Trời lạnh như vậy rất thích hợp để ôm nhau ngủ trong chăn.
Đó là suy nghĩ của Đường Nguyệt Thư.
Dù đã đến mùa đông nhưng người Lâm Xuyên vẫn ấm áp.
Chỉ là sáng nay, từ lúc sáng sớm, điện thoại của cô đã reo mãi không ngừng.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường bên phía Lâm Xuyên, anh vẫn chưa tỉnh. Đường Nguyệt Thư chống người ngồi dậy, với tay tìm điện thoại. Cô liếc nhìn tên người gọi, đúng là gọi cho cô thật.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ba cô – lão Đường: “Tỉnh chưa đấy?”
“… Lúc đầu thì chưa, giờ thì tỉnh rồi ạ.” Giọng Đường Nguyệt Thư còn mang theo chút âm thanh như nghẹt mũi vì ngái ngủ: “Ba à, sáng sớm như này ba gọi con có chuyện gì không?”
Mái tóc dài của cô rũ xuống, vừa hay rơi trên mặt và cổ của Lâm Xuyên. Cảm giác hơi ngứa khiến anh cử động một chút, có vẻ như anh sắp tỉnh.
Cánh tay đang chống của Đường Nguyệt Thư đã bắt đầu mỏi, cô dứt khoát nằm hẳn lên ngực anh luôn.
Lão Đường nói: “Sáng nay có không ít người chúc mừng ba, nói con với Lâm Xuyên là một đôi… Chuyện này là thật à?”
Tay của Lâm Xuyên cũng thuận theo đặt lên eo cô, dù anh vẫn nhắm mắt nhưng rõ ràng là đã tỉnh.
Đường Nguyệt Thư nằm sát anh đến nỗi anh có thể nghe được rất rõ và kha khá giọng nói của ba cô ở bên kia điện thoại.
“Thật mà.” Đường Nguyệt Thư nhận ra mình bị đánh thức chỉ vì chuyện nhỏ thế này, cô đáp với giọng điệu bình thản: “Bọn con là người trẻ yêu đương, ba bớt quản đi ạ.”
Lão Đường: “… Ba là ba của con, hỏi có một câu thì sao?”
“Lúc trước, khi ba yêu đương với dì Chu, con cũng đâu có xen vào.” Đường Nguyệt Thư nói rồi dừng một chút, sau đó lại bổ sung thêm một câu nữa: “Dù sao thì kể cả ba có muốn xen vào cũng vô ích, con không nghe.”
Từ trước đến giờ, Đường Nguyệt Thư làm con gái nhưng chưa từng chịu thiệt thòi trong lời nói.
Lão Đường: “Ba chỉ muốn hỏi một câu, hai đứa là nghiêm túc yêu nhau đấy à?”
Câu này còn có ẩn ý khác, lão Đường muốn thăm dò xem hai người có tính đến chuyện kết hôn không.
Nghe vậy, Đường Nguyệt Thư khẽ cười, nhưng khi trả lời thì lại chẳng chịu hé lộ chút thông tin nào: “Con cái có phúc của con cái, ba bớt lo đi. Không có việc gì nữa thì con cúp máy nhé.”
Nói xong, cô cúp máy luôn.
Chuông báo thức trên điện thoại còn chưa reo. Không biết có phải do lão Đường lớn tuổi rồi nên ngủ ít đi không, giờ này đã tỉnh thì cũng sớm quá.
Đường Nguyệt Thư nằm sấp trên ngực Lâm Xuyên, nghiêng mặt áp sát vào anh. Cô bỗng nghe thấy Lâm Xuyên khàn giọng hỏi một câu: “Sếp Đường, em nghiêm túc với anh thật đấy chứ?”
Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh siết chặt lại một chút, rõ ràng là vừa rồi anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và lão Đường,
Tay còn lại của Lâm Xuyên thì nghịch tóc bạn gái, ngón trỏ anh xoắn lấy một lọn tóc nhỏ rồi quấn từng vòng từng vòng.
Đường Nguyệt Thư vẫn còn đang ngái ngủ, cô lí nhí đáp lại như thì thầm: “Nghiêm túc mà, nghiêm túc mà.”
Lâm Xuyên véo nhẹ má cô một cái: “Sao nghe qua quýt quá vậy!”
Đường Nguyệt Thư ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc đang ngủ. Cô chống người dậy, vẻ mặt đầy bực bội nhìn Lâm Xuyên: “Anh có muốn em moi tim em ra cho anh xem không?”
Ánh sáng trong phòng ngủ hơi mờ, cô hơi nổi cáu vì vừa tỉnh ngủ, gương mặt ấy khi tức giận lại càng trở nên sinh động hơn.
Lâm Xuyên đưa tay luồn vào cổ áo cô, thấp giọng trêu: “Cho anh xem chút nhé?”
Rõ ràng là anh đang giở trò lưu manh.
Đường Nguyệt Thư không biết rằng mình không mặc nội y mà cứ thế nằm úp trên ngực anh, cảm giác mềm mại rõ ràng đến mức khiến anh không thể làm ngơ. Trong khoang mũi anh tràn ngập hương thơm của cô, chẳng biết đó là mùi dầu gội, sữa tắm hay là mùi nước hoa từ hôm trước. Đường Nguyệt Thư tựa như một cô gái được “ướp” trong hương thơm ngọt ngào.
Cô rất thơm.
Sáng sớm như thế này, làm sao Lâm Xuyên có thể chịu đựng được sự cám dỗ này?
Đường Nguyệt Thư vừa lùi về phía mình, vừa muốn đẩy tay Lâm Xuyên ra.
“Đừng nghịch nữa.” Cô nói.
Lâm Xuyên ghé sát lại, tựa đầu vào vai cô. Anh vẫn không chịu rút tay ra mà dịu dàng dỗ dành cô: “Cục cưng, cho anh chơi một lát thôi.”
“Lát nữa em còn phải đi làm đó.” Đường Nguyệt Thư nhắc nhở anh.
Lâm Xuyên ừ một tiếng: “Anh không làm gì đâu, sẽ không làm trễ giờ đi làm của em đâu.”
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bóp, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại chạm vào những vùng nhạy cảm. Cảm giác này thật sự giống như anh đang chơi với một món đồ chơi.
Lâm Xuyên là một người đàn ông, anh cũng có d.ục v.ọng.
Tuy hai người đang ôm nhau, nhưng lại có một bàn tay đang làm loạn dưới lớp chăn. Đường Nguyệt Thư vốn muốn mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Nhưng dường như đầu ngón tay của anh đang bốc cháy.
Lâm Xuyên đã hiểu rất rõ cơ thể của cô. Nghe thấy nhịp thở ngày càng nặng nề của Đường Nguyệt Thư, anh dừng lại một lát rồi hỏi: “Nó ướt rồi sao?”
Đường Nguyệt Thư lười trả lời anh. Cô vừa định xoay người lại nhưng kết quả là đã bị Lâm Xuyên giữ lại, anh di chuyển tay xuống dưới.
Trong khi Đường Nguyệt Thư chưa kịp phản ứng thì anh đã nói: “Em cứ ngủ đi, không cần để ý đến anh.”
Sau đó, anh lại nhanh chóng nói thêm một câu: “Mở chân ra đi.”
Cô ngủ thiếp đi trong trạng thái mơ màng, tuy cảm thấy rất thoải mái nhưng vẫn có chút bực bội.
Lâm Xuyên không cần Đường Nguyệt Thư phải phản ứng lại, đầu ngón tay của anh vẫn kiên nhẫn phục vụ cô. Đến khi tiếng chuông báo thức reo lên, Đường Nguyệt Thư phải đi vào phòng tắm từ sớm để tắm rửa một lượt. Khi cô bước ra, Lâm Xuyên cũng đã dậy và đang ngồi bên mép giường. Anh cầm điện thoại trả lời tin nhắn của ai đó.
Đường Nguyệt Thư nhớ đến chuyện vừa rồi, tức giận giơ chân đạp mạnh vào g*** h** ch*n anh. Kết quả là cô lại bị bắt được, bị anh giữ chặt lại và giữ rất chắc.
Lâm Xuyên cười khẽ: “Em đạp kiểu đó không sợ làm anh sướng à?”
“…”
Anh thắng rồi.
Đường Nguyệt Thư hậm hực rút chân về, ngồi vào bàn trang điểm rồi bắt đầu trang điểm, không thèm quan tâm đến phản ứng của anh lúc sáng sớm.
Là tự anh chuốc lấy, rõ ràng biết cô phải đi làm mà còn trêu chọc.
Lâm Xuyên ngồi ở mép giường nhìn bạn gái một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, chẳng bao lâu bên trong vang lên tiếng nước từ vòi hoa sen. Đường Nguyệt Thư vẫn không yên tâm, bước tới gõ cửa một cái. Tiếng nước bên trong lập tức ngừng lại: “Sao vậy?”
Đường Nguyệt Thư: “Thời tiết thế này anh đừng tắm nước lạnh, nghe chưa?”
Một lát sau, giọng Lâm Xuyên từ bên trong vang ra, kèm theo tiếng cười: “Em có muốn vào kiểm tra thử xem anh đang tắm nước nóng hay nước lạnh không?”
“…”
Anh thích tắm nước gì thì cứ tắm đi.
Đường Nguyệt Thư đang vội ra ngoài, tài xế của cô đã chờ sẵn ở ngoài nên cô không cần Lâm Xuyên đưa đi.
Tối hôm trước vừa công khai bạn trai trước mặt bao nhiêu người, nên vẫn để lại ít nhiều ảnh hưởng. Trên đường đến công ty, Đường Nguyệt Thư tranh thủ xem tin nhắn trong điện thoại. Từ tối qua đến giờ, cô đã nhận được không ít tin nhắn, bất kể là tin nhắn riêng hay trong nhóm.
Mà tag cô thì lại càng nhiều.
Chuyện cô có bạn trai thì có lẽ cũng chẳng ngạc nhiên mấy, nhưng khi bạn trai lại là Lâm Xuyên thì dường như lại gây xôn xao.
Đường Nguyệt Thư nghĩ một lát, thật ra công ty mà Lâm Xuyên cùng người khác góp vốn có hợp tác với Đỗ thị, mà Lâm thị cũng có quan hệ hợp tác với Đường thị, hai người vốn dĩ đã có liên hệ trong công việc, có yêu nhau thì cũng không đến mức khiến người ta quá sốc, đúng không?
Trong số những người nhắn tin hỏi han, có không ít là bạn bè đồng trang lứa — trong đó có cả Đỗ Kính Phong.
Anh ta chỉ gửi hai tin:
[Lâm Xuyên là bạn trai của em thật à?]
[Bảo sao năm ngoái đột nhiên chủ động đến tìm anh rồi nói muốn hợp tác. Hóa ra là định dùng tình riêng đổi lấy lợi ích à?]
Đường Nguyệt Thư: “…”
Trên đường đi làm, cô bận rộn trả lời tin nhắn suốt.
Đến công ty rồi, trợ lý Khúc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.
Trợ lý Khúc là một người rất toàn năng. Sau khi trở thành trợ lý của Đường Nguyệt Thư, chỉ trong thời gian ngắn, cô ấy đã nắm rõ được phần lớn sở thích của cô, các công việc khác cũng được xử lý rất tốt.
Đường Nguyệt Thư rất hài lòng với người trợ lý này.
Giờ đây, toàn bộ Đường thị đều đã quen với sự hiện diện của vị “sếp Đường” này. Cô đến nhậm chức khá đột ngột, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã hòa hợp được với không ít đồng nghiệp trong công ty.
Hơn nữa, cô cũng không phải người mới ra trường, nếu được đem ra phỏng vấn thì hồ sơ lý lịch của Đường Nguyệt Thư cũng được xem là ưu tú. Sau nửa năm vào làm việc tại công ty gia đình, vị trí của cô đã rất vững vàng.
Bởi vì vừa công khai chuyện tình cảm nên trong giờ làm việc, Đường Nguyệt Thư liên tục bị “dội bom” bởi những dòng tin nhắn đến liên tục.
Ai nấy trong đám bạn của cô đều nhao nhao đòi cô dẫn bạn trai ra mắt.
Đường Nguyệt Thư cũng không từ chối, liền bàn bạc với Lâm Xuyên để sắp xếp thời gian.
Tối nay Lâm Xuyên rảnh.
Sau đó, Đường Nguyệt Thư đích thân đứng ra tổ chức một buổi tụ họp.
Đã lâu rồi cô không tự tổ chức tiệc. Từ sau khi về nước, cô không còn quá hứng thú với mấy buổi tụ họp ban đêm kiểu này vì cô nhận thấy chúng chỉ lãng phí thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình.
Tốc độ trưởng thành của Đường Nguyệt Thư thật sự rất nhanh, nhưng điều đó cũng không thể tách rời khỏi sự nỗ lực không ngừng của cô. Trong số những người cùng tuổi, cùng tầng lớp, cô là người cố gắng nhất.
Tối hôm đó, Lâm Xuyên đến đón cô.
“Muốn ăn chút gì trước không?” Lâm Xuyên hỏi.
Đường Nguyệt Thư gật đầu.
“Đã đặt phòng rồi, cứ để họ tự chơi với nhau trước đi.”
Chẳng bao lâu sau, Đường Nguyệt Thư nhận ra hôm nay Lâm Xuyên ăn mặc có vẻ đặc biệt chỉn chu hơn ngày thường. Cô nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao hôm nay lại làm tóc kỹ vậy?”
Trên người Lâm Xuyên cũng có mùi thơm nhẹ.
Lâm Xuyên nhìn cô, khẽ cười: “Lần đầu tiên ra mắt bạn bè em với tư cách là bạn trai, anh nghiêm túc một chút không được à?”
“Đa số bọn họ đều quen anh hết rồi mà.” Đường Nguyệt Thư nói.
Năm ngoái, Lâm Xuyên mang theo không ít dự án lớn đến Bắc Kinh, đến giờ vẫn có nhiều người muốn kết nối hợp tác với anh.
Với nhiều người, anh chẳng khác nào một “Thần Tài”.
Lâm Xuyên nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói: “Họ quen là quen với Lâm Xuyên, chứ không phải là bạn trai của Đường Nguyệt Thư.”
Từ lần đầu gặp nhau ở Paris đến nay tưởng như đã rất lâu, nhưng với hai người, dường như tất cả vẫn còn mới mẻ như ngày đầu.
Khi cả hai cùng bước vào phòng riêng đã hẹn, bên trong đã có không ít người đến. Họ đều quen biết nhau nên không cần ai tiếp đón đã tự khắc trò chuyện rất rôm rả.
Khi thấy Đường Nguyệt Thư dẫn theo một người đàn ông bước vào, cả nhóm lập tức nhao nhao trêu chọc.
“Cô chủ nhà họ Đường tới rồi kìa! Mau ngồi đi, chúng tôi đợi cậu mãi, đợi sao đợi trăng cuối cùng cũng đợi được cậu. Cậu mà không đến thì chúng tôi ăn uống chẳng có tâm trạng gì cả!”
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn chai rượu đã khui sẵn đang đặt trên bàn: “…”
Họ đúng là chẳng xót tiền của cô chút nào, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.
“Chị Thư ơi, không định giới thiệu một chút sao?”
“Chị Thư, tối qua tôi thấy tin nhắn trong nhóm mà cứ tưởng có người nào đó bịa chuyện, ai ngờ là thật à?”
Lâm Xuyên chỉ yên lặng đứng bên cạnh bạn gái. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám tro, nhìn khá giống bộ của Đường Nguyệt Thư. Cả hai trông như đang mặc đồ đôi.
Vóc dáng cùng khuôn mặt của anh vốn đã rất nổi bật, đứng cạnh Đường Nguyệt Thư lại càng thêm xứng đôi.
Từ lúc họ bước vào cửa, đã có không ít người nghĩ hai người đúng là trời sinh một cặp.
Đường Nguyệt Thư giơ tay đang đan chặt với tay Lâm Xuyên lên, cười nhẹ: “Nè, bạn trai tôi đó, họ Lâm tên Xuyên, là chữ ‘Lâm’ trong rừng cây, ‘Xuyên’ trong sông núi.”
Cô vừa dứt lời, lại có người phá lên cười: “Thôi nào chị Thư, mấy thông tin cơ bản đó ai mà chẳng biết. Kể mấy chuyện mà bọn tôi chưa biết đi, ví dụ như hai người bắt đầu thế nào ấy?”
Đường Nguyệt Thư vừa cười vừa kéo Lâm Xuyên ngồi xuống, còn đùa với người kia: “Các cậu cũng thật là, ai nấy đều nhiều chuyện y như mấy bà thím. Có cần tôi làm hẳn file PDF để mấy người truyền tay nhau đọc không?”
“Còn có chuyện tốt thế hả?” Lại có người không biết ngượng tiếp lời.
Đường Nguyệt Thư vừa cười vừa mắng người kia một câu, sau đó cô bắt đầu giới thiệu mọi người trong phòng cho Lâm Xuyên. Giang Thanh Dã thì anh đã quen rồi, tiếp theo là Diệp Uyển Uyển… Khi giới thiệu đến Chung Kiêu Vũ, Đường Nguyệt Thư hơi ngập ngừng một chút: “Người này, chắc anh cũng quen rồi nhỉ.”
Cậu ấm nhà họ Chung đã mất ngủ từ tối hôm qua.
Anh ta vốn là cú đêm, nhưng tối qua, sau khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm thì lăn qua lộn lại mãi đến nửa đêm mới nhắn tin cho Lâm Xuyên, hỏi anh với Đường Nguyệt Thư có phải là kiểu mối quan hệ mà mọi người đang bàn tán kia không.
Kết quả là sáng nay, anh ta nhận được câu trả lời chắc nịch: Đúng là thật.
Tâm trạng của Chung Kiêu Vũ khá phức tạp.
Nhớ lại lúc đầu anh ta thật lòng muốn kết thân với Lâm Xuyên. Tuy có chút thái độ lấy lòng, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, anh ta thấy Lâm Xuyên là người đáng để kết giao. Lần đó anh ta còn dẫn người đến buổi tiệc ăn mừng của Đường Nguyệt Thư, luôn miệng giới thiệu Đường Nguyệt Thư với người ta, thậm chí còn có chút ý muốn mai mối.
Ai mà biết được hai người họ lại quen nhau từ trước chứ.
Anh ta là người tệ bạc lắm sao?
Cả hai đều là bạn của anh ta, vậy mà lại cùng giấu nhẹm mọi chuyện với anh ta?
Lâm Xuyên cụng ly với Chung Kiêu Vũ, nói: “Không phải cố ý giấu cậu đâu.”
Chung Kiêu Vũ hiểu rồi. Họ đâu phải chỉ giấu mỗi anh ta, họ còn muốn giấu cả thế giới mới đúng… Hu hu hu…
Lâm Xuyên lần lượt chào hỏi bạn bè của Đường Nguyệt Thư. Bạn bè cô, ai cũng náo nhiệt, hoạt bát, sôi nổi hơn hẳn những người trong giới xã giao của anh.
Bạn bè của Đường Nguyệt Thư không ít, khiến Lâm Xuyên phải khá vất vả mới nhớ nổi ai là ai, nhưng mấy người quan trọng thì anh đã ghi nhớ kỹ.
Có một số người là người có tiếng nói trước mặt bạn gái anh, thậm chí có thể ảnh hưởng đến quyết định của cô.
Không thể không thận trọng trong cách cư xử được.
Cả nhóm người bắt đầu hào hứng dò hỏi về chuyện của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên. Đường Nguyệt Thư thì chẳng hứng thú kể lể, hơn nữa thân phận của Lâm Xuyên cũng khiến nhiều người e dè nên dù muốn đùa cũng chẳng mấy ai dám đùa giỡn quá trớn với anh.
Có người bỗng nhắc tới chuyện trong bữa tiệc sinh nhật của Diệp Uyển Uyển vào một buổi tối năm ngoái. Lúc đó, Đường Nguyệt Thư thua trò chơi nên phải cho mọi người xem một bức ảnh trong điện thoại.
“Anh Xuyên, vậy bức ảnh chụp chung trong điện thoại của chị Thư hôm đó chính là chụp với anh à?”
Lâm Xuyên liếc nhìn Đường Nguyệt Thư: “Tấm nào vậy?”
Anh không nhớ rõ năm ngoái đã có chuyện gì xảy ra.
Đường Nguyệt Thư: “… Đừng quan tâm, anh chỉ cần biết là chụp với anh là được rồi.”
Cô không muốn lục lại album ảnh lúc này.
Mọi người có mặt ở đây hôm nay, ai cũng có máu hóng chuyện, nhưng Đường Nguyệt Thư không phải kiểu người tình nguyện cho người khác buôn chuyện về mình, có rất nhiều chi tiết mà cô chẳng buồn nói ra.
Thế là, có người dứt khoát cầm một chai rượu rỗng trên bàn, dọn một khoảng trống rồi nói: “Chơi trò xoay chai nhé, người bị chỉ vào phải chọn nói thật hoặc thử thách, chơi không?”
Giang Thanh Dã lập tức cười: “Vẫn còn chơi trò cũ rích này à, mấy người không thèm giấu ý định hóng chuyện luôn hả?”
Ai mà không nhìn ra mục đích chính của trò này là để tám chuyện yêu đương chứ?
Người khởi xướng không thấy ngại, nhe răng cười: “Cũ mới gì không quan trọng, mấy người chỉ cần nói có chơi hay không thôi?”
“Chơi!” Giang Thanh Dã là người đầu tiên hưởng ứng.
“…”
Trò xoay chai rượu này cũng từng rất thịnh hành khi Đường Nguyệt Thư mới mười mấy tuổi. Hồi đó, thời kỳ dậy thì, hormone bắt đầu trỗi dậy, nhiều người mượn cớ chơi để bày tỏ tình cảm.
Lúc đó chơi, phần lớn là thử thách ngại ngùng, tấu hài, chẳng ai dám đi quá xa.
Nhưng hiện tại, ở cái tuổi này rồi, khi chơi lại thì mức độ cũng táo bạo hơn nhiều.
Mọi người đến đây vốn mang theo tâm lý hóng hớt chuyện giữa Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên, vậy mà hai lượt đầu chai rượu đều chỉ trúng người khác. Trong đó có một người rất bạo, chọn “thử thách”, kết quả rút được thẻ ghi: Hôn cổ người bên trái.
Mà người bên trái cũng là đàn ông.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, chưa kịp làm gì thì kẻ xui xẻo kia đã bị ăn một phát đấm: “Cậu chọn cái thử thách quái quỷ gì thế hả!”
Một người đề nghị đổi thành uống rượu cho qua chuyện, cả phòng lập tức hò hét.
Ai cũng khoái mấy trò trêu chọc thế này.
Để thể hiện mình “chịu chơi”, thế là cảnh tượng này liền xuất hiện:
“Bạn yêu à, hôn đại một cái đi mà. Cùng là đàn ông cả, hôn nhẹ một cái ở cổ thôi thì có gì đâu!”
“Chính vì đều là đàn ông nên mới b*nh h**n đấy! Nếu cậu mà là con gái thì tôi còn đồng ý!”
“Đừng làm giá như mấy cô gái nhỏ nữa! Một nụ hôn mười ngàn, chuyển khoản ngay, đừng lằng nhằng!”
“Ai thèm mười ngàn của cậu! Đúng là…”
Người bị hôn thì che cổ lại như kiểu trai ngoan giữ gìn trinh tiết, làm ra vẻ hôn cổ còn mờ ám hơn hôn môi, khiến mọi người cười đau cả bụng.
Cuối cùng, sau nhiều vòng nâng giá, cả nhóm chốt kèo một trăm ngàn một nụ hôn, đến lúc hôn thì tai của cả hai người đều đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Một cái hôn một trăm ngàn, cũng đủ hấp dẫn đấy chứ.
Chung Kiêu Vũ cười lớn: “Lần sau cho tôi hốt mớ tiền đó với được không! Một giây kiếm một trăm ngàn, quá hời luôn đó!”
“Biến!”
Trò chơi xoay chai này đúng là khiến người ta bị đánh sập phòng tuyến tâm lý.
Chai rượu tiếp tục xoay… cuối cùng cũng chỉ đến Đường Nguyệt Thư. Cô không rút thẻ, thoải mái dựa hẳn vào lưng ghế rồi bình tĩnh nói: “Hỏi đi.”
Không ngờ lần này người xoay chai lại là cô gái hướng nội nhất trong nhóm, cô ấy hoàn toàn không chuẩn bị sẵn câu hỏi nào. Những người xung quanh thi nhau mách nước, đến mãi một lúc sau, cô ấy mới ngập ngừng hỏi: “Lần đầu hai người hôn nhau là khi nào vậy?”
Câu hỏi vừa bật ra đã khiến cả phòng lập tức rộ lên. Mọi người cứ thích gợi mấy chuyện khiến các cặp đôi lúng túng.
Đường Nguyệt Thư ngẩn ra một lát, sự tự tin vừa nãy lập tức tiêu tan. Cô quay đầu nhìn Lâm Xuyên.
Lần đầu hôn nhau…
Hình như cũng lâu lắm rồi. Cô nhớ lúc đó là ở khách sạn Lâm Xuyên từng ở, hình như khi đó… thời tiết ở Paris vẫn còn rất lạnh.
Một lát sau, Lâm Xuyên lên tiếng: “Chắc là vào tháng ba một năm sau khi em đến Paris.”
Giờ thì ai cũng biết chuyện tình của họ bắt đầu ở Paris.
“Không đúng…” Hình như Giang Thanh Dã chợt nhớ ra điều gì đó: “Hình như hồi đó tôi còn bay sang Paris thăm cậu đấy? Vậy mà cậu không hé miệng nói gì với tôi hết sao Đường Nguyệt Thư?”
“…”
Giang Thanh Dã hoàn toàn không biết chị em tốt của mình đã có mối quan hệ tình cảm từ hồi đó rồi.
Ai mà hiểu nổi chứ? Cái cô gái này bay ra nước ngoài một chuyến rồi mất hút suốt hơn hai năm trời không quay lại, vậy mà cùng lúc vừa học hành, vừa làm việc, lại còn cưa được cả đàn ông?
Đường Nguyệt Thư biết mình đuối lý, không cãi được, chỉ có thể chống chế một cách yếu ớt bằng một câu là bận.
Câu nói nghe là biết là xạo đó liền bị nhận lại một tiếng hừ lạnh lẽo.
Sau đó, chai rượu tiếp tục được xoay. Quay đến lượt những người khác, có vài người rút thật lòng, cũng có vài người rút thử thách, thật ra cũng không có gì quá đáng, chỉ là hơi buồn cười. Về sau có một thử thách mạo hiểm là phải bế người bên cạnh kiểu công chúa rồi làm động tác squat.
Toàn là mấy trò vận động tốn sức.
Giang Thanh Dã cũng bị hỏi một câu kiểu như “Người yêu cũ nào để lại dấu ấn như có tiền án tiền sự nhất”, bị ép phải đào lại cả lịch sử đen tối.
Sau đó chai rượu lại xoay trúng vào Lâm Xuyên. Người xoay chai không dám hỏi gì quá đáng, chỉ hỏi anh có chuyện gì giấu Đường Nguyệt Thư không, là kiểu giấu giếm từ rất lâu rồi.
Câu này có hơi kiểu kiểm tra tình cảm.
Lâm Xuyên đáp: “Trước đây, tôi từng là fan top 1 trong phòng livestream của cô ấy, đến tận trước Tết năm ngoái cô ấy mới phát hiện ra.”
“Không phải chứ, anh Xuyên, anh chính là cái tài khoản mà tên toàn là những ký tự loằng ngoằng ném tiền không chớp mắt kia hả?” Có người buột miệng hỏi.
Chỉ một câu lỡ miệng, lại vô tình lộ thêm một người cũng dùng tài khoản ẩn rình livestream của Đường Nguyệt Thư.
Lâm Xuyên không phủ nhận.
Trước đây, khi Đường Nguyệt Thư còn livestream, rất nhiều người đều ấn tượng với nickname “quý ngài Chữ Rối” đó, anh cứ như một người có tiền mà không có chỗ tiêu nên cứ ném chẳng thèm đếm.
Bây giờ anh thừa nhận chuyện đó, cũng khó trách tại sao anh có thể theo đuổi được người đẹp. Đổ từng ấy tiền cho một cô gái mà không hé nửa lời, cả cái giới này kiếm đâu ra người thứ hai như thế?
Thì ra, một người đàn ông mà cả trời đất đều ưu ái như anh, khi theo đuổi người mình thích cũng không tránh khỏi tình cảnh tương tự như những người khác.
Sau đó, có một lần nữa chai rượu lại xoay trúng Đường Nguyệt Thư. Có người hỏi là trong hai người, ai là người theo đuổi người kia trước. Câu hỏi này, nhìn thì như hỏi một người, nhưng thực ra là hỏi cả hai.
Lâm Xuyên trả lời vấn đề này: “Là tôi theo đuổi cô ấy. Lúc đó, trong mắt cô ấy chỉ có học hành với sự nghiệp, tôi không chủ động thì lấy đâu ra cơ hội?”
Chỉ một câu “Tôi chủ động” đã khiến không ít người cảm thấy rung động.
Mà cũng phải xem đó là ai, không phải ai chủ động cũng đều có được câu chuyện hay.
Trước khi ra nước ngoài, chẳng ai lọt được vào mắt của cô cả nhà họ Đường.
Cả buổi tối hôm đó cứ quay chai mãi như thế, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều đã uống chút rượu. Đến vòng cuối, Chung Kiêu Vũ ấn tay lên chai rượu, nhìn Lâm Xuyên rồi nói: “Anh Xuyên, chúng ta chơi một ván thử thách đi.”
Anh ta vừa nói vừa xoay chai. Chai rượu xoay mấy vòng rồi dừng, chỉ thẳng về phía Lâm Xuyên mà không lệch một tí nào.
Chung Kiêu Vũ xòe tay, tự tin nói: “Thấy chưa, tôi đã nói là tôi chơi cái trò này đến mức ra hoa rồi, muốn chỉ ai là sẽ chỉ người đó thôi.”
Anh ta nhận được một tràng pháo tay.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Lâm Xuyên đưa tay rút một tấm thẻ thử thách. Anh lật ra xem xong thì hơi nhướn mày, sau đó quay sang nhìn Đường Nguyệt Thư.
Đường Nguyệt Thư ngồi ngay bên cạnh, cũng nghiêng đầu nhìn thử.
“…”
“Rút được thẻ gì thế, hai người đừng chỉ nhìn nhau như vậy chứ.”
“Là thẻ gì vậy?”
Lâm Xuyên đưa tấm thẻ ra, người nhận lấy liền cười, lớn tiếng đọc nội dung trên đó: “Hãy mời một người cùng giới hoặc khác giới hôn bạn tại chỗ trong vòng mười giây.”
Người đó vừa đọc xong, cả phòng lập tức bùng nổ.
“Trời đất anh Xuyên, vận may của anh đỉnh thật sự luôn đó!”
Lúc trước cũng có một cậu ấm rút trúng tấm thẻ này, nhưng cậu ta đã có bạn gái mà người ta thì lại không có mặt ở đây nên cuối cùng đành phải uống ba ly rượu cho qua.
Nhưng Lâm Xuyên thì khác. Giữa tiếng ồn ào, anh quay sang nhìn người bên cạnh, mỉm cười rồi đưa ra lời mời với bạn gái của mình: “Sếp Đường, em giúp anh một chút nhé? Anh sẽ cố gắng không làm trôi son của em.”
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng riêng, bầu không khí rất có cảm giác, ánh sáng không quá sáng nên mọi động tác đều trở nên tự nhiên hơn.
Đường Nguyệt Thư không phải kiểu người hay thẹn thùng, nhưng vẫn dặn dò mọi người trước: “Không ai được quay video.”
“Không quay, không quay! Hai người cứ hôn đi, chúng tôi chỉ nhìn thôi!”
“Đúng vậy, hôn đi. Đến khi về nhà, tôi sẽ tận dụng trình độ chuyên ngành ngôn ngữ Trung của mình để mô tả chi tiết lại cho mấy người đọc!”
“…”
Dưới ánh sáng này, ánh mắt của Lâm Xuyên trông vừa dịu dàng, vừa có hơi ám muội. Anh định cúi người lại gần Đường Nguyệt Thư thì cô lại đưa tay ra trước, vòng qua cổ anh rồi hôn lên.
Bên tai là tiếng đếm ngược của mọi người, xen lẫn với vài tiếng hú hét không biết là của ai. Hai người đều nhắm mắt lại, một nụ hôn rất dịu dàng, cũng rất kiềm chế.
Dĩ nhiên là không thể hôn như khi không có ai được.
“Được rồi, được rồi! Hết mười giây rồi! Hai người về nhà mà hôn tiếp.”
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Đường Nguyệt Thư buông anh ra. Cô cảm thấy vành tai mình hơi nóng, nhưng vì ánh sáng trong phòng mờ nên người khác không nhìn rõ. Người khác cũng chỉ thấy vẻ mặt của cô sau khi hôn xong vẫn điềm tĩnh như thường.
Nhìn qua thì cả hai người đều rất bình tĩnh.
Nhưng chính sự bình tĩnh đó lại dường như đang che giấu một sức hấp dẫn rất mạnh.
Trước những tiếng trêu chọc của mọi người xung quanh, Đường Nguyệt bình thản nói: “Có gì buồn cười đâu, bình thường mấy người có ai là không hôn nhau chứ.”
“Ê ê chị Thư, cậu đừng nói như vậy nha, tôi còn độc thân đó, bình thường không có hôn hít gì với ai đâu. Cậu đừng có bôi xấu danh dự của tôi!”
“Ha ha ha ha, có mà không ai muốn hôn cậu thì có!”
“Chết tiệt, ông đây liều mạng với mấy đứa có người để hôn như đám các cậu bây giờ!”
“…”
Trong số những người này, có một người tên là Diệp Uyển Uyển, vì uống hơi nhiều nên im lặng ngồi nhìn bọn họ cười đùa. Không biết từ lúc nào mà cô ấy đã ngồi bệt xuống đất, hai tay chống lên mặt bàn, chống cằm nhìn về phía cặp đôi Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên.
Cô ấy bất ngờ buột miệng nói một câu khiến ai nấy đều ngớ người: “Lúc nãy hai người hôn nhau trông… ướt át thật đó.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Lâm Xuyên: “…”