Yêu xa thì vẫn là yêu xa, sau khi anh rời đi mấy ngày, Đường Nguyệt Thư dồn toàn bộ sự chú ý vào sự nghiệp của mình.
Làm bà chủ không đơn giản như thế, đặc biệt là bà chủ mới. Có nhiều lúc khi gặp phải vấn đề, cô phải nhờ Lâm Xuyên hướng dẫn.
Có một cố vấn xuất sắc như vậy ở đây, cô không mở miệng hỏi thì đúng là đồ ngốc.
Cô không ngại để lộ sự thiếu kinh nghiệm của cô trước mặt Lâm Xuyên, sự chỉ dẫn của anh cũng không khiến người ta thấy khó chịu.
Rất nhanh tháng năm đã đến, đặc biệt là trong tình huống bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Lâm Xuyên đã gửi thông tin chuyến bay của anh cho cô trước. Khi đến Paris là khoảng ba bốn giờ sáng, anh không để cô ra đón.
Bọn họ hẹn ban ngày mới gặp mặt.
Buổi tối ngày hôm đó Đường Nguyệt Thư hơi khó ngủ. Rõ ràng mấy ngày trước mới gặp nhau, nhưng khi cô nằm trên giường, nơi này vẫn còn thoang thoảng mùi hương của anh.
Sau khi qua mười hai giờ đêm, cô nhìn di động rất nhiều lần. Chỉ là dường như mấy tiếng này trôi qua cực kỳ chậm, cô mong được gặp mặt anh.
Cô không hỏi thông tin khách sạn của Lâm Xuyên, nên cô không cách nào đến khách sạn của anh trước để đợi anh, làm vậy còn khiến cô có vẻ quá thiếu dè dặt.
Đường Nguyệt Thư quẳng suy nghĩ này đi. Cô không muốn cô là một người nóng vội ở trong lòng bạn trai cô.
Trong tần suất cứ cách một lúc lại nhìn giờ, mí mắt của cô càng ngày càng trĩu lại, cô cầm di động rồi ngủ thiếp đi.
Đường Nguyệt Thư ngủ thẳng một giấc, đến lúc cô mở bừng mắt, đã trôi qua bao lâu rồi. Cô trở mình, di động nằm ngay dưới gối, cô ấn mở, ánh sáng chói mắt làm cô nheo mắt lại theo phản xạ.
Trong di động có mấy tin nhắn của Lâm Xuyên, là vào khoảng ba giờ rưỡi và bốn giờ rưỡi sáng. Cái đầu tiên là khi anh vừa xuống máy bay, cái thứ hai là khi anh đến khách sạn.
Anh gửi vị trí khách sạn cho cô.
Tin nhắn cuối cùng anh gửi đó là khi nào cô tỉnh dậy thì gọi điện cho anh.
Sau khi đọc tin nhắn xong, Đường Nguyệt Thư mới để ý thời gian hiện giờ. Bây giờ chưa đến tám giờ nữa.
Lúc này có lẽ Lâm Xuyên đang nghỉ ngơi.
Đường Nguyệt Thư nhắm mắt lại, chợp mắt thêm một lát rồi mới rời giường. Cô rời giường, bận rộn hơn một tiếng thì mới ra ngoài. Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng dù cô bận thì vẫn có thể sắp xếp một ít thời gian rảnh.
Các môn học của cô ở trường trong hơn một tháng cuối cùng của học kỳ này sẽ tự do hơn rất nhiều. Các giáo sư khuyến khích sinh viên tận dụng nhiều thời gian hơn để sáng tác những tác phẩm của riêng mình. Mà Đường Nguyệt Thư, cô du học sinh Châu Á này, danh tiếng của cô không hề thấp. Các giáo viên giảng dạy ít nhiều gì đều có chút ấn tượng với cô.
Thành tích bài tập bình thường của cô cũng khá tốt.
Khi Đường Nguyệt Thư chạy đến dưới tầng khách sạn của Lâm Xuyên thì cô gọi điện cho anh. Quả nhiên cô nghe được giọng nói mới tỉnh dậy của bạn trai.
“Nguyệt Thư à?” Giọng của anh trầm thấp giống như lần anh ngủ ở nhà cô lúc trước.
Cô dừng một lát mới nói: “Số phòng của anh là bao nhiêu thế?”
Đầu tiên là Lâm Xuyên im lặng, sau đó bên đó vang lên kẽo kẹt, có lẽ là anh ngồi dậy từ trên giường.
“Em đến dưới tầng rồi à?”
“Ừm.”
Lâm Xuyên nói số phòng cho cô rồi cúp máy.
Đường Nguyệt Thư đi lên bằng thang máy. Thật ra cô rất có ấn tượng với khách sạn này, là khách sạn anh ở lúc cô mới quen biết anh.
Nhưng số phòng thì quả thật không giống với lúc trước.
Đến cửa, cô gõ cửa, rất nhanh bên trong đã có tiếng động. Tay nắm cửa khẽ động, cửa được người bên trong mở ra, cô nhìn thấy bạn trai cô vẫn đang mặc đồ ngủ.
Rõ ràng anh mới tỉnh ngủ chưa bao lâu, tóc vẫn hơi rối bời, hiếm khi thấy có một cọng tóc ngốc nghếch dựng đứng trên đầu anh.
Ngay khoảnh khắc gặp nhau, hai người đứng nhìn nhau qua cánh cửa một lát, sau đó vẫn là Lâm Xuyên dang rộng tay ra trước.
Bọn họ không nói gì cả. Đường Nguyệt Thư bổ nhào vào trong lòng anh.
Lần gặp mặt cuối cùng quả thật chỉ mới có vài ngày trước. Nhưng có lẽ vì khoảng cách địa lý giữa bọn họ quá xa, thế nên cơ hội gặp mặt không mấy dễ dàng. Dù chỉ là vài ngày thôi cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy lâu rồi.
Bọn họ ôm nhau, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng lại.
Cái ôm này có lẽ chứa đựng tình cảm.
Cuối cùng Lâm Xuyên duỗi tay khép cửa lại, anh nắm tay cô vào phòng khách.
“Em ăn sáng chưa?” Lâm Xuyên hỏi.
Đường Nguyệt Thư rất ngoan ngoãn lắc đầu.
Hôm nay sau khi thức dậy, đánh răng rửa mặt xong thì cô trang điểm. Cô mặc một chiếc váy dài màu tím, trông tinh tế đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Khi Lâm Xuyên ôm cô, anh ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, là hương thơm từ hoa.
“Anh sẽ gọi người đưa bữa sáng đến. Em chờ đó, nếu người ta đến thì em mở cửa lấy nhé, anh đi rửa mặt trước.”
Lâm Xuyên gọi điện thoại của khách sạn, dùng tiếng Pháp nói mấy câu rồi anh cúp máy.
Trong lúc anh rửa mặt, Đường Nguyệt Thư nhìn quanh phòng suite này một lượt. Theo lý mà nói những căn phòng cùng loại trong cùng một khách sạn thường có cách bài trí và phong cách khá giống nhau.
Nhưng đôi khi cũng sẽ được bài trí theo những phong cách khác nhau.
Căn phòng này của Lâm Xuyên mang sắc thái có phần xa hoa lộng lẫy, khiến người ta có ảo giác như đang bước vào một kiến trúc từ thế kỷ trước, trên sàn nhà trải thảm hoa văn đen.
Sofa là sofa da thật màu đen, cô ngồi một hồi thì cửa phòng bị gõ, nhân viên khách sạn mang bữa sáng đến.
Đến khi Lâm Xuyên rửa mặt xong bước ra, Đường Nguyệt Thư thấy anh đã thay quần áo.
Điều trùng hợp là anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu tím đậm, không cài khuy áo, kiểu dáng rộng rãi. Bên trong là một chiếc áo ba lỗ trắng, cổ anh còn đeo một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền có hình trăng lưỡi liềm.
Tóc tai đã được chải chuốt, trông vẫn là anh Lâm chững chạc như thường lệ.
Chẳng qua lần này quần áo anh mang theo có vẻ đều thiên về phong cách đời thường hơn, nhìn trẻ trung không ít.
Dĩ nhiên, dù ngày thường anh có mặc vest đi giày da thì anh chẳng hề già, chỉ là phong cách khác nhau nên khí chất toát ra cũng khác thôi.
Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm áo sơ mi tím trên người anh một lúc, bỗng bật cười.
Nếu nói anh không cố tình phối đồ theo chiếc váy tím mà cô đang mặc thì cô không tin đâu.
Dây chuyền trên cổ, đồng hồ trên tay, nhẫn ở ngón trỏ tay phải, nói anh là con công xòe đuôi khoe sắc cũng không ngoa.
Lúc bước ra Lâm Xuyên đã chú ý đến phản ứng của cô. Thấy cô cười thì anh đi tới đứng bên cạnh cô, lấy góc độ của anh nhìn cô từ trên cao xuống.
“Anh mặc thế này không đẹp à?”
Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói đượm ý cười: “Đẹp chứ, em có bảo không đẹp đâu.”
“Vậy em cười gì?” Anh hỏi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Em thấy bạn trai em đẹp trai nên vui không được à?”
Dĩ nhiên là được.
Sau đó Lâm Xuyên cúi người hôn lên môi cô. Đường Nguyệt Thư có thể cảm nhận được hơi thở tươi mát còn sót lại của kem đánh răng trong miệng anh.
Anh vốn không phải kiểu đàn ông có thể thỏa mãn chỉ với nụ hôn hời hợt như thế. Anh luôn kiềm chế trước mặt cô, nhưng mỗi lần hôn đều có thể cảm nhận được niềm h.am m.uốn trong anh, quyến rũ đến mức khiến lòng người rung động.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Trong lúc đang hôn, Lâm Xuyên quỳ một chân lên sofa, cúi người xuống, đưa tay đỡ lấy gáy cô. Mà cô thì bất giác nghiêng người ngả ra sau, vòng tay lên cổ anh.
Một lúc lâu sau, anh mới hơi lùi lại. Đầu tiên anh nhìn vào mắt cô, rồi lại cúi đầu nhìn môi cô, cũng bỗng dưng bật cười: “Lại ăn mất son môi của em rồi.”
Một câu nói khiến bầu không khí mập mờ giữa hai người càng thêm nồng đậm.
Đường Nguyệt Thư không đáp.
Lâm Xuyên đỡ cô ngồi dậy, anh dùng ngón cái khác chạm lên môi anh, đầu ngón tay dính đỏ.
Anh lại chẳng để tâm, rút khăn giấy lau miệng.
“Son của em để ăn sáng xong rồi tô lại nhé.” Lâm Xuyên nói.
Đường Nguyệt Thư đi tới trước gương toàn thân trong phòng khách ngắm nghía, thấy son môi của cô không chỉ bị anh ăn mất mà còn bị ăn đến lộn xộn không đều.
Cô xoay người cho anh một ánh mắt trách móc.
Cũng đâu phải lần đầu Lâm Xuyên làm chuyện này, son môi ăn vào cũng không gây hại gì cho anh, chỉ là dễ chọc bạn gái anh nổi giận mà thôi.
Có lẽ đây là điều mà rất nhiều đàn ông từng trải qua.
Lâm Xuyên vẫn được coi là người tinh tế, anh có thể phân biệt đại khái được lúc nào có thể hôn, lúc nào thì không nên.
Đường Nguyệt Thư cũng rút khăn giấy lau miệng, sau đó mới ngồi vào bàn ăn cùng anh.
Trước giờ bữa sáng ở chỗ như khách sạn đều giống nhau, nhưng mùi vị khá ổn.
Tuy vậy, Đường Nguyệt Thư vẫn không ăn hết phần ăn sáng của cô. Cô ngừng đũa trước, Lâm Xuyên thấy vậy bèn hỏi: “Ăn không nổi nữa à?”
Cô gật đầu.
Anh rất tự nhiên cầm lấy đĩa của cô đặt trước mặt anh.
Theo sự giáo dưỡng mà cô từng nhận, trong chuyện đối nhân xử thế luôn có một quy tắc là không được để người khác ăn phần thừa của mình. Động tác quá đỗi tự nhiên của anh khiến cô hơi ngẩn người.
Lâm Xuyên nói: “Đừng lãng phí.”
Không biết có phải do hormone nổi lên hay không, những chi tiết nhỏ trong lúc chung sống thế này lại có thể vô tình khiến tim cô rung động.
Đường Nguyệt Thư vẫn nhớ đến chuyện cần trang điểm lại, sau bữa sáng thì đứng trước gương toàn thân trang điểm lại.
Chiếc gương toàn thân này được đặt ở một góc rất hợp lý, vừa tôn được đôi chân dài mà không làm biến dạng hình dáng. Cô tô lại son xong thì không nhịn được mà ngắm bản thân trong gương thêm một lát.
Cô luôn là người tự biết mình xinh đẹp, cảm thấy gương này xịn, thế là lấy điện thoại ra, đứng trước gương chụp vài tấm.
Lâm Xuyên đi tới, nhìn cô vài lần, rồi bị kéo tới để chụp ảnh chung.
“Anh qua đây để em chụp vài tấm.”
Đường Nguyệt Thư có được một người mẫu, mà còn là mẫu có thể chụp ảnh đôi. Lâm Xuyên là một người mẫu rất biết điều, bảo tạo dáng thế nào là làm theo y hệt, không hề có chút cứng nhắc nào trước ống kính.
Chắc hẳn anh cũng từng tiếp xúc khá nhiều với ống kính.
Lúc này Đường Nguyệt Thư chợt nhớ ra một chuyện: “Truyền thông bên Hong Kong các anh có hay đưa tin về anh không?”
Cô đã không còn là cô gái khi mới quen anh, hoàn toàn không biết gì về anh nữa. Với gia thế nhà anh, ít nhiều anh cũng được xem như một nửa nhân vật công chúng.
Nhưng nhắc đến truyền thông, sắc mặt Lâm Xuyên lại không mấy thoải mái.
“Thỉnh thoảng anh cũng có nhận phỏng vấn vài lần.” Anh đáp, rồi lại bổ sung: “Mấy tay săn tin chụp lén khá đáng ghét.”
Hiển nhiên Lâm Xuyên không thích kiểu truyền thông không kiêng nể gì, anh kể cho cô nghe một ví dụ.
Có lần buổi tối anh đi tụ họp với bạn bè thì bị chụp lén. Có người bạn uống say anh đưa tay đỡ một cái, nào ngờ sáng hôm sau anh thấy được một tờ báo giấy nào đó in ảnh anh và người bạn kia lên vị trí trang bìa nổi bật nhất, tiêu đề kèm theo là “Người thừa kế nhà họ Lâm hẹn hò lúc nửa đêm, tình cảm nồng cháy.”
Báo chí bên Hong Kong vốn đã nổi tiếng là vô pháp vô thiên từ lâu rồi.
Thân phận của Lâm Xuyên đặt ở đó vốn dĩ đã dễ thu hút sự chú ý, huống hồ người nhà anh ai cũng sở hữu diện mạo không tệ, thường xuyên bị truyền thông bám riết, người anh họ kia của anh còn thường xuyên có đầy rẫy tin đồn tình cảm.
Đừng tưởng mỗi dịp lễ Tết Lâm Thần về nhà đều trông yên ấm hòa thuận, bình thường anh ta dính phải không ít tin đồn tình yêu với nữ minh tinh hay nữ người mẫu.
Hôn nhân của những người như họ, hầu hết trường hợp chỉ là một sự hợp tác lâu dài, vợ chồng mạnh ai nấy chơi cũng là chuyện thường.
Nhưng dù Lâm Thần có nhiều tin đồn đến đâu, cũng không bằng một tin của Lâm Xuyên.
Chính vì tin đó mà không ít người bắt đầu nghi ngờ giới tính thật của một người đàn ông trẻ tuổi mà bên cạnh mãi chẳng có nổi một bóng hồng như anh. Lúc đó anh đi làm, ngay cả ánh mắt mà nhân viên nhìn anh cũng kỳ lạ, huống gì là gia đình cứ nói bóng nói gió nhắc nhở.
Lâm Thần còn đưa tin tức vô căn cứ đó ra đùa giỡn trong buổi tụ họp gia tộc, nói vài câu nghe như vô thưởng vô phạt, nhưng Lâm Xuyên cũng đáp trả lại rồi, chỉ là con đường xem mắt của anh hình như cũng bắt đầu từ lúc đó.
Giới báo chí bên Hong Kong đâu phải chỉ đắc tội một hai người, mấy minh tinh và nhân vật nổi tiếng từng bị họ để mắt đều không nhận được kết cục gì tốt đẹp.
Mà anh không phải người rộng lượng gì cho cam. Lần đó anh tìm đến tay bút viết bài kia tính sổ, anh cũng lười đi theo đường pháp luật, dám tung tin đồn thất thiệt về anh, đúng là gan trời.
Lâm Xuyên không phải lúc nào cũng dễ nói chuyện. Sau lần đó, mỗi khi bọn họ muốn viết gì liên quan đến anh đều phải suy đi nghĩ lại kỹ càng.
Bởi vì cậu chủ nhà họ Lâm không phải người hiền lành gì.
Đương nhiên, lý do lớn nhất khiến anh dám tính sổ với bọn họ là vì bọn họ thật sự đã tung tin vịt.
Nói kiểu úp úp mở mở cũng không sao, đội ngũ luật sư hàng đầu của Lâm thị hoàn toàn có thể cùng ăn thua đủ với họ.
Lâm Xuyên kể lại chuyện cũ này cho bạn gái nghe, kết quả nhận được một cô bạn gái cố nhịn cười nhưng thất bại.
Đường Nguyệt Thư ôm bụng cười ở trên sofa. Cô vừa mới ăn no chưa bao lâu, cười đến mức hơi khó chịu.
Lâm Xuyên: “…”
Anh đi qua, vươn tay véo nhẹ mặt cô, giọng điệu bình tĩnh: “Buồn cười như vậy à?”
Đường Nguyệt Thư: “Ha ha ha… Không buồn cười. Anh làm rất đúng, đàn ông cũng phải chịu đựng mấy tin đồn vớ vẩn. Ha ha ha…”
Lâm Xuyên im lặng.
“Em có thể hỏi một vấn đề không?” Đường Nguyệt Thư cười đủ rồi thì giơ tay lên, như học sinh tiểu học giơ tay, trông rất ngoan ngoãn.
Không biết tại sao, Lâm Xuyên vô thức cảm thấy cô hỏi vấn đề gì đó không đàng hoàng.
Nhưng anh vẫn cho cô cơ hội hỏi: “Em hỏi đi.”
“Lúc đó bài báo đó có gắn giới tính cho anh không?” Đường Nguyệt Thư hỏi rất chân thành, có thể thấy rõ cô rất có lòng hiếu học.
Lâm Xuyên: “…”
Lúc đó trong bức ảnh chụp lén, bạn của Lâm Xuyên say đến mức không biết gì. Phần lớn trọng lượng cơ thể đều đè lên người anh, cộng thêm anh ta còn thấp hơn anh một chút. Trong bài viết có một đoạn mô tả sơ qua là: “Một người đàn ông nào đó tựa vào vai ngài Lâm như chim nhỏ nép vào người.” Câu gây tổn hại nhất có lẽ là câu cuối bài viết: “Gả vào nhà giàu không còn là giấc mơ của riêng phụ nữ nữa.”
Vì vấn đề về giới tính, nên người nổi điên nhất trong scandal tình yêu này không phải là Lâm Xuyên, mà là người bạn đó của anh.
Sau khi Đường Nguyệt Thư nghe xong, cô lại cười tiếp. Lần này thì cô bụm miệng cười, có lẽ là cô muốn nhịn xuống, nhưng không nhịn cười nổi.
Lần đầu tiên cô ở trước mặt anh cười không kiêng dè đến thế, lý do là vì nghe được drama của bạn trai.
Lâm Xuyên rất kiên nhẫn chờ cô cười xong. Sau khi cô điều chỉnh lại cảm xúc, anh hỏi một câu: “Em cười xong chưa?”
Khóe miệng của cô vẫn chưa khống chế tốt lắm. Kết quả vừa nhìn mặt anh, cô lại cười tiếp.
Cô tiếp tục nghiêng mặt sang một bên cười.
Lâm Xuyên: “… Buồn cười đến vậy à?”
Sau đấy Đường Nguyệt Thư cười đủ rồi, cô mới trả lời anh: “Không biết tại sao, khi chuyện này xảy ra với anh thì nó rất buồn cười.”
Hình tượng của anh trong lòng cô, ngay từ đầu đã rất tốt. Anh luôn làm mọi việc một cách thành thạo, cũng có năng lực, ngay cả khi cô chưa có tình cảm với anh thì cô đã có chút ngưỡng mộ anh rồi.
Kết quả là anh lại nói anh từng vì bị truyền thông tung tin vịt mà phải đích thân đi tìm tổng biên tập để khiếu nại.
Lâm Xuyên hiếm khi sinh ra cảm xúc hơi bất lực. Lúc này càng tăng lên sự ghét bỏ của anh đối với giới báo chí Hong Kong.
Anh không thể ghét bạn gái được.
Không biết có phải vì chuyện drama đó không, mà hôm nay khi Đường Nguyệt Thư kéo anh ra ngoài, lúc nhìn anh cô vẫn không nhịn được mà muốn cười.
Lâm Xuyên ngàn dặm xa xôi chạy tới, nói là muốn gặp bạn gái, nhưng từ trước đến nay là bọn họ đều nhớ nhau. Có thể khiến anh cần mẫn chạy qua chạy lại từ Paris đến Hong Kong, chứng tỏ anh thích cô.
Đầu tháng năm ở Paris, trên đường phố người qua lại mặc cả áo dài tay lẫn ngắn tay. Lúc này nhiệt độ rất thích hợp để sinh sống, ngoài việc sáng sớm và chiều tối có chút chênh lệch nhiệt độ thì những lúc khác cũng không có vấn đề gì.
Quy trình gặp mặt của các cặp đôi, nói cho cùng đó là lúc nào cũng ở bên nhau và làm những chuyện tương tự nhau.
Khi bọn họ ra ngoài đã gần đến trưa. Bọn họ đi dạo phố, mua chút đồ, dọc đường đi cũng ăn uống linh tinh. Nếu nói có điểm nào ngoài dự kiến thì có lẽ là vào buổi chiều khi Đường Nguyệt Thư đi mua hai cây kem, bạn trai cô đã bị người khác bắt chuyện xin thông tin liên lạc.
Cô không biết Lâm Xuyên nói gì mà cô gái muốn xin thông tin liên lạc với anh bỗng xoay người nhìn cô. Sau đó cô ấy lại quay người nói gì đó với anh. Cô thấy mặt anh hình như lộ vẻ ngạc nhiên rồi trông không vui lắm.
Không biết anh nói gì, mà cô gái kia hơi tiếc nuối nhìn về phía cô rồi rời đi.
Đường Nguyệt Thư đưa một chiếc kem ốc quế cho anh, hỏi: “Cô gái vừa rồi tìm anh làm gì thế?”
“Hỏi thông tin liên lạc của anh.” Lâm Xuyên ăn ngay nói thật.
“Sau đó thì sao?” Cô ngước mắt nhìn anh.
“Anh nói bạn gái của anh đang mua đồ ở chỗ kia. Cô ấy lập tức xoay người nhìn em.” Nói đến đây, Lâm Xuyên dừng một lát: “Sau đó cô ta hỏi anh, có thể thêm thông tin liên lạc của em được không?”
Đường Nguyệt Thư: “… Anh trả lời thế nào?”
“Anh nói không thể.” Lâm Xuyên nhìn cô: “Em muốn anh trả lời ra sao? Ánh mắt cô ta nhìn em không đúng lắm.”
Cô nghe anh nói tiếp: “Có lẽ cô ấy là bisexual, nên anh phải đề phòng.”
Khi anh nói những lời này, thái độ anh rất nghiêm túc. Đường Nguyệt Thư không nhịn được mà bật cười: “Anh đừng tự suy diễn thế chứ, chắc gì người ta đã có ý đấy.”
“Đề phòng tai nạn trước khi xảy ra vẫn là điều cần thiết.” Lâm Xuyên rủ mắt nghiêm túc nhìn cô: “Không ai nói với em à? Em thật sự rất đẹp.”
Là kiểu nhìn thoáng qua thôi đã để lại ấn tượng xinh đẹp cho người ta.
Cô đã đẹp sẵn rồi, lúc trang điểm xong thì càng đẹp hơn.
Những lời khen này đột ngột đến, Đường Nguyệt Thư cong mắt: “Cảm ơn.”
Lâm Xuyên nhìn cô cười thì khựng lại rồi không nói gì.
Cảm giác rung động ấy thi thoảng lại xuất hiện.
Bữa tối họ cũng ăn ở ngoài. Khoảng mười giờ tối, Lâm Xuyên đưa Đường Nguyệt Thư đến tận nhà.
Hai người đều đứng ở cửa, nhưng không ai ấn mật khẩu.
Đường Nguyệt Thư xoay người, ngẩng đầu nhìn anh. Lâm Xuyên cũng đúng lúc cúi đầu nhìn cô.
“Tới rồi.”
Lâm Xuyên ừ một tiếng, sau đó hai người đều im lặng. Vào khoảnh khắc ánh đèn hành lang bị tắt, anh cúi xuống hôn cô.
Đường Nguyệt Thư không trốn, cô ngẩng đầu đáp lại anh.
Chỉ là lúc này không biết bên trong nhà nào đó vang lên vài tiếng động, âm thanh ngay gần cửa như thể có người sắp ra ngoài. Đường Nguyệt Thư vô thức căng thẳng, cô nắm lấy cánh tay anh, lùi lại phía sau rồi khẽ nói: “Vào nhà trước đã.”
Cô không thích làm hành động thân mật ở nơi công cộng.
Lâm Xuyên không ý kiến, anh vươn tay nhấn mật khẩu, sau đó hai người vào nhà. Ngay lúc cửa đóng lại, có thể nghe rõ tiếng người ta mở cửa đi ra ở bên ngoài.
Đường Nguyệt Thư không rảnh quan tâm quá nhiều. Lâm Xuyên đè cô sau cửa và hôn.
Hoạt động hôn môi vào buổi tối rất dễ bị phủ lên những sắc thái khác. Tay của Đường Nguyệt Thư lượn lờ trên mặt và cổ của Lâm Xuyên.
Ngay cả đèn cũng chưa bật, bọn họ ở trong bóng tối hôn đến mười phút.
Đường Nguyệt Thư dựa vào vai anh th* d*c, cô có thể cảm nhận được nhịp đập phập phồng khác nhau giữa hai người họ.
“Đêm nay anh sẽ trở về khách sạn sao?” Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng mở miệng hỏi.
Trong bóng tối mờ mịt, cô nhìn thấy ánh mắt của anh đang dừng trên mặt cô, tầm nhìn của anh rõ ràng hơi bị cản trở.
Giọng của Lâm Xuyên vang lên: “Em muốn anh ở lại sao?”
Giọng điệu của anh có vẻ mập mờ.
Kỳ nghỉ của Lâm Xuyên không dài lắm, anh có năm ngày nghỉ. Nhưng tính thời gian ở Paris thì chỉ có khoảng ba ngày, còn hai ngày thì tốn ở trên máy bay rồi.
Bây giờ ngày đầu tiên sắp trôi qua.
“Anh muốn ở lại không?” Đường Nguyệt Thư hỏi anh.
Sau đó Lâm Xuyên bật cười, anh hôn lên gương mặt cô: “Cầu mà không được.”
Cô có lẽ vẫn chưa hiểu đàn ông đủ sâu, chỉ cần cô chịu mở lời một chút, thì đêm nay chắc chắn anh sẽ không rời đi.
Lâm Xuyên đưa tay bật đèn. Đường Nguyệt Thư nghĩ rằng nụ hôn vừa rồi đã kết thúc, nhưng ngay khi cô vừa cử động, anh lại cúi đầu hôn xuống lần nữa.
Sau một lúc lâu, cô phải đưa tay vòng qua người anh để giữ tư thế đứng vững. Thế tấn công của anh quá mãnh liệt, khiến cô hơi đứng không vững.
Lâm Xuyên cười, vươn tay đỡ lấy eo cô.
Cô điều chỉnh nhịp thở trong chốc lát, ánh mắt của anh cũng nhìn chằm chằm vào mặt cô một hồi lâu.
Chờ đến lúc cô đẩy anh ra để thay giày, ánh mắt anh cũng dừng lại trên kệ giày. Trên kệ giày này có một đôi dép lê mới.
“Cái này là chuẩn bị cho anh à?” Anh hỏi.
Câu nói đó chẳng khác gì đang hỏi chuyện đã biết rõ câu trả lời. Đôi dép kia không phải cỡ của cô, mà người duy nhất có thể đến đây bất cứ lúc nào, hiện giờ chỉ có anh mà thôi.
Mấy ngày trước đến đây, Lâm Xuyên vẫn dùng dép sử dụng một lần. Bây giờ anh đã được đổi thành dép lê ở nhà, đãi ngộ này đã trực tiếp tăng cao.
Đường Nguyệt Thư không trả lời câu hỏi của anh, cô nói: “Quần áo trước đây của anh ở tầng dưới cùng trong tủ đồ của em, anh tự đi lấy đi. Anh tắm trước đi, em cắt video đã.”
Sau một ngày hẹn hò ở ngoài, cuối cùng Tiểu Đường đã nhớ đến chuyện chính của cô. Dù nam sắc mê người thì cô vẫn phải làm việc.
Lâm Xuyên không nói gì. Trước khi bước vào phòng tắm, anh còn thong thả đứng ở phía sau cô tháo từng loại trang sức trên người xuống. Anh đặt ngay trên chiếc bàn mà cô để đồ trang điểm.
Anh đặt chúng ở bên cạnh đồ cô.
Đường Nguyệt Thư cắt video không tốn bao nhiêu thời gian. Chẳng qua lúc cô làm xong chưa bao lâu, Lâm Xuyên đã bước ra từ phòng tắm, anh đi tìm máy sấy tóc với mái tóc ướt nhẹp.
Khi anh đi tới, còn mang theo mùi hương sữa tắm và dầu gội.
Đường Nguyệt Thư đã bôn ba bên ngoài cả ngày, cô lập tức vào tắm ngay sau anh. Cô đã quen với sự hiện diện của anh nên quên mất một chuyện. Lần này cô mời bạn trai ở lại qua đêm, nhưng chưa dọn dẹp phòng ngủ của cô.
Vì vậy khi cô tắm rửa xong, người thoải mái mát mẻ bước vào phòng ngủ thì cô thấy Lâm Xuyên đang ngồi trên giường, tay phải chống ra sau, hơi ngả người ra sau. Ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, cô vẫn chưa hiểu anh có ý gì.
Cho đến khi cô thấy tay còn lại của anh đang nghịch cái hộp nhỏ mà cô tiện tay để trên tủ đầu giường. Ngón tay anh rất đẹp, chỉ là đang nghịch thôi.
“Nguyệt Thư, em đặt nó ở nơi dễ thấy như vậy, là ám chỉ điều gì với anh à?” Đường Nguyệt Thư nghe anh hỏi như thế.