Mãi đến hôm sau Đường Nguyệt Thư tỉnh dậy mới biết anh họ mình điên đến mức gần ba giờ sáng gọi điện thoại tới, cũng chẳng nói gì. Lúc Lâm Xuyên mở miệng hỏi có việc gì không thì anh ta nói một câu không có việc gì rồi cúp máy.
“…”
“Chắc là anh họ em đã đoán ra quan hệ của chúng ta rồi.” Hai người vẫn còn nằm trên giường, Lâm Xuyên lật người ôm lấy Đường Nguyệt Thư cười.
Cái này còn cần đoán sao.
Chỉ cần đầu óc Đường Thước Diễn không bị chập mạch, tối qua lúc thấy Lâm Xuyên xuất hiện trên địa bàn của Đường Nguyệt Thư thì lẽ ra đã phải phản ứng lại rồi.
Nhưng bây giờ cũng không chênh lệch bao lâu.
Cuối tuần hai người đều không dậy sớm như vậy.
Đường Nguyệt Thư cầm điện thoại của mình lên, trên đó cũng không có tin nhắn Đường Thước Diễn gửi tới, cũng không biết anh ta phát bệnh thần kinh gì vào lúc nửa đêm.
Nhưng khoảng lúc hai người thức dậy chuẩn bị dùng bữa thì chuông cửa bên ngoài vang lên.
Trước cửa chỉ có một người đang đứng, là Đường Thước Diễn vừa mới tỉnh rượu chưa bao lâu.
Nhưng hôm nay cậu Đường cũng đặc biệt sửa soạn xong xuôi mới qua đây. Tuy đều cùng một khu biệt thự, nhưng quãng đường không gần nên anh ta lái xe của mình qua.
Sân vườn quá lớn, thậm chí Đường Nguyệt Thư còn lười chạy ra đầu sân, trực tiếp nhấn công tắc tự động mở cửa cho anh ta.
Sau khi đỗ xe xong, Đường Thước Diễn phát hiện bên cạnh còn có hai ba chiếc xe khác đang đỗ. Đương nhiên, mấy chiếc đó đều không nổi bật bằng chiếc xe màu đỏ của anh ta.
Căn biệt thự này gần như là căn có diện tích lớn nhất khu này, chỉ riêng khoảng đất trống chưa được chăm sóc nhiều này đã đủ khiến người ta thèm thuồng rồi.
Đường Thước Diễn đứng trước cửa biệt thự mà không đợi được người ra đón, nhưng cửa mở sẵn nên anh ta tự đi vào.
Vừa vào cửa, anh ta cảm thấy mắt mình sắp mù luôn rồi.
Cả một căn nhà toàn hoa tươi.
Hai ngày nay thời tiết tốt, ánh sáng cũng đủ nên có một khoảnh khắc Đường Thước Diễn còn tưởng mình đi nhầm nhà.
Ngôi nhà này trông khác hẳn so với ấn tượng của anh ta.
Đi vào trong theo trí nhớ, sau đó ở bên cạnh bàn ăn nhìn thấy hai người vừa mới bắt đầu ăn cơm chưa bao lâu.
Hai người mặc áo len cùng kiểu khác màu đen trắng.
“…”
Đường Thước Diễn cảm thấy mình đến đây xác nhận thêm cái gì cũng là thừa thãi.
Đường Nguyệt Thư nói với anh họ một câu: “Anh dậy đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ăn cùng luôn nhé?”
“…”
Lâm Xuyên đã rất biết ý đứng dậy, nói với Đường Thước Diễn: “Anh Đường ngồi đi, tôi lấy bát đũa cho anh.”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Lâm Xuyên đi ra chỗ khác, Đường Thước Diễn quả thực sắp hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.
“Đường Nguyệt Thư, hai đứa làm thế nào mà đến với nhau thế?”
“Còn cả căn nhà này nữa, rốt cuộc hai đứa đang đón lễ Tình nhân hay là anh ta cầu hôn luôn rồi?”
“Không phải chứ, hai đứa quen nhau mới bao lâu, bây giờ tiến độ đến đâu rồi? Sống chung?”
Đàn ông là sinh vật rất biết tiêu chuẩn kép. Bản thân Đường Thước Diễn chính là một người tiêu chuẩn kép điển hình. Người khác anh ta không quản được, nhưng chuyện của Đường Nguyệt Thư, dù sao anh ta cũng phải quan tâm một chút.
Lâm Xuyên là người thế nào. Người ta tuổi còn trẻ đã gánh vác cả gia tộc, tâm cơ của anh chắc chắn rất sâu. Đường Thước Diễn không hiểu Lâm Xuyên, nhưng đa phần loại đàn ông này đều không phải người tốt.
Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp nói gì, Lâm Xuyên đã lấy bát đũa sạch ra.
“Làm phiền anh Lâm rồi.” Đường Thước Diễn lập tức thay đổi bộ mặt.
Lâm Xuyên cười một tiếng: “Gọi tên tôi là được rồi, không cần khách sáo.”
Đường Thước Diễn bắt chước theo nói một câu: “Vậy anh cũng gọi tên tôi là được.”
Xét về tuổi tác, tuy là anh họ Đường Nguyệt Thư nhưng Đường Thước Diễn nhỏ tuổi hơn Lâm Xuyên một chút.
Con người Đường Thước Diễn này, khi ra ngoài thì đa phần anh ta sẽ không đắc tội với ai, ngồi xuống cũng ăn cơm thật, nhưng anh ta hóng chuyện cũng là hóng chuyện thật.
“Nguyệt Thư à, hai người quen nhau từ lúc nào thế?”
Lời thì hỏi Đường Nguyệt Thư, ánh mắt lại nhìn Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên liếc nhìn Đường Nguyệt Thư rồi mở miệng: “Chúng tôi quen nhau ở Paris, khoảng ba năm rồi.”
Paris?
Ở đây còn liên quan đến Paris nữa à?
“Chờ chút, đừng nói là hai người yêu nhau từ hồi ở Paris đấy chứ?” Đường Thước Diễn hơi khó tin.
Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng mở miệng: “Liên quan gì đến anh, quản nhiều thế.”
Dù là anh trai, Đường Thước Diễn cũng không thể ở đây tra hỏi như tra hộ khẩu được, nhưng ăn xong một bữa cơm thì anh ta cũng hiểu được tình hình kha khá.
Chắc là hai người này đã thành đôi khoảng ba năm trước, ngay sau khi Đường Nguyệt Thư đi Paris không lâu. Ở giữa có xảy ra chuyện gì không thì không biết, nhưng bây giờ Đường Thước Diễn chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay phải của cả hai người rồi.
“…”
Người bây giờ yêu đương đều không chín chắn trưởng thành như vậy sao?
Đường Thước Diễn mơ hồ nhớ mấy thứ như vòng tay dây đỏ đôi này là đồ anh ta chơi hồi cấp ba.
Sau bữa cơm, Đường Thước Diễn và Đường Nguyệt Thư ngồi trên sofa phòng khách, Lâm Xuyên dọn dẹp bàn ăn của họ.
“Dì giúp việc nhà em đâu rồi?”
Đường Nguyệt Thư: “Hai ngày nay dì ấy nghỉ phép.”
Lâm Xuyên là kiểu người rất coi trọng thế giới của hai người.
Chỉ là câu nói này thốt ra xong, Đường Thước Diễn còn sững lại một chút: “Vậy bàn đồ ăn vừa nãy là ai nấu? Hai đứa gọi đồ ăn ngoài xong còn đặc biệt lấy đĩa của mình ra đổ vào à?”
Đường Nguyệt Thư: “… Anh ấy nấu.”
Đường Thước Diễn: “?”
Một lúc lâu sau, anh ta mới bỏ chân đang vắt chéo xuống, thật lòng thành ý nói với Đường Nguyệt Thư một câu: “Xem ra, em đúng là có mắt nhìn hơn ba em nhiều.”
“Vừa nãy anh còn định hỏi thuê đầu bếp ở đâu cơ.” Đường Thước Diễn cảm thấy hơi tiếc nuối, đầu bếp này không thuê nổi rồi.
Loại đàn ông vừa có tiền vừa có nhan sắc lại còn làm việc nhà này thế mà thật sự tồn tại trên đời.
Đa số người quanh họ thật ra không cần lấy việc có làm việc nhà hay không làm tiêu chí chọn bạn đời, vì những công việc tay chân có thể giải quyết bằng tiền thì không đáng bận tâm. Nhưng đây lại là điểm cộng, một đối tượng biết nhìn việc mà làm có thể tránh được rất nhiều tranh cãi.
Ăn no uống đủ, Đường Thước Diễn lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh trong nhà để check-in.
Cả một căn nhà toàn hoa tươi nhìn thế nào cũng có vốn liếng khiến người ta kinh ngạc.
“Mà nói chứ hai đứa đang yêu đương bí mật à?” Đường Thước Diễn hỏi đến chuyện này.
Anh ta cảm thấy quan hệ giữa mình và Đường Nguyệt Thư chắc là chưa xa cách đến mức độ này, nhưng sự thật là cô yêu đương đã hai ba năm rồi, anh ta làm anh trai mà chẳng biết gì cả.
Đường Nguyệt Thư cũng không nhắc với người khác chuyện họ chia tay năm ngoái, có những chuyện bản thân họ từng trải qua, tự mình biết là được rồi.
Huống chi tuy Đường Thước Diễn là anh họ, nhưng họ không thân đến mức chuyện gì cũng có thể nói.
“Cũng không hẳn, chỉ là thuận theo tự nhiên thôi.” Đường Nguyệt Thư nói.
Nhưng thực ra không cần thiết phải khoe khoang.
Đường Nguyệt Thư không cho rằng yêu đương một lần là phải tuyên bố cho cả thế giới biết.
“Nhưng có một chuyện anh phải báo trước cho em.” Đường Thước Diễn liếc nhìn về phía phòng bếp, sau đó tiếp tục nói: “Bên nhà họ Tề thật sự muốn em làm con dâu đấy, gần đây còn tìm đến tận nơi hợp tác rồi. Bậc bề trên bên đó thường xuyên hẹn ba em ra ngoài ăn cơm, gần đây ba em có bảo em về nhà không?”
Đường Nguyệt Thư suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra tại sao gần đây lão Đường cứ hay bảo cô về ăn cơm cùng rồi.
“Anh vốn còn đang nghĩ người như Tề Ứng Hoài tốt hơn Từ Gia Dịch nhiều lắm. Nếu anh ta có thể nắm quyền ở Tề thị thì cũng xứng đôi với em. Nhưng nghe nói trước đây hai đứa từng cãi nhau.” Nói đến đây, Đường Thước Diễn đổi giọng: “Rốt cuộc là cãi nhau chuyện gì thế, nói anh nghe thử xem?”
Anh ta chỉ tò mò, rốt cuộc có chuyện gì mà mấy năm trời vẫn không thể hóa giải mâu thuẫn thành hòa bình được.
“…”
Đường Nguyệt Thư: “Không liên quan đến sự việc, là em không muốn giao du với người có tính cách như anh ta.”
Thời cấp ba, giữa các cô gái trẻ cũng thịnh hành đọc tiểu thuyết, thể loại tổng giám đốc bá đạo lúc đó rất nổi. Đường Nguyệt Thư từng đọc qua một chút, biết có một tình tiết rất kinh điển. Mối tình đầu khó quên của tổng giám đốc bá đạo bị bệnh cần thay thận hay là truyền máu gì đó, anh ta nói một câu là bắt nữ chính hiến tặng, có vẻ đúng lý hợp tình lại còn coi thường người khác.
Đồ điên.
Vừa khéo Tề Ứng Hoài va phải đúng lúc cô nổi nóng, bản thân gây chuyện còn có thể đổ lỗi cho người khác.
Khá giống với hình tượng của những nhân vật phi lý trong tiểu thuyết.
Đường Thước Diễn không biết mâu thuẫn của họ sâu đến mức nào, nhưng xem ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là không muốn giao du với một người thôi.
Dù sao giữa anh ta và Đường Nguyệt Thư cũng chênh lệch chút tuổi tác, tuy là cùng thế hệ nhưng có những chuyện không đến mức biết rõ tường tận.
Ban ngày Đường Thước Diễn đến đây một chuyến, hóng chuyện được kha khá, lại còn ăn được một bữa cơm do bạn trai của em họ đích thân nấu nên rất hài lòng.
Hai người họ thật sự thành đôi thì cũng được.
Lúc đi anh ta còn trao đổi phương thức liên lạc với Lâm Xuyên, Lâm Xuyên còn nói một câu: “Sau này có việc gì cứ tìm tôi, không cần khách sáo.”
Lời này rất thú vị. Sau đó nghĩ lại, Đường Thước Diễn cũng hiểu ra tại sao bác cả anh ta muốn kết giao với vị tổng giám đốc trẻ tuổi đến từ Hong Kong này mà lại không được.
Ông đã hoàn toàn tìm nhầm người rồi.
Sau khi người đi, Lâm Xuyên ngồi xuống sofa, ôm bạn gái một cái.
“Vừa rồi em với anh họ nói chuyện gì thế, có vẻ bí mật nhỉ?”
Đường Nguyệt Thư vươn vai, tiện thể xoay cổ hai cái, giãn gân cốt.
“Không có gì, chắc mấy hôm nữa em về nhà cãi nhau với ba một trận thôi.”
Cũng không phải cô muốn chọc tức lão Đường, chỉ là thấy dạo này dường như ông lại có chút suy tính khác.
Lâm Xuyên cười khẽ, chuyển sang chuyện khác: “Công ty của ba em trước đây có người liên lạc với anh, thông qua người khác giới thiệu. Nhưng người liên lạc với anh hình như là em trai của vợ ông ấy.”
Nhắc đến chuyện này, Đường Nguyệt Thư lập tức ngồi bật dậy, quỳ một gối trên sofa, đưa tay lên cổ Lâm Xuyên nhưng không dùng sức.
“Lâm Xuyên, em cảnh cáo anh, anh muốn hợp tác với ai em mặc kệ, trong Đường thị ai cũng được, nhưng ông ta thì không. Ông ta suốt ngày xúi giục thằng em trai kia của em ở nhà bắt nạt em.”
“Anh có tiền không biết tiêu vào đâu thì chuyển thẳng vào thẻ em là được rồi, không được để ông ta kiếm.”
Nếu nói nhà họ Chu ai là người có dã tâm nhất thì phải kể đến người em vợ kia của lão Đường.
Có lẽ vì đoán được tâm tư của lão Đường, biết được suy nghĩ trong lòng ông, lại cho rằng tương lai của Đường thị sẽ thuộc về cháu mình nên ông ta rất vênh váo ở công ty. Lão Đường cũng cho nhà vợ đủ mặt mũi.
Nhưng bọn họ lại muốn Đường Nguyệt Thư ít về nhà hơn, hoặc tốt nhất là cứ lấy chồng sinh con, nhận một ít cổ phần từ tay lão Đường, sau này chỉ việc hưởng cổ tức là được.
Trước kia Đường Duẫn Tường ở nhà làm những trò đó rốt cuộc là do người lớn nào dạy, cô không quan tâm. Dù sao thì cô gây chuyện với người lớn, người lớn sẽ mắng trẻ con, dù chỉ làm màu thôi cũng được, nghe nhiều cũng thấy khá vui tai.
Nhưng Lâm Xuyên thì phải hoàn toàn đứng về phía cô.
Lâm Xuyên bị cô giữ cổ, sắc mặt không hề thay đổi.
“Anh từ chối rồi.”
Người đàn ông biết điều tuyệt đối sẽ không tự rước lấy phiền phức kiểu này.
Đương nhiên trên thương trường thì lợi ích là trên hết, tình riêng và thù riêng đều phải gác sang một bên.
Nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc cân nhắc chuyện này. Lợi ích chưa đủ lớn, còn chưa cao bằng cái giá phải trả nếu làm bạn gái phật lòng một lần.
Đường Nguyệt Thư rất khó dỗ.
“Vậy coi như anh biết điều.” Lâm Xuyên nhận được một nụ hôn lên má.
Lâm Xuyên ở lại Bắc Kinh vài ngày rồi về Hong Kong làm việc. Anh về Hong Kong, Đường Nguyệt Thư cũng quay về chỗ ở của mình, nơi đó đi làm gần hơn.
Gần đây xưởng thiết kế mà trước đây cô mua lại ở Bắc Kinh đã sửa sang xong, sắp đi vào hoạt động. Trở về địa bàn của mình, cô chủ nhà họ Đường có thêm không ít lựa chọn, cô đã mua thẳng cả một tòa nhà để làm xưởng thiết kế.
Cũng có không ít nghệ sĩ trong nước liên hệ với xưởng thiết kế của họ để đặt may lễ phục.
Danh tiếng đã có, xưởng thiết kế không sợ không có khách.
Đường Nguyệt Thư đi làm được hai ngày, sau đó chọn một hôm về nhà lấy đồ. Trước đây cô có sưu tầm một ít đồ để ở nhà, định bụng lựa vài món mang về chỗ ở hiện tại để dùng hàng ngày.
Cô về nhà sau khi tan làm, lúc về đến nơi đã là buổi tối. Nữa cuối tháng hai, Bắc Kinh vẫn còn lạnh.
Đường Nguyệt Thư mở cửa bước vào, đúng lúc phòng khách đang rất náo nhiệt.
Một bầu không khí hòa thuận có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Cô không ngờ muộn thế này nhà lại có khách.
Tề Ứng Hoài và ba mẹ anh ta.
Mấy hôm trước vừa nghe Đường Thước Diễn nói nhà họ Tề có ý muốn liên hôn, dạo gần đây thật ra Tề Ứng Hoài cũng đang tìm cách xin thông tin liên lạc của Đường Nguyệt Thư.
Lúc Đường Nguyệt Thư vừa vào, tiếng mở cửa không lớn lắm. Bên phòng khách mọi người vẫn đang nói chuyện khá vui vẻ, ai nấy đều cười nói rôm rả. Đường Duẫn Tường cũng không phải là thằng nhóc chỉ biết khóc, mở miệng nói vài câu còn được người ta khen.
Khi bóng dáng cô xuất hiện, bầu không khí trong phòng khách chợt ngừng lại trong giây lát.
“Nguyệt Thư, con về sao không báo trước một tiếng?” Chu Ngọc phản ứng lại trước: “Để dì bảo người chuẩn bị chút đồ ăn cho con.”
Đường Nguyệt Thư: “Không cần đâu, con về nhà mình thì có gì phải báo cáo?”
Mặt Chu Ngọc cứng đờ.
Lão Đường liền lên tiếng: “Con còn biết đây là nhà à? Thích thì đến, thích thì đi, nhà này trong mắt con sắp thành khách sạn rồi phải không?”
Giọng ông không nặng lời, nhưng có thể nghe ra sự bất mãn.
Đường Nguyệt Thư về không phải để cãi nhau, nên không đôi co với lão Đường.
Dù sao ở đây cô cũng không thoải mái, tự nhiên chẳng có lý do gì phải ở lại nhà.
“Con về nhà lấy ít đồ thôi.” Đường Nguyệt Thư nói.
“Đã về rồi, thấy có khách mà không chào hỏi một tiếng à?” Lão Đường ho khan một tiếng: “Gia giáo của con đâu rồi?”
Đường Nguyệt Thư không mù. Có khách ở đây, đương nhiên cô sẽ không tỏ ra không biết điều.
Cô bước lại gần, nở nụ cười xã giao: “Chào bác trai, bác gái. Lâu rồi không gặp, dạo này hai bác vẫn khỏe chứ?”
Bà Tề nhìn Đường Nguyệt Thư, cũng cười đáp lại, vẻ mặt vô cùng hòa ái.
“Nguyệt Thư à, bác cứ tưởng tối nay không gặp được con chứ, ai ngờ lại trùng hợp gặp được lúc con về thế này. Bác thấy mình với con đúng là có duyên đấy, lại đây ngồi với bác một lát nào?”
Người ta đã nói vậy, Đường Nguyệt Thư cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh.
Cô không vội.
“Nguyệt Thư dạo này công việc bận lắm hả con? Thấy con ăn Tết xong mà chẳng tăng cân chút nào.” Bà Tề dùng ánh mắt không rõ ý tứ đánh giá Đường Nguyệt Thư, vẻ ngoài vô cùng dịu dàng.
Thái độ của Đường Nguyệt Thư cũng là thái độ với bậc bề trên bình thường: “Cũng ổn ạ, chỉ là dạo này tăng ca hơi nhiều thôi. Con thấy sắc mặt bác gái dạo này rất tốt, xem ra tâm trạng chắc là vui vẻ lắm.”
Trong hoàn cảnh này, nói chuyện cũng toàn là lời khách sáo.
Đường Nguyệt Thư đã lớn lên trong gia đình kiểu này từ nhỏ, mấy lời này đối với cô dễ như trở bàn tay.
Lời khách sáo chính là anh nói tôi đáp, xem ai nói chân thành hơn, dễ nghe hơn.
Chỉ có điều nói qua nói lại, chủ đề câu chuyện đã thay đổi.
“Nguyệt Thư này, bác biết con với Ứng Hoài trước đây từng có chút mâu thuẫn.” Đường Nguyệt Thư nghe nhắc tới chuyện này, mí mắt liền giật một cái, thầm nghĩ màn kịch chính chắc sắp bắt đầu rồi: “Trước đây đúng là thằng nhóc tệ hại này có làm vài chuyện không ra gì, nhưng bác nhớ hồi cấp ba quan hệ của hai đứa vẫn tốt lắm mà. Nó làm sai chuyện gì, con cứ mặc sức hành hạ nó một trận cho hả giận rồi tính sau.”
“Hai nhà chúng ta là bạn bè lâu đời, đến đời các con chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ mà cắt đứt quan hệ sao?”
Đường Nguyệt Thư thật sự ghét kiểu người phải nhờ ba mẹ ra mặt hòa giải này.
Đúng là chơi không lại mà.
“Bác gái nói gì vậy?” Đường Nguyệt Thư không thèm nhìn Tề Ứng Hoài lấy một cái: “Tụi con đâu có mâu thuẫn gì đâu.”
Chỉ đơn giản là cô từng bị kẻ điên trút giận lên người mà thôi.
Lời vừa dứt, Tề Ứng Hoài ngồi bên cạnh bật cười: “Bà cô ơi, lời này của em khiến anh thật sự phải vác roi chịu tội rồi. Anh biết lỗi thật rồi mà, cho anh cơ hội chuộc tội được không?”
Lời này nói ra rất mập mờ. Mặc dù hồi cấp ba lúc tiếp xúc thì cả hai cũng không thực sự chú ý đến khoảng cách nam nữ, nhưng dù sao cũng đã qua mấy năm, cách cư xử giữa họ không thể vẫn giống như trước được.
“Cậu Tề nói đùa rồi, tôi đâu dám nhận?”
Có bậc bề trên của hai nhà ở đây, Đường Nguyệt Thư không tiện làm mất mặt họ, thế nên cuối cùng Tề Ứng Hoài cũng xin được cách liên lạc mà anh ta đã cố thêm mấy lần vẫn không được.
Cô cũng không có lòng dạ nào ở lại thêm, bèn đứng dậy nói: “Cũng muộn rồi, con lên lầu lấy ít đồ rồi đi ngay. Mọi người cứ tự nhiên.”
Chỉ có điều, lúc cô từ trên lầu đi xuống, bà Tề lại nói: “Nguyệt Thư à, trời không còn sớm nữa, muộn thế này con là con gái về một mình không an toàn, để Ứng Hoài đưa con về nhé.”
Lão Đường nghe câu này cũng không có phản ứng gì, còn Tề Ứng Hoài thì đã cầm chìa khóa xe đứng dậy rồi.
Đường Nguyệt Thư nghe vậy, nhẹ nhàng đáp một câu: “Không cần đâu bác gái, bạn trai con mà biết muộn thế này lại có người đàn ông khác đưa con về, anh ấy sẽ ghen đấy.”
“Con đang yêu sao?” Câu này lại là lão Đường hỏi, có thể nghe ra sự kinh ngạc của ông.
“Vâng.” Đường Nguyệt Thư đáp.
Lão Đường định hỏi tiếp thông tin về nhà trai, nhưng bị bà Tề nhanh hơn một bước: “Nguyệt Thư đang hẹn hò với cậu ấm nhà nào thế con?”
Đường Nguyệt Thư đáp một câu chẳng ăn nhập gì: “Anh ấy không phải người Bắc Kinh đâu, có dịp con sẽ giới thiệu với mọi người sau.”
Nếu không phải về nhà chuyến này, Đường Nguyệt Thư thật sự không biết nhà mình và nhà họ Tề bây giờ lại thân thiết đến thế.
Nhưng rõ ràng, nhà họ Tề sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội liên hôn này, hay nói đúng hơn là ba mẹ Tề Ứng Hoài và anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đường Nguyệt Thư đã qua cái tuổi ngây thơ rồi. Tề Ứng Hoài tích cực sáp lại gần cô như vậy, chẳng lẽ thật sự là người thích bị ngược đãi hoặc là muộn màng nhận ra mình thích cô sao?
Anh ta không phải.
Liên hôn với nhà họ Đường, kết hôn với Đường Nguyệt Thư, đồng nghĩa với việc anh ta có thể đồng thời nhận được sự ủng hộ của nhà họ Đường và nhà họ Đỗ.
Vốn liếng rất quan trọng, quan trọng đến mức có thể khiến người ta diễn cảnh yêu đương say đắm hoặc vợ chồng ân ái.
Lão Đường có ý tìm kiếm đồng minh mới, vừa hay có người tìm đến. Ông cũng thấy ổn, chỉ còn thiếu sự đồng ý của Đường Nguyệt Thư nữa thôi.
Cô vừa về đến nơi không bao lâu, điện thoại của lão Đường đã gọi tới.
Đường Nguyệt Thư bật loa ngoài, vừa tẩy trang vừa nghe.
“Ba, ba gọi con có chuyện gì không?”
Giọng Lão Đường truyền đến: “Chuyện con nói đang yêu ban nãy là thật hay cố ý nói vậy?”
Ánh mắt Đường Nguyệt Thư nhìn vào gương, giọng điệu có chút lơ đãng: “Là thật mà cũng là cố ý nói đấy, sao thế ba?”
“Bạn trai con gia cảnh thế nào? Tính tình ra sao? Tuổi tác, học vấn những thứ này con đều rõ cả chưa?”
Lời này của lão Đường đúng là hơi giống đang tra hộ khẩu rồi.
Nhưng với tư cách là người đã nuôi con gái bao nhiêu năm, ông hỏi vậy cũng là phải.
“Người phương Nam, lớn hơn con năm tuổi thì phải, học vấn chắc là Cử nhân.” Hình như Lâm Xuyên không cố ý học lên cao hơn, nhưng trường đại học của anh cũng là trường rất danh tiếng.
Đường Nguyệt Thư nói xong không biết nghĩ đến điều gì, dường như đã cười khẽ một tiếng: “Gia cảnh thì không quan trọng lắm đâu, con có tiền mà.”
Một câu nói khiến lão Đường sốt ruột: “Con như thế mà gọi là có tiền à? Đừng tưởng chút cổ phần con được từ mẹ con đáng giá lắm, con mà thật sự lấy một người đàn ông gia thế bình thường thì đời con coi như bỏ đi rồi.”
Đường Nguyệt Thư vẫn giữ được bình tĩnh, lại còn thấy buồn cười: “Người vợ ba lấy lần hai gia thế cũng đâu bằng nhà mình đâu? Môn đăng hộ đối thật sự quan trọng đến thế, vậy sao ba với mẹ con lại ly hôn?”
“Con biết cái gì? Lúc đó là mẹ con khăng khăng đòi ly hôn!”
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư biết, trong một cuộc hôn nhân, chỉ cần cả hai người đều chịu đựng được thì chung quy vẫn có thể sống tiếp được.
“Được rồi, yêu đương thôi mà, có gì mà phải làm ầm lên?” Đường Nguyệt Thư rửa mặt xong, cũng lười nói nhiều với lão Đường: “Ba mà thật sự muốn liên hôn với nhà họ Tề thì tìm người khác đi, đừng tìm con.”
Mặc dù Đường Nguyệt Thư là con gái ruột của ông, nhưng cô vẫn còn em họ. Nếu lão Đường muốn, cô của cô bằng lòng, em họ cũng bằng lòng thì đó cũng là một vụ hợp tác vẹn cả đôi đường đấy chứ.
Cuộc nói chuyện lần này giữa lão Đường và con gái lại kết thúc trong không vui một lần nữa.
Thời kỳ nổi loạn của Đường Nguyệt Thư đến muộn mà lại kéo dài. Bình thường mà nói, dù là vì tiền, con cái của những gia đình như họ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ.
Tiếc là Đường Nguyệt Thư lại là một kẻ bướng bỉnh thuần túy.
Sau cuộc điện thoại đó, Đường Nguyệt Thư cũng không liên lạc với gia đình một thời gian dài.
Sau khi thêm phương thức liên lạc của Tề Ứng Hoài, anh ta trở nên rất ân cần, tin nhắn gửi đến trông cũng rất lịch sự và chừng mực.
Nhưng một người thực sự biết chừng mực thì sẽ không nhắn tin cho người khác giới đã có đối tượng.
Có điều, việc Đường Nguyệt Thư có bạn trai không hề ảnh hưởng chút nào đến chuyện liên hôn. Những gia đình như họ không quan tâm chuyện đó, chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa trước khi kết hôn là được.
Trong quá trình theo đuổi tự do và tình yêu của mình, phần lớn thế hệ F2 đều không gặp được kiểu người kín tiếng như Lâm Xuyên. Ngược lại, bản thân cô chủ nhà họ Đường cũng là một người kín tiếng.
Lâm Xuyên dạo này bận, chỉ có buổi tối mới dành ra được thời gian gọi video cho Đường Nguyệt Thư.
Thoắt cái đã đến tháng ba.
Đường Nguyệt Thư vừa hoàn thành một dự án lớn, đang định bay một chuyến đến Hong Kong.
Kết quả là người vẫn còn ở công ty thì một cuộc điện thoại đã gọi cô đến bệnh viện.
Lão Đường nhập viện rồi.
Lúc Đường Nguyệt Thư chạy tới, bệnh viện có rất đông người tụ tập, người này người kia bàn tán xôn xao, lượng thông tin cũng đủ lớn.
Mãi cô mới làm rõ được đầu đuôi câu chuyện.
Gần đây một công trình đang xây dựng của Đường thị xảy ra tai nạn khiến công nhân bị thương trong quá trình thi công. Vốn dĩ là chuyện rất bình thường, công nhân bị thương thì bồi thường đủ là xong. Kết quả là tiền bồi thường mãi không được chuyển tới, công nhân bất đắc dĩ phải phanh phui sự việc, tiện thể còn tố cáo thêm chuyện khác. Vật liệu công trình không đúng quy cách, không đạt tiêu chuẩn.
Mà người phụ trách hạng mục này chính là em vợ của lão Đường, em trai ruột của Chu Ngọc là Chu Khâm.
Sau khi sự việc lan truyền, lão Đường cho điều tra mới biết Chu Khâm dám biển thủ cả tiền công trình, còn tự ý đổi nhà cung cấp. Trong lúc hai người đối chất, lão Đường đã bị tức đến ngất đi.
Bây giờ Đường thị đang nằm trên top tìm kiếm nóng.
Xảy ra chuyện rồi, mà còn là chuyện lớn.
Các cổ đông lo sốt vó, còn Chu Khâm thì bị cảnh sát đưa đi không lâu sau khi sự việc ầm ĩ lên.
Chu Khâm lòng tham không đáy, nhận hối lộ trong công trình không nói, nhà cung cấp vật liệu xây dựng mà ông ta đổi sang lại bị kiểm tra chất lượng không đạt chuẩn.
Nói cách khác, dù có xây xong thì cũng là công trình kém chất lượng, có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào.
Tội danh gây sự cố an toàn nghiêm trọng trong công trình.
Ông ta rất có thể phải ngồi tù.
Lúc này Chu Ngọc đang sốt ruột đi đi lại lại trong phòng bệnh. Điện thoại của mẹ và em dâu bà ta liên tục gọi tới, muốn bà ta tìm cách cứu em trai ra.
Tuy nhiên, lần này không biết có nên coi là trong rủi có may hay không. Sau khi bị tức đến ngất và đưa vào viện, lão Đường được chẩn đoán là đã mắc ung thư phổi giai đoạn đầu.
Có thể chữa được.