“Sao lại không thể là anh?” Giọng nam trầm tĩnh vang lên, Lâm Xuyên ngước mắt nhìn cô: “Em vào đi, đứng ở cửa làm gì?”
Đường Nguyệt Thư lưỡng lự giữa việc đi vào và rời đi, cuối cùng chọn vế trước.
Lâm Xuyên đứng dậy, giải thích với Đường Nguyệt Thư: “Anh hẹn gặp sếp Đỗ, nhưng anh ấy nói có việc đột xuất không đến được.”
Ngụ ý là hôm nay không phải do anh cố tình sắp đặt.
Đương nhiên vẫn có chút khác biệt. Đỗ Kính Phong tôn trọng ý muốn của đối tác, sau khi biết mình không đến được đã đề nghị có thể dời lịch gặp, thậm chí sau này anh ta đích thân đến Hong Kong một chuyến cũng được.
Ý của Lâm Xuyên là bên phía Đỗ Kính Phong có thể cử người khác đến.
Người đến có thể là Đường Nguyệt Thư, cũng có thể là người khác. Nhưng khoảnh khắc cửa phòng được đẩy ra, anh biết lần này mình lại đánh cược thắng rồi.
Đường Nguyệt Thư đặt túi xách xuống, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
“Sếp Lâm.” Đường Nguyệt Thư ngập ngừng một chút: “Tôi gọi anh như vậy được không?”
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, xác định rõ vị trí của mình lúc này.
Lúc này đối tác có phải là bạn trai cũ hay không đã không còn quan trọng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư có mối liên hệ công việc thế này. Anh cụp mắt xuống, lại ngước lên nhìn cô rồi cất lời: “Sếp Đường.”
Tiếng gọi này khác hẳn với những lần nửa đùa nửa thật trước đây. Thân phận của Lâm Xuyên bây giờ đã khác.
Anh vẫn giữ chừng mực.
“Em muốn uống gì không?” Lâm Xuyên hỏi.
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn thực đơn, gọi một ly đồ uống nóng. Câu lạc bộ này quả thực đủ riêng tư, gọi món cũng tiện lợi, có một màn hình hiển thị có thể thao tác trực tiếp trên đó. Đồ uống thông thường trên thực đơn còn đắt hơn cả rượu.
Lâm Xuyên cũng không gọi rượu.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang đồ uống họ gọi vào. Đợi người đó ra ngoài, cuộc nói chuyện hôm nay của họ mới có thể đi vào chủ đề chính.
Nếu phi vụ làm ăn này thành công thì lợi nhuận không hề thấp, thậm chí có thể sánh ngang với dự án trước đó của Đường Nguyệt Thư. Thương trường là chiến trường, dù đối phương có là người yêu cũ.
Đường Nguyệt Thư biết đôi chút về sản nghiệp nhà họ Lâm, nhưng giờ họ đang bàn về đồ dùng nội thất. Lúc này, Đường Nguyệt Thư không khỏi nhớ lại nội dung trong hợp đồng.
“Công ty này cũng là sản nghiệp nhà anh sao?” Đến cuối buổi nói chuyện, Đường Nguyệt Thư không nhịn được hỏi.
Cô cũng biết được một vài tin tức về Lâm Xuyên. Những gì nghe từ người khác cuối cùng cũng chỉ là lời đồn. Hôm đó về nhà, cô đã lên mạng tra cứu tin tức về Lâm Xuyên trong mấy tháng qua.
Cô biết được sau khi anh từ chức không bao lâu, vài dự án trong tập đoàn đều gặp vấn đề. Anh quay về thu dọn tàn cuộc, thuận tiện củng cố địa vị của mình.
Có phóng viên tài chính mạnh dạn đoán rằng việc Lâm Xuyên rời chức trước đây chẳng qua chỉ là kế tạm thời, nói rằng anh đã dự đoán được những chuyện xảy ra sau đó, diễn một màn “lấy lùi làm tiến”.
Sau đó hẳn là có không ít phóng viên muốn phỏng vấn Lâm Xuyên, nhưng Đường Nguyệt Thư không thấy bài phỏng vấn nào về anh, xem ra Lâm Xuyên đã không nhận lời mời phỏng vấn.
“Không phải.” Lâm Xuyên đáp: “Là công ty trước đây hợp tác mở cùng bạn bè, phần lớn thời gian đều do cậu ấy quản lý. Tháng tám vừa rồi anh mới về nhận một chức vụ.”
Tháng tám, cũng là khoảng thời gian anh rời khỏi Lâm thị.
Đường Nguyệt Thư im lặng một lát. Lâm Xuyên cũng không nói gì. Cả hai giữ im lặng khá lâu.
Mãi đến khi Đường Nguyệt Thư hỏi: “Vậy vụ hợp tác này, có xen lẫn tư tình không?”
Câu hỏi này thực ra không nên hỏi lắm, nhưng Đường Nguyệt Thư lười phải đoán già đoán non trong lòng. Sau khi hỏi thẳng ra, ngược lại cô còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Xuyên nhìn cô, đôi mắt đẹp đẽ thoáng ý cười: “Em nghĩ có tư tình không?”
Anh luôn cảm thấy cô là một cô gái thông minh.
“Nếu anh có tư tình, em định từ bỏ dự án này sao?”
“Không đâu.”
Đường Nguyệt Thư đáp không chút do dự. Ở vị trí nào làm việc nấy, cô điên rồi mới lấy sự nghiệp của mình ra để tùy hứng. Đừng nói là bạn trai cũ, chỉ cần lợi ích đủ lớn, kẻ thù từng trở mặt cũng có thể ngồi lại cụng ly vui vẻ.
Lâm Xuyên không hề bất ngờ với câu trả lời này. Anh nói: “Một số chi tiết cụ thể anh sẽ về cho người xác nhận lại, lần tới anh sẽ đến công ty bọn em để ký hợp đồng.”
Nhưng trước khi đứng dậy, anh xác nhận một điều: “Phải rồi, người phụ trách dự án này là em đúng không?”
Đường Nguyệt Thư không hiểu ý anh là gì, nhưng vẫn gật đầu: “Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Vậy có phải em nên bỏ số liên lạc của anh ra khỏi danh sách chặn không.” Lâm Xuyên thấy sắc mặt cô thay đổi, bật cười: “Sếp Đường?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Đúng là cần phải làm vậy.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy, con người sống trên đời nhất định phải tin vào hai chữ “duyên phận”. Cô không cho rằng giữa mình và Lâm Xuyên là “nghiệt duyên”, nhưng quả thực không ngờ cả hai sẽ gặp lại nhanh như vậy.
Đường Nguyệt Thư là người không thích sống mãi trong quá khứ. Cô biết mỗi quyết định mình đưa ra có ý nghĩa gì. Giống như hồi cấp hai cô đã cắt đứt ảo tưởng về một gia đình ba người hạnh phúc vậy. Ba mẹ cô ly hôn, thực ra sau này cô cũng dần chấp nhận rồi, không khó khăn đến thế.
Lẽ nào một người đàn ông còn khó buông bỏ hơn cả gia đình cô sao?
Đường Nguyệt Thư nghĩ như vậy, thế nên việc xóa số liên lạc cũng rất dứt khoát.
Hiện giờ, cô chỉ đành mở danh sách chặn trong mấy ứng dụng của mình ra, lần lượt bỏ chặn số liên lạc trước mặt vị đối tác tương lai này.
“Số điện thoại bên dưới là của ai vậy?” Vốn đang nhìn cô thao tác, nhưng Lâm Xuyên lại thấy một số khác trong danh sách chặn vốn không còn nhiều của Đường Nguyệt Thư nên mở miệng hỏi.
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn số đó: “Điện thoại quấy rối.”
Thực ra là của Từ Gia Dịch. Không biết anh ta có bao nhiêu số điện thoại, tóm lại Đường Nguyệt Thư đã chặn không chỉ một hai số. Đây là số mới bị cô chặn mấy hôm trước khi gọi đến.
Có lẽ sau khi tỉnh rượu, anh ta nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc thế nào nên muốn xin lỗi Đường Nguyệt Thư. Không chỉ vậy, hai hôm nay ngay cả Đỗ Kính Phong cũng nhận được điện thoại từ bậc bề trên trong nhà Từ Gia Dịch, nói muốn đích thân đến nhà xin lỗi.
Đắc tội một mình Đường Nguyệt Thư không là gì, nhưng đắc tội nhà họ Đỗ, sau này các gia tộc ở Bắc Kinh muốn hợp tác với nhà họ Từ của họ đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần nhìn hai người con nhà họ Đỗ, một người kế thừa gia nghiệp, một người theo con đường chính trị, nhìn về lâu dài cũng biết nhà nào có tiền đồ hơn. Hơn nữa, điểm trực tiếp nhất hiện tại là sự phát triển của nhà họ Đỗ vốn tốt hơn nhà họ Từ.
Giữa các sản nghiệp thì vẫn phải xem năng lực bắt kịp thời đại. Xu thế thời đại biến đổi quá dữ dội, chỉ một chút sơ sẩy là dễ dàng tụt dốc.
Nhà họ Từ không muốn đắc tội nhà họ Đỗ là thật, muốn bám lấy Đường Nguyệt Thư cũng là thật. Đỗ Kính Phong, với tính cách của anh ta, nói được một câu dễ nghe với người khác đã coi như là anh ta thua.
Ai ngờ sau đó điện thoại lại gọi đến cho cậu của Đường Nguyệt Thư, khiến người đàn ông trung niên vốn dĩ hòa vi quý này tức giận đến mức đích thân đến tận nhà họ Đường mắng một trận, người bị mắng đương nhiên là ba ruột của Đường Nguyệt Thư.
Trách ông hoặc là mắt nhìn kém, hoặc là có ý đồ xấu.
Ba mẹ Đường Nguyệt Thư ly hôn nhiều năm như vậy, thực ra giữa hai nhà không có mâu thuẫn gì lớn. Dù sao ly hôn là quyết định chung của hai người, dù không qua lại làm ăn thì lúc gặp mặt vẫn hòa nhã. Tài sản sau hôn nhân khi hai người ly hôn cũng đã được phân chia, đương nhiên phần thuộc về bà Đỗ cũng đã chia cho bà.
Cậu của Đường Nguyệt Thư cũng không có vai trò gì lớn trong quá trình trưởng thành của cô. Họ tồn tại với tư cách là họ hàng của cô, nhưng bình thường ít qua lại. Dù sao bà Đỗ mới là sợi dây ràng buộc giữa Đường Nguyệt Thư và nhà họ Đỗ, bà không có mặt, quan hệ nhạt đi cũng là lẽ thường.
Cho nên có thể thấy, lần này việc cậu của Đường Nguyệt Thư đến tận nhà mắng ba ruột cô là chuyện lớn đến mức nào.
Tóm lại sau vụ này, nhà họ Đường và nhà họ Từ muốn làm thông gia là chuyện không thể nào, hoặc phải nói là ngay từ đầu đã không có khả năng.
Không biết lão Đường có hối hận không, dù sao ông và bậc bề trên của nhà họ Từ đã nói rõ ràng mọi chuyện. Hai nhà ngồi lại bàn bạc, cũng chưa từng trao đổi tín vật gì, vốn dĩ là chuyện còn chưa đâu vào đâu.
Chỉ là qua chuyện này, người trong giới đều ngầm cảm thấy nhà họ Đỗ thật sự đã nhặt được của hời là Đường Nguyệt Thư.
***
Đường Nguyệt Thư vẫn đi làm như thường lệ, tan làm thì hẹn bạn bè ra ngoài tán gẫu, uống chút rượu. Cuộc sống thế này không khác trước đây là mấy.
Chỉ là Đường Nguyệt Thư quá bận, về nước mấy tháng trời nhưng thường xuyên không thể ra ngoài vào buổi tối được. Lần này cũng là do sinh nhật của một người bạn mới gọi được cô ra ngoài.
Đi xuyên qua sàn nhảy ầm ĩ nhức óc, Đường Nguyệt Thư chậm rãi bước đến phòng riêng. Trong phòng rất náo nhiệt, liếc mắt một vòng, Giang Thanh Dã và Chung Kiêu Vũ đều ở đây.
“Xem ai đến kìa?”
“Ối chà, cô chủ nhà họ Đường của chúng ta giá lâm, thật khiến nơi này thêm rạng rỡ!”
“…”
Nhân vật chính của bữa tiệc mặc một chiếc váy dài màu đỏ ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng yêu kiều quyến rũ, trang điểm vô cùng lộng lẫy. Cô ấy bước tới ôm Đường Nguyệt Thư: “Ui chu choa bạn yêu Thư Thư, cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài rồi. Lâu quá không gặp, thơm một cái nào.”
Nói rồi chủ nhân bữa tiệc làm bộ muốn thơm lên má Đường Nguyệt Thư, những người khác thấy vậy cũng hùa theo la ó: “Tôi cũng muốn thơm, tôi cũng muốn thơm…”
“Thằng cha nào mặt dày cũng đòi thơm thế?”
“Cho tớ thơm một cái đi mà. Bảo bối Thư Thư cậu biết từ nhỏ tôi đã không có vợ rồi…”
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư không thể để tất cả bọn họ thơm một cái được. Cô đưa quà cho chủ nhân bữa tiệc: “Uyển Uyển, sinh nhật vui vẻ.”
Chủ nhân bữa tiệc, tức Diệp Uyển Uyển, nhận lấy món quà Đường Nguyệt Thư đưa, không nhịn được lại thơm lên má cô một cái. Cả phòng lập tức có ý kiến.
“Diệp Uyển Uyển, cậu là chủ nhân bữa tiệc cũng không được thơm nhiều hơn!”
“Giữ ý tứ chút đi! Đừng có nhân dịp sinh nhật mà sàm sỡ người khác.”
“Đáng ghét thật. Chị Thư, lần sau vào sinh nhật em có được thơm không?”
“…”
Trong phòng này có cả nam lẫn nữ, những người đến đều là bạn bè thân thiết với Diệp Uyển Uyển. Sinh nhật vui vẻ, lúc này mà còn phải diễn cảnh chị em tình thâm với mấy người bạn giả tạo thì thật đáng thương.
Việc kinh doanh của nhà họ Diệp so ra không quá lớn, nhưng Diệp Uyển Uyển cũng là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, tính tình cực kỳ hướng ngoại, về mặt kết giao bạn bè thì đúng là một bậc thầy xã giao.
Đường Nguyệt Thư bị Diệp Uyển Uyển dụ dỗ từ khi còn rất nhỏ.
Giữa họ còn có một chút duyên nợ nho nhỏ. Không biết có phải vì Đường Nguyệt Thư xinh đẹp từ nhỏ đến lớn hay không, cô không chỉ được các bạn nam yêu thích mà cũng được rất nhiều bạn nữ quý mến.
Năm Diệp Uyển Uyển mười sáu, mười bảy tuổi mê làm bánh, vào sinh nhật 16 tuổi của Đường Nguyệt Thư, cô ấy đã tự tay làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật, không lớn, chỉ sáu inch.
Đồ người khác tự tay làm, đương nhiên không thể đối xử tùy tiện.
Thế là Đường Nguyệt Thư và bạn bè có mặt lúc đó chia nhau ăn. Thành thật mà nói, hương vị tuy không bằng bánh đặt làm, nhưng cũng ăn được. Kết quả là tối hôm đó, mấy người ăn bánh đều bị ngộ độc thực phẩm phải nhập viện.
“…”
Sau khi Đường Nguyệt Thư tỉnh táo lại thì thấy Diệp Uyển Uyển cũng đang ốm yếu ngồi bên giường cô khóc đỏ cả mắt, luôn miệng nói xin lỗi cô, xin lỗi những người khác.
Lúc đó ở bệnh viện, trần nhà trắng toát, tiếng khóc bên tai thực ra cũng khá dễ nghe. Chỉ là cô ấy khóc cứ như thể Đường Nguyệt Thư đã không qua khỏi vậy.
Kể từ đó, mỗi lần cô chủ nhà họ Diệp muốn tự mình xuống bếp làm gì đó, bạn bè bên cạnh đều khuyên đôi câu, nói cô ấy sinh ra đã có số hưởng thụ, chuyện bếp núc không phải việc cô ấy nên làm.
Quan hệ xã hội của Đường Nguyệt Thư ở Bắc Kinh không tệ, cô cũng có mạng lưới bạn bè riêng của mình. Trong hai năm du học ở Paris trước đây, những người này vẫn giữ liên lạc với cô.
Dù sao cũng là sinh nhật, đương nhiên phải náo nhiệt một chút.
Đường Nguyệt Thư vừa ngồi xuống không lâu thì thấy cửa phòng mở ra, một hàng mười mấy chàng trai trẻ đẹp trai bước vào. Khoảnh khắc họ bước vào, quả thực có cảm giác như cả căn phòng đã sáng bừng lên, có người còn chẳng thua kém gì so với ngôi sao trong giới giải trí.
Ngụm rượu Đường Nguyệt Thư vừa uống suýt nữa thì nghẹn lại.
“Bạn yêu Thư Thư, lâu rồi cậu không về. Lại đây lại đây, cậu chọn một người trước đi.”
Đường Nguyệt Thư thành thật hỏi: “Gọi mấy người này làm gì?”
“Lát nữa chơi game cùng chúng ta chứ sao.” Diệp Uyển Uyển ghé sát vào cô cười gian: “Đương nhiên cậu muốn làm chuyện khác cũng được. Cậu xinh đẹp như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không từ chối đâu.”
Trong những câu lạc bộ kiểu này không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng cũng có sự khác biệt. Có người bán nghệ không bán thân, nhưng nhiều lúc chỉ cần trả đủ tiền thì không có ai thực sự có giới hạn cuối cùng cả.
Có người đã câu được vé cơm dài hạn ở những nơi thế này.
Đường Nguyệt Thư không nhìn kỹ mặt họ, lắc đầu: “Tôi không chọn đâu, các cậu chọn đi.”
Giang Thanh Dã ở bên cạnh không nhịn được cười: “Cậu ấy không chọn thì tôi chọn.”
Diệp Uyển Uyển nói nhỏ với Đường Nguyệt Thư: “Thư Thư, chúng ta cũng chỉ nắm tay, đút đồ ăn rồi lát nữa chơi game cùng thôi, không làm gì khác đâu.”
Đường Nguyệt Thư cười: “Thôi, các cậu chọn đi.”
Mấy chàng trai có mặt la lên: “Bọn tôi cũng được chọn à? Chỉ được chọn nam thôi sao?”
Diệp Uyển Uyển cười nhạo: “Chọn! Chỉ được chọn nam, tối nay tôi mời!”
Cô chủ nhà họ Diệp hào phóng, mấy cậu chủ hiếm hoi có mặt ở đó vui ra mặt.
“Vẫn là chị Uyển của tôi phóng khoáng, hôm nay tôi cũng coi như được gọi nam model rồi.”
“Lần đầu gọi nam model, sao lại thấy hơi hồi hộp nhỉ. Mấy cô chủ có kinh nghiệm gì truyền lại không?”
“Mấy anh em, lát nữa ai mà bị tôi chọn trúng thì cũng đừng sợ nhé, tôi không biết mấy người khác thế nào chứ tôi thẳng tắp.”
“Biến đi, lại bắt đầu dìm hàng nhau rồi đấy à? Ai mà chẳng là trai thẳng!”
“…”
Họ đặt một phòng lớn, rất rộng rãi, chứa thêm mười mấy người nữa cũng không thành vấn đề.
Chủ nhân bữa tiệc chọn một người trông cao to vạm vỡ, kiểu chín chắn trưởng thành, nghe nói rất được lòng các phú bà. Giang Thanh Dã ở bên cạnh chọn một cậu em trông rất ngoan ngoãn.
Những người đã có đối tượng thì không gọi nam model, kể cả nam giới cũng không gọi.
Nguyên văn của người ta là: “Lát nữa bạn gái tôi mà hiểu lầm thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc tôi gọi gái đấy, các người đừng có hại tôi.”
Đường Nguyệt Thư không gọi nam model. Nhưng anh chàng bên cạnh Diệp Uyển Uyển rất biết ý, lúc rót rượu cho Diệp Uyển Uyển cũng rót luôn cho Đường Nguyệt Thư.
Cả đám người trong phòng không chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc họ đã bắt đầu chơi trò chơi trên bàn rượu.
Trò chơi có thắng có thua là chuyện bình thường, hình phạt đại khái là mấy trò như thật hay thách.
Nhưng nội dung hình phạt cũng đủ loại, gặp phải những hình phạt như tìm người uống rượu giao bôi hay nhìn nhau bao lâu, cứ trực tiếp thực hiện với nam model mình đã chọn là được.
Chung Kiêu Vũ đã rút phải hình phạt nhìn nhau. Anh ta kéo cậu nam model của mình nhìn nhau 30 giây, bên cạnh còn có một đám người cổ vũ ầm ĩ. Nhìn xong tai Chung Kiêu Vũ đỏ bừng, còn cậu trai kia mặt không đổi sắc, chỉ mỉm cười, ai nhìn cũng phải khen một câu tâm lý vững vàng.
Bầu không khí này thực ra rất vui vẻ, cả phòng đều cười ha ha. Gặp phải hình phạt không muốn làm thì uống rượu, mình không muốn uống thì để nam model của mình uống.
Tuy Đường Nguyệt Thư may mắn nhưng vẫn thua hai lần. Lần trước rút trúng thật lòng cũng là một câu hỏi không có gì đặc biệt, hỏi trong số những người có mặt có ai là người khác giới cô thích không.
Không có.
Trả lời trong một nốt nhạc.
Sau khi Đường Nguyệt Thư trả lời xong, có kẻ diễn sâu ôm ngực kêu lên: “A, tôi thất tình rồi, tim đau quá.”
Lại một tràng cười ha ha vang lên.
Lần thua thứ hai, cô rút trúng một thử thách. Đó là hiển thị tấm ảnh thứ 52 gần đây nhất trong album ảnh điện thoại.
“Chị Thư, cái này không được ăn gian đâu nha, nói tấm thứ 52 là 52, chị không được lấy ảnh khác lừa bọn em đâu.”
Đường Nguyệt Thư cười cầm điện thoại lên, mở album ảnh ra đếm ngược. Mấy tháng nay cô chụp ảnh không nhiều.
Phần lớn là ảnh quần áo hoặc ảnh người mẫu.
Tuy nhiên khi đếm ngược đến tấm thứ 52, rõ ràng vẻ mặt của cô đã khựng lại trong giây lát. Chỉ một khoảnh khắc đó thôi cũng đủ để người ta nhận ra vấn đề.
“Là ảnh gì mà khó trưng ra thế?”
“Chị Thư, ảnh gì vậy? Trừ khi là ảnh riêng tư lắm của chị, nếu không thì không được ăn gian đâu.”
“…”
Biểu cảm của Đường Nguyệt Thư cũng chỉ khác thường trong khoảnh khắc đó, sau đó lập tức khôi phục bình thường. Cô cười nhẹ một tiếng rồi đưa điện thoại ra.
Cô không phải là người chơi không dám chịu.
Tấm ảnh vừa được đưa ra, lập tức nghe thấy tiếng ồ vang lên khắp nơi, người hò reo cổ vũ cũng nhiều.
Bây giờ ứng dụng chụp ảnh trên điện thoại có nhiều chức năng, hiệu ứng tạo ra lúc chụp cũng đa dạng, có một hiệu ứng biến đầu người thành nhân vật hoạt hình.
Tấm ảnh trong điện thoại Đường Nguyệt Thư là ảnh chụp chung của cô và một người đàn ông khác, nhưng là hiệu ứng hoạt hình nên không nhìn rõ mặt hai người. Tuy nhiên, người nữ vừa nhìn là biết Đường Nguyệt Thư, chiếc đồng hồ trên cổ tay hiện vẫn đang đeo trên tay cô.
Còn người đàn ông kia, tay phải đang đan mười ngón vào tay trái của Đường Nguyệt Thư trên mặt bàn, cả hai đều cười nhìn vào ống kính.
Chỉ một tấm ảnh như vậy, nói quan hệ giữa hai người trong sáng, chó còn không tin.
“Chị Thư yêu đương từ bao giờ thế? Chị kín miệng quá đấy?”
Những người khác kinh ngạc thì thôi đi, đối với Giang Thanh Dã và Diệp Uyển Uyển thì đây chẳng khác nào trời sập.
Giang Thanh Dã mang khuôn mặt đầy vẻ khó tin: “Cậu cặp kè với tên khốn nào mà lại không nói cho tớ biết?”
Diệp Uyển Uyển: “Bạn yêu Thư Thư, chúng ta xa cách từ bao giờ vậy?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
“Được rồi.” Đường Nguyệt Thư lấy lại điện thoại: “Tôi đã hoàn thành hình phạt, những câu hỏi còn lại tôi có thể không trả lời.”
Cũng may là tấm ảnh này, chỉ cần tới hoặc lùi một tấm thôi, thân phận của tên khốn kia sẽ không giấu được nữa.
Đường Nguyệt Thư không muốn nhắc đến chủ đề liên quan đến người yêu cũ cho lắm. Đám người này chỉ thích hùa theo náo nhiệt, ồn ào một lúc rồi cũng qua thôi.
Còn về Giang Thanh Dã và Diệp Uyển Uyển, cô sẽ dỗ dành sau.
Có lẽ vì quá tò mò muốn biết người đàn ông thế nào lại có thể dây dưa với Đường Nguyệt Thư, bởi vậy thời gian còn lại không ít người muốn Đường Nguyệt Thư thua cuộc, nhưng đáng tiếc là cô không thua thêm lần nào nữa.
Ngược lại, chủ nhân bữa tiệc Diệp Uyển Uyển lại thua một ván, bị yêu cầu gọi điện thoại tỏ tình với một người bạn khác giới. Lúc cô ấy gọi điện, cả phòng đều bụm miệng nín cười. Nhưng hình như có hơi quá trớn, đầu dây bên kia là cậu em hàng xóm đang đi du học của Diệp Uyển Uyển, trong đám bọn họ cũng có người quen biết cậu ấy.
Sau khi Diệp Uyển Uyển tỏ tình, đầu dây bên kia bắt đầu nói năng lộn xộn, sau đó nói một câu: “Em mua vé máy bay về ngay đây.”
Điện thoại ngắt kết nối, cả phòng đều biết đã chơi quá trớn. Chủ nhân bữa tiệc ngừng chơi, điên cuồng nhắn tin giải thích cho đầu dây bên kia. Sau khi giải thích xong, Diệp Uyển Uyển đặt điện thoại xuống, tiếp tục chơi.
Cô ấy uống hơi nhiều, say khướt rồi.
Nhưng nhìn chung tối nay vẫn khá vui vẻ, uống rượu, chơi game, ăn bánh sinh nhật, qua nửa đêm rồi cũng chưa kết thúc ngay.
Đến khoảng gần một giờ sáng, cuộc vui này mới xem như kết thúc.
Một đám người say xỉn đứng chờ tài xế nhà mình đến đón.
Tài xế của Đường Nguyệt Thư chưa đến, cô ra ngoài hóng gió một lúc. Nhiệt độ Bắc Kinh vào đêm khuya lúc này đều dưới không độ. Hơi thở ra lập tức biến thành khói trắng.
Ra ngoài đều phải trang bị đầy đủ, Đường Nguyệt Thư mặc cả áo khoác, quàng cả khăn.
Đầu óc cô vốn đang lâng lâng vì rượu, giờ hóng gió xong cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Tài xế của Giang Thanh Dã đến rồi, cô ấy qua chào cô: “Tôi về trước đây, tài xế của cậu đến đâu rồi? Có muốn đi xe tôi không?”
“Sắp đến rồi, cậu về đi.”
Tài xế vừa nói rẽ qua một khúc cua là tới.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Đường Nguyệt Thư cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh rơi trên mặt mình. Cô đưa tay sờ thử, hơi ẩm ướt.
Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tuyết rơi rồi.
Bắc Kinh đã có trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Vào giữa đêm khuya này.
Tài xế của Đường Nguyệt Thư nhanh chóng đến nơi. Ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy tuyết đang rơi mỗi lúc một dày hơn.
Mặt đất dần dần phủ một màu trắng xóa.
Quá trình này khiến lòng người cảm thấy bình yên.
Đường Nguyệt Thư đã uống rượu, về đến chỗ ở tẩy trang rửa mặt xong liền đi ngủ. Vừa hay là cuối tuần, cô tắt báo thức rồi mới ngủ.
Nhưng Đường Nguyệt Thư đã bỏ qua một điểm. Bây giờ cô không chỉ là cô chủ nhà họ Đường mà còn là cổ đông lớn của Đỗ Thị. Tấm ảnh bị lộ ra lúc chơi game tối qua cô không muốn nói nhiều, nhưng người khác mặc định là bên cạnh cô hiện giờ đã có người.
Người chú ý đến cô không ít, động tĩnh của cô cũng là nội dung được nhiều người quan tâm.
Thế là Đường Nguyệt Thư ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện tin tức mình yêu đương đã bay đầy trời.
?
Có một vẻ đẹp gọi là tin tức chậm trễ.
Cô đã chia tay rồi, giờ giải thích thế nào đây?
Đường Nguyệt Thư nhìn những tin nhắn trong điện thoại dò hỏi thông tin bạn trai mình, im lặng rồi lại im lặng.
Dường như ngay cả lão Đường cũng biết chuyện này, nhắn tin WeChat hỏi cô đang quen người thế nào.
Dạo này thái độ của lão Đường với Đường Nguyệt Thư khá ôn hòa. Những chi tiết ứng xử trong gia đình luôn là cả một môn học lớn.
Khi Đường Nguyệt Thư còn dựa dẫm vào lão Đường, ông tỏ ra kiêu ngạo tự đại, bây giờ cô độc lập rồi, người làm ba như ông dường như lại không quen.
Cộng thêm chuyện nhà họ Từ vừa mới xảy ra, lão Đường đối với vấn đề chọn bạn đời của con gái cũng khá bình tĩnh, ông cũng không quản được quá nhiều.
Đường Nguyệt Thư không cho rằng một mối tình đã qua có gì cần phải nói với người khác, nên cô không nói gì cả.
Thế là lời đồn biến thành: Cô chủ nhà họ Đường yêu đương lén lút.
“…”
Thứ hai đi làm, Đường Nguyệt Thư cầm bữa sáng gặp Đỗ Kính Phong trong thang máy.
Sau khi chào hỏi nhau không lâu, Đỗ Kính Phong đột nhiên hỏi một câu: “Nghe nói em có người yêu rồi?”