Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 7

Đường Nguyệt Thư nhìn sang, người đàn ông đứng cách đó không xa mặc tây trang đi giày da phẳng phiu, bộ vest tối màu trên người anh được cắt may vừa vặn kết hợp cùng dáng người thẳng tắp lại càng toát lên vẻ lạnh lùng.

Có lẽ chính anh cũng không ngờ được trên ban công lại có người, toàn thân toát ra cảm giác lạnh nhạt đã hun đúc bao năm, ngay cả khi đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Đường Nguyệt Thư, ánh mắt anh vẫn hờ hững như vậy.

Đây là lần thứ ba trong vòng một tháng họ vô tình gặp nhau dù chẳng hề quen biết.

Nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là hai người xa lạ.

Đường Nguyệt Thư không biết Lâm Xuyên xuất hiện ở đây với thân phận gì, nhưng học sinh cô đang dạy kèm đã 16 tuổi rồi, nhìn vào dáng vẻ của vị Thần Tài kia để đoán tuổi tác, chắc hẳn anh không thể có một đứa con lớn đến vậy.

“Anh Lâm, trùng hợp quá!” Đường Nguyệt Thư lên tiếng trước.

Lâm Xuyên cũng bất ngờ khi gặp lại Đường Nguyệt Thư ở đây, nhất là khi giọng nói này tối qua vẫn còn vang lên từ trong điện thoại của anh.

Anh đến Pháp công tác, cuộc sống về đêm không quá sôi động nhưng anh lại rất hài lòng với điều đó.

Chỉ là, buổi tối ở khách sạn đôi khi lại quá yên tĩnh.

Đương nhiên, anh không chỉ xem mỗi phòng phát sóng trực tiếp của cô gái trước mặt, nhưng lướt qua lướt lại vẫn chỉ thấy kênh của cô hợp để giết thời gian nhất.

Lâm Xuyên rất thích giọng hát của cô.

Lúc này gặp lại người thật ngoài đời, cảm xúc trong lòng anh nhất thời có chút phức tạp.

“Cô Đường là gia sư của Tiểu Hoài?” Lâm Xuyên hỏi.

Vừa rồi dưới lầu, mẹ của Tô Nghiên Hoài có nhắc đến việc tìm gia sư dạy tiếng Pháp cho con trai mình.

Bà ấy còn đùa rằng nếu biết trước anh sẽ ở Paris lâu như vậy thì đã đóng gói con trai gửi đến sống cùng anh, tiện thể nhờ anh kèm cặp luyện khẩu ngữ tiếng Pháp cho cậu nhóc.

Dĩ nhiên, anh biết bà ấy chỉ nói đùa.

Nhưng cho đến khi Lâm Xuyên nhìn thấy Đường Nguyệt Thư ở đây, anh bỗng nhớ lại những lần chạm mặt cô trước đó, cô từng làm phục vụ trong nhà hàng, từng mở livestream trên mạng, bây giờ lại kiêm luôn việc dạy kèm tại nhà. Vào lần đầu tiên gặp nhau, trông dáng vẻ cô cũng rất vội vã.

Có vẻ như cô đang rất cần tiền.

Nhưng nhìn từ chiếc áo khoác mà Lâm Xuyên vô tình làm bẩn hôm đó, dường như không giống lắm.

Một cô gái xinh đẹp và tài năng thế này, ngay cả quần áo và phụ kiện trên người cũng không hề rẻ, đáng lẽ phải được nuôi dưỡng trong nhung lụa mới đúng.

Nhưng thực tế lại khác, dường như cô đang rất nỗ lực để kiếm tiền.

Đường Nguyệt Thư gật đầu đáp “ừm” một tiếng, còn thuận miệng hỏi thăm: “Anh Lâm đến nhà làm khách sao?”

Điều này thực sự không khó để nhận ra, từ hai lần gặp trước đó có thể thấy Lâm Xuyên giống một doanh nhân đến đây bàn chuyện làm ăn hơn.

Lâm Xuyên không phủ nhận, sắc mặt anh vẫn thản nhiên như trước.

Đường Nguyệt Thư nhường lại vị trí trên ban công cho anh: “Tôi vào xem Tiểu Hoài làm bài tập đến đâu rồi.”

Mẹ của Tô Nghiên Hoài rất hào phóng, bà không chỉ trả thù lao cao hơn giá thị trường cho Đường Nguyệt Thư, mà còn thuê cô dạy một buổi kéo dài ba tiếng đồng hồ liền.

Học trong thời gian dài như vậy, không chỉ học sinh mà ngay cả gia sư cũng cần nghỉ giải lao.

Trước khi vào lại phòng, Đường Nguyệt Thư còn gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói có vẻ buồn bực của thiếu niên: “Mời vào.”

Cô kiểm tra bài tập nhỏ đã giao cho Tô Nghiên Hoài, nhận thấy nền tảng ngữ pháp và chữ viết của cậu khá tốt, chỉ có vấn đề với kỹ năng nghe và nói.

Đây cũng là hai kỹ năng cơ bản nhưng cũng khó luyện nhất khi học một ngôn ngữ.

Cô lên tiếng an ủi: “Không sao, việc học không cần phải vội, chỉ cần luyện tập nhiều thì ngữ cảm và phát âm sẽ dần tiến bộ thôi.”

Nói thật lòng, trình độ cơ bản của Tô Nghiên Hoài tốt hơn nhiều so với một số học sinh mà cô từng dạy, chỉ là tâm lý của cậu thiếu niên có chút vấn đề. Có lẽ ở trong nước đã quen được coi như con ông trời, bây giờ lại đột ngột chuyển đến môi Tr**ng X* lạ, cuộc sống học đường và quan hệ xã hội khác biệt so với trước đây khiến cậu có tâm tính chán ghét việc học.

Tình trạng này không hề hiếm gặp ở du học sinh nhỏ tuổi.

Tô Nghiên Hoài nghe cô an ủi xong còn hừ một tiếng: “Mấy người học giỏi đương nhiên nói vậy rồi.”

Đường Nguyệt Thư: “Lúc tôi mới bắt đầu học cũng rất tệ, nhưng từ từ rồi cũng khá lên thôi.”

Câu trả lời của cô khiến cậu nhóc có chút hứng thú: “Chị đã học thế nào?”

Cô đáp nhẹ bẫng: “Kết bạn với người Pháp.”

“…”

Tô Nghiên Hoài: “Tôi ghét bọn họ.”

Cô điềm nhiên đáp lời: “Không sao, cậu cũng ghét tôi mà, nhưng chẳng phải vẫn nghe tôi giảng bài đấy sao?”

“Chị…” Cậu thiếu niên tức đến mức đỏ mặt, nhất là khi làn da của cậu ấy trắng sáng nên càng rõ ràng hơn cả.

“Đùa thôi.” Đường Nguyệt Thư bật cười: “Tôi tin cậu không phải người như thế.”

Tô Nghiên Hoài rõ ràng bị chặn họng lần nữa.

Cậu muốn phản bác mà không biết nên nói gì, chỉ có thể buồn bực cúi đầu tiếp tục làm bài.

“Lúc nào chị cũng nhiệt tình với học trò thế này à?”

Đường Nguyệt Thư thành thật đáp: “Không, nhưng vì mẹ cậu quá hào phóng, tôi thích bà ấy nên yêu ai yêu cả đường đi luôn vậy.”

Tô Nghiên Hoài: “…”

Cái chị gia sư này đúng là đáng ghét.

Ba tiếng buổi tối trong lúc vô tình đã trôi qua nhanh chóng, giữa chừng mẹ của Tô Nghiên Hoài còn đến gõ cửa hỏi họ có đói không, có muốn ăn gì không.

Đường Nguyệt Thư đã lịch sự từ chối nhưng bà vẫn mang đến một đĩa bánh ngọt tinh xảo.

Buổi tối Đường Nguyệt Thư thực sự rất ít ăn, trước đây còn có thể ăn bữa khuya nhưng đồ ăn Pháp đã chữa khỏi thói quen này của cô. Cô thật sự không dám tưởng tượng đến ngày về nước mình sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền vào nhà hàng Trung Quốc nữa.

Trước đây cô từng có một người bạn du học Đức, cậu ta chỉ định đi ba năm nhưng vì không tốt nghiệp đúng hạn nên phải kéo dài thêm một năm, sau này cũng trắc trở lắm mới tốt nghiệp được, lúc về nước đã gọi cả cuốn thực đơn trong nhà hàng, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Bạn bè cùng mở tiệc đón gió cho cậu ta ai cũng không đành lòng, tò mò không biết rốt cuộc cậu ta đã sống thế nào suốt thời gian ở nước ngoài.

Đến bây giờ, Đường Nguyệt Thư mới thật sự thấu hiểu.

Cô đưa tay lấy một chiếc bánh nhỏ ăn thử, Tô Nghiên Hoài liếc mắt nhìn sang rồi cũng tự lấy một cái lên ăn.

“Chẳng phải chị đã nói buổi tối sẽ không ăn gì sao?”

Đường Nguyệt Thư trả lời mà không hề chột dạ: “Bây giờ muốn ăn rồi, nếu cậu đồng ý thì lát nữa cứ nói với mẹ cậu là cậu ăn hết, giữ gìn hình tượng của tôi trong lòng bà ấy, đừng để bà ấy nghĩ tôi là người nói một đằng làm một nẻo.”

Cậu thiếu niên trừng to mắt: “Dựa vào đâu chứ?”

Chị ấy không nên giữ gìn hình tượng của mình trước mặt mình sao?

“Bởi vì mẹ cậu mới là bà chủ của tôi, bà ấy giữ tôi lại mới quan trọng. Còn cậu không có quyền gì đâu, bạn học Tô à.”

“…”

Lúc Đường Nguyệt Thư xuống lầu, cô không ngờ vị Thần Tài của mình vẫn còn ở phòng khách, đang trò chuyện với chủ nhân của ngôi nhà này. Dĩ nhiên, chọn thảo luận ở phòng khách thay vì trong phòng làm việc, chắc hẳn là không có chuyện gì quá chính thức.

Đường Nguyệt Thư là một gia sư vô cùng tận tâm, cô chỉ nói đơn giản về tình hình học tiếng Pháp của cậu con trai, đồng thời đề cập một số vấn đề liên quan đến tâm lý với hai vợ chồng nhà họ. Còn việc có nghe theo hay không là lựa chọn của họ.

Mẹ của Tô Nghiên Hoài đứng dậy nói: “Cảm ơn cháu nha Tiểu Đường, thời gian cũng đã muộn rồi, để tôi bảo tài xế đưa cháu về.”

Sau khi bà ấy nói xong, Lâm Xuyên – người vẫn chưa lên tiếng kể từ khi Đường Nguyệt Thư xuống lầu – cũng đứng dậy nói: “Tôi cũng nên về rồi, lần sau lại đến thăm anh chị.”

“A Xuyên, cậu đã vội về sao?” Nam chủ nhà mở lời giữ chân anh lại: “Trước đó Nghiên Hoài còn nhắc đến cậu suốt đấy, hay là tối nay ngủ lại nhà tôi đi.”

Ông ấy vừa nói dứt lời, cậu thiếu niên vốn còn trên lầu cũng bước xuống, vài bước cuối rõ ràng tăng tốc nhanh hơn, giọng nói mang theo vẻ hào hứng: “Anh Xuyên! Anh đến nhà em sao không nói với em một tiếng?”

Lâm Xuyên nhìn cậu thiếu niên rõ ràng đã cao hơn trong ký ức, khẽ cười: “Tiểu Hoài đã cao thế này rồi.”

Xem ra đây là một màn ôn lại chuyện cũ, sự hiện diện của Đường Nguyệt Thư ít nhiều cũng có vẻ lạc lõng.

Cậu nhóc trước đó còn bày ra dáng vẻ ngầu lòi với cô, bây giờ lại giống như một chú cún con vẫy đuôi trước mặt người kia.

?

Hai mặt thế này là sao đây?

Tô Nghiên Hoài rõ ràng muốn giữ Lâm Xuyên ở lại qua đêm, nhưng anh Xuyên của cậu ấy đã nói sáng mai còn có việc, phải về khách sạn, hẹn vài ngày nữa lại đến thăm.

Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi tới khiến Đường Nguyệt Thư run lên, lạnh thật sự. Nhưng nếu bỏ qua cái lạnh, cảnh đêm ở đây quả thực rất thích hợp để tản bộ.

Trước cổng hai chiếc xe đang đậu, một chiếc là xe riêng đã đưa Đường Nguyệt Thư đến đây, chiếc còn lại là xe của Lâm Xuyên – chiếc Cadillac mà cô từng ngồi.

Cho đến lúc này, cả Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vẫn không nói thêm câu nào.

Dù đã gặp nhau lần thứ ba, nhưng về bản chất họ vẫn là những người xa lạ. Dĩ nhiên, trong mắt Đường Nguyệt Thư, vị đồng hương này có hình tượng càng ngày càng tích cực và tràn đầy năng lượng.

Thần Tài mà, người đàn ông được người Trung Quốc yêu thích nhất. Một tình yêu không phân biệt giới tính.

Đường Nguyệt Thư ngồi vào chiếc xe mà chủ nhà đã chuẩn bị cho cô. Chiếc xe cô ngồi khởi động trước, nhìn vào gương chiếu hậu vẫn có thể thấy họ đang nói chuyện trước cửa.

Xe chạy về phía trước, Đường Nguyệt Thư tựa lưng vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cô đã chạy đông chạy tây cả ngày, nói không mệt thì là nói dối, cho đến khi kết thúc công việc ngồi vào trong xe, thần kinh mới được thả lỏng.

Nhưng khi chiếc xe vừa lái ra khỏi khu dân cư không xa lại đột nhiên tắt máy. Thực ra, khi cảm nhận được tốc độ xe có điều bất ổn, Đường Nguyệt Thư đã mở mắt. Đợi đến khi xe tấp vào lề đường, người tài xế phía trước quay đầu lại, nói bằng tiếng Pháp với cô rằng xe bị hỏng.

Anh ta bật đèn cảnh báo, xuống xe kiểm tra trước. Đường Nguyệt Thư không ngồi yên trong xe, cô cũng xuống đường xem thử. Đáng tiếc, cô chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.

Tài xế kiểm tra sơ qua rồi nói với cô rằng cần gọi người đến kéo xe, bảo cô quay vào xe đợi.

“…”

Con đường về nhà dường như từ khoảnh khắc này càng trở nên xa xôi, khu vực này rõ ràng không dễ đặt xe. Khi Đường Nguyệt Thư định quay lại xe để sưởi ấm, từ phía xa có ánh đèn xe rọi tới.

Vào thời điểm này mà có xe chạy đến từ phía sau, nếu không có gì bất ngờ thì chính là…

Quả nhiên, chiếc Cadillac phía sau lái đến từ từ dừng lại cách họ một đoạn, chốc lát sau, người ngồi ở ghế sau bước xuống.

Đường Nguyệt Thư nhìn người đàn ông chậm rãi đi tới phía mình, còn chưa kịp đợi cô mở miệng, đối phương đã lên tiếng hỏi một câu sáo rỗng: “Xe hỏng rồi à?”

Cô gật đầu, kể sơ qua tình hình hiện tại: “Tài xế nói cần đợi người đến kéo xe.”

Lúc Đường Nguyệt Thư nói, ánh mắt vẫn luôn đặt trên gương mặt vị Thần Tài trước mắt. Cô tin rằng anh có thể nhìn ra được cô đang cần giúp đỡ.

Ở nơi đất khách quê người, gặp khó khăn mà nhờ đồng hương giúp đỡ cũng chẳng có gì phải ngại cả.

Lâm Xuyên cũng không phải kẻ mù, anh dễ dàng nhận ra ánh mắt của cô gái trước mặt mình dường như sáng hơn những lần trước.

Lần trước khi thấy ánh mắt cô sáng đến thế là khi anh chuyển khoản bồi thường cho cô trong nhà hàng.

“Cô Đường, có cần tôi đưa về không?” Lâm Xuyên hỏi.

Bình Luận (0)
Comment