Editor: Gấu Gầy
Sở Giang Lai không muốn chia tay, nhưng hắn không thể về nước.
Năm hai mươi mốt tuổi, Sở Giang Lai và Tần Hào cùng nhau xây dựng nền tảng giao dịch tiền ảo Bion. Phát triển đến nay, Bion có trụ sở chính tại Tân Thành đã trở thành sàn giao dịch hiếm hoi trên thế giới đồng thời sở hữu tất cả các giấy phép như MSB của nước M, thư đề xuất tuân thủ pháp luật và quỹ của nước S, MTR của nước N và AUSTRAC của nước O.
Sở Giang Lai không hề hứng thú với đế chế sự nghiệp của Sở Chấn Thiên, nhưng Sở Thu Bạch dường như cũng không muốn tiếp quản. Vì vậy, vì mục đích cá nhân không thể nói ra, cuối cùng Sở Giang Lai vẫn tiếp quản mớ hỗn độn của nhà họ Sở.
Sở Chấn Thiên có một công ty con sở hữu toàn phần ở Mỹ, Sở Giang Lai liền lấy cớ tham gia phát triển thuốc mới, thường xuyên đi lại giữa New York và Tân Thành. Còn Giang Hỗ, nơi cách Tân Thành bốn nghìn năm trăm cây số, cách New York mười một ngàn cây số, đã trở thành bến cảng của hắn, giống như trạm sạc của xe điện. Sở Giang Lai sẵn sàng ngồi máy bay hai mươi tư tiếng, vượt hàng vạn dặm để đến và đi từ Giang Hỗ, chỉ để đổi lấy việc có thể ở lại ba mươi phút ngắn ngủi tại nơi gần Sở Thu Bạch nhất. Sự quanh co vô lý này làm hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Đặc điểm giao dịch ẩn danh của tiền ảo khiến Boin nổi tiếng nhanh chóng nhận được rất nhiều lời mời chào từ những người làm việc trong ngành công nghiệp xám.
Sở Giang Lai không hứng thú với tiền bạc kiếm được từ việc cướp bóc, tham ô và lừa đảo. Ngày hôm sau khi kiên quyết đuổi một trùm m* t** lớn người Mexico ra khỏi văn phòng, hắn đã bị bắn trong bãi đậu xe của một trung tâm mua sắm sầm uất nhất ở New York. Viên đạn xuyên qua kính chắn gió, đầu đạn kim loại bay vèo qua trước mặt hắn, cuối cùng để lại một lỗ thủng trên tựa đầu của ghế phụ.
Ngay sau đó, Sở Giang Lai bắt đầu thường xuyên nhận được đủ loại thư đe dọa được gửi trực tiếp đến nơi ở của hắn.
"Hối tiếc thế gian và mất đi người mình yêu, mày chọn cái nào?"
"Mày có biết làm thế nào để ngón tay út của một người không thể cử động được nữa không? Câu trả lời là, chặt nó đi."
"Những kẻ ngu ngốc thường thích làm như vậy, từ chối thẳng thừng và diệt vong."
Sở Giang Lai đọc tất cả những bức thư, rồi đốt hết. Hắn bắt đầu không còn từ chối lời mời hẹn hò của các tiểu thư khuê các ở New York và cử người bảo vệ Sở Thu Bạch đang ở Giang Hỗ. Trên thực tế, đất nước cấm súng, còn Giang Hỗ lại là một trong những thành phố có an ninh tốt nhất cả nước. Nhưng vì liên quan đến Sở Thu Bạch, nên Sở Giang Lai không thể chấp nhận dù chỉ là một sơ suất nhỏ.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ hơn ai hết, người anh trai bề ngoài có vẻ lạnh lùng, kiềm chế, xa cách thực chất rất dễ bị lừa.
Giấc mơ đẹp của Sở Thu Bạch kết thúc đột ngột vào đêm Sở Giang Lai hôn y lần đầu tiên.
Sự xâm nhập của vị khách không mời mà đến khiến y không thể ngủ tiếp được.
Sở Thu Bạch cau mày từ từ mở mắt ra. Ý thức mơ hồ, cảm xúc hỗn loạn, ngón tay dùng sức lung tung nhưng không sao nắm được ga trải giường bằng lụa trơn trượt, y chưa hoàn toàn tỉnh táo đã theo bản năng đẩy ra.
"Tôi không muốn, buông, buông tôi ra."
"Buông anh ra?" Sở Giang Lai giữ chặt y, khẽ cười sau lưng y: "Anh thật sự khó chiều thật đấy, anh trai à..."
Sở Thu Bạch rất muốn phản bác, nhưng không thể, y phải dùng rất nhiều sức lực để mím môi mới giữ được sự yên lặng trong tiếng r*n r*.
Lý trí đã dùng hết ngay khoảnh khắc vừa mới tỉnh dậy, chỉ còn lại bản năng mãnh liệt.
Sở Thu Bạch cảm thấy mình như bị tháo rời rồi lại được lắp ráp lại, chỉ có Sở Giang Lai mới có đôi bàn tay có thể điều khiển y. Hắn mới là chủ nhân thực sự của cơ thể này, nên mới hiểu rõ từng huyệt đạo trên người Sở Thu Bạch, biết nên chạm thế nào, chạm chỗ nào mới có thể khiến Sở Thu Bạch khẽ cầu xin tha thứ.
Hai giờ hai mươi sáu phút sáng.
Sở Giang Lai bưng nước ấm đến bên giường.
Từ khi ra khỏi phòng tắm, Sở Thu Bạch không chịu lộ diện nữa, y như một con đà điểu chui vào trong chăn, kéo chăn lên rất cao, chỉ để lộ đỉnh đầu được sấy khô một nửa thơm mùi sữa tắm thoang thoảng.
Trái tim Sở Giang Lai bỗng chốc mềm nhũn, mềm mại đến mức khó tin, hắn ngồi xổm xuống, cười dỗ dành: "Ít nhất cũng uống một ngụm đi, bổ sung nước, vừa rồi anh cứ như vòi phun nước ấy, em còn lo lắng có phải chỗ nào bị em làm hỏng rồi không."
Sở Thu Bạch vô cùng hy vọng mình có thể làm người điếc một ngày, nhưng y không phải, nên khuôn mặt vùi trong chăn nóng bừng như lửa đốt.
Sở Giang Lai đặt cốc nước xuống, ngón tay nắm lấy mép chăn, nhẹ nhàng thổi vào đỉnh đầu y: "Vẫn còn trốn không chịu ra sao? Không ra nữa thì em chỉ có thể lật chăn thôi đấy."
Lời đe dọa mang theo ý cười không có tác dụng gì. Chiếc chăn che mặt không hề có dấu hiệu muốn hạ xuống.
Sở Giang Lai nhịn cười mặc cho Sở Thu Bạch đưa tay ra khỏi chăn, bẻ những ngón tay đang nắm lấy góc chăn của hắn ra, rồi kéo chăn lên cao hơn che kín cả đỉnh đầu.
Cả người được chiếc chăn mềm mại ấm áp bao phủ, Sở Thu Bạch dường như cảm thấy an toàn hơn một chút. Một lúc sau, giọng nói nghèn nghẹt mang theo âm mũi nặng nề truyền ra từ trong chăn: "Em còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa, thì anh đi ngủ đây."
Sở Giang Lai cố tình trêu chọc y lại nhẹ nhàng kéo góc chăn, lập tức bị phản kháng kịch liệt.
Sở Thu Bạch trốn trong chăn nghiêm túc trách móc hắn: "Nửa đêm nửa hôm không ngủ, làm cái gì vậy! Sở Giang Lai! Đừng có kéo!"
Sở Giang Lai ngoan ngoãn buông tay ra, bắt chước giọng điệu nghiêm túc của y nói: "Em có chuyện, muốn nói chuyện với anh."
Sở Thu Bạch rất phản đối đề nghị này, lập tức quấn chăn chặt hơn, ngoan cố nói: "Anh không có gì để nói với em cả! Đi nhanh đi, tôi đi ngủ đây."
"Không thể nào?" Sở Giang Lai dùng giọng điệu dụ dỗ để tranh thủ cho mình: "Nói chuyện đi, về Càn Phương, anh không muốn nói chuyện với em sao?"
"Bảo bối" mà Sở Giang Lai đặt trong chăn bỗng chốc im lặng. Đối mặt với sự cám dỗ to lớn, mọi sự phản kháng đều vô ích, tất cả đều bị dập tắt.
Nhận thấy sự dao động và do dự rõ ràng của Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai dụ dỗ y một cách trắng trợn: "Nghe nói, khi tâm trạng vui vẻ, người ta dễ dàng nhượng bộ hơn. Bây giờ tâm trạng của em rất tốt, anh thật sự không muốn nắm bắt cơ hội này để nói chuyện với em sao? Anh trai à..."
Khi rời khỏi căn nhà này, Sở Thu Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay lại. Ga trải giường mới tinh, kiểu dáng là do y và Sở Giang Lai cùng nhau chọn. Sở Thu Bạch không thích đi mua sắm, không thích lãng phí thời gian vào những việc vặt vãnh. Y có bệnh tích trữ nhẹ, thường chọn một món đồ nào đó rồi mua rất nhiều cùng một lúc. Sở Giang Lai chiều theo y, ga trải giường hai tháng mới thay một lần, nhưng lúc nào vỏ chăn cũng màu xanh lá cây đậm, màu xám đậm, là chất liệu lụa mềm mại nhất của cùng một thương hiệu.
Sở Giang Lai tối nay rất giống với Sở Giang Lai đã cúi đầu hôn y vào đêm giao thừa năm y hai mươi bốn tuổi. Tuy vẫn còn bất an, nhưng dư âm của giấc mơ đẹp khiến Sở Thu Bạch khó lòng thật sự cứng rắn từ chối hắn.
Vì vậy, cuối cùng Sở Thu Bạch vẫn ngồi trong phòng khách, chờ đợi một cuộc đàm phán chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Y cầm cốc nước nhưng không uống, nhìn lướt qua xung quanh, thấy cả căn phòng không khác gì so với lúc mình rời đi.
Sở Giang Lai đã gọi cho y không dưới một trăm cuộc điện thoại, gửi hàng trăm tin nhắn, muốn y nhanh chóng quay lại Giang Hỗ lấy đồ dùng cá nhân của mình. Sở Thu Bạch lần nào cũng nói "không xin nghỉ được", "không có thời gian". Bọn họ đã sống cùng nhau nhiều năm, chưa bao giờ phân biệt đồ của ai, ngay cả bản thân Sở Thu Bạch cũng khó phân biệt được rốt cuộc những thứ nào thật sự thuộc về y.
Trên thực tế, trong căn nhà này, thứ y thật sự muốn chỉ có một, đáng tiếc là không thể mang đi. Những thứ liên quan đến tính mạng đều phải bỏ lại, nên những vật ngoài thân khác càng trở nên không quan trọng.
Sở Thu Bạch không có thời gian quay lại dọn dẹp, Sở Giang Lai bèn nói với y: "Đã dọn dẹp xong hết rồi. Đồ của anh và những bức tranh anh mua về, em đều đã cho người đóng gói cất vào kho rồi, anh chỉ cần về một chuyến, mười lăm phút là có thể mang đi ngay."
Sở Thu Bạch vừa mới phẫu thuật xong ở đầu dây bên kia do dự vài giây, giọng khàn khàn vì mệt mỏi: "Anh sẽ hẹn công ty chuyển nhà ngay, em bảo trợ lý----"
Sở Giang Lai lập tức cắt ngang lời y, nói: "Không được." Rồi giải thích: "Em không thích người lạ vào nhà."
Sở Thu Bạch nhìn xung quanh, trên lối đi từ phòng khách đến thư phòng treo hai bức tranh y mua về, những cuốn sách y thích nhất vẫn được đặt trên giá sách nhỏ trong phòng khách, bên cạnh là hai cây đũa phép mà y và Sở Giang Lai đã mua khi cùng nhau đến Universal Studios. Bên kia là một bức tượng Phật Bà Quan Âm được chạm khắc từ gỗ đàn hương Ấn Độ.
Sở Thu Bạch khi chép kinh thường không đến thư phòng, hay ở lại phòng khách, ngồi cả buổi chiều. Bức tượng gỗ này là món quà Sở Giang Lai tặng y vào ngày sinh nhật hai mươi chín tuổi của y.
Sở Giang Lai nói đây là quà sinh nhật kiêm quà kỷ niệm "đám cưới gỗ".
Sở Thu Bạch vừa mới chép được một quyển nhỏ kinh Pháp Hoa, y ngẩng đầu lên khỏi cuốn kinh thư mùi mực thơm ngát, vẻ mặt ngơ ngác: "Đám cưới gỗ?"
Sở Giang Lai đắc ý giải thích với y: "Hai người kết hôn năm năm là đám cưới gỗ, ý là hôn nhân đã giống như gỗ, trở nên cứng cáp hơn rồi."
Sở Thu Bạch lập tức đỏ bừng mặt: "Nói bậy bạ gì đấy."
Sở Giang Lai đặt bức tượng Quan Âm lên tủ, hai tay rảnh rang lập tức quấn lấy y, hôn lên d** tai, l**m cần cổ đang rụt lại, hỏi y: "Anh không chịu lấy em sao?"
Sở Thu Bạch không trả lời, đặt bút xuống, chủ động nắm lấy cánh tay Sở Giang Lai cảnh cáo hắn: "Nói chuyện cho đàng hoàng, ai lấy ai chứ?"
Sở Giang Lai lập tức thỏa hiệp, mặt dày cúi đầu tiếp tục hôn y, nói: "Em lấy! Em lấy anh. Phiền anh soạn hợp đồng, kiệu tám người khiêng thì không cần đâu, nhà anh em quen thuộc, em có thể tự đi qua."
Nghĩ đến đây, Sở Thu Bạch đang cầm cốc trà không nhịn được cười.
Sở Giang Lai đặt đĩa hoa quả bưng từ nhà bếp lên bàn trà ở phòng khách, hỏi y: "Đang nghĩ gì vậy? Vui thế?"
Nụ cười của Sở Thu Bạch lập tức biến mất, y lạnh nhạt nói với hắn: "Không có gì." Rồi nói tiếp: "Không phải đã nói đồ của anh đã được dọn xong rồi sao? Chỉ cần anh dẫn người đến, mười lăm phút là có thể mang đi hết."
"Ồ, chuyện đó à." Sở Giang Lai ngồi chễm chệ trước mặt y, tiện tay nhón một quả nho Shine Muscat bỏ vào miệng, đột nhiên cau mày khoa trương nói: "Èo, chua quá." Rồi nói tiếp: "Nho này kỳ lạ thật! Chua quá! Anh cũng nếm thử đi."
Sở Thu Bạch rất nghi ngờ hắn đang đánh trống lảng. Shine Muscat là một trong những giống nho ngọt nhất, dù không đủ ngọt cũng tuyệt đối sẽ không chua đến mức phải cau mày.
Thấy y không tin, Sở Giang Lai cười híp mắt ngắt một quả nho đưa qua, nói: "Anh nếm thử đi."
Sở Thu Bạch lắc đầu từ chối: "Anh không ăn." Sở Giang Lai vươn tay đuổi theo miệng y để đút, Sở Thu Bạch cau mày né ra sau, vô tình đụng đến eo và lưng đang đau nhức, sắc mặt bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Nụ cười trên mặt Sở Giang Lai biến mất, hắn lập tức ném quả nho xuống, đi đến xoa eo cho y.
"Đau lắm sao? Em đi lấy đệm."
"Không cần đâu." Sở Thu Bạch lộ vẻ lúng túng, đẩy cái tay đang đặt trên eo ra, ánh mắt lảng tránh nói: "Không phải nói có chuyện chính sự muốn nói với anh sao? Nói nhanh đi, anh buồn ngủ lắm rồi. Sáng mai còn có việc."
Sở Giang Lai bị y đẩy ra một chút, ánh mắt trở nên nguy hiểm, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: "Sáng mai? Anh có việc gì?"
Sở Thu Bạch vịn eo, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, trả lời hắn: "Anh phải đi cùng Văn Nhân đến đồn cảnh sát để kết thúc vụ án."
Trò đùa dai trong ngày đám cưới không gây ra thiệt hại nghiêm trọng về người và tài sản. Quan hệ xã hội của Văn Nhân rất đơn giản, sau khi điều tra, cảnh sát không tìm thấy nghi phạm, cuối cùng xác định đây là một vụ việc trả thù xã hội bừa bãi, tạm thời khép lại vụ án.
Sở Giang Lai hoàn toàn lạnh mặt, mỉa mai nói: "Cô ta bị tàn tật hay bị thiểu năng trí tuệ, sao anh phải đi cùng?"
Sở Thu Bạch biết lúc này chọc giận Sở Giang Lai sẽ không có lợi gì cho cuộc đàm phán tiếp theo của bọn họ, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: "Cô ấy là vợ anh."
Không khí im lặng vài giây, Sở Giang Lai thu tay lại, mặt lạnh tanh trở về ghế đối diện ngồi xuống. Hắn như một ông chủ thầu bị nợ một khoản tiền khổng lồ, cứng nhắc nói với đại diện chủ đầu tư không chịu trả tiền: "Nói chuyện chính sự đi."
—----