Lúc Đường Nguyệt Thư đến, lão Đường vừa tỉnh lại không lâu. Còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ bê bối sụp đổ dư luận của Đường thị, ông đã biết tin mình bị chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn đầu.
Sinh mệnh con người vào giây phút này trở nên vô cùng mong manh.
Nếu những dấu hiệu bất thường trong cơ thể ông được phát hiện muộn hơn một chút, không biết chừng bệnh đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi.
Đã phát hiện ra bệnh thì tự nhiên phải chữa trị, bác sĩ đã bắt đầu lên phác đồ điều trị.
Thế nhưng, lúc này lão Đường lại không thể không canh cánh lo nghĩ về công ty của mình.
Cổ đông và ban lãnh đạo cấp cao của công ty đều đang chờ chỉ thị.
Từ khóa tìm kiếm nóng vẫn nằm chễm chệ trên top, không loại trừ khả năng có đối thủ cạnh tranh đã nhúng tay vào.
Bộ phận quan hệ công chúng chắc đang bận tối mắt tối mũi.
Trong phòng bệnh chật ních người.
Thủ phạm chính gây ra chuyện lần này là em vợ của lão Đường. Xét về cả tình và lý, ông đều có trách nhiệm.
Đã dùng người thì không nghi ngờ, nhưng ông cũng quá tin tưởng, không ngờ lại nuôi lớn lòng tham của người ta.
Đường Nguyệt Thư chỉ đứng một bên nghe các vị cổ đông và lãnh đạo cấp cao nói chuyện mà cũng thấy sợ hết hồn.
Chu Khâm, người đó cô từng gặp, một kẻ chuyên bòn rút tiền của chị gái.
Nói năng dẻo mỏ dẻo miệng, gọi lão Đường tiếng “anh rể” còn ngọt hơn cả chị ruột mình, hoàn toàn không hề ý thức được người đàn ông này hơn chị gã đến mười mấy tuổi.
Chuyện lão Đường sắp xếp cho em vợ vào công ty, Đường Nguyệt Thư không quản được, lúc đó cô mới mười mấy tuổi, không quản nổi ba ruột mình.
Chu Khâm đi theo anh rể bao nhiêu năm nay, ra ngoài cũng có người gọi một tiếng “sếp Chu”.
Một kẻ chưa từng thấy khoản tiền lớn, dựa dẫm vào chị gái và anh rể, tiền bạc đến quá dễ dàng nên đương nhiên sẽ bị tiền làm mờ mắt.
Bao nhiêu năm nay Đường thị không thể không có đối thủ cạnh tranh. Chuyện ngày hôm nay, khó nói có phải có người cố tình giăng bẫy hay không, nhưng dù phải hay không cũng không quan trọng, có sơ hở thì người ta mới lợi dụng được.
Đường Nguyệt Thư, với tư cách là con gái ruột của lão Đường đứng ở đây, lại có cảm giác như người ngoài cuộc.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện công ty, hoàn toàn không biết gì cả.
Chu Ngọc dắt con trai đứng nép sang một bên, mắt đỏ hoe nhưng không nói lời nào. Dường như Đường Duẫn Tường cũng biết tình hình hôm nay không giống mọi ngày, cậu ta im lặng hơn hẳn.
Với tình trạng sức khỏe hiện tại của lão Đường, đương nhiên ông không thể quay về công ty chủ trì đại cục.
Các cổ đông phản ứng mạnh như vậy, một là vì chuyện này đã lên hot search, ảnh hưởng đến hình ảnh doanh nghiệp và thị trường chứng khoán, hai là vì bản chất vụ việc này là kết quả của việc lão Đường dùng người không khách quan.
Chu Khâm là em vợ của ông, chuyện này cả công ty ai cũng biết. Khi thực hiện một số quy trình và hợp đồng, dù không hoàn toàn đúng quy định, người ta dùng thân phận ép một chút, nói không chừng cũng cứ thế mà cho qua.
Công ty lớn không có nghĩa là mọi quy trình đều đúng chuẩn mực.
Nơi nào cũng sẽ có chút sâu mọt, đó là hiện tượng phổ biến.
Chưa bị phát hiện thì ai cũng ôm tâm lý may mắn, đến khi bị phanh phui ra thì coi như xui xẻo.
Sức khỏe của lão Đường không chịu nổi sự giày vò như vậy. Bác sĩ đến nhắc nhở bệnh nhân cần nghỉ ngơi, những cổ đông và lãnh đạo cấp cao còn lại được trợ lý của lão Đường và Đường Thước Diễn khuyên về.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Nguyệt Thư và mẹ con Chu Ngọc, cùng với lão Đường đang nằm trên giường bệnh.
Lúc này ông đang giận sôi máu, vừa mới tỉnh lại không lâu nên trạng thái tinh thần bây giờ trông cũng không được tốt lắm.
Chu Ngọc thăm dò mở lời: “Chồng ơi, Chu Khâm nó…”
“Bà đừng có nhắc đến nó trước mặt tôi!” Lão Đường đột nhiên nổi giận đùng đùng. Ông chỉ tay vào Chu Ngọc, nói: “Tôi đối xử với nhà bà tệ lắm sao? Muốn tiền có tiền, muốn chức vụ có chức vụ, bằng cấp của hai đứa cháu bà tôi cũng giúp lo liệu xong xuôi, em trai bà báo đáp tôi thế nào hả? Lương và hoa hồng dự án của nó còn chưa đủ nhiều sao!”
“Số tiền công trình và tiền bồi thường mà nó tham ô, không chỉ tự hủy hoại tiền đồ của nó, mà nó còn muốn hủy hoại cả gia đình chúng ta nữa!”
Chu Ngọc và Đường Duẫn Tường giật nảy mình. Nước mắt trong hốc mắt Chu Ngọc cứ thế rơi xuống, Đường Duẫn Tường cũng bật khóc.
Trong phòng bệnh này, một cặp mẹ con thì thút thít khe khẽ và gào khóc nức nở, người trên giường bệnh thì tức đến đỏ mặt tía tai, còn một người ngồi trên ghế bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình đã đạt tới cảnh giới này rồi.
Chuyện lần này không đến mức khiến Đường thị sụp đổ ngay lập tức, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.
Danh tiếng của một doanh nghiệp rất quan trọng. Lần này nếu không giải quyết triệt để, vết đen này sẽ mãi đeo bám, nghiêm trọng hơn, các dự án trước đây cũng có thể bị người ta nghi ngờ có vấn đề tương tự.
Uy tín mất đi, sau này dần dần suy tàn xem ra cũng là điều tất yếu.
Lại đúng lúc sức khỏe lão Đường có vấn đề, thật sự rất nan giải.
Lúc này Chu Ngọc hoàn toàn không dám mở miệng nhắc thêm một câu nào về em trai mình, huống chi là bảo lão Đường đi cứu người.
Dựa theo hiểu biết về pháp luật cũng như nhận thức về gia đình mình của Đường Nguyệt Thư, dù lão Đường có lòng dạ rộng lượng như tể tướng, muốn cứu em vợ cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Phạm tội rồi.
Không phải vụ án dân sự thông thường.
Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng lên tiếng: “Thôi được rồi ba, ba cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã. Chuyện này cứ để người trong công ty lo liệu, ba phải chữa bệnh trước đã.”
Đứa con gái như Đường Nguyệt Thư không đủ điều kiện để bị trút giận lây, nhưng tâm trạng lão Đường không tốt, giọng điệu ông nói chuyện với cô cũng chỉ bình thường: “Ba nghỉ ngơi thế nào được, chuyện này ầm ĩ lên như vậy, không biết thị trường chứng khoán sẽ bốc hơi bao nhiêu giá trị thị trường nữa.”
“Dù sao thì cũng đang giảm rồi.” Đường Nguyệt Thư cũng chẳng phải cô con gái rượu dịu dàng gì: “Ba cứ thả lỏng đi, cứ nghĩ mãi cũng chẳng ích gì.”
Lão Đường: “…”
“Con mà đến đây để chọc tức ba thì về đi làm đi.”
Đường Nguyệt Thư là người hiếm hoi trong số họ còn có tâm trạng cười thành tiếng: “Nói thật với ba thì ba lại không thích nghe rồi. Ba bị bệnh thì cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, mấy thứ như ung thư khó nói lắm, kéo dài thêm chút thời gian nữa thì không chừng tế bào ung thư lại di căn đấy. Ba mà không sống cho tốt, sau này cũng khó đảm bảo con sẽ gây ra chuyện gì lắm.”
“…”
Chỉ thiếu điều nói thẳng ra là muốn tranh giành tài sản thừa kế.
Lão Đường làu bàu chửi: “Con cứ chọc tức chết ba đi cho rồi.”
Trước đây Đường Nguyệt Thư cãi nhau với ông không biết bao nhiêu lần, chẳng sợ lão Đường nổi giận chút nào.
Phác đồ điều trị của bác sĩ nhanh chóng được đưa ra, cần phải phẫu thuật.
Ca phẫu thuật được sắp xếp trong mấy ngày tới, dù thế nào thì lão Đường cũng không còn tâm trí và sức lực để lo chuyện công ty nữa.
Đường Nguyệt Thư ở bệnh viện cả buổi chiều, đang chuẩn bị về thì có khách đến thăm.
Tề Ứng Hoài và ba mẹ anh ta đã tới.
Đến thăm bệnh.
Thế là Đường Nguyệt Thư lại quay vào phòng bệnh.
Thái độ của nhà họ Tề vẫn rất thân thiết. Đầu tiên là hỏi thăm sức khỏe của lão Đường, sau đó là chuyện công ty. Qua lời họ nói, dường như đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Đối tác rút vốn, họ có thể bù vào.
Trên đời làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Đường Nguyệt Thư cúi đầu nhắn tin trả lời Lâm Xuyên. Vé máy bay của cô đã hủy, cô báo cho anh biết một tiếng.
Lâm Xuyên nghe cô nói về chuyện của Đường thị xong, đoán chừng đã lên mạng tìm hiểu, nhắn tin hỏi có cần anh giúp không.
Đường Nguyệt Thư từ chối.
Đương nhiên không phải cô cảm thấy không thể chấp nhận sự giúp đỡ của Lâm Xuyên, nhưng không thể là lúc này.
“Nguyệt Thư à.” Đường Nguyệt Thư đang cúi đầu, đột nhiên bị gọi tên. Cô ngẩng đầu nhìn bà Tề vừa gọi mình: “Bác rất quý con đấy, trước đây cũng từng muốn sinh một đứa con gái, tiếc là không thành. Nếu có được một đứa con gái như con thì tốt biết mấy.”
Khen ngợi như vậy, ý tứ ẩn giấu là gì không cần nói ra, đương nhiên Đường Nguyệt Thư sẽ không nói gì trước mặt bà Tề.
Cô cũng đáp lại vài câu khách sáo.
Đợi tiễn nhà họ Tề đi rồi, Đường Nguyệt Thư cũng định về nhà một chuyến. Kết quả là cô lại thấy Tề Ứng Hoài quay lại ở sảnh bệnh viện.
“Nguyệt Thư, nói chuyện một lát được không?”
Đường Nguyệt Thư dừng bước, hơi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.
“Chúng ta có gì để nói sao?”
Hôm nay nhà họ Tề đến thăm bệnh không phải tay không mà đến. Tề Ứng Hoài không phải người kiệm lời, rõ ràng mấy câu hỏi thăm lão Đường đã nói trúng tim đen của ông.
“Ý của mẹ anh lúc nãy, thật ra em nên hiểu chứ nhỉ?” Giọng Tề Ứng Hoài ôn hòa: “Trước nay em vẫn rất thông minh, chuyện gì cũng nhìn thấu được.”
Đường Nguyệt Thư không hiểu lắm dụng ý của Tề Ứng Hoài khi nói những lời này.
“Nếu nói trước khi nhà họ Đường gặp phải chuyện này mà anh đến nói với em câu này, có lẽ sẽ có vẻ hơi có ý đồ xấu.” Tề Ứng Hoài dừng lại một chút, lát sau mới nói tiếp: “Nhưng bây giờ anh cũng không có ý muốn vạch rõ ranh giới với em.”
“Con người anh trước đây khá chậm chạp, cứ tưởng mình chỉ có cảm giác bạn bè bình thường đối với em. Sau lần giận em trước đây, anh cũng biết là mình sai, nhưng lúc đó không hạ mình xuống xin lỗi được.” Anh ta nói rồi như tự giễu cười một tiếng: “Sau đó em cũng không thèm để ý đến anh nữa.”
“Em có nhiều bạn bè như vậy, trước đây từng cạch mặt nhau, cãi nhau ầm ĩ cũng có, sau này em vẫn có thể tiếp tục làm bạn với họ, tại sao riêng với anh lại không được?”
Đường Nguyệt Thư: “… Không có tại sao cả.”
Đơn giản là nhìn anh ta không thuận mắt.
Hơn nữa, người nhận được đãi ngộ này cũng không chỉ có một mình anh ta.
“Chuyện nhà họ Đường gặp phải lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu em và anh có hôn ước, chắc chắn nhà họ Tề sẽ dốc hết sức lực giúp nhà em vượt qua khó khăn này, em có đồng ý không?”
Lời của Tề Ứng Hoài đã làm rõ vấn đề. Trước đây đều là lão Đường nhắc với cô, cô nói không đồng ý là thôi.
Bây giờ ý nghĩa đã thay đổi rồi.
Đường Nguyệt Thư nhìn Tề Ứng Hoài, vẻ mặt anh ta ngược lại rất thản nhiên: “Anh cũng đâu có tệ lắm phải không? Chiều cao, ngoại hình tuy không phải hàng đầu, nhưng anh nghĩ mình không tệ. Về gia thế, hai nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối. Anh cũng có đứng tên trên cổ phần của nhà họ Tề, chắc không đến nỗi quá không xứng với em chứ?”
Liên hôn giống như bàn chuyện làm ăn, bây giờ nhà họ Tề được xem như bên có ưu thế rồi.
Nếu Đường Nguyệt Thư gật đầu.
Khi có việc cần nhờ người ta, thái độ chung quy cũng sẽ khác.
Người đưa ra quyết định bây giờ đang nằm trong bệnh viện, nội bộ Đường thị thật ra cũng đang rối như tơ vò.
Đường Nguyệt Thư nhìn Tề Ứng Hoài rồi bật cười: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Nguyệt Thư, em nên hiểu, sở dĩ ba mẹ anh hứa hẹn sẵn lòng dốc toàn lực giúp nhà họ Đường vượt qua khó khăn, chính là hy vọng em có thể trở thành con dâu của họ.”
Ngụ ý là cái gọi là dốc toàn lực được xây dựng trên tiền đề Đường Nguyệt Thư là người nhà của họ.
“Tề Ứng Hoài.” Đường Nguyệt Thư hiếm khi gọi cả họ tên anh ta, giọng rất bình tĩnh: “Chuyện này không có chỗ thương lượng. Tôi không đồng ý, cũng không muốn.”
Cô đúng là người nhà họ Đường. Dù quan hệ với ba ruột không tốt lắm, nhưng cô mang họ Đường, một sợi dây ràng buộc, cùng vinh cùng nhục.
Bất kể bây giờ cô có vốn liếng riêng hay không, chỉ cần cô vẫn là con gái của Đường Trì, sau khi về Bắc Kinh cũng không mấy ai dám đắc tội cô ngay trước mặt.
Theo lý mà nói, đương nhiên cô có nghĩa vụ phải gánh vác.
Nhưng không phải là gánh vác theo cách này.
Đường Nguyệt Thư về chỗ ở nghỉ ngơi như bình thường, đồng thời lên mạng xem tình hình đánh giá về Đường thị hiện tại. Bên phía công trình đã hoàn toàn bị đình chỉ, nhưng dư luận trên mạng vẫn chưa lắng xuống.
Lần này Đường thị muốn lật ngược tình thế không hề dễ dàng.
Sự thật đã bày ra trước mắt.
Bất kể ai đến dọn dẹp mớ hỗn độn này, quy trình đại khái cũng tương tự nhau, mấu chốt nằm ở chỗ ai sẽ là kẻ xui xẻo hứng chịu mọi lời chửi rủa.
Thời gian rất quý báu, phải có phương án trong thời gian ngắn nhất.
Đỗ Kính Phong gọi điện đến hỏi thăm tình hình.
“Bên phía ba em định giải quyết chuyện này thế nào?”
Quan trọng nhất không phải là tình hình hiện tại, mà là các vấn đề như nhà đầu tư rút vốn và các dự án khác bị đình trệ do vụ việc này gây ra.
Vấn đề về thị trường chứng khoán và dòng tiền lưu động cũng không thể không coi trọng.
“Em thấy hình như ông ấy muốn gả con gái đi hòa thân.” Đường Nguyệt Thư nói.
Đỗ Kính Phong: “…”
“Vậy bản thân em thấy thế nào?”
Tâm trạng của Đường Nguyệt Thư bây giờ cũng không tệ lắm, cô nhếch môi: “Em không ngốc đến thế đâu, để sáng mai xem sao đã.”
Con đường làm phu nhân nhà giàu rất thoải mái.
Thậm chí có nhiều người muốn làm còn không được.
Nhưng đứng ở góc độ của Đường Nguyệt Thư, cô tự nhiên có mục tiêu theo đuổi của riêng mình.
Điện thoại của Đỗ Kính Phong gọi đến không bao lâu, lại đến lượt Đường Thước Diễn gọi tới.
Giọng anh ta nghe có vẻ hơi mệt mỏi: “Em gái của anh ơi, em xem có cần liên lạc với bạn trai em không, bảo cậu ấy làm chỗ dựa cho em, tiện thể em cũng nhân cơ hội này vào công ty thử sức xem sao?”
Đường Thước Diễn chỉ có một chức vụ trong Đường thị, ai cũng biết anh ta là cháu trai chủ tịch, nhưng địa vị lại không đủ để làm người số hai trong công ty.
So sánh Đường Nguyệt Thư và Đường Duẫn Tường, từ góc độ của anh ta thì tự nhiên vẫn là Đường Nguyệt Thư tốt hơn.
Cậu Đường điển hình cho kiểu người bênh người nhà bất kể đúng sai.
Anh ta không quan tâm người thừa kế mà bác mình nhắm tới là ai. Một thằng nhóc con, trước đây cậu nó đã ngang ngược như vậy, đợi Đường Duẫn Tường lớn lên, công ty mang họ Đường hay họ Chu cũng chưa biết chắc.
“Không cần đâu, chuyện này em tự có tính toán.” Đường Nguyệt Thư nói.
Người nhắn tin hỏi thăm tình hình trên điện thoại cũng không ít, như Giang Thanh Dã và Diệp Uyển Uyển, họ đều đã hỏi người lớn trong nhà xem tình huống này phải phá giải thế nào.
Phương án nhận được đều na ná nhau.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nguyệt Thư đã đến bệnh viện.
Chu Ngọc đang chăm sóc lão Đường. Dù hôm qua hai người có giằng co, Chu Ngọc cũng đã thức trông ông cả đêm.
Đương nhiên cũng có thuê hộ lý, chỉ là tự chăm sóc thế này mới có vẻ có thành ý hơn.
Chu Ngọc không muốn ly hôn, mà có đứa con trai là Đường Duẫn Tường, chắc lão Đường cũng sẽ không chọn phương án này đâu.
Đường Nguyệt Thư vẫn rất tuân thủ quy trình mà hỏi thăm tình hình sức khỏe của lão Đường.
“Ba, hôm nay ba cảm thấy thế nào?”
Lão Đường lắc đầu, nói: “Đầu đau không ngủ được, chuyện lớn thế này, làm sao ba ngủ được?”
Đường Nguyệt Thư đúng lúc hỏi: “Vậy bên công ty ba định giải quyết thế nào?”
Có thể giải quyết thế nào?
Bên phía công trình đã tạm dừng toàn bộ, công nhân đòi tiền lương, dư luận xã hội dồn ép tứ phía, chắc chắn công trình đó sẽ dang dở.
Lần này Đường thị tổn thất nặng nề.
Lão Đường nói xong, Đường Nguyệt Thư cũng không có ý định bày tỏ thái độ.
Mãi cho đến khi ông mở miệng hỏi: “Con với đứa nhỏ nhà họ Tề thế nào rồi?”
“Ai cơ? Tề Ứng Hoài sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Lão Đường ừ một tiếng.
Vẻ mặt Đường Nguyệt Thư trông rất thờ ơ, cô thuận miệng nói: “Hình như anh ta nói muốn đính hôn với con, con từ chối rồi.”
“Tại sao?” Lão Đường hỏi.
Giọng điệu của ông khiến Đường Nguyệt Thư không thích lắm.
Cô liếc nhìn Chu Ngọc đang im lặng bên cạnh, cười một tiếng: “Ba, liên hôn chính là bàn chuyện làm ăn, mà còn là một vụ làm ăn con không muốn bàn. Con có thể nhận được gì từ đó chứ?”
Trong giọng nói của cô không hề có chút áy náy nào.
“Mớ hỗn độn này là do con gây ra sao?” Đường Nguyệt Thư rất bình tĩnh nhìn ba mình.
“Nếu đã không phải do con gây ra, con lại phải đánh đổi cả cuộc hôn nhân của mình vì nó thì dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì con là con gái của ba sao?”
Lão Đường nói: “Những gia đình như chúng ta tự nhiên sẽ không xem xét người có gia thế không tốt. Ba không có ý bắt con phải chọn nhà họ Tề, chỉ là bây giờ công ty nhà mình gặp chuyện, con tiếp xúc với nó một chút thì đã sao?”
“Con có thể nhận được lợi ích gì?” Đường Nguyệt Thư hỏi lão Đường.
“Con đúng là mang họ Đường, nhưng công ty thì có quan hệ gì với con đâu?”
Đường Nguyệt Thư nói rất thẳng thắn.
Nếu sau này công ty phải giao cho con trai ông quản lý, vậy thì bây giờ dựa vào đâu mà bắt cô đến dọn dẹp mớ hỗn độn này?
Mà còn phải trả giá bằng hôn nhân.
“Công ty sụp đổ thì có lợi gì cho con đâu?” Lão Đường hỏi cô: “Con ra ngoài một chuyến, lại rèn luyện ở Đỗ thị lâu như vậy, lẽ nào còn chưa hiểu những điều này sao?”
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư hiểu.
Chỉ là hiểu không có nghĩa là cô phải chịu thiệt.
“Ba, nếu đã không có gì là của con, vậy thì nó sụp hay không có ý nghĩa quan trọng gì với con không?”
Câu hỏi này của Đường Nguyệt Thư càng thẳng thắn hơn.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, mình còn đang sống sờ sờ, con cái đã mở miệng nhòm ngó đồ của mình như vậy, đổi lại là ai cũng phải tức giận.
Nhưng ở chỗ lão Đường, ông đuối lý.
Không phải ông không thương con gái, chỉ là có sự cân nhắc đong đếm mà thôi.
“Trong Đường thị vốn đã giữ lại cổ phần cho con, cái gì nên cho con, ba sẽ không cho người khác.”
“Ta bảo luật sư và bên cổ đông chuẩn bị sẵn sàng, chuyển cho con 10% cổ phần.”
10% cổ phần đã là tài sản khổng lồ.
Đường Nguyệt Thư cười khẽ một tiếng: “Ý là 10% cổ phần này là thù lao để con xử lý mớ hỗn độn này phải không ba?”
“Vốn dĩ là chuẩn bị cho con.” Lão Đường nói: “Vốn ba định dùng nó làm của hồi môn cho con lấy chồng sau này.”
Bản thân lão Đường cũng chỉ nắm khoảng một nửa cổ phần, có thể chuyển cho Đường Nguyệt Thư 10% đã được coi là rất nhiều.
Cho dù là trong tình hình cổ phiếu đang giảm giá hiện tại, nó cũng trị giá hàng trăm tỷ giá trị thị trường.
Tài sản cá nhân của Đường Nguyệt Thư không ít, chỉ là tài sản lưu động ít hơn.
Cách nói “của hồi môn” khá buồn cười, Đường Nguyệt Thư cũng lười tính toán những điều đáng để cô chê trách trong đó.
“Nếu vốn dĩ đã định cho con, vậy thì không cần lấy chuyện liên hôn ra để nói nữa.” Đường Nguyệt Thư nói: “Chuyện lần này cũng không phải không có cách giải quyết. Ba mà chịu tin con thì cứ để con vào công ty thử xem.”
Cuối cùng cô cũng nói ra mục đích của mình.
Lão Đường: “Con thì có cách gì? Bây giờ vào công ty thì làm được gì?”
“Dù sao thì bây giờ ba còn phải chờ phẫu thuật, tạm thời không có sức lực quản lý công ty, để con thử xem thì đã sao?”
Cũng không có kết quả nào tệ hơn được nữa.
Dự án này là một mớ hỗn độn lớn, trong công ty ước chừng không ai gánh nổi trách nhiệm nếu xử lý không tốt, cũng chẳng ai muốn đứng ra hứng chịu chửi bới.
Chỉ có Đường Nguyệt Thư, thân phận con gái chủ tịch này là phù hợp nhất.
Cô là người bị chửi cũng không quá oan uổng. Dù sao thì cô cũng hưởng thụ điều kiện vật chất của nhà họ Đường mà lớn lên, thuộc tầng lớp tư bản.
Những người khác phần lớn đều được coi là người làm công ăn lương.
Bây giờ lão Đường không có mấy người để dùng.
Con trai ông mới hơn mười tuổi, em vợ lại vừa đâm cho ông một nhát đau điếng, bây giờ đám lãnh đạo cấp cao và cổ đông trong công ty không biết đang có suy nghĩ gì, cũng đều không phải là người thích hợp nhất.
“Đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp, con ôm vào người làm gì, đừng để đến lúc đó bị người ta chửi như tát nước.”
Lão Đường vẫn không tin tưởng lắm vào năng lực của con gái. Mặc dù từng nghe nói cô tự khởi nghiệp thành công, đứng vững gót chân ở Đỗ thị, nhưng dù sao ông cũng chưa tận mắt chứng kiến.
“Ba, ba mà chịu tin con thì mau chóng ủy quyền cho con đi. Dù sao con thấy bây giờ bất kể đưa ra thông cáo gì thì cũng sẽ bị chửi thôi.”
Câu này là sự thật.
Đường Nguyệt Thư rất kiên quyết trong chuyện liên hôn, cô không muốn.
Mấy năm nay cô liều mạng như vậy chính là muốn đường đường chính chính nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Nếu bây giờ vì gia tộc mà liên hôn thì những nỗ lực trong mấy năm trước của cô đều trở thành trò cười.
Rời khỏi bệnh viện không bao lâu, Đường Nguyệt Thư gọi điện cho Đỗ Kính Phong: “Anh, đơn xin thôi việc của em đã nộp rồi, phiền anh xử lý gấp giúp em.”
“Quyết định về công ty nhà mình rồi à?”
Đỗ Kính Phong vẫn dặn dò cô trước: “Nhưng ở Đường thị không dễ sống giống như ở chỗ anh đâu. Em làm sai thì anh sẽ chỉ ra cho em, gây họa thì anh cũng có thể gánh giúp, nhưng ở Đường thị thì em chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Về mặt làm người dẫn đường, Đỗ Kính Phong đúng là rất tận tâm. Anh ta nói chuyện quá thẳng thắn, đến mức sự tiến bộ của Đường Nguyệt Thư có thể gọi là thần tốc trong nửa năm ngắn ngủi.
Đường Nguyệt Thư là người thua ở vạch xuất phát. Anh chị họ của cô, mười mấy tuổi đã xem báo cáo và các loại phương án của công ty gia đình, còn cô lúc đó vẫn đang nhảy múa, đánh đàn.
Muốn có được thứ gì thì phải sẵn sàng trả cái giá tương xứng.
Lão Đường muốn nhét Đường Nguyệt Thư vào công ty cũng không quá khó.
Một là bây giờ cần người dọn dẹp mớ hỗn độn.
Hai là Đường Nguyệt Thư không phải cô chủ nhà giàu không có chút nền tảng nào.
Thậm chí thành tích của cô có thể tra được trên mạng.
Tuy nhiên vẫn có người phản đối. Thời điểm nhạy cảm này, kẻ đục nước béo cò cũng nhiều, khó mà đảm bảo tâm tư của mỗi người đều giống nhau.
Không đầy hai ngày, Đường Nguyệt Thư đã đến Đường thị nhậm chức.
Chuyện này xem như đã khiến người ta phải ngã ngửa.
Gần đây Đường thị đang ở đầu sóng ngọn gió, Đường Nguyệt Thư đang yên ổn, có tiền đồ vô lượng ở Đỗ thị. Trong mắt họ, việc cô quay về dọn dẹp mớ hỗn độn này không phải là hành động khôn ngoan.
Đường Nguyệt Thư đến đột ngột. Cô trực tiếp dùng văn phòng trước đây của Chu Khâm, cho người bài trí lại rồi chuyển thiết bị mới đến.
Thiết bị văn phòng vốn có bên trong đều bị cảnh sát mang đi hết rồi.
Ngay cả chức vụ cô cũng trực tiếp thay thế Chu Khâm. Nhưng những người khác đều thấy rõ, trọng lượng của con gái chủ tịch so với em vợ chủ tịch thì hoàn toàn khác biệt.
Con gái chủ tịch trông có vẻ khí thế ngút trời, giống như sắp kế thừa ngai vàng vậy.
Sau khi Đường Nguyệt Thư nhậm chức, trợ lý của lão Đường tạm thời được điều sang phụ giúp cô.
Trợ lý chủ tịch thực ra cũng là lãnh đạo cấp cao.
Đường Nguyệt Thư không quen thuộc với nội bộ công ty, cần một người dẫn đường.
Vị trợ lý này họ Giản.
Hiệu suất làm việc của trợ lý Giản đặc biệt cao. Trước khi Đường Nguyệt Thư vào làm, trợ lý Giản đã thêm phương thức liên lạc của cô, sắp xếp một số thông tin nội bộ công ty thành tài liệu gửi cho cô.
Trụ sở chính của tập đoàn Đường thị tọa lạc tại một khu phức hợp ở khu vực sầm uất của Bắc Kinh, mấy tòa nhà lớn liền kề nhau đều là địa bàn của Đường thị.
Đường Nguyệt Thư nhậm chức chính là để giải quyết ảnh hưởng tiêu cực do vụ tham ô công trình hiện tại gây ra, và cả số phận cuối cùng của dự án.
Cô vừa đến đã triệu tập cuộc họp cấp cao.
Lão Đường không có mặt. Mặc dù Đường Nguyệt Thư mới đến nhưng tất cả mọi người đều biết thân phận của cô. Thân phận công chúa đủ để cô tung hoành ngang dọc trong công ty.
Nội dung cuộc họp lần này chính là để thảo luận về chuyện đó.
Thời gian không chờ đợi ai, nhiệt độ trên mạng bây giờ không hạ xuống được, rõ ràng là có người đang thổi bùng thêm.
Đường Nguyệt Thư ngồi ở ghế chủ tọa, lắng nghe các lãnh đạo cấp cao lần lượt đưa ra phương án giải quyết.
Đều na ná nhau.
Đúng là cũng không có cách nào tốt hơn.
Đợi mọi người phát biểu gần xong, Đường Nguyệt Thư quay sang nói với trợ lý Giản: “Chuẩn bị một buổi họp báo đi.”
Chỉ có điều trước buổi họp báo, còn phải giải quyết vấn đề tiền bồi thường cho công nhân bị thương. Số tiền lẽ ra phải bồi thường trước đó mãi không được chuyển khoản, bây giờ sau khi sự việc ầm ĩ lên, người công nhân lại hét giá trên trời, đòi tiền bồi thường gấp mười lần.
Dường như anh ta cho rằng Đường thị không dám từ chối vào lúc này.
Quá chắc chắn như vậy, nhất định là phía sau có người chỉ điểm cho anh ta.