Khi Vân Thư Trần mở mắt ra, cũng đã qua không biết được bao lâu rồi. Đối với sinh mệnh rất dài của người tu đạo mà nói, khoảng thời gian qua cũng chỉ được xem như là một cái búng tay mà thôi.
Vì đã nghĩ đến việc lần này mình cũng sẽ không bế quan quá lâu, nên nàng cũng chưa hề rời khỏi Hạc Y Phong. Nàng chỉ bày ra một kết giới, cách biệt với thế giới bên ngoài, cùng Khanh Chu Tuyết cách nhau chỉ một bức tường, cạn ngủ tĩnh toạ, điều dưỡng nội thương.
Nghỉ ngơi được vài năm, cơ thể nàng tựa hồ khá hơn được một chút.
"Bên ngoài có việc gì không?"
"Mọi thứ vẫn như cũ." Đôi mắt xanh của chú mèo khẽ ánh lên, "Các chủ của Đông Hải Bồng Lai Các gửi thư mời, mời ngài qua đó dùng bữa, uống vài chén; bảo là bên đó vừa làm ra được một loại tơ lụa chất lượng thượng phẩm, bảo đảm ngài sẽ ưng ý."
"Được rồi." Nàng xoa xoa mi tâm, "Ngươi cho gọi.. gọi là gì nhỉ..."
"Khanh Chu Tuyết." Nàng thả tay xuống, từ từ nhắm hai mắt lại, lưng tựa lên đầu giường. Vừa mới tỉnh lại khiến cơ thể nàng hơi uể oải. "Cho gọi nàng đến."
"Nàng đang ở ngoại môn, nghe giảng bài." Mèo tinh cuộn tròn cơ thể, kính cẩn lắng nghe. "Chỉ sợ đến đêm nàng mới về đến dùng cơm."
"Nàng có chăm học không?"
"Tiểu chủ nhân rất chăm chỉ. Mỗi ngày, từ rất sớm, nàng đã đi ra ngoại môn nghe giảng bài. Lúc ở nhà cũng chỉ đọc sách, nếu không đọc sách thì nàng sẽ tu tập đạo pháp. Nàng thật đúng là mười phần cần cù."
Ngày thường Khanh Chu Tuyết luôn giúp A Cẩm nâng cao tay nghề nấu nướng của mình. A Cẩm không hiểu hết được chữ viết, kí tự của con người, nên Khanh Chu Tuyết giữ một vai trò trọng yếu trong việc giúp hắn tìm ra món ăn mới. Nàng dịch cho hắn nghe, giúp hắn hiểu được cách chuẩn bị, cách nấu những món đó.
Tiểu cô nương này là đại ân nhân đối với hắn. Nàng tuy trầm mặc, ít nói, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn; đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ không hao tốn tâm tư với hắn như vậy.
A Cẩm không khỏi trước mặt Vân Thư Trần mà nói tốt cho nàng nhiều thêm vài câu.
"Tiểu chủ nhân?" Vân Thư Trần mở mắt ra, nhàn nhạt nói, "Địa vị của nàng ta khi nào cao lên như vậy?"
Đầu chú mèo liền cúi xuống, con ngươi trong mắt co rụt lại.
"Mỗi ngày đều chỉ đọc sách."
Vân Thư Trần từ trên giường đứng dậy, mái tóc dài buông xoã xuống bên hông. Nàng tiến tới tủ treo quần áo, lấy ra một bộ, như đang chuẩn bị đi tắm; đang đi bỗng dừng bước, hừ một tiếng, môi khẽ nhếch lên,
"Bản thân không hoạt bát như vậy, ngươi nói thử, có phải sẽ trở thành đồ ngốc không?"
Nàng bắt đầu bế quan khi vừa mới vào xuân, mở mắt ra thì đã là giữa hè, chỉ có điều đây là mùa hè của vài năm về sau. Phần lớn thời gian Hạc Y Phong luôn bị bao phủ trong gió tuyết và giá lạnh, nên khoảng thời gian hè này là lúc ánh nắng đẹp nhất bao trùm cả ngọn núi. Lúc này, dù đứng ở đâu trên Hạc Y Phong, cũng có thể thấy được màu hoa đỏ rực bao phủ khắp nơi, tươi sáng, rạng rỡ.
Vân Thư Trần rất thích cảnh sắc này.
Vừa tắm xong, chưa đợi tóc khô nàng đã bước chân ra trước đình, nằm xuống phơi nắng. Vị trí này trông qua có vẻ như rất tuỳ hứng, nhưng thật ra đây là một vị trí vô cùng tinh tế. Vào ngày hè nắng nóng, tại chỗ này tán cây hoè vừa đủ vươn qua, bóng cây, cành và lá che vừa đủ, làm người nằm bên dưới không bị nắng gắt chiếu. Thêm nữa, chỗ này cũng đón gió thông qua cửa chính lùa vào, làm người nằm đây cũng được thổi mát.
Tại đây nhìn qua còn có thể thấy được toàn cảnh núi non, lúc này đang được bao phủ bởi những cánh hoa đỏ rực. Bầu trời trong xanh càng làm cảnh sắc tươi đẹp hơn.
Nàng yên tĩnh thưởng thức tiết trời mùa hạ và những cánh hoa đỏ rực dưới ánh nắng lấp lánh, bỗng thoáng chốc xa xa trong màu đỏ rạng rỡ dần dần hiện lên một thân ảnh trong bộ trang phục trắng như tuyết.
Vân Thư Trần từ xa đã nhận ra nàng.
Kia một tiểu mỹ nhân trong bộ y phục tuyết trắng, dáng người mảnh khảnh với mái tóc đen dài xoã ra sau lưng. Gương mặt nàng thanh nhã thoát tục, mạo tự thiên tiên, nhưng vẫn có phần lãnh đạm, xa cách. Nàng giờ phút này đây chắc cũng đã nhìn thấy Vân Thư Trần, nên gương mặt thoáng hiện vẻ có chút giật mình, thủ pháp nàng cũng bất chợt nhanh hơn.
"Bản toạ lần này bế quan bao lâu?" Vân Thư Trần thu hồi ánh mắt, dùng mũi giày khẩy nhẹ mông chú mèo vài cái.
"Bẩm chủ nhân, là sáu năm năm tháng."
Khanh Chu Tuyết đưa tay nâng vạt áo, vừa bước qua cổng chính đã nhìn thấy ánh mắt của nàng; bất giác, những ngón tay đang cầm vạt áo khẽ căng lên.
Thời gian hơn sáu năm, với nàng mà nói, là như sống thêm một lần khác. Ban đầu, nàng đôi khi sẽ hỏi A Cẩm về Vân Thư Trần, khi nào nàng ấy sẽ xuất quan. Rồi một năm trôi qua, rồi hai năm, ba năm, đến bốn năm sau, nàng đã không còn nhớ rõ dung mạo, giọng nói của nàng ấy nữa.
Nên nàng cũng không nghĩ nữa. Nàng dần ổn định tinh thần, quen với việc ở một mình, ngày ngày đọc sách, viết chữ, làm những việc nàng cho là nên làm.
Giây phút này đây, lần đầu được gặp lại Vân Thư Trần sau ngần ấy năm, khi ánh mắt nàng một lần nữa được chạm đến gương mặt nàng ấy, nàng không khỏi thêm một lần kinh diễm. Bất giác, một cảm giác xa lạ bỗng kéo đến trong lòng nàng.
Nàng cất tiếng, nhỏ nhẹ chào nàng ấy, rồi theo quy củ đứng sang một bên.
"Ngươi cao lớn hơn nhiều rồi." Vân Thư Trần đứng lên, chậm rãi bước đến bên nàng. "Lúc mới nhìn qua, ta thoáng chốc không nhận ra ngươi. Ta luôn cảm thấy..."
Nàng đặt tay lên hông mình, như đang đo chiều cao, rồi cười nói, "Cao như vậy mới đúng."
Lúc này Khanh Chu Tuyết đã cao đến bờ vai nàng. Thêm vài năm nữa, nàng có lẽ sẽ cao ngang ngửa nàng ấy.
Tiểu mỹ nhân nghe thấy thế chỉ nhẹ nhấp môi dưới, vẫn giữ im lặng không nói gì.
Xem ra nàng vẫn là tiểu muộn hồ lô, tựa hồ so với trước kia còn kiệm lời hơn.
Vân trưởng lão nhận ra nàng không được tự nhiên trước mặt mình, nên tinh ý đổi qua chủ đề khác, "Ngươi đọc hết sách trong tàng thư chưa?"
"Vâng." Nàng tựa hồ như hơi thở dài một chút, "Ta đã đọc xong. Các vị sư huynh, sư tỷ ngoài ngoại môn giảng bài, hầu hết đều giống như trong sách ghi chép."
Vân Thư Trần lại hỏi nàng vài câu hỏi ngẫu nhiên khác, nàng đều đối đáp một cách nghiêm túc, lễ phép và trôi chảy. Thanh âm của nàng vô cùng đứng đắn, rõ ràng, mặc dù có phần hơi lạnh lẽo nhưng vẫn mang chút khí chất ngây thơ của tiểu bối.
Trong suốt cuộc trò chuyện, nàng bất giác đứng ngay ngắn trước Vân Thư Trần, chắn hết gió lạnh cho nàng ấy.
Vân Thư Trần đưa tay rót một chén trà, nói, "Ngươi cũng không cần đứng mãi ở đó như Định Hải Thần Châm, ngồi xuống đây."
Khanh Chu Tuyết nghe thế liền khẽ gật đầu, rồi bước đến kéo chiếc ghế gỗ nhỏ ra, nhẹ nhàng ngồi xuống. Sau khi yên vị, nàng lẳng lặng đưa ánh mắt qua Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần ôm lấy khoé môi, tay chậm rãi chao trà, rồi nâng cốc lên thưởng thức mùi hương. Nàng thở dài, "Trong mắt ngươi ta đáng sợ lắm sao? Ngươi không dám mở miệng, vì sợ không cẩn thận nói sai điều gì làm phật ý ta à?"
"Không phải. Vân trưởng lão không đáng sợ." Khanh Chu Tuyết nói một cách thật thà, "Ta chỉ là không biết nên nói cái gì."
"Ừ. Lá gan cũng nhỏ đi một tí." Vân Thư Trần cố ý thở dài, "Rõ ràng lúc đầu khi mới gặp, ngươi vẫn gọi ta là tỷ tỷ."
"..."
"Thôi, không trêu ngươi nữa." Vân Thư Trần mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Cuộc thi tuyển chọn sẽ được diễn ra trong khoảng ba năm rưỡi nữa, nhưng thi viết thì sẽ được tổ chức sớm hơn. Nói chung ngươi vẫn còn thời gian khoảng nửa năm để chuẩn bị."
"Đề thi cũng chỉ nằm trong phạm vi những gì được giảng ở ngoại môn. Ta nhìn ngươi học hành như thế, cảm thấy cũng không có gì cần phải lo lắng."
"Nhưng sau khi vào được nội môn, phần thi đấu bên trong sẽ không hề dễ dàng."
"Ngươi có lẽ sẽ phải tỷ thí với các truyền nhân của tu tiên thế gia."
"Tu tiên thế gia?"
"Ừ. Là những đứa trẻ khi còn trong bụng mẹ đã được định sẵn là phải theo con đường tu đạo, dùng linh đan, dược liệu thay sữa mà lớn lên."
Thái Sơn Cảnh là đại tông môn, nên những người tu đạo thường luôn muốn con cháu mình đến đây tu đạo. Cũng như xã hội của thường nhân bên ngoài, các gia đình quyền quý, giàu có thường luôn muốn kết thân với nhau; giới tu đạo cũng thế, các thế gia vọng tộc thường có mối quan hệ thân thiết.
Con cháu trong những gia đình nổi bật như thế thường được bồi dưỡng cẩn thận, được trưởng bối dìu dắt mà lớn lên. Tu tiên là thế giới hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, cao nhã, tinh tế, là một con đường dài với rất nhiều sự nỗ lực và đích đến là đích cao vọng trọng. Dân chúng tầm thường, nếu không phải là thiên phú hay nghị lực kinh người, thì sẽ không thể nào có duyên với nơi này.