Phần lớn những vị khách đến dự đám cưới đều khá thoải mái, nhưng phía ban tổ chức hôn lễ thì lại không nhàn nhã như vậy.
Thật ra cặp vợ chồng mới cưới Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên chỉ cần đi mời rượu và nói chuyện vài câu khách sáo với các vị khách là được.
Nhưng chỉ riêng việc hoàn tất hết các quy trình và nghi lễ cũng đã đủ mệt rồi.
Thêm vào đó, họ còn phải thay tận mấy bộ đồ để chụp ảnh, bận rộn tới mức vừa mệt vừa đói.
Dù vậy, họ đã dự liệu chuyện này từ trước.
Có một bàn đặc biệt được giữ lại cho cô dâu chú rể và dàn phù rể phù dâu ngồi dùng tiệc.
Mấy anh chàng phù rể vừa nãy đã giúp Lâm Xuyên đỡ không ít rượu nên bây giờ đến lượt bọn họ chuốc rượu anh.
Ai nấy đều quen biết Lâm Xuyên, biết tửu lượng của anh cỡ nào, mãi cho đến khi chính Lâm Xuyên lên tiếng xin tha thì họ mới chịu dừng.
Dù vậy, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vẫn uống không ít.
Đợi đến khi tiệc cưới kết thúc, một số khách thì ra về, một số thì ở lại.
Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên thì vào lúc chạng vạng tối đã lên trực thăng về căn biệt thự tân hôn ở Hong Kong.
Có một số quy tắc tuy không bắt buộc nhưng vẫn có thể tuân theo, ví dụ như đêm tân hôn thì phải ở lại phòng cưới.
Nhà tân hôn của họ là căn biệt thự mà ông cụ Lâm từng tặng cho, diện tích không nhỏ, nói chung là dư dả đối với Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên.
Tối nay ngoài hai người họ ra, trong nhà không có ai khác.
Lớp trang điểm vào tạo hình của Đường Nguyệt Thư khá phức tạp, cô loay hoay mất một lúc mà vẫn chưa tháo hết, cuối cùng vẫn là Lâm Xuyên bước tới giúp cô tháo ra.
Anh khá khéo tay.
Nhưng anh đã ngà ngà say, sau khi tháo xong những món trang sức trên tóc cho Đường Nguyệt Thư, anh vào bếp rót một ly nước uống rồi cứ thế ngồi luôn trên ghế sofa trong phòng khách.
Khi Đường Nguyệt Thư đi ra thì thấy anh đang tựa vào ghế sofa, một tay chống lên tay vịn, đầu cũng nghiêng qua đó.
Cô đứng sau lưng anh, đưa tay ra xoa nhẹ thái dương cho anh.
Chỉ một lát sau, Lâm Xuyên nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn một cái.
“Không cần lo cho anh, anh ngồi đây cho tỉnh rượu một lát.”
Lâm Xuyên đã cởi chiếc áo vest ngoài ra từ lâu, bây giờ trên người anh chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Lúc mặc vest trông anh rất bảnh bao.
Đường Nguyệt Thư cúi xuống hôn nhẹ lên má anh, khẽ nói: “Vậy em đi tắm nhé.”
“Ừ.”
Sau một ngày bận rộn, lại thêm việc tối qua ngủ không ngon, thật ra Đường Nguyệt Thư đã rất mệt, cô chỉ muốn lập tức leo lên giường ngủ một giấc thật đã.
Nhưng vì là đám cưới, có một vài trình tự không biết có nên theo hay không.
Giờ đã rất khuya rồi, mà Lâm Xuyên thì vẫn còn hơi say.
Cô bước vào phòng tắm, gội đầu tắm rửa cũng là cả một công trình.
Loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cô mới bước ra khỏi phòng tắm, trên người là chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ.
Chiếc váy càng làm tôn lên làn da trắng mịn của cô.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đúng là đã không còn sớm nữa.
Lâm Xuyên không còn ở phòng khách nữa.
Bên phía phòng tắm bên kia có tiếng động, anh đang tắm ở trong đó.
Ban đầu Đường Nguyệt Thư định đợi anh, nhưng vừa nằm xuống giường thì cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đêm tân hôn, cả hai người họ đều không để ý đến tin nhắn trong điện thoại.
Đường Nguyệt Thư bị một cảm giác kỳ lạ đánh thức.
Khi tỉnh lại, cô nghe thấy một vài âm thanh mơ hồ bật ra từ trong cổ họng mình, cô mơ màng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà và chiếc đèn chùm trên cao.
Cô vô thức khép chặt hai chân lại, phải mất mấy giây sau thì mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Lâm Xuyên?”
“Hửm?” Giọng anh vọng lên từ bên dưới cơ thể cô.
Đường Nguyệt Thư ngượng ngùng rụt người về sau, nhưng ngay sau đó hai chân cô đã bị anh giữ chặt lấy.
Cô không còn là cô gái ngây ngô không chút kinh nghiệm nào nữa, nhưng dù vậy cô vẫn thấy thẹn thùng vì chuyện này.
“Lâm Xuyên, anh dừng lại đi.” Cô nói.
Thế nhưng người chồng mới cưới của cô lại chẳng hề nghe lời mà vẫn cần mẫn bận rộn làm việc mà khiến cô vui lòng.
Môi lưỡi anh mềm mại dịu dàng.
Đường Nguyệt Thư chỉ có thể đưa tay nắm lấy tóc anh, cố đẩy ra ngoài, nhưng điều này hoàn toàn vô ích.
Vốn dĩ sức cô không bằng anh, huống hồ cơ thể cô lại phản ứng quá mức thật thà và đáng yêu, khiến Lâm Xuyên càng thêm cố gắng.
Cơn buồn ngủ của Đường Nguyệt Thư dần dần tan biến, trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, chỉ có phần vạt váy đã bị vén lên.
Ánh đèn trắng rực rỡ đến chói mắt, Đường Nguyệt Thư thở d.ốc, mãi đến khi Lâm Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô, lồng ngực cô vẫn không ngừng phập phồng.
Khóe mắt cô long lanh nước mắt, đây là phản ứng sinh lý.
Gương mặt cô đỏ ửng, đẹp đến mê người.
Lâm Xuyên cúi người tới gần cô, nghe cô hỏi: “Không phải anh say rồi sao?”
Ánh mắt anh dừng trên đôi môi cô, khẽ đáp: “Không say đến mức đó.”
Lúc uống rượu, trong lòng anh biết rõ chừng mực.
Hai người chỉ nhìn nhau vài giây ngắn ngủi như vậy, Đường Nguyệt Thư không có hành động gì, nhưng trong ánh mắt và nét mặt đều mang theo dư vị tình ái vừa bị Lâm Xuyên khơi lên.
Anh ngắm nhìn cô thêm vài giây, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh có thể hôn em được không?”
Đường Nguyệt Thư không trả lời, nhưng đôi môi cô hơi hé mở – đó chính là tín hiệu ngầm đồng ý.
Trước kia cô từng ngại ngùng trước mấy chuyện kiểu này, nhưng ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi cũng có những lúc không thể cưỡng lại được, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Lâm Xuyên mỉm cười, anh cúi đầu hôn xuống.
Trên người anh là một bộ đồ ngủ cùng kiểu với cô. Đêm tân hôn là một thời khắc rất quan trọng, cả hai đều muốn cố gắng để có thể khiến đêm nay trở thành một ký ức thật đẹp.
Không rõ quần áo đã được cởi ra từ lúc nào.
“Chồng ơi.” Đường Nguyệt Thư bất ngờ gọi khẽ một tiếng.
Lâm Xuyên khựng lại, cúi đầu nhìn cô: “Em gọi anh là gì cơ?”
“Chẳng phải anh là chồng em sao?”
Lần đầu tiên cô gọi như vậy, Lâm Xuyên khẽ bật cười: “Ừ, anh là chồng em.”
“Đèn sáng quá.” Cô nói.
Lâm Xuyên đáp: “Tối nay để sáng một chút cũng không sao, anh muốn nhìn rõ em.”
Anh thật sự muốn ngắm nhìn cô dâu của mình.
Dù ánh đèn rất sáng, nhưng Đường Nguyệt Thư lại không nhìn rõ mặt Lâm Xuyên, mãi cho đến khi anh bế cô lên, để cô ở phía trên.
“Vừa nãy em gọi anh là gì, gọi lại lần nữa đi.”
Vào lúc này, thân phận mới có được này khiến anh càng thêm hưng phấn.
Nhưng Lâm Xuyên vẫn xấu tính như mọi khi, anh cố tình dừng lại ngay đúng điểm quan trọng, nhìn cô dở dang lưng chừng rồi sau đó dịu giọng dỗ dành: “Vợ à, em tự mình động đi… tự tìm điểm dễ chịu nhất ấy.”
Anh nhìn cô loay hoay suốt một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn anh với ánh mắt mơ màng và bất lực.
Khi ở trên giường, anh đúng là một tên khốn không hơn không kém.
Cuối cùng, khi Đường Nguyệt Thư nằm xuống ngủ, Lâm Xuyên đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt cô, ôm lấy cô rồi nhẹ giọng dỗ: “Được rồi được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Nói là nghỉ, nhưng trước khi ngủ vẫn ôm nhau trò chuyện thêm một lúc.
Đường Nguyệt Thư nói: “Em thấy đêm tân hôn người ta toàn ngồi đếm tiền mừng cưới.”
Thực ra lúc này cô đã buồn ngủ đến nỗi chẳng còn sức đâu để nghĩ đến mấy chuyện tiền bạc nữa. Lâm Xuyên nhắm mắt đáp: “Nhiều lắm, đếm không xuể đâu. Lúc nào anh gom lại hết rồi chuyển vào tài khoản cho em nhé.”
Như vậy cũng được.
Hai người cứ trò chuyện vu vơ như thế, cuối cùng hình như Lâm Xuyên là người ngủ trước. Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh dần đều đặn hơn, Đường Nguyệt Thư cũng không nói nữa, cô điều chỉnh lại tư thế rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ngày thứ hai sau đám cưới, cặp đôi mới cưới cùng nhau ngủ thẳng đến trưa.
Đường Nguyệt Thư ngồi trên giường gọi Lâm Xuyên dậy.
“Mấy giờ rồi?”
Thật ra cô cũng chỉ dậy sớm hơn anh vài phút, cô đáp: “Gần mười hai giờ rồi.”
Bình thường đúng là Lâm Xuyên rất ít khi ngủ dậy muộn như vậy, anh vốn là người rất tự giác và có kỷ luật.
Hôm nay có ngủ dậy trễ một chút cũng chẳng sao, nhưng họ còn có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật nữa.
Hai người chọn một thành phố trong nước phù hợp để đi du lịch, đến chiều tối sẽ xuất phát.
Lâm Xuyên mặc đồ khá giản dị, nhìn thoáng qua trông anh chẳng giống một người đàn ông đã ngoài ba mươi. Tuổi tác của anh dường như luôn thay đổi theo cách ăn mặc.
Đường Nguyệt Thư mặc áo hai dây, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng. Ban đầu cô định phối với chân váy ngắn, nhưng sau chuyện tối qua, trên chân cô có không ít dấu vết không tiện để lộ, thế là cô tạm thời đổi sang váy dài.
Vì chuyện này mà Lâm Xuyên bị cô đấm cho mấy cái.
Cô thật sự không hiểu vì sao anh lại thích hôn đến vậy.
Thật ra Lâm Xuyên thích hôn ở rất nhiều chỗ, nhưng những chỗ có thể che được bằng quần áo mà không ảnh hưởng đến việc phối đồ của Đường Nguyệt Thư thì cô cũng không bận tâm đến.
Bình thường hai người họ cũng hiếm khi có kỳ nghỉ dài, mấy ngày đi hưởng tuần trăng mật chẳng khác nào đổi sang một nơi khác để tha hồ làm bậy. Trong hai ngày đầu, ban ngày hầu như họ đều không ra ngoài.
Về sau, Đường Nguyệt Thư cảm thấy không thể lãng phí công sức mình đã chuẩn bị kỹ lịch trình du lịch, thế là cô liền kéo Lâm Xuyên ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể còn đi xem một buổi hòa nhạc.
Vé hòa nhạc không dễ mua, nhất là khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Đường Nguyệt Thư phải nhờ đến mối quan hệ trong giới giải trí của mình. Cuối cùng là người đại diện bên phía ca sĩ đã đích thân mang vé đến cho hai người, còn áy náy xin lỗi rằng vé hàng đầu đã hết và hứa lần sau ca sĩ nhà họ tổ chức show nữa thì sẽ để dành chỗ tốt nhất cho họ.
Trong tương lai, công ty của hai vị tổng giám đốc này đều có khả năng sẽ cần mời người làm người đại diện thương hiệu, bản thân họ cũng đã là những mối quan hệ quý giá, nên phần lớn mọi người đều sẵn sàng nể mặt.
Sau khi xem xong buổi hòa nhạc trở về, giọng của Đường Nguyệt Thư có hơi khàn.
Trong lúc xem ca nhạc, cô đã cùng các fan hâm mộ của ca sĩ la hét, khi ca sĩ cất tiếng hát cô còn hăng say hát theo.
Quan trọng nhất là chỗ ngồi của họ không cách sân khấu quá xa, vẫn tính là hàng ghế đầu, cô cùng những fan cuồng xung quanh đồng thanh hô to với ca sĩ trên sân khấu câu “Tôi yêu anh!”.
Lâm Xuyên cũng không nhớ rõ rốt cuộc là sau khi quen anh bao lâu thì vợ anh mới bắt đầu dùng chữ “yêu” để nói với anh. Ca sĩ trên sân khấu quả thật rất nổi tiếng, tính theo thời gian thì chắc là anh ta nổi lên từ thời trung học của Đường Nguyệt Thư, nếu nói rằng đó là một phần thanh xuân của cô cũng không sai.
Về đến khách sạn, Lâm Xuyên đưa cho Đường Nguyệt Thư một chai nước suối đã mở sẵn nắp.
Chờ cô uống xong, thấy không có gì bất thường.
Cho đến khi Đường Nguyệt Thư định đi tắm, Lâm Xuyên cũng rất tự nhiên theo cô vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy từ vòi sen không ngừng vang lên, hơi nước mờ mịt lan tỏa khắp phòng tắm. Anh ép cô vào tường, giọng nói đặc biệt dịu dàng, anh hỏi: “Vợ ơi, em có yêu anh không?”
Chỉ là giọng nói thì dịu dàng, nhưng động tác của anh thì lại chẳng hề nhẹ nhàng như thế. Anh giữ chặt tay cô, mỗi lần đều dùng lực.
Trong đôi mắt Đường Nguyệt Thư phủ một tầng hơi nước mờ, cô đón nhận những nụ hôn mang theo chút cưỡng ép của anh.
Loại quấn quýt không màng tất cả trong không gian riêng tư ấy khiến người ta tê dại cả da đầu.
Đường Nguyệt Thư không nhớ nổi đêm đó mình đã nói với Lâm Xuyên bao nhiêu lần câu “em yêu anh”, cô chỉ nhớ nếu không nhờ có anh đỡ lấy trọng lượng cơ thể cô thì có lẽ cô đã ngã quỵ xuống mặt đất rồi.
Cô thật sự đã cảm nhận được cảm giác “mềm nhũn cả hai chân” là như thế nào.
Lâm Xuyên giúp cô mặc lại đồ ngủ, sau đó bế ngang cô ra ngoài.
Khi anh cúi người đắp chăn cho cô, Đường Nguyệt Thư lặng lẽ dịch người né sang một bên.
“Em sợ anh à?” Lâm Xuyên nhướn mày hỏi.
Đường Nguyệt Thư lí nhí đáp: “Làm thêm lần nữa thì em hỏng mất.”
“Sao lại thế được?” Lâm Xuyên xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu có hỏng thì cũng là hai chúng ta cùng hỏng.”
“…”
Ngay cả mấy lời nói sau chuyện đó của anh cũng khiến người ta đỏ mặt.
Không may là, hai ngày cuối cùng trong chuyến trăng mật, Đường Nguyệt Thư lại đến kỳ kinh nguyệt.
Lúc này, hai người mới thật sự tận hưởng chuyến du lịch trong kỳ trăng mật, họ cùng nhau thưởng thức những món ngon, tay trong tay dạo bước trên phố, họ còn dành cả một ngày để mua sắm cùng nhau.
Những khoảnh khắc ấy thật sự rất ngọt ngào và hạnh phúc.
Sau đó họ bay về, kết thúc tuần trăng mật, mỗi người trở lại với công việc riêng của mình.
Một người ở Bắc Kinh, một người ở Hong Kong.
Dù cả hai đã kết hôn rồi nhưng cũng không thể vì thế mà để ảnh hưởng đến công việc.
Nhưng cũng chính nhờ cuộc hôn nhân này mà quan hệ giữa hai công ty không chỉ dừng lại ở dự án hợp tác tại Khu Tây Viên trước đó nữa.
Tập đoàn Đường thị cũng có ý định phát triển thêm dự án ở Hong Kong.
Mối quan hệ ràng buộc giữa hai người họ trên phương diện lợi ích cũng ngày càng sâu sắc hơn.