Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 81

Gió biển thổi tới, thổi bay cả những lọn tóc mai rủ xuống hai bên thái dương của Đường Nguyệt Thư. Dưới ánh đèn từ du thuyền chiếu rọi, gương mặt cô càng trở nên xinh đẹp lạ thường.

Hôm nay Lâm Xuyên vẫn chưa nhận được quà của Đường Nguyệt Thư, dù anh biết chắc chắn cô đã chuẩn bị. Chỉ là khi nhìn thấy chiếc du thuyền này, anh vẫn không khỏi kinh ngạc.

Một lát sau, Đường Nguyệt Thư nghe thấy nhân vật chính của bữa tiệc bật cười khe khẽ: “Hào phóng quá nhỉ, sếp Đường.”

Đường Nguyệt Thư nắm tay anh lên du thuyền, nói: “Tối nay chúng ta ở lại đây, sáng mai ra khơi ngắm bình minh được không?”

Du thuyền mới giống như một món đồ chơi lớn. Vừa mới nhận được, ai cũng muốn ở trên đó một lúc.

Đường Nguyệt Thư biết Lâm Xuyên ngày mai không có lịch trình gì.

Anh không từ chối.

Đường Nguyệt Thư dẫn anh tham quan bên trong du thuyền. Đây không phải là một chiếc du thuyền quá lớn, nhưng rất thích hợp cho những buổi tụ tập riêng tư. Phòng ngủ của họ được bài trí rất hoàn thiện, quần áo và vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị sẵn.

Đường Nguyệt Thư đã thể hiện một cách hoàn hảo thế nào gọi là bạo vì tiền.

Mà Lâm Xuyên cũng cảm nhận được sự cưng chiều từ bạn gái.

Cô có tiền và cũng thật sự chịu chi.

“Anh có thích không?” Đường Nguyệt Thư mệt rồi. Cô ngồi xuống sofa, ngẩng đầu nhìn Lâm Xuyên.

Anh đang nhìn ra ngoài, có điều bây giờ mặt biển cũng tối đen như mực, chẳng có gì đẹp để ngắm.

Nghe câu nói này của Đường Nguyệt Thư, anh xoay người đi vài bước, đứng trước mặt cô, lòng bàn tay nâng lấy cằm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ thế gác trên tay anh.

“Thích.” Lâm Xuyên nhìn xuống cô từ trên cao, chậm rãi mở lời: “Du thuyền là của anh, còn em thì sao?”

“Tối nay em là của anh chứ?”

Anh đã uống rượu, men say không hề hiện lên mặt, chỉ khiến giọng nói càng thêm trầm ấm, ánh mắt nhìn người cũng càng sâu thẳm hơn.

Cứ thế nhìn nhau một lát, Lâm Xuyên nghe được câu trả lời mong muốn. Đôi môi đỏ mọng của Đường Nguyệt Thư lúc này mấp máy mấy lần, cô nói: “Em cũng là của anh.”

Dù đêm đã khuya, nhưng hai người vẫn đứng trên boong tàu hóng gió biển một lúc. Ánh đèn sáng rõ, có thể lờ mờ nhìn thấy mặt nước phẳng lặng.

Họ ôm hôn nhau.

Lâm Xuyên áp chặt tay lên eo cô, hôn một lúc rồi tựa trán vào trán, ôm chặt lấy cô.

Từ lúc họ rời tiệc tối không lâu, điện thoại của Lâm Xuyên liên tục có người gọi hoặc nhắn tin đến, nhưng anh không có hứng thú tán gẫu vào lúc này.

“Vào trong đi, em muốn tắm trước.” Đường Nguyệt Thư nói.

Lâm Xuyên không có ý kiến.

Không ai để ý nửa đêm đã trôi qua lúc nào.

Lúc Đường Nguyệt Thư quấn áo choàng tắm thơm phức đi ra, Lâm Xuyên đang nhìn điện thoại cười, không biết cười gì.

“Anh đang làm gì thế?” Cô từ phía sau nhoài người tới, chống tay lên vai anh.

Lâm Xuyên đưa điện thoại của mình cho cô: “Em tự xem đi.”

Đường Nguyệt Thư cầm điện thoại của anh, còn bản thân Lâm Xuyên thì hoàn toàn không bận tâm liệu trong điện thoại mình có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không, anh cũng đi tắm rồi.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một nhóm chat nhỏ gồm vài người.

Đường Nguyệt Thư lướt lên xem tin nhắn. Ban đầu Lâm Xuyên gửi một tấm ảnh vào nhóm, là ảnh chụp chiếc du thuyền lúc trước khi lên tàu, trong đêm tối thì cũng hơi khó nhìn.

Anh vừa gửi ảnh không lâu, trong nhóm liền ngập tràn dấu chấm hỏi. Những người đó vẫn đang ở tiệc sinh nhật của anh, hỏi anh đã đi đâu.

Kết quả không lâu sau, Lâm Xuyên lại hỏi một câu trong nhóm: [Du thuyền đẹp không?]

Không hiểu ý anh là gì, những người khác tiếp tục gửi dấu chấm hỏi.

Cho đến câu tiếp theo của anh: [Bạn gái tôi tặng đó.]

“…”

Tiếp theo, hàng loạt tin nhắn trong nhóm đều đang mắng anh.

Nói anh khoe khoang thấy ghét.

Trong nhóm có người vẫn còn chìm trong u ám vì chia tay, cũng có người độc thân từ trước đến giờ.

Sức chiến đấu của Lục Kỳ An và Mạnh Tri Lâm đặc biệt mạnh.

Mỗi câu trả lời của Lâm Xuyên đều thể hiện tâm trạng anh rất tốt.

Đường Nguyệt Thư xem xong, chỉ cảm thấy mấy người họ thật ấu trĩ.

Không giống đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

Tin nhắn trong nhóm vẫn liên tục được gửi đến, nhưng Đường Nguyệt Thư lại không có ý định trả lời tin nhắn thay bạn trai. Cô đặt điện thoại anh sang một bên, sau đó nằm sấp trên gối chơi điện thoại.

Cuối tuần này, Đường Nguyệt Thư vốn có một lời mời tham dự triển lãm nhiếp ảnh của một người bạn có quan hệ bình thường, người này đã gửi lời mời cho không ít người.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, đương nhiên Đường Nguyệt Thư đã không đi, nhưng vẫn không quên dùng lời lẽ khéo léo để từ chối.

Hiện tại, trên bảng tin của cô, vài người bạn đang đăng bài về buổi triển lãm nhiếp ảnh đó.

Giang Thanh Dã đang nhắn tin than phiền với Đường Nguyệt Thư, nói rằng tại sao những bức ảnh kiểu đó mà cũng đem đi triển lãm được.

Có lẽ nhắn tin quá chậm nên cô ấy gọi điện thẳng cho Đường Nguyệt Thư.

“Không phải tôi nói đâu nhé, cái danh hiệu nhiếp ảnh gia đầy linh khí hiện đại đó là do cô ta tự phong đúng không. Tôi còn nghi ngờ mấy người được gọi là nghệ sĩ bỏ ra mấy trăm nghìn mua ảnh kia thực chất là cò mồi do cô ta thuê đến.”

Giang Thanh Dã nói chuyện chẳng nể nang chút nào: “Tôi thấy mình lấy điện thoại chụp đại vài tấm cũng được cỡ đó.”

“May mà hôm nay cậu không đi đấy. Đám bạn hot girl của cô ta, đứa nào đứa nấy chụp ảnh chung xong đều đăng lên mạng xã hội hết rồi. Cậu mà đến thì cũng chẳng thoát khỏi màn chụp ảnh chung đó đâu.”

Đây là cách nói khoa trương thôi.

Trong mỗi giới đều có đủ loại người. Trong những cậu ấm cô chiêu vốn không thiếu tiền như họ, có người cũng thử sức với nghề tay trái. Thậm chí người ban đầu bỏ nhà đi du học để khởi nghiệp là Đường Nguyệt Thư còn trở thành tấm gương, được không ít người gọi hoa mỹ là hình mẫu thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.

Nói vậy không sai, nhưng cũng phải xem xét đến tình hình cụ thể. Chẳng thể nào vừa quẹt thẻ của gia đình mua đủ loại hàng hiệu xa xỉ, lại vừa oán thán rằng chính những đồng tiền đó đã hạn chế sự tự do của mình.

Đường Nguyệt Thư lắng nghe Giang Thanh Dã than phiền. Một lát sau, Giang Thanh Dã không biết nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu đấy?”

“Sao vậy?” Đường Nguyệt Thư không đáp mà hỏi ngược lại: “Quan tâm tôi đi đâu, cậu có ý đồ mờ ám gì với tôi à?”

Ngay lúc cô nói câu này, Lâm Xuyên từ phòng tắm bước ra. Áo choàng tắm trên người anh có kiểu dáng gần giống hệt cái của Đường Nguyệt Thư, chỉ khác màu sắc.

Cái của Đường Nguyệt Thư là màu hồng nhạt, còn của Lâm Xuyên màu xanh lam.

Đương nhiên Lâm Xuyên cũng thấy bạn gái đang gọi điện thoại.

Anh không lên tiếng mà ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nhìn cô vài giây.

Áo choàng tắm ôm sát người. Cô nằm sấp trên giường như vậy, lớp vải áp vào cơ thể, làm nổi bật những đường cong rõ ràng.

Lâm Xuyên nghe bạn gái nói chuyện điện thoại với bạn. Anh nghe được đó là giọng một người bạn nữ, cách nói chuyện giữa họ rất thoải mái, hiển nhiên là bạn bè thân thiết.

Anh không giục cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Tay anh vuốt nhẹ lên bắp chân trần của cô. Đường Nguyệt Thư quay đầu nhìn anh một cái, không phản ứng gì.

Giang Thanh Dã ở đầu dây bên kia đang kể những chuyện tầm phào khác mới xảy ra gần đây, Đường Nguyệt Thư cũng có nghe nói qua. Hai người trao đổi suy nghĩ về mấy chuyện đó.

Cô đột nhiên bị lật người lại.

“?”

Đường Nguyệt Thư cứ thế nhìn Lâm Xuyên đưa tay cởi dây thắt eo áo choàng của cô. Áo ngoài bung ra, để lộ chiếc váy ngủ hai dây bên trong, kiểu cổ chữ V sâu khoét rộng, phô bày một khoảng da thịt lớn.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của bạn gái, Lâm Xuyên cứ thế cúi xuống hôn lên làn da cô.

Bỏ qua lời cảnh cáo trong mắt cô.

Nụ hôn rất nhẹ, nhưng nó từ từ lướt trên chân cô, rồi lại dịch chuyển từ từ lên trên.

Ngay trước mắt Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, ra hiệu nhắc cô chú ý đừng phát ra tiếng động.

“…”

Giang Thanh Dã ở đầu dây bên kia nói gì, Đường Nguyệt Thư đã không còn nghe rõ nữa.

Đường Nguyệt Thư nói: “Thanh Dã, tôi không nói chuyện với cậu nữa nhé, có chút việc.”

Vừa dứt lời, điện thoại bị ngắt kết nối. Đường Nguyệt Thư dùng một chân đạp lên ngực Lâm Xuyên, lên án: “Em đang gọi điện thoại mà!”

Giọng Lâm Xuyên cũng rất vô tội: “Anh có gây ra tiếng động đâu.”

Trong suốt cuộc gọi của cô, anh đóng vai một người câm tận tụy, nhưng hành động lại là một tên lưu manh đích thực.

Đường Nguyệt Thư im lặng, tay Lâm Xuyên nâng chân cô lên, hôn lên mắt cá chân.

Cô run lên như thể trái tim cũng bị chạm đến. Lâm Xuyên gác chân cô lên vai mình, bắt đầu thăm dò lên phía trên.

Chiếc đèn chùm trên trần là thứ thu hút ánh nhìn của Đường Nguyệt Thư nhất khi cô mở mắt.

Lúc này rõ ràng thuyền đang bất động, chỉ neo đậu ở cảng, vậy mà cô lại dần cảm thấy mình đang chòng chành, như thể cả thế giới cũng đang rung chuyển theo.

Tối nay Lâm Xuyên rất hưng phấn. Sau đó Đường Nguyệt Thư thật sự đã buồn ngủ rũ rượi, đành nhỏ giọng thương lượng với anh rằng mai còn phải dậy sớm ngắm bình minh, cần phải ngủ sớm.

Lâm Xuyên hôn lên má cô nói: “Nguyệt Thư, ngày mai em cũng phải về rồi.”

Anh không hề có ý định bỏ qua cơ hội hiếm có này.

“Em buồn ngủ lắm rồi.” Cô nhỏ giọng làm nũng với anh: “Cầu xin anh đó.”

Lâm Xuyên bật cười khe khẽ, một lát sau nói: “Vậy em đừng cắn môi nữa, kêu to lên một chút, nói vài lời dễ nghe xem nào, anh sẽ nhanh thôi.”

“…”

Ở trên giường, anh đúng là một gã đàn ông hư hỏng.

Bây giờ đã khác xưa rất nhiều, Đường Nguyệt Thư đã quen với việc đợi anh dọn dẹp bãi chiến trường sau khi mọi chuyện kết thúc.

“Ngủ đi.” Lâm Xuyên hôn nhẹ cô.

Lần đầu tiên họ qua đêm trên biển.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, thực ra cả hai cũng mới ngủ được khoảng ba tiếng, thuyền đã khởi hành trước khi họ tỉnh dậy.

Khi họ gần sửa soạn xong xuôi, thuyền trưởng đến gõ cửa báo rằng bình minh đã ló dạng.

Ra khơi mà gặp được bình minh cũng phải xem may mắn thế nào. Gần đây thời tiết khá đẹp, vận may của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên xem như cũng không tệ.

Cô khoác một chiếc áo cardigan đi ra boong tàu, Lâm Xuyên cũng đi theo sau lưng cô.

Mặt trời nhanh chóng nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng dần nhuộm cả bầu trời và mặt biển thành một màu cam ấm áp.

Sương mù trên mặt biển cũng tan đi.

Khi ánh nắng chan hòa chiếu xuống, mặt biển lấp lánh ánh vàng, một khung cảnh sóng gợn vàng óng trải rộng trước mắt.

Sự kết hợp của bầu trời, mặt biển và vầng dương mới nhú đã tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Đường Nguyệt Thư cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc này mà không hề hay biết, ở phía sau lưng cô, cũng có một người đang đóng khung hình ảnh cô và bình minh vào chung một bức hoạ.

Bình minh trên biển rất đẹp.

Nhưng cũng kết thúc rất nhanh.

Đến khi mặt trời đã lên cao hẳn trên bầu trời, Đường Nguyệt Thư mới hạ điện thoại xuống, không nén nổi ngáp một cái.

Tối qua ngủ quá ít.

Bây giờ cô đang thiếu ngủ nghiêm trọng.

Cô quay người lại, lườm kẻ đầu sỏ gây tội bằng ánh mắt oán trách. Khóe mắt cô vì cái ngáp vừa rồi mà rịn ra giọt nước mắt sinh lý.

Lâm Xuyên đi tới ôm cô một cái, cúi đầu hôn nhẹ: “Em có muốn về ngủ bù không?”

Đương nhiên là muốn rồi.

Có điều giấc ngủ bù này một khi đã ngủ thì không biết đến thời gian nữa. Đường Nguyệt Thư nhớ mình đã ôm Lâm Xuyên cùng ngủ, vậy mà lúc tỉnh dậy thì trên giường chỉ còn lại một mình cô.

Trong phòng yên lặng như tờ, bên ngoài có chút ánh sáng le lói hắt vào.

Đường Nguyệt Thư trở mình trên giường, cầm điện thoại lên xem giờ, đã là giữa trưa.

Cô dậy thay đồ, mặc một chiếc đầm tím có họa tiết hoa nhỏ.

Ra ngoài thì phát hiện Lâm Xuyên đang câu cá.

“…”

Anh thật là có nhã hứng.

Lâm Xuyên nhanh chóng phát hiện bóng dáng bạn gái. Anh thu cần câu lại, hỏi cô: “Em đói không?”

Đường Nguyệt Thư gật đầu.

Lâm Xuyên nói vừa rồi mình câu được một con cá nặng vài cân, đã nhờ đầu bếp mang đi chế biến rồi.

Anh đã quay video và chụp ảnh lại, giờ đang mở ra cho Đường Nguyệt Thư xem.

Cũng khó cho anh, vừa rồi anh đã không cố tình gọi Đường Nguyệt Thư dậy để khoe chiến tích huy hoàng của mình. Nếu con cá này là do Đường Nguyệt Thư câu được, dù đang ngủ say như chết thì cô cũng phải dựng người bên cạnh dậy để xem bằng được.

Đương nhiên bữa trưa chủ yếu là hải sản, con cá Lâm Xuyên câu lên đã được làm món hấp.

Hai người dùng bữa trưa trên biển rất thoải mái.

Nhưng cũng không có thời gian thực hiện các hoạt động khác nữa, Đường Nguyệt Thư phải về Bắc Kinh rồi.

Tối đó, sau một chặng đường bôn ba trở về nơi ở và báo bình an cho Lâm Xuyên, cô mới phát hiện hôm nay anh đã đăng trạng thái mới.

Đó là một bộ ảnh, trong đó có tấm chụp bóng lưng Đường Nguyệt Thư lúc đang chụp bình minh, ảnh chụp du thuyền vào ban ngày, hẳn là chụp sau khi xuống thuyền. Ngay cả con cá anh câu được cũng chiếm một vị trí.

Còn có một tấm là ảnh của chính anh. Đường Nguyệt Thư đã chụp cho anh vài tấm. Lâm Xuyên rất ăn ảnh, dù là ngoài đời thực hay trong ảnh thì người ta đều có thể lập tức nhận ra giá trị nhan sắc của anh.

Khu bình luận bên dưới vô cùng náo nhiệt, đa phần là bạn bè anh vào hưởng ứng hoặc châm chọc vài câu.

Ít nhất thì ai nhìn vào cũng thấy rõ ý khoe khoang của anh.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Đàn ông sau 30 tuổi lại giống như con công đang xòe đuôi vậy.

Sau khi trở về từ Hong Kong, Đường Nguyệt Thư tiếp tục vùi đầu vào công việc. Trong khoảng thời gian này, cô còn nhận một đơn đặt hàng thiết kế lễ phục dạ hội.

Đó là một nữ minh tinh hạng B trong nước chỉ định cô thiết kế.

Tình cờ đối phương cũng đang ở Bắc Kinh, nên Đường Nguyệt Thư đã dành thời gian đến xưởng thiết kế gặp mặt khách hàng, sau đó dựa vào các số đo và yêu cầu của vị khách này để tiến hành thiết kế.

Bản phác thảo thiết kế phải được khách hàng xem qua và duyệt rồi mới tiến hành sản xuất.

Vị nữ minh tinh đó nói rằng ban đầu cô ấy cứ ngỡ Đường Nguyệt Thư sẽ không nhận đơn hàng này. Cô ấy cho biết mình rất thích các thiết kế của Đường Nguyệt Thư, vì vậy vẫn thử nhờ trợ lý liên hệ với xưởng thiết kế của cô.

Thân phận của Đường Nguyệt Thư, nếu nhìn ở góc độ nhà thiết kế thời trang thì đúng là hơi lúng túng.

Giờ mà nói cô là một nhà tư bản thì có lẽ hợp hơn.

Cuộc sống ở Bắc Kinh vốn xa hoa nhộn nhịp, Đường Nguyệt Thư cũng trải qua những ngày tháng khá sôi động.

Bên cạnh cô thường xuyên xuất hiện những người đàn ông bày tỏ thiện cảm, nhưng cô tin rằng mình thực sự đã luôn giữ khoảng cách trong quá trình tiếp xúc.

Không có gì đáng nói.

Dường như không ít người biết cô có một người bạn trai gia thế bình thường, cũng chẳng rõ lời này do ai tung ra.

Chính vì luôn chỉ nghe tiếng mà không thấy hình, nên người bạn trai vốn có gia thế bình thường của cô giờ đây bị đồn thổi thành tình nhân bí mật của cô.

Sau này Giang Thanh Dã quả thực đã dò hỏi Đường Nguyệt Thư để xác nhận tình trạng tình cảm của cô. Đường Nguyệt Thư thẳng thắn thừa nhận rằng mình đang hẹn hò với một người, còn nói rằng có cơ hội sẽ giới thiệu anh cho mọi người làm quen.

Nhưng bạn bè cô cũng đã quá quen với những chuyện hợp tan này rồi. Việc Đường Nguyệt Thư không đưa người yêu ra mắt chứng tỏ người đàn ông đó thực sự không cùng giới với họ.

Sau khi Đường Nguyệt Thư kể lại những lời đồn đại này cho đương sự còn lại nghe, anh chỉ bật cười: “Sếp Đường hoàn toàn có đủ khả năng bao nuôi anh, họ nói cũng không sai.”

“…”

“Em có biết trong mắt anh em có hình tượng gì không?” Lâm Xuyên hỏi vặn lại.

Đường Nguyệt Thư: “?”

“Bọn họ đều nói em là trọc phú mới nổi, lắm tiền nhiều của mà ngốc nghếch, chẳng nghĩ cách moi tiền từ anh, ngược lại còn tặng cả chiếc du thuyền đắt đỏ như thế.”

Nói xong câu đó, Lâm Xuyên đột nhiên bật cười: “Nhưng bọn họ ghen tị cũng vô ích thôi, làm sao họ tìm được cô bạn gái vừa giàu có vừa hào phóng như sếp Đường chứ.”

Anh lại bắt đầu vênh váo tự đắc rồi.

Lâm Xuyên chi tiền cho bạn gái rất hào phóng, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc anh cảm thấy vui vẻ vì sự hào phóng của cô.

Vẫn là câu nói kia, tiền ở đâu, tình yêu ở đó.

Mấy tháng tiếp theo, tần suất gặp mặt của hai người là khoảng hai lần mỗi tháng. Cả hai đều chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Hong Kong. Khi Lâm Xuyên có dự án ở Bắc Kinh, anh sẽ ở lại đây lâu hơn một chút.

Cứ thế, mấy tháng bình lặng trôi qua. Thời tiết Bắc Kinh bắt đầu trở lạnh từ tháng mười, và đến giữa tháng mười một, hơi thở mùa đông đã thực sự len lỏi khắp nơi.

Gần đây Đường Nguyệt Thư khá thích bay đến Hong Kong hẹn hò. Thời tiết bên đó hoàn toàn chưa có dấu hiệu chuyển lạnh, trang phục phổ biến nhất trên phố là áo cộc tay phối cùng áo khoác. Nóng thì cởi ra, lạnh thì mặc vào.

Nhưng cuối tuần này có chút việc, cô có một lời mời.

Nhưng lời mời này cũng khá tế nhị.

Người tổ chức bữa tiệc là vị hôn thê của Tề Ứng Hoài.

Đúng vậy, vị hôn thê của Tề Ứng Hoài.

Trước đây, nhà họ Tề đã nhiều lần tung cành ô liu với Đường Nguyệt Thư, chủ yếu coi trọng giá trị liên hôn của cô. Còn về việc bản thân Tề Ứng Hoài có tư tâm hay không, Đường Nguyệt Thư chẳng hề bận tâm.

Muốn liên hôn theo kiểu môn đăng hộ đối, đương nhiên không thể chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Không thành với Đường Nguyệt Thư thì vẫn còn người khác.

Sự hợp tác giữa nhà họ Đường và nhà họ Tề vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây nhà họ Tề đã có mối quan hệ thân thiết hơn với nhà thông gia mới.

Vị hôn thê của Tề Ứng Hoài tên là Nhậm Tri Ý, con gái út nhà họ Nhậm.

Cô ta sinh cùng năm với Đường Nguyệt Thư và Tề Ứng Hoài, cũng từng là bạn học của cả hai.

Hơn nữa, có một điểm khá tế nhị là mối quan hệ giữa Đường Nguyệt Thư và Nhậm Tri Ý vốn không tốt đẹp, thậm chí có thể nói là tệ. Bây giờ cả hai cũng chỉ giữ hòa khí ở mặt ngoài mà thôi.

Kiểu bạn bè xã giao trong truyền thuyết chính là nói về những người như họ.

Trước đây họ đã ngấm ngầm so kè đủ kiểu, chuyện này khó mà tránh khỏi. Cùng lứa tuổi mà, bản thân không so bì thì mấy vị phụ huynh đáng ghét cũng sẽ lôi họ ra so sánh.

Trước đây Đường Nguyệt Thư học đủ loại nhạc cụ, ba mẹ cô Nhậm cũng cho con gái đi học. Tuy nhiên, thiên phú của Nhậm Tri Ý quả thực không nằm ở âm nhạc. Chuyện này vốn chẳng có gì đáng nói, nhưng tâm trạng của cô Nhậm lúc đó lại không ổn. Có lẽ do ba mẹ cô ta đã nhắc đến Đường Nguyệt Thư vài câu ở nhà, khiến cô ta nảy sinh ác cảm với Đường Nguyệt Thư.

Sau đó, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt. Hồi cấp ba, trong buổi văn nghệ của trường, Đường Nguyệt Thư đang biểu diễn, sau khi xuống sân khấu không lâu thì có người chạy đến báo rằng Giang Thanh Dã và Nhậm Tri Ý đã đánh nhau.

Cô vội chạy đi tìm hiểu đầu đuôi mới biết. Lúc cô đang biểu diễn trên sân khấu, Nhậm Tri Ý ở dưới đã nói với bạn học một câu “Như phường kỹ nữ”. Lớp của họ ngồi gần nhau, vị trí cũng sát nhau nên Giang Thanh Dã tình cờ nghe thấy.

Theo bạn học kể lại, lúc hai người bị kéo ra, miệng Giang Thanh Dã còn hét lên: “Đừng cản tôi, tôi phải xé nát miệng nó!”

Kết quả xử lý cuối cùng là mỗi người đều bị phạt nặng, phải viết bản kiểm điểm cho xong chuyện.

Thời gian trôi qua, giờ đây mọi người đều có thể bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện, đóng vai những người trưởng thành giả tạo.

Nhưng nghe nói, khi Đường Nguyệt Thư bất hòa với gia đình và bỏ ra nước ngoài, cô Nhậm đã vui vẻ mở tiệc ăn mừng mấy ngày liền. Cụ thể cô ta vui vì điều gì thì không rõ, nhưng những lời đồn đại mà Đường Nguyệt Thư nghe được đều không mấy hay ho.

Đường Nguyệt Thư cũng không thật sự hiểu mục đích buổi tụ họp hôm nay gọi cô tới làm gì. Giang Thanh Dã thì ngồi ngay bên cạnh, trước khi đến còn bảo muốn xem cái cô họ Nhậm này đang tính giở trò gì.

Địa điểm tụ tập là một biệt thự riêng tư. Tại hiện trường chỉ có khách nữ, không hề mời một cậu chủ nào.

Nhậm Tri Ý ăn mặc rất sang trọng quý phái. Trên tay cô ta đeo chiếc nhẫn đính hôn với viên kim cương to như trứng bồ câu, vô cùng lấp lánh và xinh đẹp.

Trên cổ còn có một chuỗi vòng cổ phỉ thúy Đế Vương Lục(*).

(*)Đây là một loại ngọc cao cấp, sang trọng và đắt tiền, là một trong những tên gọi khác của ngọc phỉ thúy với ý nghĩa xưng danh “Vua của các loại ngọc”.

Chuỗi vòng cổ đó quả thực quá thu hút sự chú ý. Vì vậy chỉ một lát sau khi cô ta ngồi xuống, nó đã trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện.

“Chuỗi vòng này ấy à, là Ứng Hoài tặng đấy. Anh ấy đã đặc biệt đến tận Hong Kong để đấu giá mang về.”

Tề Ứng Hoài quả thật rất hào phóng.

Với loại phỉ thúy thuần màu xanh lá cây có độ tinh khiết thế này, giá đấu giá ước tính không dưới chín con số.

Cô bạn thân ngồi cạnh Nhậm Tri Ý xen vào một câu: “Cậu Tề đúng là hào phóng quá, quả nhiên giữa sự chân thành và việc làm màu cho có thì vẫn khác nhau.”

Lúc này Đường Nguyệt Thư mới muộn màng nhận ra hình như mình vừa bị nói kháy.

Đường Nguyệt Thư không mấy khi nhắc đến với người khác chuyện Tề Ứng Hoài từng theo đuổi mình, nhưng hẳn là có vài người biết. Dù sao thì trước đây, để có được thông tin liên lạc của Đường Nguyệt Thư, Tề Ứng Hoài đã phải nhờ vả một số bạn bè chung. Đường Nguyệt Thư không biết anh ta đã nói gì với họ.

Nhưng quả thực đã có người xì xầm đôi câu ở sau lưng.

Về cuộc liên hôn giữa nhà họ Tề và nhà họ Nhậm, cũng có những kẻ không liên quan bàn ra tán vào, nói mấy câu kiểu như “Nếu Đường Nguyệt Thư mà đồng ý thì làm gì đến lượt Nhậm Tri Ý” này nọ.

Mấy người này đúng là quá rảnh rỗi. Xem ra cô Nhậm đã nghe lọt tai những lời đó, và “bữa tiệc Hồng Môn” hôm nay có lẽ là nhằm vào Đường Nguyệt Thư.

Từ nhỏ Đường Nguyệt Thư đã biết Nhậm Tri Ý là một kẻ hay gây chuyện. Cô ta là con út trong nhà, được cả gia đình cưng chiều nên hay làm mình làm mẩy. Tuy không có tâm địa quá xấu xa, nhưng những trò gây sự không ác ý đó của cô ta cũng đủ khiến người yếu đuối phải khổ sở.

Trước nay Giang Thanh Dã vốn chẳng thích chiều theo tính cách của Nhậm Tri Ý, hơn nữa cô ấy cũng đã nhìn ra ý đồ.

Khi chủ đề chuyển sang chiếc xe mới do Tề Ứng Hoài tặng, Giang Thanh Dã ho khan một tiếng rồi chen vào: “Trùng hợp thật đấy, gần đây Nguyệt Thư cũng vừa tặng tôi một chiếc Cullinan, khá đẹp. Tôi cũng chẳng hiểu sao cậu ấy cứ thích tiêu tiền vào mấy thứ này.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Bởi vì là sinh nhật cái bà cô này, mà cô ấy lại thích xe hơi nên Đường Nguyệt Thư mới mua xe tặng.

Đơn giản là Giang Thanh Dã không ưa nổi cái bộ dạng vênh váo đó của Nhậm Tri Ý. Đàn ông bỏ tiền ra thì có gì ghê gớm chứ, chị em của cô ấy mà vung tiền thì cũng phải cỡ chục triệu trở lên.

Đa phần những người có mặt ở đây đều có thể tự mua được những thứ này, chẳng có gì đáng để khoe khoang cả. Đương nhiên chuỗi vòng trên cổ cô ta thì vẫn phải xem thực lực tài chính thế nào.

Giang Thanh Dã thì không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.

Đường Nguyệt Thư thấy Giang Thanh Dã đã bắt đầu chiến đấu, điện thoại cô rung lên, tin nhắn Lâm Xuyên gửi đến, hỏi cô đang làm gì.

[Đang chiêm ngưỡng châu báu.] Đường Nguyệt Thư trả lời.

Chuỗi vòng Đế Vương Lục trên cổ Nhậm Tri Ý quả thật đủ chói mắt.

Tin nhắn Lâm Xuyên tiếp tục gửi đến: [Khi nào kết thúc, có cần anh đến đón em không?]

[?]

[Anh đến Bắc Kinh rồi à?]

Lâm Xuyên: [Vừa đến, gửi địa chỉ qua đây, lát anh đến đón em]

Lúc Đường Nguyệt Thư đang cúi đầu trả lời tin nhắn, không biết ai đó đã để ý đến vẻ mặt của cô, bèn nói: “Chị Thư đang nhắn tin với ai thế, cười vui vẻ vậy, không phải là bạn trai đấy chứ?”

“…”

Về “người bạn trai trong truyền thuyết” kia của Đường Nguyệt Thư, mọi người vẫn luôn rất tò mò và đều ngầm mặc định rằng Đường Nguyệt Thư đang cặp kè với một tên trai bao. Dù sao thì khắp Bắc Kinh này cũng khó tìm được mấy người cùng lứa tuổi mà có tiềm lực hơn Đường Nguyệt Thư, nên suy đoán này cũng là điều dễ hiểu.

“Đúng rồi đấy.” Nhậm Tri Ý đột nhiên xen vào: “Nguyệt Thư à, cô giấu bạn trai kỹ thế, cũng nên dẫn anh ấy ra cho mọi người xem mặt đi chứ.”

Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn đối phương, nói: “Không phải nói tối nay không cho đàn ông xuất hiện sao?”

Hình như bữa tiệc này đã thống nhất trước là không có đàn ông tham dự.

“Nếu là bạn trai của cô thì đương nhiên sẽ khác.” Nhậm Tri Ý nhếch mép cười: “Cứ giấu giấu giếm giếm mãi thế, chẳng lẽ là loại không thể đưa ra ánh sáng à?”

Đây là đang so kè đàn ông?

Đường Nguyệt Thư khựng lại, sau đó mỉm cười: “Được thôi.”

Bình Luận (0)
Comment