Bệnh Độc Thân

Chương 28

Ánh mắt mờ mịt nhìn theo bóng lưng Đỗ Trì, rồi biến mất sau cửa.

Hướng Mặc theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, Tiền Côn ở bên cạnh khó chịu vì bị xem như không khí, khẽ nhíu mày nói: “Bé cưng?”

Giọng điệu mang ý nhắc nhỡ, ý đang nói, anh vẫn còn ở đây, em định đi đâu? Không phải em nên chú ý anh à?

Vốn Hướng Mặc đã tính không để ý xưng hô này, nhưng anh vẫn đánh giá quá cao khả năng nhẫn nại của mình.

“Anh nói xong chưa?” Sự kiên nhẫn trong lòng lúc này bỗng nhiên bùng nổ, Hướng Mặc hất tay Tiền Côn ra, dùng sự kiên nhẫn cuối cùng nói, “Chúng ta có bạn bè chung, Tiền Côn, anh có thể biết được địa chỉ hiện tại của tôi, tôi cũng biết anh ở nước ngoài có tình mới, cho nên đừng làm phiền tôi nữa được không?”

Nếu phải nói, Hướng Mặc có thể kể ra vô số lý do, vì sao anh không muốn quay lại với Tiền Côn.

Anh đã sớm không còn tình cảm gì với Tiền Côn, anh chỉ muốn sống một cuộc sống độc thân, không muốn đi theo vết xe đổ nữa….

Sở dĩ anh không nói gì, bởi vì chuyện này như thể nói anh để ý, nếu anh mở cửa lòng nói suy nghĩ của mình với Tiền Côn, vậy sẽ khiến Tiền Côn cảm thấy, hai người còn cơ hội.

Quả nhiên, Hướng Mặc vừa nói xong câu này, Tiền Côn như tìm được điểm đột phá, hỏi: “Em để ý chuyện này? Đó không phải tình mới, chỉ sưởi ấm cho nhau thôi, trái tim anh luôn ở chỗ em.”

Hít sâu một hơi, sự đè nén trong lòng từ phiền não chuyển thành nóng nảy, Hướng Mặc tự nhủ tức giận không tốt cho cơ thể, lạnh nhạt mở miệng “Nhưng trái tim tôi không ở chỗ anh.”

“Hình như em hiểu lầm anh rồi, nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác được không?”

“Không, không rảnh.” Nghĩ đến bóng lưng Đỗ Trì rời đi, Hướng Mặc không muốn lãng phí thời gian nữa, đi về phía cổng nhà mình.

Tiền Côn cất bước đi theo, hình như còn muốn vào sân nói tiếp.

Hướng Mặc dừng bước, quay đầu lại cảnh cáo: “Nếu anh còn theo tôi nữa, tôi thả chó cắn an đấy.”

Nói xong câu này, anh đóng sầm cửa chính lại.

Tầng một tầng hai đều tối đen như mực, cuối cùng Hướng Mặc cũng tìm thấy Đỗ Trì đang ở trên ban công tầng ba chơi với mèo.

Hắn khoanh chân ngồi trên ghế thư giãn, dùng ngón trỏ gãi cằm Tam Muội, Tam Muội lười biếng nằm sấp trong ngực hắn, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy thoải mái.

Hướng Mặc không cố ý thu lại tiếng bước chân, anh biết Đỗ Trì nghe được động tĩnh của mình. Nhưng Đỗ Trì vẫn chuyên tâm trêu chọc Tam muội, coi anh là người vô hình.

Trong một lúc, Hướng Mặc không biết làm thế nào để phá vỡ sự im lặng, vì thế anh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Trì trước.

Cũng đã lâu anh chưa thấp thỏm như bây giờ, dù đối diện với học viên muốn nghỉ học, từ trước đến nay anh luôn thản nhiên đối mặt.

Một lát sau, Đỗ Trì mở miệng trước, nhưng đối tượng nói chuyện là Tam Muội: “Mèo con không được như vậy, biết chưa?”

Ngón tay véo nhẹ vành tai, lại gãi sườn mặt, kỹ thuật điêu luyện làm Tam Muội thoải mái nheo hai mắt lại, nâng cằm, ngả vào trong vòng tay Đỗ Trì.

Hướng Mặc nghe Đỗ Trì nói như thế, biết ngoài mặt Đỗ Trì nói Tam Muội, thật ra đang nói anh.

Anh mất tự nhiên hắng giọng, hỏi Đỗ Trì: “Cậu giận à?”

Đỗ Trì rốt cuộc cũng nâng mắt lên, không để ý nhìn Hướng Mặc, hỏi: “Giận gì?”

Giọng nói của hắn rất tự nhiên, như không hiểu Hướng Mặc nói gì.

Nhưng Hướng Mặc lại chẳng phải tên thẳng nam, Đỗ Trì rõ ràng có cảm xúc, anh cũng không thể làm bộ nhìn không ra.

“Vừa rồi cậu bỏ đi.” Hướng Mặc nói, “Tôi biết cậu giận.”

Hỏi tới hỏi lui, không bằng đưa ra đáp án. Nguyên nhân tức giận, Hướng Mặc có thể đoán ra, chỉ là anh không bằng lòng suy nghĩ lại.

“À, anh nghĩ nhiều rồi.” Đỗ Trì lại rũ mắt, gãi cằm Tam Muội, “Tôi có tư cách gì mà giận cơ chứ?”

Trong chuyện này, hai người quả nhiên vẫn rất ăn ý, bởi vì Hướng Mặc cũng cho như vậy, Đỗ Trì không có tư cách để giận.

Nếu Đàm Tống ở trước mặt bạn trai cũ, không nói ra được quan hệ của mình với Hướng Mặc, vậy Hướng Mặc chỉ cảm thấy chả sao cả, bởi vì Đàm Tống với người yêu cũ như thế nào, không liên quan đến anh.

Cho nên nói đi cũng phải nói lại, hình như cậu ta và Đỗ Trì không giống nhau, quan hệ của hai người dường như không chỉ đơn giản là quan hệ bạn giường.

Ví dụ Đỗ Trì là bạn bè, thấy anh cọ tới cọ lui, ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, sẽ cảm thấy tức giận.

Hoặc, rõ ràng đã thảo luận trước, gọi ‘chồng’ là có thể giải quyết được phiền toái, nhưng mình lại không nói được, cũng khiến người ta tức giận.

Đại khái chỉ có những lập trường này, những thứ khác Hướng Mặc không muốn phân tích nữa.

Dù nguyên nhân gì khiến Đỗ Trì mất hứng, trong lòng Hướng Mặc chỉ có một ý nghĩ, anh không muốn Đỗ Trì giận anh.

“Cậu có biết lúc cậu nói nhảm, đều thích thêm từ ‘à’ không hả?” Hướng Mặc giẫm gót chân lên mép ghế bên cạnh, hai tay ôm hai chân, cằm đặt lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Đỗ Trì hỏi.

“Thế à?” Đỗ Trì nhướng mày.

“Ừ.” Hướng Mặc nói, “Cho nên tôi biết cậu giận tôi.”

“Vậy anh biết vì sao tôi giận không?”

Chó thối này cuối cùng thừa nhận mình không vui, Hướng Mặc dứt khoát nói rõ: “Cậu giận vì tôi không gọi cậu là chồng.”

Nói đến đây, Hướng Mặc cũng bắt đầu ngẫm lại, nếu biết là giả, sao không gọi được?

Lúc trước nói có lệ với học viên, tâm lý lại không mang một gánh nặng nào nên mới nói ra. Vậy bây giờ…

Trong lòng có những thứ không nói rõ được, biến thành gánh nặng tâm lý khó nhận ra, khiến anh không nói ra được.

Khi nhận ra điều này, Hướng Mặc có hơi bàng hoàng.

Lúc này, lý trí lẽ ra phải phát ra lời cảnh báo, muốn anh rời xa những thứ mập mờ, nhưng bản ngã thể hiện dục vọng lại không muốn bản thân bị khống chế, chống lại sự dây dưa trong lòng anh.

Càng ngày càng nguy hiểm.

Suy nghĩ không rõ ràng bị cắt dứt, chỉ nghe Đỗ Trì nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể tức giận không?”

Câu nói không mang bất kì một cảm xúc nào, chỉ như đang hỏi hôm nay ai nấu cơm.

Nhưng Hướng Mặc lại nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong câu hỏi của Đỗ Trì, hắn đang hỏi Hướng Mặc, anh có đồng ý, để tôi giận không.

Đơn phương tức giận đúng thật không có tư cách, nhưng nếu Hướng Mặc đồng ý để Đỗ Trì tức giận, vậy chuyện này sẽ không còn là hành vi đơn phương tự mình đa tình, mà là chuyện đặc biệt chỉ có người đặc biệt mới có thể làm được.

Ví dụ, nếu Hướng Mặc không chăm sóc tốt bản thân mình, vậy La Dương và dì Chu không có tư cách để tức giận, bởi vì mọi người không thân cũng chẳng quen, không ai quản được ai.

Mặt khác, nếu người có tư cách giận Hướng Mặc vì anh không chăm sóc tốt bản thân mình, vậy chỉ có thể là người đặc biệt với Hướng Mặc.

Ngoài mặt, Đỗ Trì như đang trưng cầu ý kiến Hướng Mặc, thật ra không chỉ đơn giản như vậy.

Hắn nói câu đó, thật ra Đỗ Trì đang hỏi Hướng Mặc, chúng ta có phải quan hệ, khi anh ấp a ấp úng trước mặt bạn trai cũ, tôi có thể tức giận không?

Cùng câu nói đó nhưng đổi cách hỏi, ý của Đỗ Trì có thể đơn giản hoá như, tôi đối với anh có phải người đặc biệt không?

Chỉ trong chốc lát, Hướng Mặc đã hiểu được ý của Đỗ Trì.

Thực ra, câu hỏi của Đỗ Trì vô cùng uyển chuyển, mặc dù đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng lại không dễ nắm bắt.

Dù Hướng Mặc đã hiểu được tầng đầu tiên của ‘người đặc biệt’, anh vẫn không xác định được, rốt cuộc Đỗ Trì muốn đặc biệt như thế nào.

Có lẽ cũng chính không nói rõ nguyên nhân, trong lòng Hướng Mặc vẫn không kéo dây cảnh báo.

Nhưng anh lại hoảng hốt, Đỗ Trì với anh, đúng thật hơi đặc biệt.

Cũng chỉ là hơi, không hơn không kém.

Nể mặt Đỗ Trì tức giận, Hướng Mặc nhẹ nhàng mở môi ra: “Có thể.”

Biểu tình thờ ơ trở nên dịu dàng, khóe miệng Đỗ Trì hiện ra ý cười nhàn nhạt.

—— Tôi có thể giận không?

—— có thể.

Hướng Mặc cũng không nghĩ Đỗ Trì lại dễ dỗ như thế, chỉ hai chữ cũng khiến hắn nguôi giận.

Nhưng chó thối vẫn là chó thối, dù đã hết giận, Đỗ Trì vẫn cứ hỏi: “Tôi đây giận như thế, anh không biểu hiện gì à?”

Biểu hiện gì nữa?

Hướng Mặc không muốn Đỗ Trì được voi đòi tiên, đứng dậy đi vào hành lang: “Cuối tuần mời cậu xem triển lãm tranh.”

Phía sau vang lên giọng Đỗ Trì: “Không đi được không?”

Hướng Mặc không quay đầu trả lời: “Tuỳ cậu.”

Còn chưa kịp đi vào hành lang, anh bất ngờ bị chú chó lớn ôm vào. Đỗ Trì đặt cằm lên vai Hướng Mặc, cắn lỗ tai anh nói: “Triển lãm tranh thôi chưa đủ.”

Ý thức chó đực này lại có dấu hiệu động dục, Hướng Mặc vội vàng đè bàn tay không an phận trên eo mình, quay đầu trừng mắt nhìn Đỗ Trì, nói: “Chúng ta đã nói một tuần một lần, cậu làm gì vậy?”

“Có nói à?” Đỗ Trì nghiêng đầu, “Sao tôi không nhớ?”

Sao lại chưa nói được?

Lần cuối cùng tối hôm qua, Hướng Mặc sống chết cũng không muốn trở lại, nếu không phải Đỗ Trì đáp ứng một tuần chỉ một lần, anh chắc chắn không đồng ý để Đỗ Trì giày vò anh đến ba giờ sáng.

“Coi như nói là được rồi.” Đỗ Trì nói xong lại cắn vành tai Hướng Mặc: “Vậy tôi ứng trước.”

Thật luôn?!

——————–
Bình Luận (0)
Comment