Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 17

Editor: Gấu Gầy

 

Ác mộng khiến thuốc ngủ hết tác dụng sớm, nhưng Sở Thu Bạch vẫn ép mình nằm đến bảy giờ mới dậy. Cảm giác đói không rõ rệt lắm, nhưng tim đập nhanh và đau dạ dày lại rất rõ ràng.

 

Y và Văn Nhân không phải vợ chồng thật, tuy sống chung một mái nhà nhưng quan hệ lại giống như bạn cùng phòng. Mong Văn Nhân nấu cơm hoặc chăm sóc y là điều không thực tế.

 

Sở Thu Bạch cố gắng bò dậy khỏi giường, y chóng mặt hoa mắt vịn vào thành giường một lúc mới có sức đứng dậy rửa mặt.

 

Trong gương, phản chiếu một khuôn mặt có vẻ bệnh tật.

 

Sở Thu Bạch rũ mắt xuống, tránh nhìn vào chính mình trong gương. Y giả vờ lạc quan ngân nga một giai điệu vui tươi - Đó là giai điệu mà Sở Giang Lai đã đích thân tham gia sáng tác để dỗ dành Sở Thu Bạch vui vẻ vào năm hắn tốt nghiệp đại học.

 

Giai điệu vui tươi đột ngột dừng lại khi y nhớ đến người sáng tác ban đầu. Y ngẩn người vài giây, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, rồi quyết định tự mình làm một bữa sáng thịnh soạn.

 

Bất ngờ là, Văn Nhân cũng đã thức dậy. Cô đứng trước bàn bếp mở, tỉ mỉ xếp những quả kiwi, việt quất đã cắt lát vào đĩa hoa quả. Trên bàn ăn không xa còn có hai phần trứng Benedict được bày biện đẹp mắt và một phần bánh kếp việt quất.

 

"Chào buổi sáng." Văn Nhân tươi tỉnh chào y.

 

Sở Thu Bạch mỉm cười với cô: "Chào buổi sáng, ngại quá, em đang mang thai, còn phải chuẩn bị bữa sáng." Y ngủ không ngon giấc, sắc mặt còn tiều tụy hơn cả tối hôm qua trước khi đi ngủ.

 

"Chỉ là làm bữa sáng thôi mà, không có gì." Văn Nhân bưng đĩa hoa quả đến bàn ăn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của y: "Ngược lại là anh, sắc mặt kém quá, tối qua ngủ không ngon à? Là mất ngủ hay gặp ác mộng?"

 

Nghĩ đến giấc mơ đó, cảm giác hồi hộp lại ập đến với Sở Thu Bạch, tim đập nhanh như bị dao cắt.

 

Nhưng y vẫn phải sống tiếp, phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý. Vì vậy, y giả vờ ngạc nhiên, nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, không trả lời mà cười nói: "Tất cả những thứ này đều do em làm sao? Làm tốt lắm."

 

"Haha! Tay nghề nấu nướng của em có phải vượt xa sức tưởng tượng của anh không? Em chính là hình mẫu vừa có thể ra ngoài xã giao, vừa có thể vào bếp, lấy được em là phúc của anh đấy." Văn Nhân không hỏi thêm nữa, cô có vẻ rất vui, xoay người đi vào bếp lấy cốc rót sữa tươi vừa hâm nóng trong nồi.

 

Sở Thu Bạch đi theo muốn giúp đỡ, nhưng lập tức bị cô ngăn lại.

 

"Anh ngồi xuống, chỉ cần ăn là được rồi, đừng có gây rối." Văn Nhân cẩn thận rót sữa trong nồi ra hai cốc đều nhau: "Bác sĩ ngoại khoa các anh lúc nào cũng làm cho nhà bếp lộn xộn."

 

Sở Thu Bạch không biết ấn tượng cứng nhắc này của cô về bác sĩ ngoại khoa từ đâu mà có.

 

Nghĩ lại, rất có thể là từ người yêu thật sự của cô.

 

Lúc này, Sở Thu Bạch vẫn luôn cố gắng tạo ra một bầu không khí thoải mái, y cười nói: "Xem ra đồng chí Cố Minh Lượng không giỏi nấu nướng lắm, làm mất mặt bác sĩ ngoại khoa chúng tôi rồi."

 

Văn Nhân không phủ nhận, cười híp mắt đưa ly sữa đã rót cho y, hỏi một cách tuỳ ý: "Khi nào anh về Kinh Thị?"

 

"Hai ngày nữa sẽ về."

 

Bệnh viện Hữu Dân thiếu nhân lực nghiêm trọng, có thể xin nghỉ phép mấy ngày đã không dễ dàng.

 

Văn Nhân: "Cố Minh Lượng muốn gặp em một lần, anh có thể đi cùng em không?"

 

Sở Thu Bạch sững người: "Chuyện này e là không tiện."

 

"Sẽ không bất tiện đâu..." Văn Nhân xiên một quả mâm xôi bỏ vào miệng, tiếng nhai đều đều khiến Sở Thu Bạch cảm thấy bồn chồn, y đổ mồ hôi theo phản xạ.

 

Văn Nhân nói: "Bây giờ anh là lá bùa hộ mệnh của em. Có anh đi cùng, em có thể gặp ai cũng được, em đi gặp anh ấy một mình, lỡ bị người khác biết thì thật sự không ổn." Nói xong, cô tỏ ra đáng thương nhìn Sở Thu Bạch: "Thu Bạch, anh làm ơn làm phước, đi cùng em một chuyến đi, xin anh đấy..."

 

Bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng, hóa ra là Hồng Môn Yến đã được lên kế hoạch từ trước.

 

Sở Thu Bạch cười không rõ ý: "Anh đi cùng em, vậy gặp anh ta rồi nói gì? Sẽ không ngại sao?"

 

"Không ngại, không ngại! Anh ấy đã biết hết rồi."

 

"Biết hết rồi?"

 

"Ài, cũng không phải là biết hết! Chỉ là biết đại khái một chút." Văn Nhân chột dạ sờ mũi, trong lúc nóng vội lại nói giọng địa phương: "Anh cũng biết mà, anh ấy ép em rất gắt. Nên em đành phải nói với anh ấy rằng, chúng ta không có kết hôn thật."

 

"Không phải đã hứa sẽ không nói với ai sao?" Sở Thu Bạch thản nhiên cúi đầu, dùng dao ăn bằng bạc chậm rãi cắt đôi quả trứng Benedict, lòng đỏ trứng chưa đông đặc lập tức thấm đẫm miếng bánh mì nướng.

 

"Nhưng anh ấy cứ làm ầm ĩ với em, em phải dỗ dành anh ấy chứ."

 

"Vậy anh ta có tin không?"

 

"Cái gì?"

 

Đặt dao nĩa xuống, Sở Thu Bạch nhìn cô: "Em nói em và anh không thật sự ở bên nhau, nhưng lại đường hoàng đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới với anh, anh ta chịu tin em à?"

 

"Tin chứ." Văn Nhân nhỏ giọng nói.

 

"Vậy sao?" Sở Thu Bạch cười.

 

"Anh đừng có không tin." Văn Nhân giơ cao ngọn cờ thành thật khai báo, vừa đáng thương vừa ấp úng: "Cái đó, nếu em nói thật với anh, anh có thể đảm bảo tuyệt đối không tức giận với em không?"

 

Sở Thu Bạch nhìn cô, không nói gì.

 

Văn Nhân bị y nhìn chằm chằm đến mức bồn chồn, đành phải yếu ớt thú nhận: "Em nói với anh ấy, anh thích đàn ông..."

 

"..."

 

Văn Nhân chắp hai tay xin lỗi: "Em biết em đang bịa đặt! Nhưng em thề không phải cố ý! Cố Minh Lượng cứ hỏi mãi, giống như phát điên! Em thật sự không thể mất anh ấy. Em đã đảm bảo với anh ấy rằng, anh nhất định không thích em! Nhưng anh ấy lại nói em như tiên nữ giáng trần, cứ như thể đàn ông nào cũng muốn tranh giành em với anh ấy! Hai~, em không biết giải thích thế nào, nên đành phải lừa anh ấy rằng anh thích đàn ông, kết hôn giả với em. Thu Bạch, xin lỗi anh..."

 

Sở Thu Bạch không nói nên lời, nhưng lại không cảm thấy khó xử. Văn Nhân mèo mù vớ cá rán, bịa chuyện lung tung nhưng lại nói đúng. Sở Giang Lai khiến y chỉ cần nghĩ đến đã thấy hồi hộp, quả thực là một thanh niên khó đoán, nói dối như cuội, tính cách xấu xa.

 

Sở Thu Bạch bình tĩnh cắt bánh mì nướng thành từng miếng nhỏ, hỏi: "Ngoài những điều này ra, em còn nói gì với anh ta nữa không?"

 

"Không có, không có!" Văn Nhân gần như thề thốt: "Anh yên tâm, chuyện anh kết hôn để tranh giành tài sản với em trai anh, em không nói với ai hết!"

 

Hừ, tài sản, lại là tài sản.

 

Nghe quá nhiều lời đồn đại, Sở Thu Bạch cảm thấy tức ngực khó thở, nhưng y cố gắng kìm nén cơn giận, cúi đầu ăn phần bữa sáng của mình, thản nhiên nói: "Ồ, vậy sao? Tốt quá."

 

Văn Nhân cẩn thận quan sát sắc mặt của y, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: "Thu Bạch, có phải anh vẫn còn tức giận không?"

 

"Không có."

 

"Ai~, xin lỗi anh mà."

 

"Không có gì phải xin lỗi." Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên: "Nhưng, Cố Minh Lượng có biết đứa bé trong bụng em là của anh ta không?"

 

"Biết."

 

Miếng bánh mì nướng dính lòng đỏ trứng lỏng bị nghẹn lại trong cổ họng, Sở Thu Bạch hơi khó thở, nhưng vẫn kiềm chế nhìn khuôn mặt vô tội của Văn Nhân. Đợi đến khi nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, y mới bình tĩnh nói: "Vậy chi bằng em đón anh ta đến sống cùng chúng ta đi, được không? Rồi nói với ba mẹ, đứa bé không phải của tôi, người em yêu là anh ta."

 

"Thu Bạch." Văn Nhân tự biết mình sai, vẻ mặt càng đáng thương hơn. Nhưng cô đã nuốt lời, không chỉ lén gặp Cố Minh Lượng nhiều lần mà còn tiết lộ bí mật lẽ ra phải giữ kín, cho dù Sở Thu Bạch lập tức đập đĩa bỏ đi cũng là điều nên làm.

 

"Đều là lỗi của em, anh đừng giận. Nhưng Cố Minh Lượng đã hứa với em, chuyện đứa bé anh ấy tuyệt đối sẽ không nói với ai!"

 

Sở Thu Bạch im lặng một lúc, rồi mới nói: "Vậy tại sao em còn muốn tôi đi gặp anh ta cùng em? Là muốn anh ta đích thân xác nhận xem tôi có phải chỉ thích đàn ông hay không?"

 

"Không phải! Em muốn anh ấy đích thân cảm ơn anh."

 

"Không cần đâu, tôi không phải làm việc không công." Rõ ràng Sở Thu Bạch đang ngồi đối diện cô ở bàn ăn cách chưa đầy một mét, nhưng đột nhiên trở nên lạnh lùng và xa cách lạ thường.

 

Sở Thu Bạch dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe môi, mặt không cảm xúc nói: "Em cũng biết, tôi kết hôn với em là để tranh giành tài sản với em trai tôi. Chúng ta đôi bên cùng có lợi, không cần phải cảm ơn. Nhưng, sau này vẫn mong em và ba của đứa bé quản kín miệng của mình. Em trai tôi không dễ lừa đâu, nó cho rằng đứa bé trong bụng em có nguồn gốc đáng ngờ, đã từ chối ký tên vào giấy đồng ý phân chia tín thác rồi."

 

"Hả?" Văn Nhân lo lắng: "Vậy phải làm sao?"

 

"Tôi sẽ xử lý." Sở Thu Bạch đẩy ghế đứng dậy: "Cảm ơn bữa sáng. Nhưng mà, không cần gặp mặt nhau đâu. Cô Văn, tôi còn có việc, xin phép."

 

"Thu Bạch!" Văn Nhân cũng đứng dậy theo y, vội vàng hỏi: "Vậy gần đây em có thể gặp anh ấy không?"

 

"Em nghĩ sao?"

 

"Cũng không thể không gặp mãi chứ." Có thể thấy Văn Nhân rất do dự, không muốn ép y quá mức, nhưng sau khi do dự một lúc, cuối cùng vẫn kéo tay y hỏi: "Thu Bạch, muộn nhất khi nào anh có thể nhận được cổ phần?"

 

"Tôi không biết."

 

Có lẽ vì thiếu ngủ nên sắc mặt Sở Thu Bạch trắng bệch, nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của y. Ngược lại, sự ốm yếu nhẹ lại càng khiến y tăng thêm sức hút kỳ lạ, y như một miếng ngọc bích mang theo vẻ mong manh đầy kiên cường.

 

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Sở Thu Bạch nói: "Tôi biết em rất gấp, tôi cũng giống như em, đều hy vọng có thể nhanh chóng thực hiện theo kế hoạch ban đầu."

 

Ngay từ khi bắt đầu hợp tác, bọn họ đã thỏa thuận, sau khi nhanh chóng kết hôn để đạt được mục đích của mình, sẽ lập tức ly hôn.

 

Một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa có thể giúp Sở Thu Bạch có được Càn Phương. Còn Văn Nhân có thể lấy lý do nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ nhưng cuối cùng lại bị "tổn thương tình cảm" để đi tìm hạnh phúc thật sự của mình.

 

Đây chắc chắn là một chiến thắng cho cả hai bên.

 

"Chuyện đứa bé, ngoài Cố Minh Lượng ra em không nói với ai cả." Trên mặt Văn Nhân hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc: "Có cách nào để nói chuyện với Sở Giang Lai không? Cậu ấy hình như không thích em lắm, nhưng mà..." Cô muốn nói, nhưng cậu ấy hình như không ghét anh.

 

Nhưng Sở Thu Bạch lạnh lùng cắt ngang: "Mấy chuyện này tôi sẽ tự lo liệu." Y dường như không muốn tiếp tục thảo luận về Sở Giang Lai với cô, chỉ vì lịch sự và giáo dưỡng mà không thể chủ động rút tay ra, bỏ mặc cô, cứ thế mà rời đi.

 

"Ồ, vậy được rồi." Văn Nhân nói như vậy, nhưng vẫn không buông tay Sở Thu Bạch ra.

 

Sở Thu Bạch đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản thúc giục cô: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn gì nữa, thì tôi đi trước."

 

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi y đột nhiên rung lên, y lấy điện thoại ra nhìn, vẻ thản nhiên trên mặt lập tức xuất hiện vết nứt, hỉ nộ ái ố như thuốc thử hoá học được thêm chất xúc tác thấm ra từ ống nghiệm thủy tinh bị vỡ.

 

Người gọi đến: Sở Giang Lai.

 

"Anh có việc thì đi trước đi, lát nữa em cũng phải ra ngoài." Văn Nhân buông tay ra, không nhịn được mà thở dài: "Hy vọng chúng ta đều thuận lợi."

 

Sở Thu Bạch tắt điện thoại, rồi chuyển sang chế độ im lặng, mới ngẩng đầu lên gật đầu: "Vậy, gặp lại sau."

 

"Gặp lại sau."

 

Nhìn bóng lưng của đối phương, Văn Nhân không khỏi tò mò, rốt cuộc kiếp này ai mới có thể khiến Sở Thu Bạch luôn lạnh lùng điềm tĩnh và tự chủ thực sự rung động một lần.

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment