Ánh mắt của Đường Nguyệt Thư rơi xuống tay Lâm Xuyên. Đó là một chiếc hộp màu hồng nhạt, bao bì nhìn thì rất nữ tính, nhưng chỉ cần nhìn kỹ dòng chữ trên hộp là có thể hiểu ngay, đây là một hộp bao cao su hoàn toàn mới.
Khi cô dạo cửa hàng tiện lợi thì thuận tiện mang về.
Cô không có suy nghĩ đặc biệt gì, chỉ là lúc nhìn thấy, cảm thấy sau này sẽ cần dùng nên cô mua thôi.
Ngay cả kích cỡ cô cũng không biết cô mua đúng không nữa.
Điều duy nhất cô tính sai, có lẽ là sau khi cô mua về lại tùy tiện đặt đó, thậm chí còn lười không để vào trong ngăn kéo.
Cô quên mất cô đã mua thứ này.
Trước buổi tối, cô cũng không có ý định mời anh ngủ lại.
Giờ phút này đối diện với ánh mắt sâu xa của Lâm Xuyên, cô chỉ hơi khựng lại một chút. Tiếp đó cô đi qua, đứng ngay trước mặt anh.
Cô đứng, anh ngồi. Về mặt thị giác, cô đang ở thế nhìn xuống.
Trong khoảnh khắc đối mặt nhau như thế, trong mắt Lâm Xuyên hiện lên ý cười. Đường Nguyệt Thư vẫn luôn nhìn vào mắt anh, sau đó hơi cúi người, đặt tay lên tay phải anh, cầm lấy chiếc hộp màu hồng nhạt ấy.
Cô khoe chiếc hộp trong tay với anh, thiết kế bao bì màu hồng nằm trong tay cô trông rất hợp mắt.
Đường Nguyệt Thư lên tiếng: “Anh nghĩ chúng ta không dùng được sao?”
Câu hỏi này rất thẳng thừng, thẳng thừng đến mức trong vài giây đầu Lâm Xuyên cũng chẳng biết phải đáp lại cô ra sao.
Trả lời có và không.
Có thì tỏ ra anh lưu manh lắm.
Không thì e rằng chuyện tình cảm này sẽ nhanh chóng đi đến hồi kết.
Khi Đường Nguyệt Thư kiên nhẫn chờ câu trả lời, eo cô bất chợt bị một đôi tay ôm lấy. Trong khoảnh khắc cô mất thăng bằng, cô vô thức chống tay lên người anh.
Còn Lâm Xuyên thì đỡ cô, khẽ nhấc lên một chút, khiến cô ngồi vững vàng trên đùi anh.
Dạo này trời đã bắt đầu chuyển ấm, Đường Nguyệt Thư mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, không có hoa văn hay chi tiết cố ý tạo kiểu nào, cô mặc nó vì thấy váy ngủ này thoải mái.
Chiếc hộp màu hồng trong tay cô rơi xuống giường, chỉ là không ai còn tâm trí để ý đến nữa.
Váy ngủ của cô theo động tác này mà nhăn nhúm, tà váy bị kéo lên, lộ ra một phần bắp đùi.
Lâm Xuyên chẳng nói chẳng rằng đã hôn cô. Mùi sữa tắm giống hệt nhau trên người cả hai hòa quyện, một tay anh đặt lên eo cô, tay còn lại thì thật sự đặt lên đùi.
Làn da bên dưới váy của cô dán sát vào lớp vải áo anh đang mặc.
“Em đang quyến rũ anh đấy à?” Hồi lâu sau, Lâm Xuyên hơi đẩy cô ra, nhìn cô rồi khẽ cười: “Anh không có định lực tốt như vậy đâu.”
Nói đến đây, có nói thêm gì cũng bằng thừa rồi.
Đường Nguyệt Thư nhìn anh rất lâu, đưa tay chạm nhẹ lên môi anh.
Môi Lâm Xuyên có cảm giác không khác cô tưởng tượng là bao, rất mềm, sắc môi cũng trông khỏe mạnh.
Chỉ là trong lúc ngón tay cô khẽ lướt trên cánh môi anh, đầu ngón bị anh ngậm lấy, ngón tay cô bị ch**c l*** *m **t của anh l**m qua một vòng.
Kết hợp với ánh mắt khi ấy của Lâm Xuyên, đầy mùi mẫn.
Lòng Đường Nguyệt Thư khẽ run, cô vô thức rụt đầu ngón tay về, đổi lại một tiếng cười khẽ của anh.
Dường như đang cười nhạo cô, chuyện thế này còn không chịu nổi, vậy mà dám chủ động mua đồ tránh thai.
Đường Nguyệt Thư bất chợt nói một câu: “Định lực của em cũng không tốt.”
“Thế à?” Vẻ mặt Lâm Xuyên trông khá hờ hững: “Không tốt đến mức nào?”
Sau câu đó, cô im lặng một lúc, rồi chậm rãi cúi xuống, thì thầm bên tai anh một câu.
Là một câu tiếng Pháp.
Nhưng với hai người đều thành thạo thứ ngôn ngữ này, câu đó chẳng hề uyển chuyển chút nào, ngược lại càng khiêu khích, càng tr*n tr**.
Câu đó nếu dịch thẳng ra thì có nghĩa là: “Em muốn làm với anh.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lâm Xuyên càng trở nên sâu hun hút. Anh không vội hành động gì, chỉ hơi nghiêng người ra sau một chút, kéo giãn khoảng cách để nhìn rõ biểu cảm của cô hơn.
Ánh mắt này như thể hóa thành thực thể, Đường Nguyệt Thư cảm thấy ánh mắt đó khiến da thịt cô nóng bỏng.
Nhưng ánh mắt cô cũng không né tránh, vẫn đối mặt với anh.
Hồi lâu sau, Lâm Xuyên kéo tay cô đặt lên cổ áo anh, nhẹ giọng nói: “Nào, em tự cởi đi.”
Anh muốn xem rốt cuộc cái “muốn” của cô đến mức nào.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng vải áo ma sát nhẹ khi khuy áo bị tháo cũng nghe rõ mồn một.
Đèn đủ sáng, sáng đến mức sau khi áo được cởi ra, cô nhìn rõ ràng cơ thể của bạn trai.
Mấy hôm trước cô cũng từng chạm vào, nhưng hành động trong lúc tối lửa tắt đèn và bây giờ khác biệt, cô cảm thấy mặt cô sắp bị thiêu chín rồi.
Lâm Xuyên lặng lẽ quan sát nét mặt bạn gái đang ngồi trên người anh, dùng ánh mắt khích lệ cô tiếp tục.
Đường Nguyệt Thư cúi người, đầu tiên là hôn lên môi anh, sau đó tiếp tục lần xuống dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn này bọn họ không nói gì cả. Trái lại tiếng thở của anh vô cùng rõ ràng trong không gian này, rơi vào tai cô khiến tim cô càng thêm rung động.
Đêm khuya vốn thích hợp để giao lưu, theo mọi ý nghĩa.
Lâm Xuyên bất ngờ cử động người, anh đẩy cô ngã xuống giường, hôn rất mãnh liệt.
Ngay lúc môi anh muốn lướt xuống dưới, tay nắm tà váy muốn vén lên, Đường Nguyệt Thư kịp thời lên tiếng ngăn cản: “Lâm Xuyên, đèn.”
Cô không thích ánh đèn quá sáng thế này.
Lâm Xuyên dừng động tác ngay, đầu tiên là anh chống người nhìn cô một lát, đáy mắt tràn đầy h.am m.uốn.
Lát sau, anh đứng dậy, đi tắt đèn phòng ngủ, nhưng rất nhanh lại bật chiếc đèn ngủ hình đám mây bên giường, ánh sáng vàng ấm lan tỏa khắp căn phòng.
Chiếc đèn ngủ nhỏ này được Đường Nguyệt Thư mua khi cô mới chuyển đến. Khi đó cô vừa tới một môi trường mới, cảm thấy vô cùng xa lạ với căn phòng này. Buổi tối khi ngủ cô sẽ không nhịn được mà nghĩ ngợi lung lung mấy chuyện không đâu, nhưng bật đèn ngủ sáng quá thì lại ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Sau đó cô mua một chiếc đèn ngủ nhỏ, buổi tối ngủ bật đèn lên, ánh sáng này vừa đủ mang lại cảm giác an toàn cho cô, vừa không đến mức làm ảnh hưởng giấc ngủ.
Sau này, khi đã quen với múi giờ và nhịp sống bên đây, Đường Nguyệt Thư bận rộn đến mức mỗi ngày mệt như chó. Thậm chí cô chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn. Chiếc đèn ngủ hình đám mây này cũng gần như không còn được sử dụng nữa.
Cô không ngờ khi cô dùng chiếc đèn này lần nữa, lại là trong một hoàn cảnh như vậy.
Đường Nguyệt Thư không muốn làm dưới ánh đèn sáng ngời, mà Lâm Xuyên thì không muốn lần mò trong bóng tối.
Đây là biện pháp dung hòa nhất.
Nhưng dưới ánh sáng mờ vàng, trái lại cô cảm thấy ánh nhìn của anh càng hiện hữu rõ ràng hơn.
Cô vô thức lùi về sau một chút, nhưng cô không còn nơi nào để lùi lại.
***
Trần nhà trên đầu lờ mờ dưới ánh đèn vàng, dường như nó còn nhảy múa theo ánh sáng.
Đường Nguyệt Thư khó chịu nhíu mày, ý thức của cô cũng trở nên mơ hồ, bàn chân ban đầu không tìm được điểm tựa, cho đến khi cô đặt lên vai Lâm Xuyên.
Một tay cô luồn ngón vào mái tóc anh mà bấu chặt, tay kia thì nắm nhăn ga giường.
Lúc này phong cách quý ông mà Lâm Xuyên thường thể hiện đã hoàn toàn tan biến. Anh giống như không nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng cô, hoàn toàn phớt lờ những tiếng nức nở ấy, rất tập trung để đưa cô lên đến đỉnh điểm lạ lẫm.
Anh dùng lưỡi.
Sức lực của cô kém xa anh.
Lúc đầu Đường Nguyệt Thư từ chối, nhưng bây giờ, cô không biết rốt cuộc bản thân từ chối hay đang tiếp nhận nữa.
Khung cảnh trong phòng ngủ có thể xem là sống động.
Sau đó, khi Lâm Xuyên muốn hôn lên môi bạn gái thì bị cô quay đầu đi, dùng hành động để từ chối.
Anh bật cười, trong tiếng cười không tránh khỏi mang theo vài phần trêu ghẹo: “Đồ của mình mà còn chê.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô không lên tiếng. Sau đó, Lâm Xuyên cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm. Anh súc nước quanh khoang miệng một lúc rồi anh nuốt xuống.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy đầu cô như vừa nổ tung một cái. Một là vì anh nuốt nước, hai là vì đó là ly nước của cô!
Dù thế nào đi nữa, anh vẫn muốn hôn cô.
Lớp bao ngoài cùng trong suốt của chiếc hộp màu hồng bị xé ra, ngay sau đó là tiếng xé của lớp bao bì độc lập bên trong.
Đường Nguyệt Thư bị anh ép sát vào, giọng Lâm Xuyên vang bên tai cô: “Nguyệt Thư, bây giờ vẫn có thể dừng lại, em muốn dừng không?”
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô.
Đến bước này rồi, ngược lại anh còn do dự hỏi ý kiến của cô. Nhưng cơ thể anh thì lại thành thật hơn nhiều so với cái miệng vẫn còn cố giữ phong độ quý ông kia.
Nhiệt độ từ anh như muốn thiêu đốt cô.
“Anh nhanh lên, muốn làm thì làm, không thì cút.” Cô không còn kiên nhẫn nữa.
Tiếng cười khẽ của Lâm Xuyên rơi vào bên tai cô, sau đó thì Đường Nguyệt Thư không nói nổi thêm lời nào cả.
Đúng như những gì cô vừa nghĩ, miệng anh thì nói lời dịu dàng, nhưng hành động thì không như thế.
Cô khóc ướt cả gối.
Sau đó là một khoảng thời gian rất dài, Lâm Xuyên cố gắng học cách khiến cô cảm nhận được kh*** c*m. Điều này dẫn đến việc trong những khoảnh khắc như vậy, anh thỉnh thoảng lại mở miệng hỏi cô đủ kiểu câu, như học sinh hỏi giáo viên.
Mỗi một câu hỏi đều khiến cô xấu hổ đến mức không thể mở miệng được.
Đường Nguyệt Thư bị anh ép phải nói chuyện, có lúc giọng trả lời của cô không thành câu. Cô không biết là anh vô tình hay cố ý trêu chọc cô nữa.
Đêm đó trở nên rất dài. Cậu học trò ham học cuối cùng cũng học được cách khiến bạn gái mình cảm thấy vui sướng.
“Nguyệt Thư, em thích anh không?” Anh hỏi.
Thời gian bọn họ quen nhau còn chưa đủ lâu, nói yêu thì có vẻ nặng nề quá, dường như phần tình cảm của bọn họ vẫn chưa đủ để có thể gánh vác nổi.
“Thích.”
Chiếc đèn ngủ hình đám mây sáng rất lâu.
Một mảnh lộn xộn.
***
Khi Đường Nguyệt Thư tỉnh giấc, cô cảm nhận rõ phần g*** h** ch*n cô không ổn.
Cô trở mình, đôi chân dưới chăn ma sát trực tiếp với lớp vải chăn. Đầu óc cô trống rỗng mất một lúc mới nhớ lại chuyện đã xảy ra trên chiếc giường này vào tối qua.
Tối qua bọn họ thức suốt một đêm dài.
Cuối cùng Đường Nguyệt Thư đã mệt lả, cô đành phải bàn bạc với Lâm Xuyên kết thúc nhanh một chút.
Anh đúng là tay mơ, ban đầu còn có thể thấy rõ sự non nớt, nhưng sau khi kết thúc lần đầu tiên đã nhanh chóng ngóc đầu trở lại.
Hơn nữa, rất có thể là anh có chút thiên phú, rất nhanh đã nắm được điểm mấu chốt.
Ga trải giường dưới người và chăn đắp trên người Đường Nguyệt Thư không cùng một bộ. Tối qua trước khi đi ngủ, Lâm Xuyên đã tìm được một bộ drap khác trong tủ quần áo của cô, nhưng chỉ thay mỗi ga giường.
Trên giường chỉ có một mình cô. Trong phòng ngủ là một mảng tối mờ, rèm cửa đã kéo lại, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào. Cửa phòng không đóng chặt, có thể nghe loáng thoáng chút tiếng động từ bên ngoài, nhưng ánh sáng lọt vào cũng chẳng đáng kể.
Ổ chăn bên cạnh vẫn ấm, chắc là Lâm Xuyên vừa mới thức dậy chưa lâu.
Cô chống người ngồi dậy, thong thả xuống giường. Vào khoảnh khắc cô đặt chân lên mặt đất, cảm giác khó chịu đó lại càng rõ rệt hơn.
“…”
Cô tùy tay vuốt vài lọn tóc, vuốt cho gọn gàng chút.
Đường Nguyệt Thư đi đến cửa phòng, cô mở cửa ra, tầm mắt cô lập tức trống rỗng. Cô tựa vào cửa phòng ngủ, liếc nhìn khắp nơi, thấy Lâm Xuyên đang bên cạnh máy giặt.
Anh c** tr*n ấn vào nút, máy giặt bắt đầu hoạt động.
Lâm Xuyên chỉ mặc một chiếc quần ngủ, nửa thân trên để trần lộ rõ vóc dáng. Ánh sáng từ ban công chiếu vào người anh, nơi giao thoa giữa sáng và tối khiến anh lúc này trông gợi cảm khó tả.
Vốn dĩ chiếc áo nên ở trên người anh, hiện giờ lại nằm ở trên người Đường Nguyệt Thư.
Tối hôm qua váy ngủ của cô bị dơ rồi, không mặc được.
Lâm Xuyên khoác áo ngủ của anh lên người cô. Nếu nói về độ dài thì chiếc áo ngủ của anh có thể coi như là một chiếc váy ngủ đối với cô.
Sau khi cửa phòng ngủ mở không bao lâu, anh quay đầu nhìn qua.
Từ góc nhìn của anh, bạn gái đang mặc áo ngủ của anh, mái tóc dài hơi rối. Cô lười biếng tựa vào khung cửa, đôi chân dài và thẳng dưới vạt áo càng thêm nổi bật.
Có đôi khi Lâm Xuyên có chút tính xấu xa giống như rất nhiều người đàn ông khác. Ví dụ như khi nhìn cô mặc đồ của anh, cảm giác chiếm hữu mà bình thường anh không bộc lộ, lúc này lại được thỏa mãn.
Anh đi qua, đến trước mặt cô.
“Em ngủ ngon chứ?” Lâm Xuyên hỏi.
Câu nói ấy chưa kịp đợi bạn gái trả lời thì ánh mắt của Đường Nguyệt Thư đã dừng ở khuôn mặt anh, chỉ là trên nét mặt cô không thể hiện ra điều gì.
Lâm Xuyên xác định tối hôm qua cô khá vui vẻ.
Trông không giống dáng vẻ muốn tính sổ.
Anh vươn tay rồi ôm cô một chút, cô cũng không đẩy anh ra.
Tay của Lâm Xuyên dừng ở sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt vài cái, như là vuốt lông.
Chắc là Đường Nguyệt Thư mới rời giường nên cô không muốn nói chuyện. Vài giây sau, cô vươn tay ôm lấy anh, tay cô vòng qua eo anh, vùi mặt vào lòng anh.
Chỉ là lúc này anh đang c** tr*n. Hơi thở của cô phả lên ngực anh, hơi ngứa, nhưng không chỉ dừng ở đó.
Vốn dĩ đang ôm bình thường, bỗng Đường Nguyệt Thư buông lỏng tay ra.
Cô giãy giụa từ trong lòng anh, mặt vô biểu cảm tránh ra.
Lâm Xuyên: “…”
Thật ra anh cũng không phải cầm thú. Chỉ là bây giờ anh thấy cô sẽ muốn chạm vào cô. Trong lòng anh không nhịn được mà nảy ra một số ý nghĩ, phản ứng cơ thể cũng rất thành thật.
Sau khi Đường Nguyệt Thư tránh ra thì cô ngồi trên sofa để tiếp tục tỉnh táo lại.
Lâm Xuyên đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Hiện giờ cơ thể em có chỗ nào không thoải mái không?”
Khi anh vừa hỏi câu này, Đường Nguyệt Thư nhìn anh rồi nói: “Anh cảm thấy sao?”
Cảm giác không thoải mái này chỉ có thể để thời gian xoa dịu.
Cô cảm thấy cơ bắp trên người cô hơi đau nhức. Nơi này chắc chắn do lỗi của anh, nhưng dù sao hành vi tối qua là của cả hai. Cô cũng hưởng thụ nên không thể đẩy hết trách nhiệm lên người khác.
Lâm Xuyên đặt bữa sáng.
Theo lý mà nói, sau một buổi tối đầy ngọt ngào trôi qua, anh nên tự tay vào bếp làm một bữa sáng cho bạn gái để tăng thêm tình cảm giữa hai người. Nhưng dù có khéo tay đến đâu, không có nguyên liệu thì cũng đành chịu. Lâm Xuyên không thể tìm thấy nguyên liệu nào trong bếp của cô để thể hiện tài năng nấu nướng của anh.
Chờ bữa sáng đến, Đường Nguyệt Thư cũng rửa mặt xong.
Cô ngồi trước bàn ăn, nhìn anh lấy bữa sáng của bọn họ ra từ trong túi đóng gói.
Lâm Xuyên là người đàn ông không thiếu tiền cũng không keo kiệt, anh vui vẻ với việc tiêu tiền hưởng thụ phục vụ.
Bây giờ một bàn thức ăn sáng kiểu Trung Quốc, nhìn từ hương vị, rất giống với nhà hàng món gia truyền mà trước đây anh từng dẫn cô đi ăn.
Túi đóng gói càng chứng thực phỏng đoán của cô.
Trên bao bì in hai đầu mèo nhỏ, bên cạnh là dòng chữ phiên âm “JingYue”.
Tên của mèo con ở trên đó.
Đường Nguyệt Thư còn nhớ rõ trước đấy Lâm Xuyên nói nhà hàng này cần đặt trước thì mới có thể ăn được. Nhưng bữa ăn này của bọn họ không giống như đã đặt trước.
Không biết anh dùng quan hệ của anh hay là sức mạnh của đồng tiền nữa.
Những điều này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Cô rất chuyên tâm ăn cơm, cô thật sự đói bụng rồi.
Rất nhiều khi, nhiều kiến thức trên sách cũng kém hơn so với một lần hiểu biết chính xác từ thực tiễn. Cô cảm thấy hoạt động này phí thể lực quá.
Nhưng có điểm khác đó là cảm nhận và điều cô nghe không giống nhau lắm.
Trước đây có vài người bạn cùng giới tính có tính cách khá thẳng thắn từng nói, đừng xem mấy tác phẩm văn học vô bổ nữa, thật ra cảm giác cũng không tốt như người ta nói, cũng có người nói rất say mê hoạt động này.
Đối với Đường Nguyệt Thư mà nói, trải nghiệm của cô tốt hơn ngoài dự đoán.
Có lẽ liên quan đến con người, tối qua ha.m mu.ốn tìm hiểu của Lâm Xuyên nếu nói hơi quá thì khiến cô hận không thể làm anh câm luôn.
Xét theo thái độ học tập của anh, nếu trải nghiệm của cô vẫn không tốt, có lẽ sẽ chứng minh rằng hoạt động này thật sự chẳng có gì khiến người ta mê mẩn cả.
Buổi chiều Đường Nguyệt Thư có tiết học, cô chỉ có thể để Lâm Xuyên ở lại trong căn nhà thuê của cô.
Dù cô bận sự nghiệp của cô thì việc học cũng không thể bỏ qua.
Thật ra Lâm Xuyên rất tích cực tỏ vẻ muốn học ké một buổi với cô, nhưng cô từ chối.
Chuyện học ké một buổi thì nhỏ, nhưng cô không muốn trở thành trung tâm chú ý của cả lớp.
Với quy mô lớp học của bọn họ, lớp học có thêm hay thiếu một người đều nhận ra được.
Huống chi người có gương mặt châu Á xuất chúng như Lâm Xuyên.
Vì thế anh cho Đường Nguyệt Thư cơ hội chọn món, cô nói gì, anh nấu món đó.
Đối với người có chút thiên phú về nấu ăn mà nói, chỉ cần không phải món ăn cầu kỳ gì, anh có thể làm ra được hết.
Đường Nguyệt Thư đã sống một cuộc sống về nhà là có thể ăn một bữa cơm nóng ngắn ngủi. Trước đây cô rất kháng cự với việc kết hôn, nhưng sau khi sống lâu ở Paris, cô thật lòng nảy sinh ý muốn lấy một người đàn ông hiền lành, chu đáo.
Suy nghĩ này chỉ giới hạn trong Paris mà thôi.
Giống như suy nghĩ của cô trước đó, muốn sau khi tan làm được ăn cơm nóng hổi quá đơn giản, chỉ cần mời dì giúp việc là thực hiện được.
Lâm Xuyên vẫn khác biệt.
Anh đẹp, đúng gu của Đường Nguyệt Thư.
Kỳ nghỉ Quốc tế lao động của Lâm Xuyên đã trôi qua ba này, đêm nay bọn họ ngủ một giấc rất thuần khiết.
Anh không gấp gáp đến thế.
Đường Nguyệt Thư cần nghỉ ngơi.
Chẳng qua vào ngày áp chót anh ở lại Paris, cũng là buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ này.
Ở trên sofa phòng khách, bọn họ đã trải qua một cuộc điên cuồng.
Vừa đúng lúc là cuối tuần, Đường Nguyệt Thư ở studio bận rộn một lúc, Lâm Xuyên tới đón cô tan làm rồi ăn ở nhà hàng đã đặt trước.
Sau khi cô trở lại căn nhà cô thuê, không khí chín muồi, cô không ngăn nổi được sự quyến rũ của người đàn ông.
Bởi vì sắp phải chia ly, cho nên mức độ phối hợp của cô không kém.
Lâm Xuyên là người rất để ý trải nghiệm của người yêu. Anh thăm dò cơ thể của cô, thăm dò mọi nơi trên người cô.
Mà sau khi cô hỏi cảm nhận của anh, anh trả lời rằng: “Chỉ cần em thoải mái thì anh cũng thoải mái.”
Anh cần sự xác nhận cảm xúc từ cô.
Sau cuộc điên cuồng trên sofa, Lâm Xuyên làm sạch qua nơi này rồi ôm cô vào lòng nói chuyện.
Bọn họ kề sát nhau trò chuyện.
Lúc này trải nghiệm của cô còn tốt hơn lần trước. Cô híp mắt nghỉ ngơi, phần lớn trọng lượng cơ thể cô đều dựa vào người Lâm Xuyên, mà tay anh thì gãi nhẹ cằm cô.
Như là cách vuốt mèo vậy.
“…”
Đường Nguyệt Thư hơi buồn ngủ, cô mơ màng nghe thấy anh nói với cô: “Nguyệt Thư, anh có chuyện muốn bàn bạc với em.”
“Hả?”
Lâm Xuyên nói: “Buổi sáng ngày mai anh sẽ trở về, lần gặp mặt tiếp theo có thể sẽ lâu hơn chút. Anh đã quan sát an ninh gần nhà em, anh không yên tâm lắm.”
Anh nói xong làm người nghe khựng lại, cô không nói gì cả.
Ngay sau đó anh tiếp tục bổ sung: “Anh mua một căn nhà ở gần chỗ này, đã trang trí xong. Em dọn vào ở được không?”
Lúc đầu Đường Nguyệt Thư còn buồn ngủ, sau khi cô nghe thấy những lời này xong thì cô tỉnh táo hơn và ngẫm nghĩ về giá nhà ở Paris một lúc.
Cô chưa phản ứng gì nên Lâm Xuyên rủ mắt nhìn cô. Anh phát hiện cô không ngủ, chỉ là sắc mặt trông khá nghiêm túc.
Anh không biết cô chỉ đang tính toán.
“Anh vừa nói anh mua gì cơ?” Cuối cùng giọng Đường Nguyệt Thư vang lên.
Lâm Xuyên: “Anh mua một căn nhà, anh mong em có thể chuyển vào đấy ở.”
“Anh mua loại nhà gì?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
“Một căn biệt thự.”
“…”
Giá nhà bên Paris đương nhiên cao. Về giá nhà thì trên toàn thế giới đều giống nhau, càng ở khu vực phồn hoa thì giá nhà càng cao.
Nhưng là ở Paris, mấy năm gần đây, người chịu bán biệt thư tư nhân rất ít, hơn nữa giá cả rất đắt đỏ.
“Nội thất bên trong trên cơ bản đã đầy đủ hết. Mấy hôm nay anh gọi người bổ sung đồ nội thất hết rồi, em trực tiếp vào ở là được.”
Anh nói: “Vậy ít nhất khu vực nghỉ ngơi và làm việc của em có thể tách ra.”
Trước kia Đường Nguyệt Thư không bao giờ suy nghĩ đến việc yên tâm tiêu tiền của một người đàn ông cô không có quan hệ gì.
Cô tin một câu: Những món quà mà số phận ban tặng, đều đã được ngầm ghi rõ cái giá phải trả.
Nhưng không thể không thừa nhận, lời nói của Lâm Xuyên vẫn êm tai như trước. Anh chu đáo đến mức khiến người ta luôn dễ dàng rung động vì anh.
Tiền ở nơi nào, tình yêu ở nơi đó.
Chân lý của câu nói này luôn được chứng minh vô cùng rõ rệt.
Một lúc sau Đường Nguyệt Thư mới nói: “Không chuyển đi được chứ?”
“Tại sao?” Lâm Xuyên hỏi.
Anh thừa nhận căn nhà thuê của cô cũng đủ ấm áp, một mình cô ở là đủ rồi.
Nhưng anh muốn cho cô sự lựa chọn tốt hơn.
Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn anh, cô còn nằm trong lòng anh. Trên người hai người đều là hơi thở thỏa mãn.
Cô nhỏ giọng nói: “Chuyển nhà rất phiền phức. Lỡ đâu sau này chúng ta chia tay, có phải em sẽ phải dọn khỏi nhà anh không?”
Không bằng ngay từ đầu đừng dọn vào, sống lay lắt là có thể tốt nghiệp rồi.
Lâm Xuyên: “…”
Cô nằm trong lòng anh, bọn họ vừa mới xong chuyện thân mật, giờ cô đã nhắc đến chuyện chia tay với anh rồi.
Lâm Xuyên nghe thấy bản thân thở dài một hơi: “Dù chúng ta thật sự chia tay, anh cũng không đuổi em khỏi nhà đâu.”
Tuy rằng anh có việc làm ăn ở Paris, nhưng về lâu dài thì mua nhà riêng sẽ tốn nhiều tiền hơn so với ở khách sạn. Mà mục đích ban đầu của việc mua nhà, suy cho cùng chỉ có một, đó là vì cô.
Bình thường theo nguyên tắc đối nhân xử thế của Lâm Xuyên, dù về sau bọn họ chia tay rất khó coi, trước khi cô tốt nghiệp, anh sẽ không đuổi cô đi.
Trừ phi sau khi cô chia tay với anh và tìm người đàn ông khác. Đương nhiên anh không thể chịu được cảnh cô và người đàn ông khác ở trong căn nhà của anh.
Anh chỉ nghĩ vậy thôi, giờ không cần thiết nói tới.
Đường Nguyệt Thư hỏi Lâm Xuyên là anh xem nhà từ khi nào. Anh im lặng một lát, một lúc lâu sau mới nói: “Vào tháng ba lúc em bận thi đấu, không có thời gian để tâm đến anh. Đúng lúc đó anh nhìn thấy căn nhà này, nên mua ngay.”
Khoảng thời gian đó, thậm chí bọn họ chưa có chính thức ở bên nhau, chỉ có thể xem như mập mờ thôi. Anh tự mình xem nhà.
Đường Nguyệt Thư: “… Lỡ đâu chúng ta không ở bên nhau thì sao?”
Có lẽ Lâm Xuyên đã từng nghĩ đến khả năng này, anh nói: “Có thể xem như đầu tư.”
Nhà tư bản sẽ không bao giờ làm người ta thất vọng.