Hôm nay, Sở Thu Bạch, người luôn đúng giờ, đã đến muộn mười lăm phút.
Tống Trình đã đọc được nửa bài báo trong phòng họp mới thấy y đẩy cửa bước vào.
"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi."
"Không sao." Tống Trình đứng dậy, bước qua trợ lý ra đón y: "Giờ cao điểm dễ tắc đường, tôi cũng chưa đợi lâu. Tiểu Ngô, hai ly latte nóng."
"Nước lọc là được rồi." Sở Thu Bạch kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu lên ôn hoà giải thích với trợ lý của Tống Trình đang đứng bên cạnh: "Tôi khá nhạy cảm với caffeine, cô Ngô, làm phiền cô rồi."
Trợ lý Tiểu Ngô đỏ mặt: "Không phiền đâu ạ, Sở tiên sinh, xin đợi một chút."
Tống Trình ngồi đối diện bàn làm việc, uống latte nóng, trông cũng không ngủ ngon giấc. Trong lòng ông vốn đã thiên vị Sở Thu Bạch, việc Sở Giang Lai từ chối ký tài liệu đối với ông là vô căn cứ và đầy ác ý.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông đề nghị sau khi tình trạng của thai nhi ổn định, sẽ lập tức đến cơ quan liên quan để lấy nước ối làm xét nghiệm ADN.
"Theo điều khoản phân chia tín thác của ông Sở Chấn Thiên, có hai cách để khởi động phân chia tín thác, một là sau khi đạt được điều kiện phân chia, hai người thụ hưởng, tức là cậu và Giang Lai cùng ký tên để khởi động phân chia. Hai là khi người thụ hưởng chung từ chối ký tài liệu phân chia liên quan, nếu bên yêu cầu có thể xuất trình tài liệu được cơ quan tư pháp công nhận để chứng minh điều kiện phân chia đã được đáp ứng đầy đủ, thì không cần tất cả người thụ hưởng ký tên, việc phân chia cũng có thể được tiến hành thuận lợi." Tống Trình tự tin xoay máy tính cho Sở Thu Bạch xem: "Tôi đã có bản scan giấy chứng nhận kết hôn và phiếu siêu âm của cậu rồi, chỉ cần cậu cung cấp thêm một bản xét nghiệm quan hệ cha con, thì cho dù Giang Lai kiên quyết không ký tên, chúng ta cũng có thể thúc đẩy việc phân chia tín thác thuận lợi."
Sở Thu Bạch mệt mỏi xoa thái dương, không biết nên khóc hay nên cười nhìn ông: "Ông bảo tôi dẫn vợ đang mang thai đi làm xét nghiệm ADN?"
Tống Trình gật đầu: "Đây là cách nhanh nhất."
"Không ổn." Sở Thu Bạch không đồng ý.
"Tại sao?" Là luật sư phục vụ người giàu, để tranh giành tài sản, Tống Trình đã từng đề xuất những việc còn quá đáng hơn thế này gấp ngàn lần.
Ông cân nhắc: "Làm xét nghiệm quan hệ cha con trong thời kỳ mang thai quả thực sẽ khiến người phụ nữ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng lần này tình huống đặc biệt, tôi nghĩ Sở phu nhân sẽ hiểu."
Sở Thu Bạch mất vài giây mới phản ứng lại, Sở phu nhân mà Tống Trình nói đến là Văn Nhân.
Nhưng thái độ kiên quyết từ chối làm xét nghiệm ADN của y không khác gì Sở Giang Lai từ chối ký tên.
"Không còn cách nào khác sao?"
Sự từ chối của Sở Thu Bạch nằm ngoài dự đoán của ông, Tống Trình bất lực lắc đầu: "Thu Bạch, tôi rất muốn giúp cậu, nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Chỉ còn hai con đường: thuyết phục Sở Giang Lai ký tên hoặc đưa Văn Nhân đi làm xét nghiệm ADN và làm giả kết quả xét nghiệm ADN.
Tống Trình tự cho rằng mình đã chọn một con đường tắt cho y.
Nhưng ông không biết, đối với Sở Thu Bạch đang tiến thoái lưỡng nan, thì hai con đường này đều là đường cùng.
Ra khỏi văn phòng luật sư, trời đột nhiên đổ mưa lâm râm. Tiếng cần gạt nước mưa lắc lư qua lại khiến Sở Thu Bạch bực bội, y bật nhạc to, cố gắng át đi tiếng mưa và tiếng cần gạt đều đều ma sát trên kính.
Cuộc gọi đến của Sở Giang Lai vẫn không ngừng, mãi đến khi Sở Thu Bạch không thể chịu đựng được nữa mà kéo hắn vào danh sách đen, thì chiếc điện thoại liên tục hiện thông báo cuộc gọi mới chịu yên tĩnh một chút.
Khi đi qua đường hầm, chiếc điện thoại được kết nối với bluetooth trên xe lại đổ chuông.
Sở Thu Bạch nhíu mày nhìn màn hình, rồi lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra.
Người gọi đến không còn là tên oan gia đó nữa mà là Sở Hoài Nam, người đứng đầu hiện tại của gia tộc, em họ của Sở Thu Bạch. Hai người không phải anh em ruột nhưng lại thân thiết hơn cả anh em ruột.
So với những người cùng thế hệ khác trong gia tộc, Sở Thu Bạch từ nhỏ đã tỏ ra không quá thông minh. Trước khi kết thân với Sở Hoài Nam, sự tồn tại của y trong đại gia tộc rất mờ nhạt và không được chào đón, như một con chim công xanh rơi vào đàn gà tây, vừa vụng về vừa kiêu ngạo.
Còn Sở Hoài Nam nhỏ hơn y hai tuổi, từ sớm đã có dáng vẻ khéo léo. Khi còn nhỏ, Sở Thu Bạch đã phát hiện ra rằng, càng thân thiết với Sở Hoài Nam, thì những người anh em họ hàng khác càng không dám đến gây chuyện với y. Vì vậy, y dần dần từ giả thành thật, trở thành "phe Hoài Nam" trung thành trong mắt người khác.
Đến mức lần này Sở Thu Bạch trở về Giang Hỗ còn bị báo lá cải phân tích rằng, ngoài việc kết hôn với tập đoàn Khang Thông, y còn có ý định liên thủ với Sở Hoài Nam để chèn ép Sở Giang Lai, nhằm mục đích cướp quyền của hắn.
Nhưng sao có thể chứ? Đối với vị tổ tông đó, Sở Thu Bạch tránh còn không kịp, sao lại dám chọc giận hắn, vọng tưởng cướp quyền của hắn.
Sở Thu Bạch chẳng những chưa bao giờ nghĩ đến việc động vào miếng pho mát của Sở Giang Lai, mà còn hận không thể bóc vỏ miếng pho mát, đưa đến miệng tên nhóc chó kia đút cho hắn ăn. Nếu có một ngày Sở Giang Lai thật sự cần, e là y sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cho hắn.
Trong điện thoại, Sở Hoài Nam hẹn Sở Thu Bạch ăn tối, hỏi y tối nay có rảnh không.
Sở Thu Bạch suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có."
Sở Hoài Nam liền nói ngay: "Vậy em cũng gọi cả Bí Đao Nhỏ nữa."
Bí Đao Nhỏ là biệt danh mà Sở Thu Bạch đặt cho Sở Giang Lai khi còn nhỏ. Có vài năm, Sở Giang Lai dường như mãi không cao lên được, trí tuệ hơn người khiến hắn luôn phải nhảy lớp, nhưng cơ thể lại như một mầm đậu nhỏ mãi không lớn.
Các bạn học ở trường gọi Sở Giang Lai là Quả Bí Lùn, Sở Thu Bạch nghe thấy hơi tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại thì không nhịn được cười: "Quả Bí Lùn gì chứ, em ở độ tuổi này với chiều cao này cũng không tính là lùn lắm đâu, là do tụi nó ngu ngốc, lớn hơn em nhiều như vậy mà học không bằng em, thi không bằng em. Sao lại có nhiều cảm giác ưu việt kỳ lạ như vậy nhỉ? Theo anh thấy, em không phải Quả Bí Lùn, nhiều nhất chỉ là Bí Đao Nhỏ chưa lớn thôi."
Vì vậy, không biết từ khi nào, biệt danh Bí Đao Nhỏ đã lan truyền trong họ hàng, được sử dụng cho đến tận bây giờ.
Sở Hoài Nam lớn lên cùng Sở Thu Bạch và Sở Giang Lai, biết rõ hai anh em bọn họ thân thiết cỡ nào. Vì vậy, dù bên ngoài có đồn đại về việc hai vị thần tiên này đánh nhau tranh giành tài sản thế nào, hắn cũng chỉ coi đó là trò cười.
Hắn thật sự không ngờ, Sở Thu Bạch lại chủ động xin phân chia tài sản tín thác của Sở Chấn Thiên.
Thấy Sở Thu Bạch im lặng hồi lâu, Sở Hoài Nam nhân cơ hội cười hỏi y: "Sao vậy, cãi nhau với Bí Đao Nhỏ thật à? Đến cơm cũng không muốn ăn cùng nó? Nó làm gì anh? Anh nói cho em biết, em sẽ mắng nó giùm anh."
"Không có."
"Không cãi nhau, vậy anh nhất quyết muốn lấy Càn Phương?"
"Đúng là tin xấu truyền ngàn dặm." Sở Thu Bạch nói: "Đến cả em cũng biết rồi à?"
"Ngại quá, dù thủ đoạn giữ bí mật của anh có cao siêu đến đâu, cũng không thể địch lại nguồn tin của em." Sở Hoài Nam dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Không chỉ em, đến cả bà cũng đã biết chuyện, hôm qua còn hỏi em, hỏi Bí Đao Nhỏ rốt cuộc đã chọc giận anh thế nào, khiến anh khó chịu như vậy, để người ngoài có cớ bịa chuyện xem trò cười."
Bà mà Sở Hoài Nam nói đến là bà nội của hắn, Hứa Tĩnh Bình, là bậc trưởng bối nắm quyền trong nhà họ Sở. Còn câu "để người ngoài có cớ" rõ ràng là một lời nhắc nhở.
Sở Thu Bạch không ngốc, lập tức thuận theo bậc thang mà hắn đưa ra: "Là lỗi của anh, làm bà lo lắng rồi."
"Lỗi của anh chỗ nào?" Sở Hoài Nam vẫn cười: "Theo em thấy, tám phần là tên nhóc thối tha kia không học hành đàng hoàng, gây ra chuyện gì rồi."
"Thật sự không có." Đèn đỏ phía trước, Sở Thu Bạch đạp phanh: "Hoài Nam, đừng nói em ấy như vậy."
"Mới thế mà đã đau lòng rồi à? Xem ra, hai người cũng không tệ như bên ngoài đồn đại."
Vì lý do hộ khẩu, Sở Giang Lai bảy tám tuổi mới từ nước ngoài trở về, cộng thêm việc Sở Giang Lai chỉ là đứa trẻ được nhà họ Sở nhận nuôi trên danh nghĩa, nên hiển nhiên Sở Hoài Nam thân thiết với Sở Thu Bạch hơn.
"Càn Phương cũng không tệ." Sở Hoài Nam, người đã nắm quyền tuyệt đối khi mới hai mươi tám hai mươi chín tuổi nhận xét một cách khách quan: "Nhưng, xét về khả năng sinh lời, Hán Tùng vượt trội hơn Càn Phương rất nhiều. Thu Bạch, anh và Bí Đao Nhỏ e rằng không chỉ đơn giản là tranh giành tài sản đâu nhỉ?"
Sở Thu Bạch có nỗi khổ không nói nên lời. Sở Hoài Nam rất tinh ý, y sợ nói nhiều sai nhiều, nên chỉ nói một cách mơ hồ: "Bây giờ em đang lái xe, đến bữa tối rồi nói."
"Vậy Bí Đao Nhỏ thì sao? Có nên gọi nó đến không?"
Sở Thu Bạch nhìn thẳng về phía trước, không chớp mắt nhìn đèn đỏ chuyển sang đèn xanh. Đợi đến khi xe phía sau bấm còi, phát ra tiếng kêu chói tai, y mới như bừng tỉnh mà nhả phanh, nhỏ giọng đáp: "Tùy em."
Bữa tối được đặt tại một câu lạc bộ trong thành phố, Sở Thu Bạch đến đúng giờ, thấy trong phòng bao chỉ có một mình Sở Hoài Nam thì thở phào nhẹ nhõm.
"Giang Lai tối nay có việc." Sở Hoài Nam có vẻ hơi tiếc.
Sở Thu Bạch biết bữa ăn này, Sở Hoài Nam cố ý đến làm người giảng hòa, nhưng việc Sở Giang Lai không đến lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Là do em hẹn quá gấp, Bí Đao Nhỏ dạo này bận rộn, không có thời gian cũng là điều dễ hiểu." Sở Hoài Nam có khuôn mặt rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đa tình.
Những người không quen biết hắn rất dễ bị vẻ ngoài đẹp trai và thái độ hiền lành này đánh lừa, cho rằng hắn là một "người tốt bụng".
Nhưng Sở Thu Bạch biết, sự thật không phải vậy.
Trong một tập đoàn đã trải qua vô số sóng gió như Viễn Nam, nếu chỉ dựa vào huyết thống thì một vị chủ tịch trẻ tuổi gần bằng tuổi thực tập sinh không thể nào khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Hai mươi năm trước, khi người Giang Hỗ nhắc đến Viễn Nam, luôn nói là "Dược phẩm Viễn Nam", còn vào thời của Sở Chấn Đường, người Giang Hỗ khi nói đến Viễn Nam sẽ nói "Dược phẩm Viễn Nam" hoặc "Bất động sản Viễn Nam".
Bây giờ, Viễn Nam trong tay Sở Hoài Nam rất ít khi được gọi như vậy.
Bởi vì, tên lĩnh vực ngành nghề đơn lẻ không còn đại diện cho toàn bộ Viễn Nam nữa.
Dược phẩm, bất động sản, giải trí, thể thao điện tử, truyền thông trực tuyến... "Tập đoàn Viễn Nam" lấn sân sang nhiều lĩnh vực, đã phát triển thành một tập đoàn siêu cấp hàng đầu, không thể lay chuyển.
Sở Hoài Nam có tài năng thiên bẩm trong việc thấu hiểu kinh doanh và nhân tính. Còn sự đánh giá cao không hề che giấu của hắn dành cho Sở Giang Lai là điều ai cũng biết.
Dòng họ Sở đông người, nhiều chi nhánh, trong số rất nhiều người cùng thế hệ, Sở Hoài Nam luôn nói hắn chỉ có thể tâm sự với Giang Lai.
Nếu nói, sự thiên vị của Sở Hoài Nam dành cho Sở Thu Bạch là xuất phát từ tình nghĩa lớn lên cùng nhau, thì đối với Sở Giang Lai, hắn lại có cảm giác tri kỷ.
Sở Hoài Nam không hề muốn Sở Thu Bạch và Sở Giang Lai đấu đá nhau. Bởi vì hắn biết, một trăm Sở Thu Bạch ôn hòa cũng không phải là đối thủ của Sở Giang Lai. Nếu Sở Giang Lai thật sự muốn cướp, hắn chỉ cần dùng một ngón tay út cũng có thể đè chết Sở Thu Bạch.
Sở Hoài Nam đã lâu không ăn cơm riêng với Sở Thu Bạch, đặc biệt mở một chai rượu ngon. Sở Thu Bạch uống hai ly, dần dần nói nhiều hơn.
Sở Hoài Nam rất giỏi trò chuyện, bọn họ bắt đầu từ rất nhiều chuyện ngốc nghếch hồi nhỏ, nói chuyện nửa tiếng mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.
"Thu Bạch." Sở Hoài Nam đặt đũa xuống, rót thêm chút rượu cho Sở Thu Bạch đang ngồi đối diện, hỏi một cách rất tùy ý: "Hồi đó tại sao anh lại muốn làm bác sĩ?"
Sở Thu Bạch chậm rãi nuốt miếng cá tuyết hấp gừng xuống, nhíu mày khó hiểu: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Thật ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi." Sở Hoài Nam nói: "Năm anh chọn ngành đại học, chú Chấn Thiên còn đến tìm em, nhờ em khuyên anh, chú ấy cho rằng làm bác sĩ..." Sở Hoài Nam dừng lại một chút, rồi dùng một cách nói uyển chuyển hơn: "Chú ấy cho rằng làm bác sĩ có lẽ không phù hợp với kỳ vọng của chú ấy dành cho anh. Nhưng em không đồng ý, em cảm thấy anh nhất định có dự định của riêng mình. Chỉ là nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng hỏi anh tại sao."
Năm đó, việc Sở Thu Bạch từ bỏ kinh doanh để theo ngành y là một tin tức lớn trong toàn bộ dòng họ Sở. Sở Chấn Thiên tức giận đến phát điên vì chuyện này, đã tìm Sở Hoài Nam riêng vài lần, muốn hắn khuyên Sở Thu Bạch đổi ngành khác, đừng lãng phí thời gian, tự hủy hoại tương lai.
Sở Hoài Nam không cho rằng học y học lâm sàng là tự hủy hoại tương lai, nhưng cũng rất ngạc nhiên trước quyết định đột ngột theo ngành y của Sở Thu Bạch.
"So với y học, em nhớ trước đây hình như anh thích triết học và nghệ thuật hơn?"
Sở Thu Bạch cúi đầu ăn cơm, rồi ngẩng đầu lên giả ngốc: "Hả? Vậy sao? Lâu quá nên anh quên mất rồi."
Sở Hoài Nam cười: "Vậy sao? Quên rồi à?"
"Ừm, quên rồi."
"Vậy anh còn nhớ người anh từng thầm mến không?"
Đũa run lên, miếng bí đao muối vừa gắp rơi xuống bàn, Sở Thu Bạch hơi lúng túng: "Thầm mến ai? Anh nói với em chuyện đó hồi nào?"
Sở Hoài Nam vẫn cười: "Lần sinh nhật mười bảy tuổi của Bí Đao Nhỏ, anh uống nửa lít rượu trắng, ôm em nói cả đêm, hôm sau còn đặc biệt xin lỗi em, nói những lời anh nói lúc say rượu đừng để trong lòng, cũng đừng nói với ai khác, chẳng lẽ cũng quên rồi sao?"
"Ôm em cái gì..." Sở Thu Bạch lộ vẻ ghét bỏ: "Ghê chết đi được."
Sở Hoài Nam không để tâm: "Hôm đó mẹ anh sắp xếp cho Bí Đao Nhỏ gặp gỡ vài cô gái khác, lúc anh đẩy nó vào đám con gái, trên mặt Bí Đao Nhỏ mới thật sự hiện rõ hai chữ thấy ghê."
"Anh không có đẩy em ấy..." Sở Thu Bạch theo bản năng tranh luận, nhưng lại cảm thấy lúc này giải thích cũng vô ích, nên ngừng tranh luận, chỉ kiên quyết phủ nhận: "Thôi, dù sao thì anh cũng không có."
"Không có gì?" Sở Hoài Nam hỏi: "Là không có đẩy Bí Đao Nhỏ vào đám con gái, hay là không có thầm mến người ta?"
Trong nháy mắt, tim Sở Thu Bạch đập loạn nhịp, sắc mặt cũng u ám theo: "Anh thầm mến ai chứ? Sở Giang Lai?" Cuối cùng y cũng hiểu tại sao người ta lại tức giận đến mức mất hết lý trí, và tại sao lại chột dạ.
"Cái gì vậy!" Sở Hoài Nam cười lớn: "Em đang hỏi anh rốt cuộc thầm mến ai, đừng có nói lung tung với em! Muốn đánh trống lảng? Với em thì không được đâu."
Sở Thu Bạch không nói gì, uống thêm hai ngụm rượu mới nói: "Trước đây anh từng thích một người."
Sở Hoài Nam hỏi: "Bây giờ thì sao? Vẫn còn thích à?"
Sở Thu Bạch lại im lặng.
Sở Hoài Nam hỏi tiếp: "Người đó có phải là Văn Nhân không?"
"Không phải."
Nhân viên phục vụ đang đợi bên ngoài phòng bao, hai người nói chuyện không muốn người ngoài nghe thấy, Sở Thu Bạch liền tự mình lấy chai rượu rót thêm một chút.
Loại whisky mà Sở Hoài Nam chọn có hương trái cây và hoa nồng nàn, rượu nhẹ, không có mùi khói nồng, còn có một chút vị ngọt của mạch nha. Nhưng không biết tại sao, Sở Thu Bạch vẫn cảm thấy hơi đắng.
Sở Hoài Nam nói không sai, y thích triết học, lịch sử, thích nghệ thuật hơn là y học.
Nhưng lựa chọn theo ngành y không phải vì thích, mà là vì h*m m**n công đức cứu người, hy vọng thần linh có thể quy những điều này cho Sở Giang Lai.
Sở Thu Bạch muốn tích rất, rất nhiều đức cho hắn, để tên nhóc thối tha có chút u ám về tâm lý này lỡ làm sai chuyện gì, thì sau này sẽ không phải xuống mười tám tầng địa ngục.
Sở Thu Bạch đã nghe rất nhiều tin đồn đáng sợ về thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác của Sở Chấn Thiên. Và bọn họ đều nói, ban đầu tưởng rằng Sở Chấn Thiên đã đủ tàn nhẫn rồi, không ngờ cậu con trai út của nhà họ Sở còn tàn nhẫn hơn cả ba nó.
"Làm ăn buôn bán, sao có thể không làm những chuyện trái với lương tâm? Nhưng Sở Chấn Thiên cũng quá thất đức! Thật sự không từ thủ đoạn! Tôi nghe nói, hai mươi mấy năm trước ông ta đã đến Hương Cảng đầu tư xây dựng nhà ở, kiếm được rất nhiều tiền! Chỉ là, không lâu sau đã bị phát hiện xây toàn nhà dâng nước, mười năm đã biến thành nhà nguy hiểm, căn bản không ở được! Nếu truy cứu trách nhiệm thì không chỉ tổn thất về tiền bạc! Nhưng anh đoán thử xem? Người ta chỉ cần tìm một người thế mạng là xong chuyện. Sau đó, tên xui xẻo kia đã tự sát vì áp lực, dùng một chiêu chết không đối chứng! Trở thành quỷ treo cổ đúng nghĩa! Sở Chấn Thiên được nước lấn tới, còn tiếp quản luôn người vợ trẻ đẹp của quỷ treo cổ, nhiều năm qua vẫn luôn "chăm sóc" người ta rất tốt..."
"Ôi xời, Sở Chấn Thiên bề ngoài thì vẻ vang, nhưng đã làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm! Tôi nghe nói hồi đó khi công ty của ông ta làm dự án cải tạo nhà ổ chuột ở Giang Hỗ, còn có rất nhiều người chết vì bị cưỡng chế phá dỡ! Hơn nữa, anh cho rằng việc nghiên cứu và phát triển thuốc của ông ta trong sạch lắm à? Phải làm thí nghiệm trên cơ thể sống đấy! Vì vậy, người này tuy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng quá thất đức! Ông ta chết sớm là đáng đời..."
Những tin đồn này có thật có giả, nhưng Sở Thu Bạch mơ hồ biết ba mình quả thực đã làm rất nhiều chuyện mờ ám. Mà những tai nạn liên tiếp càng khiến y tin rằng, có lẽ ông trời thật sự có mắt.
Nếu không, trên cầu vượt có nhiều xe như vậy, tại sao chỉ có một mình Sở Chấn Thiên bị thương nặng không qua khỏi? Và tại sao Sở Thu Bạch phải chịu đựng bất hạnh vô lý đó...
Cuối cùng, bọn bắt cóc cũng không hề yêu cầu tiền chuộc, ngay cả cảnh sát cũng cho rằng đây chỉ là một vụ bắt cóc giả. Bởi vì Sở Thu Bạch đã trở về nhà an toàn.
Nhưng chỉ có Sở Thu Bạch mới biết, đó chỉ là sự bình an trên bề mặt. Sở Thu Bạch trở về nguyên vẹn, giống như chiếc đèn đặt trong phòng ngủ của y, bị vỡ rồi lại được dán cẩn thận, bề ngoài thì hoàn hảo không tì vết, nhưng từ đầu đến chân đều đã vỡ vụn.
"Sở Chấn Thiên gieo gió gặt bão, chết trẻ cũng đáng đời. Tôi muốn xem tên Sở Giang Lai "con ác hơn cha" kia có thể sống được đến mấy tuổi!"
Việc Sở Giang Lai "con ác hơn cha" đã có dấu hiệu từ sớm. Nhưng Sở Thu Bạch nghĩ, nếu y bằng lòng làm việc chăm chỉ ở tuyến đầu lâm sàng cả đời, thì có lẽ Sở Giang Lai sẽ sống rất lâu.
Lâu đến mức bọn họ đều quên mất Sở Thu Bạch từng có một tuổi hai mươi tư âm u mưa gió; lâu đến mức có một ngày bọn họ cùng nhau đi công viên giải trí có thể mua vé giảm giá, nhưng lại không được phép tham gia bất kỳ trò chơi mạo hiểm nào trên cao; lâu đến mức nhiều năm sau Sở Thu Bạch không còn làm phẫu thuật được nữa, được một bệnh viện nào đó mời về khám bệnh, mỗi ngày khám cố định một hai trăm bệnh nhân, thỉnh thoảng khám thêm nhưng vẫn luôn về nhà đúng giờ ăn cơm.
Bọn họ không còn bị đánh thức bởi điện thoại cấp cứu vào đêm khuya nữa. Sở Thu Bạch có thể yên tâm gối đầu lên cánh tay Sở Giang Lai ngủ ngon giấc mỗi đêm, mỗi sáng thức dậy còn có thể hôn hắn khi hắn vừa mở mắt.
Sở Thu Bạch không hề để tâm đến việc trên khuôn mặt đẹp trai của Sở Giang Lai xuất hiện dấu hiệu lão hóa, không để tâm đến việc hắn có nếp nhăn, không để tâm đến việc trong mái tóc mềm mại bồng bềnh của hắn lặng lẽ xuất hiện những sợi tóc bạc. Ngược lại, Sở Thu Bạch còn hoan nghênh tất cả những thay đổi mà năm tháng mang lại, tất cả đều sẽ được coi là công lao của y.
Chỉ cần Sở Giang Lai có thể bình an già đi, chỉ cần năm tháng trôi qua êm ả. Đến ngày cuối cùng, bọn họ sẽ dìu nhau lê bước đến bên ghế bập bênh, rồi cuộc đời cứ thế, kết thúc đột ngột trong giấc mộng đẹp vào một buổi chiều tà...
Chỉ cần bọn họ có thể bình an già đi cùng nhau như vậy, thì việc Sở Thu Bạch từ bỏ nghệ thuật, từ bỏ triết học, từ bỏ tất cả những ước mơ gần gũi hay xa vời đều đáng giá.
—----