Từ sau khi kết hôn, thật ra cả Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều không ít lần từng bị người khác nói công khai hay bóng gió rằng nên tranh thủ thời gian sinh con.
Bên phía nhà họ Lâm thì trông đúng kiểu con đàn cháu đống, Đường Nguyệt Thư cũng từng gặp qua đủ kiểu cháu trai cháu gái bên nhà anh rồi.
Đứa lớn nhất thì đã học tiểu học, đứa nhỏ nhất cũng sắp vào mẫu giáo, tất cả đều đang ở độ tuổi ầm ĩ, náo loạn.
Ông cụ trong nhà còn nói nếu hai người họ sinh một đứa con thì sẽ chuyển quyền sở hữu một cửa hàng trang sức ở Hong Kong sang tên Đường Nguyệt Thư, còn tặng kèm thêm tiền mặt, tính bằng đơn vị hàng trăm triệu.
Nhìn là biết ông ấy thật sự rất muốn được bế đứa chắt này.
Không còn là kiểu khuyên nhủ nữa mà đã chuyển sang hình thức khen thưởng luôn rồi.
Điều này khiến cho mấy anh chị em họ khác của Lâm Xuyên có vẻ cũng ngứa ngáy muốn bắt đầu hành động, chỉ là hình như tùy từng người mà phần thưởng đó sẽ khác nhau.
Có vẻ như nhiều người mặc định rằng kết hôn thì phải sinh con.
Hơn nữa, xét theo độ tuổi của Lâm Xuyên, rất nhiều người cùng trang lứa với anh ở tuổi này đều đã có con cái vào mẫu giáo hay thậm chí là vào tiểu học rồi.
Trước khi cưới, Đường Nguyệt Thư từng bàn với Lâm Xuyên về vấn đề này. Anh nói sinh con hay không hoàn toàn là do cô quyết định, những lời bên phía nhà anh thì cô cứ nghe cho vui là được.
Nhưng lúc đó Đường Nguyệt Thư từng nghĩ rằng khi thật sự đề cập đến vấn đề sinh con thì giữa hai vợ chồng, chắc chắn phụ nữ sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn đàn ông.
Tuy vậy, hai người họ cũng không sống chung với ba mẹ hay người lớn trong nhà, thỉnh thoảng bị nhắc vài câu thì cũng chẳng sao.
Đường Nguyệt Thư vốn nghĩ như vậy cho đến khi không lâu sau khi kết hôn, Lâm Xuyên nói với ba mẹ và ông nội rằng kết quả kiểm tra sức khỏe của anh cho thấy t*nh tr*ng có vấn đề, có khả năng sẽ không sinh được con.
“…”
Tuy là vợ chồng, nhưng lúc đó Đường Nguyệt Thư cũng cảm thấy đã lâu lắm rồi cô mới gặp một người “thần kinh” đến mức này.
Nhưng sau đó, áp lực sinh con thật sự không còn đổ dồn lên người Đường Nguyệt Thư nữa. Chỉ là thấy tội nghiệp cho Lâm Xuyên, tự dưng anh bị ép phải uống mấy đợt thuốc bổ.
Ông cụ còn nói phải tìm bác sĩ thật giỏi để chữa cho anh.
Tất nhiên là Lâm Xuyên không đi khám. Người nhà cũng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh nên không ép, chỉ bảo là từ từ điều dưỡng là được.
Mỗi lần ở nhà bên Hong Kong thấy mẹ Lâm Xuyên cho người mang canh bổ đến cho anh, Đường Nguyệt Thư lại không kiềm chế được mà bật cười.
Cuối cùng, cô bị Lâm Xuyên đè xuống giường “trừng phạt”.
“Buồn cười đến thế cơ à?” Lâm Xuyên hỏi cô.
Đường Nguyệt Thư lắc đầu, cố tỏ ra chân thành: “Không buồn cười.”
Kết quả là hai vợ chồng cùng nhau ngồi bên bàn ăn uống canh bổ.
Thực chất đây là canh gà, nhưng không biết đã được thêm mấy loại dược liệu gì, uống cũng khá ngon.
Uống canh bổ nhiều quá khiến cả hai đều bị nóng trong người, Lâm Xuyên còn bị chảy máu cam vì bồi bổ quá mức. Lúc này, Đường Nguyệt Thư mới âm thầm nói với mẹ chồng đừng gửi canh nữa, để hai người họ tự điều dưỡng là được.
Vào khoảng tháng mười, thời tiết ở Bắc Kinh bắt đầu trở lạnh. Có một hôm Đường Nguyệt Thư tan làm về thì phát hiện Lâm Xuyên đang ở nhà.
“Anh đến đây làm gì vậy?”
Lâm Xuyên nói: “Qua công tác hai tuần.”
Cũng có nghĩa là sẽ ở cùng cô nửa tháng.
Từ sau khi hai nhà liên hôn, những dự án ở Bắc Kinh của Lâm Xuyên ngày càng nhiều, thời gian anh ở lại đây cũng nhiều hơn. Đôi khi Đường Nguyệt Thư cũng phải đi công tác ở Hong Kong nên thời gian hai người ở bên nhau cũng không ít.
Ít nhất là nhiều hơn lúc trước khi kết hôn.
“Qua đây, anh cho em xem một nhóc con.” Lâm Xuyên nắm tay cô, dẫn cô đi về phía một căn phòng.
Đường Nguyệt Thư không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi anh mở cửa phòng, bên trong là một chú mèo đang bị nhốt lại, đó là một bé mèo có bộ lông dài màu vàng kim.
Bộ lông của nó rất bồng bềnh, trông giống như một chiếc bánh mì vàng óng được phủ một lớp lông dài bên ngoài.
Thấy có người mở cửa, nó liền cất tiếng kêu meo meo ngọt ngào, hoàn toàn không sợ người lạ.
Đường Nguyệt Thư vô cùng ngạc nhiên: “Anh mua mèo từ khi nào vậy?”
Chú mèo con lững thững đi đến bên chân hai người, dùng cái đuôi bông xù của nó cọ cọ vào chân họ.
Lâm Xuyên nói: “Anh đặt mua từ mấy tháng trước rồi, chẳng phải trước đây chúng ta từng nói rằng sau khi cưới sẽ nuôi mèo sao? Em có thích không?”
Không chỉ là thích, Đường Nguyệt Thư vui đến mức nhào vào lòng Lâm Xuyên, hôn anh một cái thật mạnh.
“Em yêu anh chết mất!”
Lâm Xuyên ôm lấy cô, thuận thế khiến nụ hôn này sâu thêm một chút.
Nuôi mèo lúc nào cũng được, nhưng điều đáng quý nhất chính là tấm lòng của Lâm Xuyên.
Chiếc “bánh mì vàng óng” nhỏ xíu kia đi vòng quanh bên chân họ, kêu “meo meo” như đang oán trách ba mẹ mới của nó không yêu nó.
Sao họ có thể kiềm lòng được mà không sờ nó chứ!
Chú mèo nhỏ mà Lâm Xuyên mang về đã gần bảy tháng tuổi, trước đây từng là một bé trai, giờ thì đã là “thái giám” rồi.
Trại phối giống nơi nó sinh ra chỉ giao mèo cho chủ sau khi đã triệt sản.
Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến sự đáng yêu của chú mèo.
Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đặt tên cho nó là Sunny. Bởi vì toàn thân của nhóc con này đều mang một màu vàng óng ánh nên gọi cái tên cũng hợp lý.
Sunny là một bé mèo đã được huấn luyện xã hội hóa rất tốt, rất thân thiện với người. Ngay ngày đầu tiên đến nhà mới, nó đã ăn uống rất ngon lành, vừa ăn vừa phát ra tiếng nhóp nhép rôm rốp.
Tuy vậy, Đường Nguyệt Thư vẫn chưa để cho nó được chạy khắp nhà. Một vài chỗ còn cần gọi người đến bịt lại, để tránh có một ngày nào đó nó lại lẻn ra ngoài.
Chỉ một chú mèo nhỏ đã dễ dàng khiến Lâm Xuyên chiếm trọn trái tim của vợ mình.
Tuy vậy, kể từ lúc Đường Nguyệt Thư vừa trở thành “người nuôi mèo”, cũng có đôi chút rơi vào trạng thái “vì chơi với mèo mà mất chí tiến thủ”.
Lâm Xuyên túm nhẹ phần sau gáy của mèo con, bế mèo vào lòng rồi quay sang nói với Đường Nguyệt Thư: “Em đi tắm đi, anh bế Sunny về phòng của nó.”
Đường Nguyệt Thư nhìn anh nhưng không nói gì.
Lâm Xuyên: “Anh không thể chấp nhận việc l*m t*nh mà có mèo ở bên cạnh.”
Nói xong, không đợi cô kịp phản ứng, anh lại bổ sung luôn: “Anh cũng không thể chấp nhận việc vì mèo mà ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cả hai đều yêu mèo, nhưng Lâm Xuyên vẫn kiên quyết đưa nhóc con về lại phòng riêng của nó.
Chỉ trong thời gian ngắn sau khi nuôi mèo, trong nhà họ đã xuất hiện vô số thứ liên quan đến mèo, chẳng hạn như đủ loại hạt, pate, xúc xích cho mèo, còn có cả ổ mèo, khay cát, cây leo…
Sunny là một bé mèo có giá trị không hề nhỏ nên ngay từ đầu, giá trị của nó đã cho phép nó được chọn vào một gia đình tốt.
Vì cả Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều bận rộn công việc, không có thời gian rảnh để lúc nào cũng ở nhà chăm mèo nên họ đã đặc biệt thuê một cô giúp việc chuyên chăm sóc và chơi với mèo.
Sau khi kết hôn, cả hai ngôi nhà của họ đều thuê người giúp việc sống cùng trong nhà, còn không gian riêng tư thì thường bắt đầu từ tầng hai trở lên.
Nói chung, người giúp việc có thể nhận mức lương như vậy thì cũng đủ chuyên nghiệp và thành thạo trong công việc.
Lâm Xuyên đến Bắc Kinh công tác nửa tháng. Đến một hôm, khi bà Trần lại bắt đầu quan tâm đến tình hình sức khỏe của con trai, Lâm Xuyên liền gọi video với mẹ, ôm “chiếc bánh mì vàng óng” trong lòng rồi nói với bà Trần: “Con phải tranh thủ dạy bé mèo gọi mẹ là ‘a ma’ (bà nội).”
Sunny: “Meo~?”
Bà Trần: “…”
Lâm Xuyên không chỉ thẳng thắn khi nói về vấn đề thể chất của mình không phù hợp để sinh con, mà thậm chí anh còn chẳng ngại bày tỏ quan điểm của mình đối với chuyện có con hay không. Anh nhìn nhận chuyện này khá thoáng.
Từ đó về sau, bà Trần cũng không còn nhắc nhiều tới chuyện này nữa. Bà ấy thực sự sợ con trai hiểu lầm rằng bà ấy tha thiết muốn làm bà nội, để rồi con trai lại dắt thêm mấy “cháu mèo” về nuôi.
Sở dĩ bà ấy quan tâm như vậy chủ yếu là vì một quan niệm: không muốn sinh và không thể sinh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lỡ đâu một ngày nào đó, vì không thể có con mà con trai bị vợ chê thì sao?
Nhưng với quan niệm của thế hệ trước thì chỉ cần phát hiện ra Lâm Xuyên không có vấn đề gì về sức khỏe, chuyện hối thúc sinh con vẫn sẽ quay trở lại.
Khi Lâm Xuyên quay về Hong Kong, Sunny lập tức nhận được quyền lợi được ngủ chung với mẹ.
Trong mắt Sunny, ba nó là kiểu phụ huynh mỗi lần ra ngoài săn mồi rất lâu nhưng thường đều quay về tay không.
Cho đến một lần Lâm Xuyên về vào cuối tuần, “con trai mèo” của anh bắt được một con côn trùng từ ngoài vườn rồi mang đến trước mặt anh, nó còn dùng móng vuốt mềm mại của mình đẩy con bọ về phía chân ba nó.
Một tấm lòng hiếu thảo.
Lâm Xuyên: “…”
Mèo tặng quà, mèo ngoan.
Người không ăn, người xấu.
Đường Nguyệt Thư vừa dùng điện thoại quay lại vừa cười đến nỗi cơ mặt cứng cả lại.
Năm nay thời tiết ở Bắc Kinh trở lạnh sớm, Đường Nguyệt Thư cảm thấy tháng mười một mới đến chưa được bao lâu mà không khí lạnh đã tấn công từ bốn phương tám hướng. Dự báo thời tiết cũng nói năm nay nhiệt độ giảm sớm hơn năm ngoái.
Đến những ngày giữa tháng mười một, thời tiết lạnh hơn hẳn, nghe nói vài hôm nữa sẽ có tuyết rơi.
Hôm đó, sau khi bàn xong chuyện hợp tác ở bên ngoài, Đường Nguyệt Thư quay lại công ty một chuyến để lấy đồ vì bỏ quên một vài thứ.
Khi cô xuống tầng để xe thì bất ngờ nghe thấy tiếng mèo kêu rất yếu ớt.
Thực ra trong lòng cô có hơi e dè vì đôi khi tiếng mèo kêu trong bãi xe chưa chắc đã thật sự xuất phát là mèo thật. Cô lắng nghe vài giây rồi lùi lại hai bước, cúi xuống nhìn thử, không ngờ lại thật sự phát hiện có một chú mèo con đang co ro trong góc tường.
Nó còn rất nhỏ, trông như vừa mới mở mắt không lâu, là một bé mèo Tam Thể.
Xung quanh không thấy mèo mẹ, cũng không thấy các anh chị em của nó, nhìn có vẻ như lúc mèo mẹ chuyển ổ đã bỏ quên bé, hoặc vì một lý do nào đó mà nó bị bỏ lại.
Mùa đông ở phương Bắc, rất nhiều động vật nhỏ hoang rất khó có thể sống sót nổi nếu bị bỏ rơi.
Đường Nguyệt Thư nghe thấy tiếng kêu của bé mèo càng lúc càng yếu, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bế nó lên rồi ôm vào lòng để giữ ấm cho nó.
Sau đó cô lái xe đưa mèo con đến bệnh viện thú y, vừa giữ ấm vừa cho uống sữa. Sau khi nghe bác sĩ nói mèo con không có vấn đề gì nghiêm trọng, Đường Nguyệt Thư quyết định mang nó về nhà.
May mà trong nhà cũng có sẵn một số thiết bị cơ bản, nhưng bé mèo này nhỏ đến mức khiến Đường Nguyệt Thư cảm thấy việc nuôi sống nó quả là một thử thách.
Từ lúc cô đưa bé mèo này về, Sunny cứ đi theo cô rồi kêu “meo meo”, nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn quyết định cách ly, tạm thời không để chúng tiếp xúc với nhau.
Một bé mèo con nhỏ xíu như vậy, đến cả việc cho nó bú cũng phải đặt báo thức để nửa đêm dậy cho nó ăn.
Buổi tối thì Đường Nguyệt Thư cho nó ăn, còn ban ngày thì cô giao lại cho cô giúp việc trong nhà chăm sóc.
Khi Đường Nguyệt Thư gọi video với Lâm Xuyên, anh mới phát hiện trong nhà đã có thêm một sinh vật bé tí thế này.
“Bác sĩ nói chắc nó mới sinh được mười mấy ngày…” Đường Nguyệt Thư vừa nói vừa cho Lâm Xuyên xem chú mèo con trong tay: “… ăn uống thì vẫn rất tốt, nhưng không biết có nuôi sống được nó không.”
“Bộ lông trông cũng đẹp đấy.”
Lâm Xuyên cũng không phản đối chuyện cô nhặt mèo về nuôi.
“Vậy thì cứ nuôi trước đi, mai anh qua xem.”
Ngày mai không phải cuối tuần, Đường Nguyệt Thư hỏi: “Không phải anh đang đi công tác sao?”
“Vừa kết thúc sớm vào hôm nay nên anh cũng không bận lắm.” Lâm Xuyên ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Anh nhớ em.”
Vừa kết thúc chuyến công tác là anh bay thẳng đến Bắc Kinh.
Thời điểm Lâm Xuyên hạ cánh đến nơi cũng đúng lúc đón trận tuyết đầu mùa năm nay của Bắc Kinh.
Anh ở lại vài ngày để làm “ba bỉm sữa” chăm mèo.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên, chú mèo Tam Thể lúc mới nhặt về chỉ lớn hơn con chuột một chút cuối cùng cũng được nuôi sống.
Sau khi kết thúc thời gian cách ly, Đường Nguyệt Thư đưa nó đi kiểm tra thêm một lần nữa, tiện thể tẩy giun, tắm rửa, rồi mới cho Sunny gặp bé mèo mới.
Sunny từ lâu đã ngửi thấy mùi mèo con trong nhà, đến lúc gặp mặt thì tiến lại gần ngửi rồi lè lưỡi ra l**m lông cho chú mèo Tam Thể nhỏ đó.
l**m đến nỗi làm cho bé mèo biến thành một cục bông ướt sũng, trông như vừa được tắm xong vậy.
Hai người đứng xem: “…”
Thôi được rồi, nhìn hai đứa chúng nó hòa thuận như thế là đủ vui rồi.
Sau một tháng rưỡi được nhặt về, chú mèo Tam Thể nhỏ đã lớn thành một cục bông mềm mại. Nó là một bé mèo Tam Thể lông dài, dù chưa lớn hẳn nhưng khuôn mặt đã lộ rõ vẻ ngọt ngào, đáng yêu.
Đường Nguyệt Thư không chỉ đơn giản là nhặt mèo mà cô đã nhặt được một “tiên nữ trong thế giới loài mèo”.
Bây giờ, trong nhà đã có hai bé mèo. Đường Nguyệt Thư vốn định nghĩ xem có nên mua thêm một cái ổ mới cho mèo con hay không.
Dù gì thì cái ổ kia cũng là của Sunny.
Nhưng rồi cô phát hiện ra mỗi tối hai bé con cứ nằm sát vào nhau, nhất định phải ngủ chung một ổ.
Bé mèo Tam Thể nhỏ cũng rất quấn người, vì nó còn nhỏ nên lại càng đáng yêu hơn.
Có đôi khi Đường Nguyệt Thư cảm thấy sở dĩ Sunny chấp nhận đứa “em gái” này nhanh như vậy là vì nó đã coi bé Tam Thể này như là đàn em của nó.
À đúng rồi, bé mèo Tam Thể nhỏ đó có tên là Happy.