Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 61

Sau khi về nước, đây không phải là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư bị nói gầy đi. Thực ra gần đây sức ăn của cô vẫn ổn, chỉ là trước đó cân nặng giảm nhanh, muốn tăng trở lại cũng cần chút thời gian.

Mà sau khi về nước, cô chưa hề có thời gian rảnh.

“Không liên quan đến anh.” Cô trả lời một câu như vậy.

Ánh mắt của Lâm Xuyên quá có cảm giác tồn tại, Đường Nguyệt Thư không thể bỏ qua.

Đặc biệt là trong một không gian không được coi là lớn như thế này.

“Nguyệt Thư.” Lâm Xuyên đột nhiên gọi tên cô.

Đường Nguyệt Thư nhìn vào ánh mắt của anh, nghe thấy Lâm Xuyên hỏi: “Mấy tháng qua em sống có vui không?”

Thực ra anh muốn hỏi là sau khi rời xa anh thì em sống có vui không.

Muốn cô sống tốt, lại lo lắng cô vui đến mức không có bất kỳ khoảnh khắc nào thoáng nhớ đến anh.

“Vui chứ.” Đường Nguyệt Thư nói: “Như anh thấy.”

Cô sống cực kỳ rực rỡ.

Mắt Lâm Xuyên không mù, anh thấy được cô đã tỏa sáng lấp lánh từ lúc nhìn thấy cô ở dưới lầu.

Rất nhiều người đang nhìn cô.

Mặc dù phần lớn những ánh mắt dõi theo đó là vì gia thế ưu việt của cô, nhưng rõ ràng điều tỏa sáng hơn cả chính là con người cô.

Sức hút cá nhân là thứ không thể giải thích được.

Có rất nhiều người đàn ông như Chung Kiêu Vũ, có thiện cảm với cô nhưng lại không dám đến quá gần.

“Trước đây khi ở Paris, Nghiên Hoài từng nhắc đến với anh.” Vào lúc này, Lâm Xuyên nói về chuyện khá lâu trước đây: “Nghe nói sau khi ly hôn thì ba mẹ em đã lần lượt tái hôn. Em có em trai cùng cha khác mẹ. Em tốt nghiệp đại học bị ép gả cho một người đàn ông mà mình không thích, bởi vậy đã sang Paris xa xôi để du học, còn bị cắt phí sinh hoạt.”

Đường Nguyệt Thư suýt thì quên mất mình đã từng nửa đùa nửa thật mà giả vờ đáng thương với Tô Nghiên Hoài.

Lúc đó cậu chủ nhỏ không biết gia sư tiếng Pháp của cậu và anh Xuyên còn có một đoạn duyên phận như vậy, tưởng họ không quen biết nên đã nhắc đến chuyện này với Lâm Xuyên.

Bây giờ Lâm Xuyên nhớ lại, đối chiếu với những lời đó thì nhận ra không sai một chi tiết nào cả.

Cũng không biết là kiểu miêu tả xuyên tạc gì.

Điều duy nhất Đường Nguyệt Thư không ngờ tới là cậu chủ nhỏ lại là một kẻ lắm chuyện.

“Tôi không nói dối câu nào hết.” Đường Nguyệt Thư nói.

Lý lẽ không vững, nhưng khí thế vẫn hùng hổ.

Dù sao người mà cô trêu chọc lúc đó cũng là Tô Nghiên Hoài, không phải Lâm Xuyên.

Người khác chuyển lời cho anh thì có liên quan gì đến cô?

Trước đây Đường Nguyệt Thư chưa từng nhắc đến gia đình mình trước mặt Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên nhìn cô rồi cười cười. Có lẽ là mắt anh có vấn đề, rõ ràng biết kiểu miêu tả xuyên tạc này đã khiến anh lầm lẫn về cô, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đúng lý hợp tình này của Đường Nguyệt Thư, anh vẫn cảm thấy cô xinh đẹp đáng yêu.

Đường Nguyệt Thư hỏi anh: “Anh còn lời gì muốn nói không? Không có thì ra ngoài đi.”

Đã là người yêu cũ rồi.

Lúc này cô mới nhớ đến những ranh giới cần có với người yêu cũ.

Trên mạng lưu truyền một câu nói rất kinh điển: Người yêu cũ xuất sắc nên lặng lẽ biến mất giống như đã chết.

Lâm Xuyên đội mồ sống dậy quá đột ngột, Đường Nguyệt Thư chưa chuẩn bị cho điều này.

Mà sau khi nghe câu này, Lâm Xuyên lại không động đậy, cứ dựa vào sau cửa mà nhìn Đường Nguyệt Thư như vậy. Anh nói: “Nếu anh không ra ngoài thì sao?”

Anh dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Em cũng gọi bảo vệ đến ném anh ra ngoài à?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô nhìn chằm chằm Lâm Xuyên bằng ánh mắt ý bảo anh điên rồi, sau đó xoay người trở lại trước bàn trang điểm.

Trong căn phòng này rất yên tĩnh, Đường Nguyệt Thư trang điểm lại trước gương, thỉnh thoảng vang lên chút động tĩnh của đồ trang điểm.

Tiếng bước chân phía sau vang lên, sau đó bóng dáng Lâm Xuyên xuất hiện trong gương. Anh cứ vậy mà dựa vào góc tường yên lặng nhìn Đường Nguyệt Thư.

Sau khi tô son xong, Đường Nguyệt Thư bắt đầu chọn dây chuyền trong hộp trang sức. Cô nhìn một vòng rồi chọn một sợi dây chuyền ngọc trai.

Ngọc trai dễ phối đồ.

Nhưng gần đây cô mới làm móng, dán móng dài nên đeo dây chuyền không tiện. Cô loay hoay một lúc lâu vẫn không đeo được dây chuyền.

Ở Paris hai năm không làm móng, về nước hiếm khi làm một lần nên còn phải làm quen lại với chuyện này.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy hơi nản lòng.

Chuyện nhỏ như vậy rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm xúc phiền não.

“Em có cần giúp không?” Người đàn ông yên lặng một lúc lâu ở phía sau mở miệng.

Đường Nguyệt Thư đối diện với ánh mắt của anh qua gương.

Giữa người yêu cũ với nhau, hành động giúp đeo dây chuyền như vậy quá mập mờ, không phù hợp với họ. Trên thực tế, việc Lâm Xuyên xuất hiện trong căn phòng này vào lúc này đã cực kỳ không phù hợp.

“Không cần.” Đường Nguyệt Thư từ chối.

Cô tiếp tục cố gắng, có mấy lần suýt thì thành công, nhưng cũng chỉ là suýt.

Dây chuyền bị cô đặt trên mặt bàn. Đường Nguyệt Thư định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục, khi người ta phiền não thì rất khó làm xong chuyện.

Cô rủ mắt nhìn điện thoại. Từ lúc nãy đã liên tục có tin nhắn gửi đến, có một số là hỏi cô đi đâu, còn có một số là hỏi về chuyện khác.

Đường Nguyệt Thư là nhân vật chính của buổi tiệc này. Cô ở trên lầu quá lâu cũng không thích hợp. Có một tin nhắn là của Đỗ Kính Phong, nói dẫn cô đi làm quen với một số đối tác hợp tác của Đỗ thị.

Một bàn tay đột nhiên giơ ra từ phía sau, với qua người Đường Nguyệt Thư cầm lấy chuỗi dây chuyền ngọc trai đó, chiếc nhẫn trên ngón trỏ của bàn tay đó rất thu hút sự chú ý.

Đường Nguyệt Thư không biết hôm nay là thói quen hay là trùng hợp.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay cô vẫn còn đeo chỉ là vì đã quen rồi.

Lâm Xuyên thong thả đeo dây chuyền cho cô. Anh đưa tay vén mái tóc dài phía sau của cô sang một bên. Trong quá trình này, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào vùng da sau gáy cô.

Khi vào cửa, Đường Nguyệt Thư đã cởi chiếc khăn choàng đặt sang một bên. Lúc này trên người cô chỉ có chiếc đầm lễ phục cúp ngực màu xanh nước biển, phía sau lộ ra nửa lưng, có thể nhìn thấy làn da mịn màng và đường cong xinh đẹp.

Với góc nhìn từ trên cao xuống, thực ra có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.

Thực ra anh cũng biết rõ vóc dáng của cô.

Khoảnh khắc rủ mắt nhìn thấy, Lâm Xuyên lại lặng lẽ dời tầm mắt.

Họ đã có không ít khoảnh khắc thân mật. Dường như Đường Nguyệt Thư vẫn còn nhớ được nhiệt độ của lòng bàn tay anh trên người mình.

Chỉ là bây giờ, dường như Lâm Xuyên chỉ tốt bụng đeo dây chuyền giúp cô.

Từ trong gương có thể nhìn thấy anh cúi người ở phía sau cô, mắt rủ xuống, chuyên chú vào việc trên tay.

Mà tay của Lâm Xuyên cũng khéo léo, nhanh chóng đeo xong cho cô.

“Được rồi.” Anh đứng thẳng người dậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô qua gương, dường như trong ánh mắt này mang theo ý vị khác.

Không phải lúc nào ánh mắt của Lâm Xuyên cũng ôn hòa.

Anh có một gương mặt khá ưa nhìn, đôi khi biểu cảm trên mặt hơi lạnh nhạt lại rất có sức hút giới tính.

Đường Nguyệt Thư đứng dậy.

“Em muốn ra ngoài sao?” Lâm Xuyên hỏi, dáng vẻ của anh giống như muốn ra ngoài với Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư dừng bước, quay lại đánh giá Lâm Xuyên, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Em có ý gì?” Lâm Xuyên hỏi cô.

“Anh đừng đi ra ngoài với tôi.” Đường Nguyệt Thư nói.

Lâm Xuyên nghe vậy khẽ cười một tiếng: “Em sợ gì?”

Đường Nguyệt Thư không trả lời anh. Một nam một nữ đi ra từ một phòng, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì lời đồn chắc chắn sẽ đặc sắc hơn tưởng tượng.

Lâm Xuyên lại phối hợp với cô, cười nói: “Được, anh không đi ra ngoài với em.”

Dưới lầu vẫn náo nhiệt, màn kịch mà Từ Gia Dịch gây ra vừa rồi không tính là chuyện to tát, bây giờ đã không ai quan tâm nữa.

Cái gọi là hôn ước giữa nhà họ Đường và nhà họ Từ vốn chỉ là lời nói miệng, nếu không phải tên ngốc Từ Gia Dịch tự đi khắp nơi tuyên truyền thì cũng không có nhiều người biết chuyện này.

Đường Nguyệt Thư đã ra nước ngoài ở hai năm, ý của người ta là gì còn chưa nhìn ra được sao?

Bây giờ người ngoài nhìn Từ Gia Dịch cũng coi anh ta là một trò cười.

Phong cách hành xử chỉ bằng đám côn đồ lưu manh ngày xưa.

Đường Nguyệt Thư vừa xuống lầu đã nhìn thấy Đỗ Kính Phong. Hôm nay người anh họ này của cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, nếu chỉ nhìn ngoại hình thì cũng được xem là có nhan sắc. Chỉ là nghe em gái ruột của anh ta nói, phần lớn thời gian những cô gái nhỏ chủ động đến bắt chuyện đều sẽ bị anh ta chọc tức đến khóc.

“Vừa rồi em đi đâu vậy?” Đỗ Kính Phong hỏi.

Đường Nguyệt Thư chỉ vào cổ mình: “Lên lầu thay dây chuyền.”

Đỗ Kính Phong liếc nhìn, không đưa ra bất kỳ bình luận nào.

Anh ta dẫn người em họ mới vào công ty mấy tháng đi làm quen với mấy vị đối tác làm ăn, thực chất cũng là để cô lộ diện nhiều hơn trước mặt những người này.

Thực ra những gia tộc như họ có không ít tài sản, muốn được phân chia hoàn toàn công bằng là chuyện rất khó, nhưng Đường Nguyệt Thư muốn tích lũy kinh nghiệm, đứng ở vị trí cao hơn ở công ty của cậu mình thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Tất nhiên, tài sản thuộc về Đường Nguyệt Thư đã về tay cô rồi, cổ phần của mẹ cô đều đứng tên cô.

Đỗ Kính Phong tuyệt đối là một người dẫn đường đủ tiêu chuẩn.

Anh ta dẫn Đường Nguyệt Thư đi xã giao khắp nơi trong buổi tiệc, những người có mặt đều có thể nhìn ra thái độ của nhà họ Đỗ.

Người ta đúng là đang đường đường chính chính tranh giành người với nhà họ Đường.

Cũng không hẳn là tranh giành, coi như là nhặt của rơi đi.

Trước đây hình như bên phía nhà họ Đường hoàn toàn không có ý định để con gái vào công ty.

Lâm Xuyên đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống, thấy bạn gái cũ của mình ở dưới lầu nói cười vui vẻ. Bất kể là người ở độ tuổi nào, dường như cô luôn tìm được chủ đề để nói chuyện với đối phương.

Đứng ở trên cao có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.

Khi Đường Nguyệt Thư đi theo Đỗ Kính Phong xã giao, có không ít ánh mắt tập trung vào cô, không biết có bao nhiêu chủ đề đang xoay quanh cô.

Ở giới nhà giàu Bắc Kinh, địa vị của nhà họ Đường không được coi là thấp. Lâm Xuyên muốn biết một số tin tức về Đường Nguyệt Thư rất đơn giản.

Dưới lầu, ngoài Đỗ Kính Phong dẫn cô đi làm quen với người lớn tuổi, còn có không ít đàn ông tranh nhau đến làm quen với vị cổ đông trẻ tuổi này của Đỗ thị.

Cô đã tự trở thành tư bản.

Lâm Xuyên cứ vậy mà ở lan can tầng hai nhìn bạn gái cũ tỏa sáng lấp lánh của mình.

Thời gian mấy tháng, ở nơi anh không nhìn thấy, cô đã trở nên ngày càng xuất sắc, trưởng thành rất nhanh.

Như anh đã nhìn thấy trước đó, cô đang dần dần trở thành cây đại thụ che trời.

Lâm Xuyên không nhìn lâu, có người lên bắt chuyện với anh.

Tối nay anh đi cùng Chung Kiêu Vũ, mà mạng lưới quan hệ của cậu Chung này có vẻ đến đâu cũng được việc. Có người sau khi hỏi thăm mới biết Lâm Xuyên, cũng có người đã từng nghe nói về anh giống như Đỗ Kính Phong.

Lâm Xuyên chưa đến Bắc Kinh được bao nhiêu lần. Bình thường ở Hong Kong muốn gặp Lâm Xuyên cũng không dễ, bây giờ có cơ hội sẵn có ở đây nên đương nhiên sẽ có người chủ động đến làm quen.

Trong trường hợp này ai cũng có chút tâm tư. Có người muốn giành được một hợp đồng làm ăn, có người muốn giành được một người.

Điều kiện của Lâm Xuyên, dù ở đâu cũng được xem là hàng đầu. Phần lớn thời gian là anh người chọn người khác, chứ không phải để người khác chọn mình.

Không phải ai trong giới thượng lưu Bắc Kinh anh cũng quen biết, mà người anh quen thuộc nhất tại đây chắc chắn là bạn gái cũ.

Lâm Xuyên cũng không phải là người trẻ tuổi mới ra đời, thông thường những người đến bắt chuyện với anh có tâm tư gì cũng không khó để nhìn ra, bởi vậy thái độ của anh luôn nhàn nhạt.

Trong các buổi xã giao, rượu gần như không thể thiếu. Đường Nguyệt Thư uống không ít, đến lúc sau thì không cẩn thận bị vấp vào thảm trải sàn, Đỗ Kính Phong đưa tay đỡ cô.

“Thôi, em uống cái khác đi.”

Thế là Đỗ Kính Phong lấy ly sâm panh của cô đi, đổi thành một ly nước có ga.

“…”

“Anh, như vậy hơi mất mặt.” Đường Nguyệt Thư nhỏ giọng phản đối.

Giống như một đám người lớn đột nhiên lẫn vào một đứa trẻ, huống chi trong buổi xã giao vốn không thể thiếu rượu, cô cũng chưa đến mức say.

“Mất mặt chỗ nào.” Đỗ Kính Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Người khác muốn uống cái này còn không được uống, em đừng lẩm bẩm nữa.”

Nếu không phải với thân phận của Đường Nguyệt Thư, chắc chắn những người khác sẽ nói vài câu.

Đôi giày cao gót dưới chân Đường Nguyệt Thư là mới mua. Để phối với bộ lễ phục tối nay, gần đây cô đặc biệt dành thời gian đi mua. Nhưng có một số đôi giày định sẵn chỉ là dụng cụ tra tấn xinh đẹp.

Kiểu dáng thiết kế rất đẹp, đi vào cũng khiến tỷ lệ đẹp hơn, chân cũng đẹp. Nhưng chân của Đường Nguyệt Thư và đôi giày này không khớp với nhau lắm, chắc là sau tối nay cô sẽ không đi lần thứ hai.

Xã giao cũng tiêu tốn năng lượng, tối nay Đường Nguyệt Thư đã thêm được phương thức liên lạc của khá nhiều người.

Cũng không phải là không có thu hoạch.

Buổi tiệc đến hồi kết, khách khứa lần lượt rời đi. Đường Nguyệt Thư tiễn những bậc cha chú ra cửa, đích thân đưa họ lên xe.

Đầu tháng mười hai, đêm ở Bắc Kinh lạnh đến mức khiến người ta không muốn ở ngoài trời thêm chút nào, huống chi trang phục trên người Đường Nguyệt Thư lại đẹp mà rét.

Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Lâm Xuyên đứng cách mình không xa phía sau, đang đi về phía mình.

“Anh không đi mà ở đây làm gì?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên cười một tiếng: “Vào trong trước đi, bên ngoài lạnh.”

“…”

Khách khứa đi gần hết rồi, xe bên ngoài cũng lần lượt lái đi. Đường Nguyệt Thư trở lại trong nhà, lúc này mới cảm thấy hoàn hồn lại được.

Đỗ Kính Phong uống quá nhiều rượu, vừa rồi đã lên lầu nghỉ ngơi.

Cô quay đầu nhìn Lâm Xuyên, lúc này anh mới chậm rãi trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Anh không lái xe đến.”

Trên thực tế, vừa rồi khi Chung Kiêu Vũ rời đi còn không quên muốn đưa đối tác hợp tác của mình về khách sạn, nhưng Lâm Xuyên đã từ chối.

Đường Nguyệt Thư không phải là không hiểu lời ám chỉ của anh: “Anh không biết gọi taxi à?”

Khu vực này hơi hẻo lánh một chút, nhưng không đến mức không gọi được xe.

Lâm Xuyên cười cười: “Lúc nãy anh đã xem rồi, trước anh có rất nhiều người đang xếp hàng chờ.”

Đường Nguyệt Thư không cần xem điện thoại cũng biết Lâm Xuyên đang mở mắt nói dối. Chỉ cần anh muốn, một cuộc điện thoại là có người đến đón.

Có lẽ trong những khách mời có mặt vừa rồi, tin rằng không chỉ có một người sẵn lòng đưa anh về.

Lâm Xuyên là một doanh nhân Hong Kong được người khác dẫn vào, sự chú ý mà anh nhận được không ít. Cho dù không cố tình chú ý, Đường Nguyệt Thư cũng nghe được người khác nhắc đến anh.

Những từ như “Hong Kong”, “Lâm thị” sẽ rất nhạy bén lọt vào tai cô.

Mối tình chưa đầy một năm rưỡi của họ vẫn còn dư âm lớn lắm.

“Anh muốn thế nào?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Trong sảnh lớn, các cô giúp việc đang dọn dẹp tàn cuộc, cũng không ai chú ý đến hai người họ.

“Em có tiện đưa anh về không.” Lâm Xuyên mang theo ý cười hỏi cô: “Cô chủ nhà họ Đường?”

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian cô nghe thấy cách xưng hô này thốt ra từ miệng Lâm Xuyên.

Đường Nguyệt Thư hơi khựng lại, lời từ chối vô thức nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được.

Bỏ qua thân phận từng là người yêu. Ban đầu khi mới quen ở Paris, Lâm Xuyên không chỉ một lần giúp đỡ cô, Đường Nguyệt Thư đã đi nhờ xe của anh không ít lần.

Họ chỉ chia tay, không phải là trở mặt thành thù.

Lại bỏ qua không nói điểm này thì bây giờ Lâm Xuyên vẫn là cổ đông trong xưởng thiết kế của cô.

Giống như chắc chắn Đường Nguyệt Thư sẽ không từ chối anh, tư thế của Lâm Xuyên rất ung dung, ánh mắt nhìn Đường Nguyệt Thư cũng dịu dàng.

Một lúc lâu sau, Lâm Xuyên đi theo Đường Nguyệt Thư ngồi lên chiếc Mercedes G-Class màu hồng của cô.

Lâm Xuyên không có chút thành kiến nào với chiếc xe của cô, còn khen một câu rất đẹp.

Tài xế của Đường Nguyệt Thư yên lặng lái xe phía trước. Đường Nguyệt Thư hỏi Lâm Xuyên địa chỉ khách sạn, vừa nghe tên khách sạn xong lại im lặng, đúng lúc là sản nghiệp dưới tên nhà họ Đỗ.

Nửa đầu chặng đường ngồi trong xe, cả hai hầu như đều im lặng.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, trong thời gian ngắn Đường Nguyệt Thư không có h.am m.uốn giao tiếp với người khác.

Cô nhắm mắt dưỡng thần, nhưng có thể cảm nhận được có một ánh mắt vẫn luôn nhìn mình.

Cho dù nhắm mắt cũng không thể bỏ qua.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng mở mắt. Cô đối diện với ánh mắt của Lâm Xuyên, hỏi: “Anh nhìn đủ chưa?”

Ánh mắt của Lâm Xuyên không hề né tránh, anh nhìn cô nói: “Em cảm thấy thế nào?”

“Sau đó anh lại đến Paris một chuyến.” Lâm Xuyên nói: “Nhưng lúc đó em đã về nước rồi, cũng xóa phương thức liên lạc của anh.”

Lúc đó nếu Lâm Xuyên nhất quyết muốn gặp Đường Nguyệt Thư một lần, anh muốn tìm được cô cũng không khó.

Anh đã chọn tôn trọng lựa chọn của cô, cũng cho bản thân mình một cơ hội để suy nghĩ lại về mối quan hệ này.

“Em về nước mấy tháng, có nhớ đến anh không?”

Khi Lâm Xuyên hỏi câu hỏi này, giọng điệu của anh cũng coi như bình tĩnh.

Trong chuyện chia tay này, giữa họ không có hiểu lầm. Rõ ràng như mở một cuộc họp, mà họ là những người tham dự. Khi có bất đồng ý kiến, dự án và vấn đề thực tế không thể dung hòa nên cuối cùng dự án phá sản.

Chỉ đơn giản như vậy.

Nói như vậy có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng đối với người giàu có thì tình yêu vĩnh viễn không phải là thứ bắt buộc.

Đường Nguyệt Thư tin rằng Lâm Xuyên cũng tán thành quan điểm này.

“Không có.” Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, dùng giọng điệu bình tĩnh tương tự nói lời trái lòng.

Quan hệ giữa nam và nữ, thoát khỏi sự mập mờ thì chỉ có thể trở lại mức độ khách sáo như vậy.

Nhưng bây giờ Đường Nguyệt Thư không muốn lặp lại sai lầm với Lâm Xuyên.

Có người đặt trong hồi ức là tốt rồi, chạm vào một lần nữa, có lẽ kết cục lần này sẽ không thể chia tay trong êm đẹp.

Lâm Xuyên không nói gì nữa. Anh im lặng đến mức Đường Nguyệt Thư cảm thấy có lẽ lời nói của mình đã làm tổn thương trái tim anh.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn. Sau khi xuống xe, Lâm Xuyên nói với cô một câu: “Nhưng anh thường xuyên nhớ em.”

Không phải là nhớ lại, là nhớ.

Đêm hôm đó, đến ba giờ sáng mà Đường Nguyệt Thư còn trằn trọc không ngủ được. Thậm chí cô còn muốn lôi Lâm Xuyên ra khỏi danh sách chặn để gọi mắng cho anh một trận.

Một câu nói của anh khiến cô mất ngủ đến bây giờ.

Chất lượng giấc ngủ mấy tháng nay của cô vốn đã không tốt, tối nay lại uống không ít rượu, đáng lẽ có thể ngủ được rồi, nhưng sự xuất hiện của Lâm Xuyên và những lời anh nói đã khiến cô không tài nào chợp mắt.

Nhưng dù sao thì đêm nay cũng đã trôi qua.

Chung Kiêu Vũ có nhắc rằng Lâm Xuyên chỉ đến Bắc Kinh công tác, hợp đồng đã ký xong, có lẽ một hai hôm nữa là anh sẽ về.

Sau bữa tiệc mà nhà họ Đỗ tổ chức cho Đường Nguyệt Thư, địa vị của cô tại Đỗ thị đã trở nên rõ ràng.

Bên nhà họ Đường dạo này cũng ồn ào không kém. Bây giờ ra ngoài, lão Đường luôn bị bạn bè hỏi “Sao không sắp xếp cho con gái vào công ty mà lại để nhà vợ cũ được lợi”.

Đối với một doanh nghiệp, đương nhiên con cái mình tài giỏi hữu dụng là tốt nhất. Chỉ có điều, khoảng thời gian đó lão Đường lại đưa ra một quyết định khó hiểu. Có lẽ ông không ngờ Đường Nguyệt Thư lại có thiên phú và năng lực trong việc quản lý công ty như vậy, nhưng rốt cuộc ông nghĩ gì thì chẳng ai biết được.

Bấy lâu nay, Đường Nguyệt Thư chỉ về nhà họ Đường ngủ đúng một đêm.

Những người họ hàng trước kia từng coi thường chuyện Đường Nguyệt Thư loay hoay hai năm trời chỉ mở được một cái xưởng thiết kế, giờ đây lại mang một bộ mặt khác hẳn.

Nhưng đó không phải là vấn đề Đường Nguyệt Thư cần bận tâm.

Dạo gần đây lão Đường lại thường xuyên gọi Đường Nguyệt Thư về nhà, nhưng việc cô vào làm ở Đỗ thị đã là chuyện chắc chắn, không thể thay đổi.

Xưởng thiết kế đã tuyển thêm một số nhà thiết kế mới, trình độ của họ đều do Đường Nguyệt Thư đích thân đánh giá. Dù sao cũng lớn lên trong nhung lụa, gu thẩm mỹ của Đường Nguyệt Thư lại được nuôi dưỡng từ nhỏ, bởi vậy những nhà thiết kế mà xưởng của cô tuyển vào đều không phải dạng tầm thường.

Mấy tháng gần đây cô vẽ bản thảo ít hơn.

Dù sao sức người có hạn.

Giờ cô đang lên kế hoạch tổ chức một buổi trình diễn thời trang ở Bắc Kinh vào mùa xuân năm sau.

Lúc này chí tiến thủ của cô chủ nhà họ Đường tăng cao chưa từng thấy. Ngoài công việc ra, cô hoàn toàn không muốn tốn tâm sức nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.

Hai đêm sau bữa tiệc, Đường Nguyệt Thư đều ngủ không ngon giấc. Cuối cùng cô dứt khoát rời giường, vào phòng sách tăng ca.

Con người khi mất ngủ quả thật có thể trở nên bất thường đến đáng sợ.

Đỗ Kính Phong còn thấy hiệu suất làm việc của cô mấy hôm nay cao một cách khó hiểu, thái độ với cô cũng dịu dàng hơn đôi chút.

Thái độ của sếp đối với nhân viên chăm chỉ quả thực có khác biệt.

Một buổi chiều nọ, anh ta gửi thẳng cho cô một địa chỉ, một tập tài liệu và một tin nhắn thoại: “Em đi gặp khách hàng giúp anh, chiều anh có việc bận rồi, phi vụ này em phụ trách nhé.”

Đường Nguyệt Thư nhận ra có lẽ đây lại là một dự án nữa mà anh họ giao cho cô để rèn luyện. Dù trước đó cô đã đàm phán thành công một vụ, nhưng kinh nghiệm vẫn còn non kém, những lúc thế này cần phải thực chiến nhiều hơn.

Mãi đến khi cô mở tập tài liệu ra, nhìn thấy số tiền liên quan.

“…”

Cô cứ như người thừa kế thế hệ tiếp theo mà Đỗ Kính Phong đang tự tay bồi dưỡng vậy. Dự án nào anh ta cũng dám giao cho cô thử sức. Anh ta quả thực không sợ có ngày phải đi thu dọn tàn cuộc cho cô.

Đối tác hợp tác ghi trên đó là một công ty khá xa lạ. Đường Nguyệt Thư tìm hiểu qua, là một công ty phía Nam. Không phải công ty nhỏ.

Đường Nguyệt Thư cũng không nghĩ nhiều.

Đỗ Kính Phong có việc đột xuất, phải đi công tác ở nơi khác, cần bắt chuyến bay buổi chiều nên không kịp gặp đối tác lần này. Có vẻ anh ta quá tin tưởng vào năng lực của em họ, rõ ràng cuộc gặp này hoàn toàn có thể dời lại.

Đường Nguyệt Thư vẫn sửa soạn lại bản thân, chuẩn bị ra ngoài gặp khách hàng.

Ở công ty, cô vẫn được xem là một bóng hồng khá nổi bật.

Tháng trước, cô được sắp xếp một văn phòng riêng, tiếng gọi “sếp Đường” giờ đây ngày càng danh chính ngôn thuận.

Bắc Kinh dạo này rất lạnh. Lạnh đến mức một số đồng nghiệp không cần ra ngoài gặp khách hàng thì ăn mặc hết sức tùy tiện. Có người ở phòng kỹ thuật khoác nguyên cái áo phao dáng dài bên ngoài bộ đồ ngủ là đến công ty, những kiểu phối đồ màu mè sặc sỡ khác cũng không thiếu.

Chủ đề về “những bộ đồ đi làm thảm họa” trên mạng vẫn đang rất nóng. Thậm chí Đường Nguyệt Thư còn cảm thấy mấy người ở phòng kỹ thuật hoàn toàn có thể làm gương mặt đại diện cho trào lưu này.

Có lần ăn trưa cùng Đỗ Kính Phong, cô lướt điện thoại xem được video tương tự bèn đưa cho anh ta xem. Sếp Đỗ xem xong thì ngước mắt nhìn Đường Nguyệt Thư, buông lời nhận xét sắc như dao: “Em mà cũng ăn mặc kinh khủng như thế thì nghỉ làm luôn đi. Làm xấu mặt công ty thì thôi, còn định làm mất mặt anh nữa hả?”

“…”

Có thể thấy sếp Đỗ đã bất mãn với gu ăn mặc của đám nhân viên phòng kỹ thuật từ lâu, nhưng anh ta lại lười quản những chuyện không liên quan đến công việc.

Đường Nguyệt Thư đến địa điểm hẹn trước khoảng năm phút, đó là một câu lạc bộ khá riêng tư.

Nhiều người thích bàn chuyện ở những nơi kín đáo, điều này rất bình thường.

Cô tìm đến phòng riêng theo địa chỉ Đỗ Kính Phong cung cấp. Sau khi xác nhận lại số phòng, Đường Nguyệt Thư đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc cửa mở, nhìn rõ người bên trong thì cô sững lại một chút. Sau đó cô lập tức đóng cửa, kiểm tra lại số phòng lần nữa, không có vấn đề gì.

Cô lại mở cửa, nhìn thẳng vào người bên trong, cất tiếng hỏi: “Sao lại là anh?”

Bình Luận (0)
Comment