Bệnh Độc Thân

Chương 29

‘Vận động’ đêm nay bắt đầu sớm, kết thúc cũng sớm.

Khi hai người từ phòng ngủ Đỗ Trì chiến đấu đến phòng tắm, lại từ phòng tắm chuyển đến phòng ngủ Hướng Mặc, thời gian lúc đó mới 12 giờ đêm.

Đường phố ngoài cửa sổ đã bị yên tĩnh bao phủ, chỉ còn đèn đường tản ra ánh sáng ảm đạm. Thời điểm này thích hợp để người ta rời đi, Hướng Mặc kiệt sức nằm sấp trên giường, lười biếng lướt điện thoại, hỏi Đỗ Trì còn đang gặm bả vai mình: “Sao cậu chưa đi nữa?”

Động tác Đỗ Trì dừng lại, khó chịu nhướng mày: “Đây vốn là giường của tôi.”

“Đã từng thôi.” Hướng Mặc trở mình, tiếp tục lướt điện thoại, “Cậu lên tầng ngủ đi, tôi không thích ngủ với người khác.”

Thật ra tối hôm qua hai người ngủ chung giường, nhưng vì khi kết thúc đã nửa đêm, về tình về lý, Hướng Mặc không tiện đuổi người, hơn nữa anh vừa mệt vừa buồn ngủ, không có sức nói chuyện, đành để Đỗ Trì qua đêm ở chỗ anh.

Nhưng bỏ qua chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua, Hướng Mặc không thích có người ngủ cạnh mình.

Lúc ngủ một mình, muốn bay muốn nhảy gì cũng được, nhưng khi bên cạnh có người khác, phải chú ý không quấy rầy đối phương, khi bị đối phương quấy rầy cũng sẽ khó chịu.

Suy cho cùng, ngủ một mình vẫn thoải mái nhất.

Đỗ Trì vẫn không nhúc nhích, lướt mắt nhìn màn hình điện thoại Hướng Mặc: “Anh đang đặt vé triển lãm tranh à?”

“Ừ.” Cuối cùng Hướng Mặc cũng ban phát ánh mắt nhìn Đỗ Trì một cái, “Chiều tối thứ bảy được không?”

Nói được một nửa, Hướng Mặc lại quên câu tiếp theo, anh vốn muốn giải thích trước ba giờ chiều anh phải dạy học, nhưng vừa nhìn thấy môi Đỗ Trì, suy nghĩ của anh liền phân tán đến nơi khác.

Vừa rồi lúc cao trào anh quá nhập tâm, vô tình cắn rách môi dưới Đỗ Trì, con chó thối này lại có thêm lý do trêu chọc anh.

“Anh có chắc là không thích hôn môi không đấy?” Đỗ Trì sờ môi mình, buồn cười nhìn Hướng Mặc, “Mèo con như anh đều nói một đường làm một nẻo à?”

Rõ ràng Hướng Mặc lớn tuổi hơn Đỗ Trì, anh cũng từng nói chuyện này với hắn, nhưng Đỗ Trì vẫn cứ gọi anh là mèo con, khiến anh rất khó chịu.

“Được mà.” Giọng Đỗ Trì kéo anh về lại thực tại, “Tôi biết trước ba giờ anh còn phải dạy học.”

Quả nhiên thương lượng giải thích với Đỗ Trì đều dư thừa.

Hướng Mặc chọn xong thời gian, bấm vào giao diện thanh toán, nhưng lúc này Đỗ Trì đột nhiên rút điện thoại di động của anh đi: “Không cần mua vé, tôi có thể lấy được vé nội bộ.”

Cảm giác kỳ quái lại lóe lên trong lòng, Hướng Mặc nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý: “Cậu có người quen ư?”

“Ừ.” Đỗ Trì không nói nhiều.

Như vậy cũng tốt. Hướng Mặc lấy lại di động từ tay Đỗ Trì, đặt lên tủ đầu giường, nhìn hắn hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Đỗ Trì vẫn không nhúc nhích ôm Hướng Mặc: “Giờ tôi mời anh xem triển lãm tranh, anh không biết xấu hổ nói tôi đi?”

Hướng Mặc suy nghĩ một lát, đúng vậy thật.

Không phải vấn đề tiền bạc, sở dĩ anh mời Đỗ Trì xem triển lãm tranh, là muốn bồi thường chuyện làm hắn giận. Giờ lại biến thành Đỗ Trì mời anh, chẳng khác nào nợ cũ còn chưa trả hết.

Nghe rất có lý, không biết phải phản bác thế nào.

Không đợi Hướng Mặc trả lời, Đỗ Trì xích lại gần tai anh, nhắm hai mắt lại: “Tôi ngủ rồi.”

Nhìn chú chó lớn vô lại bên cạnh, khoé miệng Hướng Mặc nhẹ nhàng cong cong, không nói thêm gì nữa, dựa vào trán Đỗ Trì ngủ thiếp đi.

Tiệm mì gọt bên cạnh đã mở cửa trở lại, có điều anh chủ Triệu vẫn còn ở quê chưa về, trong tiệm chỉ có một mình chị Triệu bận rộn từ trong ra ngoài.

Rất nhiều hàng xóm láng giềng nhớ mì gọt nên đến ủng hộ, quán ăn náo nhiệt từ sáng đến chiều, mãi đến khi mặt trời lặn, chị Triệu mới có thời gian nghỉ ngơi.

Nhà hàng Tam Cân ở đối diện vẫn còn xếp hàng rất dài, chưa đến 8-9 giờ, thực khách xếp hàng sẽ không giảm bớt.

Trước cửa hàng hoa bên cạnh, hoa hồng nguyệt quý ngày càng rực rỡ, tạo thành khung cảnh lãng mạn, có một không hai ở con phố lịch sử này.

Hướng Mặc và Đỗ Trì dắt Tam Mao đi dạo trở về, ung dung ngồi trên ban công tầng ba hóng gió.

Những toà nhà cao tầng xa xa thể hiện sự sầm uất, phồn hoa của thành phố, khiến không gian nhỏ như khu vườn này càng thêm thoải mái.

Tam Mao ngồi xổm bên chân Hướng Mặc, Tam Muội nằm trong lòng Đỗ Trì, hai người một mèo một chó, giống như một nhà bốn người, hưởng thụ thời gian rảnh rỗi sau bữa tối.

Không biết qua bao lâu, chuông cửa dưới nhà đột nhiên vang lên, kèm theo tiếng kêu của Triệu Tiểu Kiều: “Anh Hướng, hai người có ở nhà không?”

Hoá ra ‘Ultraman’ của tiệm mì gọt đang yên đang lành thì phát điên, vốn nên gọt mì vào nồi, không hiểu sao lại không kiểm soát được tần suất với phương hướng, khiến mì bay khắp nơi trong tiệm.

Chị Triệu không biết phải giải quyết thế nào, có lẽ nghĩ đàn ông giỏi máy móc nên bảo Triệu Tiểu Kiều đi gọi Hướng Mặc và Đỗ Trì qua giúp.

Ngắt điện Ultraman gọt mì, lấy cục bột ra khỏi đầu, nó đội cái mũ đầu bếp, hai tay cầm hai tấm thớt, trên mắt có hai viên ‘trứng muối’ một cao một thấp, bình thường không chú ý nhiều, giờ nhìn lại rất buồn cười.

“Tiểu Hướng, Tiểu Đỗ, hai em giúp chị với, rốt cuộc bị gì vậy?” Chị Triệu sốt ruột hỏi.

Hướng Mặc dốt đặc cán mai(1) với máy móc, lâu lâu Đỗ Trì sẽ bảo dưỡng xe máy, vẫn biết một số nguyên lý cơ bản.

(1) Trong giao tiếp, đôi khi để chỉ ai đó đầu óc kém cỏi, dốt nát đến mức mù tịt, không biết gì (nhất là trong học hành), người ta hay dùng thành ngữ “dốt đặc cán mai” để hàm chỉ.

Hắn mở bảng điều khiển phía sau của Ultraman, phát hiện ra nguyên nhân: “Bánh răng ở đây hơi lệch vị trí.”

Đeo găng tay vải vào, đưa tay vào điều chỉnh một phen, tần suất hoạt động của Ultraman cuối cùng cũng trở lại bình thường. Nhưng góc độ gọt mì còn phải điều chỉnh, vì thế chị Triệu lại bỏ bột lên đầu Ultraman, mở công tắc.

Cũng không biết có phải trọng lượng thay đổi không, khiến bánh răng lại lệch vị trí, Ultraman lại phát điên, mì gọt bay loạn khắp nơi.

Hướng Mặc đứng đối diện Ultraman, vài miếng mì bay đến đỉnh đầu với trên mặt anh, anh né không kịp, vẻ mặt sững sờ.

Chị Triệu vội vàng tắt công tắc, cùng lúc đó, Hướng Mặc nghe được tiếng cười của Đỗ Trì.

“Nhà nghệ thuật, tạo hình này của anh cũng ổn phết.”

Hướng Mặc lấy lát mì từ trên đầu xuống, nhắm ngay Đỗ Trì đang cười ném tới: “Cậu nín cười cho tôi.”

Miếng mì “bẹp” một cái đập lên mặt Đỗ Trì, giống như đóng dấu, phong ấn tiếng cười của hắn về miệng. Nhìn bộ dáng này của Đỗ Trì, Hướng Mặc cũng nở nụ cười: “Tạo hình của cậu cũng không tồi.”

“Thế à?” Đỗ Trì tháo miếng mì dính trên mặt xuống, tiến lên ôm lấy bả vai Hướng Mặc, ấn lên mặt anh, “Vậy tôi sẽ cho anh một cái nữa.”

“Đỗ Trì, đừng nháo!”

“Ai nháo tôi trước?”

Nhìn thấy tay Đỗ Trì sắp ấn lên mặt Hướng Mặc, đúng lúc này, điện thoại di động của Hướng Mặc vang lên.

Đỗ Trì phối hợp dừng động tác đùa giỡn, buông bả vai Hướng Mặc ra.

Hướng Mặc lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện Tiền Côn gọi tới, liền trực tiếp ấn từ chối. Nhưng khi anh nâng tầm mắt lên từ màn hình di động, khóe mắt bỗng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa nhà.

Tiền Côn chậm rãi thu di động từ bên tai, vẻ mặt phức tạp nhìn Hướng Mặc, chắc ở bên cạnh không đợi được người, lúc gọi điện thoại cho Hướng Mặc thì nghe được động tĩnh bên này, nên tới nhìn.

“Muốn tôi giúp không?” Vẻ mặt Đỗ Trì thản nhiên lướt qua Tiền Côn, nhìn Hướng Mặc hỏi.

“Không cần.” Hướng Mặc lắc đầu, “Tôi tự giải quyết.”

Tiền Côn năm lần bảy lượt tìm tới cửa, nhìn dáng vẻ này, không nói chuyện rõ ràng thì không được.

Đỗ Trì ở lại tiệm mì gọt giúp điều chỉnh Ultraman, Hướng Mặc thì dẫn Tiền Côn đến phòng vẽ nhà mình.

Trong phòng vẽ không có ai khác, cũng không phải không gian mở như sân, đáp ứng được môi trường trò chuyện Tiền Côn muốn.

“Muốn uống nước không?” Hướng Mặc thuận miệng hỏi, hai tay ôm trước ngực, mông dựa vào bàn dài, không có ý lên tầng rót nước.

“Không cần.” Tiền Côn mấp máy môi, nhìn quanh phòng vẽ một vòng, rồi im lặng.

Hướng Mặc có thể cảm giác được cảm xúc Tiền Côn không ổn lắm, nhưng anh cũng không muốn nghiên cứu sâu, nhẫn nại hỏi: “Đừng đến tìm tôi nữa được không?”

Nói xong câu này, anh lại bổ sung: “Tôi không muốn chuyển nhà.”

Lời nói rất dứt khoát, thậm chí có hàm ý uy hiếp, mà có khi Tiền Côn vẫn nghe không lọt.

Hướng Mặc đã chuẩn bị tốt cho một trận chiến lâu dài, nhưng anh không nghĩ tới, Tiền Côn chỉ thở dài, nói: “Được.”

Lần này Hướng Mặc trở tay không kịp, không biết phải trả lời như thế nào.

“Anh có thể thấy tình cảm của em với hắn rất tốt.”

Đề tài bay nhảy hơi xa, Hướng Mặc suy tư chớp mắt, mới phản ứng được Tiền Côn đang nói anh với Đỗ Trì.

“Khi hắn rời đi, trong mắt em chỉ có mình hắn. Em thích hắn lắm nhỉ?”

Hướng Mặc nghe vậy hơi giật mình, có sao?

“Vừa rồi khi em ở cùng một chỗ với hắn cười rất tươi.” Tiền Côn rũ tầm mắt xuống, cả người lộ ra vẻ thất bại thảm hại, “Trước kia nụ cười này của em chỉ thuộc về anh, nhưng bây giờ em không cười với anh nữa.”

Nghe đến đây, Hướng Mặc đột nhiên bực bội, quay mặt đi, không trả lời.

Tiền Côn đâm thủng một số chuyện Hướng Mặc không muốn suy nghĩ, những lời này của hắn ta giống như chất xúc tác, làm hạt giống Hướng Mặc chôn sâu dưới đáy lòng nảy mầm, không còn khả năng nghịch chuyển.

Hướng Mặc không muốn thừa nhận, Đỗ Trì đối với anh rất đặc biệt, đặc biệt tới mức rõ ràng chỉ cần anh kéo dây cảnh báo là được, thế mà lại tình nguyện tiếp xúc với nguy hiểm.

“Anh nghe nói em vẫn độc thân, còn tưởng em đang đợi anh. Ngay cả khi em đuổi anh đi, anh cũng nghĩ em còn tức giận. Là anh nghĩ sai, Hướng Mặc. Em nói đúng, anh đã là quá khứ, em đang chờ đợi một người mới.”

Không, anh không đợi ai cả. Anh chỉ hưởng thụ cuộc sống độc thân thôi, sự xuất hiện của Đỗ Trì chỉ là ngoài ý muốn.

Hướng Mặc muốn phủ nhận theo phản xạ, mang theo chột dạ ngay cả chính anh cũng không nhận ra. Nhưng lý trí nói cho anh biết, nếu đã bị Tiền Côn hiểu lầm, vậy vừa lúc có thể thuận nước đẩy thuyền giải quyết rắc rối này.

“Ba năm không gặp, xem ra có rất nhiều chuyện thay đổi.” Giọng nói Tiền Côn hơi xúc động, “Đáng ra lúc trước anh không nên rời đi.”

Nói đến đây, hắn cười tự giễu: “Nhưng hiện tại nói những thứ này cũng vô dụng.”

Im lặng nửa ngày, Hướng Mặc rốt cuộc tiếp lời: “Anh biết là tốt rồi.”

“Anh sẽ không đến tìm em nữa.” Tiền Côn thở ra một hơi, một lần nữa nhìn về Hướng Mặc, “Chúc em hạnh phúc.”

Sau khi Tiền Côn rời đi, một mình Hướng Mặc ngồi trong phòng vẽ yên tĩnh ngẩn người.

Muỗi nhỏ từ ngoài cửa bay vào, tới gần ánh đèn nóng rực, lại bị nhiệt độ cao xua đuổi, và cứ lặp lại như thế.

Bị hiểu lầm cũng tốt. Hướng Mặc nghĩ thầm.

Mặc dù ngay cả chính anh cũng không biết, liệu suy nghĩ của Tiền Côn có phải hiểu lầm không.

Không biết qua bao lâu, Đỗ Trì từ ngoài cửa đi vào phòng vẽ, không đứng đắn chào hỏi Hướng Mặc như thường lệ: “Vợ ơi?”

Những suy nghĩ vẩn vơ lúc này đột nhiên dừng lại, Hướng Mặc rời khỏi bàn dài đứng thẳng người, giọng điệu bình thản nói với Đỗ Trì: “Bạn trai cũ của tôi sẽ không đến nữa.”

“Vậy tốt—-“

“Đỗ Trì.” Hướng Mặc gọi tên Đỗ Trì, che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, “Cậu không cần gọi tôi là vợ nữa.”

Trong phòng tranh lại yên tĩnh, trầm mặc lưu chuyển giữa hai người.

Đỗ Trì nhìn Hướng Mặc, trong đôi mắt sâu thẳm không chút dao động, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, hắn mở môi nói: “Được thôi.”

“Thầy Hướng.”
Bình Luận (0)
Comment