Lâm Xuyên nhìn định vị được gửi đến trong điện thoại, dặn tài xế quay đầu đi theo chỉ dẫn mới.
Đi cùng với định vị còn kèm theo sự quan tâm của bạn gái:
[Hôm nay anh mặc đủ đẹp trai chưa đó?]
[Ăn mặc bảnh bao một chút, đến đây giúp em giữ thể diện.]
Nhìn thấy hai tin nhắn này, Lâm Xuyên mở camera trước của điện thoại lên, nhìn lại trang phục hôm nay của mình một lần nữa. Hôm nay, anh có một cuộc gặp gỡ bàn chuyện hợp tác, sau khi đàm phán xong mới xuất phát đến Bắc Kinh.
Anh chỉ mặc một bộ vest bình thường, không khác ngày thường là mấy.
Chắc cũng không đến mức làm bạn gái mất mặt.
Bên phía Đường Nguyệt Thư, cô đang nhấm nháp một ngụm rượu vang đỏ. Từ sau khi cô nói có thể gọi bạn trai mình ra giới thiệu cho mọi người làm quen, chủ đề của cuộc trò chuyện bỗng nhiên chuyển hết sang cô.
“Chị Thư, bạn trai chị là người ở đâu vậy?”
Đường Nguyệt Thư bình thản đáp: “Người Hong Kong.”
Hong Kong cách Bắc Kinh khá xa. Dù đi máy bay cũng chỉ mất hai, ba tiếng nhưng bình thường thấy Đường Nguyệt Thư ít nhắc đến chuyện đi Hong Kong nên có người hỏi thêm: “Vậy anh ấy làm việc ở Bắc Kinh sao?”
“Thi thoảng có đến đây công tác.”
Cô vừa dứt lời, mọi người đều ngầm hiểu ngay: một gã đẹp trai chuyên ăn bám thỉnh thoảng mới lò dò tới Bắc Kinh công tác, vậy mà lại có thể chinh phục được nữ thần trong mắt đám con trai nhà giàu bọn họ.
Không biết rốt cuộc cái gã trai đó có bản lĩnh gì ghê gớm.
Có người đã nhanh tay cầm điện thoại, gõ lách tách trong mấy nhóm chat, bắt đầu hé lộ về chân dung của “người tình bí mật” của Đường Nguyệt Thư.
Tất nhiên, đó đều là những nhóm không có mặt Đường Nguyệt Thư.
Một số nhóm chat trong số đó lập tức náo nhiệt hẳn lên. Lúc nhắn tin, mấy cô gái này cũng chẳng thèm che giấu, Đường Nguyệt Thư không biết mình có nên giả vờ như không nhìn thấy đám người này đang bàn tán trước mặt mình hay không.
Lúc này, cô bạn thân Giang Thanh Dã của cô cũng bị lôi vào: “Thanh Dã này, hai người thân nhau như vậy, chắc cô từng gặp bạn trai của Nguyệt Thư rồi nhỉ? Anh ấy có đẹp trai không?”
“…”
Giang Thanh Dã quay đầu liếc Đường Nguyệt Thư một cái rồi cười cười, có vẻ như đang dùng ánh mắt để hỏi cô bạn thân của mình rốt cuộc là mình đã từng gặp người đó hay chưa từng gặp vậy?
Biểu hiện của Đường Nguyệt Thư trông bình thản ngoài sức tưởng tượng, cô thay Giang Thanh Dã trả lời luôn: “Cô ấy gặp rồi.”
Giang Thanh Dã: “?”
Không trách được vì sao Giang Thanh Dã lại có biểu cảm đó, bởi vì giọng điệu chắc nịch của Đường Nguyệt Thư khiến cô ấy suýt nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề.
Nhưng trong tình huống này, Giang Thanh Dã cũng không thể vạch trần.
Coi như là cô ấy đã gặp rồi đi.
“Nguyệt Thư.” Nhậm Tri Ý lại lên tiếng: “Đã chờ lâu như vậy rồi, sao bạn trai cô còn chưa tới, chẳng lẽ là bị lạc đường à?”
Một cô bạn ngồi bên cạnh Nhậm Tri Ý cũng xen vào: “Đừng nói là lát nữa lại nhắn tin bảo có việc bận nên không tới được đấy nhé?”
Câu nói này rõ ràng có ý muốn châm chọc. Mọi người ở đây đều không còn là trẻ con nữa, ai mà không nghe được ý nghĩa trong đó chứ?
Đường Nguyệt Thư khẽ cười một tiếng: “Không đâu, để mọi người ở đây mừng hụt thì chẳng phải sẽ rất mất hứng sao.”
Cách nói chuyện của cô cũng có chút nghệ thuật.
Nhưng trong lòng cô cũng cảm khái, mấy người phụ nữ tụ tập lại rồi cứ xôn xao bàn tán xoay quanh một người đàn ông, đúng là có hơi nhàm chán thật!
Cô tìm một người đàn ông thế nào quan trọng với bọn họ vậy sao?
Đúng lúc này, Lâm Xuyên nhắn tin cho Đường Nguyệt Thư nói là đã đến nơi, nhưng vì đây là biệt thự tư nhân nên anh bị chặn ở ngoài cổng.
Quản gia của biệt thự từ từ bước đến, báo với Nhậm Tri Ý: “Có một chàng trai họ Lâm nói đến đón bạn gái.”
Ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt đổ dồn về phía Đường Nguyệt Thư. Cô đáp: “Chắc đó là bạn trai của tôi.”
Nhậm Tri Ý nghe vậy thì ngẩng đầu, nói với quản gia: “Vậy thì mời người đó vào đi.”
Trước khi người bạn trai trong truyền thuyết của Đường Nguyệt Thư xuất hiện, đám người ngồi trên sofa đã bắt đầu xôn xao, tựa như cảm giác hồi hộp trước khi mở một chiếc hộp bí ẩn.
Giang Thanh Dã khẽ thì thầm hỏi một câu bên tai Đường Nguyệt Thư: “Thật sự là tôi từng gặp anh ấy rồi hả?”
Đường Nguyệt Thư gật đầu với vẻ rất chắc chắn.
Giang Thanh Dã: “…”
Lúc này, đầu óc của cô ấy cũng không được minh mẫn lắm, trong thời gian ngắn không nghĩ ra nổi người đàn ông nào có thể phù hợp làm bạn trai của Đường Nguyệt Thư.
Người Hong Kong… Bình thường cô ấy cũng không tiếp xúc nhiều với những người đến từ Hong Kong, mà lúc này lại càng không nhớ nổi ai.
Quản gia đã đi mời người vào. Thật ra cũng không mất nhiều thời gian, nhưng chẳng ai trong đám người hóng chuyện này đủ kiên nhẫn, ai nấy đều cố rướn cổ nhìn về phía cửa.
Chỉ tiếc là vị trí họ ngồi bị che khuất tầm nhìn.
“Sao mà lâu thế nhỉ?” Có người khẽ phàn nàn.
Giang Thanh Dã ở bên cạnh cười khẩy: “Gấp thế cơ à? Người không biết còn tưởng người sắp đến là bạn trai của các cô đấy.”
Từ trước đến nay, cô cả nhà họ Giang vốn nổi tiếng là miệng lưỡi sắc bén. Người trong nhà còn chẳng có ai đỡ nổi cô ấy, huống gì là bên ngoài.
Lời này vừa dứt, đã có người khó chịu lên tiếng: “Thanh Dã, cô nói như vậy cũng khó nghe quá rồi đấy, chúng tôi chỉ tò mò một chút thôi mà.”
Giang Thanh Dã nhún vai, hờ hững đáp một câu: “Xin lỗi nhé, tôi quen nói chuyện thẳng thắn như vậy rồi.”
“…”
Cuối cùng, trong phòng cũng vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Đường Nguyệt Thư cũng theo ánh mắt mọi người mà nhìn về phía góc khuất.
Khoảnh khắc này đúng là có hơi đặc biệt, chỉ cần nghĩ đến cảm giác chờ đợi ai đó xuất hiện mà người đó lại còn là bạn trai mình, Đường Nguyệt Thư đã thấy buồn cười.
Không thể nói trang phục hôm nay của Lâm Xuyên là bộ đẹp nhất, nhưng cũng rất gọn gàng và chỉn chu. Trông gương mặt anh thì có thế thấy trạng thái dạo gần đây của anh cũng rất tốt.
Khi bóng dáng anh theo sau quản gia xuất hiện trước mặt mọi người, Đường Nguyệt Thư cảm nhận rõ ràng bầu không khí xung quanh lặng đi trong chốc lát.
Một sự im lặng đột ngột.
Đến khi Lâm Xuyên bước tới trước mặt họ, ánh mắt anh nhìn quanh, nhận ra ở đây toàn là những cô gái trẻ.
“Nguyệt Thư?” Lâm Xuyên khẽ gọi tên bạn gái mình.
Đường Nguyệt Thư đứng lên, khẽ nắm lấy tay anh, quay sang nhìn mọi người rồi giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, tên là Lâm Xuyên.”
Thời gian gần đây, cái tên “Lâm Xuyên” cũng không còn xa lạ trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh. Anh từng xuất hiện tại không ít buổi tiệc, có không ít người đã từng gặp anh.
Cô quay sang nói với Lâm Xuyên: “Lâm Xuyên, để em giới thiệu, đây là Giang Thanh Dã, em từng kể với anh về cậu ấy rồi đó.”
Cô bắt đầu giới thiệu từ Giang Thanh Dã bên cạnh mình trước.
Lúc này, Giang Thanh Dã như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cuối cùng cũng hiểu ra câu “đã từng gặp” mà Đường Nguyệt Thư nói ban nãy rốt cuộc là có ý gì.
Cô ấy bắt tay với Lâm Xuyên, bạn trai của bạn thân mình. Anh cười nói, đáp lại với thái độ rất ôn hòa: “Chào cô Giang, nghe danh đã lâu.”
Lâm Xuyên rất biết phân biệt thân sơ.
Giang Thanh Dã cũng cười: “Chào Tổng giám đốc Lâm, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.”
Trong giọng nói của cô ấy còn mang theo một chút cảm giác vui mừng thay cho bạn thân.
Đường Nguyệt Thư tiếp tục giới thiệu với Lâm Xuyên những người khác có mặt trong buổi tụ họp: “Người đó là Nhậm Tri Ý.”
Những người còn lại cũng được cô cũng giới thiệu sơ qua một lượt, nhưng dường như thái độ hóng chuyện của họ đã không còn giống lúc ban đầu nữa.
“Nguyệt Thư, sao không nói sớm cho bọn tôi biết bạn trai cô là Tổng giám đốc Lâm!” Không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất thân thiện: “Hai người yêu nhau từ khi nào vậy? Sao kín tiếng thế!”
Đường Nguyệt Thư khẽ nhếch khóe miệng: “Chuyện riêng thôi, có gì đáng để nói đâu.”
Vốn dĩ chuyện yêu đương này cũng đâu phải để cho người khác xem.
Lâm Xuyên ngồi xuống bên cạnh Đường Nguyệt Thư, lúc này Nhậm Tri Ý mới phản ứng kịp, lập tức bảo người làm mang ly sạch ra cho anh.
“Không cần đâu, tôi uống ly của Nguyệt Thư là được rồi.”
Ly rượu của Đường Nguyệt Thư vẫn đặt ngay trước mặt cô, bên trong vẫn còn hơn nửa ly rượu vang đỏ. Lâm Xuyên rất tự nhiên cầm ly của bạn gái mình lên, uống một ngụm.
Khi anh đưa tay cầm ly rượu, trên cổ tay phải để lộ ra một sợi dây đỏ xâu hạt vàng trông vô cùng nổi bật, nhìn cũng rất quen mắt.
Đặc biệt là khi anh ngồi cạnh Đường Nguyệt Thư, không cần tinh mắt cũng nhận ra cả hai đeo cùng một kiểu.
Về phần sợi dây đỏ trên cổ tay Đường Nguyệt Thư, chắc là cô đã đeo nó khá lâu rồi. Phần lớn những người quen biết cô đều từng thấy cô đeo nó, chỉ là không ai biết thì ra đó là vòng tay đôi.
Nhìn cách Lâm Xuyên rất tự nhiên uống ly rượu bạn gái đã uống qua, cũng đủ biết hai người họ đã bên nhau không phải ngày một ngày hai.
Vừa rồi, Lâm Xuyên tiện tay đặt điện thoại lên bàn trà. Đúng lúc này có tin nhắn đến, màn hình điện thoại sáng lên, rất nhiều người nhìn thấy ảnh nền điện thoại của Lâm Xuyên là ảnh một cô gái trẻ mặc lễ phục tốt nghiệp, nói thẳng ra thì đó chính là ảnh chụp Đường Nguyệt Thư.
“Sếp Lâm lấy ảnh của Nguyệt Thư làm hình nền à?” Có người lên tiếng hỏi.
Lâm Xuyên: “Có vấn đề gì sao?”
Câu trả lời của anh khiến bầu không khí trong phòng trầm xuống.
Mấy cô chiêu ở đây cũng từng trải qua vài mối tình, với người cùng đẳng cấp cũng có, với người khác đẳng cấp cũng có. Nhưng phải nói, ngay cả những người đã đính hôn hay kết hôn rồi cũng chẳng ai dám chắc nửa kia của mình khi ra ngoài sẽ giữ được hình tượng như vậy.
Đến cuối cùng, ai cũng nhận ra rằng, bất kể là đàn ông đẹp trai hay xấu xí, giàu có hay nghèo khó thì chỉ khi trở thành di ảnh mới trở nên ngoan ngoãn.
Không ít người ở đây lúc yêu đương từng cãi nhau với bạn trai về chuyện “tuyên bố chủ quyền”, từ việc đăng ảnh lên bảng tin, để ảnh nền điện thoại, ảnh bìa trang cá nhân cho đến ảnh đại diện đều có thể trở thành nguyên nhân để gây chiến.
Thật ra, Lâm Xuyên đã đặt hình nền điện thoại là ảnh của Đường Nguyệt Thư từ lâu. Lúc đầu là khi cô còn đang học ở Paris, ảnh nền của Lâm Xuyên là bức hình cô chụp khi ra ngoài làm mẫu rồi gửi cho anh xem trước, lấy danh nghĩa là “quyền xem trước dành cho VIP”.
Bức ảnh lúc đó mang đậm phong cách của mấy “hotgirl trên mạng”, chính là kiểu ảnh mạng nổi tiếng thường thấy.
Lâm Xuyên dùng tấm hình đó suốt một thời gian dài, vậy mà chẳng có ai đoán ra được anh dùng ảnh bạn gái mình làm hình nền.
Mãi cho đến lần trước đi dự lễ tốt nghiệp của Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên mới tự tay chụp vài tấm hình, lúc này nhìn vào mới thực sự thấy giống đang chụp bạn gái anh.
Có người tiếp lời: “Hai người đúng là xứng đôi ghê, bảo sao mà Nguyệt Thư giấu kín mãi không công khai như vậy. Có một người bạn trai tuyệt vời như sếp Lâm, ngoài kia có cầm đèn lồng cũng không tìm được!”
Đúng là điều kiện của Lâm Xuyên rất xuất sắc, quá nhiều người muốn làm quen với anh, vậy nên kẻ khôn ngoan sẽ không chọn nói những lời khó nghe vào lúc này.
Thế nhưng, Lâm Xuyên lại mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, với điều kiện của Nguyệt Thư, tôi có cầm đèn lồng ở ngoài kia cũng chẳng tìm nổi, phải may mắn lắm mới được cô ấy để mắt đến.”
Có thể thấy Lâm Xuyên luôn đứng về phía bạn gái mình. Ngay cả mấy lời khen ngợi anh, anh cũng không để nó trở thành những lời hạ thấp Đường Nguyệt Thư.
Một buổi “Hồng Môn yến” bình thường như thế này, nhưng nhờ sự xuất hiện của Lâm Xuyên mà đã bất ngờ giúp Đường Nguyệt Thư chiếm được một chút “ánh đèn sân khấu”.
Anh ấy đúng thật là kiểu đàn ông có thể khiến người ta nở mày nở mặt mỗi khi giới thiệu với người khác.
Cô chủ nhà họ Nhậm không đạt được mục đích, nhưng khổ nỗi Lâm Xuyên không phải người dễ trêu chọc, muốn chê bai anh cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Ngược lại, cô bạn thân bên cạnh cô ta thì đúng là giỏi nói chuyện kiểu bóng gió, mỉa mai. Cô gái đó bỗng nhiên nói một câu: “Sau khi về nước, có vẻ như mắt nhìn đàn ông của Nguyệt Thư tốt hơn lúc còn ở nước ngoài rồi nhỉ? Chắc có khi bạn trai trước còn kém xa sếp Lâm ấy chứ?”
Hồi năm ngoái, trong bữa tiệc sinh nhật của Diệp Uyển Uyển, Đường Nguyệt Thư từng chơi một trò chơi và để lộ ra một bức ảnh, trong khoảng thời gian sau đó cũng có tin đồn rằng cô có bạn trai. Nhưng từ đó về sau lại không thấy Đường Nguyệt Thư đi với người đàn ông nào khác, mà hiện tại cũng chẳng ai nghĩ Lâm Xuyên là người cô quen từ trước khi về nước.
Câu nói này rõ ràng là cố tình châm ngòi gây chuyện.
Đường Nguyệt Thư không lên tiếng, nhưng Giang Thanh Dã lại khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Tào Hựu Lâm, tôi thấy mắt nhìn đàn ông của cô dạo này càng ngày càng thụt lùi đấy, người sau chẳng bằng người trước.”
“Cô…”
“Tôi làm sao? Tôi là kiểu người nghĩ sao thì nói vậy thôi, nói vậy thì sao? Tôi nói sai chắc?”
“Thôi nào, thôi nào, Giang Thanh Dã, cô cũng bớt nói mấy câu đi, người ta nói Đường Nguyệt Thư một câu mà cô làm như nói trúng cô vậy.” Nhậm Tri Ý đứng ra hòa giải.
Nhưng câu này nghe vào tai lại giống như đang bảo Giang Thanh Dã là đầy tớ của Đường Nguyệt Thư, chủ nhân còn chưa nóng mặt, cô ấy làm người hầu mà đã sốt ruột thay rồi.
Giang Thanh Dã vốn nhanh nhạy, sao có thể không hiểu được.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng: “Hết cách rồi, mấy người vốn không hiểu phụ nữ sẵn sàng chi tiền vì mình thì có sức hút lớn đến mức nào đâu.”
Lâm Xuyên hiểu.
Anh đồng tình với câu nói đó.
Nhưng lúc này anh chỉ khẽ cười một tiếng, vẫn thể hiện thái độ ôn hòa, nhìn về phía cô gái vừa mới nói mấy câu đầy ẩn ý kia: “Cô Tào phải không? Xin lỗi nhé, người mà Nguyệt Thư ‘mắt nhìn không tốt’ để ý khi ở nước ngoài… chắc vẫn là tôi đấy.”
Giọng nói của anh không hề mang theo vẻ hung hăng dọa nạt người nào, nhưng sau từng ấy năm lăn lộn chốn thương trường, khí chất tự nhiên trên người vẫn đủ lấn át người khác. Lời vừa thốt ra, cả căn phòng bỗng nhiên lại im lặng trong một thoáng.
Như thể cảm thấy vẫn chưa đủ lúng túng, Lâm Xuyên còn thong thả bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi quen nhau cũng sắp được bốn năm rồi.”
Hàm ý là, hai người yêu nhau đã gần bốn năm.
Khoảng thời gian chia tay mấy tháng kia, cứ coi như là cãi nhau và chiến tranh lạnh thôi.
Ai yêu đương mà chẳng có lúc giận dỗi?
Bình thường, Lâm Xuyên sẽ không cố tình nói những câu khiến người khác bẽ mặt như vậy, nhưng lần này, anh không muốn giữ thể diện cho người ta nữa. Ngay trước mặt anh mà còn dám nói bóng gió mỉa mai bạn gái anh, tưởng anh nghe mà không hiểu gì sao?
Thật ra đa phần đàn ông đều không phải kẻ ngốc, chỉ là lúc nào cần giả vờ không hiểu thì họ sẽ giả vờ thôi.
Đường Nguyệt Thư không nói gì.
Có người ra mặt hòa giải rồi, cô cũng chẳng buồn chủ động bắt chuyện lại.
Đúng lúc này, điện thoại của một số người xung quanh liên tục sáng lên thông báo tin nhắn, chắc là do trước đó nghe tin Đường Nguyệt Thư đã có bạn trai, kết quả là giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì nên ai nấy trong nhóm đều đang hóng hớt.
Tuy thái độ của Lâm Xuyên vẫn ôn hòa, nhưng khí thế của anh vẫn giống như ban nãy nên lúc này chẳng ai dám giơ điện thoại chĩa vào anh rồi chụp hình.
Dù sao thì chụp lén cũng chẳng vẻ vang gì, nhất là ở khoảng cách gần thế này.
Người bạn trai được Đường Nguyệt Thư che giấu kỹ suốt bấy lâu nay không phải kiểu không thể dẫn ra ngoài gặp người khác, thậm chí còn có thể nói, nếu anh mà gọi là không thể dẫn ra ngoài gặp người khác, vậy thì những người bạn trai cũ mà họ từng quen trước đó chẳng biết nên gọi là gì mới đúng.
Lâm Xuyên cảm thấy nhiệm vụ xuất hiện tối nay của mình coi như đã hoàn thành, anh quay sang nhìn bạn gái, hỏi: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi nhỉ?”
Đường Nguyệt Thư khẽ gật đầu.
Cả hai cùng đứng dậy, Lâm Xuyên lịch sự nói với Nhậm Tri Ý: “Tối nay cảm ơn cô Nhậm đã tiếp đãi, chúng tôi xin phép về trước.”
Câu này chỉ mang tính xã giao, không cần đợi ai đồng ý.
Nhưng hình như Lâm Xuyên chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh liếc nhìn Giang Thanh Dã đang đứng ở phía bên kia Đường Nguyệt Thư, sau đó dùng ánh mắt hỏi ý bạn gái.
Đường Nguyệt Thư hiểu ý, quay sang hỏi Giang Thanh Dã: “Thanh Dã, cậu có sắp xếp tài xế chưa? Có cần đi cùng bọn tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, cô cả nhà họ Giang đã gật đầu lia lịa: “Cần chứ, cần chứ! Tài xế của tôi tan ca rồi.”
Cô ấy còn cả một bụng chuyện muốn hỏi.
Thế là sự xuất hiện của Lâm Xuyên tối nay, anh đến đưa bạn gái về… kèm luôn cả cô bạn thân từ thuở nhỏ của bạn gái.
Trước khi lên xe, anh hơi dừng lại một chút, tự giác đi về phía ghế phụ, nhường lại hàng ghế sau cho hai cô gái.
Rất biết cách cư xử.
Ánh mắt của Giang Thanh Dã cứ lượn qua lượn lại giữa cô bạn thân ngồi bên cạnh và Lâm Xuyên ngồi ở phía trước. Ra ngoài hứng mấy cơn gió lạnh, bây giờ cô ấy mới tỉnh táo lại đôi chút.
Lên xe rồi, hơi ấm lập tức trở lại.
Khi xe vừa lăn bánh chưa bao lâu, Giang Thanh Dã cuối cùng cũng hắng giọng, khẽ ho một tiếng: “Nguyệt Thư à, cậu giấu anh bạn trai này kỹ quá đấy nha.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cái này đúng là cô có phần đuối lý.
Giang Thanh Dã vốn là người rất hoạt bát, cô ấy ngó lên hàng ghế trước rồi hỏi: “Sếp Lâm, anh với Nguyệt Thư quen nhau ở Paris phải không?”
Lâm Xuyên quay đầu lại, nói với Giang Thanh Dã: “Cô Giang, cô cứ gọi tôi là Lâm Xuyên là được rồi.”
“Đúng vậy, chúng tôi quen nhau ở Paris.”
Giang Thanh Dã khựng lại một chút, rồi nói tiếp: “Vậy thì anh cũng cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
“Lúc đó hai người quen nhau thế nào vậy…”
Giang Thanh Dã giống như một người chuyên đi điều tra hộ khẩu, tỉ mỉ truy hỏi chi tiết từ đầu đến cuối về quá trình bạn thân và bạn trai quen nhau.
Dù sao cô ấy cũng là “người nhà”, hoàn toàn có quyền tự do hóng hớt.
Thái độ của Lâm Xuyên với bạn bè của bạn gái cũng rất thân thiện, giống hệt như cách anh đối xử với mấy người anh em họ của Đường Nguyệt Thư vậy.
Bây giờ, Đường Thước Diễn cũng khá thân với Lâm Xuyên.
Sau khi hỏi han đủ thứ xong, Giang Thanh Dã ghé sát lại, thì thầm bên tai Đường Nguyệt Thư, cố tỏ ra nhỏ tiếng như thể người phía trước không nghe thấy: “Cái người trước kia cậu nói đã chia tay, cũng là anh ấy hả?”
Đường Nguyệt Thư gật đầu.
Dây dưa với một người đàn ông suốt mấy năm trời, không ngờ bên cạnh cô ấy cuối cùng cũng xuất hiện một đóa hoa si tình thật rồi.
“…”
Nhưng đối với Lâm Xuyên, ở một góc mà anh không nhìn thấy, Giang Thanh Dã lén lút giơ ngón cái với Đường Nguyệt Thư.
Mắt nhìn không tồi.
Dẫn kiểu đàn ông thế này ra ngoài đúng là nở mày nở mặt!
Lâm Xuyên cũng giả vờ như không nghe thấy hai cô gái đang thì thầm sau lưng mình, cho đến khi tài xế đưa Giang Thanh Dã về tới nơi trước.
Giang Thanh Dã xuống xe trong sự hài lòng.
Phải nói rằng, cảnh Lâm Xuyên bước vào lúc nãy, hiệu ứng sân khấu đúng là được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Không biết Đường Nguyệt Thư có cảm thấy đã hay không, nhưng cô bạn thân chuyên kiếm lợi từ chị em Giang Thanh Dã thì đúng là đã ghiền thật rồi.
Thế giới này vốn kỳ lạ như vậy đấy. Những lời hứa từ miệng đàn ông thì chẳng có mấy câu đáng tin, nhưng lời mà Đường Nguyệt Thư từng nói khi mới mười mấy tuổi rằng sau này sẽ kiếm tiền nuôi chị em thì đã sớm trở thành hiện thực rồi.
Xe chạy thêm một đoạn nữa, Lâm Xuyên bảo tài xế dừng xe lại một chút.
Sau đó, anh bước xuống từ ghế phụ, đi vòng ra mở cửa ghế sau rồi lên xe.
“…”
Cuối cùng anh đã giành lại được vị trí vốn thuộc về mình.
Đường Nguyệt Thư nhìn anh cố tình xuống xe rồi lại quay về ngồi cạnh mình, cảm thấy có chút buồn cười.
“Sao tự dưng hôm nay lại chạy tới vậy?” Cô ghé sát lại, nắm lấy tay anh, đôi mắt sáng rực nhìn anh.
Ánh sáng trong xe hơi mờ, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ gương mặt đối phương.
“Vừa khéo có thời gian nên anh qua đây.” Lâm Xuyên vừa nói vừa khẽ cười: “Em thấy biểu hiện vừa rồi của anh thế nào?”
Quả thực là phong độ của sếp Lâm không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
“Rất tốt!” Đường Nguyệt Thư đưa ra đánh giá của mình: “Em có cảm giác như nhờ đàn ông mà được bước l*n đ*nh cao cuộc đời vậy.”
Cô nói đùa thôi, nhưng người đàn ông cô chọn quả thực đã bỏ xa người khác cả vài con phố.
Lâm Xuyên cũng đáp lại với vẻ không kém phần: “Vậy lần sau sếp Đường cũng để anh được nếm thử cảm giác nhờ phụ nữ mà bước l*n đ*nh cao cuộc đời được không?”
“Được.” Cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Trên đường về, hai người trò chuyện rồi bỗng nhắc đến chuyện Đường Nguyệt Thư vừa rồi có nói trong điện thoại về chuyện giám định trang sức. Lâm Xuyên hỏi: “Em nói giám định trang sức, là chỉ chuỗi vòng cổ trên cổ cô Nhậm kia à?”
“Còn có cả viên kim cương to như quả trứng bồ câu trên tay cô ta nữa, đều rất đẹp.”
Không thể chỉ vì không ưa một người mà phủ nhận cái đẹp của những món đồ họ mà sở hữu được.
Nhưng so với chiếc nhẫn kim cương trên tay Nhậm Tri Ý thì chuỗi vòng ngọc phỉ thúy đế vương màu xanh đậm trên cổ cô ta vẫn nổi bật hơn.
Không biết Lâm Xuyên đang nghĩ gì, anh mỉm cười rồi hỏi Đường Nguyệt Thư: “Em thích loại ngọc phỉ thúy xanh đậm như vậy à?”
Đường Nguyệt Thư đáp: “Thích chứ.”
Ai mà không thích mấy món trang sức quý giá như vậy?
Đường Nguyệt Thư cũng có vài món trang sức bằng phỉ thúy màu xanh, nhưng xét về độ đậm và độ chuẩn về màu sắc thì hình như vẫn còn hơi kém một chút.
Lâm Xuyên nắm lấy tay cô, vừa nghịch vừa nói: “Chuyện này kể ra cũng thật là trùng hợp.”
“?”
“Sợi dây chuyền trên cổ cô ta là của tập đoàn Lâm thị bọn anh đem ra đấu giá, anh còn nhớ người mua lúc đó là họ Tề.”
Ý là, anh chính là bên bán.
Những món trang sức đẳng cấp thế này, mỗi món đều khiến người ta ấn tượng.
“Trong đợt nguyên liệu phỉ thúy đó, có một khối cho ra màu xanh đế vương rất chuẩn. Lúc vừa khai thác được đã có mấy gia tộc lớn kinh doanh trong ngành trang sức tranh nhau muốn mua.” Lâm Xuyên kể.
Nhà họ Lâm sở hữu mỏ đá quý của riêng mình.
Loại ngọc phỉ thúy Đế Vương Lục chất lượng như vậy đúng là có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Ngay từ khi chưa được cắt đã có người trả giá rất cao, nhưng cuối cùng, nhà họ Lâm vẫn quyết định tự tay khai thác.
Chỉ một nhát dao cắt xuống, lời gấp trăm lần.
Ngay khi khối ngọc vừa được cắt ra, giá đã bị đẩy lên trời.
Điện thoại của Lâm Xuyên và cả người phụ trách khối phỉ thúy đó liên tục bị gọi không biết bao nhiêu cuộc, thậm chí có người còn gọi điện thoại cho cả ông cụ nhà họ Lâm, muốn dựa vào mối quan hệ tốt của đời trước để mong giành được khối nguyên liệu này.
Với phỉ thúy Đế Vương Lục, dù chỉ là một mảnh vụn nhỏ ở ngoài rìa cũng có thể chế thành đá cabochon(*) và bán với giá khiến người ta kinh ngạc.
(*)Viên đá được mài nhẵn bóng với phần trên có dạng vòm và phần đế phẳng hoặc hơi cong.
Nhưng Lâm thị vốn đã có đội ngũ thiết kế trang sức riêng, nên sau đó chỉ bán một phần nguyên liệu ra ngoài, phần còn lại thì giữ lại rồi tự thiết kế thành trang sức để bán.
Lô trang sức này giá cao ngất ngưởng, nhưng số người muốn mua lại không hề ít.
“Anh có giữ lại một ít nguyên liệu có nước ngọc đẹp nhất…” Lâm Xuyên nói, rồi dừng lại một chút: “… để làm một bộ trang sức cho em. Vừa mới hoàn thành, vẫn chưa kịp gửi tới chỗ anh nên lần này anh không mang theo. Em có muốn xem ảnh không?”
Cho cô sao?
Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu nhìn Lâm Xuyên, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra, mở album ảnh, có mấy tấm là hình chụp, vừa liếc qua đã thấy tràn ngập sắc xanh đầy quý phái.
Là người nắm quyền trong một gia tộc chuyên về trang sức, không biết Lâm Xuyên đã tích trữ bao nhiêu nguyên liệu quý hiếm. Thứ đầu tiên mà Đường Nguyệt Thư nhìn thấy chính là một chuỗi vòng cổ được kết từ những hạt ngọc tròn, cả chuỗi vòng tuy trông đơn giản, mộc mạc nhưng đều là những hạt ngọc có độ xanh đạt chuẩn cao như nhau. Một chiếc vòng tay hình tròn màu Đế Vương Lục thuần khiết, nhìn qua ảnh hầu như không thấy được chút tạp chất nào.
Ngoài ra còn có hai viên ngọc tròn được chạm khắc thành tượng Phật cười đi kèm với dây đen, hai chiếc nhẫn và một vài viên đá nhỏ hình oval làm thành một đôi khuyên tai.
Đường Nguyệt Thư chỉ vào một trong hai chiếc nhẫn, nói: “Sao chiếc nhẫn vuông này nhìn có vẻ hơi to nhỉ?”
Lâm Xuyên nghe vậy khẽ thở dài một tiếng: “Bởi vì cái đó là của anh.”
Ngón tay anh chỉ vào tấm ảnh hai lần: “Tượng Phật cười này và chiếc nhẫn kia là của anh, những thứ còn lại đều là của em.”
Vậy mà Đường Nguyệt Thư lại nghe ra được một chút tủi thân nho nhỏ từ câu nói của anh.
Chút xíu này là của anh, còn lại đều là cho em.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy có lẽ Lâm Xuyên thật sự đã mắc bệnh “dại gái” giai đoạn cuối thật rồi.
Cô ôm lấy cổ anh, in một nụ hôn ngọt ngào thật rõ lên má anh: “Em thích lắm.”
Trong khi Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vẫn còn đang tình tứ trong xe, thì các nhóm chat của đám cậu ấm cô chiêu ở Bắc Kinh như muốn nổ tung lên vậy.
Hai người đang bận xem trang sức. Đường Nguyệt Thư chẳng buồn để ý tới mấy nhóm chat trong điện thoại mình, Lâm Xuyên thì lại càng không. Số nhóm anh tham gia liên quan tới mấy vòng quan hệ ở Bắc Kinh vốn chẳng nhiều, mà trong số đó cũng không có ai dám ngang nhiên tag thẳng anh vào để bàn tán chuyện này.
Huống hồ những nhóm đó, Lâm Xuyên đều bật chế độ không làm phiền.
Chỉ khi có ai đó đặc biệt nhắc tên anh thì thông báo mới hiện lên.
Đợi đến khi có người cuối cùng cũng không kìm nén được sự tò mò mà nhắn riêng hỏi Lâm Xuyên thì mọi chuyện cũng đã là sau đó.
Một buổi tối giữa tháng mười một bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vậy mà chỉ vì mối quan hệ tình cảm của hai người lại khiến không ít người trằn trọc khó ngủ.
Không ít các cậu ấm đều đồng loạt kêu trời vì thất tình.
Còn chưa kịp yêu đã thất tình rồi.