Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 45

Lâm Xuyên nấu cho cô một bát mì Dương Xuân, có thể nói đây là phiên bản cao cấp. Nó có trứng chiên ốp la, bên trên trải một tầng tôm, còn có hai cái nấm đông cô được cắt thành hình chữ thập.

Bình thường cô không thích ăn hành nên anh không cho vào.

Trên nước mì lấp lánh những vệt dầu nhỏ như sao, bốc hơi nghi ngút, trông cực kỳ khiến người ta thèm ăn.

Vốn dĩ bụng của Đường Nguyệt Thư đã đói cồn cào, bát mì của anh làm thật đúng lúc.

Lúc cô ăn mì rất yên tĩnh. Lâm Xuyên ngồi đối diện cô nhìn cô, tựa như ngày đó anh đột nhiên xuất hiện ở Paris, sau khi cô hạ sốt đã nấu cháo trắng và đồ ăn kèm cho cô.

“Anh muốn nếm thử tay nghề của anh không?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Tay nghề nấu nướng của Lâm Xuyên thì khỏi phải bàn. Cô lâu lắm rồi không được ăn món nào được mang ra trực tiếp từ căn bếp nhà mình.

Cô không có nói đến mấy loại thức ăn bán thành phẩm lấy trực tiếp từ trong tủ lạnh ra rồi nấu là ăn ngay, cũng không phải các loại thức ăn nhanh trong nước được Giang Thanh Dã mang đến từ xa.

Lâm Xuyên nhìn cô nhẹ giọng nói: “Không, anh đã ăn trên máy bay rồi, lát nữa anh cùng em ăn bánh kem.”

Đường Nguyệt Thư cảm thấy cô đúng là có chút dở hơi, bị một bát mì Dương Xuân lấp đầy tim.

Đổi lại là trước kia, nếu có người bị lừa gạt bởi một bát mì như thế, cô chỉ cảm thấy người đó bị thần kinh.

Nhưng bây giờ chuyện này lại rơi vào người cô, cô không có cách nào áp chế sự rung động của mình.

Trước đó Lâm Xuyên cũng không biết cô lại đối đãi qua loa với sinh nhật của cô như vậy. Anh còn hơi lo những thứ anh chuẩn bị sẽ trở nên dư thừa, nhưng nhìn thấy tình hình hiện giờ thì cũng xem như vừa vặn.

Nhìn bạn gái ăn mì sạch sẽ, ngay cả nước mì cũng uống hết, trong lòng Lâm Xuyên có cảm giác thành tựu. Nhưng anh cảm thấy nơi như Paris thật sự không dễ nuôi người.

Khi Đường Nguyệt Thư ăn bát mì này, lúc vị giác bắt đầu được đánh thức, cô hơi muốn khóc. Nhưng vì ngồi trước mặt bạn trai, cô vẫn cần giữ chút thể diện, cho nên chỉ khựng lại một chút rồi nuốt nước mắt vào trong.

Lâm Xuyên không để cô rửa chén, anh ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không phải vì để bắt người mừng sinh nhật rửa chén.

Lúc này cô đã mơ hồ cảm thấy, mức độ quen thuộc với phòng bếp này của anh đã hoàn toàn vượt qua cô rồi.

“…”

Đường Nguyệt Thư ở phòng khách cầm di động trả lời chút tin nhắn, sau đó cô nhìn thấy anh vừa lau tay vừa đi ra khỏi phòng bếp. Trên người anh không phải bộ âu phục thường ngày, mà là bộ đồ bình thường trông rất đơn giản. Nhưng bởi vì vóc dáng và diện mạo của anh, làm cho bộ đồ trông rất xuất sắc.

Lần này đôi tay Lâm Xuyên không mang trang sức gì. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ chưa đầy một tiếng nữa là đến mười hai giờ.

“Bây giờ em còn ăn nổi bánh kem không?” Anh hỏi.

Đường Nguyệt Thư thành thật lắc đầu, cô nói: “Em có thể đi tắm trước không?”

Tuy hôm nay cô không chạy đến chỗ khác, nhưng dù gì cô ở bên ngoài lâu rồi, cô cảm thấy sau khi tắm rửa mới thật sự bước vào trạng thái thư giãn.

Lâm Xuyên không có ý kiến gì, anh nói: “Vậy mau lên, chúng ta phải ước nguyện trước mười hai giờ đêm.”

Sau đó cô vào phòng tắm.

Không mất nhiều thời gian, cô đã mặc áo ngủ hoa nhỏ của mình bước ra, trên đầu còn đeo băng đô tai mèo.

Điều này càng khiến cô trông như sinh viên còn đi học, lập tức kéo dài chênh lệch với người đi làm như Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên nhận thức rất rõ chuyện anh đang hẹn hò với một người bạn gái nhỏ hơn vài tuổi.

Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng thấy được chiếc bánh sinh nhật của cô. Đó là một chiếc bánh kem rất nhỏ, chỉ lớn khoảng bốn tấc, kiểu dáng không khác gì mấy loại bánh mà cô biết, là kiểu dáng rất đơn giản, nhưng trong sự đơn giản ấy vẫn toát lên vẻ tinh tế.

Logo trên bánh kem đến từ một cửa hàng bánh ngọt khá nổi tiếng ở Paris.

Lâm Xuyên thắp nến cho cô, hơn nữa rất hiểu chuyện cầm di động: “Em ước đi, anh chụp cho em một tấm ảnh.”

Từ vlog trên mạng xã hội lúc đầu của cô có thể nhận ra rằng cô hẳn là một người rất thích ghi lại cuộc sống. Về phần cô có phải là người thích chia sẻ hay không, điều này không thể nào xác định được.

Đường Nguyệt Thư nhắm mắt lại, vào lúc này trong đầu cô hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Con người ai cũng có lòng tham, cô không thể chỉ ước một điều ước. Cô hy vọng sự nghiệp của cô thành công, cũng hy vọng trở thành chỗ dựa vững chắc của bản thân, còn hơi tham lam hy vọng anh có thể ở bên cạnh cô lâu một chút.

Có người quả thật chỉ vỏn vẹn vài tháng đã bước vào trong cuộc đời của cô.

Lúc cô mở mắt, cô đối diện với con ngươi chứa ý cười của Lâm Xuyên, anh hỏi một câu: “Em ước gì?”

Đường Nguyệt mở miệng, lời nói ra lại thành: “Không phải nói điều ước ra sẽ mất linh sao?”

Lâm Xuyên cũng không phải người tra hỏi cặn kẽ đến cùng, anh nhẹ giọng cười, thay đổi một cách hỏi khác: “Vậy điều ước đó có anh không?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Thỉnh thoảng anh sẽ đột ngột trêu chọc, không phải lúc nào cô cũng có thể chống đỡ được.

Cô nhìn vào mắt anh, anh vẫn kiên nhẫn như trước.

Trước đây Đường Nguyệt Thư thích hỏi lại, nhưng lúc này, cô nuốt câu hỏi vừa mới trào lên trong miệng và đổi thành câu khác.

Chỉ còn hai từ: “Có anh.”

Sau khi nghe hai từ này, ánh mắt Lâm Xuyên khẽ chuyển động, càng dịu dàng hơn.

Anh cười, nói với cô: “Cảm ơn em.”

Đến lúc này, anh vẫn còn nhớ giữ phép tắc của anh.

Đường Nguyệt Thư ăn bánh sinh nhật của cô. Mấy ngày trước, Giang Thanh Dã còn dò hỏi cô muốn cô ấy chuẩn bị bánh sinh nhật không, lúc đó cô từ chối.

Không phải cô rất thích ăn bánh sinh nhật một mình. Nhưng vào giai đoạn này, đối với cô mà nói thì sự nghiệp quan trọng hơn, cô không dành nhiều thời gian đi chơi cùng bạn bè được.

Khi ăn bánh kem, cô suy nghĩ không ít chuyện.

Ngay cả lúc Lâm Xuyên ăn, dáng vẻ anh trông cũng rất đẹp mắt.

Cô không khỏi nhìn chằm chằm anh một lát. Trước đêm nay, đã hai ba tuần rồi họ chưa gặp nhau. Bình thường họ sẽ gọi điện và trò chuyện video, nhưng đa phần thời gian của hai người không khớp nhau, dù có gọi điện cũng không thể trò chuyện lâu lắm.

Sau khi ăn bánh kem, còn một ít thời gian, họ ngồi xuống ở chiếc sofa không lớn lắm. Đường Nguyệt Thư rót nước cho cô và anh.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, họ chưa có nói chuyện đàng hoàng. Đường Nguyệt Thư ngước mắt, trong nháy mắt đối diện với anh, anh cũng nhìn qua. Họ chỉ đối diện nhau vài giây, bầu không khí đã trở nên mờ ám hơn.

Lâm Xuyên cúi đầu hôn cô một cái. Nụ hôn rất mềm nhẹ, anh nhẹ nhàng quấn lấy cánh môi cô vài giây.

Tựa như chỉ vì kể ra sự tương tư mấy ngày nay.

Anh vươn tay ôm cô lên đùi anh. Hai người ôm nhau theo tư thế đối mặt, ngoài ra không có hành động thân mật nào khác, như thể chỉ là để gần nhau về mặt khoảng cách vật lý.

Đường Nguyệt Thư cần cái ôm như thế.

Cô nhắm mắt, ôm lấy anh, cô áp má vào anh, tư thế rất thân mật. Lâm Xuyên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Trong vài phút đó, không ai nói gì cả, thẳng đến khi Đường Nguyệt Thư bỗng cảm thấy tay mình lạnh đi.

Cô cúi đầu nhìn, Lâm Xuyên đeo một chiếc đồng hồ lên cổ tay trái của cô.

“Sinh nhật vui vẻ.” Giọng của anh vang lên, anh nói: “Đây là quà của em. Em thích chứ?”

Ánh mắt Đường Nguyệt Thư dừng lại nơi cổ tay trái, là một chiếc đồng hồ đeo tay lấy tông trắng làm chủ đạo, rất lấp lánh. Bên trong lẫn bên ngoài mặt đồng hồ đều được gắn đầy kim cương, thấp thoáng còn ánh lên sắc vàng hồng.

Cô không phải người không nhìn ra thương hiệu hay giá trị của một món đồ.

Cô nhìn chăm chú chiếc đồng hồ trên cổ tay một lúc mới hỏi: “Nếu em đem chiếc đồng hồ này đi bán đồ cũ thì có bán được một triệu tệ không?”

Lâm Xuyên nghe cô hỏi vậy thì bật cười: “Có khi còn hơn đấy, em có thể hỏi giá vài nơi, xem chỗ nào ra giá cao hơn.”

“…”

“Dĩ nhiên, nếu em thật sự thiếu tiền, anh hy vọng điều đầu tiên em nghĩ đến là tiêu tiền của anh, chứ không phải bán đồ anh tặng.” Anh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào túi áo khoác của cô.

“Về sau em cứ dùng tấm thẻ này.”

Lần nào Lâm Xuyên cũng dùng hành động thực tế để chứng minh rằng cái cách cô định nghĩa về anh chưa từng sai. Cứ đưa tiền như vậy không phải Thần Tài thì còn là gì nữa?

Đường Nguyệt Thư lại móc tấm thẻ ra khỏi túi, phối hợp với đồng hồ trên cổ tay mà nhìn, bỗng chốc lặng thinh, không kịp trở tay.

Hồi lâu sau, cô nhấc mí mắt nhìn anh, nói ra lời thật lòng: “Lâm Xuyên, sao tiền của anh lại dễ moi thế này?”

Anh rộng rãi đến mức cứ như định mua đứt cả người cô vậy.

Lâm Xuyên bị lời cô nói chọc cười, thuận theo logic của cô mà nói: “Không moi tiền của anh, em còn định moi của ai?”

Đối với anh mà nói, số tiền ấy chẳng đáng là gì.

“Anh cho em nhiều quá, em sẽ mất đi động lực phấn đấu.” Đường Nguyệt Thư nói.

Ví như trước đây cô vốn không có bao nhiêu chí tiến thủ, hoặc luôn tự an ủi bản thân rằng với xuất thân của cô, dù sau này có cố gắng cũng không thay đổi được gì.

Nhưng hiện thực lại tát cô một cú đau điếng, khiến cô hiểu ra dù là ba ruột cũng không nhất định đáng tin.

Lâm Xuyên nghe vậy bật cười, nắm lấy tay cô: “Anh chỉ muốn nói với em rằng anh sẽ luôn là hậu thuẫn của em thôi.”

Đường Nguyệt Thư nhìn anh một lát, chốc sau mới hỏi: “Anh không sợ em nhắm vào tiền của anh à?”

“Nếu tiền của anh cũng là một trong những lý do khiến em thích anh, vậy anh chỉ thấy may mắn vì mình có chút tài sản, đủ để không bị em loại khỏi phạm vi lựa chọn của mình.” Lâm Xuyên đáp.

Giọng anh vẫn luôn dịu dàng và điềm tĩnh như thế, trầm thấp như lúc cô mới gặp anh. Nhưng lúc này đây, anh lại như một gã hồ ly tinh chính hiệu, mê hoặc lòng người.

Paris là nơi rất hợp cho những cuộc tình tươi đẹp, cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng chịu tin câu nói này.

Sự xuất hiện của Lâm Xuyên mang đến cho cô quá nhiều rung động nằm ngoài kế hoạch.

Gần đến mười hai giờ đêm, Lâm Xuyên còn đặc biệt nói với cô một câu “Sinh nhật vui vẻ” lần nữa.

Anh là kiểu đàn ông rất coi trọng nghi thức trong đời sống, nhưng không hề rườm rà.

Sau mười hai giờ, sinh nhật hai mươi ba tuổi của Đường Nguyệt Thư trôi qua, cô cũng chính thức bước vào một tuổi mới.

Cô cúi đầu chủ động hôn lên môi anh, anh đảo khách thành chủ biến nó thành một nụ hôn sâu. Đến lúc sau, cuối cùng cô mới sực nhớ ra một chuyện khác.

“Lần này anh đến Paris, định ở lại bao lâu?”

Lâm Xuyên lấy di động của anh ra, mở một trang rồi đưa cho cô xem.

Đường Nguyệt Thư thấy thông tin vé máy bay trên đó, ngay tối ngày mai… À không đúng, qua nửa đêm rồi, chính xác là tối hôm nay.

Cô hơi ngạc nhiên: “Anh phải đi sớm vậy sao?”

Lâm Xuyên ừ một tiếng, anh nói: “Dạo này dự án anh đang theo dõi sắp hoàn thành, anh phải về.”

Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm anh một lúc lâu: “Anh không có thời gian thì có thể không đến mà.”

“Nhưng anh vẫn có thời gian cho sinh nhật của em.” Anh cười nói: “Anh không bận đến thế đâu, thật đấy.”

Nói dối.

Điện thoại của Lâm Xuyên vẫn còn trong tay Đường Nguyệt Thư, động tác vô thức vuốt màn hình khiến giao diện chuyển sang trang khác. Cô thấy được thông tin khách sạn anh ở lại tối nay.

Anh thật sự chỉ ở lại được đúng một đêm.

Cô im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy tối nay anh có muốn ở lại không?”

Khi cô nói ra câu đó, rõ ràng Lâm Xuyên sững lại trong thoáng chốc.

Lúc này trong nhà chỉ có hai người họ, vốn dĩ Đường Nguyệt Thư đã ngồi trên đùi anh, tư thế này cũng chẳng có bao nhiêu khoảng cách.

“Em đang mời anh ở lại tối nay sao?” Không biết lúc này Lâm Xuyên có được coi là đã biết còn cố hỏi hay không: “Vậy anh ngủ ở đâu?”

“Nhà em chỉ có một cái giường.” Lúc nói, Đường Nguyệt Thư nhìn vào mắt anh, giọng điệu hơi chậm lại, nhưng nhanh chóng tiếp lời: “Nên anh chỉ có thể ngủ chung giường với em thôi.”

Lâm Xuyên nghe xong bật cười: “Anh còn tưởng em sẽ bắt anh ngủ sofa hay nằm đất chứ.”

“Với lại…” Anh bổ sung: “Dù là thế anh cũng sẵn lòng ở lại. Em có chắc muốn để anh ngủ cùng giường không?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô cũng đâu đến mức người ta đã ở lại đây rồi mà không cho ngủ giường đàng hoàng, còn bắt anh ngủ sofa hay nằm ngủ dưới đất.

Chưa nói đến chuyện cô vừa nhận quà và thẻ của anh. Ghế sofa nhà cô thật sự không đủ rộng cho anh nằm, ngủ dưới đất lại càng không cần thiết.

Cô không định yêu đương kiểu thuần khiết làm gì.

Đường Nguyệt Thư gật đầu: “Phải, anh cũng ngủ giường.”

“Còn một chuyện nữa.” Lâm Xuyên ngước mắt nhìn cô, giọng anh không giấu nổi ý cười: “Em có biết là bây giờ sắp sang tháng năm rồi không? Vài hôm nữa anh được nghỉ, lúc đó sẽ bay sang nữa.”

Ngày Quốc tế Lao động, một kỳ nghỉ lễ vô cùng trọng đại ở trong nước. Tuy ở Hong Kong không có khái niệm điều chỉnh ngày nghỉ, nhưng nếu muốn tranh thủ tạo thành kỳ nghỉ dài mấy hôm thì vẫn có cách xoay xở.

Đường Nguyệt Thư nghe đến đó còn hơi mơ màng. Cô du học chưa đến một năm, vậy mà đã không còn nhạy bén với ngày nghỉ trong nước đến thế.

Dù vài hôm nữa vẫn sẽ gặp lại, Lâm Xuyên vẫn lấy được tư cách ngủ cùng từ bạn gái.

Anh nói: “Vậy anh đi tắm trước.”

Trong phòng khách có một chiếc ba lô đen không thuộc về Đường Nguyệt Thư, là của Lâm Xuyên. Hiển nhiên anh vừa xuống máy bay là chạy thẳng tới chỗ cô.

Anh thả cô xuống, lấy quần áo cần thay ra khỏi ba lô ngay trước mặt cô, nhưng không chỉ có mỗi thứ này, anh còn lấy ra cả đồ dùng cá nhân, dao cạo râu các thứ.

“…”

Đường Nguyệt Thư chợt cảm thấy không được tự nhiên.

Cô đang trơ mắt nhìn một người đàn ông bước vào cuộc sống của cô, không phải kiểu âm thầm từng chút một. Lâm Xuyên là người có lễ độ, trước khi bước vào cuộc sống của ai đó, anh còn hỏi ý kiến họ, là cô đồng ý để anh bước vào.

Sau khi anh đi vào phòng tắm của cô, cuối cùng cô cũng phản ứng lại. Cô quay về phòng ngủ, nhìn quanh phòng một lượt rồi bắt đầu dọn dẹp, gom mấy cái áo ngực và quần áo cô tiện tay vứt ra ngoài lại, nhét hết vào tủ, còn cúi xuống sàn nhặt vài sợi tóc.

Đường Nguyệt Thư không biết đã bao nhiêu lần nghi ngờ, với tốc độ rụng tóc hiện tại của cô, liệu cô có sớm trở thành người hói đầu không.

May mà tóc cô vốn dày, vẫn còn vốn liếng tiếp tục rụng.

Từ ngày Đường Nguyệt Thư chuyển vào căn nhà này, giường của cô chưa từng có người thứ hai nằm ngủ, Lâm Xuyên sẽ là người đầu tiên.

Bình thường cô không có sở thích ngủ chung chăn gối với người khác, trường hợp ngủ cùng Giang Thanh Dã ngày trước là chuyện khác, không tính vào.

Giang Thanh Dã thân thiết với cô.

Lâm Xuyên và cô ấy hoàn toàn không phải cùng một trường hợp.

Khi Lâm Xuyên tắm rửa xong và tiến vào phòng ngủ, cô đã dọn lại cả giường.

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng anh đi lại bên ngoài. Chờ đến khi anh bước vào phòng, cô bỗng cảm thấy một chút áp lực.

Phòng ngủ của Đường Nguyệt Thư thật ra không nhỏ, chỉ là cô cần phải dành ra một phần khá lớn để làm khu vực làm việc.

Khi cả hai người cùng ở trong phòng ngủ, cô cảm thấy chật chội, không phải là sự chật chội về không gian vật lý.

Sự hiện diện của anh từ trước đến nay đều mạnh mẽ.

“Anh tắm xong rồi.” Khi Lâm Xuyên bước tới, anh nói một câu như thế. Đường Nguyệt Thư ngửi thấy mùi sữa tắm và dầu gội của cô trên người anh.

Điều này làm cho cô bỗng nhớ đến trước kia, khi họ vẫn là quan hệ thuê và bị thuê bình thường. Cô và anh cùng tham gia tiệc, trùng hợp lại dùng chung một loại nước hoa, bởi vì trên người họ có mùi nước hoa giống nhau nên họ bị người ta hiểu lầm quan hệ.

Trước đó là hiểu lầm, bây giờ thì không phải.

Đường Nguyệt Thư yên lặng lấy máy sấy tóc cho anh, trên tóc anh vẫn còn vương những giọt nước.

Lâm Xuyên ngồi ở vị trí cô làm việc thường ngày để sấy tóc, tiếng máy sấy tóc vang lên “ù ù”. Cô hơi ngỡ ngàng với kiểu hình thức sinh hoạt giống như ở chung này.

Đường Nguyệt Thư không tiếp tục đợi ở trong phòng ngủ.

Đêm nay cô rửa mặt lâu hơn so với ngày thường.

Chính cô đã bảo anh ở lại. Tuy nhiên khi thật sự muốn cùng chung chăn gối thì trong lòng cô lại là người đầu tiên muốn rút lui.

Chờ đến khi cô trở lại phòng ngủ lần nữa, Lâm Xuyên đã ở trên giường chờ cô. Anh rất hiểu chuyện mà nằm ở bên trong. Lúc này anh đang cầm di động không biết xem cái gì.

“Ngủ à?” Lâm Xuyên hỏi cô.

Đường Nguyệt Thư ừ một tiếng: “Ngủ.”

Bây giờ không còn sớm nữa, đã tầm một giờ sáng ở Paris.

Đường Nguyệt Thư đặt di động lên tủ đầu giường, lúc này cô nên chơi di động một lát để xoa dịu cảm xúc của mình. Nhưng khi ngồi trên giường, cô vẫn buông di động xuống.

Cùng lúc đó, Lâm Xuyên có hành động. Anh nghiêng người lại gần, cũng đặt di động của anh lên tủ đầu giường, ngay bên cạnh di động của cô.

Lâm Xuyên hỏi cô: “Tắt đèn sao?”

Đường Nguyệt Thư không trả lời, cô trực tiếp vươn tay tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm vào trong bóng đêm, họ không nhìn rõ gương mặt của nhau. Cô nghe thấy Lâm Xuyên khẽ cười.

Tiếp đó là những tiếng động sột soạt, cô và anh đều nằm xuống.

Xung quanh tối om, dễ che giấu đi ít cảm xúc mất tự nhiên.

Đường Nguyệt Thư cũng không rõ cảm xúc lạ lẫm này từ đâu ra. Rõ ràng vào cái lần trước khi Lâm Xuyên đi, họ đã làm chuyện thân mật hơn.

Sau khi nằm xuống, khoảng cách giữa họ rất gần. Họ đắp chung một chiếc chăn, cộng thêm đây là một chiếc giường rộng một mét rưỡi, mà Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư đều không phải người có thân hình nhỏ nhắn.

Họ yên tĩnh nằm thẳng trong phút chốc.

Có lẽ bởi vì quá tối, Đường Nguyệt Thư nằm một lát thì thấy bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cô vẫn chưa bình tĩnh hẳn.

Cô nằm gần anh, anh chạm vào tay cô ở trong chăn, ngay sau đó anh rất tự nhiên mà nắm lấy, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Đầu ngón tay của họ nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay và làn da của nhau.

Vẫn là Đường Nguyệt Thư không kìm nén được trước. Cô buông tay trở người, khi đối mặt với anh, cô nói: “Em muốn hôn anh.”

Cô vừa dứt lời, trong bóng tối đã có người vươn tay chạm vào gáy của cô. Giây tiếp theo, một nụ hôn chính xác rơi xuống.

Lâm Xuyên thuận theo động tác ấy, đưa tay v**t v* sau gáy cô, hôn lấy cô.

Đường Nguyệt Thư nếm thấy mùi kem đánh răng còn sót lại trong miệng. Cô không phân biệt được là của cô hay của anh, nhưng đầu lưỡi của cô vẫn luôn bị anh cuốn lấy.

Thế tấn công của Lâm Xuyên dữ dội hơn cô tưởng.

Vì quá tối nên âm thanh họ phát ra lại càng rõ ràng hơn. Đường Nguyệt Thư nghe thấy âm thanh hôn ướt át này, cũng nghe thấy tiếng thở của anh.

Tiếng hít thở của họ dồn dập hơn.

Đường Nguyệt Thư cảm nhận được tay anh đang từ từ di chuyển đến gương mặt cô. Lòng bàn tay lướt nhẹ qua mặt cô rất ấm áp.

Lâm Xuyên chống người dậy, anh ở phía trên cô, rồi tiếp tục hôn xuống.

Không ai nói gì, hoặc trong màn đêm này, lời nói trở nên vô cùng dư thừa.

Tay của Đường Nguyệt Thư tự nhiên đặt ở trên vai anh.

Chẳng qua trong quá trình này, nó vô thức lướt xuống dưới.

Lâm Xuyên lại cười.

Nút áo ngủ trên người anh trong quá trình này dường như tự bung ra. Đường Nguyệt Thư không kịp đề phòng mà sờ được làn da anh.

Đây là vị trí gì, đương nhiên cô hiểu rõ.

Vẫn là câu nói kia, không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy.

Lâm Xuyên vươn tay nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn gương mặt cô.

“Có phải em muốn sờ hay không?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Chỉ là lúc hôn, cô có chút không điều khiển được tay của cô.

“Chúng ta đổi vị trí được không?” Lâm Xuyên lại cúi thấp đầu, nói chuyện ở bên tai cô, hơi thở của anh phả vào sau tai cô. Đường Nguyệt Thư vô thức rụt người lại.

Sau đó, anh không còn đè lên người cô nữa, anh nằm thẳng xuống, nhưng một bàn tay của cô vẫn bị anh nắm trong tay.

Anh bảo cô ngồi dậy, vì vậy Đường Nguyệt Thư chống người dậy, nhìn anh từ trên cao trong bóng tối.

Dưới ánh sáng này, rất khó để nhìn đồ vật.

Đường Nguyệt Thư cảm nhận rõ được tay cô bị anh dẫn dắt và thăm dò men theo phần bụng anh lên phía trên từng chút một. Lòng bàn tay của cô lướt qua những đường nét cơ bắp, cô không khỏi thầm cảm thán về vóc dáng của anh.

Mặc dù không phải tận mắt thấy, nhưng sờ s.oạng trong bóng đêm như thế, cũng đủ để cô cảm thấy nóng bừng mặt.

Nút áo ngủ trên người Lâm Xuyên xem như bị cởi ra hết.

Cô chạm vào vải áo ngủ của anh, là loại rất trơn mượt.

Khi cô hướng lên trên, Lâm Xuyên bỗng thả lỏng tay. Đường Nguyệt Thư hơi ngạc nhiên, tiếp đó cô nghe thấy anh nói: “Nguyệt Thư, em tự mình tới.”

Cô muốn thăm dò gì thì tự mình tới.

Lòng bàn tay của cô dừng ở vị trí kia, di chuyển trên hay dưới đều tiến thoái lưỡng nan.

Giọng anh mang theo ý cười, ngay cả tiếng hít thở cô cũng nghe thấy được.

Nhưng rất nhanh, Đường Nguyệt Thư cử động, cô lựa chọn hướng lên trên. Cùng lúc cô hướng lên trên, cô cúi đầu hôn Lâm Xuyên.

Khi đụng đến nơi nào đó, cô khẽ cào thử. Anh không phản ứng gì, anh thật sự để cô tùy ý thăm dò. Thẳng đến khi khớp ngón tay của cô cong lại, cọ nhẹ vào điểm nào đó, cô nghe thấy tiếng rên trầm khàn phát ra từ trong cổ họng anh.

Cô làm lại lần nữa, rất nhanh Lâm Xuyên vươn tay nắm lấy tay của cô.

Có lẽ ý anh là muốn cô dừng lại.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy thú vị, nhưng cô mạnh mẽ tiến tới. Lòng bàn tay cô di chuyển xuống dưới, di chuyển xung quanh chỗ lưng quần. Khi cô muốn tiếp tục thử thì bị Lâm Xuyên ngăn cản.

Anh nắm lấy tay cô, lùi một chút để giữ khoảng cách, nói: “Được rồi, ngủ thôi, đừng nghịch nữa.”

Lâm Xuyên đơn phương kết thúc trận thăm dò này.

Lúc đầu cô còn hơi ý kiến, cô khó khăn lắm mới quyết tâm. Lâm Xuyên hôn lên gương mặt cô, nói: “Cục cưng, anh mệt rồi. Lần sau anh để em chơi tiếp được không?”

Loại lời nói âu yếm nỉ non ở gần tai như này thật sự muốn mạng người ta mà.

Bình Luận (0)
Comment