Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 91

Thật ra cuộc sống hôn nhân của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên cũng khá tốt. Bình thường cả hai đều đi làm, khi về nhà thì có hai chú mèo bầu bạn.

Hai bé mèo Sunny và Happy sống với nhau rất hòa thuận và thân thiết.

Họ sống trong căn nhà ở Bắc Kinh, kể từ sau khi các thiết bị trong sân vườn được hoàn thiện, mỗi ngày họ đều có một khoảng thời gian để thả mèo ra ngoài cho chúng tự do hoạt động.

Chiếc bánh mì nhỏ vàng óng và bé mèo Tam Thể xinh xắn vui vẻ nô đùa trong khu vườn. Trong vườn được trồng các loại cây có khả năng chịu lạnh tốt, hai bé cũng không nghịch phá hoa mà chỉ thỉnh thoảng thò đầu ra ngửi một chút, trông vô cùng đáng yêu.

Ban đầu trong vườn còn trồng cả hoa thược dược, nhưng sau khi nghe nói loài hoa này có độc với mèo, Đường Nguyệt Thư lo sợ một ngày nào đó hai bé này sẽ vô tình ăn phải nên dứt khoát cho người nhổ bỏ hết.

Vào những ngày tuyết rơi, thả hai bé ra sân chơi, cả sân in đầy những dấu chân mèo hình hoa mai trên tuyết, các dấu chân to nhỏ đan xen nhau, trông rất vui mắt.

Nhưng bé Tam Thể vẫn còn nhỏ, vẫn chưa thích ứng được với thời tiết bên ngoài nên chỉ nhảy nhót vài cái đã run rẩy chạy vào nhà, trên người còn mang theo hơi lạnh.

Còn Sunny thì nhất quyết phải chơi cho đã ngoài sân rồi mới chịu vào.

Khung cảnh chiếc bánh mì nhỏ màu vàng trên nền tuyết trắng thực sự là một sự kết hợp hoàn hảo, vì thế mà Đường Nguyệt Thư đã không ít lần đăng bài khoe trên mạng xã hội.

Còn cô con gái mèo cưng của cô thì vẫn phải đợi lớn thêm một chút nữa mới được thả ra ngoài chơi tiếp.

Chỉ cần nó bị bệnh một lần thôi là đã rất phiền phức.

Vào mùa đông, mèo thường cuộn tròn lại như một quả cầu bông, lông của chúng còn xù lên, trông đáng yêu không chịu nổi.

Bắc Kinh lạnh quá nên Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đã hẹn nhau đến Hong Kong ở vài hôm. Dù bên đó cũng đã bắt đầu lạnh, nhưng vẫn không rét như ở Bắc Kinh, nhiệt độ vẫn khá dễ chịu.

Cô và Lâm Xuyên còn hẹn sẽ đến thăm ba mẹ chồng.

Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng họ lại cùng về nhà ba mẹ ăn một bữa cơm. Họ cũng từng về bên nhà họ Đường rồi. Mà về phía Lâm Xuyên, anh cũng không có điểm gì đáng chê trách trong vai trò làm con rể.

Tối nay, sau khi ăn tối xong ở nhà ba mẹ Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư quyết định nghỉ lại qua đêm ở đó.

Họ ở trong phòng ngủ cũ của Lâm Xuyên, nhiều món đồ anh dùng từ thời còn nhỏ vẫn được lưu giữ lại trong phòng. Nhưng sau khi họ kết hôn, bà Trần đã cho người đến dọn dẹp lại căn phòng.

Bà ấy còn rất nhiệt tình chia sẻ với con dâu những bức ảnh hồi nhỏ của Lâm Xuyên.

Trong đó có cả ảnh chụp Lâm Xuyên mặc đồ con gái hồi còn bé.

Hồi đó, Lâm Xuyên đã có gương mặt rất thanh tú, có thể nói anh đẹp trai sẵn từ khi còn nhỏ.

Bà Trần nói thật ra ngày xưa bà ấy từng rất muốn có một cô con gái, nhưng sau này vì nhiều lý do mà không sinh thêm con thứ hai, hơn nữa dù cho có sinh thì cũng không chắc có thể sinh được con gái nên cuối cùng đành từ bỏ.

Vì thế, bà ấy đành tranh thủ lúc con trai còn nhỏ để thỏa mãn một chút mong ước có con gái.

Cũng nhờ vậy mà Đường Nguyệt Thư đã được xem ảnh Lâm Xuyên hồi còn bé xíu, trông anh đáng yêu lắm.

Cô và ba mẹ của Lâm Xuyên cũng rất hòa hợp, mối quan hệ giữa họ khá tốt.

Sau bữa tối, Đường Nguyệt Thư ngồi ở phòng khách xem một bộ phim truyền hình Hong Kong đang nổi tiếng dạo gần đây, đây cũng được xem như là tài liệu quan trọng để học tiếng Quảng Đông của cô.

Gần đây có một bộ phim Hong Kong cũng rất nổi ở Đại Lục, nội dung khá hấp dẫn.

Ông Lâm Triết, cũng chính là ba chồng của Đường Nguyệt Thư, bưng một đĩa dâu tây tươi đến cho con dâu, sau đó tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô.

Ông Lâm Triết và con trai có vài nét khá giống nhau, có thể hình dung được khi còn trẻ ông ấy cũng là một người đàn ông điển trai khiến người ta không thể rời mắt.

“Nguyệt Thư à.” Ông Lâm Triết mở lời bằng giọng nói rất nhẹ nhàng, sự dịu dàng của ông ấy mang theo vẻ hiền hậu và gần gũi, không giống với kiểu điềm tĩnh của con trai: “Ba nghe Lâm Xuyên nói mấy hôm nay con ở lại Hong Kong đúng không?”

“Dạ vâng, ba.”

Từ sau khi kết hôn, cách xưng hô với ba mẹ hai bên cũng thay đổi theo.

“Con có muốn ra ngoài chơi một chút không?” Lâm Triết dịu dàng đề nghị: “Ba biết có một chỗ vừa vui vừa có đồ ăn ngon, lại còn có suối nước nóng nữa. Cả nhà mình cùng đi một chuyến nhé? Ở ngay bên Quảng Đông thôi.”

Đây là lần đầu tiên ba chồng chủ động đề nghị cả nhà đi du lịch cùng nhau. Đường Nguyệt Thư vốn cũng không có việc gì bận nên không tiện từ chối lời mời ấy.

Hơn nữa nghe ông ấy miêu tả như vậy, cô cũng có chút tò mò không biết nơi đó là chỗ nào.

“Mẹ cũng đồng ý đi chứ ạ?”

Lâm Triết không trả lời thẳng: “Con đã chịu đi rồi thì nhất định bà ấy cũng đồng ý thôi.”

Đợi đến khi Lâm Xuyên tắm xong rồi đi xuống từ tầng trên, anh thấy vợ mình và ba đang cùng ngồi xem một bộ phim Hong Kong, trông có vẻ rất hợp gu nên thỉnh thoảng mỗi người còn chia sẻ một vài cảm nhận.

Vừa nhìn thấy anh, Đường Nguyệt Thư liền nói: “Lâm Xuyên, ba bảo ngày mai sẽ dẫn chúng ta đi ngâm suối nước nóng đó.”

Lâm Xuyên nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó anh khẽ nhướn mày, liếc mắt nhìn về phía ba mình. Ông Lâm Triết vẫn bình thản đối mặt với ánh nhìn dò xét của con trai.

Ông ấy nói: “Nguyệt Thư chưa từng đi, chúng ta dẫn con bé đi trải nghiệm một chút thì có sao đâu?”

Lâm Xuyên: “… Được thôi ạ.”

Sau đó bà Trần cũng biết chuyện chồng mình đã sắp xếp chuyến đi chơi bất ngờ này, bà ấy im lặng một lúc. Khi ông Lâm Triết bảo là muốn đưa con dâu đi trải nghiệm thử một chút, thế là bà ấy quyết định nhịn.

Đường Nguyệt Thư cứ cảm thấy có gì đó không ổn, trước khi ngủ cô còn lay Lâm Xuyên rồi gặng hỏi rốt cuộc là ngày mai đi đâu.

Chồng cô chỉ nhắm mắt và khẽ cười: “Đến ngày mai em sẽ biết.”

Ngày hôm sau, ông Lâm Triết làm tài xế, bà Trần ngồi ghế phụ, còn con trai và con dâu thì ngồi ở băng ghế sau.

Vừa lên xe, Lâm Xuyên đã hỏi Đường Nguyệt Thư có muốn dựa vào anh rồi ngủ thêm một lát không. Lúc đó Đường Nguyệt Thư vẫn chưa mảy may nhận ra điều gì sắp xảy đến, cô lắc đầu rồi lấy tai nghe bluetooth ra định nghe nhạc.

Nhưng nhận thấy Lâm Xuyên cứ nhìn mình chăm chú, thế là cô liền chia cho anh một bên tai nghe.

Trong xe thoang thoảng mùi trà hoa nhài, một mùi hương rất tự nhiên, ngửi vào cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trong xe, ngoại trừ Đường Nguyệt Thư – cô nàng tò mò vì không biết đang đi đâu – thì người có vẻ hăng hái nhất chính là ông Lâm Triết đang lái xe.

Còn bà Trần và Lâm Xuyên thì vẫn giữ tâm trạng bình thản như thường ngày.

Khi xe chạy qua trạm kiểm soát, đường sá vẫn bình thường. Lúc này, xe đã đi được mấy chục phút, cho đến khi Đường Nguyệt Thư bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi dựa vào vai Lâm Xuyên chợp mắt.

Cô cảm thấy mình chỉ chợp mắt một lúc thôi, sau đó thì bị đánh thức bởi một đoạn đường hơi xóc. Khi cô mở mắt ra thì Lâm Xuyên cũng hơi động đậy.

Đường Nguyệt Thư kinh ngạc phát hiện ra trong lúc mình ngủ, không biết xe đã đi đến nơi nào. Đường đi cũng không còn bằng phẳng nữa, xung quanh toàn là cây cối, phía trước không có nhà dân, phía sau cũng chẳng có cửa tiệm nào, hoàn toàn trái ngược với đoạn đường thẳng tắp cô nhìn thấy trước khi ngủ.

Một người chưa từng trải sự đời như Đường Nguyệt Thư bỗng ngẩn người một lúc.

Lâm Xuyên ôm vai cô, nói: “Còn phải chạy thêm khoảng nửa tiếng nữa mới đến nơi, hay là em ngủ thêm chút nữa nhé?”

Bà Trần cũng quay đầu hỏi Đường Nguyệt Thư có muốn ăn chút đồ ăn vặt không.

Tâm lý của hai mẹ con nhà này đúng là vững thật.

Nếu không phải vì hiện tại trên xe đều là người thân của Đường Nguyệt Thư thì có lẽ cô đã nghi ngờ mình sắp bị đưa đến một vùng núi hẻo lánh nào đó để bán rồi.

Đường Nguyệt Thư mở to mắt nhìn ba chồng cứ thế lái xe vào khu vực càng lúc càng vắng vẻ, cho đến khi phía trước xuất hiện một vài ngôi nhà, bên cạnh một ngã rẽ có tấm biển màu xanh lam bằng tôn, trên đó là những chữ “Trang trại XX” to đậm được viết bằng bút đen cùng với một mũi tên chỉ hướng.

Lâm Triết nói: “Gần tới rồi, quẹo cái nữa là tới.”

Và rồi, xe của họ dừng lại trước một căn nhà trông khá bình thường, không có gì đặc biệt. Đường Nguyệt Thư phát hiện trước cửa căn nhà đó có vài chiếc xe đang đỗ, biển số xe đều bắt đầu là “Quảng Đông E”, “Quảng Đông X” hoặc “Quảng Đông Y”, toàn là những xe có giá trị không nhỏ.

Khi Lâm Xuyên dắt tay cô theo sau ba mẹ anh chuẩn bị bước vào bên trong, đúng lúc đó có hai người đàn ông trung niên bụng to đi ra, hai người đó vừa đi vừa nói chuyện.

“Món gà hấp ngũ chỉ mao đào hôm nay đúng là ngon thật đấy!”

“Tôi đã nói rồi mà, đảm bảo ăn xong rồi sẽ không hối hận.”

“Lần sau thử món gà hầm đông trùng hạ thảo nhé.”

“…”

Đường Nguyệt Thư chưa từng đến kiểu nhà hàng như thế này bao giờ, nhìn qua thì trông nơi này có vẻ rất bình thường.

Cô nhỏ giọng hỏi Lâm Xuyên: “Đồ ăn ở chỗ này có ngon thật không?”

Lâm Xuyên khẽ mỉm cười: “Ngon thì có ngon, nhưng bình thường anh với mẹ không thích đến đây, vì chỗ này quá hẻo lánh.”

“Ba muốn đến ăn, nhưng lại không muốn đi một mình, ông ấy cũng không thuyết phục được anh với mẹ nên mới nhắm vào em đấy.” Lúc này Lâm Xuyên vạch trần luôn kế hoạch của ba mình cho cô nghe: “Em muốn đi thì chắc chắn anh phải đi cùng, mẹ cũng không thích ở nhà một mình, thế là cả nhà kéo nhau đi luôn.”

“Em bị lợi dụng rồi, sếp Đường à.” Lâm Xuyên vừa cười vừa nói với cô.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Người một nhà với nhau mà cũng chơi chiêu trò kiểu này hả?

Nhưng đã tới nơi rồi, ăn trước đã rồi tính tiếp.

Những trang trại kiểu này thường là của tư nhân, đa phần thịt và rau củ đều do họ tự nuôi trồng. Với thân phận là một thiên kim nhà giàu chưa từng trải nghiệm kiểu ẩm thực nông thôn như thế này, Đường Nguyệt Thư được ba mẹ chồng rất nhiệt tình hỏi muốn ăn món gì.

Thật ra, bình thường Đường Nguyệt Thư không đến những quán ăn như thế này. Kể từ sau khi kết hôn với Lâm Xuyên, mỗi lần cô ra ngoài ăn với ba mẹ chồng thì đều đến ăn ở những nhà hàng sang trọng được trang trí lộng lẫy, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi giản dị như vậy.

Hơn nữa lại còn phải chạy xe hơn hai tiếng đồng hồ mới tới.

Nói gì thì nói, cô nhất định phải thử cho biết mùi vị món ăn ở đây.

Lúc này, Đường Nguyệt Thư mới hiểu vì sao hồi đó khi Lâm Xuyên theo đuổi cô ở Paris lại chở cô đi ăn sáng ở vùng ngoại ô vào lúc sáng sớm, hóa ra mọi chuyện lại hợp lý đến vậy.

Những nhà hàng này hẻo lánh đến vậy nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ tìm ra được.

Không nói đến mấy chuyện khác, chỉ riêng tay nghề đầu bếp ở đây cũng đã khá ổn, cả bữa ăn mà chỉ hết vài trăm tệ.

Nhà hàng này không chỉ có không gian giản dị mà giá cả cũng rất bình dân.

Lâm Triết còn không quên hỏi cảm nhận của con dâu: “Nguyệt Thư, có phải là ngon lắm không? Ba không lừa con đúng chứ?”

Đường Nguyệt Thư thành thật gật đầu.

Ăn uống xong xuôi, Lâm Triết còn dẫn vợ con đi tham quan tình hình chăn nuôi ở đây một chút. Ông ấy còn bàn với bà Trần xem có nên mua vài con gà mang về rồi gửi biếu ông nội một con không.

Trong nhà thì dự trữ hai con.

Bà Trần: “…”

Lâm Xuyên dẫn người vợ lần đầu đến trải nghiệm kiểu du lịch nông trại tại khu vực hồ cá.

“Ở đây có thể câu cá, chủ quán nói cá tự tay câu được sẽ được giảm giá 10%.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô nhìn quanh một vòng, đúng thật là có người đang ngồi trên ghế nhựa nhỏ và nghiêm túc câu cá. Người đàn ông trung niên gần họ nhất đeo một chiếc đồng hồ có giá thị trường khoảng năm trăm ngàn tệ trên cổ tay, nhưng thực tế trên thị trường, loại đồng hồ này đã bị ngừng sản xuất.

Sau khi ăn xong một bữa ở trang trại, buổi tối họ đến một khách sạn suối nước nóng gần đó để nghỉ ngơi.

Đã lâu rồi Đường Nguyệt Thư mới được thư giãn thoải mái như lúc này, thậm chí cô còn có chút cảm khái.

Cô nói với Lâm Xuyên: “Trước đây em cứ tưởng chuyện lái xe mấy chục cây số lên một vùng núi hẻo lánh chỉ để ăn một bữa cơm là do cư dân mạng bịa ra cho vui thôi.”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Xuyên không kìm được mà bật cười: “Hồi trẻ ba anh không như vậy đâu, sau này quen được một người bạn ở Quảng Đông có tới hơn chục toà nhà, ông ấy mới bắt đầu thích đi khắp nơi tìm kiếm mấy nhà hàng nông trại ở nơi hẻo lánh.”

Bà Trần cũng chẳng có ý kiến gì về sở thích này của chồng. Ông ấy đã giàu có như vậy, lại không dính đến những thú vui không tốt mà chỉ thích đến mấy nơi hẻo lánh ăn một bữa cơm thì có sao đâu?

Người ta thường nói “dân dĩ thực vi thiên(*)”

(*)Ăn uống là điều quan trọng nhất trong cuộc sống, tức là con người sống là phải ăn, ăn uống luôn là nhu cầu thiết yếu hàng đầu.

Khách sạn mà họ đang ở hiện tại quảng cáo có suối nước nóng tự nhiên, nhưng cũng không phải kiểu hoàn toàn ở ngoài trời.

Họ cùng ba mẹ, mỗi cặp đều có một khu riêng biệt để ngâm mình.

Đường Nguyệt Thư mặc một bộ đồ bơi màu xanh lá, làn da của cô trắng đến nỗi như phát sáng. Bên bờ hồ có đặt đồ uống, trái cây và đồ ăn vặt.

Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày vài độ, nhưng khi ngâm mình trong suối nước nóng thì hoàn toàn không cảm thấy lạnh nữa.

Đường Nguyệt Thư ghé vào nằm sấp bên bờ hồ chơi điện thoại, cho đến khi Lâm Xuyên vòng tay ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên má cô một cái.

“Cũng gần đủ thời gian rồi, em lên trước đi , ngâm nước nóng lâu quá không tốt.”

Đường Nguyệt Thư đang xem một bài đăng trên mạng, cô liền nói: “Đợi chút đã…”

Lâm Xuyên cầm lấy điện thoại cô rồi nói: “Không đợi được nữa, anh đang sốt ruột lắm rồi.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment