Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 46

Lâm Xuyên vì muốn kịp đón sinh nhật bạn gái nên mấy đêm trước đều tăng ca.

Chưa kể, từ Hong Kong bay sang Paris là một chuyến hành trình rất dài. Chuyện đi đường vốn đã đủ mệt, mà không phải lần nào lên máy bay anh cũng có thể nghỉ ngơi tử tế.

Vừa xuống máy bay là anh chạy thẳng đến chỗ cô, còn tự mình mua nguyên liệu nấu ăn xuống bếp, anh quả thật bận rộn không ngơi tay.

Lâm Xuyên thật sự đã mệt rồi.

Sau khi dừng lại không lâu, nhịp thở của anh dần dần đều đặn. Khi ấy Đường Nguyệt Thư vẫn chưa ngủ, cô cảm nhận được anh đã ngủ rồi, thế là hé mắt nhìn anh, nhưng không thấy rõ được gì, chỉ biết giờ phút này cô đang nằm trong vòng tay anh.

Tay cô vẫn còn được anh nắm lấy.

Tư thế giữa họ cực kỳ thân mật, đến mức Đường Nguyệt Thư không thể phân biệt nổi mùi sữa tắm thoang thoảng quanh mũi cô là từ anh hay từ chính cô.

Cô cũng không tỉnh táo được bao lâu, sau khi Lâm Xuyên ngủ không bao lâu thì cô cũng dần dần thiếp đi.

Đêm nay cũng xem như yên ả.

Sáng hôm sau Đường Nguyệt Thư tỉnh giấc, cô nhận ra mình ôm người khác ngủ mà cũng không có cảm giác gì lắm.

Cánh tay cô đang khoác ngang eo Lâm Xuyên, tay anh thì vẫn nắm lấy tay cô.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, chẳng mấy chốc cô lại phát hiện không biết từ khi nào mà chân cô đã gác lên chân anh, còn tư thế cụ thể dưới chăn thì cô không rõ.

Từ lúc mở mắt đến khi não kịp khởi động, Đường Nguyệt Thư chỉ mất vài giây. Cô duy trì hiện trạng ấy thêm một lúc lâu, sau đó định lặng lẽ trở mình, ít nhất cô phải thu lại cái chân kia.

Nhưng đúng khoảnh khắc cô nhấc chân, vì không kiểm soát được sức lực, ngay khi cô nhấc chân, đầu gối theo đà đã vô thức thúc về phía trước, cô đụng phải thứ gì đó.

Đúng lúc ấy, Lâm Xuyên cũng nhúc nhích, bàn tay đặt dưới chăn của anh giữ lấy chân cô.

Quần ngủ của Đường Nguyệt Thư là kiểu dáng rộng rãi, ngủ một đêm đến giờ, ống quần đã sớm bị kéo lên, phần dưới đầu gối hoàn toàn để trần.

Lâm Xuyên vừa khéo lại đang giữ đúng phần đầu gối cô, lòng bàn tay chạm vào da thịt cô.

“Dậy rồi à?” Giọng Lâm Xuyên vang lên, giọng anh lúc vừa tỉnh ngủ trầm hơn bình thường vài phần, giọng nói ấy vang lên ngay trên đỉnh đầu cô, cực kỳ quyến rũ.

Cơ thể Đường Nguyệt Thư khựng lại trong chốc lát, sau đó mới ừ một tiếng. Cô vẫn nằm trong lòng anh, tiếp tục muốn thu chân về. Lần này anh không ngăn cản, cô thành công rút chân về.

Thật ra trong phòng vẫn còn khá tối, Đường Nguyệt Thư bò dậy, mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Cô không rõ cầm trúng máy của ai, cô bấm sáng màn hình rồi che mắt nhìn thoáng qua.

Ánh sáng bất ngờ quá k.ích thích, ánh mắt cô bị chiếu sáng đến nhòe nước.

“Mấy giờ rồi?” Lâm Xuyên hỏi.

“Gần bảy giờ rưỡi.” Đường Nguyệt Thư tắt màn hình rồi lại chui vào trong chăn.

Sáng nay cô không có tiết học, có thể ngủ nướng thêm một chút, thậm chí đồng hồ báo thức cô cài còn chưa reo.

Lâm Xuyên đưa tay qua ôm lấy cô, định kéo cô về lại trong lòng ngực anh, nhưng cô luôn giữ một khoảng cách nhỏ với anh.

Rõ ràng tối qua lúc cô ngủ không phải như vậy. Dĩ nhiên anh nhận ra, anh nhìn xuống, bất chợt cười khẽ: “Em sao thế?”

Đường Nguyệt Thư dùng giọng ồm ồm nói câu không sao.

Nhưng câu “không sao” ấy, Lâm Xuyên không tin lấy một chữ.

Bầu không khí im lìm trong giây lát, khi Đường Nguyệt Thư tưởng chủ đề này có thể lặng lẽ trôi qua thì bỗng dưng anh lên tiếng: “Trước khi anh thức dậy, có phải em đụng trúng rồi không?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Sự im lặng của cô có thể nói là đinh tai nhức óc(*).

(*)Dùng từ đối lập nhau để nhấn mạnh bầu không khí ngột ngạt, nặng nề.

Mới sáng sớm, cô không muốn thảo luận vấn đề cấu tạo sinh lý của phái nam với bạn trai cho lắm. Cô từng học kiến thức sinh học rồi, nên hiểu, nhưng giờ vẫn chưa muốn đối mặt lắm.

Lâm Xuyên trở người, vươn tay ôm lấy bạn gái, nắm lấy mu bàn tay cô, giọng điệu chẳng rõ là trêu chọc hay là gì khác.

Anh nói: “Sao tối qua và sáng nay em như hai người khác nhau thế?”

Tối qua có người còn mân mê chỗ này rồi sờ qua chỗ khác, mà sáng nay vừa tỉnh lại đã như trở nên ngượng ngùng.

Đường Nguyệt Thư nói: “Anh đừng nhắc chuyện đó nữa.”

Con người vốn phức tạp và hay thay đổi mà!

Lâm Xuyên bật cười khe khẽ. Tối qua anh nằm trên giường bạn gái, trong chăn toàn là mùi hương quen thuộc của cô, ôm lấy dáng hình mềm mại ấy vào lòng, nếu không có phản ứng gì thì mới có vấn đề.

Chỉ là anh không nhắc chuyện này nữa.

Đợi thêm một hồi, anh lại khẽ nhúc nhích, lần này là anh muốn rời giường.

Đường Nguyệt Thư cựa mình trong chăn, hỏi anh: “Anh định dậy à?”

Lâm Xuyên ừ một tiếng, rồi cô nghe thấy anh hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

Đường Nguyệt Thư vốn đã mất đi trí tưởng tượng với cái gọi là bữa sáng. Mỗi ngày vào bữa sáng cô thường ăn kiểu Mỹ kèm theo chút đồ ngọt. Đôi khi cô cũng ghé mua hàng ở McDonald’s hay KFC bên Pháp có mùi vị khác quê nhà, chủ yếu là nhanh và tiện lợi.

Nghe ý Lâm Xuyên, hình như anh định tự tay làm bữa sáng. Cô nghĩ mãi chẳng ra cô muốn ăn gì, đành để lại một câu: “Có gì ăn nấy.”

Câu này nghe thì như làm khó người khác, nhưng trong ấn tượng của Đường Nguyệt Thư, bữa sáng khiến cô thấy đáng giá nhất trong mấy tháng nay chắc là bữa mà anh đã nấu cho cô vào ngày hôm sau khi cô vừa hạ sốt hồi đầu tháng ba.

Cô không biết bây giờ có thể hẹn được Lâm Xuyên hay không, mà chính cô cũng không muốn đi đến một nơi xa như thế vào sáng sớm.

Sau khi anh rời khỏi đây thì anh đóng cửa phòng lại.

Phòng ngủ lại chìm trong bóng tối lần nữa. Thỉnh thoảng bên ngoài vang lên vài tiếng động do anh tạo ra.

Hình như anh đang băm thứ gì đó ở trong bếp. Không biết anh có gây ồn ào làm phiền đến hàng xóm hay không nữa.

Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng Đường Nguyệt Thư không chắc là có người không đi làm hay không đi học hay không.

Dù sao cô cũng tiếp tục ngủ. Không bao lâu sau, lúc chuông báo thức của cô vang lên, sau khi cô ấn tắt thì cô tiếp tục ngủ. Đến lúc chuông báo thức vang lên lần hai, cô mới duỗi người ở giường rồi lề mà lề mề bò dậy.

Khi cửa phòng được mở ra, ánh sáng từ ngoài chiếu thẳng vào đây. Đường Nguyệt Thư híp mắt, đón ánh sáng mặt trời.

Máy hút khói ở bếp đang hoạt động, cô tựa như mộng du mà đi rửa mặt.

Lúc đi ngang qua, cô liếc nhìn phòng bếp. Lâm Xuyên đã thay đồ, anh đứng nồi làm gì đó cô không rõ, nhưng cô ngửi thấy hương thơm tràn ngập trong không khí.

Sau khi đánh răng xong, cô mới nhận ra một số chuyện không hợp lý lắm.

Đêm qua, sau khi tắm rửa xong, cô chưa giặt quần áo của cô, ngay cả đồ lót cũng chưa giặt nốt. Tuy nhiên giờ đây chúng không còn ở trong phòng tắm nữa.

“…”

Chỉ còn một khả năng.

Đường Nguyệt Thư im lặng một lát, cuối cùng cô ra ngoài nhìn thử, mới phát hiện quần áo của cô và anh đều ở trong máy sấy rồi.

Cho dù là quần áo hay đồ lót của cô, Lâm Xuyên đều giặt chung với đồ của anh.

Đường Nguyệt Thư không biết cô nên hình dung cảm xúc lúc này của cô ra sao. Quan hệ giữa cô và anh vô thức càng ngày càng gần hơn.

Điều này vốn dĩ hợp lý khi đặt trên tiền đề rằng họ là người yêu, chỉ là Đường Nguyệt Thư vẫn luôn mang tâm lý do dự đối với quan hệ thân mật.

Cô không suy nghĩ nhiều về chuyện quần áo nữa, mà đi vào phòng bếp xem thử.

Cô mới phát hiện Lâm Xuyên đã nấu nồi cháo hải sản từ sáng sớm. Chỉ tính những gì cô nhìn thấy thôi, trong cháo có cá, tôm, cua và hàu, có thể nói là cháo hải sản danh xứng với thực.

“Hôm qua anh mua hải sản à?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Hiển nhiên với trình độ của cô thì không đủ để mua nguyên liệu như thế về tự mình nấu, nên chỉ có thể là Lâm Xuyên mua.

Anh không phủ nhận, trái lại còn hỏi cô: “Cháo hải sản và sủi cảo chiên, đủ chưa? Em có muốn thêm gì khác không?”

Đối với cô mà nói, anh làm được chừng này đã đạt tiêu chuẩn của đầu bếp.

Lượng đồ ăn cũng đủ rồi.

“Em uống chút nước ấm trước đi, sau đó chờ ở bên ngoài, anh sắp xong rồi.”

Phòng bếp của Đường Nguyệt Thư không hề có chiếc tạp dề đàng hoàng nào. Không biết chiếc áo sơ mi của Lâm Xuyên sau khi anh bận việc xong còn dùng được nữa hay không.

Nhưng với nhan sắc của anh, nhìn anh bận rộn làm việc bếp thật sự rất quyến rũ. Cô tựa người vào khung cửa bếp, yên tĩnh thưởng thức cảnh đẹp này.

Đường Nguyệt Thư chưa từng ăn nhiều món Lâm Xuyên nấu, nhưng với tay nghề của anh trong nhóm người du học sinh thì anh chắc chắn là người có thiên phú vượt trội.

Thậm chí anh không cần sở hữu gương mặt như vậy cũng có thể chiếm được trái tim của rất nhiều người.

Từng có người trong nhóm du học sinh điên cuồng khẳng định rằng, đối với những người bị lưu đày ở nơi đất khách như bọn họ, thì trai đẹp gái xinh thậm chí còn không hấp dẫn bằng các cô chú ở trong bếp xào nấu lật chảo.

Đường Nguyệt Thư có thể hiểu phần nào về câu nói đó.

Không biết tại sao, vào khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy mối quan hệ tình cảm giữa cô và anh chắc chắn sẽ vô cùng ổn định. Ít nhất trong vòng một hai năm tới sẽ là như vậy.  

Lâm Xuyên không biết rằng, trong khoảng thời gian anh chuẩn bị bữa sáng, tình cảm của bạn gái dành cho anh lại âm thầm tăng thêm một chút.

Bữa sáng đơn giản mà anh tiện tay làm ra này, ở trong lòng Đường Nguyệt Thư lại mang trọng lượng còn lớn hơn cả chiếc đồng hồ và tấm thẻ anh tặng tối qua.

Lâm Xuyên xoay người, đối diện với ánh mắt đang nhìn anh của cô, trong ánh mắt cô ngập tràn sự ngưỡng mộ.

Một ánh mắt có thể mang đến giá trị cảm xúc, nếu là trước kia thì bọn họ không thể nào nghĩ đến.

“Xong rồi, em ra ngoài chờ đi.” Lâm Xuyên nói.

Tay nghề của anh không phụ sự mong đợi của Đường Nguyệt Thư. Cháo hải sản nóng hổi và sủi cảo chiên được đặt ở trên bàn. Cô có chút không chờ nổi mà nếm thử, vẫn là anh cản cô lại, bảo cô đừng làm bản thân bị bỏng.

Đợi đến khi thổi nguội cô nếm thử một muỗng cháo. Lâm Xuyên thấy đôi mắt bạn gái sáng ngời.

Đường Nguyệt Thư là tín đồ của hộ ẩm thực Trung Hoa là điều không cần nghi ngờ. Tuy nhiên lúc này nhìn thấy cô thích món ăn anh nấu thì anh vẫn cảm thấy có thành tựu.

Anh muốn nuôi cô.

Đây là suy nghĩ vô thức.

Nhưng sự giáo dục và nhận thức nhiều năm qua khiến anh hiểu rõ rằng suy nghĩ như vậy là không đủ tôn trọng người khác.

Cô có lý tưởng và khát vọng của riêng mình.

Kế hoạch ban đầu tất nhiên là buổi sáng cô đến studio làm việc cho đến trưa. Tiếp đó buổi chiều cô sẽ đi học, học xong cô sẽ tiếp tục ở văn phòng, buổi tối sẽ xem tình hình cụ thể.

Về chuyện livestream, hiện giờ cô không cần livestream mỗi ngày nữa.

Thời gian của cô không cho phép, cô chỉ có thể chia làm nặng hoặc nhẹ, nhanh hoặc chậm thôi.

Lâm Xuyên nói: “Em cứ dựa theo kế hoạch của em là được, không cần phải quan tâm đến anh.”

Đương nhiên là cô vẫn nhớ đến người bạn trai này, cô nói: “Vậy buổi tối em sẽ đưa anh đến sân bay.”

“Được.”

Ăn sáng xong, nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, Đường Nguyệt Thư nhớ lại lúc cô vừa dọn vào đây và sắm đồ nội thất. Khi đó cô còn do dự không biết nên mua máy rửa chén hay không. Chẳng qua chỗ này thật sự không lớn lắm, cộng thêm việc cô khá hiểu biết về bản thân, cô không làm nổi những món ăn cần phải rửa nhiều nồi niêu chén bát, vì thế cô không mua.

Sự thật chứng minh, nhận thức của cô về bản thân là không sai. Chỉ có một điều cô không đoán trước được đó là cô không ngờ cô sẽ có một người bạn trai nấu ăn không tệ.

Lúc này cô đang nghĩ đến việc mua một chiếc máy rửa chén cho căn nhà thuê của cô.

Cô vẫn chưa quyết định xong. Sau khi cô thay quần áo xong và chuẩn bị ra ngoài, Lâm Xuyên muốn đưa cô đi nhưng bị cô cản lại.

Studio của đối tác mà cô đang làm việc cùng hiện giờ, Lâm Xuyên đã từng đến rồi. Chắc là anh cũng biết chỗ đó không cách quá xa nơi cô ở, anh không cần phải tốn công đưa cô đi.

Anh không cảm thấy tốn công, chẳng qua bạn gái đã nói vậy, anh không có lý do gì tiếp tục giằng co với cô, kẻo chọc cô không vui.

Đường Nguyệt Thư cứ như vậy để anh ở lại căn nhà thuê của cô.

Nói thật, lúc này cô hiếm khi cảm thấy bản thân có điểm yếu về tài lực. Đáng lẽ ra bạn trai như hoa như ngọc của cô nên ở trong một căn nhà lớn, thay vì phải chịu ấm ức sống trong căn nhà thuê cùng với cô.

Động lực kiếm tiền của cô vô thức tăng lên rồi.

Trong lúc cô làm việc và đi học ở bên ngoài, Lâm Xuyên tiếp tục trình diễn tài nghệ nấu nướng tiếp theo trong căn nhà thuê của cô.

Giữa trưa anh ra ngoài mua nguyên liệu lần nữa.

Sau đấy, trên đường đi anh nhận được một cuộc gọi, hẹn anh ra ngoài chơi vào tối nay.

Chuyến đi xa nhà này Lâm Xuyên không hề nói với bất kỳ ai, ngay cả hành lý của mình anh cũng gần như không mang theo, đơn giản là anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật bạn gái thôi.

Buổi chiều khi Đường Nguyệt Thư trở về, vừa mở cửa cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng bay ra từ phòng bếp, cô còn có chút hoảng hốt.

Cảm giác này không giống với lúc trở về tối qua, khi đó cô còn chìm đắm trong niềm vui vì Lâm Xuyên đột ngột xuất hiện. Bây giờ là cảm giác sau khi tan làm trở về nhà là có thể ăn ngay một bữa cơm nóng hổi.

Cũng khó trách phần lớn tầng lớp bình thường, đàn ông thường muốn cưới một người vợ có thể vào bếp ra phòng khách.

Đường Nguyệt Thư thay giày, rửa tay rồi bước vào bếp. Lâm Xuyên đang xào cái gì đó ở trong bếp. Cái nồi bên cạnh anh, thứ mà cô mua về nhưng hầu như chẳng dùng đến đang nấu thứ gì đó cô không rõ, mà phòng bếp có mùi rất thơm.

Cô đứng ở phía sau Lâm Xuyên, vòng tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh.

Cảm giác ở bên ngoài bận rộn cả ngày, trở về ôm người nạp điện rất tuyệt vời. Điều này có lẽ hơi giống cảm giác khi nuôi thú cưng của nhiều người. Sau một ngày làm việc ở bên ngoài, quả thật cần chút tiếp xúc gần gũi với người và sinh vật sống.

Lâm Xuyên dành ra một tay đặt lên đôi tay của cô, anh nói: “Đừng tựa gần anh quá, kẻo dầu trong chảo bắn vào em.”

Đường Nguyệt Thư nghe rõ lời của anh, nhưng cô chẳng hề nhúc nhích gì cả.

Cô cảm thấy tư thế ôm người từ phía sau rất thoải mái.

“Một lúc lâu sau, cô ngẩng mặt từ sau lưng anh, nói: “Lâm Xuyên, anh có biết anh như vậy trông cực kỳ giống ‘nàng tiên Ốc’(*) không?”

(*)Nàng tiên Ốc: Truyện cổ tích kể về Tạ Đoan mất phụ mẫu từ nhỏ, lẻ loi hiu quạnh. Thượng đế đồng cảm với cậu, còn thấy cậu cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường nên phái nàng tiên Ốc hạ phàm giúp cậu.

“Nàng tiên Ốc”, đây là truyện cổ tích mà hầu hết những đứa trẻ ở Trung Quốc đã được nghe từ nhỏ.

Đường Nguyệt Thư không rõ người sống ở Hong Kong như anh có thể nghe hiểu cô nói gì không. Nhưng từ tiếng cười khẽ của Lâm Xuyên, cô có thể hiểu rằng anh biết đến chuyện đó.

“Vinh hạnh của anh.” Cô nghe thấy anh đáp.

Không biết có phải do tư duy khác biệt hay không, Đường Nguyệt Thư không thích cách ví như “nàng tiên Ốc”, chỉ là vừa rồi cô vô tình nghĩ đến mà thôi.

Lâm Xuyên bổ sung thêm: “Có thể làm ‘nàng tiên Ốc’ của em, anh cầu mà không được.”

Anh nói chuyện thật sự rất êm tai.

“Vậy anh sẽ là “chàng tiên Ốc”.” Đường Nguyệt Thư nói.

Anh nghe thấy vậy thì bật cười, anh nói: “Không quan trọng.”

Sau khi Đường Nguyệt Thư trở về không bao lâu. Lâm Xuyên tắt bếp, bưng bữa tối của họ lên trên bàn.

Cái nồi mà cô không biết nấu gì ở trong đó, hóa ra là canh.

Lâm Xuyên mang dược liệu từ Hong Kong đến, chỉ vì để nấu canh gà cho cô.

Ở điểm này, anh rất phù hợp với ấn tượng của Đường Nguyệt Thư về người Hong Kong và người Quảng Đông, bọn họ dường như có thiên phú bẩm sinh trong chuyện nấu canh.

Trong nồi có vài dược liệu mà cô không hề biết.

Đường Nguyệt Thư không thể nói đã bao lâu rồi cô chưa ăn canh. Trước đây khi còn ở nhà, trong nhà cũng có một dì giúp việc biết nấu món Quảng. Lão Đường thích ăn món Quảng, thành ra thỉnh thoảng cả nhà cũng được ăn chút canh.

Canh ngon khiến người ta chỉ cần ăn là hết ngay hai bát.

Tài nghệ nấu nướng của Lâm Xuyên rõ ràng rất tốt.

“Ở nhà anh cũng thường xuyên xuống bếp à?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Trên bàn cơm, suốt nửa đầu bữa ăn cả hai đều im lặng ăn uống, mãi đến khi cô mở miệng hỏi câu này.

Lâm Xuyên lắc đầu, cười đáp: “Ở nhà anh không cần phải nấu.”

Thế là ánh mắt Đường Nguyệt Thư nhìn anh có chút sùng bái, thật sự có người trời sinh đã ưu tú đến vậy sao?

“Trước kia thỉnh thoảng mẹ anh cũng sẽ vào bếp nấu vài món. Lúc còn nhỏ, anh thường đứng trong bếp xem bà và dì giúp việc trong nhà nấu ăn.” Lâm Xuyên kể về lúc bản thân bắt đầu học nấu ăn: “Thường thì mưa dầm thấm đất, nấu mấy món đơn giản cũng không có gì khó.”

Cô nghe đến đây thì im lặng một lúc. Điều không khéo là hồi nhỏ cô cũng thích chạy vào bếp xem đầu bếp nấu cơm, lại càng không khéo hơn là cô chỉ xem thôi chứ chẳng học lỏm được chút nào.

“Hồi đại học anh từng sang Pháp làm sinh viên trao đổi một năm, một năm đó nấu ăn khá thường xuyên.”

Thật ra nói vậy vẫn chưa đủ, hồi đó Lâm Xuyên còn có bạn cùng phòng. Sau khi anh kết thúc chương trình học trở về nước, người bạn cùng phòng của anh, một người đàn ông cao to lực lưỡng, lại khóc lóc như mưa.

Trong nhóm du học sinh, người biết nấu ăn luôn có một địa vị đặc biệt.

Chính trong một năm ấy, tài nấu nướng của Lâm Xuyên được rèn giũa đáng kể. Chỉ là sau khi về nước, anh cũng không còn động đến dụng cụ làm bếp nhiều nữa.

Mãi đến bây giờ anh quen một cô bạn gái du học ở Paris.

Khả năng nấu ăn này khiến Lâm Xuyên cảm nhận được rõ ràng tình yêu cô dành cho anh như không ngừng dâng trào theo từng miếng cơm.

“…”

Sau khi nghe anh kể từng nhờ nấu ăn mà tự nuôi sống bản thân suốt một năm làm sinh viên trao đổi bên Pháp, Đường Nguyệt Thư càng im lặng hơn. Với độ kiên nhẫn và khả năng lĩnh ngộ của cô với nhà bếp, cô không thể nào trở thành đầu bếp được.

Có lẽ Lâm Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Biết nấu ăn không quan trọng đến vậy đâu, không biết cũng chẳng sao cả.”

Cái này thì đúng.

Bữa cơm do anh nấu có cảm giác như ăn ở nhà, mấy món anh nấu cũng là món thường ngày.

Đường Nguyệt Thư ăn xong, nhất quyết đòi rửa bát.

Cô vẫn luôn là người theo đuổi sự công bằng, lần này Lâm Xuyên không thuyết phục được cô, đành dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn bạn gái bận rộn bên trong.

Nhìn một hồi lâu, anh bước tới, học theo dáng vẻ ban nãy của cô mà ôm eo cô từ phía sau.

Đường Nguyệt Thư buộc phải thừa nhận, tư thế này thật sự hơi ảnh hưởng đến việc rửa bát. Cô tạm dừng một lát rồi chân thành hỏi anh: “Sao hồi nãy anh nhịn được không đuổi em ra ngoài hay thế?”

Câu hỏi này khiến Lâm Xuyên đứng sau cô bật cười: “Sao anh nỡ chứ?”

Sau khi anh nói xong câu đó, cô lại nói: “Vậy được rồi, em nỡ, giờ anh ra ngoài đi.”

Lời nói cực kỳ phũ phàng.

Lâm Xuyên giúp cô vén lại một lọn tóc rơi, rất ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư phải rửa nhiều bát đũa như vậy kể từ khi chuyển đến đây. Mà nói đúng ra thì không phải lần đầu, trước đó cô từng ôm chí lớn muốn thể hiện tài năng, kết quả là quá tự tin, cuối cùng cho ra đời mấy món khó mà tưởng tượng nổi.

Hôm đó chén bát xoong nồi phải rửa còn nhiều hơn cả tối nay. Kể từ lần đó, cô bắt đầu tự lượng sức mình.

Thật ra thì vào giờ này Lâm Xuyên nên lên đường ra sân bay rồi.

Đường Nguyệt Thư rửa bát xong, không lâu sau, cô và anh cùng nhau rời nhà đến sân bay. Nói là tiễn anh ra sân bay, nhưng thật ra vẫn ngồi xe của anh, tài xế của anh chở hai người đến đó rồi lại đưa cô quay về.

Hành động như vậy trông thì dư thừa.

Nhưng với những cặp đôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mà nói, dường như đoạn đường cùng đến sân bay vẫn chưa hề đủ.

Trên cổ tay trái của Đường Nguyệt Thư là chiếc đồng hồ đeo tay do Lâm Xuyên tặng, là một thương hiệu khá nổi tiếng, chỉ cần là người nhận ra được thương hiệu này, xác nhận chiếc đồng hồ là thật thì cũng biết được giá trị của nó.

Anh và cô tay trong tay, bỗng nghe cô hỏi anh vì sao lại nghĩ đến việc tặng cô chiếc đồng hồ này.

Chiếc đồng hồ đính đầy kim cương đeo trên cổ tay cô, kết hợp trông khá đẹp mắt.

Lâm Xuyên dịu giọng nói: “Bây giờ em cũng hay phải ra ngoài xã giao, trên người cũng nên có thứ gì đó làm điểm tựa. Chỉ trang sức thôi thì chưa đủ, em đeo thứ gì đó có giá trị một chút, miễn để người khác coi thường em.”

Xã hội này vốn dĩ thực dụng, con người cũng đều bị lợi ích chi phối, chuyện nhìn mặt mà đối xử thì ở đâu cũng có. Anh chỉ hy vọng khi cô ở bên ngoài, nếu gặp phải tình huống ai đó định giở trò gây khó dễ cho cô thì họ vẫn phải đắn đo mà cân nhắc giá trị con người của cô trước.

Lâm Xuyên hiểu rất sâu sắc câu nói kia: Tiền ở nơi nào, tình yêu ở nơi đó.

Anh không có cách nào lúc nào cũng ở lại Paris, nhưng anh hy vọng cô vẫn luôn khỏe mạnh.

Xe từ từ dừng lại ở trước sân bay, bàn tay đang nắm lấy nhau cả đường vẫn phải buông ra.

Hành lý của Lâm Xuyên chỉ có một chiếc ba lô nên anh không cần phải ký gửi hành lý.

Ở sân bay, họ lưu luyến chia tay. Vào khoảnh khắc Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn rõ dây chuyền cô đang đeo.

Là dây chuyền kim cương mà anh từng tặng cô trước khi rời Paris năm ngoái.

Lâm Xuyên đưa tay nâng mặt dây kim cương lên, khẽ bật cười: “Rất đẹp.”

Có những người tinh tế đến mức, ngay cả cô đeo cái gì trên cổ người đó cũng để ý đến.

Trước khi đi vào, anh vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô và dịu dàng nói: “Em lên xe trước đi, chờ anh kiểm tra an ninh xong sẽ gọi video với em.”

Đường Nguyệt Thư ừ một tiếng ở trong lòng anh. Sau đấy cô nhìn anh đi vào, mà cô thì đi ra ngoài rồi trở về xe.

Cảm giác chua xót của cuộc chia ly tình yêu nơi đất khách trào dâng trong lòng. Trước đây, cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày cô sẽ trở thành một người lạ lùng như vậy.

Xe đã lăn bánh, không lâu sau, Lâm Xuyên gọi video đến. Hai người nói được dăm ba câu thì bỗng anh nói: “Chiều nay anh nấu chút đồ ăn bỏ vào ngăn đá tủ lạnh nhà em, mai em lấy ra cho vào nồi đun nóng là ăn được. Đừng để lâu quá, sẽ hỏng đấy.”

Anh rất lo lắng về bữa ăn của bạn gái.

Sau khi Đường Nguyệt Thư nghe xong lời anh nói, rõ ràng cô hơi im lặng. Anh giống như luôn có năng lực khiến người ta phải nhớ nhung anh.

Lâm Xuyên xuất hiện hay rời đi đều khá vội vàng, nhưng ngay ngày anh đến đã đủ để lưu lại hồi ức.

Sau khi Đường Nguyệt Thư trở về nhà cô mới phát hiện, đồ ngủ và một số vật dụng rửa mặt của anh vẫn còn để lại đây, không biết là anh cố ý hay vô tình nữa. Tóm lại, trong căn nhà thuê nơi cô sống một mình đã lưu lại dấu vết của người thứ hai.

Sự thâm nhập của Lâm Xuyên quá đỗi nhẹ nhàng như mưa thấm đất, cô không thể nào sinh ra cảm giác phản cảm.

Bình Luận (0)
Comment