Khi Lâm Xuyên nói đến chuyện anh mua biệt thự tư nhân với Đường Nguyệt Thư đã là đêm khuya, vào giờ này bọn họ không thể bắt xe đi xem nhà được. Nhưng anh để lại chìa khóa.
“Khi nào em có thời gian thì qua đó xem thử. Chờ bên đó sửa sang xong, anh sẽ gọi người chuyển nhà cho em.”
Anh không nói cô nhất định phải dọn qua, nhưng đứng ở góc độ của anh, anh hy vọng cô có thể dọn qua đó.
Đường Nguyệt Thư có quy tắc của riêng mình, nhưng cô không phải loại người trong tình cảm luôn giữ nguyên tắc công bằng tuyệt đối, cũng không có tật xấu là không tiêu tiền của đàn ông.
Lâm Xuyên chịu tiêu tiền, cô cũng dám nhận.
“Nhưng không biết cô nghĩ đến điều gì, hỏi anh: “Vậy có tính là anh kim ốc tàng kiều(*) ở Paris không?”
(*)Kim ốc tàng kiều: Nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp.
“Anh đang bao nuôi em đấy à, sếp Lâm?”
Cô hình dung kỳ lạ ghê. Lâm Xuyên nghe xong thì hơi khựng lại, sau đó anh vươn tay nhéo mặt cô.
Cảm giác khi chạm vào da của cô rất tốt. Lâm Xuyên dường như khá thích bóp nắn, thỉnh thoảng anh sẽ bị bạn gái đập cho một cái vào mu bàn tay anh.
Hơn nửa khuôn mặt của Đường Nguyệt Thư bị anh nắm trong tay. Ánh mắt anh nhàn nhạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô.
“Trên giường dưới giường chẳng phải đều do anh hầu hạ em sao?” Anh bình tĩnh nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt: “Em từng nghe qua kiểu bao nuôi nào như thế này chưa?”
Anh mua cái này, mua cái kia cho cô, còn lo lắng không làm cô hài lòng ở trên giường. Cuối cùng cô lại nói đến từ “bao nuôi”.
Trong mắt anh, hai từ “bao nuôi” này không phải từ tốt lành gì. Đàn ông sau khi uống thêm vài ly ở trên bàn tiệc, lúc nói những trò đùa tục tĩu thì sẽ thường nói đến hai từ này.
Anh không muốn dùng hai từ này ở trên người cô.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô vươn tay nắm lấy tay anh, để tay anh nâng mặt cô lên, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh không vui à?”
Lâm Xuyên nhìn chằm chằm mặt cô hai giây, nói: “Không có.”
Anh không thể nào tức giận nổi với gương mặt này.
“Vậy anh hôn em một cái để chứng minh đi.” Đường Nguyệt Thư không chắc chắn anh có phải loại đàn ông vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng hay không.
Lâm Xuyên rất nghe lời, cúi đầu hôn cô. Đây cũng không phải nụ hôn thuần khiết lắm, anh còn vươn đầu lưỡi.
Đường Nguyệt Thư xác nhận anh không giận nữa, chỉ là cô kịp thời rời khỏi vòng tay anh, nói: “Em đi tắm trước đây.”
Có đôi khi sự dịu dàng phong độ của anh chỉ tồn tại ngoài chuyện thân mật, cô cũng không muốn tiếp tục nữa.
Phía sau truyền đến tiếng cười của Lâm Xuyên, cô vờ như không nghe thấy.
Khách sạn mà Lâm Xuyên đặt, cuối cùng anh chỉ ngủ được chưa tới một đêm. So với phòng suite rộng rãi, có lẽ căn nhà thuê mấy chục mét vuông của bạn gái vẫn đáng để anh chen chúc hơn.
Tất cả hành lý của anh đã được kéo đến căn nhà thuê của cô vào ngày hôm sau.
Ở Hong Kong vẫn còn việc cần Lâm Xuyên về xử lý, cộng thêm chênh lệch múi giờ giữa hai nơi, chuyến bay của anh sớm hơn.
Đường Nguyệt Thư mơ màng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên. Sau đó người bên cạnh thức dậy, chờ anh rửa mặt xong, cô cũng tỉnh.
Lúc này vẫn còn quá sớm, trong phòng ngủ, Lâm Xuyên không bật đèn trần, mà chỉ bật chiếc đèn ngủ hình đám mây.
Cô trở mình trên giường, nghiêng người, mắt lim dim nhìn bạn trai đang thay đồ.
Thân hình của anh thật sự rất đẹp, anh có chiều cao và tỷ lệ cơ thể nổi bật, dấu vết luyện tập cũng rõ ràng.
Dưới ánh đèn vàng dịu, tấm lưng kia nhìn rất đẹp mắt.
Có lẽ là Lâm Xuyên nghe thấy tiếng động phía sau. Anh xoay người lại, thấy bạn gái đã tỉnh.
“Anh đánh thức em à?”
Đường Nguyệt Thư không rời mắt, cô hỏi: “Thật sự không cần em đưa anh đi à?”
Tối qua anh đã nói không cần cô tiễn ra sân bay.
Quả thật bây giờ còn sớm, anh không muốn cô phải vất vả.
“Không cần đâu, em ngủ tiếp đi.”
Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm anh một lúc, nhìn anh mặc từng món đồ lên người. Bỗng nhiên cô nói: “Vậy anh qua đây để em sờ cơ bụng cái được không? Lần sau gặp không biết là bao giờ nữa.”
Lâm Xuyên: “…”
Trước khi anh ra ngoài, cô vẫn chưa rời khỏi giường. Anh lại gần, hôn lên trán cô một cái, để lại hai chùm chìa khóa.
“Xe đậu ở bên biệt thự, nếu em cần thì cứ lấy mà dùng.” Lâm Xuyên nói rồi dừng lại một chút, bổ sung: “Lát nữa anh sẽ gửi số của tài xế cho em, nếu không muốn tự lái thì gọi tài xế đến.”
Anh như một phụ huynh sắp đi xa, dặn dò Đường Nguyệt Thư không biết bao nhiêu câu. Nhưng không thể phủ nhận, anh chu đáo đến mức khiến người ta không thể bắt bẻ.
“Em chuyển đến đó ở, anh cũng tiện sắp xếp người chăm sóc em.” Lâm Xuyên đưa tay vén tóc cô, anh nhìn gương mặt bạn gái trong ánh đèn mờ mờ: “Anh lo em không biết chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bọn họ chỉ mới quen nhau vài tháng, Lâm Xuyên đã hai lần bắt gặp cô bị ốm.
Ánh mắt của anh dưới ánh sáng này trở nên dịu dàng lạ thường. Đường Nguyệt Thư khẽ “ừ” một tiếng, xem như đã đồng ý chuyện chuyển nhà.
Trước khi đi, Lâm Xuyên tắt đèn ngủ, căn phòng ngủ lại trở nên tối tăm.
Đường Nguyệt Thư không thể nghe thấy tiếng đóng cửa ngoài kia, nhưng cô biết anh đã đi rồi.
Lâm Xuyên có mấy ngày nghỉ, nhưng thời gian thật sự ở bên cô chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Nỗi nhớ nhung bắt đầu ngay từ lúc anh bước chân ra khỏi cửa.
Nhược điểm của yêu xa lại một lần nữa hiện rõ.
Dù trong lòng nghĩ gì đi chăng nữa, Đường Nguyệt Thư cũng bình thản chấp nhận kiểu yêu đương như vậy.
Từ lúc bắt đầu cô đã biết sẽ như thế này.
Cuộc sống sau khi Lâm Xuyên rời khỏi Paris đối với cô vẫn có ảnh hưởng. Cô đã chuyển đến căn biệt thự tư nhân mà anh mua. Nói thật, nó rất lớn, hơn nữa nó không chỉ có mỗi một tầng.
Không chỉ có khu nghỉ ngơi và khu làm việc có thể tách biệt, thậm chí cô còn có thể tận dụng thêm các phòng khác.
Đường Nguyệt Thư không biết anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua nơi này, cô không hỏi, anh cũng không nhắc đến.
Nhưng con số chắc phải tính bằng “trăm triệu” euro.
Cô từng thấy các buổi đấu giá những biệt thự kiểu này.
Chỉ có thể nói rằng anh thật sự rất hào phóng, căn nhà đắt thế này, mua rồi bảo cô ở thì cô cứ ở thôi.
Không bao lâu sau khi Lâm Xuyên trở về Hong Kong, bên biệt thự đã chuẩn bị đâu vào đấy, anh sắp xếp người giúp cô chuyển nhà.
Phiền phức duy nhất có lẽ là căn nhà cô thuê hiện tại. Lúc đầu cô nghĩ cô sẽ ở Paris ít nhất hai năm nên đã thuê hai năm. Kết quả giờ chưa hết một năm đã chuyển đi, chủ nhà không vui lắm, tiền cọc cũng không hoàn trả hết.
Sau khi chuyển vào nhà mới, Đường Nguyệt Thư thoáng chốc có cảm giác cuộc sống của cô như trở về những ngày xưa.
Nhà sẽ có người đến quét tước vệ sinh định kỳ, chuyện này cô không cần bận tâm.
Lâm Xuyên nói đã thuê một đầu bếp biết nấu món Trung, bảo cô thử xem có hợp khẩu vị không, không ngon thì đổi người khác.
Tối hôm đầu tiên chuyển vào, Đường Nguyệt Thư gọi video với anh.
Lúc ấy đã khuya, bên đó thì chắc khoảng năm sáu giờ sáng.
Đường Nguyệt Thư hơi ngạc nhiên: “Anh vừa ngủ dậy hay chưa ngủ vậy?”
Lâm Xuyên nói: “Có cuộc họp với bên Nga, vừa họp xong, lát nữa anh ngủ một chút.”
“Chuyển nhà xong cảm giác thế nào?”
Khi gọi video với anh, cô đã nằm trên giường, góc máy cũng là góc nghiêng.
“Nhà to quá, em sống một mình thấy hơi trống trải, chưa quen lắm.” Đường Nguyệt Thư nói rồi lại quan tâm anh: “Sao lát nữa anh mới ngủ, sao giờ không ngủ luôn đi?”
Lâm Xuyên nhìn bạn gái qua màn hình, giọng điệu bình tĩnh: “Vì anh định đi tắm trước.”
Đường Nguyệt Thư nghe vậy khẽ “à” một tiếng: “Vậy lúc tắm vẫn gọi video được không?”
Cô cũng không cố ý giở trò lưu manh, chẳng qua mấy hôm rồi chưa được thấy mặt anh. Từ sau khi anh về nước hai người đều bận, chuyện trò thì cứ như vòng lặp. Lúc này cô chỉ muốn được nói chuyện với anh thôi, nhưng đúng là sau khi nói xong mới thấy câu đó có hơi sai sai.
Lâm Xuyên ở bên kia nhướn mày: “Được chứ.”
Đường Nguyệt Thư: “?”
Sau đó góc nhìn bắt đầu trở nên kỳ lạ, cô nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại xoay vài vòng. Cuối cùng được anh cố định ở một chỗ, ống kính hướng thẳng vào vòi sen phòng tắm, tiếp đó anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trước ống kính.
Lúc này đây, Đường Nguyệt Thư cảm thấy bản thân vẫn chưa đến mức chịu thua đâu.
c** đ* thôi mà, cô đâu phải chưa từng thấy anh c** đ*.
Cho đến khi anh thật sự c** q**n, tuy trong ống kính không hiện lên, nhưng cô không có mù cũng chẳng điếc, cô còn có trí tưởng tượng.
“Anh thật sự vừa tắm vừa gọi video à?” Khi tiếng nước từ vòi sen vang lên, Đường Nguyệt Thư vẫn chưa tin lắm.
Nước nóng làm ướt khuôn mặt và mái tóc của Lâm Xuyên. Trong làn hơi nước mờ ảo, cảnh tượng này có thể đem đi thu phí cũng không quá.
Vẻ đẹp sống động.
Lâm Xuyên nhìn về phía điện thoại, khẽ cười: “Không phải chính em muốn xem sao?”
“…”
Anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của cô. Anh chuyên tâm làm ướt người, cũng không nhìn cô, nhưng cô vẫn nhìn ra được anh đang quyến rũ cô.
Đường Nguyệt Thư không đủ can đảm xem tiếp, cô tắt cuộc gọi video này.
Sau khi tắt cuộc gọi video, cô lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, nửa đêm bị anh trêu chọc đến mức máu nóng sôi trào.
Rõ ràng bọn họ từng làm những chuyện còn thân mật hơn, từng nhìn thấy những nơi còn riêng tư hơn. Nhưng khi nhìn hành động của Lâm Xuyên qua video, cô vẫn không khỏi đỏ bừng mặt.
Anh quá phạm quy rồi!
Trong đầu Đường Nguyệt Thư toàn những hình ảnh hỗn loạn, cô bỏ cuộc và tắt đèn đi ngủ.
Nhưng cảnh tượng trước khi ngủ lại quá gây chấn động, giấc ngủ của cô cũng không yên ổn cho lắm.
Lâm Xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, còn có một vài hình ảnh giới hạn độ tuổi nữa.
Giấc ngủ này thật sự không được yên ổn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đường Nguyệt Thư hơi nghi ngờ cuộc đời, mới sáng sớm đã phải đi tắm.
Lần này Lâm Xuyên về nước xem như chính thức bắt đầu chế độ yêu xa của hai người. Dựa theo múi giờ giữa Paris và Hương Cảng, cộng thêm khoảng cách đường đi, thời gian cuối tuần căn bản không đủ để anh bay sang.
Thời gian mà cô thật sự có thể trò chuyện với anh cũng không nhiều. Lúc này điều quan trọng hơn là việc học và sự nghiệp của cô.
Thương hiệu mãi mãi không thể rời khỏi từ “marketing”.
Đường Nguyệt Thư bận rộn suốt một khoảng thời gian, trên tài khoản cá nhân của cô đã tổ chức một vài hoạt động bốc thăm trúng thưởng, phần thưởng cho fan là quần áo do chính cô thiết kế.
Sau đó, dựa vào thông số cơ thể mà fan trúng giải gửi đến để điều chỉnh size, cách làm này đúng là tốn công, nhưng lại thể hiện được thành ý.
Ít nhất thì phản hồi cuối cùng không tệ.
Tần suất Đường Nguyệt Thư livestream giảm đi khá nhiều so với trước kia, thường thì một tuần cô chỉ phát sóng hai lần.
Tuy vậy, những nội dung thường nhật cô vẫn tiếp tục cập nhật.
Đến cuối tháng sáu, bộ lễ phục mà cô thiết kế riêng cho một nữ minh tinh châu Âu đã được trình diễn trên thảm đỏ, mang lại cho cô một làn sóng độ hot khá tốt. Mà thứ gọi là độ hot từ trước đến nay vốn là thứ hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc đó, studio của Đường Nguyệt Thư đã chính thức đi vào hoạt động. Cô tuyển được một nhóm nhân viên, trong đó có người từng có kinh nghiệm trong mảng quan hệ công chúng. Làn sóng độ hot lần này được đẩy lên, danh tiếng của cô càng lan rộng hơn, chẳng bao lâu đã có những nhân vật công chúng khác tìm đến cô để đặt may lễ phục.
Ngoài việc đặt may lễ phục, tuyến sản phẩm sản xuất hàng loạt mà Đường Nguyệt Thư từng định ra cũng đang được triển khai.
Phía xưởng đã hoàn thành việc làm mẫu thử rồi, không gặp vấn đề gì cả.
Kỳ nghỉ hè lần này của Đường Nguyệt Thư có thể nói là cô chỉ lo bận rộn sự nghiệp. Giữa chừng hình như Đường Thước Diễn đổi cách để liên hệ với cô một lần, là để khuyên cô về nước.
Lý do rất đơn giản, vì cô đang nghỉ hè.
Đằng sau có bao nhiêu là ý của lão Đường thì cô không rõ. Chỉ là cho dù bây giờ cô có muốn về, cô cũng không có thời gian.
Giai đoạn đầu khởi nghiệp, một là bận rộn, hai là đi tong luôn. Cho dù ra sao thì Đường Nguyệt Thư cũng không muốn chọn vế sau. Cô không quay về, cho dù anh ta nói dối rằng đã mua sẵn vé máy bay cho cô, cô cũng chẳng có hứng quay về.
Cô đã quyết tâm phải ở lại Paris trọn hai năm này.
Ngay cả một chút cơ hội để hòa hoãn quan hệ gia đình cô cũng không muốn trân trọng.
Trong kỳ nghỉ hè của Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên cũng không thu xếp được thời gian đến Paris một chuyến. Trong lúc cô bận rộn đến mức như con quay, hình như anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Tập đoàn bên đó định giao trọng trách vào tay anh, đương nhiên phải có quá trình thử thách. Lâm Xuyên cùng lúc tiếp xúc mấy dự án lớn, anh không rời đi được.
Sau lần quấn quýt thân mật lần trước, hai người lại giống như đã quay về trạng thái độc thân.
Nhưng đối với Đường Nguyệt Thư thì không phải như vậy. Trong cuộc sống của cô giờ đây len lỏi quá nhiều yếu tố không thuộc về bản thân, thậm chí cả căn nhà cô đang ở cũng mang tên Lâm Xuyên, đầu bếp đến nấu ăn cũng do anh sắp xếp.
Thế mà anh lại không hề can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô. Chuyện đầu bếp có đến nấu ăn hay không hoàn toàn tùy vào ý cô, anh sẽ không để người ta đến mà không hỏi ý cô trước.
Tháng bảy đến, Lâm Xuyên bước sang tuổi 28. Nhưng dù là vào dịp này, Đường Nguyệt Thư cũng không có cách nào ở bên anh để cùng tổ chức.
Với kiểu người như bọn họ, từ trước đến nay sinh nhật đều là chuyện lớn, không chỉ vì để mừng, đôi khi một bữa tiệc có thể giải quyết được rất nhiều việc.
Đường Nguyệt Thư dĩ nhiên không có cách nào có mặt. Thời điểm đó cô đang ở xưởng kiểm tra những mẫu quần áo đầu tiên được sản xuất, đồng thời cô còn phải thiết kế bản thảo. Cô đã hỏi Lâm Xuyên địa chỉ từ trước rồi gửi quà sinh nhật cho anh.
Một món quà phải đi từ Paris đến Hong Kong, không phải chuyện dễ dàng gì.
Thậm chí Đường Nguyệt Thư còn hơi lo lắng không biết liệu có kịp đến nơi không.
Thế nhưng vào chiều hôm đó, cô nhận được cuộc gọi video từ Lâm Xuyên. Người đàn ông trong video trông có vẻ bình tĩnh, khung cảnh trông không giống nơi anh ở thường ngày. Lúc này anh đã cởi hai nút trên cùng trên áo sơ mi của anh, cà vạt cũng bị kéo ra.
“Anh say rồi à?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Vài giây sau Lâm Xuyên mới lên tiếng: “Không có.”
Cô nhìn chằm chằm người trong video một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Chúc mừng sinh nhật nhé, hôm nay anh chơi vui không?”
“Cũng tàm tạm.” Lâm Xuyên nói: “Bọn họ còn đang chơi ở dưới tầng, anh về phòng trước rồi.”
Lâm Xuyên bảo buổi tiệc được tổ chức ở một căn biệt thự đứng tên anh, bình thường không có ai ở.
Khi anh nói chuyện, không thấy chút vui vẻ nào với ngày sinh nhật này. Có lẽ là vì tuổi càng lớn, dần bước vào giai đoạn gần ba mươi, nghĩ đến cũng chẳng còn gì đáng để hào hứng nữa.
“Anh mệt rồi à?” Đường Nguyệt Thư lại hỏi.
Không biết Lâm Xuyên đang nghĩ gì, cô hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Nguyệt Thư, anh nhớ em.”
Lời này vừa dừng ở bên tai cô, rõ ràng cô hơi im lặng.
Từ sau khi cô đến Paris, cô đã rất nhiều lần nảy sinh ý định mua vé về nước. Có đôi khi, mục đích cô muốn về nước chỉ đơn giản là cô muốn ăn xiên đồ chiên ngoài vỉa hè Trung Quốc. Nhưng giờ đây, cô lại có thêm một lý do như thế.
Đường Nguyệt Thư đáp lại: “Em cũng nhớ anh.”
Chỉ là, nỗi nhớ cũng chỉ là một loại cảm xúc, cho dù có thể thôi thúc người ta làm ra những hành vi không lý trí, nhưng không phải lúc nào cũng đủ để tạo thành hành động.
Con người vẫn luôn phải cân nhắc được mất.
Lâm Xuyên nói tiếp: “Đợi anh xử lý xong đợt công việc này rồi sẽ qua thăm em.”
Đường Nguyệt Thư không phải kiểu bạn gái quá hiểu chuyện, cô ngừng một lát rồi mới nói: “Vậy lúc đó nhớ báo trước cho em một tiếng, em chưa chắc đã rảnh đâu.”
Lâm Xuyên nhìn vào điện thoại bật cười, một lúc sau anh nói: “Sếp Đường, dạo này sự nghiệp phát triển không tệ ha.”
Đương nhiên rồi.
Bề ngoài Đường Nguyệt Thư vẫn giữ vẻ khiêm tốn: “Tạm tạm thôi, bình thường mà.”
Lâm Xuyên hiển nhiên rất thích trò chuyện với cô bạn gái thú vị của anh. Chỉ là cuộc gọi này chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng rồi kết thúc, sếp Đường của anh rất bận.
Có lẽ là bởi hai mươi tám tuổi thật sự không còn được tính là trẻ nữa, nhưng cũng chưa thể gọi là già, bị kẹt ở khoảng giữa khá ngượng ngùng. Lúc trò chuyện thì ai cũng khen anh trẻ trung tài giỏi, mà nhắc đến chuyện kết hôn thì ai cũng giục anh phải tranh thủ thời gian.
Không biết còn tưởng mấy người đó mới là người sắp đầu thai.
So với việc nói đêm nay là tiệc sinh nhật của anh, chi bằng gọi thẳng là một buổi tiệc mai mối hàng loạt.
Lâm Xuyên giống như một NPC cấp cao trong phó bản, bất kỳ người chơi nào đi ngang qua cũng phải tới nói chuyện một chút để cập nhật cốt truyện, cho đến khi có người rút trúng được trang bị cao cấp.
Mà buổi tiệc mai mối này tên bên ngoài lại gọi là “tiệc sinh nhật của anh”. Là nhân vật chính trong bữa tiệc, muốn rút lui thật chẳng dễ dàng gì.
Cuối cùng Lâm Xuyên viện cớ say rượu để lên lầu, vừa vào phòng anh đã khóa trái cửa lại.
Lúc này anh đứng dậy, định vào nhà tắm rửa mặt. Kết quả vừa rửa mặt xong đi ra, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lâm Xuyên không để ý.
Cho đến khi anh nghe thấy bên ngoài có người thì thầm với ai đó, đại khái ý là: Cô ta nhớ rõ đã hỏi thăm và biết anh ở phòng này, nhưng cửa lại khóa trái, hỏi xem có cách nào mở không. Bây giờ anh đang say, dễ ra tay.
Lâm Xuyên: “…”
Đừng bao giờ đánh giá thấp quyết tâm của một người khi bọn họ muốn đạt được điều gì đó.
Anh thật sự muốn báo cảnh sát rồi.
Khách đến dự tiệc phần lớn đều là người có thể diện, nhưng Lâm Xuyên lại là một miếng bánh ngon. Chỉ cần dính dáng đến anh, ai cũng có thể thu về không ít lợi ích.
“Thể diện” cũng là thứ được gói ghém bằng tiền. Chỉ cần đủ giàu thì một vài bê bối không mấy quan trọng cũng chẳng đáng gì.
Cuối cùng, anh gọi quản gia đến mời người phụ nữ đang quanh quẩn trước cửa đi. Bình thường anh không muốn làm mọi chuyện quá khó coi.
***
Đúng như Lâm Xuyên đã nói, Đường Nguyệt Thư ngày càng tiến xa hơn trên con đường trở thành một “sếp Đường” danh xứng với thực.
Khi studio của cô đang làm ăn phát đạt, cô cũng gặp phải vài người theo đuổi.
Có lẽ khí chất độc thân trên người cô hơi đậm, khiến người khác hiểu nhầm.
Công việc chính hay phụ của cô đều không tránh khỏi việc phải giao tiếp với người khác, quen biết cũng nhiều. Có một người Hoa kiều để ý tới cô, người này lớn tuổi một chút, nhưng rất có tiền và cũng thật sự hào phóng. Tuy nhiên có một điều, đó là anh ta không hiểu tiếng người cho lắm. Anh ta nghe không hiểu mấy lời từ chối của cô, còn tin vào mấy câu như “trời không phụ lòng người”, “nước chảy đá mòn”.
Cách ăn mặc thường ngày của Đường Nguyệt Thư vốn đã đủ để loại bớt phần lớn đàn ông có kinh tế trung bình. Cô vốn không phải kiểu phụ nữ mà người đàn ông nào cũng dám bén mảng đến gần.
Thế là cuối cùng cũng có một người thật sự không thiếu tiền xuất hiện, vừa ra tay đã rất dữ dội, tặng cô mấy món quà giá trị rất cao.
Đường Nguyệt Thư không muốn nhận. Đối phương có vẻ biết cô còn làm nghề livestream nên bảo là đang theo dõi livestream của cô, chuyển sang “đập tiền” trong phòng livestream luôn.
Những lúc như vậy, cô thật sự rất biết ơn sự tồn tại của Thần Tài số 2.
Mặc dù giờ đây cô ít livestream hơn nhiều so với trước kia, nhưng hầu như lần nào anh ấy cũng có mặt và chưa bao giờ khiến người ta thất vọng về khoản tặng quà. Chỉ cần anh ấy xuất hiện, chẳng ai có thể cướp vị trí top 1 bảng tặng quà của cô.
Về chuyện chi tiền thế này, không phải lần đầu Đường Nguyệt Thư nghi ngờ rằng Thần Tài số 2 chỉ đơn giản là muốn tìm ai đó để tiêu tiền hộ, còn cô là người may mắn được anh ấy chọn.
Dù sao thì, dù Thần Tài số 2 có “đập tiền” mạnh cỡ nào trên mạng, cũng không thể giúp cô giải quyết được mối phiền phức trước mắt.
Cô từng từ chối rất thẳng thắn, bảo cô đã có bạn trai.
Nhưng đối phương không tin.
Thật khó giao tiếp với kiểu đàn ông này.
Lại thêm một lần, không hiểu bằng cách nào mà người kia biết được việc Đường Nguyệt Thư sống ở căn biệt thự tại Paris, thế là càng tích cực thể hiện hơn. Có lẽ anh ta cũng ngầm công nhận tiềm lực tài chính của cô, nghĩ rằng cô là tiểu thư nhà giàu nào đó, lại càng thấy hai người môn đăng hộ đối, muốn kết hôn với cô.
“…”
Rất ít người trong quá trình tiếp xúc lại giẫm trúng từng cái “mìn” của Đường Nguyệt Thư chuẩn xác như vậy, mà người này lại tính là một trong số đó.
Người mới quen biết chưa bao lâu mà đã suốt ngày treo chuyện kết hôn trên miệng thì có mấy ai là người tốt chứ.
Hôm nay là chiều cuối tháng bảy, Đường Nguyệt Thư trở lại chỗ ở hiện tại của cô.
Gần đây thời tiết rất nóng, cô không mặc nhiều đồ lắm, đi ra bên ngoài cũng là một cô gái nóng bỏng.
Ở gần nhà, cô gặp phải cái gã theo đuổi không hiểu tiếng người kia.
Lúc Đường Nguyệt Thư xoay người đã muộn, đối phương đã nhận ra cô.
“Nguyệt Thư, trùng hợp thế?”
Người đàn ông theo đuổi cô gọi là Hồ Duy Vũ, trong nhà làm kinh doanh, thật sự giàu, nhưng cũng là kẻ rất phiền phức.
“…” Đường Nguyệt Thư cảm thấy thật trùng hợp. Paris không to đến thế, nhưng cũng không nhỏ đến vậy, tại sao lại gặp trúng anh ta chứ?
“Em ở tại vùng này sao?” Hồ Duy Vũ nói: “Dạo này tôi muốn xem nhà ở gần đây, em có đề cử gì không? Có tiện để tôi tham quan chỗ ở của em được không?”
Đường Nguyệt Thư: “Không có đề cử, không tiện.”
“Em xem, sao lại nói như thế chứ. Hôm nay là tình cờ thôi, tôi không phải cố tình đi theo em.” Đối phương bật cười.
Cô cảm thấy một quý ông có giáo dục đàng hoàng sẽ không nên nói mấy câu như tham quan nhà của một cô gái có thể sống một mình.
Phần lớn đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thường có chút tự mãn.
Đặc biệt là người có tí tiền.
Đường Nguyệt Thư muốn nhân cơ hội này nói rõ với đối phương: “Anh Hồ, lúc trước tôi đã nói rõ rồi, tôi không có ý gì với anh cả, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Bạn trai?” Hiển nhiên Hồ Duy Vũ không tin lắm: “Tôi quen biết em cũng hai tháng rồi, bên cạnh em có ai người ta có thể không biết sao?”
“Em có thể từ chối tôi, nhưng không cần phải lấy cái này làm cớ.”
“…”
Cô chưa từng từ chối à?
Đường Nguyệt Thư cảm thấy, đôi khi giao tiếp là một chuyện rất khó khăn.
Nói thật thì điều kiện của Hồ Duy Vũ khá tốt, trông cũng đẹp trai, bên cạnh cũng không thiếu người. Nhưng có lẽ trong phương diện này anh ta chưa từng gặp trở ngại, cho nên anh ta quyết tâm theo đuổi cô cho bằng được.
Đường Nguyệt Thư hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện nữa, nhưng cô thật sự không thể đuổi người này đi lúc này, anh ta quá giỏi ứng phó trong các tình huống xã giao, rất giỏi né tránh.
Cô vừa mở miệng định nói điều gì đó thì sau lưng chợt có người tiến lại gần. Cô quay đầu nhìn, sau đó có người khoác tay lên vai cô.
“Gặp bạn bè sao? Sao lâu như vậy mà em chưa về nhà?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Đường Nguyệt Thư ngẩn người một lát, cô đối diện với ánh mắt của Lâm Xuyên.
Ánh mắt Hồ Duy Vũ nhìn sang có pha lẫn chút phức tạp.
“Xin chào, tôi là bạn trai của Nguyệt Thư.”
Chỉ một câu, đã thành công khiến đối phương lặng lẽ rút lui.
Trên đường hai người nắm tay nhau đi về, Đường Nguyệt Thư quay đầu hỏi anh: “Anh đến từ lúc nào vậy?”
Giọng điệu của Lâm Xuyên bình tĩnh: “Từ lúc em và người theo đuổi của em đang trò chuyện vui vẻ đấy.”
“…”