Chủ động giúp đỡ một đồng hương cũng đang ở nơi đất khách quê người, có thể thấy người đàn ông này vừa nhiệt tình vừa lịch thiệp.
Đường Nguyệt Thư rất tán thưởng phẩm chất cao quý của vị Thần Tài này.
Cô thẳng thắn bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình: “Thật sự rất cảm ơn anh, anh đúng là người tốt.”
Lâm Xuyên: “?”
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy được thẻ người tốt được ban phát từ miệng của quý cô trẻ tuổi ngây ngô trước mặt này.
Dù bình thường công việc khá bận rộn, nhưng Lâm Xuyên cũng có lên mạng. Cái cụm “thẻ người tốt” này đương nhiên anh có biết, lúc này anh chỉ khẽ cười, mời Đường Nguyệt Thư lên xe.
Tài xế bên xe kia nhìn thấy khách của mình có người đến đón thì thở phào nhẹ nhõm, tỏ ý bảo Đường Nguyệt Thư cứ về trước, còn anh ta sẽ ở lại đợi xe cứu hộ.
Đây là lần thứ hai Đường Nguyệt Thư ngồi trên xe của Lâm Xuyên, có câu trước lạ sau quen, bây giờ tâm trạng cô cũng đã điều chỉnh lại được kha khá.
Chỉ là cảm giác tồn tại của vị Lâm Thần Tài này vẫn hết sức mạnh mẽ.
Trong xe khá yên tĩnh, tài xế bật một bản nhạc không lời nhẹ nhàng làm bầu không khí cũng hòa hoãn đôi chút. Nhưng quãng đường về này quá dài, im lặng suốt thế này lại có phần gượng gạo.
Đường Nguyệt Thư liếc sang người bên cạnh, nhìn thấy anh đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vậy thì đỡ ngại rồi, anh nhắm mắt thì cô cũng nhắm mắt thôi.
Không biết do tài xế lái xe quá êm hay mùi hương tinh dầu trong xe khiến người ta thư thái đầu óc, ban đầu cô chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng không hiểu sao mí mắt càng lúc nặng trĩu, khiến cô tựa vào lưng ghế rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Dù vậy cô vẫn vô thức giữ khoảng cách với người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu về phía cửa sổ xe bên kia.
Thực ra từ khi sang Paris, Đường Nguyệt Thư vẫn luôn duy trì sự cảnh giác của một cô gái trẻ sống một mình ở nước ngoài. Nhưng hôm nay cô thật sự quá mệt, hơn nữa lại đang ngồi trên xe của một đồng hương mà cô tự tặng cho danh xưng “người tốt”, mức độ tín nhiệm tất nhiên cao hơn hẳn những người khác.
Chỉ đến khi chiếc xe đi vào khúc ngoặt lắc lư một chút, cô mới giật mình tỉnh dậy. Nhìn ra ngoài con phố quen thuộc bên ngoài cửa sổ, đã về gần đến chỗ cô ở rồi.
Đường Nguyệt Thư vô thức quay đầu sang nhìn người bên cạnh, không biết từ lúc nào Lâm Xuyên đã bắt đầu chơi điện thoại, còn cô gần như đã ngủ suốt chặng đường về, chẳng biết trong lúc ngủ có làm ra chuyện gì thất lễ hay không nữa.
Cô nghĩ chắc là không đâu.
Cứ xem như không đi.
“Tỉnh rồi à?” Người đàn ông bên cạnh chợt lên tiếng.
Đường Nguyệt Thư có hơi ngại ngùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khẽ ừm một tiếng.
Đúng vào lúc này, tài xế đã dừng xe lại.
Đường Nguyệt Thư đã về đến dưới lầu, cô lại bày tỏ lòng cảm kích của mình một lần nữa: “Cảm ơn anh Lâm, tối nay thật sự nhờ anh mà tôi mới về được, chúc anh có một buổi tối tốt lành, tạm biệt.”
Lâm Xuyên gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt.”
Đây là lần thứ ba họ gặp nhau.
Giữa Paris xa lạ này, hai người cho đến bây giờ vẫn chưa từng trao đổi phương thức liên lạc, nhưng lại ngẫu nhiên gặp nhau đến ba lần ở cùng một chỗ, thậm chí còn có đôi chút liên hệ.
Nếu là người khác, có lẽ đã cảm thán rằng đây là duyên phận rồi tìm cách giao thiệp để tiến thêm một bước, ít nhất cũng sẽ trao đổi cách liên lạc.
Nhưng khi trường hợp này xảy đến với họ, cả hai dường như đều không có ý định tiến xa hơn.
Paris quả thật là một thành phố lãng mạn, nhưng giữa hai người cùng quốc tịch này dường như vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình nào đó, họ không thích hợp để tiếp tục qua lại. Dường như họ đều hiểu rất rõ điều này. Xét theo một góc độ nào đó, họ là cùng một kiểu người.
Vậy nên lúc ở trên xe, họ không cần thiết phải trò chuyện nhiều. Những câu xã giao thường là cách nhanh nhất để người Trung Quốc kéo gần khoảng cách giữa hai người xa lạ, nhưng giữa họ chẳng cần thiết phải làm vậy.
Chỉ sau khi nhìn theo bóng dáng cô khuất hẳn dưới tòa nhà như lần gặp trước, Lâm Xuyên mới ra hiệu cho tài xế lái đi.
Lúc nãy khi một lần nữa đóng vai người tốt mời đối phương lên xe, anh đã quay sang nhìn cô gái này, phát hiện cô nghiêng đầu tựa vào bên cửa ngủ say.
Thực ra khi con người ngủ thật hay giả vờ rất khó để nhận ra, nhưng cô gái họ Đường này cứ gật gà gật gù liên tục, rõ ràng là ngủ thật.
Từ góc độ của Lâm Xuyên chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt cô ẩn dưới lớp tóc dài, trên mặt cô không có dấu vết của phấn son trang điểm nhưng mặt mộc vẫn rất xinh đẹp, ngay cả màu môi cũng hồng hào tự nhiên.
Trong mắt anh, cô gái trẻ trung xinh đẹp này hơi có phần thiếu cảnh giác khi tiếp xúc với người lạ, cô có thể ngủ say sưa trong xe của một người đàn ông chỉ mới gặp ba lần mà không hề đề phòng, chuyện này không nên chút nào.
Bởi chỉ cần người đàn ông đó có ý đồ xấu thì e rằng rất có khả năng đã thừa cơ hội làm hại cô.
Nhưng Lâm Xuyên không có sở thích lên lớp những người khác giới đã trưởng thành, nên anh chẳng nói gì thêm.
Đường Nguyệt Thư lê thân thể mệt mỏi về đến nhà, vẫn kiên trì tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân sấy khô tóc rồi mới an tâm chui vào chăn.
Chủ nhật vẫn còn công việc, cuộc sống của Đường Nguyệt Thư bây giờ bận rộn hơn rất nhiều lần so với khi còn ở trong nước, nhưng lại chẳng còn thoải mái như trước.
Cảm giác làm người có tiền vẫn sướng hơn làm sinh viên nghèo.
Đường Nguyệt Thư có được tinh thần can đảm để ra ngoài bươn chải thế này, thực ra chính cô cũng rất rõ nguyên nhân cơ bản nhất: Vì cô vẫn còn một con đường lui, dù đó là con đường cô không muốn bước lên nhất.
Đó là thất thểu quay về nhà cúi đầu nhận lỗi với ba cô, thừa nhận rằng mình sau khi rời khỏi cái mác gia đình thì chẳng làm nên trò trống gì cả.
“…”
Cô cảm thấy, có lang bạt thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao.
Chủ nhật này có vẻ là một ngày xui xẻo, sau khi Đường Nguyệt Thư kết thúc buổi dạy kèm ở nhà học sinh mới mang máy ảnh của mình ra ngoài chụp tư liệu thực tế, kết quả cô tự vấp ngã còn làm rơi hỏng cả ống kính.
Tim cô như rỉ máu.
Trước đây, Đường Nguyệt Thư từng mua máy ảnh nhiều như vé số, đủ các loại ống kính mua chất đầy cả đống, đem cộng lại tất cả chẳng biết phải tốn bao nhiêu tiền. Tiếc là lúc ra nước ngoài, cô chẳng mang theo cái nào, chỉ đành phải mua lại một cái mới.
Người ta thường nói “Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ về tiết kiệm thì khó”. Đường Nguyệt Thư trước đây là một tay phó nháy nghiệp dư yêu thích chụp ảnh nên toàn dùng thiết bị cao cấp, bây giờ dù túng thiếu cũng không thể chấp nhận dùng đồ kém chất lượng, vậy nên lại phải chi thêm một khoản mua máy ảnh.
Giờ ống kính bị hỏng, lại phải bỏ ra thêm một khoản nữa.
Buồn đến tê dại.
Nhưng tối nay lại có một tin tốt đến với cô, công việc dạy kèm tối qua có vẻ vẫn có thể tiếp tục buổi thứ hai.
Cậu nhóc hôm qua nhìn có vẻ cục cằn bướng bỉnh thế mà lại đồng ý để cô tiếp tục dạy học sao?
Lúc mẹ của Tô Nghiên Hoài nhắn tin cho cô không chỉ để thông báo việc này mà còn quan tâm hỏi xem cô có về nhà an toàn không, rõ ràng bà ấy đã nghe tài xế kể chuyện xe bị hỏng giữa đường tối hôm qua.
Tất nhiên Đường Nguyệt Thư rất sẵn lòng tiếp tục dạy, gặp được một người thuê hào phóng như vậy đâu phải chuyện dễ.
Công việc của cô không phải ngày nào cũng kín lịch, lúc rảnh cũng có khá nhiều thời gian trống, thế nên sau khi thương lượng với phụ huynh cũng đã sắp xếp thời gian dạy kèm, chủ yếu cô sẽ đến dạy vào buổi tối.
Sau đó, cô cũng kết bạn với học trò của mình.
Tô Nghiên Hoài, một đứa nhóc có ảnh đại diện đầy phong cách ngầu lòi, chẳng khác mấy so với những cậu nhóc cùng lứa tuổi mà cô từng biết.
Đường Nguyệt Thư cắn răng bỏ tiền ra sửa ống kính, bây giờ không như trước nữa, cái gì còn sửa được thì sửa.
Trước đó, cô đã nhờ Đường Thước Diễn xem có thể gửi một số thiết bị của cô qua không. Kết quả, Đường Thước Diễn dùng mật khẩu của cô vào một căn nhà đi dạo một vòng, ngay ngày hôm sau đã được ba cô gọi lên uống trà nói chuyện.
Có vẻ lần này lão Đường nghiêm túc thật rồi.
Có lẽ ông nghĩ rằng việc con gái mình bắt đầu cứng cáp đã động chạm đến vị trí chủ gia đình của mình, thế nên cả hai cha con đều ngang bướng, quyết không cúi đầu trước đối phương.
Trong mắt lão Đường, có lẽ hồi trẻ ông cũng từng muốn theo đuổi tự do như Đường Nguyệt Thư bây giờ, chỉ là cuối cùng ông vẫn nghe theo sắp đặt của gia đình, thế nên ông cho rằng đó mới là lựa chọn đúng đắn.
Lang bạt bên ngoài đâm đầu vào tường rồi tự nhiên sẽ quay về thôi.
Mới hôm qua Đường Thước Diễn còn nhắn tin hỏi cô có về nước dịp Tết không.
Kỳ nghỉ đông bên Pháp khác với kỳ nghỉ ở trong nước, ở bên này họ không đón Tết âm lịch nên thời gian cũng không trùng khớp.
Kỳ nghỉ của Đường Nguyệt Thư rơi vào khoảng sau Tết một vài ngày, nhưng cô không có ý định trở về.
Cho dù có cúi đầu cũng tuyệt đối không phải lúc này.
Đến thứ hai quay lại trường học, không khí Giáng Sinh càng thêm rộn ràng. Bạn học của cô đều đang bàn luận xem sẽ tận hưởng kỳ nghỉ như thế nào, có người tổ chức tiệc tại nhà còn mời bạn bè đến chơi.
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư cũng nhận được kha khá lời mời đến từ cả nam lẫn nữ. Nhưng con người cô ở một mức độ nào đó vốn không phải kiểu người thích hòa nhập với đám đông, thế nên đã lịch sự từ chối từng người một.
Hy vọng trong mấy ngày nghỉ này nếu có đi làm thêm sẽ không vô tình chạm mặt bạn cùng lớp.
Ít nhiều cũng có hơi xấu hổ.
Thời gian gần đây trên mạng xã hội đang tưng bừng thảo luận chủ đề Giáng Sinh, Đường Nguyệt Thư hiếm khi có thời gian rảnh liền tranh thủ lên sóng livestream, còn diện cho mình một bộ trang phục theo concept Giáng Sinh.
Dù vẫn còn vài ngày nữa mới đến Giáng Sinh, nhưng tranh thủ trước đó kiếm thêm lượt tương tác thì có sao đâu.
Trang phục Giáng Sinh thường sử dụng các tông màu đỏ, xanh lá, trắng và vàng để phối với nhau. Cô có một chiếc váy quây màu xanh lá tự chế, dùng vải đã mua từ trước để may thành.
Người có tiền thường có đủ loại sở thích kỳ lạ. Đường Nguyệt Thư có một người bạn thích sưu tầm váy cưới, còn dành hẳn một tầng trong biệt thự để trưng bày các loại váy cưới khác nhau, có những cái còn là váy cưới phục cổ đắt đỏ, nhưng chính chủ lại là một người không hề tin vào hôn nhân.
Còn có người thích sưu tầm tiêu bản, thẳng tay mua nguyên căn biệt thự chỉ để chứa đồ sưu tầm, vừa bước vào đập vào mắt là xác động thực vật nằm khắp phòng.
Sở thích tốn tiền nhất của Đường Nguyệt Thư là mua vải để may quần áo, tự thiết kế rồi nhìn đống vải mình mua biến thành thành phẩm, cô cũng chính là người mẫu của mình.
Trước đây, cô cũng từng nghĩ đến việc lập thương hiệu riêng, nhưng lúc đó đơn giản hơn bây giờ rất nhiều, gần như chỉ cần có tiền là được. Còn bây giờ, vấn đề khó khăn lớn nhất của cô chính là tiền.
Cô thở dài một hơi, bắt đầu trang điểm.
Mặc chiếc váy quây vào thời tiết lạnh thế này quả thực có hơi khác thường, nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến việc đến Giáng Sinh sẽ có đầy những cô gái mặc váy dài váy ngắn xinh đẹp được bọc bởi lớp áo khoác dày xuất hiện trên đường phố.
Hơn nữa, nếu chỉ ở trong nhà thì ngay cả áo khoác cũng trở nên dư thừa.
Khoảng tám giờ tối, điện thoại của Lâm Xuyên đột nhiên vang lên một tiếng thông báo nhắc nhở.
Lúc đó, anh vừa kết thúc một cuộc họp video với nhân viên bên Hong Kong. Nếu bỏ qua sự khác biệt về múi giờ thì thời gian này không thuộc giờ làm việc ở cả hai nơi.
Tất nhiên, mức lương và tiền tăng ca mà anh chi trả khiến nhân viên của anh vui vẻ chấp nhận ca làm này.
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình điện thoại, là thông báo livestream.
Vào khoảnh khắc nhấn vào đó, trước mắt anh xuất hiện một con búp bê Giáng Sinh phiên bản giới hạn xinh đẹp ngoài đời thật.