Đường Thước Diễn không ngờ người mình không mời được, lúc này lại ở trong căn biệt thự cách đó không xa.
Thậm chí anh ta còn không biết căn biệt thự này của Đường Nguyệt Thư đã có thể vào ở được rồi.
Đây là cuối tuần có việc mà cô nói?
Lúc này Đường Thước Diễn không nghĩ ra được là chuyện gì. Anh ta nhìn về phía đó từ xa, xác nhận lại là đèn đang sáng.
Đừng nói là trộm ở trong đó chứ?
Anh ta chỉ hướng cho mấy chiếc xe đi theo sau, bảo họ đi qua trước, xe của mình thì đổi hướng lái về phía căn biệt thự cách đó không xa.
Người trong những chiếc xe phía sau thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hét lớn hỏi: “Anh Diễn, anh đi đâu đấy?”
Đường Thước Diễn: “Đừng lo cho tôi, mấy người cứ đi theo con đường này, căn nhà nào đèn sáng nhất, náo nhiệt nhất là đúng rồi.”
Hôm nay đương nhiên cậu Đường đã lái chiếc xe mới yêu quý của mình ra ngoài. Đối với người đàn ông yêu xe mà nói, sự mới mẻ này ít nhất có thể duy trì được một khoảng thời gian.
Xe lái đến gần thì càng lúc càng nhìn rõ hơn, bên trong căn biệt thự này đúng là đang bật đèn, đèn ở khu vực cửa ra vào đặc biệt rõ ràng.
Đường Thước Diễn vốn định gọi điện thoại cho Đường Nguyệt Thư hỏi trước, nhưng nghĩ lại mình đã đến cửa rồi, gọi cuộc điện thoại này cũng thừa.
Thế là anh ta trực tiếp xuống xe, đứng trước cửa bấm chuông.
Chuông cửa này thực ra cũng khá thông minh, nếu bên trong có thể kết nối được thì có thể nói chuyện trực tiếp, lại còn có camera giám sát, bên trong có thể nhìn thấy ai đang đứng trước cửa.
Lúc bên trong sửa sang gần xong, thực ra Đường Thước Diễn đã vào tham quan rồi. Sau này lúc tự mua nhà, anh ta muốn sửa sang nên đã liên hệ với nhà thiết kế này, nhưng người ta không có lịch trống, không hẹn được. Lúc này Đường Thước Diễn mới đành phải liên hệ nhà thiết kế khác.
Sau khi chuông reo một lúc lâu mà không nghe thấy có phản hồi, Đường Thước Diễn không biết bên trong có nghe thấy tiếng chuông cửa này không, lại bấm thêm hai lần nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Đang định thôi thì gọi thẳng cho em gái vậy.
Đúng lúc này, cánh cửa lớn trước mặt có động tĩnh, mở ra ngay trước mắt anh ta. Đèn trong sân sáng lên, rất rực rỡ.
Đường Thước Diễn cứ thế trơ mắt nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình.
Đàn ông?
Có một khoảnh khắc, Đường Thước Diễn còn nghi ngờ có phải mình đã tìm nhầm nhà không, sao lại có một người đàn ông đi ra?
Nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy người đàn ông này trông có vẻ quen mắt.
Tuy bình thường Đường Thước Diễn chỉ ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng mới đi xa, nhưng chuyện sếp Lâm đến từ Hong Kong năm ngoái mang lại bao nhiêu cơ hội kinh doanh cho Bắc Kinh thì anh ta vẫn biết. Không ít người sau lưng thì thầm muốn lôi kéo người ta.
Chuyện làm ăn trong giới này, trước nay mọi người đều rất thính. Nhà họ Đường không phải không muốn chia miếng bánh này. Theo Đường Thước Diễn biết, em vợ của bác cả anh ta, chính là em trai của người vợ cưới sau này đã muốn đi làm quen với người ta, kết quả là không thành công.
Đường Thước Diễn có một chức vụ trong Đường thị, nhưng bản thân anh ta cũng mở một công ty nhỏ, làm trong ngành truyền thông mới, cũng kiếm được chút đỉnh.
Anh ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Xuyên, nhưng ở Bắc Kinh có vài địa điểm hoạt động như vậy, thế nào cũng có lúc từng chạm mặt.
Không tính là quen biết, nhưng Đường Thước Diễn biết Lâm Xuyên.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc CPU của anh ta lúc này hơi quá tải.
“Anh Lâm? Anh ở đây à?” Đường Thước Diễn thăm dò mở lời.
Lâm Xuyên cũng nhận ra người trước mặt, vẻ mặt anh vô cùng thản nhiên: “Anh Đường, ngưỡng mộ anh đã lâu, có chuyện gì không?”
Đường Thước Diễn cứ coi câu “Ngưỡng mộ anh đã lâu” trong lời Lâm Xuyên là lời khách sáo.
“Anh Lâm ở đây một mình sao? Dọn vào từ khi nào thế?”
Lâm Xuyên cũng thẳng thắn: “Đúng vậy, ở một mình, hôm qua mới chuyển đồ đạc vào hết.”
Đường Thước Diễn “à” một tiếng, không biết đang nghĩ gì, lại rất uyển chuyển hỏi: “Ngôi nhà này là anh Lâm mua à?”
Rõ ràng đêm khuya gió lớn, đầu óc cậu Đường không phản ứng kịp, anh ta đã hỏi một câu thừa thãi.
Đường Nguyệt Thư đâu có thiếu tiền, không thể bán đi ngôi nhà mà mình bỏ ra số tiền lớn mua về, lại còn sửa sang xong.
“Không phải.” Lâm Xuyên cười, giọng điệu cũng rất thẳng thắn: “Là nhà của người khác, tôi ở tạm thôi.”
Ở tạm à.
Đường Thước Diễn chợt tỉnh ngộ, sau đó nói một câu: “Tôi cũng mua một căn biệt thự ở gần đây, tối nay mời bạn bè đến chơi, anh Lâm có muốn tham gia cùng không?”
Thân phận của Lâm Xuyên và nguồn vốn mà anh đại diện bày ra ở đó, kết giao với anh có thể nói là hành vi theo tiềm thức của Đường Thước Diễn.
“Để lần sau đi, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi. Tối nay tôi còn chút việc.” Lâm Xuyên khéo léo từ chối, dùng từ ngữ khách sáo khác thường.
Đường Thước Diễn không ép buộc. Đợi đối phương đóng cửa lại xong, anh ta quay về xe liền gọi điện thoại cho Đường Nguyệt Thư.
Bên kia, lúc điện thoại reo, Đường Nguyệt Thư đang đứng trước cửa, mang giày chuẩn bị ra ngoài.
“Đường Nguyệt Thư, bây giờ em đang ở đâu thế? Vẫn ở căn nhà bên Vọng Kinh Các à?”
“Vâng, sao thế anh?” Đường Nguyệt Thư không hiểu.
Đường Thước Diễn nói câu tiếp theo: “Anh vừa đi ngang qua căn biệt thự của em ở Cẩm Du Sơn Trang, thấy bên trong đèn sáng nên qua xem thử. Em đoán xem anh thấy cái gì?”
Động tác mang giày của Đường Nguyệt Thư chậm lại, giọng nói cũng khựng lại: “Tối muộn thế này anh ở bên đó làm gì?”
“Anh cũng mua một căn biệt thự ở bên này mà. Anh đã nói với em là đến nhà mới của anh chơi rồi, em không muốn đến thì thôi đi, đến cả định vị anh gửi mà em cũng không thèm nhìn một cái luôn?”
Đường Nguyệt Thư: “?”
Nhắc đến chuyện này, cô mở điện thoại lật xem lịch sử trò chuyện với Đường Thước Diễn, bên dưới lời mời cô tối nay qua chơi quả thực có một cái định vị, định vị đó chính là Cẩm Du Sơn Trang.
“…”
Giọng của Đường Thước Diễn tiếp tục vang lên: “Căn biệt thự đó em còn chưa ở qua mà đã cho một người đàn ông vào ở rồi à?”
Rõ ràng từ câu nói này có thể nghe ra, anh ta đã gặp Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư đang suy nghĩ lời lẽ.
Đường Thước Diễn đã thốt ra câu tiếp theo: “Em ở Đỗ thị bàn chuyện hợp tác khó khăn đến thế sao? Đã đến mức phải nhường nhà cho đối tác ở rồi à?”
Lâm Xuyên quả thực có giá trị đáng để nịnh bợ.
Lời thật sắp thốt ra của Đường Nguyệt Thư đã đến cổ họng, lại bị câu nói của ông anh không đáng tin cậy này làm cho nghẹn lại: “…”
Trước đây cô cảm thấy Đường Thước Diễn khá thông minh.
Bây giờ anh ta giống như đồ ngốc vậy.
“Anh còn chuyện gì đứng đắn nữa không?” Đường Nguyệt Thư hỏi bằng giọng bình tĩnh.
Đường Thước Diễn làm gì có chuyện gì đứng đắn, anh ta bận quay về tiếp đãi khách khứa.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nguyệt Thư mới phát hiện Lâm Xuyên gửi tin nhắn cho mình. Anh nói là vừa nãy anh họ cô đến bấm chuông cửa, đoán chừng là phát hiện ra mối quan hệ của hai người rồi.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Không, anh ta không phát hiện ra.
Thực ra cũng không trách Đường Thước Diễn đặc biệt chậm chạp trong chuyện yêu đương của em gái. Anh ta thà coi người đàn ông xuất hiện trên địa bàn của cô là thủ đoạn để cô kết giao với đối tác hợp tác, chứ không cân nhắc đến chuyện Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư có gian tình, nguyên nhân lớn nhất chính là hình tượng bên ngoài hiện tại của Đường Nguyệt Thư là một người cuồng công việc.
Cô chỉ có khuôn mặt thu hút ong bướm, nhưng làm toàn chuyện đoạn tình tuyệt ái.
Lâm Xuyên là người Hong Kong, nhìn thế nào cũng không giống người có liên quan gì đến Đường Nguyệt Thư ngoài công việc.
Càng đừng nói đến việc nảy sinh quan hệ cá nhân gì đó và vào nhà người khác một cách thân mật.
Tối hôm đó có thể nói là Đường Nguyệt Thư đã đến Cẩm Du Sơn Trang một cách lén lút, ngay cả chiếc xe lái đi cũng là chiếc bình thường cô không mấy sủng ái.
Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Lâm Xuyên bèn dựa vào cửa nhìn bạn gái đỗ xe. Kỹ năng lái xe của Đường Nguyệt Thư cũng xem như ổn định, chỉ là lần đầu tiên Lâm Xuyên nhìn thấy chiếc xe đó là ở bãi đậu xe ngầm dưới chỗ ở của cô, lúc đó chiếc xe trông còn bám đầy bụi, rõ ràng rất lâu rồi không được lái.
Lúc xuống xe, Đường Nguyệt Thư không chỉ mặc một bộ đồ đen toàn tập mà còn đeo khẩu trang, kính râm và mũ.
Rõ ràng cửa lớn sân vườn bên ngoài đã đóng lại, bên ngoài cũng không nhìn vào được.
Lâm Xuyên cứ thế yên lặng nhìn, cho đến khi Đường Nguyệt Thư đi đến trước mặt anh, tháo kính râm ra để lộ đôi mắt.
Bên ngoài khá lạnh, nhưng Lâm Xuyên nhìn bạn gái thở dài: “Anh lại thành kẻ thứ ba thứ tư không được xuất hiện dưới ánh sáng rồi phải không?”
Giọng điệu này nghe như sắp tan nát cõi lòng.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô vội vàng qua ôm anh, miệng cười nói: “Cục cưng, sao anh lại không được xuất hiện dưới ánh sáng chứ? Anh lấp lánh phát sáng mà!”
“Chúng ta vào nhà đi.”
Bây giờ thật ra Đường Nguyệt Thư không cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Lâm Xuyên không thể công khai. Chỉ là chuyện yêu đương là chuyện riêng tư, ngày nào đó người khác phát hiện ra thì không sao, nhưng bây giờ cũng không cần thiết phải cố tình tuyên truyền.
“Vừa nãy anh họ em thật sự không phát hiện ra quan hệ của chúng ta à?” Lâm Xuyên hỏi.
Đối với mạch não của Đường Thước Diễn, anh nghĩ lại cũng cảm thấy không đúng lắm.
Đường Nguyệt Thư cũng không biết Đường Thước Diễn nghĩ thế nào.
Nhưng điều này cũng không quan trọng lắm.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ đến anh ấy nữa.” Đường Nguyệt Thư đẩy Lâm Xuyên vào trong, nói: “Chúng ta vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá.”
Lúc đẩy Lâm Xuyên vào trong, Đường Nguyệt Thư mới đột nhiên cảm thấy ánh sáng hơi tối.
“Anh ở nhà mà không bật đèn phòng khách à?”
“Bây giờ bật đây.”
Lâm Xuyên vừa nói vừa giơ tay bật đèn, khoảnh khắc đó phòng khách sáng bừng lên.
Tầm nhìn trước mắt Đường Nguyệt Thư cũng trở nên rõ ràng hơn. Cô bất ngờ sững lại một chút, toàn bộ phòng khách bao gồm cả cầu thang xoắn ốc đi lên đều được trang trí bằng những bó hoa.
Các loại hoa khác nhau được bó thành từng bó, được cố định theo những cách khác nhau trong phòng khách rộng lớn, phối hợp với nội thất trong phòng. Tất cả đều là những bó hoa theo phong cách tương đối cổ điển, mấy loại màu hoa kết hợp với nhau trông hài hòa tương xứng.
Một góc phòng khách gần tường dùng hoa hồng nhung đen bó thành một bó dày đặc, còn có không ít lá xanh điểm xuyết, tạo hình giống như một cây hoa mọc trong nhà.
Đi vào xem, đây quả thực là một phòng hoa, phòng hoa theo đúng nghĩa đen.
Diện tích căn nhà này của Đường Nguyệt Thư không nhỏ, nhiều loại hoa và gu thẩm mỹ cao cấp như vậy thì cũng phải đặt trước ở cửa hàng hoa lớn vài ngày, Lâm Xuyên đã chuẩn bị từ trước.
“Nguyệt Thư, chúc mừng lễ Tình nhân.”
Đường Nguyệt Thư nhìn quanh một vòng, giống như đang làm khách tham quan trong chính ngôi nhà của mình.
Ở một ý nghĩa nào đó, nơi này quả thực đã trở thành “nhà mới”.
Dường như bất cứ lúc nào cô cũng có thể phát hiện ra những cách bài trí khác nhau ở những góc khác nhau.
“Đẹp quá.” Câu cảm thán này xem như là thật lòng thật dạ.
Từ giọng điệu của cô có thể nghe ra sự yêu thích.
Nhưng Lâm Xuyên vẫn biết rõ mà còn cố hỏi, cười hỏi cô một câu: “Có thích không?”
“Thích.” Trước nay Đường Nguyệt Thư luôn là người rất biết cách mang lại giá trị cảm xúc sau khi nhận được quà.
Cô vui đến mức ôm Lâm Xuyên rồi gặm một cái lên mặt anh. Đúng là có cắn nhẹ một chút, giữa các cặp đôi yêu nhau có chút tật xấu nho nhỏ cũng rất bình thường.
Lâm Xuyên cũng vui vẻ bị cắn, anh vui.
“Nhưng đến lúc hoa cũng sẽ tàn, dọn dẹp vệ sinh không dễ đâu.” Cô lẩm bẩm một tiếng, có lẽ phải tăng lương cho dì giúp việc rồi.
Lâm Xuyên nhìn vào mắt cô nói: “Có thể tươi được mấy ngày, giữ em ở lại là đủ rồi.”
Cái điệu bộ này của anh đúng là khá giống dáng vẻ dùng tâm cơ giữ người tình bên gối, người không biết còn tưởng Đường Nguyệt Thư lại có người tình khác ở bên ngoài nữa.
“Em có muốn lên lầu xem thử không?” Lâm Xuyên hỏi.
Đương nhiên là muốn rồi.
Chỉ là một khi đã lên lầu, tối nay sẽ không xuống nữa.
Hoa tươi quấn quanh cầu thang, chiếc cầu thang này trông đẹp lộng lẫy vô cùng.
Trong phòng ngủ cũng có trang trí hoa tươi.
Đường Nguyệt Thư luôn cảm thấy việc trang trí phòng tân hôn chắc cũng chỉ đến thế này thôi.
Lâm Xuyên nắm tay Đường Nguyệt Thư đi xem phòng thay đồ trong phòng ngủ. Nơi này không biết từ lúc nào đã chứa đầy đồ đạc, đồ nam và đồ nữ mỗi thứ chiếm một khu vực. Trang phục thường ngày, đồ lót, đồ dùng cho kỳ kinh nguyệt và cả những bộ lễ phục có thể mặc khi tham gia sự kiện của cô, ở đây đều có đủ.
Thậm chí còn có cả một hàng giày mới.
Anh biết số đo cơ thể của Đường Nguyệt Thư, dù có thay đổi cũng sẽ không quá lớn.
Phần thịt mà Đường Nguyệt Thư gầy đi trước đây dạo này cũng đã được dưỡng lại một chút, bây giờ trông vừa vặn, có thêm chút thịt nữa thì càng tốt.
Nhưng vì để chụp ảnh đẹp, chắc hẳn cô sẽ quản lý vóc dáng.
Có thể thấy vì muốn bạn gái có thể ở lại đây thêm vài ngày, Lâm Xuyên cũng đã lao tâm khổ tứ hết sức.
“Anh mua khi nào thế?” Sự chú ý của Đường Nguyệt Thư nhanh chóng chuyển sang quần áo mới của mình.
“Mua dần gần đây thôi.” Lâm Xuyên nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng quần áo bên trong đúng là do chính tay anh chọn. Mặc dù phía thương hiệu sẽ trực tiếp giao hàng tận nhà để anh tùy ý lựa chọn, nhưng có dụng tâm chọn lựa hay không thực ra cũng có sự khác biệt.
Khi đàn ông có tâm muốn tạo bất ngờ, họ vô cùng kiên nhẫn.
Thời gian của anh cũng có thể đặc biệt dành riêng cho cô.
Thực ra việc trang trí hoa và những vật dụng hàng ngày này so với mấy bộ trang sức trong ngăn kéo, có lẽ chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Đường Nguyệt Thư xem xong thì im lặng một chút, trầm ngâm: “Có phải ngày lễ này tổ chức hơi quá trang trọng rồi không? So sánh ra thì quà em tặng anh có vẻ không tương xứng lắm.”
Món quà lễ Tình nhân cô chủ nhà họ Đường tặng Lâm Xuyên là một chiếc xe hơi.
Cô từng tặng xe cho mấy người rồi, nhưng chưa từng tặng cho Lâm Xuyên. Ý định ban đầu của cô là sau này có thể cùng lái xe đi du lịch tự túc.
So với các ngày lễ khác trong năm, thực ra ngày lễ Tình nhân không quá quan trọng. Ban đầu Đường Nguyệt Thư không nghĩ đến việc làm theo hướng trang trọng, nhưng một màn này của Lâm Xuyên hơi nằm ngoài dự đoán của cô.
“Chẳng có gì là tương xứng hay không cả.” Lâm Xuyên cười: “Vui vẻ là quan trọng nhất, tiêu tiền cho em anh cũng vui.”
Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn vào mắt anh, một lát sau đưa tay từ trong túi mình lấy ra thứ gì đó, định đeo vào tay phải của anh.
Lâm Xuyên cúi đầu nhìn, cổ tay phải của anh được đeo lên một sợi dây đỏ, phía trên có xỏ mấy hạt vàng, loại rất nhỏ, sợi dây đỏ cũng rất mảnh.
Ngay sau đó, Đường Nguyệt Thư lại lấy ra một sợi dây đỏ khác, bảo Lâm Xuyên đeo cho cô.
Sợi dây đỏ gần như giống hệt nhau.
“Loại dây đỏ này bình thường anh có muốn đeo không?” Đường Nguyệt Thư hỏi anh.
Tuy không phải tất cả, nhưng rõ ràng có không ít người đeo dây đỏ là vì đang yêu, là đồ đôi.
Đeo sợi dây đỏ này lên, sau này ở nơi công cộng, nếu hai người họ đứng cùng nhau sẽ có thể bị người khác chú ý và đoán ra mối quan hệ của họ.
Việc chung sống giữa các cặp đôi, thật ra không phải là chuyện không cần kỹ năng gì.
Lâm Xuyên đã đưa Đường Nguyệt Thư đến buổi tụ tập của bạn bè, đưa cô vào mạng lưới xã giao của mình. Phần lớn những người quen biết anh ở Hong Kong cũng biết bây giờ Lâm Xuyên không còn độc thân, bạn gái cũng không phải kiểu yêu đương qua loa.
Chỉ là không biết bậc bề trên của nhà họ Lâm có ý kiến gì về người bạn gái này của Lâm Xuyên hay không. Những gia tộc trước đây có chút nhòm ngó vị trí bà Lâm đã đi dò hỏi.
Chỉ là ý nghĩa của việc dò hỏi này không lớn. Bởi vì hiển nhiên trong chuyện chọn bạn đời, Lâm Xuyên đã không còn ở giai đoạn nghe theo ý kiến gia đình nữa rồi.
Anh không cần.
Hơn nữa mắt nhìn của anh cũng không tệ.
Trong buổi tụ tập mà Đường Nguyệt Thư xuất hiện cùng anh, cử chỉ hành động của cô không hề thua kém, chơi một ván bi-a, kỹ năng của cô cũng khiến người ta phải khâm phục.
Sự tồn tại của Đường Nguyệt Thư không còn là bí mật nữa, ít nhất là ở Hong Kong thì như vậy, nhà họ Lâm cũng rõ.
Bây giờ ý của Đường Nguyệt Thư khi tặng sợi dây đỏ đôi là cô cũng có thể công khai chuyện tình cảm với anh.
Bàn tay Lâm Xuyên rất đẹp, trên cổ tay đeo sợi dây đỏ lại có phong vị khác.
Hai bàn tay phải của họ đặt cạnh nhau, đúng là vừa nhìn đã biết là đồ đôi.
Thậm chí chiếc xe hơi mới nhận ban ngày còn không có sức nặng bằng hai sợi dây đỏ này.
Lâm Xuyên nhìn hai bàn tay của họ rồi cười: “Bây giờ sếp Đường không coi anh là người tình bí mật nữa rồi, anh sắp được thăng cấp rồi sao?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Ngược lại anh còn nhập vai khá sâu.
Chơi không biết chán với thân phận người tình bí mật này.
Không khí tối nay rất tốt.
Đặc biệt là lúc ở trong phòng tắm, đèn được điều chỉnh thành màu vàng ấm. Đường Nguyệt Thư bị đè lên bồn rửa mặt, trong gương có thể nhìn rõ bóng dáng và động tác của cả hai người.
Khi tay phải của cô đưa về phía trước chống lên bồn rửa mặt, tay phải của Lâm Xuyên cũng từ phía sau giơ ra, phủ lên mu bàn tay cô.
Trong gương, trên cổ tay hai người đều đeo sợi dây đỏ giống hệt nhau. Lâm Xuyên hôn lên tai cô, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái.
Tiếng thở d.ốc và tiếng nước tràn ngập phòng tắm, mờ ám mà điên cuồng.
Khi ánh mắt chạm đến cổ tay của mỗi người, dường như tình ý lại lan tỏa sâu đậm hơn.
Lúc Đường Nguyệt Thư không chống đỡ nổi nữa, Lâm Xuyên đưa tay ra sau đỡ lấy cô, còn cười.
“Sếp Đường, lúc nào rảnh chúng ta hẹn nhau cùng đi phòng gym được không, thể lực của em không ổn lắm.” Lúc thế này, anh lại bàn chuyện tập gym cùng cô.
Quan trọng nhất là anh chế giễu thể lực của cô.
Giữ một tư thế lâu thì sẽ mệt mà.
Nghe cô phàn nàn xong, Lâm Xuyên bèn giơ tay lấy bộ quần áo vừa thay, đặt lên bồn rửa mặt rồi trải phẳng ra.
Sau đó bảo cô xoay người lại, tay dùng sức bế người lên bồn rửa mặt rồi cúi mắt hôn cô.
Chưa kết thúc.
“Thế này thì không mệt nữa nhỉ?” Anh cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy d.ục vọ.ng.
Khuỷu tay Đường Nguyệt Thư khoác lên cổ anh, lòng bàn tay nâng lên v**t v* đầu Lâm Xuyên, thỉnh thoảng cũng bóp nhẹ gáy anh.
Thỉnh thoảng anh dùng sức mạnh, cô bất ngờ rên khẽ một tiếng, âm thanh lại bị anh nuốt trọn vào nụ hôn.
Anh cố ý.
Người đàn ông xấu xa.
Lúc xấu xa nhất là đột nhiên bế bổng cô lên, toàn bộ trọng lượng cơ thể cô chỉ có thể dựa vào anh. Cảm giác căng thẳng bất ngờ đó rất đáng sợ, cơ thể lơ lửng giữa không trung, anh tiếp tục việc của mình.
Trong phòng tắm cũng có mấy bó hoa, thỉnh thoảng Đường Nguyệt Thư sẽ nhìn bó hoa mà suy nghĩ mông lung.
Nhưng cô nhanh chóng lại buộc mình phải tập trung sự chú ý vào anh.
Lâm Xuyên cần sự chuyên tâm của cô.
Khoảnh khắc anh đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu xa đó thực ra rất gợi cảm, sự thân mật tuyệt đối trong nụ hôn quấn quýt khiến người ta nghiện.
Một buổi tối rất điên cuồng.
Sự nghỉ ngơi sau cơn điên cuồng cũng rất dễ chịu.
***
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự khác trong khu này.
Cậu Đường mở tiệc ở đây có động tĩnh không hề nhỏ. Nếu không phải hàng xóm ít, lại ở cách xa nhau thì tối nay anh ta thế nào cũng bị khiếu nại là làm phiền hàng xóm.
Cả một buổi tối, nướng BBQ, uống rượu, ca hát, nhảy múa và chơi đủ các loại game nhỏ, náo nhiệt tưng bừng.
Một đám thanh niên tụ tập chơi cùng nhau, thế nào cũng có cách tìm niềm vui.
Đường Thước Diễn tự nhiên là trung tâm của sự chú ý. Anh ta có quan hệ không tệ, đôi khi thậm chí không cần gọi điện thoại, chỉ cần gửi một tin nhắn trong nhóm là có thể gọi được không ít người đến.
Đương nhiên, mặc dù trong số những người này chưa chắc đã có mấy người thật sự muốn kết thân với anh ta, nhưng không quan trọng.
Anh ta cũng chỉ thích cái cảm giác náo nhiệt cuồng hoan đó mà thôi.
Một buổi tối không biết đã tiêu hao bao nhiêu thức ăn và rượu.
Thậm chí còn mời cả một ban nhạc biểu diễn để tạo không khí.
Những người đến đây có người là bạn của anh ta, có người chỉ là bạn của bạn, hoặc chỉ là một người hơi quen biết.
Không quan trọng lắm, tất cả bạn bè đều từ xa lạ đến quen thuộc.
Về phương diện kết bạn, cậu Đường không phân biệt giai cấp lắm. Từ nhỏ anh ta đã có nhân duyên tốt, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, bạn học của anh ta không thể đều ở trong cùng một giới.
Thời đại học, Đường Thước Diễn còn từng làm lớp trưởng một năm, ủy viên sinh hoạt một năm. Anh ta quản lý rất nhiều việc, thậm chí còn bao gồm cả một số việc liên quan đến đơn xin trợ cấp khó khăn cho sinh viên nghèo. Trên đời không thiếu người nghèo.
Anh ta có một bạn học nữ, trước đây từng nộp đơn xin xác nhận hoàn cảnh khó khăn, bây giờ đang học tiến sĩ ở Mỹ, là một trong số ít những người dựa vào học vấn để thay đổi vận mệnh mà Đường Thước Diễn từng thấy.
Thời trung học phổ thông có một bạn học nam được trường tuyển vào bằng học bổng cao ngất ngưởng, bây giờ là nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực máy tính.
Muốn dựa vào bản thân để thay đổi vận mệnh rất khó, nhưng cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
Cho dù có cô gái chủ động tiếp cận anh ta, nói với anh ta không cần dùng bao cũng được.
Đường Thước Diễn chỉ khéo léo từ chối lời mời trải qua một đêm xuân.
Đợi đến khi mọi người trong biệt thự đã về hết, bãi chiến trường không ai dọn dẹp. Đêm hôm khuya khoắt, các dì giúp việc cũng không làm việc.
Cậu Đường uống say khướt. Anh ta còn cảm thấy cô gái vừa nãy suy nghĩ quá ngây thơ, say đến mức như anh ta thế này, đi hai bước còn khó khăn, nói không chừng hoàn toàn không cứng lên nổi.
Hơn nữa anh ta cũng không phải là không kén ăn.
Con người Đường Thước Diễn này có hơi tệ thật, nhưng cũng đâu phải cứ là phụ nữ thì anh ta đều chấp nhận chứ?
Nằm trên sofa bật đèn một lúc, Đường Thước Diễn không ngủ được, nhưng ý thức đúng là mơ hồ, đầu óc quay cuồng.
Não của anh ta cũng thật kỳ diệu, vào lúc thế này mà vẫn có thể suy nghĩ, nghĩ rất nhiều, không đâu vào đâu.
Sau một buổi tối náo nhiệt, bây giờ yên tĩnh, xung quanh lại không có ai, đầu anh ta gối lên tay vịn sofa, cả người nằm vật ra không chút hình tượng.
Anh ta đột nhiên nhớ ra một vài điểm nghi vấn khó nói rõ.
Người đàn ông tối nay bước ra từ căn biệt thự kia của Đường Nguyệt Thư, thân phận của anh là gì không quan trọng, quan trọng là đó là biệt thự của Đường Nguyệt Thư.
Cô em gái đó của anh ta, với địa vị xã hội và mối quan hệ hiện tại của cô thì muốn giúp đối tác tìm một căn nhà tốt không khó.
Cô không phải là người có thể hào phóng đến mức chia sẻ đồ vật yêu thích của mình!
Càng nghĩ càng thấy có điểm đáng ngờ.
Tối nay chỉ là đầu óc của Đường Thước Diễn hơi chậm chạp một chút, chứ bản thân anh ta cũng là người thông minh.
Bây giờ là hơn hai giờ sáng, sắp ba giờ rồi.
Nhưng càng nghĩ đến chuyện này, Đường Thước Diễn lại tỉnh rượu hơn phân nửa một cách kỳ diệu.
Tối nay không làm rõ chuyện này thì anh ta không ngủ được.
Bình thường Đường Thước Diễn đã không có bao nhiêu đạo đức, đặc biệt là trong tình trạng say rượu. Vì vậy vào thời điểm này, anh ta gọi một cuộc điện thoại cho cô em gái yêu dấu.
Hoàn toàn không lo lắng sẽ làm phiền đến giấc mơ đẹp của người khác.
Chuông điện thoại reo khoảng mười mấy giây thì được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông, mang theo sự khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ: “Alo?”
Đường Thước Diễn: “…”
Bên kia, lúc điện thoại rung lên, Lâm Xuyên tỉnh giấc. Anh đưa tay mò mẫm trên tủ đầu giường theo phản xạ, vừa tìm được chiếc điện thoại đang sáng màn hình, không nhìn kỹ mà đã bắt máy.
Một lúc lâu không nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng nói, Lâm Xuyên nheo mắt nhìn tên người gọi, lúc này mới nhận ra mình đã nghe nhầm điện thoại của bạn gái.
Hơn nữa bây giờ đã gần ba giờ sáng, ba giờ sáng đó.
Anh liếc nhìn Đường Nguyệt Thư, cô không tỉnh. Lâm Xuyên đứng dậy cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa cách âm.
“Anh Đường, Nguyệt Thư ngủ rồi, anh tìm cô ấy muộn thế này có việc gì không?”
“…”
Sự im lặng của Đường Thước Diễn vang vọng đến chói tai.