Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 6

Nói một cách công bằng, chương trình học của Đường Nguyệt Thư không quá kín, nhưng phần lớn bài tập đều cần hoàn thành ngoài giờ lên lớp. Dù ở nước ngoài, cô cũng chẳng thể hòa hợp hoàn toàn với nhóm làm bàn tập.

Bạn cùng lớp của cô đến từ khắp nơi trên thế giới, ngôn ngữ giao tiếp giữa họ chủ yếu là tiếng Anh pha trộn đủ các kiểu phát âm khác nhau, nhưng thực tế, sinh viên bản địa cũng không ít.

Việc du học sinh lập thành các nhóm nhỏ là điều rất bình thường, dù là người độc lai độc vãng như Đường Nguyệt Thư cũng có hai người bạn cùng nhóm khi lên lớp, điều này phần lớn nhờ vào khả năng sử dụng thành thạo cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh của cô.

Tuần này cô có một bài báo cáo cá nhân và một bài tập quay video nhóm, điều này đồng nghĩa với việc Đường Nguyệt Thư sẽ phải dành thời gian với nhóm bạn sau giờ học. Cuối tuần có lẽ không còn thời gian đi làm thêm nữa.

Đường Nguyệt Thư là một người nước ngoài, phải mất kha khá thời gian mới có thể thích nghi với cuộc sống du học, cô và bạn học cũng không phải mới gặp đã thân thiết.

Việc du học ở Pháp tuy không hoàn toàn là quyết định trong lúc bốc đồng của cô, nhưng lúc sang đây lại có phần vội vã. Lần đầu xuất hiện ở trường học, Đường Nguyệt Thư vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên lấy một cái tên tiếng Anh hoặc tiếng Pháp cho mình hay không.

Con người khi đặt tên cho mình thường hay do dự, cuối cùng cô đã bỏ qua luôn chuyện vặt vãnh đó. Khi tự giới thiệu bản thân trước lớp cô đã dùng tên tiếng Trung của mình, thầy cô và các bạn học rất thân thiện, ban đầu còn nghiêm túc cố gắng học cách phát âm tên cô.

Bởi vì cô họ Đường nên các bạn học nước ngoài thường gọi cô bằng phát âm họ, mọi thứ đến đây vẫn hết sức bình thường.

Cho đến một ngày, Đường Nguyệt Thư phát hiện họ phát âm “Tang” (Đường) thành “Tom”, trực tiếp hóa cô thành phi giới tính.

Muốn giải thích rõ ràng cách phát âm bằng âm sau mũi với người nước ngoài hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa không chỉ một người gọi vậy nên cô đành mặc kệ luôn, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô thôi mà.

Thế là sau hai năm làm “Tom” ở Pháp, Đường Nguyệt Thư đã quen với cách gọi như vậy.

Nhưng hai người bạn cùng nhóm luôn phát âm đúng họ “Đường” của cô, thậm chí còn cố gắng học phát âm hai chữ còn lại trong tên cô. Sau này nghĩ lại, cô nghĩ có lẽ chính vì họ luôn phát âm chuẩn nên Đường Nguyệt Thư mới vui vẻ hợp tác cùng họ đến vậy.

Lịch học của cô không quá dày nên trong tuần vẫn có thời gian làm bài tập, điều phiền phức nhất của bài tập nhóm là phải tụ họp lại để bàn bạc phân công và trao đổi ý tưởng. Thế là họ hẹn nhau tập trung ở nhà một thành viên trong nhóm.

Thành viên đó là chàng trai bản địa ở Paris tên Garrel. Cậu ta sở hữu một khuôn mặt rất “Pháp”, kiểu điển hình mà mọi người hay tưởng tượng về trai đẹp nước này, tóc nâu sẫm hơi xoăn tự nhiên, đôi mắt sâu thẳm pha chút xám lục trong con ngươi, đường nét khuôn mặt tinh tế, ánh mắt khi nhìn người khác rất thâm tình.

Cậu ta có quan hệ xã hội rất tốt.

Từ khi nhập học đến nay, Đường Nguyệt Thư đã không ít lần thấy có người chủ động mời cậu ta cùng đi chơi tận hưởng dịp cuối tuần.

Sáng thứ bảy là lần cuối cùng để họ tập trung lại hoàn thành bài quay video của nhóm, thành viên còn lại trong nhóm là một cô gái người Anh nhỏ tuổi hơn, Đường Nguyệt Thư nghe nói năm nay cô ấy chỉ mới 19. Nhưng cô ấy rất xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao 1m78, đúng kiểu vóc dáng người mẫu mà Đường Nguyệt Thư thích.

Sau khi hoàn thành bài tập, Garrel sẽ chịu trách nhiệm nộp bài.

Trước khi Đường Nguyệt Thư ra về, chàng trai sống trong khu biệt thự trung tâm Paris đã chăm chú nhìn cô rồi lịch sự hỏi cô đã có kế hoạch cho đêm Giáng Sinh hay chưa. Nếu chưa, cậu ta muốn mời cô cùng tận hưởng.

Hiện giờ đã là cuối tuần thứ ba của tháng mười hai, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa đã đến Giáng Sinh. Ngoài đường phố đã tràn ngập không khí lễ hội nồng nhiệt, dường như trong vấn đề nghỉ lễ và đón mừng năm mới, người dân khắp thế giới đều cùng một phản ứng như nhau, càng tiến gần đến ngày lễ, trái tim của mọi người đã chẳng còn đặt ở chuyện học chuyện làm nữa rồi.

Vào những ngày lễ thế này mà hẹn đi cùng nhau, về bản chất trong lời mời đã mang theo sắc thái mập mờ.

Ai cũng nói Pháp là đất nước của sự lãng mạn, đàn ông và phụ nữ nơi đây dường như bẩm sinh đã biết cách tán tỉnh nhau.

Chẳng qua Đường Nguyệt Thư đã sớm hiểu rõ rằng “lãng mạn” cũng chỉ là một khái niệm tương đối. Nếu lãng mạn chỉ là sự ph*ng đ*ng khi vừa nhìn nhau đã thấy hợp mắt, vậy thì nó đến dễ dàng cũng sẽ mất đi nhanh chóng.

Nói thật, cách nói chuyện và giọng điệu của Garrel khiến người nghe rất thoải mái, vẻ ngoài của cậu ta cũng đủ thu hút. Đường Nguyệt Thư biết cậu ta thích mình, mà cô cũng chẳng có lý do gì để từ chối lời mời của một chàng trai người Pháp đẹp trai cả.

Cô đến Pháp du học hai năm chứ không phải để tu hành, cũng không phải để tu đạo vô tình, cắt bỏ tình ái gì cả.

Nhưng cô lại là kiểu người rất chú trọng vào cảm giác.

Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng cô không rung động với người ta.

Dù có hơi áy náy nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn từ chối.

Chàng trai tóc xoăn màu nâu sau khi nghe lời từ chối, trên gương mặt tỏ ra tiếc nuối nhưng không hề cưỡng ép gì thêm, thậm chí còn chúc Đường Nguyệt Thư có một kỳ nghỉ vui vẻ.

Cuộc sống của Đường Nguyệt Thư ở Paris không có quá nhiều tình tiết trăng hoa đến như vậy. Trước đây khi còn ở Bắc Kinh, cô là tâm điểm của các mối quan hệ, những cuộc vui thâu đêm vốn chẳng xa lạ gì với cô.

Từ sau khi ra nước ngoài rồi, cô không còn tham gia vào mấy buổi tiệc tùng như thế nữa, một là không có thời gian, hai là thật sự chẳng hứng thú.

Thành ra, trông cô có vẻ không hòa nhập với mọi người cho lắm.

Sau khi rời khỏi nhà bạn học, Đường Nguyệt Thư trở về căn hộ nhỏ mấy chục mét vuông của mình, nằm thẫn thờ nghĩ tới mấy căn nhà ở trong nước, trách mình lúc đó đi quá vội vàng, đáng lẽ ra cô nên hỏi bên môi giới bất động sản xem nếu bây giờ bán đi một căn trong số đó thì giá thị trường có thể được bao nhiêu.

Đường Nguyệt Thư chưa hẳn đã đi vào bước đường cùng, chỉ là theo kế hoạch hiện tại của cô, muốn trong thời gian ngắn tự mình kiếm một khoản tiền lớn gần như là không thể.

Tìm đầu tư ở nước ngoài khó hơn trong nước thế nào, trong lòng Đường Nguyệt Thư hiểu rất rõ.

Buổi tối cô còn nhận một lớp dạy kèm.

Không biết có phải danh tiếng dạy kèm của cô quá tốt hay không, dạo gần đây công việc gia sư dường như dễ tìm hơn nhiều, thù lao cũng khá ổn.

Học sinh hôm nay của cô là con trai của một Hoa kiều, gia đình đã thuê gia sư tiếng Pháp cho con mình.

Khả năng giao tiếp bằng tiếng Pháp của Đường Nguyệt Thư với người bản địa hoàn toàn không gặp trở ngại, trình độ của cô cũng được nhiều phụ huynh công nhận.

Chủ thuê lần này rõ ràng là người rất giàu có, địa chỉ nơi ở nằm trong khu biệt thự tập trung toàn giới thượng lưu, nhưng nơi đây cũng khá xa trung tâm thành phố.

Đường Nguyệt Thư muốn đến được đây cũng khá tốn sức, nhưng chủ thuê lần này rất chu đáo, còn cử xe riêng đến đón cô đến dạy học, nói rằng làm vậy sẽ tránh được nhiều rắc rối.

Ở lối ra vào trong khu này có bảo vệ canh gác, trong tình huống bình thường sẽ không cho phép xe lạ đi vào.

Từ cổng chính lái xe vào trong phải mất đến mấy phút, cô thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh mình tự đi bộ vào nhà trong lúc chạng vạng với tiết trời ngày đông thế này.

Căn biệt thự này có một khu vườn nhỏ trồng nhiều cây xanh, dù là mùa đông vẫn được chăm chút kỹ lưỡng, ở góc vườn còn có hai gốc mai đỏ nở rộ trông vô cùng bắt mắt.

Đường Nguyệt Thư vô thức nhìn lâu hơn.

Cô đã gặp được đối tượng mình cần phục vụ lần này, đó là một cậu thiếu niên 16 tuổi, bởi vì rào cản ngôn ngữ khiến cậu khó hòa nhập vào lớp, vậy nên người nhà mới thuê gia sư tiếng Pháp về cho cậu.

Nhưng rõ ràng Đường Nguyệt Thư không phải là gia sư đầu tiên.

Cậu học sinh của cô lần này rõ ràng là cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, trong ánh mắt nhìn cô còn mang vẻ đánh giá, cậu ấy dùng tiếng Trung hỏi: “Chị bao nhiêu tuổi?”

Nhìn biểu cảm ghét bỏ như không hài lòng vì thấy Đường Nguyệt Thư còn quá trẻ.

Mẹ cậu ấy lập tức trách mắng: “Nghiên Hoài, không được vô lễ.”

Lần đầu gặp mặt mà dùng thái độ như vậy để hỏi tuổi tác của phụ nữ, rõ ràng là hành động thiếu giáo dục.

Cậu thiếu niên không nói gì thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cậu, Đường Nguyệt Thư chợt có cảm giác lần đầu dạy kèm cũng có thể sẽ là lần cuối.

Căn biệt thự rất rộng, đi vào bên trong là cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng trên, phong cách trang trí châu Âu tối giản, trên tường có treo vài bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh.

Họ đi vào phòng học của thiếu niên để bắt đầu buổi giao lưu đầu tiên.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi đã giúp Đường Nguyệt Thư biết được tên của cậu thiếu niên trước mặt là Tô Nghiên Hoài.

Mẹ của cậu ấy còn chuẩn bị nước ấm và một ít trái cây cho Đường Nguyệt Thư

Sau khi cánh cửa phòng học được khép lại, chỉ còn lại Đường Nguyệt Thư và học sinh của mình ngồi đối diện với nhau

“Trước hết, tôi muốn kiểm tra trình độ của em một chút.” Đường Nguyệt Thư mở đầu bằng một câu nói khá kinh điển.

Thiếu niên nghe vậy có hơi nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng hợp tác trả lời một số câu hỏi của cô. Dù vậy cô vẫn nhận ra được, cậu nhóc này thực sự không hề hứng thú với việc học tiếng Pháp cho lắm.

Học một ngôn ngữ mới chưa bao giờ là dễ dàng.

Đường Nguyệt Thư có thiên phú về mặt ngôn ngữ, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu người khác học hành vất vả thế nào.

Nhưng phải nói rằng, giai đoạn đầu của việc học ngôn ngữ, cách phổ biến nhất vẫn là học thuộc lòng.

Động từ bất quy tắc, giống đực giống cái trong tiếng Pháp vốn là cơn ác mộng của những người mới bắt đầu học, chưa kể có những từ giống như chữ đồng âm trong tiếng Trung, cùng một cách viết nhưng phát âm và cách dùng lại khác nhau.

Sau khi nắm sơ qua trình độ cơ bản của Tô Nghiên Hoài, Đường Nguyệt Thư có tính toán trong lòng, bắt đầu giảng bài cho cậu.

Tuy cô không phải giáo viên dạy học chuyên nghiệp, nhưng sau vài tháng làm gia sư, cô cũng lần mò và nắm được không ít bí quyết trong nghề.

Tô Nghiên Hoài nhìn chung vẫn khá nghe lời, dù trông không giống kiểu muốn ở lại Pháp lâu dài cho lắm, nhưng vẫn chịu hợp tác học tập cùng với cô.

Đường Nguyệt Thư không xa lạ gì với kiểu gia đình như của cậu, ba mẹ có công việc phần lớn ở nước ngoài nên dứt khoát đưa con cái theo cùng sang để học tập luôn, chỉ là việc hòa nhập vào môi trường mới không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ còn là một nơi bất đồng ngôn ngữ.

Cho dù có nhiều trường học quảng bá rằng sẽ giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, nhưng cũng không thể yêu cầu tất cả học sinh ngoài giờ học cũng phải nói tiếng Anh theo.

Theo cô được biết, chuyện học sinh châu Á bị cô lập trong trường học diễn ra ở đất nước này khá phổ biến, mà dù không bị bắt nạt nhưng cũng không có ai chơi cùng.

Trạng thái tâm lý và sức khỏe của học sinh cấp ba vẫn còn mong manh, cần được bảo vệ.

Đối với phụ huynh của học sinh, đương nhiên Đường Nguyệt Thư không thể có thái độ kém, dù học trò có kém cỏi thế nào, cô vẫn giữ giọng điệu dịu dàng để trao đổi.

Dạy người ngoài khác xa với dạy con trẻ trong nhà, dù sao cô cũng đang nhận lương của người ta.

Đường Nguyệt Thư giao cho Tô Nghiên Hoài một bài tập nhỏ, sau đó ra khỏi phòng học tìm nhà vệ sinh.

Lúc bước ra ngoài, cô mơ hồ nghe thấy dưới lầu có tiếng đàn ông nói chuyện, có vẻ là nam chủ nhân của căn nhà này đã về.

Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, cô ghé lại ban công, nhân tiện bước thêm vài bước để ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Không thể phủ nhận rằng, khu nhà giàu dành cho giới thượng lưu cách xa trung tâm thành phố thế này được ưu ái lựa chọn không phải không có nguyên nhân.

Trên bầu trời, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Đường Nguyệt Thư quay đầu lại.

Cô cứ tưởng sẽ là ba mẹ của học trò hoặc là người giúp việc gì đó, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Xem ra, Paris thật sự không quá lớn.

Ơ kìa, đây chẳng phải là Thần Tài hay sao?

Bình Luận (0)
Comment