Không biết đã trôi qua bao lâu, Đường Nguyệt Thư ngồi trên sofa gọi lại cho Đỗ Kính Phong. Cô nói vào đầu dây bên kia: “Anh, em vừa say rượu nên nghỉ ngơi trên lầu, không nghe thấy điện thoại của anh.”
Mà lúc này đây, Lâm Xuyên đang ôm cô ở bên cạnh, đặt cả hai chân Đường Nguyệt Thư lên đùi mình. Đương nhiên tà váy trên người cô không tránh khỏi vắt lên đó, tà váy lớn che đi một phần chân của Lâm Xuyên.
Anh đưa tay nghịch những lọn tóc xoăn của Đường Nguyệt Thư.
Mái tóc xoăn của cô được làm theo kiểu tạm thời, chất tóc rất tốt, cảm giác khi sờ vào cũng không tệ, nhưng thực ra lúc để tóc dài thẳng cũng đẹp.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là họ đã không tiếp xúc thân mật như bây giờ trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Xuyên không nhịn được lại ghé sát lại ngửi mùi hương trên người cô.
Phần lớn là mùi nước hoa, cô xịt một loại nước hoa hương hoa, còn có thể ngửi thấy một chút mùi dầu gội còn sót lại.
Cuộc điện thoại này của Đường Nguyệt Thư tuy không bật loa ngoài, nhưng hai người ngồi sát nhau, giọng của Đỗ Kính Phong vẫn không tránh khỏi lọt vào tai Lâm Xuyên.
Đỗ Kính Phong ở đầu dây bên kia hỏi có cần anh ta lên xem không.
Lâm Xuyên cười không phát ra tiếng, đúng lúc Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu lên bắt gặp, cô lườm anh một cái.
“Không cần đâu anh, lát nữa em nghỉ ngơi đủ sẽ tự xuống dưới, anh không cần lo lắng.”
Cuộc điện thoại này kết thúc, Lâm Xuyên mới bật cười thành tiếng: “Lén lén lút lút thế này, chúng ta đang vụng trộm sao?”
Nói vậy hình như cũng không sai.
Đường Nguyệt Thư nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô phải ngẩng đầu lên nhìn, khoảng cách này thật sự quá gần rồi. Lâm Xuyên đưa tay nắm lấy chân cô, không cho cô hạ xuống.
“Em phải xuống dưới rồi.” Đường Nguyệt Thư nói.
Vừa rồi không biết bọn họ đã lề mề bao lâu ở đây, có một lúc Đường Nguyệt Thư hoàn toàn không ý thức được thời gian trôi qua.
Niềm vui mà Lâm Xuyên mang đến quá mãnh liệt, hơn nữa khoảng thời gian mấy tháng xa nhau họ không hề có chút liên lạc nào, bây giờ nói là củi khô lửa bốc cũng không quá lời.
Lời Đường Nguyệt Thư vừa dứt, Lâm Xuyên liền nhếch môi cười một tiếng: “Nguyệt Thư, từ khi nào em lại vô tình như vậy, không hề để ý đến sống chết của anh sao?”
Nói rồi, anh nhấc chân cô lên một chút, sự tồn tại nóng rực lập tức bị chạm đến.
“…”
“Đợi một lát nữa hẵng đi.” Lâm Xuyên cúi đầu hôn lên cổ cô, muốn từ từ bình tĩnh lại.
Đường Nguyệt Thư lại lùi ra sau che cổ nói: “Đừng hôn cổ.”
Lâm Xuyên nói: “Anh nhẹ thôi, đảm bảo không để lại dấu.”
Lời đảm bảo của anh vẫn rất đáng tin.
“Trên cổ em cũng đánh phấn rồi, anh đừng có hôn lung tung.” Đường Nguyệt Thư nói rồi lẩm bẩm một câu: “Em lười dặm lại chỗ này.”
Lâm Xuyên: “…”
Anh chăm chú nhìn cổ cô một lúc, cuối cùng kinh ngạc thán phục kỹ thuật trang điểm bây giờ.
“Cổ không được hôn, chỗ khác thì được không?”
Thấy ánh mắt anh đầu tiên dừng trên môi mình, Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp nói gì, đã thấy ánh mắt Lâm Xuyên tiếp tục đi xuống.
“b**n th**.” Anh bị mắng một câu.
Sau khi bị mắng, Lâm Xuyên lại bật cười. Anh đưa tay ôm chặt người vào lòng, mặt vùi vào lòng cô, hít sâu một hơi như thể hít mèo, hơi thở ấm áp truyền đến.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Sao luôn có ảo giác cô mắng mà anh lại thích nghe vậy.
Nhưng Đường Nguyệt Thư chần chừ một lát, cũng đưa tay ôm lại Lâm Xuyên. Hơi thở của anh phả lên lồng ngực cô từng chút, là sự tồn tại không thể xem nhẹ.
Đường Nguyệt Thư cụp mắt nhìn thấy tai Lâm Xuyên lộ ra trong không khí, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đó một cái.
Ngay sau đó cô liền nghe thấy Lâm Xuyên “hít” một tiếng, tiếng cười trầm thấp vang lên từ trong lòng cô: “Em còn muốn anh nhanh lên không? Đừng trêu chọc anh.”
Đường Nguyệt Thư lại im lặng. Lúc nói chuyện, hơi thở của anh đều phả hết lên da thịt cô. Bộ lễ phục dạ hội màu đen tối nay tuy là kiểu dài tay, nhưng cổ áo không cao. Anh vùi mặt vào vị trí này, cảm giác tiếp xúc rất rõ ràng. Đường Nguyệt Thư không mắng anh lưu manh, ngược lại anh còn nói cô trêu chọc anh.
Một lát sau, Đường Nguyệt Thư đột nhiên cảm thấy vị trí trước ngực có cảm giác ẩm ướt. Cô đưa tay đánh anh một cái: “Còn như vậy nữa thì buông em ra.”
Cô ấy thật nhẫn tâm. Lâm Xuyên nghĩ.
Nhưng Đường Nguyệt Thư cảm nhận được anh đã dừng lại.
Lại một lúc lâu nữa, cuối cùng Lâm Xuyên ngẩng đầu buông cô ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô hôn một cái.
“Em đi dặm lại lớp trang điểm đi.”
Lớp trang điểm trên môi của Đường Nguyệt Thư đã lem luốc hết cả. Trong túi cô có khăn giấy tẩy trang dùng một lần. Cô lấy ra, trước tiên soi gương lau sạch hết son môi trước đó, phần lem ra quanh môi cũng lau sạch.
Lau xong, cô ngước mắt nhìn Lâm Xuyên. Môi anh rõ ràng hồng hào hơn trước, trên mặt còn có vết son khác.
“Anh qua đây.” Đường Nguyệt Thư nói.
Thế là Lâm Xuyên ngồi qua, Đường Nguyệt Thư dùng phần mép sạch trên chiếc khăn tẩy trang mình đã dùng lau qua môi và mặt cho Lâm Xuyên.
“Em chỉ mang một miếng khăn tẩy trang, anh mà chê thì tự lấy nước lau đi.”
Không phải loại son nào cũng có thể dùng nước rửa sạch. Đường Nguyệt Thư mang khăn tẩy trang ra ngoài chỉ là một hành động thuận tay theo tiềm thức, vốn dĩ phần lớn thời gian đều không cần dùng đến.
Lau xong cho Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư ném khăn tẩy trang vào thùng rác, sau đó lấy hộp phấn ra bắt đầu dặm lại lớp trang điểm.
Lâm Xuyên cứ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô dặm lại lớp trang điểm. Điện thoại của cả hai người đặt trên bàn trà, đều không ngừng sáng màn hình thông báo có tin nhắn đến.
Hai người bận rộn.
Không ai ngờ được lúc này đây hai người họ đang ở trong phòng, vừa kết thúc một màn phục vụ đơn phương. Bên ngoài vẫn còn có người lấy Lâm Xuyên ra đùa giỡn, thảo luận xem người phụ nữ thế nào mới có thể chinh phục được anh. Đương nhiên cũng không ai biết anh vừa quỳ một gối trước mặt bạn gái cũ, dùng môi lưỡi và đầu ngón tay khiến cô vui vẻ.
Đường Nguyệt Thư tỉ mỉ tô lại lớp trang điểm môi.
Gương của hộp phấn quá nhỏ, không tiện để cô chỉnh trang toàn thân. Thế là Lâm Xuyên đứng dậy đi nhặt lại đôi giày cao gót cô vừa đi vừa làm rơi ban nãy, thậm chí còn chu đáo cúi người đi giày cho cô. Một tay cầm giày, một tay nắm lấy cổ chân cô.
Vẻ mặt Lâm Xuyên vừa chuyên chú vừa dịu dàng.
Động lòng với anh thật sự là một chuyện rất dễ dàng.
Lúc này Đường Nguyệt Thư nhớ lại tình tiết nhỏ vừa rồi. Cô nhìn chằm chằm Lâm Xuyên hỏi: “Vừa rồi ở dưới lầu, người khác mời anh qua uống rượu, sao anh không đến?”
Lâm Xuyên nghe vậy, dường như suy nghĩ một chút mới nhớ ra chuyện này.
Anh cười, quay đầu nhìn Đường Nguyệt Thư, giọng điệu mang theo ý cười không thể che giấu: “Anh thấy em ở đó, nhưng anh không thể vì muốn uống rượu với em mà chấp nhận lời mời của một người phụ nữ khác.”
Anh không phải loại đàn ông không phân biệt được tình huống, đặc biệt là trong trường hợp anh có thể nhận rõ ý đồ bắt chuyện của cô gái kia.
Lâm Xuyên lại hôn lên đầu ngón tay cô một cái: “Cho dù em cũng hiểu anh qua đó là vì em, nhưng trong mắt người khác không phải như vậy. Loại hiểu lầm này không cần thiết phải tồn tại.”
Anh muốn gặp cô có rất nhiều cơ hội, trường hợp đó hoàn toàn không cần thiết.
Đường Nguyệt Thư nghe anh nói, đột nhiên cảm thấy nụ hôn trên mu bàn tay có chút bỏng rát.
Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh soi gương chỉnh lại trang phục, men rượu ban nãy vẫn còn nhưng đã tan đi không ít. Đường Nguyệt Thư sửa lại mái tóc và váy hơi rối, cũng đeo lại đôi găng tay vừa tháo ra.
Lâm Xuyên dựa vào cửa nhà vệ sinh, yên lặng nhìn cô chỉnh trang.
Nhìn cô từ góc độ này, trước kia lúc được gặp mặt thì chỉ là chuyện bình thường, nhưng bây giờ lại là xa xỉ.
Sếp Đường đã hưởng thụ phục vụ nhưng không hề nhắc đến vấn đề khác, đại khái là chê anh còn chưa đủ ra sức.
Đường Nguyệt Thư nghiêng người, nhìn vào gương kiểm tra phía sau, tay còn đưa ra sau sờ một cái.
Lâm Xuyên tiến lên, đưa tay vuốt tà váy cho cô từ eo xuống dưới, sau đó cười nói với cô: “Sợ gì chứ, váy của em không ướt.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Thế là cô lại lườm Lâm Xuyên một cái.
Lâm Xuyên thì không để ý, anh nói: “Được rồi, em ra ngoài trước đi, hay là muốn đi cùng anh?”
Ai mà muốn đi cùng anh chứ?
Lúc này Đường Nguyệt Thư khá giống như đã xong việc nên phủi mông không nhận người. Cô ra ngoài cầm túi xách của mình lên, định đi khỏi đây.
Lúc đến cửa, Lâm Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay cô một cái, nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Đường Nguyệt Thư không khỏi khựng lại, rõ ràng Giáng Sinh là một ngày lễ mang ý nghĩa kỷ niệm đối với họ.
Giáng Sinh năm ngoái, họ vẫn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Lâm Xuyên không quản ngàn dặm xa xôi đến Paris, mà lúc đó Đường Nguyệt Thư lái chiếc xe mình mới mua không lâu đến sân bay đón anh.
Lãng mạn không?
Lãng mạn.
Dù bây giờ nhớ lại cũng là một khoảng thời gian rất tốt đẹp.
Sau khi ở bên Lâm Xuyên, cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng hơi hiểu câu nói trước đây từng được nghe, gọi là “Có tình uống nước cũng no”. Mặc dù lúc đó họ không hề thiếu thốn về mặt vật chất, nhưng cảm giác yêu đương không lừa dối được người.
Lâm Xuyên rất biết cách yêu người khác, những kỹ năng trong tình yêu của anh khiến Đường Nguyệt Thư khó mà tin được trước đây anh chưa từng yêu đương với ai.
Đường Nguyệt Thư kéo cửa đi ra ngoài. Lúc đi đường cô còn cảm thấy bước chân của mình hơi lảo đảo, không phải kiểu lảo đảo vì say rượu mà lảo đảo vì chân mềm nhũn.
Cô đi xuống trên chiếc cầu thang trải thảm đỏ kia. Có người đi xuống, tự nhiên cũng có người nhìn lên.
Đỗ Kính Phong không khó nhìn thấy cô em họ kiêm bạn nữ đi cùng của mình. Anh ta chào hỏi những người xung quanh, đi đến bên cạnh cầu thang đón cô.
“Em say rượu còn chóng mặt không?” Đỗ Kính Phong hỏi xong, lại nhanh chóng bổ sung: “Sắp kết thúc rồi, lát nữa anh đưa em về.”
Trong khoảng thời gian Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên hoang đường trên lầu, họ đã bỏ lỡ một số bài phát biểu của người tổ chức và phần trình bày thành quả từ thiện.
Bây giờ thì Đường Nguyệt Thư không chóng mặt lắm, cô hơi đói rồi.
Cô đi lấy ít điểm tâm ăn, vừa ăn vừa chờ thời gian trôi qua.
Nhưng hình như trời sinh Đường Nguyệt Thư đã có bản lĩnh thu hút người khác vậy. Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống ăn chút đồ, chẳng mấy chốc bạn bè của cô đã lần lượt kéo đến như thể có được định vị của cô vậy.
Mấy cậu ấm cô chiêu mỗi người đều cầm ít đồ ăn qua đây ngồi tán gẫu, nói cho hay là Đường Nguyệt Thư ăn một mình thì cô đơn quá, họ qua đây ngồi cùng.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Đúng là rảnh rỗi.
Quả thực trong kiểu tiệc tối thế này, ngoài xã giao ra thì rất nhàn rỗi, ban nãy hơi náo nhiệt một chút hình như là vì có ca sĩ hát tặng. Đường Nguyệt Thư ở tầng ba cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát.
“Vừa rồi hình như người tổ chức tìm sếp Lâm từ Hong Kong kia khắp nơi, muốn mời anh ấy lên sân khấu phát biểu đôi lời thì phải, nhưng lại không tìm thấy người.”
“Không tìm thấy thì chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Muốn người ta phát biểu thì phải chào hỏi sớm, quy trình tạm thời, giữa chừng người ta đi rồi cũng không nói được.”
“Nói thật thì sếp Lâm này đúng là giỏi thật. Nghe nói họ chuẩn bị qua Đại Lục mở trung tâm thương mại đặc sắc kiểu Hong Kong, Bắc Kinh cũng là một trong những địa điểm được chọn. Người ta còn chưa đến ba mươi tuổi, bản lĩnh này đúng là không phải ai cũng so được…”
“…”
Đường Nguyệt Thư đặc biệt im lặng trong chủ đề này. Vừa rồi đúng là không chỉ có điện thoại của cô rung, nhưng Lâm Xuyên hoàn toàn không để ý, anh nói lúc này tìm anh thì chẳng có chuyện gì quan trọng.
Định nghĩa về chuyện quan trọng của Lâm Xuyên vẫn khiến người ta hơi khó hiểu.
Đường Nguyệt Thư vừa ăn điểm tâm vừa uống nước trái cây. Có một lúc cô vô tình liếc mắt về phía cầu thang, vừa hay thấy Lâm Xuyên từ trên lầu đi xuống.
Ăn mặc chỉnh tề.
Anh vừa xuất hiện liền có người tiến lên vây quanh, trong những người đó không biết có ai là người anh dẫn từ Hong Kong đến không.
Lâm Xuyên mang sắc mặt bình tĩnh, trên gương mặt ưu việt đó không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ thỉnh thoảng thoáng hiện chút ý cười, nhưng cũng rất khách sáo. Bất cứ ai cũng không thể nhìn ra, chỉ mới cách đây không lâu đôi mắt anh đã bị d.ục v.ọng bao phủ thế nào.
Một cậu ấm bên cạnh Đường Nguyệt Thư cũng nhìn theo, cuối cùng thành tâm nói một câu: “Đúng là rất đẹp trai.”
“…”
Buổi tiệc từ thiện tối này kết thúc, Đường Nguyệt Thư đi theo Đỗ Kính Phong rời khỏi. Đợi sau khi lên xe, Đỗ Kính Phong mới chậm rãi nói với Đường Nguyệt Thư một câu: “Vị Tổng giám đốc tập đoàn Thước Tinh tối nay anh giới thiệu cho em đó, ông ta vừa hỏi anh, trong hai năm tới em có dự định kết hôn không, nếu có thì có thể cân nhắc con trai ông ta.”
“?”
Đường Nguyệt Thư không ngờ đến chuyện này.
“Còn có sếp Triệu ở Thượng Hải làm giàu nhờ phần mềm kia, anh ta có ý với em nhưng hơi lớn tuổi, lớn hơn em chín tuổi, đã ly hôn, còn có một đứa con trai. Người này thì anh không đề xuất, mẹ kế không dễ làm.” Đỗ Kính Phong nói rồi dừng lại, lại dùng giọng điệu bình tĩnh bổ sung một câu: “Đàn ông ba mươi mấy tuổi, cơ thể chưa chắc đã còn được.”
“…”
Lời thô nhưng lý không thô, nhưng có phải hơi quá thô rồi không?
Đường Nguyệt Thư thật sự không biết có nhiều người âm thầm chú ý đến cô như vậy.
“Câu trả lời anh đưa cho họ đều là nhà họ Đỗ chúng ta không can thiệp vào chuyện hôn nhân của em, xem ra rất có thể bọn họ sẽ đi nói chuyện với ba em, cứ xem ba em còn dám can thiệp nữa không.”
Chuyện lão Đường sắp đặt hôn nhân cho con gái đã khiến giới Bắc Kinh cười được một thời gian rồi.
Cứ xem ông còn dám làm bừa nữa không.
Đỗ Kính Phong nhắc nhở một câu: “Gần đây có thể em sẽ nhận được khá nhiều lời mời, đừng làm chậm trễ công việc.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Còn tưởng cái miệng chó này có thể nhả ra ngà voi gì chứ, cuối cùng vẫn là cô nghĩ nhiều rồi.
Nhà tư bản vẫn là nhà tư bản.
Về phương diện làm sếp, đúng là Đỗ Kính Phong vô cùng có thiên phú.
Theo lý mà nói, muốn có quan hệ thông gia với nhà họ Đỗ, người ta có hai đứa con trai con gái danh chính ngôn thuận, thế nào cũng không đến lượt Đường Nguyệt Thư.
Đường Nguyệt Thư than thở chuyện này với Đỗ Đường Hi trên xe. Hai tay cô không ngừng bấm trên bàn phím điện thoại, móng tay dài đẹp gõ lên màn hình điện thoại phát ra tiếng động.
Bên kia trực tiếp gửi đến mấy đoạn tin nhắn thoại dài. Đường Nguyệt Thư liếc nhìn Đỗ Kính Phong, vẫn lấy tai nghe Bluetooth từ trong túi ra, kết nối xong mới bấm vào nghe.
Từ mấy đoạn tin nhắn thoại dài mấy chục giây của Đỗ Đường Hi, Đường Nguyệt Thư nghe được một số “hành động vĩ đại” của ông anh họ bên cạnh.
Đại khái là trong mấy năm nay cũng có không ít tổng giám đốc muốn giới thiệu con gái vừa đến tuổi của nhà mình cho Đỗ Kính Phong. Chuyện anh ta có thích phụ nữ hay không thì nói sau, nhưng lần nào gặp mặt anh ta cũng có thể nói chuyện đến mức đối phương không còn gì để nói.
Cuối cùng cô chủ nhà họ Đỗ nhấn mạnh, chắc chắn anh trai cô ấy độc thân là do anh ta tự chuốc lấy.
Còn về cô chủ nhà họ Đỗ, bây giờ cô ấy đi xem mắt đều dùng cùng một kịch bản:
“Xin lỗi, xin hỏi có thể cung cấp giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự của ngài không? Có ghi chép nào về việc là người bị thi hành án mất tín nhiệm không? Có tiện cung cấp một bản báo cáo tín dụng cá nhân của ngài không?”
“Tôi không có ý kiến gì với cá nhân ngài, nhưng người đàn ông tôi lấy sau này nhất định phải chịu được sự khảo sát của Đảng và nhân dân.”
Người biết thì là đi xem mắt, người không biết còn tưởng là thẩm tra chính trị để vào công chức.
Chỉ có thể nói hai anh em không tìm được người yêu đều có nguyên nhân cả, giống như đều sợ có ngày bán được mình đi mất vậy.
Tài xế lái xe đến dưới lầu nhà Đường Nguyệt Thư. Đường Nguyệt Thư còn chưa vào cửa nhà, trong điện thoại đã nhảy ra không ít tin nhắn. Giờ này rồi, đa số những người tìm cô đều không có chuyện gì quan trọng.
Có một số là yêu cầu kết bạn, một số là đơn thuần tìm cô nói chuyện phiếm. Đúng như Đỗ Kính Phong nói, xem ra gần đây hẳn là có không ít lời mời cô.
Tuy nói đại đa số ngoại hình của con gái nhà giàu sẽ không kém, nhưng về nhan sắc có thể đạt đến mức độ nhìn một lần nhớ cả vạn năm thì không nhiều.
Đến bây giờ bà Đỗ vẫn xinh đẹp, ảnh thời trẻ của lão Đường cũng là một anh đẹp trai. Đường Nguyệt Thư càng thừa hưởng ưu điểm ngoại hình của cả hai người họ, nếu không cũng chẳng có chuyện hồi cấp hai đã bị người tìm kiếm tài năng tìm đến.
Người giàu cũng muốn một người vợ môn đăng hộ đối lại xinh đẹp, huống hồ thân phận của Đường Nguyệt Thư bây giờ không chỉ đơn thuần là cô chủ nhà nào đó, cô cũng là người phụ nữ tự nắm vốn trong tay.
Bây giờ phạm vi lựa chọn của Đường Nguyệt Thư rất lớn, nằm ở chỗ cô có bằng lòng đi con đường liên hôn hay không. Chỉ cần cô bằng lòng, đa số người sẽ không từ chối cô.
Trong những lời mời này còn có tin nhắn của Lâm Xuyên.
Không thể không thừa nhận, trong tin nhắn của nhiều người như vậy, chỉ có tin nhắn của anh khiến Đường Nguyệt Thư tốn thêm chút tâm tư để xem.
Nhưng tin nhắn Lâm Xuyên gửi qua cũng không có gì đặc biệt, chỉ hỏi cô đã về đến nhà chưa, lại hỏi gần đây cô có thời gian rảnh rỗi không.
Bản chất của con người chính là tiêu chuẩn kép. Cùng một tin nhắn, người khác nhau gửi đến lại mang hiệu quả khác nhau.
Hôm nay Đường Nguyệt Thư rất mệt. Cô tẩy trang xong, tắm rửa qua loa liền đi ngủ.
Nhưng đại khái là vì cô đã làm chuyện hoang đường với Lâm Xuyên ở tiệc tối, tối đến cô đã mơ thấy anh, nhưng chuyện làm trong mơ không hề kiềm chế như lúc họ ở phòng nghỉ.
Cảnh trong mơ thay đổi liên tục, lúc thì là căn hộ thuê ban đầu của Đường Nguyệt Thư ở Paris, trên chiếc sofa màu xanh rêu cổ điển, chợt lại chuyển đến căn biệt thự ở Paris kia. Căn biệt thự đó rất lớn, không phải lúc nào họ cũng ở trong phòng ngủ. Còn có ở căn hộ lớn của Lâm Xuyên tại Hong Kong, trước tấm gương toàn thân, cuối cùng lại quay về phòng nghỉ ở buổi tiệc từ thiện kia. Thậm chí còn kéo dài đến phòng ngủ cô đang ngủ này, trên chiếc giường này.
Đường Nguyệt Thư mở mắt vào lúc mấy giờ sáng, đầu óc mê man. Đây là một vài di chứng sau khi uống rượu tối qua.
Cô híp mắt nhìn đồng hồ một lát, lại nằm xuống. Lồng ngực vẫn còn phập phồng, hơi thở cô thở ra nóng rực, trong đầu vụt qua rất nhiều hình ảnh.
Thực tế, đã có một thời gian rất dài cô không hề nhớ đến Lâm Xuyên vào đêm khuya. Công việc quá bận, thực sự không có nhiều thời gian để đau buồn vì một mối tình đã kết thúc.
Hồi lâu sau, ở trong bóng tối, Đường Nguyệt Thư đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, mò lấy một món đồ nhỏ từ bên trong.
Trong phòng ngủ vang lên một vài tiếng động nhỏ khác, cùng với tiếng thở d.ốc của chính cô.
Đường Nguyệt Thư nhắm mắt, lông mày bất giác nhíu nhẹ lại. Tiếng r.ên rỉ phát ra từ cổ họng rất nhỏ, nhưng trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, cô có thể nghe thấy âm thanh do mình phát ra.
Trong đầu bất giác hiện lên bóng hình một người. Đương nhiên Đường Nguyệt Thư cũng không bất ngờ, cô cũng chỉ có một đối tượng ảo tưởng này mà thôi.
***
Buổi sáng tỉnh dậy, Đường Nguyệt Thư đi tắm một cái, sau đó mới lái xe đến công ty.
Không ngoài dự đoán, cô đã đến muộn.
Nhưng càng không may hơn là cô lại gặp phải cấp trên trong thang máy một lần nữa.
Đường Nguyệt Thư nở một nụ cười vô cùng khôn khéo: “Anh, trùng hợp vậy, anh cũng đến muộn à?”
Đỗ Kính Phong: “…”
“Ở công ty đừng có cười cợt như vậy.” Đỗ Kính Phong nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Đường Nguyệt Thư lặng lẽ thở dài trong thang máy. Vẫn là làm sếp tốt hơn, sếp đến muộn một chút cũng không chột dạ, cũng không có ai quản.
Công việc hôm nay không bận lắm. Dù là trong giờ làm việc, WeChat của Đường Nguyệt Thư cũng không hề rảnh rỗi. Mỗi ngày chỉ riêng việc xã giao, cô đã tốn không ít thời gian. Mà oái oăm là đôi khi thương trường cũng chính là nơi xã giao.
Thông thường mà nói, không đắc tội với ai là cách tốt nhất.
Đường Nguyệt Thư vẫn nhận một số lời mời, ví dụ như trà chiều và bữa tối. Đúng như Đỗ Kính Phong nói, lời mời của cô sẽ khá nhiều, nhưng không thể vì không có ý với người ta mà từ chối tất cả lời mời. Dù sao chuyện cưới hỏi không thành thì chuyện làm ăn vẫn có thể bàn mà. Thông thường không có lý nào vì không làm được thông gia mà phải trở mặt thành thù.
Đối với bọn họ mà nói.
Đương nhiên, nhà họ Từ là một ngoại lệ.
Thực ra Đường Nguyệt Thư khá nhỏ mọn. Sau khi nhận được cảnh cáo của nhà họ Đỗ, nhà họ Từ đã không còn nhất quyết đòi cô làm con dâu nữa. Nhưng Đường Nguyệt Thư không nuốt trôi cơn tức này. Sau đó cô bỏ tiền ra điều tra Từ Gia Dịch, phát hiện anh ta nghiện cờ bạc, nợ không ít tiền.
Ở sòng bạc, anh ta còn từng lấy Đường Nguyệt Thư ra khoác lác, nói cô sẽ mang theo của hồi môn hậu hĩnh gả cho anh ta, đến lúc đó sẽ có tiền trả nợ cờ bạc.
Quả thực Đường Nguyệt Thư hiếm khi thấy loại cặn bã như vậy.
Đương nhiên càng nhiều người biết chuyện này càng tốt, cô cũng chỉ động tay một chút thôi mà. Trước đây nhà họ Từ dạy dỗ con cái thế nào không biết, lần này lại đánh anh ta không hề nhẹ. Sau đó họ vẫn phải cắn răng trả nợ cờ bạc cho con trai. Những cô gái trước đây nghĩ đến việc tiếp xúc với Từ Gia Dịch đều dồn dập tránh xa.
Giới thượng lưu Bắc Kinh này cũng chia ba bảy loại. Về mặt gia thế, Từ Gia Dịch không tìm được người tốt hơn ở tầng trên, nhưng tầng dưới thì luôn có thể tìm thấy.
Nhưng bản chất của liên hôn chính là một cuộc hợp tác, một canh bạc lớn đầy rủi ro.
Đàn ông có thể lăng nhăng, nhưng cờ bạc và m* t** thì tuyệt đối không thể dính vào.
Loại đàn ông này kết hôn rồi cũng không thay đổi.
Thị trường chứng khoán của công ty nhà họ Từ cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, thua lỗ không ít tiền, khiến công ty vốn đã không mấy khởi sắc càng gặp tổn hại nặng nề.
Đương nhiên trong đó cũng có sự thúc đẩy của Đường Nguyệt Thư.
Cô lại không phải thánh nhân. Ai biết được hai năm cô không ở trong nước đã bị người ta đơn phương bịa đặt bao nhiêu lời đồn, cô xả giận một chút thì sao chứ?
Bây giờ có thể nói rằng số lượng những lời mời mà Đường Nguyệt Thư nhận được phải cần trợ lý lập danh sách mới tính xong, tóm lại mỗi ngày cô đều ăn tối với những người khác nhau.
“Làm thế nào để từ chối lời theo đuổi của đối phương một cách lịch sự” đang trở thành một môn học mà Đường Nguyệt Thư phải nghiên cứu.
Trợ lý của Đường Nguyệt Thư là do cô đích thân phỏng vấn tuyển vào, có hai năm kinh nghiệm trong ngành liên quan, không phải là người nổi bật nhất nhưng điều kiện tổng hợp của người này là phù hợp nhất.
“Sếp Đường, chiều thứ sáu để trống lịch, cô có sắp xếp gì sao?”
Đường Nguyệt Thư ừ một tiếng: “Sắp xếp cá nhân.”
Trợ lý đã hiểu, không hỏi thêm nữa.
Chiều thứ sáu Đường Nguyệt Thư ra ngoài, ăn mặc rất bình thường, quần tây đen thông thường phối với áo len trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dày màu cà phê. Lúc ra cửa cô còn quàng một chiếc khăn màu xám.
Điểm đến là một quán cà phê yên tĩnh, không đông người.
Qua bức tường kính trong suốt, Đường Nguyệt Thư nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên một chiếc bàn nào đó bên trong, anh đang cầm điện thoại bận rộn trả lời tin nhắn.
Nhưng như thể cảm nhận được gì đó, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Đường Nguyệt Thư vừa đẩy cửa bước vào.
Anh cười với cô, đồng thời vẫy vẫy tay.
Đường Nguyệt Thư ngồi xuống đối diện anh, đặt túi xách lên chiếc ghế bên cạnh.
“Nói đi, tìm em có chuyện gì?”
Độ khó để Lâm Xuyên hẹn được Đường Nguyệt Thư lớn hơn người khác một chút, nhưng anh không hề để tâm.
“Sếp Đường bây giờ đúng là người bận rộn, khó khăn lắm mới đặc biệt dành ra một buổi chiều cho anh.” Lâm Xuyên nói.
Anh biết mức độ được yêu thích hiện tại của Đường Nguyệt Thư. Cô vừa mới trở thành cổ đông lớn của Đỗ thị không lâu, cũng vừa vào công ty mấy tháng, tâm cơ còn chưa sâu lắm nên rất nhiều người thích cô.
“Uống gì không?” Lâm Xuyên hỏi.
“Mocha nóng là được rồi.”
Lâm Xuyên gọi đồ uống.
Sau đó anh đưa mấy tờ giấy trên bàn cho Đường Nguyệt Thư.
“Xem đi.”
Lúc này Đường Nguyệt Thư mới dành chút tâm trí vào những tờ giấy đó, bên trên đều là tiếng Pháp. Những nội dung không phải tiếng mẹ đẻ cô đều phải nghiêm túc một chút mới đọc tiếp được, dù đã từng ở Pháp hai năm.
“Vốn dĩ nên làm chuyện này từ trước rồi, nhưng em về nước đột ngột quá nên mới kéo dài đến bây giờ.” Lâm Xuyên nói rồi dừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Lát nữa luật sư sẽ đến. Chuyện này anh ủy thác cho luật sư làm hết, em cung cấp giấy tờ tài liệu là được.”
Đường Nguyệt Thư lướt qua mấy bản hợp đồng giấy đó, lại kết hợp với lời Lâm Xuyên nói, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Làm thủ tục sang tên cho căn nhà ở Paris kia?”
Lâm Xuyên ừ một tiếng.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô suýt thì quên mất chuyện này. Lúc đề nghị chia tay, cô nhất thời kích động đòi nhà của anh, sau khi chia tay còn chưa kịp buồn bã nhiều đã về nước rồi. Theo lời Lâm Xuyên nói, lúc tháng tám anh đến Paris cũng là để làm thủ tục nhà cửa cho cô, chỉ là lúc đó cô đã chặn hết mọi phương thức liên lạc, cũng không ở Paris nên chuyện này đã bị trì hoãn.
Đường Nguyệt Thư nghe vậy thì im lặng. Lúc đó cô cũng không thật sự muốn nhà của anh, chỉ đơn thuần muốn cắt đứt quan hệ giữa họ. Cô lấy nhà rồi, dù anh có quay đầu kết hôn với người khác cũng không cần cảm thấy nợ nần gì cô.
Nhưng lúc đó và bây giờ khác nhau, thân phận và hoàn cảnh đều hoàn toàn khác rồi.
“Vậy đây là phí chia tay muộn màng sao?”
Lâm Xuyên ngước mắt nhìn cô, lúc này nhân viên phục vụ mang cà phê của họ lên.
“Hai vị cứ dùng từ từ.”
Đợi cô ấy đi rồi, Lâm Xuyên mới mở lời: “Ừm, nếu em bằng lòng hiểu thành ý khác cũng được.”
Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút mới ngước mắt nhìn thẳng anh: “Lâm Xuyên, vậy anh nghĩ có phải em cũng nên đưa cho anh một khoản phí chia tay không?”
Rõ ràng trước đây Lâm Xuyên có hiểu lầm về gia cảnh của Đường Nguyệt Thư. Tuy không nhắc đến, nhưng Đường Nguyệt Thư cũng chưa bao giờ giải thích. Lúc đó cô đã dung túng cho sự hiểu lầm đó. Nói thật lòng, đặt mình vào vị trí của Lâm Xuyên, thực ra Đường Nguyệt Thư không thể chấp nhận được việc người yêu cố tình che giấu gia thế lâu như vậy. Bao ngày qua Lâm Xuyên chưa từng nhắc đến chủ đề này, Đường Nguyệt Thư cảm thấy cảm xúc của anh thật đúng là vô cùng ổn định.
Lâm Xuyên nghe lời cô nói thì bật cười, anh lại có thể cười được.
“Vậy em định cho anh cái gì?” Lâm Xuyên hỏi cô.
”…”
Đường Nguyệt Thư đẩy hợp đồng về phía anh: “Thế này đi, nhà em không cần nữa, em cũng không cần đưa phí chia tay cho anh, hai người chúng ta mỗi người lùi một bước.”
“Không được.” Lâm Xuyên từ chối không chút do dự: “Ban đầu đã nói xong rồi, em không nhận thì chứng tỏ lần chia tay này chưa đủ triệt để. Không bằng em nên nghĩ xem phải lấy gì làm phí chia tay cho anh đi.”
Đồ thần kinh.
Phí chia tay bị anh nói cứ như là tặng quà cho nhau vậy.
Đường Nguyệt Thư hít sâu một hơi, cô nói: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Lâm Xuyên nhìn cô cười: “Nguyệt Thư, anh tưởng em nên nhìn ra được chứ.”
Theo anh, họ vẫn chưa thực sự chia tay, chia tay không có nghĩa là hết yêu.
Cảm giác vẫn còn dành cho đối phương chính là bằng chứng tốt nhất.
“Nhà em cứ nhận, chuyện khác sau này hãy bàn. Chúng ta chuyện nào ra chuyện đó.”
Quả thực Lâm Xuyên chưa bao giờ khiến ấn tượng của anh trong lòng Đường Nguyệt Thư sụp đổ.
Thần Tài.
Cô nhớ có một ngày sau khi bên nhau, Lâm Xuyên nhìn thấy ghi chú cô đặt cho anh, cười hỏi cô tại sao lại ghi chú anh là Thần Tài. Lúc đó Đường Nguyệt Thư cũng rất nghiêm túc hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ anh không phải sao?”
“Thần Tài người gặp người yêu mà.” Cô đã nói như vậy.
Câu trả lời của Lâm Xuyên lúc đó là: “Có thể làm Thần Tài độc quyền của em là vinh hạnh của anh.”
Trong hơn một năm nay, có một số minh tinh Cbiz đã sụp đổ hình tượng rồi, nhưng hình tượng Thần Tài của Lâm Xuyên lại luôn vững vàng không đổ.
“…”
Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại cố chấp tặng tiền cho cô như vậy, rõ ràng anh nên biết cô hoàn toàn không hề thiếu tiền.
Nếu muốn, Đường Nguyệt Thư cũng có thể bỏ tiền ra mua một tòa biệt thự tư nhân ở Paris, mặc dù cô vẫn không giàu bằng Lâm Xuyên.
Tài sản anh tích lũy được chắc chắn vượt xa cô.
Đường Nguyệt Thư còn định nói gì đó, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện thêm một người khác.
Chính là vị luật sư đến muộn do Lâm Xuyên sắp xếp.
Luật sư ngồi xuống xong cũng không nói mấy lời thừa thãi, trực tiếp giải thích cho họ quy trình cho tặng bất động sản ở Pháp và các khoản thuế phí phát sinh.
“Nếu không có vấn đề gì thì hai vị ký tên vào đây, quy trình và các tài liệu cần thiết sau này thì tôi sẽ liên hệ với hai vị.”
Suốt quá trình, luật sư không nói lời thừa, cũng không quan tâm đến bầu không khí vi diệu giữa Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư mở miệng định nói gì đó, Lâm Xuyên đã mở lời trước: “Nguyệt Thư, ký trước đi, sau này hãy nói.”
Anh đã quyết tâm làm Thần Tài rồi.
Đường Nguyệt Thư đột nhiên nghẹn một hơi trong lòng, nhưng cuối cùng lại bật cười thành tiếng, ứng nghiệm câu nói kia: Lúc cạn lời đến cực điểm, người ta thật sự sẽ cười.
Anh thật sự muốn tiêu tiền thì cô còn có thể sống chết ngăn cản được chắc?
Đường Nguyệt Thư hít sâu một hơi, ký tên mình lên đó.
Luật sư hoàn thành nhiệm vụ, thuận tiện còn kéo Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vào một nhóm chat ba người, nói rằng anh ta sẽ thông báo hết tiến độ làm thủ tục trong nhóm.
Sau đó luật sư liền đi khỏi.
Để lại hai người Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư nhìn anh với khuôn mặt không biểu cảm: “Anh còn chuyện gì nữa không?”
Lâm Xuyên không phải không nghe ra giọng điệu của cô.
Cô cảm thấy anh có bệnh, nhưng vừa nhận được một khối bất động sản khổng lồ mà còn tức giận thì cô cũng không tốt hơn anh là bao.
“Tối nay cùng ăn bữa cơm nhé.” Lâm Xuyên nói.
“Không ăn, em không đói.” Đường Nguyệt Thư đáp lại.
Câu nói này đổi lại một tiếng cười khẽ của người đàn ông đối diện. Anh không cố ý, nhưng bây giờ bọn họ thật sự rất giống một cặp tình nhân đang giận dỗi.
“Cùng ăn đi.” Lâm Xuyên nói: “Trước đây còn chưa kịp ăn bữa cơm chia tay, tối nay ăn thì thế nào?”
Đường Nguyệt Thư: “?”
Ánh mắt cô lồ lộ, gần như muốn nói thẳng vào mặt anh là đồ thần kinh.
Lâm Xuyên hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt như muốn mắng người của cô, thậm chí còn vui vẻ sáp lại gần để bị mắng.
“Theo logic của anh, chẳng phải chúng ta còn thiếu một đêm chia tay sao?” Đường Nguyệt Thư lạnh lùng châm chọc một câu.
Cô cũng biết suy một ra ba lắm.
Nhưng Lâm Xuyên lại nhìn cô chằm chằm, cười nói: “Không giống đâu Nguyệt Thư, như vậy chúng ta sẽ không chia tay được.”
Lời này nói ra cứ như thể bây giờ họ không hề dây dưa không dứt vậy.
“Nhưng nếu em có nhu cầu, cứ tìm anh bất cứ lúc nào.” Lâm Xuyên chậm rãi bổ sung câu này.
Anh dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để giở trò lưu manh với cô.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Giống như mấy gã trai trẻ không muốn cố gắng nữa mà tự đề cử mình với phú bà vậy.
Nhưng bữa cơm gọi là chia tay này cuối cùng vẫn diễn ra. Dĩ nhiên cả hai đều hiểu rõ, đây tuyệt đối không phải là bữa ăn cuối cùng của họ với đối phương.
Giữa công ty hai người có hợp tác, tiến độ một dự án không nhanh như vậy. Chỉ cần Lâm Xuyên muốn, anh hoàn toàn có thể lấy cớ công việc để hẹn Đường Nguyệt Thư ra ngoài.
Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng tương đối kín đáo.
Ở Bắc Kinh có không ít người quen biết Đường Nguyệt Thư, không loại trừ khả năng có thể chạm mặt người quen bất cứ lúc nào.
Cô không muốn người khác biết chuyện cô và anh từng có một đoạn tình cảm ở Paris, Lâm Xuyên dĩ nhiên cũng chiều theo ý cô.
Anh là một người kiên nhẫn.
Lúc ăn cơm cùng nhau, Lâm Xuyên không tránh khỏi việc chú ý đến sức ăn hiện tại của cô. Đúng là cô ăn được nhiều hơn trước một chút, nhưng trông vẫn gầy đi.
Có thể tưởng tượng được khối lượng công việc của cô sau khi về nước lớn đến mức nào.
Cô không hề cho phép bản thân lơi lỏng một chút.
Lâm Xuyên không nói gì, dường như lập trường hiện tại của anh cũng không cho phép anh nói gì nhiều.
Bắt đầu một mối quan hệ mới rất khó, đặc biệt là khi bắt đầu lại một mối quan hệ cũ.
Bây giờ có nhiều thứ phải cân nhắc hơn trước đây.
Bữa cơm này chẳng thay đổi được gì. Đường Nguyệt Thư cũng không còn là nhà thiết kế thời trang từng khổ sở gây dựng sự nghiệp ở Paris năm nào nữa.
Thậm chí cô không cần Lâm Xuyên đưa về nhà.
Cô tự lái xe đến.
***
Cuối tuần, Đường Nguyệt Thư còn đặc biệt về nhà bắt nạt cậu em một phen. Cô về ở hai ngày thì Đường Duẫn Tường cũng giả vờ khóc lóc hai ngày, kết quả là cậu ta thành công bị ăn đòn.
Đường Nguyệt Thư hài lòng mãn nguyện xem kịch vui. Đường Thước Diễn nghe nói có trò hay như vậy cũng kiếm cớ qua ăn chực, tiện thể ở lại luôn vào buổi tối.
Nhưng tối thứ sáu vừa mới nghe thằng bé khóc xong, người nhà mẹ đẻ của Chu Ngọc đã đến thăm nhà vào thứ bảy.
Thật là trùng hợp.
Sau khi lão Đường tái hôn, ông cũng không bạc đãi người nhà vợ. Em trai của Chu Ngọc hiện đang làm việc tại trụ sở chính của Đường thị.
Đây cũng là một điểm trớ trêu, ngay cả em vợ cũng được sắp xếp vào công ty, vậy mà Đường Nguyệt Thư, cô con gái ruột danh chính ngôn thuận này lại không được.
Những người đến thăm nhà là mẹ, em dâu của Chu Ngọc và hai đứa con của em trai bà ta. Rõ ràng là nhà mẹ của bà ta đã hưởng lợi rất nhiều nhờ cuộc hôn nhân này.
Người nhà đến chơi ai nấy đều diện đồ hiệu từ trên xuống dưới. Đường Nguyệt Thư không quan tâm liệu Chu Ngọc có bị nhà mẹ hút máu hay không. Dù sao thì bà ta cũng chẳng đáng thương, tiêu thẻ đen của chồng, trông cũng có vẻ cam tâm tình nguyện.
Có lẽ vì cả mẹ vợ và con gái đều ở nhà, thế nên thứ bảy lão Đường không ra ngoài mà bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn thịnh soạn.
Trẻ con ồn ào, huống chi lại là ba đứa.
Đường Nguyệt Thư có chút việc nên bận rộn một lúc trong phòng sách. Phòng ngủ và phòng sách của cô đều ở tầng ba. Thực tế, cả tầng ba chỉ có mình cô ở. Sau khi lão Đường tái hôn cũng không sắp xếp phòng ngủ của Đường Duẫn Tường lên tầng ba.
Mọi người ngầm mặc định tầng ba là lãnh địa riêng của Đường Nguyệt Thư. Tuy nhiên, lúc cô đang bận, bên ngoài phòng sách thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ.
Nể mặt hai đứa em họ của Đường Duẫn Tường đang có mặt, cô vốn định giữ thể diện cho cậu ta.
Hôm nay sẽ không chọc cho cậu ta khóc nữa.
Chỉ có điều, đợi đến lúc Đường Nguyệt Thư làm xong việc trong phòng sách thì bên ngoài đã yên tĩnh. Khi Đường Nguyệt Thư định xuống lầu, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Thế là cô mở cửa phòng ngủ của mình ra xem thử.
Một lát sau, Đường Nguyệt Thư lấy điện thoại gọi cho lão Đường ở dưới lầu: “Ba, ba và dì Chu có tiện lên đây một chuyến không?”
Trong lúc đợi mọi người lên, Đường Nguyệt Thư cũng đang suy nghĩ một vấn đề. Nếu là cô của hai năm trước, giờ này chắc chắn cô đã cãi nhau một trận trời long đất lở với lão Đường rồi. Không biết có phải do đã ở cùng Lâm Xuyên hay không mà cô cũng học được chút gì đó từ anh.
Giữ được cảm xúc ổn định, đây cũng được xem là một phẩm chất cực kỳ quý giá của con người.
Cuối cùng, người đi từ dưới lầu lên không chỉ có vợ chồng lão Đường mà còn có mẹ và em dâu của Chu Ngọc, cùng với Đường Thước Diễn đang chờ xem kịch hay.
Đường Nguyệt Thư ra hiệu cho họ nhìn vào phòng ngủ của mình. Đường Thước Diễn ồ lên một tiếng, quay lại nói đùa với Đường Nguyệt Thư: “Em gái, phòng em bị trộm viếng thăm à?”
Mấy người lớn còn lại sắc mặt mỗi người một vẻ, Đường Nguyệt Thư biết họ đều hiểu đây là tình huống gì.
“Ba, dì Chu, lần sau trước khi con về, phiền hai người khôi phục lại nguyên trạng bên trong giúp con. Những thứ đã tuyệt bản không mua được nữa thì cứ quy ra tiền mặt cho con là được.”
Đường Nguyệt Thư không có thói quen khóa cửa phòng ngủ, chẳng ai ở nhà mình mà lại phải khóa cửa cả. Cô cũng không ngờ mấy đứa nhóc Đường Duẫn Tường lại có lá gan lớn đến vậy.
Lão Đường sa sầm mặt, sắc mặt Chu Ngọc hơi tái đi, ngược lại mẹ của bà ta lại la lối: “Ý gì đây? Ý cô là cháu nội với cháu ngoại tôi làm chuyện này hả?”
Đường Nguyệt Thư gật đầu, ừ một tiếng.
Lần này, bà mẹ vợ của lão Đường lớn giọng hẳn lên: “Mấy đứa trẻ con làm sao làm được chuyện này? Đừng có mà thấy có cơ hội là vu khống cho em trai cô đấy nhé, con gái con lứa còn trẻ mà đã làm cái trò này…”
Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp đáp lời, Đường Thước Diễn đã chỉ tay về một hướng, cười tủm tỉm nói một câu: “Có camera giám sát đó nha.”
Giọng nói lập tức im bặt.
Hồi mười mấy tuổi còn đang độ ẩm ương, Đường Nguyệt Thư từng lắp một cái camera giám sát ở phòng khách tầng ba. Sau này hàng năm đều có người đến kiểm tra, sửa chữa cùng lúc với toàn bộ thiết bị điện trong nhà nên bây giờ nó vẫn đang hoạt động.
Điều thú vị là sau khi xuống lầu, người ta còn lục thấy trong túi của hai đứa cháu trai và cháu gái của Chu Ngọc một số món trang sức của Đường Nguyệt Thư.
Không quá đắt tiền, loại mấy trăm nghìn tệ thôi.
Đường Nguyệt Thư chậm rãi rót cho mình một tách trà, Đường Thước Diễn ở bên cạnh cũng đưa một cái cốc qua.
“Ba, dì Chu, số tiền này đủ để lập án rồi chứ?”
Đường Nguyệt Thư vừa dứt lời, Đường Duẫn Tường như nhận được tín hiệu gì đó, oa một tiếng rồi gào lên. Cậu ta vừa khóc, hai đứa nhỏ kia cũng khóc theo, nước mắt lã chã rơi xuống, trông rất là đáng thương.
“Đường Duẫn Tường, con im ngay cho ba!” Lão Đường đột nhiên lớn tiếng quát một câu: “Con còn mặt mũi mà khóc sao?”
Sau tiếng quát này, phòng khách im phăng phắc. Sắc mặt lão Đường khác hẳn lúc trước, lần này ông thực sự tức giận rồi.
Ngoại trừ Đường Nguyệt Thư vẫn đang ung dung thưởng trà, Đường Thước Diễn cũng không có động tĩnh gì.
Không chỉ Đường Duẫn Tường im bặt, mà hai đứa nhỏ bên cạnh cậu ta cũng nín thinh. Ai bảo trẻ con không biết nhìn sắc mặt người lớn chứ?
Nhưng bị lão Đường dọa một phen, khóc giả đều biến thành khóc thật. Tiếng nức nở không kiểm soát được của mấy đứa trẻ vang lên.
Dù sao lão Đường cũng là người đứng đầu Đường thị.
Lúc ông thực sự nổi giận thì không dễ nói chuyện đâu.
Mẹ của Chu Ngọc liên tục ra hiệu bằng mắt bảo bà ta nói gì đó, nhưng Chu Ngọc không có phản ứng.
Gió thổi bên gối không phải lúc nào cũng dễ phát huy tác dụng.
Thấy con gái không được việc, bà lão đành tự mình lên tiếng: “Đường Trì, cả ba đứa nó đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cần phải dạy dỗ cẩn thận.”
Lão Đường liếc nhìn bà lão một cái, giọng vẫn lạnh lùng: “Mẹ, con của con tự con dạy, không phiền mẹ bận tâm.”
Ngay sau đó là một màn dạy dỗ con cái quy mô lớn.
“Đường Duẫn Tường, con nói cho ba nghe, từ lúc chị con về nhà, con cứ mang cái bộ dạng chết nhát đó là sao hả? Ai dạy con thế?”
Cậu bé mười tuổi sợ tới mức lại sắp khóc, liền bị lão Đường quát chặn lại: “Không được khóc!”
“Có phải con nghĩ con là con trai, ba không nỡ đánh mắng con vài câu? Hay là con nghĩ con là con trai thì đồ của ba đều là của con hết hả?”
“Phòng của chị con từ nhỏ đến lớn chưa ai dám vào động chạm lung tung, vậy mà con lại xúi giục em họ đụng vào đồ của chị, có phải bình thường ba quá nuông chiều con rồi không?”
“Không có chút trách nhiệm nào của một thằng con trai cả, bình thường ba dạy con như thế này à?”
Mấy câu này nghe qua thì là dạy dỗ con trai, nhưng thực chất là đang ngầm cảnh cáo ai, có thể tưởng tượng được.
Chu Ngọc và người nhà mẹ của bà ta không dám hó hé thêm nửa lời.
Muốn thử dò xét giới hạn ư, lần này thì đụng phải tấm sắt rồi đấy.
Sau khi dạy dỗ con trai một hồi, lão Đường nhìn sang con gái, giọng điệu dịu đi một chút: “Nguyệt Thư, những thứ bị hỏng con cứ lấy thẻ của ba mua lại là được.”
Đường Nguyệt Thư đứng dậy vươn vai, nói: “Thôi ba, mấy hôm nữa con sẽ lên danh sách tổn thất, đến lúc đó ba cứ chuyển tiền thẳng vào trong tài khoản của con đi. Con sợ ba lại đóng băng tài khoản của con lắm.”
Một câu nói khiến sắc mặt lão Đường cứng đờ.
Đường Nguyệt Thư cũng biết cách xát muối vào lòng người. Dù sao lão Đường cũng không biết cô đã xoay xở thế nào ở Paris khi mới bị cắt viện trợ kinh tế, không biết liệu ông có nghĩ đến vấn đề này không.
Những ngày tháng của một cô chủ vốn quen tiêu xài hoang phí bị buộc phải kiềm chế h.am mu.ốn mua sắm và phải vừa học vừa làm ở Paris, bây giờ nghĩ lại thì chẳng có gì to tát, nhưng vào thời điểm đó quả thực Đường Nguyệt Thư cảm thấy rất tủi thân.
Mặc dù đó cũng là lựa chọn của chính cô.
Lần này lão Đường đang dọn dẹp mớ hỗn độn cho con trai, chứ không đơn thuần là cho cô tiền.
Lại hai ba ngày nữa trôi qua, kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc.
Dự án hợp tác với Lâm Xuyên cần hẹn người phụ trách để bàn bạc kỹ hơn một số chi tiết. Ban ngày Đường Nguyệt Thư nhắn tin cho Lâm Xuyên nhưng anh không trả lời.
Đến giờ tan làm vẫn không thấy hồi âm, Đường Nguyệt Thư suy nghĩ một lát rồi gọi điện thẳng cho anh. Điện thoại đổ chuông rất lâu không ai bắt máy, mãi cho đến khi tự động ngắt kết nối. Phải đến cuộc gọi thứ hai, một lúc sau mới có người nghe.
“Nguyệt Thư?” Một giọng nói hơi khàn vang lên.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy giọng nói bên kia có gì đó không ổn. Cô khựng lại một chút rồi hỏi: “Anh bệnh rồi?”
Cô cảm thấy ngay cả tiếng thở truyền qua điện thoại từ đầu dây bên kia cũng hơi nặng nề.