Đường Nguyệt Thư đợi một lát mới nghe thấy hồi âm từ đầu dây bên kia, Lâm Xuyên nói: “Không có chuyện gì.”
Nhưng giọng của anh nghe không giống như vậy chút nào.
Chỉ nghe giọng thôi cũng đủ thấy anh đang rất yếu.
Đường Nguyệt Thư không biết đang nghĩ gì, cô hỏi một câu: “Anh đi khám bác sĩ chưa?”
Lúc này Lâm Xuyên vẫn còn cười được, anh đáp: “Quan tâm anh thế à, em muốn đến thăm anh không?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô suýt thì quên mất mình tìm anh là có việc công.
Bây giờ không biết tình trạng của Lâm Xuyên thế nào, cô cũng không thiếu ý tứ đến mức bàn công việc với đối tác vào lúc này.
Không nghe thấy cô nói tiếp, Lâm Xuyên bèn tự nói: “Anh đang ở khách sạn một mình.”
Ngụ ý là không có ai chăm sóc anh.
Một người đàn ông trưởng thành, bị bệnh vặt cũng không đến nỗi nào. Anh cố ý làm vậy, cố ý đánh cược xem cô có mềm lòng hay không.
Đường Nguyệt Thư thật sự cảm thấy mình không nên gọi cuộc điện thoại này.
Nhưng Lâm Xuyên không để cô đợi quá lâu, anh nói: “Có qua không? Anh phải cúp máy nghỉ ngơi đây, thật sự rất khó chịu.”
Anh nói câu này với nụ cười, y như định công khai lừa Đường Nguyệt Thư qua đó, hơn nữa cũng không hề che giấu ý đồ của mình.
Kiểu như đến diễn cũng chẳng buồn diễn cho tốt.
Hồi lâu sau, ngay trước khi Lâm Xuyên định cúp máy, Đường Nguyệt Thư nhắm mắt thốt ra hai chữ: “Địa chỉ.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Lâm Xuyên, anh nói: “Anh gửi cho em.”
Cuộc gọi kết thúc, vài giây sau điện thoại Đường Nguyệt Thư nhận được địa chỉ và số phòng do Lâm Xuyên gửi tới.
Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng mới đứng dậy, cầm chìa khóa xe rời khỏi công ty.
Không lâu sau, Đường Nguyệt Thư đỗ xe xong xuôi trong bãi đậu của khách sạn.
Cô đến quầy lễ tân chào hỏi, đọc số điện thoại của mình và lấy được thẻ phòng suite của Lâm Xuyên.
Không biết có phải anh thật sự đã bệnh đến mức không dậy nổi để mở cửa cho cô không, nhưng anh đã dặn trước lễ tân, để cô tự lấy thẻ phòng lên mở cửa.
Thang máy từ từ đi lên từng tầng.
Tâm trạng Đường Nguyệt Thư vẫn khá ổn định, cho đến khi đứng trước cửa phòng ghi số đó, cô hơi do dự một chút rồi vẫn dùng thẻ quẹt mở cửa.
Bên trong phòng suite yên tĩnh, đèn không bật, rèm cửa kéo kín mít, lúc vào phòng tối om.
Đường Nguyệt Thư mò mẫm vị trí gần cửa, bật công tắc. Sau tiếng “tách”, tầm nhìn lập tức sáng rõ.
Cô đi vào trong, còn phải tìm từng phòng một.
Lâm Xuyên thích ở phòng suite. Anh quen thói lắm tiền nhiều của rồi, Đường Nguyệt Thư cũng không ngạc nhiên.
Nhưng tìm Lâm Xuyên cũng không khó, cả phòng suite chỉ có cửa hai phòng là đóng chặt. Mở một phòng ra, trông có vẻ là khu vực làm việc của anh.
Vậy thì chỉ còn lại một phòng.
Đường Nguyệt Thư mở cửa phòng đó. Bên trong không tối đen như mực, đèn ngủ đầu giường đang bật, ánh sáng vàng ấm áp khẽ soi lối cho Đường Nguyệt Thư bước vào, cũng chiếu sáng gương mặt Lâm Xuyên.
Anh nằm nghiêng, mày hơi nhíu lại, quả thật bộ dạng của anh trông không được thoải mái.
Đường Nguyệt Thư từ từ đến gần. Lúc cô đi tới bên giường, dường như Lâm Xuyên cũng không nhận ra có người vào phòng mình.
Đường Nguyệt Thư chậm rãi tháo găng tay, sau đó áp mu bàn tay lên trán Lâm Xuyên.
Nhiệt độ khác thường khiến cô cau mày.
Không cần đo nhiệt độ cũng có thể đoán chắc là anh đang sốt.
Trước giờ Lâm Xuyên luôn khỏe khoắn. Từ lúc quen anh đến nay, Đường Nguyệt Thư chưa từng thấy anh bị bệnh vặt gì, không ngờ bây giờ lại đột ngột đổ bệnh.
Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp nghĩ bước tiếp theo, người đang nhắm mắt ngủ bỗng giơ tay nắm lấy tay cô. Lâm Xuyên mở mắt ra, Đường Nguyệt Thư bất ngờ chạm phải ánh mắt anh.
“Em đến rồi à?”
Đường Nguyệt Thư mở lời hỏi anh: “Anh đã đi bệnh viện chưa?”
Lâm Xuyên như thể không nghe thấy lời cô nói, kéo tay cô bảo: “Em ngồi xuống trước đi.”
Đường Nguyệt Thư không chấp nhặt với người bệnh. Cô ngồi xuống mép giường, nghe anh nói: “Đã gọi bác sĩ đến rồi, trên bàn có thuốc.”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Nguyệt Thư mới nhìn sang tủ đầu giường bên cạnh, có một cốc nước đã uống một nửa, bên cạnh có thuốc.
Tình trạng này của Lâm Xuyên có lẽ là do cơ thể chưa thích nghi với sự thay đổi nhiệt độ Bắc – Nam nên bị sốt, anh mới từ Hong Kong qua đây không lâu.
Nghe nói mấy ngày nay thời tiết ở Hong Kong vẫn còn ấm áp. Mùa đông ở đó thường ngắn ngủi, nhiệt độ hay thay đổi, dù là người địa phương cũng khó nắm bắt được sự thay đổi nhiệt độ.
Nhưng ở Bắc Kinh thì thật sự rất lạnh.
Cơ thể Lâm Xuyên có lẽ thuộc loại bình thường khỏe mạnh, một khi bệnh là bệnh đến như núi đổ.
Bộ dạng anh nằm trên giường trông cũng khá đáng thương.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy điều này rất liên quan đến khuôn mặt của anh.
Cô ngồi đây, Lâm Xuyên nắm tay cô không buông.
Thân phận hiện tại của họ là người yêu cũ của nhau, là đối tác hợp tác, nhưng lại cứ nảy sinh mập mờ.
“Hôm nay anh ăn gì chưa?” Đường Nguyệt Thư hỏi anh.
Lâm Xuyên lơ đãng trả lời: “Không muốn ăn lắm.”
Đường Nguyệt Thư lại im lặng. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, dường như anh đang chờ đợi để được cậy yêu mà kiêu.
Lâm Xuyên nghịch những ngón tay của Đường Nguyệt Thư, từng chút một thăm dò rồi đan mười ngón tay vào tay cô.
“Anh cứ ngủ tiếp một lát đi.” Đường Nguyệt Thư nói rồi định đứng dậy.
Lâm Xuyên kéo chặt tay cô. Dù bây giờ anh không dùng được nhiều sức, nhưng cũng đủ để khiến Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút.
“Em định đi đâu?” Anh dùng gương mặt dù mang bệnh vẫn anh tuấn đó hỏi cô: “Định đi về à?”
“Em ra ngoài gọi điện thoại.” Đường Nguyệt Thư gắt giọng với anh.
Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Xuyên không có ý định buông tay, anh hỏi: “Có điện thoại gì mà không thể gọi ở đây, anh không nghe được sao?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Hình như sau khi bị bệnh Lâm Xuyên lại trở nên hơi khác thường, là cái kiểu bám người khác thường.
Cô đành phải lấy điện thoại ra trước mặt anh, bấm gọi một số: “Chú Cao, phiền chú nấu một phần ăn thanh đạm cho người bệnh gửi qua đây, phần hai người ăn. Địa chỉ lát nữa cháu gửi cho chú.”
Chú Cao là đầu bếp cô thuê.
Sau khi cúp điện thoại, cô liền đối diện với ánh mắt mỉm cười của Lâm Xuyên.
Rõ ràng không nói gì, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được ý tứ của anh một cách khó hiểu.
Đường Nguyệt Thư không thể không nghi ngờ liệu anh có cố ý hay không.
Anh biết cô sẽ không bỏ mặc anh.
Trong hai năm ở Paris, Lâm Xuyên chiếm hơn nửa thời gian của cô. Khi họ còn chưa nảy sinh tình cảm, lần cô bị viêm dạ dày cấp tính chính là Lâm Xuyên đến bệnh viện đón cô.
Lúc đó có lẽ chỉ là thấy cô một thân một mình cô độc, là đồng hương nên giúp cô một tay.
Sau này mấy lần cô bị bệnh, anh cũng không hề tiếc công chăm sóc. Cộng thêm việc chia tay cũng không phải vì tình cảm cạn kiệt, bây giờ đổi lại là anh ở Bắc Kinh một mình, Đường Nguyệt Thư rất khó làm ngơ.
Đặc biệt là cuộc điện thoại vừa rồi là do cô chủ động gọi tới.
Bây giờ người vẫn còn nằm trên giường, Đường Nguyệt Thư không muốn nặng lời với anh. Cô nhẹ giọng: “Anh ngủ trước đi, lát nữa em gọi anh dậy ăn.”
“Có muốn nằm cùng một lát không?” Bạn trai cũ đưa ra lời mời.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Nể tình đầu óc anh không được tỉnh táo lắm, Đường Nguyệt Thư không chấp nhặt.
Lâm Xuyên không dụ được người nằm lên giường, nhưng tay thì nhất định không chịu buông ra. Mãi cho đến khi Đường Nguyệt Thư nói cô phải gọi điện thoại giải thích với khách hàng về việc lỡ hẹn tối nay.
“Em giải thích với người ta thế nào?” Lâm Xuyên hỏi.
Nói là đang chăm sóc bạn trai cũ ư?
Đường Nguyệt Thư nhìn Lâm Xuyên. Rõ ràng anh rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng gượng nói chuyện với cô.
Cô thấy anh không chỉ có vấn đề về cơ thể, mà đầu óc cũng sắp có vấn đề rồi.
“Cứ gọi ở đây đi, anh muốn nghe.”
Đường Nguyệt Thư: “Anh còn không buông tay là em đi đấy.”
Lâm Xuyên hiểu ý câu này, chỉ có điều bây giờ anh không có sức lực để dò xét xem trong câu nói của cô có phải chỉ là uy h**p đơn thuần hay không.
Anh buông tay ra, Đường Nguyệt Thư cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Đến khi cô quay lại, người trên giường đã ngủ rồi.
Sắc mặt Lâm Xuyên trông không được tốt lắm, có lẽ là do bị bệnh.
Đường Nguyệt Thư ngồi bên giường nhìn một lúc lâu. Một người đàn ông đẹp trai lúc yếu đuối là dễ khơi dậy lòng thương của phụ nữ nhất, nhưng trong đầu cô cũng có một câu cảnh tỉnh: Thương hại đàn ông chính là khởi đầu của sự xui xẻo.
Nhưng rốt cuộc Lâm Xuyên vẫn khác họ.
Từ khi gặp anh, Đường Nguyệt Thư chưa từng xui xẻo mấy.
Bữa tối của họ được giao đến vào khoảng hai tiếng sau. Trong khoảng thời gian này, Đường Nguyệt Thư không ở trong phòng ngủ của Lâm Xuyên suốt. Cô đã ở phòng khách rất lâu, thậm chí còn hơi buồn ngủ.
Nếu đây không phải là phòng suite khách sạn Lâm Xuyên đang ở, Đường Nguyệt Thư thật sự muốn tìm đại một chỗ nào đó chợp mắt một lát.
Đặt bữa tối lên chiếc bàn dài trong phòng khách, Đường Nguyệt Thư vào phòng xem Lâm Xuyên, thấy anh vẫn đang ngủ. Cô áp mu bàn tay lên trán anh, vẫn còn nóng.
Nhưng hình như anh đã đổ mồ hôi.
Đường Nguyệt Thư vẫn hơi sợ anh sẽ sốt đến ngớ ngẩn.
“Lâm Xuyên.” Cô đưa tay đẩy nhẹ anh.
Gọi hai tiếng, người trên giường cựa quậy, từ từ mở mắt.
“Anh dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp.”
Có lẽ Lâm Xuyên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, một lát sau mới cười khẽ: “Vì anh sốt nên em mới nói chuyện dịu dàng thế à?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Đúng là thừa hơi lo cho anh.
“Dậy đi.” Đường Nguyệt Thư mặt không biểu cảm.
Lâm Xuyên ngồi dậy từ trên giường. Anh ho một tiếng, nói: “Em ra ngoài trước đi, anh thay bộ đồ.”
Anh đổ mồ hôi, bây giờ vải dính vào người, không được thoải mái lắm.
Nhưng trước khi Đường Nguyệt Thư kịp hành động, anh lại bổ sung: “Em không ra ngoài cũng được.”
Đường Nguyệt Thư lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Xuyên cười khẽ sau lưng cô.
Đường Nguyệt Thư đợi một lát ở phòng khách, đợi được Lâm Xuyên đã thay xong quần áo bước ra. Anh mặc đồ rất thoải mái, quần thể thao màu xám phối với áo len trắng có chữ, trông không giống một người đàn ông sắp ba mươi tuổi chút nào.
Hình như anh còn chải lại đầu.
Không biết có phải ảo giác không, nhìn anh như thế này thì có vẻ đã gầy đi một chút thật.
Bữa tối quả thực thanh đạm, nhưng khẩu vị của Lâm Xuyên không tốt nên anh ăn cũng không nhiều.
Anh cũng ít nói, bảo là đau họng.
Vừa nãy còn một mực muốn nói chuyện, đầu óc của anh đúng là có chút vấn đề rồi.
Trước lúc sa cơ lỡ vận, Đường Nguyệt Thư cũng không chăm sóc ai mấy. Cô không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác. Cô cảm thấy tác dụng của mình ở đây chỉ là đặt ba bữa một ngày cho Lâm Xuyên, chuyện này thì trợ lý của anh cũng có thể làm được.
Sau bữa tối, dọn dẹp hộp cơm xong, Đường Nguyệt Thư vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Xuyên đang đứng dựa vào tường phía sau nhìn cô.
Không nói gì, cứ thế im lặng nhìn cô.
Ánh mắt đó nhìn thế nào cũng không trong sáng cho lắm.
“Không đi nghỉ ngơi mà đứng đây làm gì?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Lâm Xuyên đáp một câu: “Chỉ muốn ngắm em thôi.”
Đường Nguyệt Thư không đáp lại lời anh, cô xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó thực sự không chịu nổi nữa, cô quay người lại nói với Lâm Xuyên: “Anh đi đo nhiệt độ cho mình đi, đừng có đứng đây nữa.”
Lâm Xuyên lại nhìn cô, sau đó ngoan ngoãn quay người về phòng ngủ tìm nhiệt kế điện tử.
Cái nhiệt kế điện tử này là do bác sĩ mang đến lúc khám tại nhà.
Đo nhiệt độ xong, 38°C.
“Ban ngày nhiệt độ là bao nhiêu?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
“Khoảng 39°.”
Vậy là đã hạ sốt rồi.
Đường Nguyệt Thư vào bếp rót nước nóng cho anh uống thuốc.
“Uống thuốc xong thì anh nghỉ ngơi đi.” Đường Nguyệt Thư dặn dò.
“Anh nghỉ ngơi rồi, còn em thì sao?” Lâm Xuyên hỏi.
Đương nhiên là cô sẽ về nhà.
“Mai em lại đến thăm anh.” Đường Nguyệt Thư nói.
Bình thường Lâm Xuyên cũng là người biết ý tứ. Dù lúc chia tay anh từng níu kéo, nhưng chuyện đeo bám dai dẳng thì anh chưa từng làm.
Nhưng bây giờ anh lại nói: “Tối nay em ở lại không được sao?”
Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp mở lời từ chối, Lâm Xuyên đã nói: “Ở đây có phòng khác, không cần ngủ chung phòng với anh.”
Anh đúng là suy nghĩ chu đáo.
Điểm duy nhất anh bỏ sót là: “Em lấy thân phận gì để ở lại?”
Đường Nguyệt Thư nhìn anh nói.
Bất kể là việc công hay việc tư, thân phận hiện tại của họ đều không thích hợp để ở chung một chỗ.
Lâm Xuyên nhìn vào mắt cô nói: “Tuần trước lúc chúng ta hôn nhau, sao em không hỏi anh lấy thân phận gì để hôn em, để phục vụ em?”
“…”
Lời của Lâm Xuyên đã chọc thủng vấn đề mà mấy ngày nay họ không hề nhắc tới. Họ không phải kiểu người yêu cũ chia tay dứt khoát, ngược lại còn nhập nhằng, dây dưa không dứt.
Không quang minh chính đại, lại có h.am m.uốn chiếm hữu lẫn nhau.
Lâm Xuyên tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy cô rồi cúi đầu vùi vào cổ cô. Anh đưa mặt áp vào da thịt cô, nhiệt độ khác thường làm cô nóng lên một chút.
“Nguyệt Thư, tối nay ở lại đi.” Giọng anh trầm khàn hơn bình thường: “Anh xin em.”
Có lẽ anh đã biết cách khiến cô mềm lòng, cũng biết cách sử dụng gương mặt của mình.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy tim mình bị trêu chọc đến ngứa ngáy, một người đang sốt như anh lại dùng mỹ nhân kế.
Bệnh rồi cũng không ngoan ngoãn.
“Em không có quần áo…” Đường Nguyệt Thư chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Mặc đồ của anh, đồ lót anh mua cho em.”
“…”
Sau đó cô thấy Lâm Xuyên cầm điện thoại lên xem ứng dụng giao đồ, lại đặt mua đồ lót dùng một lần. Loạt hành động này diễn ra như mây trôi nước chảy, chỉ sợ chậm một chút là Đường Nguyệt Thư sẽ đổi ý.
Đợi khoảng nửa tiếng sau nhận được đồ giao tới, cô thúc giục Lâm Xuyên đi nghỉ ngơi, một bệnh nhân mà còn nghĩ nhiều.
Lâm Xuyên nhìn cô đi tẩy trang mới quay về phòng ngủ.
Phòng suite của khách sạn năm sao đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sản phẩm tẩy trang và dưỡng da cũng đều có sẵn, khách sạn đặc biệt hợp tác với các thương hiệu lớn.
Đã rất lâu rồi Đường Nguyệt Thư không mặc quần áo của Lâm Xuyên.
Quần của anh thì cô không mặc vừa. Trong phòng có hệ thống sưởi ấm đầy đủ, Đường Nguyệt Thư để chân trần cũng không sao.
Áo của Lâm Xuyên mặc lên người cô cũng dài như váy.
Tắm xong đi ra, cô vẫn đến phòng ngủ của Lâm Xuyên xem anh. Điều này là hành động theo tiềm thức rất bình thường, nếu hỏi hành động này xuất phát từ ý đồ gì thì chỉ có thể là: Quan tâm người bệnh.
Cô khẽ mở cửa phòng, đi vào liếc nhìn anh.
Lâm Xuyên nằm trên giường, đèn đầu giường vẫn bật. Đã trôi qua khoảng hai tiếng kể từ lúc uống thuốc, Đường Nguyệt Thư muốn thử xem nhiệt độ của anh đã hạ chưa, nhưng nhìn quanh một vòng không thấy nhiệt kế. Thế là cô cúi người áp mu bàn tay mình lên trán anh lần nữa.
Đồng thời tay kia cô cũng giơ lên thử trán mình, so sánh một chút thì rõ ràng Lâm Xuyên vẫn nóng hơn.
Cô rút tay về, nghĩ bụng mai sẽ qua xem anh tiếp.
Thế nhưng còn chưa kịp đứng thẳng người dậy, người trên giường đột nhiên đưa tay kéo tay cô một cái. Đường Nguyệt Thư không hề phòng bị, cứ thế ngã vào người anh.
Tay Lâm Xuyên đặt trên eo cô.
“Đến xem anh à?” Giọng anh mang theo ý cười.
Đường Nguyệt Thư chống người dậy, dùng tư thế này cúi đầu nhìn Lâm Xuyên.
“Anh chưa ngủ sao?”
Lâm Xuyên: “Vốn dĩ sắp ngủ rồi.”
Đường Nguyệt Thư: “Buông em ra, em đi ngủ đây.”
Lâm Xuyên nghe vậy không những không buông tay mà còn ôm cô lật người một cái, Đường Nguyệt Thư rơi vào phía trong giường.
“Ngủ ở đây được không?”
Quanh đi quẩn lại, mục đích của anh là ở đây.
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư không muốn. Cô định đứng dậy, Lâm Xuyên cũng ngồi dậy.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đường Nguyệt Thư hỏi anh rất nghiêm túc.
“Muốn em ở bên cạnh.” Lâm Xuyên nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Anh hỏi bác sĩ rồi, anh sốt là do không thích nghi với khí hậu, không lây cho em đâu.”
“…”
Tối nay đầu tiên là Đường Nguyệt Thư đến khách sạn, anh không cho đi, còn giữ người ở lại, bây giờ là trực tiếp giữ người trên giường của anh.
Nhưng chân mọc trên người Đường Nguyệt Thư. Cô không muốn ở lại thì cũng không ai ép cô được.
Là chuyện đôi bên cùng tình nguyện.
Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên cứ thế đối mặt nhau hồi lâu. Cô đột nhiên lật tấm chăn dưới người ra rồi nằm vào.
“Ngủ đi.” Cô nói một câu bình tĩnh.
Lâm Xuyên cười khẽ, nghiêng người tắt đèn ngủ đầu giường. Trong phòng tối om, ánh sáng vô cùng yếu ớt.
Đây là lần đầu tiên họ chung giường chung gối sau năm tháng xa cách.
Trong bóng tối vang lên những tiếng sột soạt. Lâm Xuyên nằm xuống, nghiêng người qua ôm lấy cô, cánh tay đặt ngang eo Đường Nguyệt Thư.
Nhiệt độ cơ thể của anh cứ thế truyền qua.
Giờ này còn sớm hơn giờ đi ngủ bình thường của Đường Nguyệt Thư khoảng hai tiếng, cô không buồn ngủ lắm.
Hơn nữa có người nằm cạnh, lại còn là bạn trai cũ.
Cô cảm thấy mối quan hệ hiện tại của họ không được lành mạnh cho lắm.
Trong đầu nghĩ càng lúc càng nhiều thứ, thậm chí còn nghĩ đến công việc của mình. Càng nghĩ càng tỉnh táo, bây giờ thậm chí Đường Nguyệt Thư còn muốn vén chăn dậy mở máy tính làm việc.
Nhưng cô lại đột nhiên nhớ ra bây giờ mình không ở công ty cũng không ở nhà.
Cô đang ở trên giường của bạn trai cũ.
Đàn ông rất ảnh hưởng đến sự nghiệp, Đường Nguyệt Thư đột nhiên nghĩ đến câu này.
“Không ngủ được à?” Giọng Lâm Xuyên đột ngột vang lên.
Đường Nguyệt Thư: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Rõ ràng anh rất buồn ngủ.
Lâm Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Chất lượng giấc ngủ của em không tốt sao?”
Đúng là lúc tốt lúc xấu, nhưng không liên quan gì đến anh.
Tay Lâm Xuyên đột nhiên đưa lên, Đường Nguyệt Thư cảm thấy mặt mình bị véo. Giây tiếp theo người bên cạnh đã sáp lại gần, hôn chính xác lên môi cô.
Đường Nguyệt Thư bất ngờ sững người một chút, giây tiếp theo liền muốn đẩy người ra.
Tay Lâm Xuyên luồn vào trong chăn, sờ lên đùi cô.
Đường Nguyệt Thư không mặc quần. Ở trong chăn như thế này, vạt áo cô dễ dàng bị vén lên đến eo.
“Lâm Xuyên, anh phát điên gì vậy, anh đang sốt đấy!”
Tại sao có người sốt lại như đang lên cơn h.am m.uốn thế này?
Lâm Xuyên ghé tai thì thầm với cô: “Không phải em không ngủ được sao. Có một cách giúp ngủ ngon, em muốn thử không?”
Đường Nguyệt Thư cảm thấy anh muốn giúp cô ngủ là giả, giở trò lưu manh mới là thật.
“Rốt cuộc anh có ngủ không đây?”
Lâm Xuyên hôn lên má cô, mỗi cái hôn đều rất nghiêm túc, rất trong sáng.
Nhưng bàn tay dưới chăn lại không phải như vậy.
“Bé cưng, đừng kẹp chân, thả lỏng nào.” Anh nói.
Dường như nhiệt độ ở đầu ngón tay Lâm Xuyên cũng cao hơn bình thường.
Anh khẽ nói với Đường Nguyệt Thư: “Họng anh không thoải mái, em phối hợp một chút.”
Trong phòng ngủ tối đen, hai người trên giường không nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng thở đều trở nên nặng nề hơn, tiếng hôn vang lên.
Bầu không khí dính dấp, mập mờ đó bao bọc họ kín mít trong bóng tối.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy mối quan hệ của họ càng thêm không lành mạnh.
Dường như Lâm Xuyên thật sự chỉ muốn giúp cô ngủ.
Lúc còn bên nhau, Đường Nguyệt Thư rất thích đôi tay của anh, một là thỏa mãn ảo tưởng của người mê tay đẹp, hai là cũng rất hữu dụng.
Bây giờ lúc ôm nhau cũng cảm thấy anh như một cái lò sưởi.
Sau khi náo loạn một hồi như vậy, Đường Nguyệt Thư thật sự cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Nhưng lúc ôm nhau, cô có thể cảm nhận được ha.m mu.ốn của Lâm Xuyên không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài anh thể hiện.
Đau họng cũng không cản trở Lâm Xuyên dùng giọng nói quyến rũ người khác.
“Anh từng đọc thấy trên mạng bảo lúc sốt nhiệt độ cơ thể cao, làm chuyện đó sẽ rất thoải mái, em muốn thử không?”
“Nhưng mà…” Lâm Xuyên vừa nói vừa cười khẽ bên tai cô: “Anh không có sức lực lắm, có lẽ phải phiền em vất vả một chút.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Trong mắt Lâm Xuyên, cô là một người có hình tượng rất phóng túng sao?
“Ngủ! Đi!” Hai chữ này Đường Nguyệt Thư đã nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Đổi lại là tiếng cười khẽ của Lâm Xuyên. Anh ôm cô, lần này là muốn ngủ thật.
Đường Nguyệt Thư mơ hồ nhớ rằng nửa đêm Lâm Xuyên trở nên rất nóng, đến mức cả cô cũng sắp đổ mồ hôi. Chỉ là anh ôm rất chặt, hai người đổ mồ hôi trong chăn cũng không thể tách ra.
Ban đầu cô còn giãy giụa, nhưng càng giãy thì anh càng ôm chặt, cuối cùng cô dứt khoát bỏ cuộc.
Sáng dậy cô còn phải gội đầu tắm rửa rồi mới đi làm được.
Cô sắp muộn rồi, trang điểm cũng không kịp, chỉ tô son rồi ra cửa.
Lúc mới dậy cô có sờ trán Lâm Xuyên, không còn nóng lắm. Có thể anh đã hạ sốt hoặc còn hơi sốt nhẹ, cô không kịp xác nhận.
Trước khi ra cửa, cô còn nhắc anh gần đến giờ thì dậy ăn sáng.
Tối qua trước khi ngủ, Đường Nguyệt Thư đã đặt bữa sáng cho Lâm Xuyên.
Bữa sáng ở khách sạn này có những món thế nào cô cũng biết, vẫn là đặt riêng cho chắc chắn.
Đến dưới lầu công ty, lúc bấm thang máy, Đường Nguyệt Thư đang ở ranh giới sát giờ. Cô chắp tay cầu nguyện mình đừng đụng phải Đỗ Kính Phong.
Bản thân Đỗ Kính Phong cũng là người thích đến sát giờ, nhưng vì là ông chủ nên không ai quản anh ta.
Lúc bước vào thang máy, Đường Nguyệt Thư cứ ngỡ hôm nay yên ổn rồi, kết quả phía sau lại vang lên giọng nói quen thuộc: “Chờ một chút.”
Thậm chí Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp đóng cửa thang máy đã đối mặt với Đỗ Kính Phong.
“Anh, chào buổi sáng.” Sếp Đường nhỏ lập tức chuyển sang mặt cười.
Đỗ Kính Phong liếc nhìn cô một cái trước, sau đó ánh mắt dừng lại trên người cô, hỏi: “Tối qua em không về nhà sao?”
Đường Nguyệt Thư à một tiếng, còn chưa kịp chột dạ thì đã nghe Đỗ Kính Phong nói: “Quần áo chưa thay.”
Thời tiết này không thay quần áo cũng bình thường, nhưng với Đường Nguyệt Thư thì không bình thường.
Cô nhếch miệng: “Tối qua em đi chơi với bạn.”
Đỗ Kính Phong cũng chỉ thuận miệng hỏi, không quan tâm cô đi đâu làm gì.
Tóm lại, sáng nay cặp anh em họ này đều thành công đến công ty vào sát giờ.
Đến trưa Đường Nguyệt Thư mới có thời gian rảnh để hỏi thăm tình hình của Lâm Xuyên. Anh nhắn lại nói vẫn còn hơi sốt nhẹ, không được khỏe lắm.
Thế là chiều tối lúc tan làm, Đường Nguyệt Thư lại vội vàng đến khách sạn thăm bệnh nhân.
Mở cửa, Lâm Xuyên đang ngồi ở phòng khách cầm máy tính bảng xem gì đó, trên người anh mặc áo sơ mi và quần tây.
“Anh thấy sao rồi?” Đường Nguyệt Thư hỏi, thuận tay sờ trán anh.
Lâm Xuyên cười nói: “Hết sốt rồi.”
“Vậy mà anh nói không khỏe?”
“Anh không nói vậy, tối nay em có định qua không?” Lâm Xuyên hỏi.
“…”
Đường Nguyệt Thư quay người định đi thì bị anh kéo lại: “Nguyệt Thư, đừng giận. Hôm qua không phải em nói có việc công muốn tìm anh sao?”
“Tối nay chúng ta bàn công việc.”