Lâm Xuyên một tay nắm tay Đường Nguyệt Thư, một tay kéo vali của cô.
Hong Kong trong dịp Tết cũng náo nhiệt lạ thường, ngay cả thời điểm này vẫn có không ít du khách đến từ phương Bắc.
Nhưng thời tiết Hong Kong trong dịp Tết năm nay không giống như năm ngoái, thậm chí có thể mặc áo ngắn tay. Nhiệt độ năm nay chỉ khoảng trên dưới mười mấy độ C, đến đêm có thể hạ xuống đến độ âm.
Nhiệt độ này ở Hong Kong cũng là hiếm thấy.
Bàn tay Đường Nguyệt Thư đã lạnh băng rất đúng với hoàn cảnh. Lúc Lâm Xuyên đan mười ngón tay vào tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền sang.
Ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi qua, Đường Nguyệt Thư cảm thấy có lẽ mình đã hơi đánh giá thấp mùa đông ở Hong Kong rồi.
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước rồi về nhà được không?”
Đường Nguyệt Thư không có ý kiến gì.
Cô đói rồi.
Lâm Xuyên lái xe thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.
Trên đường đi, điện thoại của anh sáng lên rất nhiều lần, dường như có rất nhiều tin nhắn.
Đường Nguyệt Thư bèn nhắc một tiếng. Lâm Xuyên đang tập trung lái xe nên nhờ cô xem tin nhắn giúp.
Thế là Đường Nguyệt Thư cầm điện thoại của Lâm Xuyên, mở danh sách bạn bè của anh, lần đầu tiên xem khung chat giữa anh và bạn bè.
Phần lớn lời mời đều là rủ tối nay đến bữa tiệc nào đó hoặc quán bar, câu lạc bộ. Giống như cả năm khó có dịp rảnh rỗi, mọi người tụ tập cùng nhau đi thư giãn một chút.
Trong giới của mình, có lẽ Lâm Xuyên cũng được xem là nhân vật trung tâm, bởi vậy những lời mời này đa số đều không thể thiếu anh.
Đường Nguyệt Thư cũng nhận được không ít lời mời. Dù hôm nay trước khi đi, cô đã từ chối mấy cuộc hẹn, nhưng bây giờ vẫn liên tục có người nhắn tin cho cô.
Có lời mời tụ tập, cũng có lời mời riêng tư.
Cả hai chiếc điện thoại đều nằm trong tay Đường Nguyệt Thư, cũng đều thỉnh thoảng hiện lên thông báo tin nhắn mới. Có cái là chat nhóm, có cái là chat riêng, trong chat nhóm còn có cả tag riêng.
“…”
Đường Nguyệt Thư vừa đọc tin nhắn của bạn bè cho Lâm Xuyên nghe, vừa dựa theo câu trả lời của anh để gõ trả lời.
Có một khoảnh khắc, cô cảm giác như mình đang làm trợ lý cho anh vậy.
“Sếp Lâm, Mạnh Tri Lâm nói trong nhóm là buổi tụ tập tối nay có trai xinh gái đẹp đấy, anh không muốn đi xem thử sao?” Đường Nguyệt Thư có ý ám chỉ mà hỏi một câu như vậy.
Đúng lúc Lâm Xuyên dừng xe trước đèn đỏ. Quay đầu nhìn thoáng qua điện thoại của mình, anh bật cười một tiếng: “Cậu ta chỉ thích bày trò câu khách thôi. Nếu thật sự quen nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, cậu ta đã không ế từ đầu năm đến cuối năm rồi.”
“Buổi tụ tập cậu ta tổ chức ấy à, em đến nơi rồi sẽ nói cho em biết, em chính là trai xinh gái đẹp mà cậu ta nói đấy.”
Đèn đỏ còn vài giây, Lâm Xuyên tiện thể liếc qua màn hình điện thoại của Đường Nguyệt Thư: “Lời mời của sếp Đường cũng không ít nhỉ.”
So sánh một chút, nhìn những tin nhắn mới nhảy ra từ danh sách WeChat của cô, trong những cái tên đó có không ít cái tên rõ là nam giới.
Cô rất được chào đón ở Bắc Kinh.
Đường Nguyệt Thư hơi cứng miệng: “Đều là bàn công việc thôi.”
Đèn xanh bật sáng, Lâm Xuyên cũng cười nói: “Công việc gì mà phải bàn vào mùng bốn Tết?”
“…”
Cũng phải, nói ra ngoài ăn bữa cơm bàn chút chi tiết hợp tác cũng là rảnh rỗi quá.
Nếu yêu công việc đến thế, lẽ ra cả hai người đã sớm trở thành người đứng đầu trong nhà rồi.
Đường Nguyệt Thư không giải thích nơi đi của mình với tất cả mọi người, chỉ nói mình ra ngoài giải khuây. Còn bên phía lão Đường muốn giải thích thế nào thì tùy ông.
Nhà hàng đã đặt trước tối nay cũng náo nhiệt, rất đông người.
Lâm Xuyên nắm tay bạn gái, nhân viên phục vụ dẫn đường phía trước.
Vị trí của họ ở khá khuất bên trong, có rèm che ngăn cách.
Lâm Xuyên nói đây là nơi ông chủ thường dùng để tiếp đãi khách riêng, nhà hàng này là do bạn anh mở.
Dù sao Hong Kong cũng là nơi Lâm Xuyên sinh ra và lớn lên, việc anh có quan hệ rộng ở đây là chuyện rất bình thường.
Chỉ là không may, có lẽ tin tức hôm nay Lâm Xuyên vắng mặt trong buổi tụ tập của bạn bè để đi hẹn hò đã bị ông chủ nhà hàng này tiết lộ ra ngoài.
Sau khi món ăn được dọn lên không lâu, Đường Nguyệt Thư đột nhiên phát hiện hình như xung quanh có thêm mấy người đi lại.
Cảm giác này rất rõ ràng.
Bởi vì vị trí của họ vốn ở bên trong, không gây chú ý. Trong nhà hàng tuy đông người nhưng cũng rất ngăn nắp, trật tự, nhân viên phục vụ cũng không ít. Kiểu người như đi nhầm chỗ, cố tình vén rèm đi tới nhìn chằm chằm họ một cái rồi đi ra ngoài như thế này, lại còn là mấy người, mục tiêu của họ cũng quá rõ ràng rồi.
Đường Nguyệt Thư không ngẩng đầu nhìn mặt những người đó. Vị trí của cô phải xoay người lại mới nhìn được, không tiện.
“Là bạn bè của anh à?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Ánh mắt Lâm Xuyên nhìn những người đó như mang theo lời cảnh cáo.
“Không cần để ý đến họ.” Lâm Xuyên không phủ nhận, nhưng cầm điện thoại lên soạn tin nhắn gì đó, đoán chừng là nhắn trong nhóm chat.
Thực ra Đường Nguyệt Thư cũng hiểu cái cảm giác bạn bè thích trêu chọc khi có người yêu này. Cô cũng từng có trải nghiệm tương tự, tuy không hoàn toàn giống.
Ngày trước lúc Giang Thanh Dã yêu lần đầu, cô cảm thấy người con trai đó rất bình thường. Thế là cô rủ thêm mấy người Diệp Uyển Uyển đến địa điểm hẹn hò của Giang Thanh Dã và mối tình đầu, để theo dõi họ cả ngày.
Nhưng đó cũng là chuyện của thời mười mấy tuổi rồi, lúc đó còn trẻ người non dạ, đúng là trẻ con hết sức.
Có lẽ đến giờ anh chàng kia vẫn không biết, ngày hôm đó có nhiều người hẹn hò với anh ta như vậy đâu nhỉ.
“Anh có muốn gọi thêm vài món, mời họ ngồi xuống ăn cùng không?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Bàn của họ đủ lớn, thêm mấy người nữa cũng có thể ngồi được.
Lâm Xuyên từ chối: “Không cần, anh không muốn ăn cơm với họ.”
Đang hẹn hò yên lành lại bị mấy kẻ vô duyên phá đám, anh không chịu nổi.
“Anh bảo họ đi rồi.” Lâm Xuyên nói: “Tối nay bọn họ đã có kế hoạch, em không cần quan tâm đâu. Chỉ là bọn họ thích hóng chuyện thôi.”
“Nếu em muốn đi chơi, hôm khác anh dẫn em đi gặp họ, tối nay thì thôi.” Lâm Xuyên nhìn vào mắt Đường Nguyệt Thư nói.
Vừa nãy lúc đỗ xe xong ở ngoài nhà hàng, trước khi xuống xe, Lâm Xuyên đã ghé sát lại hôn cô mấy phút mới chịu dừng.
Điện thoại của Đường Nguyệt Thư cũng có thông báo tin nhắn. Cô liếc nhìn, là tin nhắn trên WhatsApp.
Trước đây cô và mấy người bạn của Lâm Xuyên đều đã thêm phương thức liên lạc, nhưng không liên lạc nhiều. Sau khi cô và Lâm Xuyên chia tay thì họ càng không liên lạc với nhau nữa.
Mặc dù trước đó Lâm Xuyên cũng từng đề cập, những người bạn đó của anh cũng có thể coi là mối quan hệ của cô, nhưng đối với Đường Nguyệt Thư thì không có cái lý nào mà chia tay rồi, lại còn dùng đến mạng lưới quan hệ của người yêu cũ cả.
Hơn nữa sau khi về nước, trọng tâm công việc chính của cô đều đặt ở Đỗ thị, tiến độ mở rộng thương hiệu tương đối chậm, cũng không liên lạc với người ở Hong Kong.
“Ngu Phạn nhắn tin hỏi người ăn cơm cùng anh có phải là em không.” Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn Lâm Xuyên: “Vừa nãy cô ấy cũng ở đây à? Sao em không thấy?”
“Cô ấy không có ở đây, người khác chụp bóng lưng em gửi vào nhóm chat rồi, chắc là cô ấy nhận ra.” Nhắc đến Ngu Phạn, Lâm Xuyên cũng tiện thể nói qua tình hình của cô ấy: “Trước Tết cô ấy đi trượt tuyết bị người khác đâm phải, bây giờ đang nằm viện đấy.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Một trong những điều xui xẻo khi đi trượt tuyết: Bản thân không ngã, lại bị người trượt ẩu đâm phải.
Trong tin nhắn trả lời của Đường Nguyệt Thư có kèm theo vài lời an ủi, sau đó bên phía cô chủ nhà họ Ngu gửi lại cho cô một tấm ảnh tự sướng kiểu thân tàn nhưng chí không tàn.
Trong ảnh có thể thấy một cánh tay và một chân của Ngu Phạn đều đang bó bột. Trên chiếc bàn lọt vào khung hình bên cạnh có thể thấy vài giỏ trái cây và mấy bó hoa tươi, nụ cười trên mặt cô ấy cũng vô cùng rạng rỡ.
“…”
Quả là kiên cường.
Nhà hàng Lâm Xuyên chọn có đồ ăn rất ngon. Sau đó, nhân viên phục vụ lại bưng thêm hai phần tráng miệng khác nhau lên, nói là ông chủ tặng.
Lâm Xuyên đặt cả hai phần trước mặt Đường Nguyệt Thư, nói: “Em nếm thử cả hai đi, xem thích phần nào hơn.”
Đường Nguyệt Thư nhìn động tác của anh, cuối cùng thật lòng thành ý nói một câu: “Quả thật anh rất biết cách yêu đương.”
“Vậy sao, thế thì cảm ơn lời khen của sếp Đường nhé?” Lâm Xuyên mỉm cười nhìn cô.
Đôi mắt anh nhìn người ta quả như hút hồn vậy. Đường Nguyệt Thư cúi mắt ăn tráng miệng, nếm thử cả hai phần, cuối cùng đưa phần màu hồng cho Lâm Xuyên.
Anh và màu hồng cũng khá hợp nhau đấy chứ.
Lâm Xuyên không mấy để tâm phần tráng miệng đặt trước mặt mình là gì, anh không kén ăn.
Sau bữa tối, hai người thanh toán rồi rời đi.
Bên ngoài lất phất mưa bay.
Rất nhiều lúc, mưa mùa đông ở phương Nam đi kèm với cái lạnh ẩm ướt.
Trước đây Đường Nguyệt Thư không mấy khi trải qua mùa đông ở đây. Lúc này cô thật sự cảm thấy bị thời tiết nơi đây hành hạ.
“Trước đây anh từng nói với em là mùa đông Hong Kong rất ấm áp mà.”
Lâm Xuyên mở cửa xe cho cô, cười nói: “Tuần trước vẫn còn ấm áp đấy chứ, chỉ mới lạnh đi hai ngày trước Tết thôi.”
“Nếu em ở đây thêm mấy ngày nữa, biết đâu lại ấm lên đấy.”
Lên xe, hơi lạnh bên ngoài lập tức bị ngăn cách, Đường Nguyệt Thư cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trên đường về, Lâm Xuyên mở nhạc, là một danh sách nhạc Quảng Đông, phối hợp với thời tiết hiện tại thì cũng khá hợp tình hợp cảnh.
Chỗ ở của Lâm Xuyên không thay đổi. Hai người họ cùng một chiếc vali đi vào thang máy.
Lúc thang máy chuẩn bị đi lên, một người đàn ông đi vào theo sau. Có lẽ anh ta nhận ra Lâm Xuyên, đầu tiên là nhìn anh với vẻ rất ngạc nhiên, sau đó lại đưa mắt nhìn Đường Nguyệt Thư và chiếc vali kia.
“Anh Lâm, bạn gái à?”
Lâm Xuyên không phủ nhận: “Ừ.”
Người đó nói tiếp: “Xinh gái quá, anh thật có phúc.”
Thực ra Đường Nguyệt Thư có thể hiểu một chút tiếng Quảng Đông, nhưng đợi đến khi người đó rời đi thì cô mới lên tiếng: “Người vừa nãy là?”
“Không quen lắm.” Lúc này Lâm Xuyên giải thích: “Nhưng chắc là trước đây từng cùng tham gia tiệc rượu nào đó, trông hơi quen mắt.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Ở Hong Kong, quả thực Lâm Xuyên có chút danh tiếng. Thậm chí nếu có ý định lăng xê, có thể anh còn nổi tiếng hơn một số ngôi sao, dù sao thì chỉ riêng khoản nhan sắc đã đủ để tạo đề tài rồi.
“Nhưng vừa rồi em có nghe hiểu không, người ta nói anh có phúc đấy.” Lâm Xuyên cười nói. Anh cúi mắt nhìn cô, giọng nói mang ý cười: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Tư thế đó của anh như muốn hôn Đường Nguyệt Thư một cái, bèn bị cô đưa tay che miệng lại.
“Vào nhà rồi nói.”
Thang máy là nơi có camera.
Dù sao cũng xem như nửa người của công chúng, bản thân anh lại chẳng chú ý gì cả.
Lâm Xuyên cười kéo tay cô xuống, sau đó hôn lên mu bàn tay cô một cái.
“…”
Thang máy dừng lại ở tầng tương ứng. Hai người tay vẫn nắm chặt tay, bánh xe vali ma sát trên mặt đất phát ra tiếng động khẽ.
Đường Nguyệt Thư đến trước cửa trước một bước. Cô thử đặt ngón tay lên, cửa mở ra.
“Anh không xóa vân tay của em à?”
“Xóa làm gì, chẳng phải lại đưa em về đây rồi sao?”
Lâm Xuyên ôm hờ cô cùng đi vào từ phía sau. Vừa vào cửa, vali bị đặt sang bên cạnh một cách tùy ý, hai người đứng sau cửa liền hôn nhau.
Lúc bị đè vào cửa hôn, Đường Nguyệt Thư đột ngột nghĩ đến hình như cánh cửa sau lưng cũng là một diễn viên quen thuộc trong các nụ hôn của họ. Cách miêu tả này bật ra trong đầu cô, lập tức chọc trúng điểm cười của cô.
Lâm Xuyên dừng lại, cứ thế nhìn cô chằm chằm vài giây: “Nghĩ đến cái gì thế, buồn cười vậy sao?”
“Không có gì.” Đường Nguyệt Thư nín cười, ghé sát lại hôn lên môi anh.
Lâm Xuyên cúi đầu, dịu dàng đáp lại.
Một lúc lâu sau, Đường Nguyệt Thư la lên một tiếng. Cô bị Lâm Xuyên dùng một tay bế lên tủ giày. Chiều cao hai người tương đương, hôn nhau cũng thoải mái hơn.
Vừa vào cửa đã nấn ná sau cửa nửa tiếng đồng hồ. Sau đó Lâm Xuyên mở tủ giày, lấy đôi dép lê trước kia của Đường Nguyệt Thư ra cho cô.
“Em thay dép đi.”
Lâm Xuyên bật chế độ sưởi ấm của điều hòa.
Hong Kong cả năm cũng không có mấy ngày lạnh đến mức không chịu nổi, cơ bản không ai lắp đặt hệ thống sưởi sàn gì cả.
Năm nay cũng là hiếm thấy.
Một ngày trước khi trời trở lạnh, người nơi này vẫn có thể mặc áo ngắn tay đi dạo phố, lúc nóng lên thậm chí còn đến mức phải bật điều hòa.
Nhưng nhiệt độ ở đây và ở khu vực Quảng Đông – Quảng Tây đều tuân theo kiểu giảm giá “đủ 30 giảm 10” hoặc “đủ 20 giảm 10”.
Không khí lạnh đến như đi nghỉ mát vậy, dự báo thời tiết nói vài ngày nữa sẽ ấm lên.
Đường Nguyệt Thư ngồi trên sofa suy tư về cuộc đời. Điện thoại reo, là ba cô gọi đến, khả năng cao là khuyên cô trở về.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định không nghe máy.
Lão Đường là kiểu người gia trưởng điển hình. Hôm nay ông đến nhà chị gái ruột thăm họ hàng, Đường Nguyệt Thư nào biết bà cô này của cô lại nói những lời hay ho gì nữa. Để tránh bị mắng, tốt nhất là không nên nghe cuộc gọi này.
Lâm Xuyên ở bên cạnh nhìn điện thoại của cô. Tên người gọi hiển thị là “Lão Đường”, nghĩ một chút là có thể biết là ai.
Nhưng anh không nói gì.
Không lâu sau, điện thoại ngừng reo, Đường Nguyệt Thư nhận được tin nhắn của Đường Thước Diễn.
[Tết nhất thế này, em dám đi du lịch thật à?]
[Chị ơi. Bây giờ em là chị rồi, anh làm anh trai thật hèn mọn mà QAQ.]
[Cầu xin em lần sau có đi du lịch thì dẫn anh theo với, hôm nay anh đỡ đạn thay em muốn rớt nước mắt luôn rồi nè.]
[Không thì nói em đang ở đâu đi, anh bay qua bầu bạn với em nè.]
“…”
Từ miệng Đường Thước Diễn, Đường Nguyệt Thư biết được lúc ăn cơm hôm nay, vì cô không có mặt, bà cô đã ở đó nói bóng nói gió nhà họ Đường gia giáo không nghiêm. Có lẽ thấy Đường Nguyệt Thư không có ở đó, bà ta nói chuyện cũng mạnh miệng hơn một chút. Nói xấu sau lưng người khác mà, không kiêng dè gì cả.
Đường Thước Diễn chỉ nói đỡ cho cô vài câu. Dù sao cũng là cô ruột, anh ta cũng không thể nói chuyện quá đáng.
Từ nhỏ anh ta đã khéo léo, không thẳng tính giống cô em gái Đường Nguyệt Thư này, đến mỉa mai cũng thẳng thừng.
Kết quả nói vài câu, rõ ràng là bà cô đã sầm mặt lại. Ba của Đường Thước Diễn ra mặt giảng hòa, cách giảng hòa là mắng con trai mình, chuyển chủ đề một cách khá cứng nhắc.
Đường Thước Diễn: “…”
Đường Nguyệt Thư an ủi anh họ qua WeChat. Cô không hề né tránh Lâm Xuyên.
“Anh họ em muốn qua đây à?” Anh hỏi: “Anh sắp xếp cho anh ấy nhé?”
Với những ngành nghề và mối quan hệ mà sếp Lâm có, anh có thể sắp xếp rất ổn thỏa.
Đường Nguyệt Thư từ chối thay anh họ: “Không, anh ấy không muốn đến đâu.”
Lâm Xuyên: “…”
Sếp Đường chi mạnh tay nói sẽ mua cho Đường Thước Diễn chiếc xe mà anh ta thèm thuồng đăng trên vòng bạn bè trước đó. Cô dỗ dành người ta xong xuôi, anh ta cũng không còn ý định qua đây làm phiền cô nữa.
Đường Nguyệt Thư đối xử với người xung quanh không tệ. Đường Thước Diễn tuy có hơi gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng ít nhiều cũng có chút trách nhiệm. Bao nhiêu năm nay, quả thực anh ta đã gánh chịu không ít tổn thương thay cho em gái.
Cô đặt điện thoại xuống, lại quấn quýt với Lâm Xuyên một lúc.
Lâm Xuyên hỏi buổi tối cô có muốn xem phim gì không, trong phòng ngủ mới mua máy chiếu.
Xem phim cũng được.
“Em phải đi tắm trước đã.” Hôm nay xem như cũng vượt đường xa tới đây, cô không tắm thì không lên giường.
“Tắm bây giờ à?”
Vẻ mặt Đường Nguyệt Thư có chút nghiêm túc không nói ra được: “Lạnh quá, em dỗ bản thân thêm mười mấy phút nữa.”
“…”
Lâm Xuyên luôn cảm thấy bạn gái mình sở hữu một tâm hồn vô cùng thú vị, thỉnh thoảng cô lại có thể nói ra vài câu khá đáng yêu.
Đợi đến lúc cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mở vali tìm đồ ngủ, lúc này đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lâm Xuyên đang nghiên cứu máy chiếu trong phòng ngủ. Đường Nguyệt Thư liếc thấy bên cạnh còn có cả hộp đựng máy chiếu.
Cái “mới mua” này rốt cuộc là mới đến mức nào vậy.
Sau khi từ phòng tắm ra, cô liền nằm vào trong chăn trên giường. Thực ra trong phòng ngủ không lạnh lắm, điều hòa đã bật được một lúc lâu.
Lâm Xuyên chuẩn bị xong máy chiếu, bản thân cũng vào phòng tắm để tắm rửa.
Đường Nguyệt Thư tranh thủ khoảng thời gian này chọn phim. Lần gần nhất cô xem phim tử tế đã là rất lâu rồi.
Cuối cùng cô vẫn chọn một bộ phim do Hong Kong sản xuất, phiên bản tiếng Quảng Đông.
Chủ yếu là để lấy không khí, dù sao cũng có phụ đề.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lâm Xuyên ra ngoài phòng khách một lát, lúc vào lại thì bưng theo hai ly rượu vang đỏ, là loại rượu vang nóng đã đun qua. Anh cho thêm chút trái cây vào, cách uống cũng tương tự như loại thấy trên mạng.
Thời tiết này mà uống rượu lạnh thì cũng lạnh cóng.
Anh đưa cho Đường Nguyệt Thư một ly.
Một ngụm rượu vang nóng vào bụng, cảm giác cơ thể cũng trở nên ấm áp hơn.
Đèn phòng ngủ được điều chỉnh tối đi, phim bắt đầu chiếu.
Nhưng hình như Lâm Xuyên không có kiên nhẫn xem phim lắm. Lúc tình tiết không quá quan trọng, anh dò xét đưa tay khoác lên vai Đường Nguyệt Thư, tay vòng qua nhẹ nhàng v**t v* má cô.
Khi Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu nhìn anh, anh nhanh chóng cúi đầu hôn cô một cái.
Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút, sau đó đáp lại rất nhẹ nhàng. Vài giây sau thì cô lại lùi ra, sự chú ý tiếp tục đặt vào bộ phim.
Trong phim đang chiếu đến khoảnh khắc mấu chốt khi cảnh sát nằm vùng bị nghi ngờ.
Tâm trí Lâm Xuyên trước sau vẫn không đặt ở bộ phim, anh đưa tay nghịch tóc bạn gái.
Đường Nguyệt Thư thì lại xem nhập tâm, xem đến mê mẩn.
Thực ra ở Đại Lục thì phim Hong Kong cũng rất được yêu thích, chỉ là bình thường Đường Nguyệt Thư không có nhiều thời gian dành cho phương diện này. Thỉnh thoảng lại có người rủ cô đi rạp xem phim.
Thà rủ cô bàn chuyện hợp tác còn hơn.
Lâm Xuyên có không ít hành động nhỏ. Phim mới qua nửa chừng đã bắt đầu động tay động chân, nụ hôn của anh rơi xuống bên tai Đường Nguyệt Thư.
Cuối cùng bạn gái thở dài một tiếng: “Nếu anh đã nóng vội như vậy, vừa nãy sao còn đề nghị xem phim?”
Một bộ phim chưa đến hai tiếng đồng hồ, thế mà cũng không nhịn được.
Lâm Xuyên vùi mặt vào cổ cô cười khẽ: “Chẳng phải là không muốn để em thấy anh quá hấp tấp sao.”
Bây giờ ngược lại thành phản tác dụng.
Anh nghịch tay Đường Nguyệt Thư, khẽ nói: “Ngày mai anh xem lại cùng em từ đầu được không?”
Đường Nguyệt Thư vẫn khá muốn xem phim. Cô rất tò mò về diễn biến tình tiết, nhưng Lâm Xuyên tuy nói lời thương lượng, hành động lại không phải là thương lượng.
Nụ hôn sau cơn say nhẹ có sức hấp dẫn chết người, khiến người ta khó lòng kháng cự.
Bên tai vẫn vang lên tiếng phim, Lâm Xuyên không có tâm trí đi tắt máy chiếu, dù sao anh đang chuyên tâm.
Đường Nguyệt Thư luôn cảm thấy Lâm Xuyên ngày càng có nhiều chiêu trò hơn.
Ở phương diện lấy lòng cô.
Cơ thể con người ở mỗi giai đoạn sẽ có những cảm nhận khác nhau.
Mà Đường Nguyệt Thư cảm thấy hình như mình ngày càng hòa hợp với anh hơn, cơ thể dường như cũng đang tiến đến giai đoạn tiếp theo.
Cái cảm giác trầm luân đó ngày càng khiến người ta nghiện.
Tiếng nền của bộ phim không biết đã dừng lại từ lúc nào, nhưng không một ai trong hai người để ý.
Thực ra tính kỹ lại cũng mới mấy ngày không gặp. Dường như kể từ ngày tái hợp, họ đã chính thức bước vào giai đoạn yêu đương nồng cháy. Trước đây có thể mấy tháng không gặp mặt, bây giờ ngay cả mấy ngày cũng cảm thấy dài đằng đẵng.
Ôm ấp có thể gây nghiện, hôn môi có thể gây nghiện, ngay cả làm chuyện đó cũng có thể gây nghiện.
***
Khoảng một giờ sáng, Đường Nguyệt Thư đang cuộn mình trên chiếc ghế lười bên cạnh, vẻ mặt lười biếng. Giữa hai hàng lông mày của cô có thể nhìn ra chút cảm giác thỏa mãn.
Bộ đồ ngủ trên người chỉ cài đơn giản hai ba chiếc cúc, phần xương quai xanh và vùng da phía dưới lộ ra khỏi quần áo loáng thoáng có thể thấy vài vết đỏ.
Mái tóc dài xõa xuống che đi một phần phong cảnh.
Bên cạnh cô đặt chiếc chăn vốn nên ở trên giường.
Kế bên là Lâm Xuyên đang thay ga trải giường.
Đợi Lâm Xuyên thay xong, Đường Nguyệt Thư đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, vừa đi vừa vươn vai. Cô muốn đánh răng.
Vào trong không lâu, Lâm Xuyên cũng vào theo, đánh răng cùng cô.
Trong gương có thể thấy hai người, về chiều cao và ngoại hình đều khá xứng đôi. Lúc ánh mắt chạm nhau trong gương, cả hai còn không nhịn được cười.
Vẫn là Đường Nguyệt Thư huých nhẹ vào người phía sau một cái, nhổ bọt trong miệng ra: “Anh đừng chọc em cười nữa.”
Đôi mắt Lâm Xuyên cong lên.
Dù có nghiện đến đâu, cơ thể cũng không phải sắt đá. Sau khi tắt đèn nằm lên giường, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì tối hôm trước Lâm Xuyên đã làm gián đoạn tiến độ xem phim, thế nên ban ngày sau khi tỉnh dậy ăn uống xong, Lâm Xuyên ngoan ngoãn cùng bạn gái xem hết phần còn lại của bộ phim tối qua.
Xem xong phim lại cùng nhau ngủ một giấc trưa.
Một giấc ngủ trưa rất đơn thuần.
Đến tối, Lâm Xuyên nói sẽ đưa cô đến buổi tụ tập của bạn bè chơi.
Khoảng chập tối, Đường Nguyệt Thư nhìn vali hành lý của mình mà thở dài: “Sớm biết có kế hoạch này thì em đã mang theo vài bộ đồ đẹp rồi.”
Lâm Xuyên: “…”
Anh cũng nhìn thoáng qua chiếc vali đang mở của cô, rất thành thật hỏi: “Mấy bộ đồ này không đẹp sao?”
Đường Nguyệt Thư chỉ nói: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng không đủ trang trọng.”
Dù sao gặp bạn bè của bạn trai cũng phải sửa soạn kỹ càng một phen.
Suy bụng ta ra bụng người, cô không muốn có ngày giới thiệu Lâm Xuyên với bạn bè mà anh lại cứ mặc đại một bộ đồ rồi đến.
Lâm Xuyên nói: “Gần đây lạnh thế này, chắc bọn họ đều lôi hết áo phao với áo khoác giữ ấm ra mặc rồi, em mặc tùy ý cũng đủ nể mặt bọn họ rồi.”
Khuôn mặt đó của Đường Nguyệt Thư không trang điểm cũng đã đủ cuốn hút.
Bây giờ nói gì cũng vô ích, quần áo của Đường Nguyệt Thư bày ra rõ ràng trước mắt. Cô phối một bộ, sau đó ngồi trước bàn trang điểm. Lâm Xuyên lại khá hứng thú với việc trang điểm, nhưng anh không tiếp xúc nhiều nên không dám tùy tiện thử nghiệm trên mặt bạn gái.
Trang điểm tốn chút thời gian, cuối cùng lại tùy ý sủng ái một lọ nước hoa từ tủ nước hoa của Lâm Xuyên.
Nước hoa của anh quả là rất nhiều, từng chai được bày trên tủ như thờ tổ tiên vậy.
Trên tủ nước hoa vẫn còn chút chỗ trống, đoán chừng sau này sẽ tiếp tục có thêm những chai mới.
Nhưng sau khi Đường Nguyệt Thư chọn xong loại nước hoa muốn dùng, Lâm Xuyên cũng lấy chai đó ra dùng.
”?”
Lâm Xuyên nói: “Mùi hương chúng ta giống nhau, ngửi một cái là biết chúng ta là một cặp.”
“…”
Thà mặc đồ đôi còn hơn.
Kết quả là anh thật sự chọn một bộ đồ từ phòng thay đồ của mình có tông màu gần giống với bộ đồ trên người Đường Nguyệt Thư.
Buổi tối khó tránh khỏi việc uống rượu nên tài xế là người lái xe.
Thật ra đây không phải lần đầu Đường Nguyệt Thư đến những nơi náo nhiệt thế này, chỉ là lần đầu tiên đến với thân phận bạn gái của một người nào đó.
Cô được Lâm Xuyên nắm tay dẫn vào trong. Khoảnh khắc cửa phòng riêng được đẩy ra, sự náo nhiệt bên trong chợt dừng lại một giây, sau đó lại đồng loạt reo hò trở lại.
“Anh Xuyên đến rồi, hôm nay đi hai người nha, lần đầu thấy đó.”
“Anh Xuyên giới thiệu đi nào.”
“Đã nắm tay nhau rồi kìa, còn cần hỏi sao?”
“Anh Xuyên hẹn hò từ khi nào vậy?”
“…”
Trong số những người ở đây, có người từng gặp Đường Nguyệt Thư. Mạnh Tri Lâm, với tư cách là người biết chuyện, đã để dành một chỗ trống bên cạnh cho hai người.
Lâm Xuyên dẫn Đường Nguyệt Thư ngồi xuống, lúc này mới nói với bọn họ: “Bạn gái tôi, Đường Nguyệt Thư. ‘Nguyệt’ trong ‘mặt trăng’, ‘Thư’ trong ‘thoải mái’. Người Bắc Kinh.”
Vậy thì thảo nào bọn họ đều không biết.
“Chào mọi người.” Cách ăn mặc của Đường Nguyệt Thư khá là đánh lừa thị giác, trông giống một thiếu nữ văn nhã, hướng nội.
Câu tiếng Phổ Thông này vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều bắt đầu chuyển đổi hệ thống ngôn ngữ.
“Chị dâu trông có vẻ nhỏ tuổi hơn bọn em nhỉ?” Có người thăm dò hỏi một câu.
Tuổi tác của phụ nữ đôi khi đúng là không tiện nhắc đến, nhưng khuôn mặt này của Đường Nguyệt Thư nhìn thế nào cũng không giống người tầm ba mươi tuổi.
“Nhỏ hơn anh vài tuổi.” Lâm Xuyên nói.
Vậy tức là nhỏ tuổi hơn đa số những người có mặt ở đây.
Trước đây Lâm Xuyên đã từng yêu ai chưa thì không ai biết, nhưng đúng là ít khi thấy có bóng dáng phụ nữ xung quanh anh.
Đám F2 này ai nấy đều có tính tình hướng ngoại. Bình thường họ không dám chọc giận Lâm Xuyên, nhưng lúc này hóng chuyện vài câu chắc là vẫn được.
“Chị dâu quen anh Xuyên của bọn em thế nào vậy?”
“Không phải là lần trước anh Xuyên đi công tác Bắc Kinh đấy chứ?”
Người hóng chuyện hết lớp này đến lớp khác, cả nam lẫn nữ, ít nhiều đều có chút tò mò muốn biết Đường Nguyệt Thư dựa vào cái gì mà chiếm được trái tim Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình hơi giống con khỉ trong vườn thú. Trước mặt là từng người khách tham quan.
Mạnh Tri Lâm ở đằng kia tặc lưỡi: “Mấy người hỏi hai người họ thì có ích gì, chưa chắc họ đã nói cho mấy người đâu, tôi thì khác.”
“Ồ, cậu Mạnh biết nội tình sao?”
“Đương nhiên rồi.” Mạnh Tri Lâm không hề nể mặt bạn tốt: “Lần trước đi công tác ở Pháp, anh Xuyên của mấy người gặp được người ta, về rồi cứ nhung nhớ mãi không quên, sau đó lại bay sang Pháp theo đuổi đấy. Cũng phải hai ba năm rồi nhỉ.”
Hai ba năm?
Đây xem như tin tức bom tấn rồi.
Những khúc mắc xảy ra giữa Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên cũng không cần thiết phải kể chi tiết cho họ nghe. Mạnh Tri Lâm không phải người thiếu chừng mực như vậy. Anh ta biết cái gì nên nói, cái gì không.
Trong số những người bạn này của Lâm Xuyên cũng không phải tất cả đều có quan hệ đặc biệt thân thiết, nhưng đang cùng ở một cuộc vui thì không đến mức làm ai mất mặt.
Đường Nguyệt Thư là gương mặt mới. Người tò mò về cô tự nhiên sẽ nhiều, người muốn dò hỏi gia cảnh cũng có.
Đường Nguyệt Thư lại chẳng phải cô gái nhỏ chưa trải sự đời. Cô vẫn dư sức ứng biến để đối phó với kiểu dò hỏi này, hoàn toàn không cần Lâm Xuyên mở miệng.
Có người rót rượu cho cả hai người họ.
Đám người này định tiếp tục dò hỏi thêm chút tin tức, nhưng dù sao cũng phải nể mặt Lâm Xuyên, hỏi quá nhiều thì anh cũng sẽ không vui.
Có người đã nghe nói Lâm Xuyên yêu đương vào tối qua, nhưng một tấm ảnh anh ăn cơm với cô gái khác cũng chẳng nói lên được điều gì.
Kết quả tối nay tin tức này đã được xác thực.
Đang ngồi cùng nhau thế này, tay còn thỉnh thoảng đặt lên tay hoặc chân người ta nữa chứ.
Lâm Xuyên yêu đương kín đáo thế này, cũng chẳng ai ngờ được anh lại có thể yêu đương.
Tối nay anh dẫn người đến, tức là muốn đưa bạn gái vào mạng lưới xã giao của mình. Điều này không giống kiểu quan hệ bao nuôi của những người khác.
Không ai dám coi thường Đường Nguyệt Thư.
Dù không biết cô có gia thế gì không, nhưng rốt cuộc cũng không ai dám chắc sau này cô có trở thành bà Lâm hay không.
Chỉ cần Lâm Xuyên nguyện ý trở thành chỗ dựa cho cô là đủ rồi.
Nói ra có thể không hay, nhưng hôn nhân đôi khi đúng là có thể thay đổi vận mệnh.
Một buổi tối gặp mặt cũng không nhìn ra được gì nhiều, nhưng khí chất trên người Đường Nguyệt Thư nhìn thế nào cũng không giống được nuôi dưỡng trong một gia đình bình thường.
Nhưng có khoảng cách với nhà họ Lâm hay không thì không biết được.
Cả hai người đều không nhắc đến gia thế của nhà gái, chỉ nói là bạn gái, cũng không nói có ý định kết hôn hay không, đương nhiên người khác cũng không dám khơi mào chủ đề này.
“Anh Xuyên, anh với chị dâu có muốn chơi game không?”
“Chơi gì?”
“Bi-a, chơi có cược chút đỉnh.”
Phòng riêng này của họ rất lớn, chỉ tính bàn mạt chược và bàn bi-a đã có mỗi thứ một cái.
Còn có những bàn tròn khác để chơi các kiểu bài lá.
Lâm Xuyên quay đầu hỏi Đường Nguyệt Thư có muốn chơi một chút không.
“Thua tính cho anh.”
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn về phía bàn bi-a, cũng không nghe rõ bọn họ bàn bạc tiền cược là gì, chỉ ừ một tiếng: “Chơi một chút cũng được.”
Cô đứng dậy cởi áo khoác. Lúc nãy từ ngoài vào còn thấy lạnh, bây giờ lại không thấy nữa, ngược lại còn hơi nóng.
Vẻ đẹp của Đường Nguyệt Thư là không thể nghi ngờ. Con người vốn là sinh vật nông cạn, trước khi nhìn thấy vẻ đẹp bên trong hay năng lực của một người, thứ mắt nhìn thấy trực quan nhất chính là vẻ bề ngoài.
Người đề nghị chơi bi-a đầu tiên chính là đối thủ của Đường Nguyệt Thư. Anh ta hỏi cô: “Chị dâu biết luật bi-a 8 bóng không?”
Gọi là bi-a 8 bóng, tóm tắt là trên bàn có 16 quả bóng, ngoài bóng trắng và bóng đen số 8, 14 quả còn lại gồm 7 quả bóng màu và 7 quả bóng sọc thuộc về hai bên thi đấu, ai đánh hết bóng của mình vào lỗ trước và đánh bóng đen số 8 vào lỗ cuối cùng thì người đó thắng.
Đường Nguyệt Thư đã cầm cơ bi-a lên, cười nói: “Tôi biết luật.”
Lâu rồi không chơi, ít nhiều có chút lạ tay.
Người kia nói: “Vì chỉ chơi giải trí, chúng ta cũng không cần theo luật quá nghiêm ngặt. Anh Xuyên đưa chị đến chơi lần đầu, hay là để chị khai cuộc trước nhé?”
Lời này là đang giữ thể diện cho Lâm Xuyên. Lúc này trong lòng đối phương còn đang nghĩ lát nữa có nên nhường không, thắng thua không sao cả, khiến mọi người đều vui vẻ mới là quan trọng nhất.
“Được thôi.” Đường Nguyệt Thư không hề e dè.
Bóng trên bàn đã được xếp xong xuôi, một vòng người vây xung quanh, đều là người xem náo nhiệt. Lâm Xuyên đứng sau lưng Đường Nguyệt Thư cách đó không xa.
Cô cầm cơ đi vài bước, cuối cùng dừng lại rồi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào quả bóng trắng.
Một cú khai cuộc, mười mấy quả bóng trên bàn tản ra, cũng có mấy quả chạm vào băng. Đường Nguyệt Thư tiếp tục.
Chỉ cần xem cú khai cuộc là biết, thật ra cô biết chơi bi-a.
Đường Nguyệt Thư chọn bóng màu.
Cú đánh đầu tiên nhắm chuẩn, đánh ra, quả bóng màu số 5 thuận theo đường đi chạm bàn rồi bật lại, vào lỗ.
Xung quanh vang lên một tràng hoan hô.
“Cú đánh hay!”
Đường Nguyệt Thư tiếp tục, cú thứ hai, lại một quả bóng nữa vào lỗ.
Một lần là may mắn, lần thứ hai chưa chắc đã vậy. Đến lần thứ ba lại vào lỗ, đối thủ của cô đã không còn suy nghĩ đến chuyện có nên nhường hay không nữa rồi.
Có một quả bóng ở góc khá khó, Đường Nguyệt Thư cũng dừng lại một lát, suy tính đường đi.
Đối thủ của cô, cậu ấm đã bị khơi dậy máu ăn thua kia, tưởng rằng lần này mình có cơ hội ra tay rồi.
Kết quả Đường Nguyệt Thư nghiên cứu xong tiếp tục nhắm chuẩn, quả bóng đó sau khi bật lại hai lần vẫn vào lỗ.
Bên cạnh lại vang lên một tràng hoan hô, nhưng nhanh chóng có người hô suỵt.
Chỉ còn lại quả bóng đen số 8 cuối cùng.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy quả bóng này thực ra không khó lắm. Cô đi nửa vòng, lấy lơ xoa đầu cơ, sau đó lại cúi người lần nữa. Mắt cô nhìn quả bóng phía trước, tay hơi dùng sức.
Quả bóng đen số 8 thuận theo đường thẳng cứ thế vào lỗ.
Cả phòng hoan hô.
Cậu ấm đến cơ hội ra tay cũng không có thật sự bị tổn thương nặng nề: “Chị dâu, đừng nói chị là dân chuyên chơi cái này đấy nhé? Chị là vận động viên sao?”
Đường Nguyệt Thư cười cười, Lâm Xuyên trả lời thay cô: “Cô ấy không phải, lĩnh vực chuyên môn của cô ấy ở chỗ khác cơ.”
Mà không chỉ một chỗ.
Không phải vận động viên, càng khiến người ta tổn thương nặng nề hơn.
Đường Nguyệt Thư chỉ chơi một ván như vậy, lúc trả cơ về còn lẩm bẩm một câu “Lâu rồi không chơi”.
“…”
Với trình độ này, luyện tập tử tế để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chắc còn được.
Một ván bi-a trực tiếp khiến Đường Nguyệt Thư nổi bật trước mặt bao nhiêu người.
Đường Nguyệt Thư thắng tiền cược ván đầu tiên xong thì không chơi nữa. Sau đó là người khác chơi, đối thủ ván đầu của cô lại mở một ván khác với người khác, lần này tiến độ chơi của anh ta đã bình thường trở lại.
Anh một lượt tôi một lượt, có qua có lại như vậy mới bình thường chứ.
Giữa đám đông, Lâm Xuyên nắm tay bạn gái cười cười: “Chơi bi-a giỏi thật đấy, sếp Đường.”
Đường Nguyệt Thư quay đầu nhìn anh, ghé sát lại nói với anh: “Trước đây nếu không có tiền thì có lẽ em đã đi đánh chuyên nghiệp rồi.”
Việc có tiền khiến cô chủ nhà họ Đường có quá nhiều lựa chọn trong việc chọn nghề nghiệp. Cô quả thực có chút tài năng ở nhiều lĩnh vực, rất thông minh. Xuất thân đã định sẵn cô có thể tiếp xúc với nhiều lĩnh vực, cũng định sẵn phạm vi lựa chọn của cô rộng lớn, thậm chí có thể không chút gánh nặng tâm lý mà “lãng phí” một vài tài năng nhỏ.
Lâm Xuyên nghe xong thì cười càng thêm rạng rỡ.
Bạn gái của anh thật sự quá giỏi.
Cảm giác tự hào như nhìn con nhà mình ngày càng giỏi giang tự nhiên nảy sinh.
Sau đó Lâm Xuyên cũng cầm cơ lên sân chơi một ván. Kỹ thuật của anh cũng không tệ, nhưng không đến mức không cho đối thủ có cơ hội ra tay như Đường Nguyệt Thư. Phong độ thi đấu thường cũng phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nhưng Lâm Xuyên cũng thắng ván đó không mấy hồi hộp.
Mạnh Tri Lâm đúng lúc là đối thủ của anh trong ván đó, anh ta tặc lưỡi: “Hôm nay hai người đến đây để kiếm tiền đấy à?”
Mỗi người thắng một ván, không ít đâu.
Sau đó hai người chuyển sang một trò giải trí khác, Lâm Xuyên ngồi sau lưng Đường Nguyệt Thư dạy cô chơi mạt chược.
Xung quanh ba người còn lại cũng có không ít quân sư đứng sau lưng.
Còn có người cãi nhau với một trong số các quân sư.
Không ai có thể không cay cú trên bàn mạt chược.
Sau đó Lâm Xuyên cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn Đường Nguyệt Thư tự đánh. Anh đưa bạn gái mình đến, thắng tiền cược thì đương nhiên tính cho cô, thua thì tính cho anh.
Đường Nguyệt Thư làm gì cũng thông minh, sau khi thua hai ván trên bàn mạt chược thì máu ăn thua nổi lên. Nếu không phải thời gian không còn sớm, Lâm Xuyên kéo cô đứng dậy về nhà, biết đâu cô có thể ngồi lì trên bàn mạt chược thêm mấy tiếng nữa.
Chơi mạt chược là một hoạt động gây nghiện.
Nhưng cuối cùng tính lại, Đường Nguyệt Thư vẫn lãi một chút.
***
Đường Nguyệt Thư ở lại Hong Kong mấy ngày, trơ mắt nhìn thời tiết từ lạnh đến mức không muốn ra khỏi cửa trở nên dễ chịu. Ngày cô rời Hong Kong, nhiệt độ khoảng 20°C.
Lâm Xuyên đưa cô ra sân bay.
Kỳ nghỉ Tết xem như kết thúc ở đây, mọi người đều phải đi làm.
Làn sóng đi làm trở lại ồ ạt, giao thông trên đường mấy ngày nay đều không mấy thuận lợi.
Từ Hong Kong đến Bắc Kinh, cũng là hành trình bay hơn ba tiếng.
Sau khi về đến Bắc Kinh, Đường Nguyệt Thư dành thời gian đến nhà họ Đỗ một chuyến. Lễ nghi như Tết đến thăm nhà cậu mợ thì không thể bỏ được.
Còn bên lão Đường, cô chẳng có tâm tư nào đi hòa giải mối quan hệ.
Lòng người đã thiên vị rồi, cô có hòa giải thế nào cũng vô ích. Huống chi bao nhiêu năm nay Đường Nguyệt Thư chưa từng hình thành tính cách phải nhận thiệt thòi về mình.
Trọng tâm công việc của Lâm Xuyên vẫn ở Hong Kong. Ở Bắc Kinh tuy cũng có dự án hợp tác, nhưng rõ ràng không phải dự án nào cũng cần anh đích thân theo dõi.
Anh không cần thiết phải thường xuyên qua đây.
Sau khi trải qua hơn một tuần đầu bận rộn nhất khi bắt đầu đi làm lại sau Tết, Lâm Xuyên tranh thủ cuối tuần bay đến Bắc Kinh.
Nhưng lần này anh không ở chỗ Đường Nguyệt Thư.
Căn biệt thự mà Đường Nguyệt Thư rất hào phóng cấp cho Lâm Xuyên đã được đưa vào sử dụng. Cô đã thuê đủ các loại nhân viên bảo trì biệt thự, cũng bổ sung đầy đủ những thứ còn thiếu, chỉ cần Lâm Xuyên đến là có thể vào ở.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Xuyên cảm nhận sâu sắc cái cảm giác được bao nuôi thế này, nói thật là không tệ chút nào.
Cuối tuần vừa hay cũng là lễ Tình nhân.
Trong kế hoạch ban đầu của Đường Nguyệt Thư là cô sẽ qua đây với bạn trai.
Công việc thì làm không bao giờ hết, cô chưa đến mức mất trí mà cuối tuần còn quên ăn quên ngủ vì công việc.
Nhưng tối hôm trước đã xảy ra một sự cố nhỏ.
Căn biệt thự này của Đường Nguyệt Thư được mua lúc vừa mới xây xong không lâu. Đây là một khu biệt thự rất lớn, nhưng không phải kiểu liền kề.
Cô là chủ sở hữu khá sớm, mua sớm nên cũng sửa sang sớm.
Mua cũng là loại lớn nhất.
Lúc đó cô đến xem nhà cùng Đường Thước Diễn.
Mua xong sửa sang lại nhưng bản thân còn chưa kịp ở đã ra nước ngoài, hoàn toàn không liên lạc mấy với người ở Bắc Kinh, dù là người nhà mình.
Vì vậy, cô hoàn toàn không hề biết anh họ mình cũng mua một căn nhà trong khu biệt thự này.
Con người Đường Thước Diễn chỉ đối nhân xử thế khéo léo một chút, không có nghĩa là anh ta nghèo.
Nhà của Đường Thước Diễn mua muộn hơn Đường Nguyệt Thư, mua cũng đắt hơn một chút, nhưng không lớn bằng căn của cô nên tổng chi phí không tốn nhiều như vậy.
Sửa sang xong cũng đã nửa năm. Gần đây vào cuối tuần anh ta rủ không ít người đến biệt thự của mình chơi, định tổ chức một bữa tiệc và BBQ ngoài trời.
Trong sân lắp đặt một thứ giống như nhà bong bóng, trong suốt. Nướng BBQ bên trong không lạnh, chủ yếu là để tạo không khí, đông người chen chúc bên trong còn ấm áp nữa.
Người có tiền rồi thì thích bày ra mấy hoạt động nhỏ trong lúc rảnh rỗi.
Cậu Đường không thiếu tiền cũng không thiếu bạn bè, không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích rủ đám bạn bè ăn chơi của mình tụ tập chơi bời.
“Biệt thự này của cậu Đường trang trí đẹp thật đấy, nhà thiết kế nào làm vậy? Hôm nào giới thiệu cho tôi với, tôi cũng có căn nhà muốn sửa sang.”
Đường Thước Diễn nghe vậy thì cười khẩy một tiếng: “Thế này đã là đẹp rồi à? Em gái tôi cũng có một căn ở đây, căn của nó sửa sang mới gọi là chấn động.”
Ai cũng biết em gái trong lời Đường Thước Diễn là Đường Nguyệt Thư.
Thế là trong khoảnh khắc đó, chủ đề lại chuyển sang cô.
“Cậu Đường, hôm nay sao không rủ em gái cậu cùng qua đây chơi?” Người này đúng là không biết lựa lời mà nói.
Đường Thước Diễn khó chịu tặc lưỡi: “Cậu tưởng tôi không rủ à?”
Chẳng phải nghĩ là người ta cũng cần phải thư giãn một chút sao, đầu óc toàn công việc sớm muộn gì cũng làm hỏng não. Bởi vậy trước cuối tuần Đường Thước Diễn đã gọi điện cho Đường Nguyệt Thư, đưa ra lời mời nhiệt tình.
“Em gái yêu dấu, có muốn tham gia một bữa BBQ ngoài trời gay cấn và k*ch th*ch không? Anh đích thân nướng cho em ăn.”
Đường Nguyệt Thư từ chối không chút lưu tình. Nói cuối tuần mình có việc rồi.
Nể tình cô mới vừa tặng cho mình một chiếc xe hai hôm trước, Đường Thước Diễn không tính toán chuyện nhỏ này.
Bản giới hạn, không dễ mua như vậy đâu.
Người đến cũng gần đủ rồi.
Có người la lối trong nhóm chat nói mình không tìm được đường vào. Đường Thước Diễn ngăn những người khác lại: “Thôi đi, nói cứ như mấy người rành đường lắm ấy, đừng để lúc đi dẫn đường lại lạc theo luôn bây giờ. Tôi ra ngoài dẫn đường cho họ đây.”
Khu biệt thự bên này vẫn còn mới tinh.
Người vào ở không nhiều, nhưng nhà bán đi thì không ít, cũng không biết người mua là để đầu tư hay định vào ở.
Dù sao cũng là một khoản chi lớn.
Đường Thước Diễn tự lái xe ra ngoài tìm khách. Lúc lái xe ra ngoài không chú ý bên cạnh, lúc về đi ngang qua thì anh ta mới đột nhiên phát hiện ra một điều.
Giờ phút này hình như căn biệt thự lớn thuộc về em gái anh ta đang sáng đèn.
“?”