Vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên, hôm đó Lâm Xuyên đã tạm gác lại công việc của mình để bay đến Bắc Kinh.
Anh mua một bó hoa có tông màu đỏ cổ điển mang về nhà.
Tiện thể còn buộc nơ bướm xinh xắn cho hai chú mèo trong nhà.
Sunny được thắt cho một chiếc nơ bướm to màu hồng, còn Happy thì là chiếc nơ màu đen trắng.
Lúc này, chú mèo vàng lông dày này đã được một tuổi hai tháng, còn em gái mèo Tam Thể của nó cũng đã hơn sáu tháng tuổi. Bé Tam Thể vừa mới trải qua kỳ đ*ng d*c đầu tiên thì đã được Đường Nguyệt Thư dẫn đi triệt sản, từ đó không còn phải lo âu về chuyện sinh sản, cứ thế làm một em bé mèo vô lo vô nghĩ.
Bé mèo Tam Thể lông dài hơn sáu tháng tuổi đáng yêu như kẹo bông gòn, các mảng màu trên người nó được phân bố rất hài hòa, gương mặt nó trông vô cùng ngọt ngào, dễ thương.
Hiện tại nó vẫn còn đang đeo vòng Elizabeth(*).
(*)Loại vòng hình phễu, tròn vành vạnh quấn quanh cổ thú cưng sau khi phẫu thuật (thường là triệt sản hoặc trị thương), giúp chúng không l**m hoặc cắn vào vết thương.
Có lẽ vì được nuôi từ nhỏ, nên dù Happy hơi nhút nhát với người lạ, nhưng nó lại rất thân với Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên và các cô giúp việc trong nhà.
Họ có thể thoải mái v**t v* và ôm ấp nó.
Thỉnh thoảng được ôm trong lòng rồi v**t v*, nó còn cong miệng lên như đang cười.
Một cô mèo Tam Thể cực kỳ đáng yêu như vậy, ngay cả khi đến trại mèo thì cũng khó mà chọn được bé mèo nào vừa đẹp lại vừa có tính cách tốt như vậy.
Có thể nói, ngay từ giây phút Đường Nguyệt Thư dừng lại vài giây trong bãi đậu xe ở tầng hầm năm ngoái đã định sẵn cô sẽ trở thành mẹ của nhóc con này rồi.
Lâm Xuyên dùng hai tay v**t v* hai chú mèo, sau đó nói với chúng: “Lát nữa mẹ tan làm về nhà, các con phải ngoan nhé.”
Không biết hai đứa nhỏ này nghe có hiểu không, chỉ thấy chúng nheo đôi mắt lại vì quá thoải mái.
Thật ra cân nặng của cả hai đều trong mức bình thường, nhưng vì bộ lông rất dày và đẹp, nên đôi lúc trông chúng như hai miếng cơm nắm hình tam giác – một lớn, một nhỏ.
Trông cực kỳ đáng yêu.
Hôm nay Đường Nguyệt Thư tan làm đúng giờ, cô vừa về đến nhà thì phát hiện không gian trong nhà yên ắng lạ thường. Hai chú mèo nhỏ đeo nơ bướm to trên lưng đang uyển chuyển tiến lại gần cô, chúng vừa đi vừa kêu meo meo không ngừng.
Nhiều nghiên cứu thực tế cho thấy, khi con người nói chuyện với mèo con, giọng nói sẽ vô thức trở nên nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn bình thường.
Cô ngồi xổm xuống, lần lượt xoa đầu từng bé mèo.
“Các bé yêu, ba của các con đi đâu mất tiêu rồi hả?”
Mèo con chỉ biết meo meo rồi cọ đầu vào người Đường Nguyệt Thư.
Dễ thương quá đi mất!
Thật ra Đường Nguyệt Thư đã nghe thấy tiếng động phát ra từ phía nhà bếp, nhưng con người là vậy, luôn cố nghĩ đủ cách để tạo đề tài trò chuyện với mấy bé mèo.
Cô theo thói quen xoa đầu mấy bé mèo chạy ra đón mẹ về, sau đó đặt đồ đạc trong tay xuống rồi đi về phía nhà bếp. Lâm Xuyên đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, trên người là chiếc tạp dề màu hồng, khiến Đường Nguyệt Thư lâu rồi mới lại cảm nhận được cảm giác “người chồng lý tưởng” từng khiến cô say mê đến quên cả trời đất.
Nhưng bây giờ, anh đã thực sự là chồng cô rồi.
Lâm Xuyên vẫn đang đảo đồ ăn trong chảo, Đường Nguyệt Thư đi đến, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau rồi áp mặt vào lưng anh.
“Cô giúp việc đâu rồi?” Đường Nguyệt Thư hỏi: “Sao anh lại nấu cơm?”
“Anh cho họ nghỉ hôm nay rồi.” Lâm Xuyên cười: “Lâu rồi không vào bếp, lát nữa em nếm thử xem tay nghề của anh có xuống cấp không nhé?”
Đường Nguyệt Thư khẽ “ừ” một tiếng, rồi cô lại nghe thấy Lâm Xuyên hỏi: “Em có thấy bó hoa anh mua cho em không?”
“Em thấy rồi.”
“Có thích không?”
Đường Nguyệt Thư mỉm cười: “Thích.”
Từ trước đến nay, mắt thẩm mỹ của Lâm Xuyên vẫn luôn rất ổn.
Nhưng ngay khi anh còn đang nấu ăn thì tay của vợ anh đã luồn vào trong vạt áo anh, lòng bàn tay trực tiếp áp sát lên cơ bụng rắn chắc của anh.
Hiện tại, Lâm Xuyên đã miễn dịch với những kiểu động chạm thế này rồi.
Có thể nhịn được.
Cho đến khi tay Đường Nguyệt Thư lần đến thắt lưng anh, động tác tháo dây thắt lưng ra rất thành thạo.
“…”
Anh đưa tay giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm của vợ, nói: “Em làm gì mà nghịch vậy? Còn chưa ăn cơm mà, ngoan nào.”
Đường Nguyệt Thư bật cười ở sau lưng anh: “Sếp Lâm à, bây giờ anh keo kiệt thật đấy, trước đây anh đâu có như vậy đâu.”
“Anh như vậy mà vẫn không hào phóng sao?” Có lẽ Lâm Xuyên cảm thấy câu này của cô quá phiến diện, anh nói tiếp: “Tối nay em muốn sờ thế nào cũng được, bây giờ thì đi rửa tay ăn cơm đi.”
Tất nhiên Đường Nguyệt Thư không quên hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của họ.
Vào những dịp như thế này, hai người sẽ tặng quà cho nhau, rồi cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian yên bình bên nhau.
Sợi dây đỏ mà trước đây họ đeo ở tay phải đã dần phai màu theo thời gian, trước đó đã từng được thay một lần nên hiện tại trên tay họ là sợi dây đỏ mới.
Hai chú mèo con thì đang ở trong phòng riêng của chúng, tối nay không được ra ngoài.
Đường Nguyệt Thư đứng trên ban công tầng hai hóng gió đêm một lát. Khi Lâm Xuyên bước ra từ trong phòng tắm thì thấy bóng lưng cô đang lặng lẽ đứng bên ngoài ban công.
Anh bước tới, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô một cách rất tự nhiên.
“Em đang nhìn gì ở đây vậy?”
Đường Nguyệt Thư quay đầu lại, cô ngửi thấy mùi sữa tắm giống hệt loại cô hay dùng ở trên người Lâm Xuyên. Anh mặc nguyên bộ, gồm áo sơ mi màu đỏ rượu, quần tây và đeo thắt lưng, không thiếu thứ gì.
“Anh ăn mặc chỉn chu thế này làm gì?” Đường Nguyệt Thư không nhịn được mà bật cười.
Lâm Xuyên nắm lấy tay cô đặt lên thắt lưng mình rồi nói: “Chẳng phải ban nãy em muốn c** th*t l*ng sao? Bây giờ anh để em muốn làm gì thì làm.”
Anh thật sự rất hiểu sở thích của cô.
Đường Nguyệt Thư đặt tay lên khóa thắt lưng của anh, kéo anh đi về phía phòng khách. Lâm Xuyên để mặc cô kéo mình đi, anh không hề chống cự, cho đến khi Đường Nguyệt Thư đẩy anh ngồi xuống ghế sofa, còn cô thì ngồi lên người anh.
Cô giữ nguyên tư thế đó rồi cúi xuống hôn anh.
Đường Nguyệt Thư giờ đã không còn là cô gái ngây thơ như hồi mới yêu nữa. Trước kia, cô từng vừa ngại ngùng vừa táo bạo, nhưng giờ đây ánh mắt cô dành cho anh ngày càng không che giấu nổi sự say mê.
Cô khao khát anh.
Cúc áo sơ mi được mở ra trước.
Váy ngủ của Đường Nguyệt Thư là kiểu buộc cổ, chỉ cần nhẹ nhàng kéo, chiếc váy sẽ lập tức trượt xuống.
Tiếng khóa thắt lưng vang lên. Trong phòng khách vốn không bật đèn, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ trong phòng ngủ bên kia hắt ra.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lâm Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Đường Nguyệt Thư đang ở trong tình thế nửa chừng, cô nghe vậy liền ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh.
“Anh đi lấy đồ.”
Lâm Xuyên vừa định đứng dậy thì đã bị Đường Nguyệt Thư giữ lại.
Anh nhìn cô, nhất thời không nói gì, một lát sau mới hỏi: “Sao vậy?”
Đường Nguyệt Thư tiến lại gần, khẽ hôn anh một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta… sinh một đứa con đi, được không?”
Đối với chuyện này, có lẽ Đường Nguyệt Thư đã phải suy nghĩ một khoảng thời gian rồi mới nói ra.
Lâm Xuyên hơi sửng sốt, anh không ngờ cô lại chọn khoảnh khắc này để bàn chuyện quan trọng như vậy với anh.
“Em yêu, em đã sẵn sàng làm mẹ rồi sao?” Anh đưa tay, dịu dàng v**t v* khuôn mặt của cô.
Ánh mắt hai người giao nhau.
“Hay là để sau này chúng ta bàn kỹ hơn được không?” Lâm Xuyên nói.
“Anh không muốn có con sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
“Không phải.” Lâm Xuyên đáp: “Chỉ là có hơi đột ngột. Anh cứ nghĩ em sẽ chưa tính đến chuyện này trong mấy năm tới.”
Tuy hiện tại sự nghiệp của Đường Nguyệt Thư đã ổn định, nhưng rõ ràng cô vẫn còn nhiều cơ hội để phát triển.
“Em đã nghĩ kỹ rồi…” Đường Nguyệt Thư bắt đầu kể cho anh nghe về kế hoạch của mình.
Cô thực sự đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Lâm Xuyên ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Em cho anh suy nghĩ thêm một chút nhé.”
Trong lúc thân mật như thế mà anh vẫn có thể tỉnh táo để suy nghĩ, thật là hiếm thấy. Đường Nguyệt Thư tựa đầu vào lòng anh nhưng bàn tay cô thì chẳng chịu để yên, vẫn đang trêu chọc anh.
Lâm Xuyên: “…”
Một lúc lâu sau, anh nâng mặt cô lên rồi bất ngờ cúi xuống hôn cô.
Khó khăn lắm mới tách ra được một chút, anh vỗ nhẹ vào mông cô, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, ngồi lên đi.”
***
Khi Đường Nguyệt Thư tỉnh dậy, bên tai cô vang lên tiếng gừ gừ, trên giường có hai “chiếc máy kéo mini”.
Cô theo phản xạ đưa tay xoa đầu Sunny đang nằm cạnh mình.
Lâm Xuyên không có ở trên giường.
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn đồng hồ, hình như hôm nay anh dậy hơi sớm.
Cô vươn vai một cái rồi cũng rời giường. Khi rửa mặt, cô soi gương thì phát hiện trên ngực mình, thậm chí ở cả những vị trí phía trên đều đầy những vết hôn.
Tối qua Lâm Xuyên có hơi mất kiểm soát… hoặc nói đúng hơn là cả hai đều không kiềm chế.
Kết quả là sáng nay trước khi đi làm, Đường Nguyệt Thư phải dùng không ít kem che khuyết điểm.
Lâm Xuyên dậy sớm, anh lên phòng thiết bị trên tầng ba tập thể dục xong rồi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho vợ.
Vì sắp muộn giờ làm nên Đường Nguyệt Thư không kịp nói chuyện nhiều với anh, cô vội vàng rời nhà đi làm.
Cô vốn tưởng rằng lần này Lâm Xuyên đến Bắc Kinh sẽ chỉ ở lại vài ngày, nào ngờ đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn chưa thấy anh có ý định quay về Hong Kong.
Cho đến khi Đường Nguyệt Thư thắc mắc, Lâm Xuyên mới nói với cô rằng mình đã tạm thời chuyển phần lớn công việc sang làm online, anh sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian.
“Chẳng phải em nói muốn chuẩn bị mang thai sao? Không sống cùng nhau thì chuẩn bị thế nào được?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng thật.
Việc chuẩn bị mang thai cũng không phải chuyện đơn giản.
Hai vợ chồng đều không hút thuốc, nhưng vì muốn sinh con nên cả hai cũng ngừng uống rượu, chế độ ăn uống và sinh hoạt phải điều độ, tập thể dục đều đặn. Cả hai cũng bắt đầu bổ sung axit folic.
Họ còn sắp xếp thời gian đi khám sức khỏe tổng quát, kết quả cho thấy cả hai đều rất khỏe mạnh, hoàn toàn đủ điều kiện để có em bé.
Chuyện chuẩn bị mang thai chỉ là chuyện riêng do hai người tự bàn bạc với nhau, họ không nói gì với người lớn trong nhà, mà thật ra cũng chẳng cần thiết phải nói.
Hai vợ chồng sống cùng nhau là chuyện bình thường. Dạo gần đây, trong những bữa tiệc xã giao vào buổi tối, cả Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều không đụng đến rượu. Người ngoài có thể không biết, nhưng mấy cô bạn thân của Đường Nguyệt Thư thì cũng phần nào đoán ra được lý do.
Có một lần Thương Thời Thu đã hỏi riêng cô có phải đang chuẩn bị mang thai không.
Đường Nguyệt Thư không phủ nhận.
Phần lớn thời gian Lâm Xuyên đều làm việc ở nhà, anh còn kiêm luôn nhiệm vụ chơi với mấy bé mèo.
Anh là kiểu người có thể ngồi trò chuyện với mèo một cách nghiêm túc.
Happy ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng vuốt lông nó rồi tiện thể hỏi một câu: “Happy ngoan, con thấy ba mẹ sẽ sinh em trai hay em gái cho con?”
“Nếu con nghĩ là em trai thì kêu một tiếng, em gái thì kêu hai tiếng nhé.”
Happy: “Meo meo meo?”
Mèo con từ chối tham gia trò chơi đố vui không có giải thưởng này.
Lâm Xuyên rất nghiêm túc trong chuyện chuẩn bị mang thai, nhưng không phải lúc nào trong đầu anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, bác sĩ cũng đã dặn rõ rằng muốn có con thì phải chuẩn bị một cách khoa học.
Không phải cứ nhiều lần là sẽ có kết quả ngay.
Tháng sáu, Lâm Xuyên có một chuyến công tác ở Paris.
Tập đoàn Lâm thị vẫn luôn có những khách hàng lớn cố định tại Paris, nếu không thì ngày trước anh cũng chẳng có cơ duyên gặp được Đường Nguyệt Thư.
Mấy ngày đó Đường Nguyệt Thư cũng không bận việc gì, thế là cô liền bay sang Paris cùng Lâm Xuyên một chuyến.
Cô cũng tiện thể đến thăm nhà họ Tô – nơi trước đây cô từng làm gia sư. Lần này cô đi cùng với Lâm Xuyên, xem như là đi thăm lại bạn cũ.
Năm ngoái, cả ba người nhà họ Tô cũng đã đến dự đám cưới của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên.
Lúc đó, Tô Nghiên Hoài cũng đã hơn hai mươi tuổi. Cũng chính vào dịp ấy mà cả nhà họ Tô mới biết chuyện giữa Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên, đặc biệt là Tô Nghiên Hoài.
Hồi trước Đường Nguyệt Thư từng làm gia sư cho cậu chủ nhà họ Tô nên vẫn có chút ảnh hưởng nhất định với cậu ấy. Dù sau này cô không còn làm gia sư cho nhà họ Tô nữa nhưng hai người vẫn giữ liên lạc với nhau một thời gian.
Về sau, khi Đường Nguyệt Thư quay về nước, có lần Tô Nghiên Hoài chợt nhớ đến cô, thế là cậu ấy tiện thể lên mạng xã hội trong nước tìm tài khoản của cô, không ngờ lại tìm ra một từ khóa liên quan có tên là “cô chủ của tập đoàn Đường thị”.
Mãi đến lúc đó, cậu ấy mới biết mình đã bị lừa suốt mấy năm.
Thì ra cô gia sư năm đó thật ra không hề nghèo, chẳng qua là vì có mâu thuẫn lớn với gia đình nên mới rơi vào cảnh không có tiền.
Nhưng phải đến tận năm ngoái, Tô Nghiên Hoài mới phát hiện ra người che giấu kỹ nhất thật ra lại chính là “anh Xuyên” của cậu ấy.
Đương nhiên, người cũng bị sốc không kém còn có Tần Thiệu Mẫn – bạn học của Lâm Xuyên, người từng chạm mặt Đường Nguyệt Thư một lần ở Paris.
Vào khoảng cuối tháng tám, mấy ngày nay Đường Nguyệt Thư đều cảm thấy không muốn ăn, tinh thần cũng hơi mệt mỏi.
Lúc đó cô vẫn chưa nghĩ nhiều, cho đến khi ngửi thấy mùi thịt cá liền cảm thấy buồn nôn, cô mới mơ hồ nhận ra điều gì đó, bèn đi mua que thử thai về thử kiểm tra một chút.
Hai vạch.
Đường Nguyệt Thư đã đoán ra, khả năng cao là cô thật sự đã mang thai rồi.
Cô tranh thủ giờ nghỉ trưa liền đến bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra cho thấy cô đã mang thai được khoảng sáu tuần.