được giải thưởng, con đường của cô đã bớt gập ghềnh hơn.
Nói tiếp, cô chưa từng trải qua thất bại. Có lẽ là bởi vì may mắn, cũng có lẽ là bởi vì cuộc sống trước đây đã mang đến cho cô nền tảng thẩm mỹ và phong cách.
Cuộc sống của cô thật sự khá hối hả, mỗi ngày cô bận rộn công việc đến nỗi không quan tâm đến giấc ngủ và ăn uống.
Những lời Lâm Xuyên dặn dò quả thật không sai, nhưng cô cũng không làm theo.
Phần lớn thời gian họ sẽ gọi điện thoại hoặc là liên lạc qua video mỗi ngày. Lúc nào bận quá, họ sẽ nhắn tin qua lại do chênh lệch múi giờ.
Chỉ là rất nhiều lúc, sau khi Đường Nguyệt Thư livestream xong, cô sẽ trả lời tin nhắn của Lâm Xuyên, anh sẽ trả lời lại hoặc là gọi điện thoại cho cô ngay lúc đó.
Cô cảm thấy cách làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Xuyên cũng không lành mạnh lắm. Có đôi khi cô còn khuyên ngược vài câu để anh đi ngủ sớm một chút.
Mỗi lần như vậy Lâm Xuyên sẽ hơi im lặng, nhưng mà giọng điệu của anh vẫn mang theo ý cười.
Nhưng cũng bởi vì thế, Đường Nguyệt Thư cảm thấy trong chuyện làm việc và nghỉ ngơi không chỉ có mỗi mình cô không lành mạnh, cô đột nhiên cảm giác cân bằng hơn nhiều.
Thức khuya hầu như sẽ không gây chết người.
Cô cảm thấy cô nắm chắc mức độ này rất tốt.
Tình cảm của cô và Lâm Xuyên thật ra vững bước phát triển. Anh là một người yêu được cho là rất tốt, thành thục đẹp trai, tính cách tốt, còn kiên nhẫn.
Đến nỗi những thứ khác, về sau có cơ hội sẽ mở khóa tiếp.
Công việc của Lâm Xuyên trông không hề nhàn rỗi, điều này dẫn đến việc nhiều lúc họ phải liên lạc lệch giờ nhau.
Đường Nguyệt Thư dành phần lớn thời gian bận rộn với sự nghiệp của cô, cô căn bản không rảnh quan tâm đến những thứ khác.
Cô nhận đơn đặt hàng tư nhân đầu tiên kể từ khi sáng lập thương hiệu tới nay, mỗi ngày có không ít việc bận.
Mà bất tri bất giác, cô và Lâm Xuyên đã nửa tháng chưa gặp mặt nhau rồi.
Từ chưa có quan hệ gì đến xác định quan hệ, rồi đến yêu xa, thật ra chỉ là chuyện xảy ra trong vòng hơn một tháng.
Đường Nguyệt Thư không thể không cảm khái rằng thời gian trôi qua rất nhanh.
Cho đến một ngày cô nhận điện thoại của Giang Thanh Dã, câu đầu tiên cô nhận được đó là: “Sinh nhật năm nay của cậu định tổ chức như thế nào?”
Những lời này gợi lên trí nhớ của Đường Nguyệt Thư, cô chợt nhận ra, sắp đến sinh nhật cô rồi.
Cuối tháng tư, cô sẽ chính thức bước vào tuổi 23.
Nhìn vào độ tuổi này, quả thật cô còn rất trẻ. Xét đến thành tựu Đường Nguyệt Thư đạt được hiện giờ, cô tuyệt đối là một người có năng lực nổi bật trong đám người.
Nhưng trong các gia đình cùng đẳng cấp, những người đồng trang lứa được đổ nhiều tiền để bồi dưỡng ra, xuất sắc hơn Đường Nguyệt Thư thì nhiều như lá rụng.
Tuy rằng lâu lắm rồi cô chưa liên lạc lại với mẹ cô, nhưng cô nghe nói có một người anh họ chỉ lớn hơn cô ba tuổi, từ lúc vừa lên đại học đã vào công ty nhà mình, sớm độc lập gánh vác công việc. Một người khác là chị họ cùng tuổi với cô, nhưng lớn hơn một xíu thì đi theo con đường chính trị.
Tuổi tác không hoàn toàn đại diện cho năng lực và kinh nghiệm.
Đường Nguyệt Thư cũng phải cảm ơn hai người anh chị họ không liên lạc này. Có lẽ là do trong người chảy một phần tư huyết thống chung, nên khi đối mặt với bọn họ, cô có chút tâm lý hiếu thắng.
Loại tâm lý hiếu thắng này không phải là muốn giỏi hơn bọn họ ở mọi mặt mà rất cụ thể. Cô không hy vọng sau này khi gặp mặt vào các dịp lễ Tết, các anh chị em họ của cô mỗi người đều hăng say nói về sự nghiệp và ước mơ của bọn họ, mà cô chỉ có thể nói về chuyện trang sức và nuôi dạy con cái.
Sau khi Đường Nguyệt Thư cắt đứt quan hệ với gia đình thì cô đến Paris. Lúc trước ngoại trừ vẫn duy trì chút liên lạc với Đường Thước Diễn, những người khác thì cô không liên lạc, huống chi đấy là những người họ hàng không quá thân thiết.
Quả thật sợi dây ràng buộc giữa Đường Nguyệt Thư và nhà ngoại chắc hẳn là mẹ của cô. Tuy nhiên, bởi vì cô không phải kết tinh của tình yêu, dẫn đến việc quan hệ từ nhỏ đến lớn với ba mẹ khá bình thường. Cô thân thiết với lão Đường nhiều hơn bởi vì ông cho cô nhiều tiền. Mà sau khi mẹ cô tái hôn và di dân thì đã rất lâu rồi cô chưa từng gặp lại bà.
Ngay cả đứa em gái cùng mẹ khác cha kia cô cũng chưa từng gặp qua.
“Đường Nguyệt Thư, cậu có muốn tôi tìm người qua Paris chơi với cậu vài hôm cho vui không?” Giang Thanh Dã thấy cô mãi chưa trả lời, dứt khoát đề nghị.
Dựa theo trước kia, sau khi Đường Nguyệt Thư 18 tuổi, các bữa tiệc sinh nhật đều được tổ chức linh đình.
Nhà họ Đường sẽ tổ chức cho cô buổi tiệc rất long trọng, bạn bè riêng của cô cũng tụ họp và tổ chức nhiều buổi tiệc.
Ngay cả năm ngoái, tiệc sinh nhật cô cũng rất long trọng.
Năm nay thì khác.
Bên tai cô yên tĩnh đến mức cô quên cả ngày sinh nhật của mình.
“Thôi khỏi.” Đường Nguyệt Thư từ chối, cô nói: “Không cần thiết phải làm mấy loại nghi thức này. Dạo này tôi bận lắm, không có thời gian.”
Giang Thanh Dã không ngạc nhiên lắm khi nghe cô từ chối, cô ấy chậc một tiếng: “Mặc dù cậu không có ở đây, nhưng dạo này cậu vẫn là trung tâm của đề tài đấy. Cậu có biết rằng nhiều người muốn hẹn cậu để đặt lễ phục không?”
Đường Nguyệt Thư ừ một tiếng, rủ mắt xuống: “Tôi biết.”
Hầu hết mọi người ở nơi này đều vì cô mà đến. Nó không liên quan gì đến việc cô giành được giải thưởng, khả năng cao bọn họ muốn trải nghiệm chút cảm giác được cô chủ Đường phục vụ, cho nên dù tốn tiền cũng thấy đáng.
Huống chi đẳng cấp hiện giờ của Đường Nguyệt Thư còn chưa đến mức có thể định giá ngang với nhà thiết kế hàng đầu.
Bất kể là người có quen biết với cô, hay đơn giản chỉ là muốn gây chuyện, chúng đều khiến cho cô trở nên được chú ý hơn.
Cho nên bây giờ thứ cô cần nhất đó là một người trợ lý.
Cô cần người đó giúp cô trao đổi mọi nhu cầu và các vấn đề khác.
“Gần đây còn không có thời gian, chờ sau này rảnh rỗi sẽ kiếm tiền từ bọn họ.”
Giang Thanh Dã vui vẻ: “Cậu không nhận ra có người lập nhóm muốn gây phiền phức cho cậu à? Sao còn muốn kiếm tiền từ bọn họ? Từ khi nào mà cậu trở nên rộng lượng đến vậy?”
Đường Nguyệt Thư không cảm thấy có gì to tát, cô nói: “Kiếm tiền mà, có gì mà phải ngại.”
“Vậy cậu tính đón sinh nhật thế nào đây?” Cô ấy nói: “Đừng nói với tôi là cậu định ôm bản thiết kế của cậu mà qua sinh nhật đấy nhé.”
“Bản thiết kế của tôi thì sao chứ?” Cô rất không phục: “Về sau chúng nó sẽ biến thành những bộ quần áo xinh đẹp đến cạnh tôi đó.”
“Được, được rồi.” Giang Thanh Dã nghiêm túc nói với cô: “Anh họ cậu liên lạc với tôi, nói ba cậu muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, bảo cậu về nhà đi.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Đôi khi suy nghĩ của lão Đường thật sự khiến cho người ta đoán không ra.
Đường Nguyệt Thư còn nhớ rõ bởi vì người chồng chưa cưới xuất hiện bất ngờ đó mà cô cãi nhau ầm ĩ với ba ruột. Khi đó, lão Đường không lựa lời mà nói rằng cô sống nhờ vào ông bao nhiêu năm nay, đương nhiên phải nghe lời ông về chuyện hôn nhân.
Lúc ấy cô cũng nổi giận, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô lập tức đáp trả: “Sống nhờ vào ba thì sao? Ba sinh con mà không nuôi thì ba sinh làm gì? Nếu ba thật sự không muốn nuôi thì lúc đó ba đừng chỉ biết làm cho sướng. Lúc sinh con không biết nuôi con tốn tiền à? Giờ ba lại lấy cái gọi là ơn nuôi dưỡng để ép buộc chuyện hôn nhân của con sao? Ba nằm mơ đi!”
Cô sẽ không nói chuyện vớ vẩn như trả tiền nuôi dưỡng lại cho ông, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ.
Sinh con là phải nuôi, Ngọc Hoàng đại đế tới đây cũng phải làm theo nguyên tắc bất di bất dịch này.
Cho nên bây giờ mới nói, sự tự giác lớn nhất của một người trưởng thành đó là đừng sinh con bừa bãi.
Lời này của cô làm lão Đường tức giận đến mức kêu cô cút ngay tại chỗ.
Đường Nguyệt Thư cũng biết rằng tranh cãi bằng miệng lưỡi sẽ gặp xui xẻo, cho nên cô rất khí khái kéo hành lý của mình bỏ đi.
Cho tới bây giờ, cô còn chưa chịu nhận thua, ba cô ở thủ đô hình như sắp mất hết thể diện rồi.
Không biết ông chỉ chăm chăm giữ cái thể diện đó thì có kiếm sống nổi không.
“Tôi không về, bận lắm.” Giọng điệu của Đường Nguyệt Thư vẫn thong thả: “Nếu cậu có thời gian thì chuyển lời một chút. Nếu ông ấy thật sự nhớ con gái thì lật xem ảnh chụp trước kia của tôi, nhìn vật nhớ người cũng rất tốt.”
“…”
Giang Thanh Dã đánh giá: “Miệng lưỡi của cậu cũng sắc bén ghê, đủ độc, ba ruột cũng không tha. Cậu thật sự không sợ ba cậu bay đến Paris bắt cậu à?”
Đường Nguyệt Thư: “Không đến mức đó. Trừ phi ngày nào đó tôi nói cho ông ấy biết, bậc vai vế của ông ấy lên rồi.”
Sau khi nghe hiểu những lời này, cô ấy cười ha ha một lúc lâu: “Tôi không dám nghĩ đến cảnh sau này cậu về nước thật sự mang theo con lai trở về.”
“…”
Đường Nguyệt Thư không bảo cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật cho cô. Bây giờ cô cảm thấy bản thân cứ yên lặng trải qua ngày sinh nhật cũng không tệ.
Sau sự náo nhiệt thật ra là trống rỗng, chẳng bằng ngay từ đầu đừng xem trọng ngày này.
Trước kia Đường Nguyệt Thư không hiểu yêu hận tình thù của người lớn lắm. Không phải cô không biết bản chất hôn nhân giữa ba mẹ ngay từ đầu, lúc đó cô cho rằng ba mẹ có thể chịu đựng đến khi cô lên cấp hai mới ly hôn. Có thể bởi vì cô là con gái, mà bọn họ muốn có một đứa con trai, nhưng không biết vì sao sau đó không sinh nữa, mà còn ly hôn.
Cuối cùng ba mẹ cô đều gặp được tình yêu đích thực, đều có đứa con khác.
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư không đến mức bi quan cho rằng sự ra đời của cô là điều không ai mong đợi, những ưu đãi cô nhận được suốt những năm qua không phải giả. Chỉ là nghiêm túc ngẫm lại, những bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trước kia, hình như chẳng có mấy ý nghĩa.
Bây giờ muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, nói không chừng cũng chỉ để giữ thể diện thôi.
Giang Thanh Dã xác định dạo gần đây cô thật sự rất bận rộn, cũng thật sự không cần bạn bè làm bạn, cuối cùng cô ấy mới hơi tiếc nuối từ bỏ ý nghĩ thuê cả chiếc máy bay đưa đám bạn đến chúc mừng sinh nhật cô.
Cô ấy muốn địa chỉ của Đường Nguyệt Thư, định gửi quà sinh nhật cho cô.
Trái lại cô cũng không khách sáo với Giang Thanh Dã.
Vào thời điểm này năm ngoái, Đường Nguyệt Thư lục tục nhận được quà sinh nhật. Nhưng năm nay cô không ở trong nước, người muốn tặng quà cũng không biết đưa đến đâu. Đưa đến nhà họ Đường thì bọn họ đều biết cô đang cãi nhau ầm ĩ với người nhà. Đưa đến Pháp thì người biết địa chỉ của cô chỉ lác đác vài người.
Giang Thanh Dã sẽ không tùy tiện tiết lộ địa chỉ của cô.
Điều này làm cho Đường Nguyệt Thư giảm bớt không ít phiền phức. Năm nay quả thật cô không muốn ứng phó với các quan hệ xã giao.
Cô cúp máy.
Sau khi cô nhìn thấy tin nhắn WeChat gần đây, cô phát hiện rằng có không ít tin nhắn bị cô xem nhẹ. Cũng có người hỏi địa chỉ, hoặc là trực tiếp chuyển khoản.
Đám người này quả thật rảnh rỗi không có việc gì làm, có mấy người cô không trả lời tin tức mà vẫn cứ liên tục nhắn tin tới.
Có người nói rằng đã xem livestream của cô, là fan của cô.
Nịnh hót quá.
Đường Nguyệt Thư thật sự lười ứng phó nên cô không trả lời.
Bình thường cô không tùy ý chặn và xóa tài khoản như vậy, trừ phi sau này cô không có ý định qua lại nữa.
Không ai biết được nguồn quan hệ hiện giờ có thể dùng cho sau này hay không. Có thể chịu đựng những người đó thì cô quyết định vẫn tiếp tục chịu đựng.
Dạo này nhiệt độ ở Paris coi như hợp lòng người, Đường Nguyệt Thư có nhiều sự lựa chọn ăn mặc hơn.
Càng ngày càng tới gần sinh nhật của cô. Sau khi đến cuối tháng tư, Đường Nguyệt Thư không thể không cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Gần đây cô bận rộn như Lâm Xuyên, ngay cả việc họ gọi điện cho nhau cũng ít đi.
Lâm Xuyên dường như đang theo dõi hạng mục lớn gì đó, theo như lời anh nói đó là phương diện đầu tư bất động sản. Liên quan đến những thứ quá chuyên nghiệp Đường Nguyệt Thư nghe không hiểu, anh cũng không thể tùy tiện nói với cô.
Sự chênh lệch múi giờ giữa Hong Kong và Paris khiến việc liên lạc của họ trở nên bất tiện hơn.
Hơn nửa tháng không gặp mà thôi, mặc dù có chút nhớ nhung, nhưng Đường Nguyệt Thư nghĩ đến những cặp tình nhân ngoại quốc nửa năm mới được gặp một lần trong nhóm, cô cảm thấy họ như vậy vẫn còn ổn chán.
Đường Nguyệt Thư không nhắc tới chuyện sinh nhật của cô.
Thứ nhất là thời gian bọn họ ở bên nhau không lâu. Thứ hai là tất cả mọi người bận rộn, không cần phải trải qua những thứ này.
Cô vẫn chia sẻ cuộc sống hàng ngày với Lâm Xuyên một cách bình thường.
Mong muốn chia sẻ được gọi là biểu hiện của tình yêu.
Đường Nguyệt Thư không biết giữa cô và anh có thể có bao nhiêu tình cảm, nhưng cho tới bây giờ, anh đúng là người trò chuyện mà cô cảm thấy hứng thú nhất.
Loại bạn trò chuyện có thể thoả mãn chút sở thích trong quá trình video call lúc đêm khuya, chẳng hạn như mở hai cúc áo gì đó.
Trên mặt Lâm Xuyên sẽ hiện lên vẻ bất lực, nhưng anh vẫn dung túng cô.
Đường Nguyệt Thư càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt của cô không tệ.
Ngày sinh nhật, Đường Nguyệt Thư tăng ca đến chín giờ tối ở phòng làm việc của đối tác hợp tác. Đây không phải cô chủ động tăng ca, mà là bị động.
Cô vừa đo thông số cơ thể cho vị khách đặt lễ phục đầu tiên, ai ngờ lúc còn ở phòng làm việc cô đã có linh cảm. Cô lập tức bôi bôi vẽ vẽ hồi lâu, cuối cùng lúc cô đột nhiên ngẩng đầu thì bên ngoài đã tối đen.
“…”
Cô thu dọn đồ đạc rồi về nhà. Về giờ này nên cô bắt xe.
Trước đây cô từng nghe mấy chuyện rất vô lý. Đi taxi bên này có thể sẽ bị tài xế cướp bóc, nhưng cô chưa từng gặp phải chuyện vô lý như vậy.
Lúc đi xe taxi về đến dưới tầng, đã muộn rồi. Đường Nguyệt Thư chưa ăn gì cả, cô tính trở về nấu tạm gì đó.
Lúc này thật ra cô không nhớ hôm nay là sinh nhật của cô.
Dạo này bận rộn quá, hôm qua vừa qua mười giờ đêm, mấy người Giang Thanh Dã đã canh đúng giờ bên Paris để gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Đường Nguyệt Thư, lời chúc đầy chân thành. Cộng thêm quà sinh nhật được hậu thuẫn bởi sức mạnh của tiền bạc, chúng đã được đến tay của cô rồi. Sinh nhật năm nay coi như đã kết thúc từ đêm qua.
Đường Nguyệt Thư nghĩ như vậy.
Cho nên hôm nay sau khi rời giường rồi bận rộn làm việc, cô bỏ chuyện sinh nhật hôm nay ra sau đầu.
Nghĩ đến cũng không có gì để ăn mừng.
Khi Đường Nguyệt Thư ở trên xe taxi cô còn trả lời tin nhắn mà Lâm Xuyên đã gửi hai tiếng trước. Anh hỏi hôm nay cô làm gì, cô làm gì nói đó.
Lúc đi thang máy lên tầng, cô không cảm thấy có gì không đúng.
Cho đến khi mở cửa nhà mình, nhìn về phía phòng khách sáng ngời, cô sửng sốt một chút.
Người sống một mình đôi khi ra ngoài sẽ quên tắt thiết bị điện. Đường Nguyệt Thư bắt đầu nghi ngờ bản thân, kết quả cùng lúc đó cô nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng bếp.
Cô ở cửa nhìn vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy dáng người cao ráo đang bận rộn trong phòng bếp, máy hút khói đang vui vẻ hoạt động.
Nếu như không phải cách bày biện xung quanh nhìn quen thuộc, có thể cô sẽ nghi ngờ cô vào nhầm phòng. Nhưng trên đời này không có tên trộm nào từ tốn nấu ăn trong bếp cả.
Người biết mật mã nhà cô, hình như chỉ có một.
Đường Nguyệt Thư không nhận ra tiếng hít thở của cô vô thức nhẹ đi, ánh mắt của cô lại nhìn về phía phòng bếp lần nữa. Bên trong thoang thoảng mùi đồ ăn, người đang quay lưng dường như nghe thấy tiếng mở cửa, xoay người lại.
Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên nhìn nhau.
Cô vẫn sửng sốt một chút.
Lâm Xuyên đưa tay tắt bếp, lập tức bước tới nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ, nhân vật chính của ngày hôm nay.”
“Sao anh lại…” Biết?
Lâm Xuyên nghe xong nửa câu đầu đã đoán được câu tiếp theo, anh nói: “Lúc trước anh xem sơ yếu lý lịch của em nên nhớ ngày sinh nhật không khó.”
Người có tâm, tự nhiên biết cái gì nên nhớ kỹ.
Anh dang rộng cánh tay với cô, nhướn mày: “Ôm một cái không?”
Đường Nguyệt Thư nhào vào trong lòng anh.
Cảm giác đã lâu không gặp.
Ngay cả cái ôm cũng lâu lắm rồi.
“Anh đến lúc nào vậy?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Lâm Xuyên nhìn đồng hồ, cười nói: “Khoảng hai tiếng trước. Vốn dĩ anh muốn chờ em trở về mở cửa, nhưng anh mua bánh kem, không bỏ tủ lạnh sẽ nát bánh.”
Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng.