Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 20

Editor: Gấu Gầy

 

Sở Giang Lai nói không sai, đây quả thực là một giấc mơ đẹp.

 

Sở Thu Bạch mơ thấy khoảng thời gian vừa mới trở về nhà sau khi bị bắt cóc.

 

Không ai biết Sở Thu Bạch đã trải qua những gì, chỉ biết y trở nên khác trước, sợ tiếp xúc với đám đông, không thích nói chuyện, còn ở nhà cả ngày.

 

Người ngoài đều cho rằng đây là do bệnh về mắt của Sở Thu Bạch chưa khỏi hẳn, thị lực vẫn chưa thể hồi phục. Chỉ có những người thân thiết mới biết, mắt y đã có thể nhìn thấy mờ mờ vào hôm trở về nhà.

 

Bọn bắt cóc vứt Sở Thu Bạch ở vùng ngoại ô cách nhà cũ của nhà họ Sở chỉ sáu bảy cây số. Trước khi xuống xe, hắn thậm chí còn nắm cằm y, hôn y một nụ hôn không dài không ngắn.

 

Sở Thu Bạch ngồi trên ghế phụ một cách tê liệt, nghiêng đầu ngoan ngoãn há miệng, để đối phương dễ dàng tiến vào. Thị lực của y đã có dấu hiệu hồi phục từ ba ngày trước, lúc này, thậm chí đã có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo.

 

Nhưng Sở Thu Bạch thà làm người mù lại chọn nhắm mắt lại.

 

Nụ hôn đáng xấu hổ ẩm ướt, nóng bỏng khiến trái tim khô héo càng thêm tan nát, y cảm thấy một cơn đau gần như tê liệt.

 

Lúc này mà nghĩ đến Sở Giang Lai chính là sự báng bổ đối với Sở Giang Lai. Nhưng Sở Thu Bạch không thể kiểm soát được bản thân, y không kìm được mà nghĩ đến hắn.

 

Trong những ngày tháng mất tự do, mất đi chính mình, ý nghĩ muốn gặp Sở Giang Lai ngày càng mãnh liệt. Ý chí mạnh mẽ này tạm thời hàn gắn tất cả những vết nứt, bịt kín tất cả những vết thương đang chảy máu, như thanh thép chôn sâu trong đống xi măng, hoặc một cái gai đâm vào cổ họng.

 

Sở Thu Bạch đang bên bờ vực sụp đổ vì vậy mà đau đớn vô cùng, nhưng cũng nhờ đó mà giữ được tỉnh táo, không để cho niềm tin như một tòa nhà đổ nát lung lay sụp đổ.

 

Y phải sống tiếp, ít nhất là sống để gặp lại Sở Giang Lai một lần nữa, dù chỉ một giây.

 

Nếu biết trước sẽ gặp phải tai họa này, Sở Thu Bạch nhất định sẽ không tránh né Sở Giang Lai vì d*c v*ng méo mó và hèn mọn của mình.

 

Khi Sở Giang Lai ôm gối đến tìm Sở Thu Bạch cầu cứu vì sấm sét đêm mưa, y sẽ không do dự nói trước khi hắn mở miệng: "Lại đây, lên giường anh, đừng sợ, anh ngủ cùng em."

 

Sở Thu Bạch vẫn sẽ viết rất nhiều nhật ký, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ lặp đi lặp lại tên của Sở Giang Lai như bây giờ, rồi viết một cách uyển chuyển: "Mình thật sự rất, rất thích em ấy."

 

Nếu có thêm một cơ hội nữa, Sở Thu Bạch nhất định sẽ học cách thành thật hơn. Trong nhật ký, y sẽ thẳng thắn bày tỏ và ghi chép, ghi lại từng nụ hôn trong tưởng tượng, ghi lại từng nhịp tim hỗn loạn vì Sở Giang Lai.

 

Tình yêu vốn là một từ ngữ tươi sáng, nên được viết bằng một bàn tay tươi sáng trên tờ giấy tươi sáng. Tình yêu là tự mãn, Sở Thu Bạch vốn dĩ không mong cầu bất kỳ sự đáp lại nào. Chỉ cần có thể đứng cùng Sở Giang Lai, bọn họ không cần phải quá gần gũi.

 

Hai tháng sau đó, Sở Thu Bạch không thể ra ngoài, từ chối tất cả mọi giao tiếp. Y không ăn uống gì nhiều, cũng không ngủ. Mỗi lần Sở Giang Lai gặp y, đều thấy y ngồi trong góc tường, nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong phòng mà Sở Giang Lai thấy không có gì hấp dẫn.

 

Sở Giang Lai nói chuyện với y, y chậm rãi quay đầu lại, đưa ra phản ứng chậm chạp và không quá thích hợp. Ngoài ra, y không hề quan tâm đến sự quan tâm hoặc hỏi han của những người khác.

 

Sở Thu Bạch như một chiếc radio chỉ có thể nhận được một kênh duy nhất là Sở Giang Lai, ngoài Sở Giang Lai ra, dù có hàng ngàn hàng vạn thông tin trên thế giới này đổ dồn về phía y như thế nào, cuối cùng cũng sẽ chìm xuống đáy biển.

 

Nụ hôn đầu tiên thật sự của bọn họ diễn ra vào đêm giao thừa năm ấy. Đó là sinh nhật hai mươi bốn tuổi đúng nghĩa của Sở Thu Bạch.

 

Hôm đó, Hàn Thụy Cầm đã mời nhiếp ảnh gia đến nhà để ghi lại bữa tiệc sinh nhật hoành tráng mà bà tổ chức cho Sở Thu Bạch. Có rất nhiều khách mời, nhưng Sở Thu Bạch vừa mới miễn cưỡng giao tiếp bình thường với mọi người căn bản không thể thích nghi được. Y thà trốn trong phòng làm việc của người làm vườn bên ngoài tòa nhà chính, cũng không muốn đối mặt với đám đông đến bắt chuyện.

 

Hàn Thụy Cầm đã gọi cho y hàng trăm cuộc điện thoại, cuối cùng nhượng bộ yêu cầu y ít nhất phải xuất hiện nói vài câu khi bữa tiệc kết thúc.

 

Nhưng tiếng ồn ào và ánh đèn nhộn nhịp đều khiến Sở Thu Bạch do dự. Y trốn trong phòng làm việc tối om không bật đèn, do dự không tiến lên, cảnh giác quan sát bên ngoài qua cửa sổ duy nhất, như một loài động vật gặm nhấm đang trốn tránh sự truy đuổi của kẻ thù tự nhiên, bất kỳ một chút động tĩnh nào cũng sẽ kích động thần kinh yếu ớt của y.

 

Ban nhạc đang chơi nhạc sống vui tươi, DJ nổi tiếng trong ngành đã sử dụng hiệu ứng âm thanh điện tử một cách rất sáng tạo. Kết hợp với thiết bị biến đổi giọng nói, anh ta đã tạo ra rất nhiều âm thanh náo nhiệt khiến đám đông cười phá lên.

 

Tất cả mọi người đều đang cười, chỉ có Sở Thu Bạch không kìm được mà run rẩy toàn thân.

 

Điện thoại của Hàn Thụy Cầm lại gọi đến.

 

Là chủ nhân bữa tiệc, dù thế nào, y cũng nên bước ra ngoài, cảm ơn những người thân và bạn bè đã tụ tập ở đây, cảm ơn sự quan tâm và thiện chí vô ích của bọn họ.

 

Sở Thu Bạch đang bị dày vò trong tiếng cười nói tiến thoái lưỡng nan, y vịn vào bệ cửa sổ thở hổn hển nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài người người chen chúc, những giọng nói kỳ lạ truyền qua loa lần lượt lướt qua màng nhĩ, như bàn tay nóng bỏng và khô ráp vươn ra từ khoảng không.

 

"Vui vẻ không? Vui vẻ thì hãy cùng tôi nhún nhảy nào!"

 

Tim đập nhanh dữ dội, như nước đổ vào chảo dầu, bốc lên một tiếng ồn ào dữ dội.

 

Chứng trầm cảm như dòng nước đen, nhốt y trong hố sâu cảm xúc không đáy.

 

......

 

Sở Thu Bạch không thể trốn tránh, hai chân như bị đinh đóng vào sàn nhà, không thể nhúc nhích.

 

Nội tạng như bị một bàn tay nắm chặt, những cơ quan thối rữa đập yếu ớt, tranh nhau chảy ra từ những lỗ hổng trên khắp cơ thể.

 

Thế giới này vẫn tươi đẹp và thú vị, chỉ còn lại một mình Sở Thu Bạch bất lực đứng nơi bóng tối, trong lớp vỏ khô héo trống rỗng chứa đầy sự thối rữa.

 

"Cười lên nào! Hãy để tôi nghe thấy tiếng hét của các bạn!"

 

"Hahahahaha!"

 

Tiếng pháo nổ vang lên, năm mới sắp đến, dù thế nào, đây cũng là một ngày đáng để ăn mừng.

 

"Chúng ta hãy cùng chúc mừng Sở Thu Bạch một lần nữa, chúc mừng sinh nhật! Happy Birthday and Happy New Year!!"

 

"Chúc mừng năm mới!!!"

 

Tất cả mọi người đều đang cười.

 

Nhưng Sở Thu Bạch không thể cười nổi, y lẻ loi đứng bên cửa sổ, sắp nôn ra rồi.

 

Cơ thể cứng đờ hồi lâu mới khôi phục lại tri giác, tay và chân lại bắt đầu nghe lời. Sở Thu Bạch thử lùi lại một bước nhỏ, cảm thấy dường như mình đã cách xa sự náo nhiệt hơn một chút, liền lập tức lùi lại một bước như chạy trốn.

 

Ngay khi y thử lùi lại lần thứ ba, đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau, cánh tay thon dài và mạnh mẽ vòng qua trước ngực nóng bỏng của y, ôm chặt lấy y.

 

Tiếng hét kinh hãi bị nhấn chìm trong tiếng pháo hoa nổ vang trời.

 

"Anh Thu Bạch!" Chủ nhân của cánh tay hoảng hốt muốn y quay người lại, nâng mặt y lên, rồi dỗ dành y mở mắt ra.

 

Không biết từ khi nào, nước mắt đã tràn ngập hốc mắt khô khốc, khuôn mặt tuấn mỹ lo lắng của Sở Giang Lai lúc ẩn lúc hiện trong chùm ánh sáng do pháo hoa tạo ra.

 

Sở Thu Bạch nhìn hắn chằm chằm, đứng yên mặc cho hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt yếu ớt, đang rơi lệ của mình, nghe hắn dịu dàng và kiên định nói với y: "Anh Thu Bạch, đừng sợ, là em."

 

Giọng nói trong trẻo của Sở Giang Lai mang theo chút khàn khàn khó hiểu, nhưng lại kỳ diệu khiến Sở Thu Bạch dần dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ tột độ. Y không còn run rẩy nữa, ngẩng mặt lên nhìn Sở Giang Lai bằng đôi mắt ướt đẫm đầy ỷ lại.

 

Sở Giang Lai tự biết mình thiếu thốn tình cảm, rất khó cảm nhận được những cảm xúc mềm mại như "đồng cảm, yêu thích", vì vậy, ngoài bản thân, hắn thường không quan tâm cũng không để ý đến những người khác.

 

Nhưng Sở Thu Bạch dường như là một ngoại lệ. Sở Giang Lai thích nhìn thấy những biểu cảm gần như tan vỡ xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của y, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ. Giống như một người quen ăn trái cây đóng hộp, lần đầu tiên được ăn quýt mới hái, sức sống tươi đẹp lập tức tràn vào đầu lưỡi, mới mẻ đến mức gây nghiện.

 

Và ngày hôm đó, khi bị Sở Thu Bạch đang run rẩy toàn thân nhìn chằm chằm, Sở Giang Lai đột nhiên cảm thấy một cơn đau chưa từng có, sự chua xót kỳ lạ như dòng điện lan ra từ lồng ngực.

 

Hắn không hiểu nguyên nhân, nhưng rất cần được chữa trị, nên không hề suy nghĩ liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại đang hé mở của Sở Thu Bạch.

 

Khoảnh khắc đó, Sở Giang Lai tê liệt cả đời đột nhiên hiểu ra, bệnh nan y của hắn không phải là không thể chữa khỏi, Sở Thu Bạch chính là thuốc của hắn.

 

Sở Thu Bạch không còn trốn tránh nữa, ngược lại còn ngoan ngoãn há miệng mặc cho hắn hôn. Cuối cùng y cũng rơi xuống từ chín tầng mây, cùng với Sở Giang Lai lún sâu vào vũng bùn.

 

Y yêu hắn, ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn hết lòng.

 

Vì Sở Giang Lai, y có thể đỏ mặt chấp nhận nụ hôn ở bất cứ không gian thời gian nào, thử đủ loại tư thế đáng xấu hổ, vừa khóc vừa lặp lại những lời không giống như sẽ nói ra từ miệng y. Sở Giang Lai liên tục thử thách giới hạn của y, còn Sở Thu Bạch vĩnh viễn chấp nhận, nuông chiều hết mực, gần như mù quáng.

 

Vì vậy, Sở Giang Lai chưa bao giờ nghĩ rằng, y sẽ chủ động đề nghị chia tay với hắn.

 

Khi nhận được tin nhắn chia tay, Sở Giang Lai đang họp ở New York. Giám đốc kỹ thuật đang thuyết trình đột nhiên dừng lại, nhìn hắn bằng vẻ mặt căng thẳng, hỏi hắn có chỗ nào cần sửa ngay lập tức không.

 

Sở Giang Lai mặt không cảm xúc lắc đầu, ánh mắt từ màn hình điện thoại bị vỡ vụn chuyển sang khuôn mặt đối phương, thản nhiên nói: "Không cần, anh cứ tiếp tục đi."

 

Sau khi tan họp, cộng sự Tần Hào đuổi theo hỏi hắn: "Sao vậy, sao vậy? Người ngoài hành tinh chuẩn bị tấn công Trái Đất rồi à?"

 

Sở Giang Lai sốt ruột dùng chiếc điện thoại mới do thư ký chuẩn bị gọi cho Sở Thu Bạch.

 

Bảy phút, tổng cộng 67 cuộc, nhưng không có cuộc nào được kết nối.

 

Tần Hào hả hê đến gần xem màn hình của hắn: "Hóa ra không phải chiến tranh giữa các vì sao, mà là cháy nhà à? Không phải anh nói anh ấy rất yêu anh sao? Ồ, sáu mươi bảy cuộc gọi mà không nghe máy cuộc nào à? Tính tình cũng dữ dội đấy, ghê gớm quá đi!"

 

Sở Giang Lai ném tài liệu cuộc họp vào mặt anh ta, sắc mặt u ám lạnh lùng: "Tôi phải về nước một chuyến, ở đây giao cho anh."

 

"Về nước? Bây giờ?" Nụ cười của Tần Hào lập tức lạnh xuống, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho thư ký và trợ lý ra ngoài, đợi đến khi đóng cửa lại, mới nói tiếp: "Dự án ở Tân Thành còn vài tháng nữa là được cấp phép rồi, bây giờ anh về nước, không sợ gây phiền phức cho bảo bối của anh sao?"

 

Sở Giang Lai "chậc" một tiếng.

 

Tần Hào lập tức đưa ra một ý kiến tồi: "Do dự cái gì? Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp bắt người ta về nhốt dưới mí mắt, tự do gì đó đều là chuyện vớ vẩn. Bảo bối quan trọng như vậy mà cứ để lộ ra ngoài, suốt ngày lo lắng đề phòng, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?"

 

Sở Giang Lai bảo anh ta "câm miệng", rồi nói: "Anh hiểu cái gì?"

 

Tần Hào vừa cười lớn vừa đứng dậy: "Đúng, đúng, đúng, cậu hiểu, cậu hiểu hơn tôi. Cậu hiểu như vậy, người ta bỏ nhà đi trong đêm cũng đáng đời, đến cả tin nhắn thoại cũng không thèm gửi, còn nhắn tin nói chia tay với cậu."

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment