Việc phải dậy sớm vào ngày tổ chức hôn lễ là một trong những việc khiến Đường Nguyệt Thư cảm thấy khổ sở nhất.
Tối hôm qua mất ngủ, bây giờ mới sáng sớm nhưng đội ngũ trang điểm và đội quay phim đã có mặt đầy đủ rồi.
Đường Nguyệt Thư chỉ ăn qua loa một chút cho bữa sáng, cô mặc một chiếc áo choàng màu champagne. Đội trang điểm đang bận rộn trang điểm cho cô dâu và phù dâu.
Đội quay phim cũng đã bố trí người trong phòng của cô dâu và chú rể.
Chú rể và cô dâu đều ở cùng một khách sạn, tiết kiệm được công đoạn đoàn xe tới rước dâu, mà vốn dĩ công đoạn ấy cũng không thật sự cần thiết.
Ở trên đảo cũng chẳng cần nhiều xe sang đến vậy.
Chiếc váy cưới chính thức mà Đường Nguyệt Thư mặc không phải kiểu trắng tinh toàn bộ. Thiết kế của nó được lấy cảm hứng từ phong cách cung đình, với phần tà váy xòe rộng, toàn bộ chiếc váy được đính đầy pha lê và ngọc trai tự nhiên, Những họa tiết cổ điển trên thân váy càng làm tôn lên sự trang trọng, khăn voan đội đầu dài đến tận đuôi váy, nối liền với chiếc vương miện trên đầu.
Ngay khi cô trang điểm xong và bước ra, ánh mắt của mọi người trong phòng đều lập tức đổ dồn về phía cô.
Ban đầu là một thoáng im lặng, sau đó mọi người đồng loạt bật lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Trong phòng suite của Đường Nguyệt Thư, ngoài phù dâu và đội ngũ nhân viên thì còn có mẹ ruột của cô – bà Đỗ.
Bà dẫn theo cô con gái là con lai của mình về nước để dự đám cưới của cô con gái lớn mà bà đã sinh ra trong cuộc hôn nhân trước đó.
Lần cuối cùng Đường Nguyệt Thư gặp cô em gái cùng mẹ khác cha này là khi cô bé vẫn còn nằm trong tã lót. Vậy mà giờ đây, cô bé đã lớn, xinh đẹp và duyên dáng.
Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, được mẹ dắt tay đến nhận chị gái. Trong mắt cô bé là hình ảnh một cô dâu rất xinh đẹp, dù khuôn mặt chẳng giống mình chút nào.
Không khó để nhận ra bà Đỗ rất cưng chiều cô con gái út này, điều đó được thể hiện ở từng chi tiết nhỏ như bà cúi đầu lắng nghe cô bé nói rồi mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích từng câu.
Hình ảnh ấy không giống với người mẹ trong ký ức của Đường Nguyệt Thư. Từ nhỏ, cô luôn biết rõ bà Đỗ không hề thích trẻ con, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ cũng không hẳn là không thích mà chỉ là ngày xưa chưa sinh được đứa trẻ khiến mình yêu thích mà thôi.
Dẫu sao thì Đường Nguyệt Thư cũng đã lớn, cô cũng chẳng còn gì để so đo nữa. Tuy bà Đỗ keo kiệt trong chuyện tình cảm, nhưng chí ít thì bà không keo kiệt về tiền bạc.
Xét ở một khía cạnh nào đó thì bà và lão Đường cũng có phần giống nhau, đó là không tiếc tiền bạc. Nhưng điểm khác biệt là bà Đỗ thẳng thắn, còn lão Đường thì thậm chí còn chẳng dám thừa nhận mình thiên vị.
Cô em gái này bây giờ đã lớn đến đúng cái tuổi mà năm xưa cô từng chứng kiến ba mẹ ly hôn. Cô bé có một đôi mắt xanh đậm rất đẹp, màu tóc ngả nâu, đang ở độ tuổi mười mấy, nhan sắc xinh đẹp là điều không thể phủ nhận.
Cô bé mới về nước, còn khá bỡ ngỡ nên cứ bám chặt lấy mẹ mình.
Tiếng Trung của cô bé cũng chỉ ở mức tàm tạm, nhưng vẫn có một cái tên Trung Quốc là Đỗ Tinh Yểu.
Vì là cô dâu nên đương nhiên Đường Nguyệt Thư rất bận, stylist vẫn đang giúp cô đeo trang sức.
Việc bà Đỗ xuất hiện trong phòng cô dâu là chuyện hợp tình hợp lý. Đường Nguyệt Thư gọi một tiếng “mẹ”, sau đó dời ánh mắt sang cô bé đứng bên cạnh bà, cô cũng gọi một tiếng: “Tinh Yểu.”
Cô bé lai khẽ gọi một tiếng “chị” bằng tiếng Trung.
Hai ngày này Đường Nguyệt Thư cũng mới biết rằng em gái mình có cả tên tiếng Trung. Tính ra thì trước giờ cô và Đỗ Tinh Yểu chưa từng gặp nhau, đây là lần đầu tiên.
Bất kể tình cảm ra sao, Đường Nguyệt Thư cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ không thừa nhận những đứa con khác mà ba mẹ mình sinh ra. Dù sao thì trên thực tế, đó cũng là anh chị em ruột thịt cùng chung huyết thống, chẳng có lý do gì để phủ nhận cả.
Các phù dâu đều rất tò mò về cô em gái lần đầu gặp mặt của Đường Nguyệt Thư, ánh mắt của họ dán chặt vào cô bé, đến mức khiến cô bé cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Sau đó, bà Đỗ có một cuộc gọi. Trong phòng quá ồn ào nên bà để con gái nhỏ ở lại rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc này, mấy phù dâu của Đường Nguyệt Thư không chỉ dừng ở việc nhìn nữa, mà họ còn đưa tay ra sờ lên mặt cô bé.
“Em gái Tinh Yểu à, em đúng là đẹp xuất sắc luôn ấy!”
“Ba em chắc phải đẹp trai cỡ nào nhỉ? Chắc chắn đôi mắt này là được di truyền từ ông ấy đúng không?”
“Trời ơi, con lai mà có thể xinh đến mức này thật sao?”
Giang Thanh Dã cũng cảm thấy có chút rung rinh. Tuy cô ấy chẳng mấy mặn mà với chuyện kết hôn, nhưng nếu gia đình cứ giục mãi thì cô ấy cũng có thể thử xem sao – thử sinh một “ấu trùng loài người” cũng được.
Xung quanh không phải không có đàn ông chất lượng, nhưng sinh con xong thì chưa chắc giành được quyền nuôi con – chi bằng sang nước ngoài chọn một người.
Cô bé được khen đến mức ngượng đỏ cả mặt, nhưng những lời từ chối của cô bé lại rất khéo léo và lịch sự, không làm người khác khó chịu.
Cuối cùng, cô bé nhìn sang phía chị gái của mình – cô dâu của ngày hôm nay.
Lúc này, Đường Nguyệt Thư cũng lên tiếng: “Các cậu đủ rồi đấy, ai nấy đều chẳng khác gì mấy tên lưu manh cả?”
Giang Thanh Dã lưu luyến dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của cô bé.
Dù sao hôm nay cũng là đám cưới, thời gian lại khá gấp rút. Sau khi Đường Nguyệt Thư trang điểm và làm tóc xong thì chẳng bao lâu sau, chú rể và đội phù rể cũng đã đến.
Tuy lễ cưới được tổ chức ngay trong khách sạn, miễn được không ít quy trình rườm rà, nhưng phần đón dâu ở đây vẫn có một màn chặn cửa.
Phần lớn người trong đội phù rể của Lâm Xuyên đều là bạn từ nhỏ của anh ở Hong Kong.
Mạnh Tri Lâm và Lục Kỳ An đã than thở suốt hai ngày qua: “Người ta nói làm phù rể nhiều lần thì chẳng ai thèm cưới nữa.” Mạnh Tri Lâm nói.
Lục Kỳ An đáp: “Không ai thèm lấy cậu chứ không phải tôi, bớt bịa đặt đi.”
Mạnh Tri Lâm cười khẩy: “Ồ, thế người ta chịu lấy cậu sao?”
“…”
Trong lúc hai người đang đâm chọt nhau, Đào Diệp Khiêm – người duy nhất trong nhóm đã kết hôn – đi ngang qua, nghe vậy liền buông một câu bình luận đầy sắc bén: “Mấy năm nay hai người chưa cưới là vì cứ mải đi làm phù rể đấy à?”
“…”
Có vợ con, nhà cửa ấm êm thì giỏi lắm à?
Đúng là giỏi thật đấy.
Tuy rằng Đào Diệp Khiêm đã kết hôn, nhưng giờ người trẻ tổ chức đám cưới chọn phù rể cũng không còn câu nệ chuyện đã lập gia đình hay chưa. Hơn nữa Lâm Xuyên hơn ba mươi mới lấy vợ, trong nhóm phù rể vẫn còn hai người bạn cùng tuổi chưa lập gia đình cũng đã là hiếm lắm rồi.
Bình thường Lâm Xuyên đã rất điển trai, hôm nay làm lễ cưới còn đặc biệt mời stylist đến chăm chút kỹ lưỡng cho phần tạo hình, đẹp trai đến mức như thể ở độ tuổi này vẫn còn có thể debut lần nữa.
Tổ chức hôn lễ trên đảo còn có một lợi thế, đó là ngăn được phóng viên trà trộn vào.
Từ nửa tháng trước, hòn đảo này đã tạm ngừng kinh doanh để chuẩn bị và trang trí cho hôn lễ.
Khi chú rể và các phù rể đến trước cửa phòng cô dâu, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn phong bao lì xì trong túi, đang nghĩ xem phải dỗ ngọt thế nào để người bên trong chịu mở cửa.
Bất kể đã từng cưới hay chưa thì ai cũng đều nắm được sơ sơ mấy quy trình này.
Cùng lắm thì một là năn nỉ, hai là hối lộ, ba là dùng sức một chút, kiểu gì mà cửa chẳng mở ra.
Kết quả là khi mọi người vừa đến trước cửa phòng cô dâu thì thấy cánh cửa bị mở hé ra một khe – khe này không nhỏ, khiến họ có cảm giác như họ chỉ cần nóng vội thì đã có thể xông thẳng vào.
Nhưng ngay giây sau, một cô bé là con lai mặc váy hồng ló người ra từ khe cửa đó và đứng chắn trước cửa, phía sau còn vọng ra giọng nói của các phù dâu khác.
Nhìn thấy cô bé, mấy người đàn ông đồng loạt kêu lên “ôi chao” một tiếng, họ không đẩy nổi cánh cửa nữa rồi.
Cô bé nói mình là em gái của Đường Nguyệt Thư.
Lục Kỳ An cười ha hả: “Đây là em vợ cậu hả?”
“Lâm Xuyên, mau nói vài câu ngọt ngào với em vợ cậu đi.”
Lâm Xuyên nhìn cô bé đứng ở cửa, mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Em là em gái Tinh Yểu phải không?”
Ở đây, Đỗ Tinh Yểu có hơi ngại người lạ, cô bé nghe vậy thì hơi sửng sốt: “Anh quen em sao?”
“Chị em có kể cho anh nghe rồi.” Lâm Xuyên nhẹ nhàng thương lượng với cô bé: “Em mở cửa cho anh vào được không? Hôm nay anh với chị em làm đám cưới.”
Tất nhiên Đỗ Tinh Yểu biết người đàn ông trước mặt là anh rể của mình, chỉ là cô bé chưa quen với phong tục cưới xin bên này. Cô bé liền quay đầu nhìn sang mấy chị phù dâu để xin giúp đỡ. Rất nhanh, cô bé đã nhận được hướng dẫn mới.
Cô bé lễ phép hỏi một câu: “Vậy… các anh có bao lì xì không?”
Lâm Xuyên liền lấy bao lì xì trên người mình ra đưa cho cô bé. Cô bé lại chuyển những phong bao đó vào tay các chị ở phía sau cửa, sau đó tiếp tục chìa tay ra: “Còn nữa không ạ?”
Thế là các anh phù rể ở sau lần lượt bước lên trước, lấy lì xì trong túi ra đưa cho cô bé.
Bình thường vào dịp lễ Tết, Đỗ Tinh Yểu cũng từng nhận lì xì từ mẹ, nhưng nhiều như thế này thì đây là lần đầu tiên cô bé thấy. Nhìn phong bao nào cũng có vẻ rất dày dặn.
Một cô bé mới mười mấy tuổi thì làm gì có tâm cơ gì, người ta cho lì xì thì cô bé cứ nhận thôi.
“Em gái à, tụi anh thật sự đưa hết rồi, không còn bao lì xì nào nữa, em cho tụi anh vào được không?”
“Thật sự không còn nữa ạ?” Cô bé hỏi lại.
Mạnh Tri Lâm nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không còn nữa rồi.”
Thế là cô bé lập tức trốn ra sau cánh cửa và một phù dâu khác thay phiên xuất hiện. Giang Thanh Dã chìa tay về phía chú rể và các phù rể: “Vậy lì xì của chúng tôi đâu?”
Mạnh Tri Lâm trố mắt: “Không phải chúng tôi đã móc sạch túi đưa hết cho các cô rồi à?”
“Đó là các anh đưa cho em gái ấy chứ có phải đưa cho bọn tôi đâu.”
Lúc này, chú rể và các phù rể đứng ngoài cửa lập tức hiểu ra mình đã bị chơi rồi. Ban nãy thấy cô bé ấy ngoan ngoãn nên mới hào phóng móc tiền, ai ngờ đó mới chỉ là món khai vị thôi.
“Không còn bao lì xì nữa rồi, bây giờ mấy cô muốn sao thì nói đi.” Lục Kỳ An chen vào.
Giang Thanh Dã nhướn mày, vỗ tay hai cái: “Thế thì tới màn thể lực nhé.”
Một hoạt động không thể thiếu trong lễ cưới, đó là kiểm tra thể lực của chú rể và các phù rể có đủ tiêu chuẩn hay không.
Sau khi thực hiện mấy chục cái hít đất xong, ai nấy đều thở hổn hển.
Đào Diệp Khiêm thở dài: “Lúc tôi cưới vợ cũng chẳng cực khổ thế này.”
Anh ấy vừa dứt lời thì bị người bên cạnh phản bác ngay, Lục Kỳ An cười khẩy: “Đừng nói nữa, mấy cô bạn thân của vợ cậu tôi còn không muốn nhắc đến. Cái màn thử thách đi trên thảm gai ấy cũng là do họ nghĩ ra đó.”
Lúc Đào Diệp Khiêm làm đám cưới, trước khi cô dâu ra cửa thì trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết của chú rể và các phù rể, xen lẫn trong đó là tiếng cười vui vẻ của những người đứng xem.
Hôm nay, phần lớn những nạn nhân năm đó cũng đều có mặt cả.
Lần này, xem như là đến lúc Đào Diệp Khiêm gieo gì gặt nấy.
Sau phần kiểm tra thể lực, tiếp theo là đến phần kiểm tra mức độ hiểu biết của chú rể về cô dâu, chẳng hạn như sinh nhật của cô dâu, ngày chính thức yêu nhau, sở thích của cô dâu, v.v…
Những câu hỏi này hoàn toàn không làm khó được Lâm Xuyên.
Cuối cùng, cánh cửa phòng cũng mở rộng, chú rể, phù rể cùng đoàn quay phim lập tức ùa vào.
Trong phòng ngủ chính, Lâm Xuyên nhìn thấy người vợ mới cưới của mình.
Trên người cô là chiếc váy cưới với phần tà váy xòe rộng. Cô trang điểm rất xinh đẹp, ngồi trên giường, đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn về phía anh.
Chỉ vì khoảnh khắc này thôi, mấy thử thách khi nãy dường như cũng chẳng đáng gì.
Xung quanh là không ít những tiếng cười hò reo, Lâm Xuyên bước đến trước mặt Đường Nguyệt Thư, đưa bó hoa cưới trên tay cho cô.
Câu đầu tiên mà Lâm Xuyên nói là: “Hôm nay em đẹp quá.”
Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, lại sợ làm rối tóc nên lập tức rút tay về.
Sau đó, anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, hỏi: “Em có muốn đi theo anh không?”
Trên ngực của chú rể Lâm Xuyên hôm nay cài một bông hoa đỏ rất đẹp. Đường Nguyệt Thư ngắm nhìn anh hai giây, cô khẽ cười nhưng không trả lời ngay.
Dưới lớp váy cưới, một bàn chân của cô bất ngờ giẫm lên chân Lâm Xuyên đang quỳ dưới đất. Anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền vén nhẹ tà váy cưới của cô lên xem thử.
Giày cao gót… trên chân cô chỉ có một chiếc.
“…”
Không hiểu sao, khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này, Lâm Xuyên và các phù rể lại không quá ngạc nhiên, dường như họ còn lường trước được chiêu này.
Vẫn còn thời gian, không vội.
Các phù rể còn rất tự giác, bắt đầu chia nhau tìm kiếm chiếc giày còn lại bị giấu trong phòng.
Mạnh Tri Lâm nhanh chóng xác định được “mục tiêu dễ dụ nhất” trong phòng, anh ta chân thành nhìn cô bé Đỗ Tinh Yểu, hỏi: “Em gái à, em nháy mắt gợi ý cho anh một chút được không? Đại khái là chiếc giày đó bị giấu ở đâu vậy?”
Cô bé lai chỉ nhìn anh ta với gương mặt ngây thơ vô tội.
“…”
Có người đoán có thể chiếc giày bị giấu bên dưới váy cưới của Đường Nguyệt Thư, mà chỗ đó thì chỉ có Lâm Xuyên là tiện tìm. Anh đưa tay dò thử vài cái, nhưng không thấy.
Lâm Xuyên cũng bắt đầu muốn “đi cửa sau” với vợ mình: “Nguyệt Thư, giày ở đâu vậy? Em có thể nói cho anh biết không?”
Đường Nguyệt Thư mỉm cười, lắc đầu: “Bọn họ bịt mắt em rồi mới giấu.”
Mấy cô phù dâu này đúng là quá ranh mãnh.
Giang Thanh Dã và mấy người còn lại đều đã tính toán kỹ thời gian, hiện tại vẫn chưa đến lúc.
Thế là mấy anh chàng trong phòng đành phải đau đầu suy nghĩ xem chiếc giày cưới kia có thể bị giấu ở đâu.
Tuy phòng khách sạn khá rộng, nhưng theo quy tắc thì giày chỉ được giấu trong phòng này, mà cách bài trí của phòng khách sạn cũng không quá phức tạp. Sau khi lục tung một vòng, cuối cùng Mạnh Tri Lâm mặt mày đen như đáy nồi, từ bên ngoài cửa sổ lôi vào một cái túi nhựa trong suốt, bên trong chính là chiếc giày còn lại của Đường Nguyệt Thư.
Mọi người trong phòng cười ầm lên, Lâm Xuyên lấy lại được giày rồi quỳ xuống mang vào chân cho Đường Nguyệt Thư.
“Bây giờ có thể đi cùng anh chưa?” Anh mỉm cười, chìa tay về phía cô.
Đường Nguyệt Thư đặt tay mình vào tay anh.
Lúc lên kế hoạch tổ chức lễ cưới, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đã chọn chủ đề “Ngân hà và biển cả”. Xung quanh được trang trí bằng màu xanh đậm, trên cao treo một mặt trăng khổng lồ đang phát sáng, xung quanh nó là các vì sao lấp lánh.
Bên dưới sân khấu là các khách mời.
Có rất đông người đến dự.
Không có tiết mục người ba nắm tay con gái trao cô cho con rể.
Khoảnh khắc cánh cửa lớn mở ra, tiếng nhạc của ban nhạc vang lên, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên khoác tay nhau chậm rãi tiến vào lễ đường. Khi hai người họ bước lên sân khấu, tà váy cưới dài thướt tha của cô quét nhẹ qua một đoạn bậc thềm ngắn.
Một cặp đôi cô dâu chú rể vô cùng xứng đôi vừa bước vào lễ đường dưới ánh nhìn chứng kiến của tất cả mọi người.
Phù rể và phù dâu đi theo phía sau.
Tiếp theo là nghi thức hôn lễ do MC chủ trì. Phần lớn các khách mời tại hôn lễ hôm nay đều đến từ Bắc Kinh và Hong Kong, ngoài ra còn có một số ít khách từ các khu vực khác, bao gồm cả một số nhân viên trong công ty của cô dâu và chú rể.
Thư ký Tô và trợ lý Trần là hai người đã chứng kiến quá trình quen biết nhau của sếp và vợ anh, giờ đây lại được ngồi đây uống rượu mừng của họ.
Hai người nhớ lại khi mới quen Đường Nguyệt Thư. Khi đó, họ thật sự chỉ xem cô là “Tiểu Đường” mà thôi, ai mà ngờ được lại có ngày hôm nay chứ?
Nhưng hai người này cũng uống rượu mừng rất vui vẻ, bây giờ họ đã không còn là thư ký Tô và trợ lý Trần nữa, mà là sếp Tô và sếp Trần rồi.
Cuộc sống nơi công sở cũng giống như chơi game vậy, chỉ cần “cày” đủ lâu thì sẽ không ngừng đánh boss và thăng cấp.
Mấy đồng nghiệp ngồi cùng bàn thì lại không rõ chuyện tình của sếp và bà xã của sếp. Trước đây, hai người họ vẫn chưa công khai thân phận hay mối quan hệ nên cũng chẳng tiện chia sẻ với người khác.
Giờ thì cả hai đã kết hôn rồi.
Sếp Tô và sếp Trần liền phối hợp nhịp nhàng kể lại cho các đồng nghiệp nghe câu chuyện gặp gỡ của hai người đang đứng trên sân khấu.
Thế là chẳng mấy chốc, không ít người đều biết lúc sếp quen vợ mình, anh hoàn toàn không hề biết cô là con gái nhà giàu.
Một cuộc gặp gỡ nghe có vẻ rất sáo mòn, vậy mà lại có thể đưa họ đến tận ngày hôm nay.
Nhưng chuyện thú vị trên bàn tiệc khách mời hôm nay cũng có không ít.
Đầu tiên là chuyện đã lâu lắm rồi lão Đường mới dẫn theo người vợ hiện tại và đứa con chung sinh sau khi tái hôn ngồi cùng bàn với ba người nhà vợ cũ.
Chồng hiện tại của bà Đỗ thì nhỏ hơn bà vài tuổi, khả năng nói tiếng Trung cũng không được trôi chảy, không những thế lại còn gọi lão Đường là “tiền bối”.
Lão Đường: “…”
Nhưng bàn này ngoài ba mẹ nhà gái thì còn có cả ba mẹ và ông nội nhà trai nên vẫn phải duy trì vẻ ngoài hòa thuận.
Ở một bên khác, do số lượng khách mời trong hôn lễ hôm nay quá đông nên cũng xảy ra một vài sự cố nhỏ.
Trước khi cô dâu chú rể ra sân khấu, gần như khách mời đều đã ngồi vào chỗ.
Phần lớn chỗ ngồi đều được sắp xếp từ trước.
Trong những khách mời được mời đến kiểu lễ cưới thế này, cũng có một bộ phận đến chỉ mang tính giữ mặt mũi, quan hệ thật sự phía sau thế nào cũng không quan trọng, nhưng vì để giữ thể diện cho quan hệ giữa hai nhà nên vẫn phải gửi thiệp mời, mà bên kia cũng sẽ nể mặt mà đến dự.
Hôn lễ của Lâm Xuyên ở Hong Kong cũng được xem như một sự kiện lớn, nhiều phóng viên muốn tìm cách trà trộn vào nhưng tiếc rằng ở trên một hòn đảo tư nhân thế này thì chuyện đó không phải chuyện dễ.
Tại một bàn tiệc nọ.
Trương Ngạn Minh không rõ vì sao mình lại được sắp xếp ngồi ở đây, xung quanh chẳng thấy mấy gương mặt thân quen, hắn ta cũng không biết anh trai mình bị sắp xếp ngồi ở đâu.
Nhưng cậu hai nhà họ Trương đâu phải con nít chưa cai sữa, ngồi một mình cũng chẳng sao. Chỉ có điều ở bàn này ngoài hắn ta ra thì dường như những người khác đều là khách của bên nhà gái, bởi giọng nói của họ đều mang âm sắc của Bắc Kinh.
Bình thường Trương Ngạn Minh đi đâu cũng dễ dàng hòa nhập, lại giỏi kết giao, làm quen bạn mới.
Hắn ta cũng có chút tự biết thân biết phận, nghĩ rằng với mối quan hệ bề ngoài giữa mình và Lâm Xuyên thì khả năng hắn ta được sắp xếp ngồi chung bàn với những người chẳng thân thiết với cô dâu là rất cao.
Thế là sau khi trò chuyện qua loa vài câu với mấy người lạ cùng bàn, cậu hai nhà họ Trương liền yên tâm thoải mái bắt đầu nói xấu chú rể.
Tính cách hắn ta vốn có hơi đểu cáng.
Đã quen rồi, không sửa được tật xấu đó.
“Hồi trước, cái anh chú rể này từng quen một cô bạn gái, yêu nhau suốt mấy năm trời, còn vì cô ta mà cãi nhau với gia đình, đến mức suýt chút nữa thì bỏ luôn cả gia nghiệp. Tôi còn từng thấy anh ta dẫn cô bạn gái đó đi xã giao khắp nơi ở Hong Kong, kết quả là bây giờ lại cưới được một cô thiên kim nhà giàu ở Bắc Kinh các người rồi.”
Trương Ngạn Minh không hề biết rằng mình đang bị lệch thông tin ở một vài chi tiết. Trước đó, hắn ta chỉ biết Lâm Xuyên dẫn Đường Nguyệt Thư đi khắp Hong Kong, trông phô trương lắm, nên cứ tưởng người Lâm Xuyên muốn cưới chỉ là một nhà thiết kế thời trang.
Kết quả là năm ngoái hắn ta nghe người lớn trong nhà nhắc đến chuyện Lâm Xuyên sắp liên hôn với một cô thiên kim nhà giàu ở Bắc Kinh.
Cộng thêm với mấy định kiến đã có sẵn nên hắn ta hoàn toàn không nghĩ đó là cùng một người.
Ngay khi nghe thấy hai chữ “liên hôn”, cậu hai nhà họ Trương liền không kìm được mà cười khẩy trong lòng. Đàn ông mà, nói cho cùng thì trong mắt cũng chỉ có lợi ích mà thôi.
Ngoài miệng thì nói yêu thương nhiều lắm, nhưng đến lúc đụng đến lợi ích thì hình như lại không phải như thế.
Một người đàn ông ngồi cạnh khẽ “ồ” lên một tiếng, có vẻ khá hứng thú: “Anh biết chuyện trước kia của chú rể à?”
Trương Ngạn Minh thấy có người đón lời thì càng hào hứng, hắn ta bắt đầu chia sẻ chuyện tình của chú rể với mấy người bạn xa lạ chưa từng quen biết.
“Chắc là chú rể với bạn gái cũ quen nhau ở Paris. Cô gái đó rất xinh, hồi ở Paris còn vừa đi học vừa đi làm thêm, còn từng làm phiên dịch cho tôi nữa…”
Không biết vì sao, khi vừa nhắc đến Paris, sắc mặt người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng trở nên có hơi phức tạp, nhưng người đó cũng không lên tiếng ngắt lời mà vẫn tiếp tục lắng nghe.
Thật ra thì Trương Ngạn Minh cũng không biết rõ Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư đã bắt đầu quen nhau thế nào, nhưng Đường Nguyệt Thư xinh đẹp, hai người đều là người trưởng thành cả rồi, chỉ cần có chút tình ý với nhau thì chuyện làm sao đến với nhau cũng chẳng có gì quan trọng.
Nhưng đến đoạn nói về chuyện Lâm Xuyên vì tình yêu mà rời khỏi tập đoàn, không hiểu vì sao cả bàn đều chăm chú nghe.
Có cô gái còn ôm mặt thổn thức: “Anh ấy yêu thật lòng quá…”
Trương Ngạn Minh cười khẩy một tiếng: “Nói thì nói vậy thôi, cuối cùng thì chẳng phải bây giờ anh ta cũng đi cưới một thiên kim ở Bắc Kinh sao? Hơn nữa, sau khi từ chức rồi quay về, nội bộ công ty đã bị cải tổ toàn diện, biết đâu đây vốn là kế hoạch của anh ta, cái gọi là ‘vì tình yêu mà rời đi’ chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò mà thôi.”
Nhưng dường như không ai để tâm câu nói này của hắn ta.
Khách khứa trên bàn tiệc này thật kỳ lạ, lúc nghe hắn ta nói về chuyện tình trước kia của chú rể thì còn tỏ ra rất hứng thú, thậm chí còn ủng hộ cho cặp đôi đó, quả nhiên là mối quan hệ với cô dâu cũng chỉ ở mức thường thường thôi.
Lúc này, người đàn ông ngồi bên lại hỏi thêm một câu: “Vậy bây giờ chú rể với cô bạn gái quen ở Paris kia thế nào rồi, anh có biết không?”
“Không biết, đoán chắc chia tay rồi chứ gì nữa, nếu không thì chắc là giấu người ta trong phòng kín giống như nuôi vợ bé rồi.” Trương Ngạn Minh ra sức bôi xấu chú rể, dù sao hắn ta cũng đang cho rằng những lời mình nói toàn là sự thật.
Cậu hai nhà họ Trương là một cậu ấm vừa giỏi suy diễn ác ý, vừa có tính cách hơi bỉ ổi.
Người đàn ông bên cạnh hình như còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, cánh cửa lớn ở phía xa mở ra, ban nhạc bắt đầu bản hòa tấu, cô dâu chú rể xuất hiện.
Cảnh tượng này chắc chắn đủ sức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trương Ngạn Minh cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Từ xa nhìn lại, hắn ta còn thấy chú rể ân cần giúp cô dâu chỉnh lại tà váy. Cho đến khi hai người họ bước lên sân khấu, càng lúc càng gần, Trương Ngạn Minh mới nhìn rõ khuôn mặt của cô dâu.
“?”
Sắc mặt hắn ta lộ rõ vẻ khó tin, hắn ta quay đầu nhìn người bạn mới ngồi bên cạnh.
“Đây là vị thiên kim nhà giàu ở Bắc Kinh của các anh đấy à?”
Hắn ta nhận được câu trả lời: “Đúng vậy, cô ấy thuộc dạng vừa có tiền vừa có thế đấy.”
Cậu hai nhà họ Trương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: “Vậy cô ấy tên là gì?”
Lần này đến lượt người bên cạnh thấy lạ: “Anh không đọc thông tin trên thiệp mời à? Cô ấy tên là Đường Nguyệt Thư.”
Quả thật là Trương Ngạn Minh chưa hề xem thiệp mời: “…”
Hắn ta vốn dĩ chưa từng nghĩ mình lại biết cô dâu. Nếu đã không quen thì dù là ai, cô cũng chỉ là vợ người khác, chẳng liên quan gì đến hắn ta.
Không phải chứ, Lâm Xuyên, anh có tư cách gì chứ?
Đàn ông cũng có lòng đố kỵ.
Sau đó, trên sân khấu, MC chủ trì cho cô dâu chú rể làm lễ tuyên thệ.
Con gái của Đào Diệp Khiêm cùng một cậu bé khác làm phù dâu, phù rể đưa nhẫn cưới. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới thì ngẩn ngơ, ánh mắt dán chặt vào cô đến nỗi không muốn rời bước.
Sau đó, bữa tiệc bắt đầu.
Nhân viên khách sạn bắt đầu mang món lên.
Cô dâu chú rể đã thay sang một bộ trang phục khác rồi bắt đầu đi chúc rượu từng bàn.
Cô dâu mặc một bộ sườn xám đỏ, phần eo được thiết kế tinh tế khiến vóc dáng cô trông càng thêm quyến rũ. Trang điểm và kiểu tóc cũng có chút thay đổi, nhưng không thể phủ nhận là cô dâu và chú rể thật sự rất xứng đôi cả về diện mạo.
Mọi thứ cho đến giờ vẫn rất suôn sẻ, cho đến khi hai người họ dẫn người đến bàn này mời rượu thì trông thấy cô dâu có vẻ rất thân thiết với những người ngồi ở đây, ngược lại thì chú rể vừa thấy Trương Ngạn Minh đã cau mày.
“Sao cậu lại ngồi ở đây?”
Trương Ngạn Minh cảm thấy khó hiểu: “Tôi ngồi đây thì sao? Không phải là do nhân viên của các người sắp xếp à?”
Đường Nguyệt Thư cũng nhìn thấy người này không hợp với không khí của bàn này, nhưng khách đã đến thì là khách, cô quay sang nói với Lâm Xuyên: “Không sao đâu.”
Khách mời quá đông, chỗ ngồi có hơi lộn xộn một chút cũng là chuyện bình thường, không ảnh hưởng gì đến hôn lễ.
Đến khi cô dâu chú rể rời khỏi bàn này để sang bàn tiếp theo, Trương Ngạn Minh mới chậm chạp nhận ra vấn đề, quay sang hỏi người vừa nãy phối hợp với mình: “Anh bạn, anh với cô dâu có mối quan hệ thế nào vậy?”
Trương Ngạn Minh cũng đã đoán trước được câu trả lời, hắn ta nghĩ cùng lắm thì mấy người ở bàn này chắc là bạn thân của cô dâu thôi.
Không ngờ người đàn ông bên cạnh lại nhẹ nhàng đáp: “Ờ, tôi là anh của cô ấy.”
“…”
Trương Ngạn Minh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn ta không tin, quay sang nhìn phía bên kia thì nghe thấy Đường Thước Diễn từ tốn nói: “Người bên kia cũng là anh cô ấy.”
“Bên kia nữa là chị cô ấy.”
“Tính ra thì bàn chúng tôi đều là anh chị em họ bên nhà cô dâu.”
“Vậy… vậy mấy người nãy giờ nghe tôi kể…”
Không chờ hắn ta nói hết, Đường Thước Diễn đã nhàn nhã cắt ngang: “Biết chứ, cái cô ‘bạn gái cũ ở Paris’ của chú rể mà anh vừa kể chính là cô dâu. Nguyệt Thư nhà chúng tôi từng đi du học ở Paris mà.”
Trương Ngạn Minh hoàn toàn im lặng.
Đường Thước Diễn còn vỗ vai Trương Ngạn Minh rồi an ủi: “Không sao đâu anh bạn, nãy giờ anh chỉ đang chia sẻ với chúng tôi lịch sử yêu đương của hai vợ chồng người ta thôi, không tính là nói xấu đâu.”
“…”