Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 25

Editor: Gấu Gầy

 

"Thế mà cũng để anh ấy đi được? Sở Giang Lai, cậu đúng là Bồ Tát sống, Phật sống của vạn nhà!" Tần Hào cười nhạo, uống cạn ly whisky trong chiếc ly thủy tinh trong suốt.

 

Sở Giang Lai im lặng không nói gì, chất lỏng màu nâu sẫm sóng sánh trong chiếc ly pha lê xanh nhạt trên tay hắn, phản chiếu ánh đèn muôn sắc trên cao, hoà tan thành một mảng sáng tối tuyệt đẹp.

 

Tần Hào là cộng sự thân thiết nhất của Sở Giang Lai, không ai khác.

 

Hai người quen nhau trong bữa tiệc họp mặt của hội đồng hương khi mười chín tuổi, sau đó lại gặp lại nhau trong một buổi tụ tập nhỏ ở London. Người tổ chức buổi tụ tập, Gavin, đã mời hơn ba mươi người bạn cùng chí hướng từ khắp nơi trên thế giới, những người quan tâm đến công nghệ blockchain và tiền điện tử, cùng nhau thảo luận về xu hướng phát triển tương lai của Internet thông qua mạng. Cũng chính tại buổi tụ tập đó, khái niệm Web3.0, thứ sau này khiến nhiều người say mê và phấn khích đã được đề xuất lần đầu.

 

Tần Hào là hình mẫu điển hình của người có EQ và IQ cực cao, được nhiều người yêu mến. Theo lời Sở Giang Lai, anh ta mồm mép lanh lợi, xảo quyệt gian trá, tâm địa đen tối đến mức khiến cả hố đen vũ trụ cũng phải chào thua. Các hạt photon căn bản không thể xuyên qua trái tim đen tối và nhỏ hẹp của Tần Hào.

 

Tần Hào như vậy và Sở Giang Lai rất hợp nhau, bọn họ đã hợp tác trong nhiều dự án, cuối cùng cùng nhau thành lập sàn giao dịch tiền ảo Bion nổi tiếng toàn cầu.

 

Không có nhiều người trên thế giới hiểu Sở Giang Lai, Tần Hào là một trong số đó.

 

Lần đầu tiên Tần Hào nghe nói Sở Giang Lai đang yêu là vào đêm trước sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Sở Giang Lai. Tối hôm đó, bọn họ đã uống rất nhiều rượu trong bữa tối.

 

Tần Hào có đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt trắng trẻo mang vẻ đẹp tinh tế như diễn viên kịch Kabuki của Nhật Bản. Anh ta chơi bời không kiêng kỵ gì, Sở Giang Lai nghe nói khi hắn đến Giang Hỗ lần trước, suýt chút nữa chơi chết một chú vịt con vừa mới được "tuyển dụng" của Royal Heaven Club.

 

Nhưng bản thân Tần Hào không thừa nhận, thường tự cho mình là một quý ông dịu dàng.

 

Vào ngày cuối cùng của tuổi hai mươi của Sở Giang Lai, Tần Hào đã tìm cho hắn một dàn tiếp viên nam nữ xinh đẹp và sạch sẽ. Người gần Sở Giang Lai nhất là một chàng trai trẻ, dáng người không cao, nhưng rất trắng, khuôn mặt non nớt đến mức có thể véo ra nước.

 

Tần Hào dùng mũi giày đá vào cái mông căng tròn của cậu ta, cười nói: "Còn chờ gì nữa? Cần tôi làm mẫu cho các cậu sao?" Chàng trai lảo đảo một cái, mượn lực nhào vào lòng Sở Giang Lai, nhưng Sở Giang Lai lập tức né tránh, khiến chàng tiếp viên nhiệt tình nhào vào khoảng không.

 

"Tôi đang yêu." Sở Giang Lai nói.

 

Tần Hào như nghe được một câu chuyện cười hay nhất thế kỷ, anh ta bị rượu sặc, ho sặc sụa như bị hen suyễn nặng: "Yêu đương? Cậu biết yêu sao?" Anh ta là một trong số ít người biết về chứng rối loạn cảm xúc của Sở Giang Lai. Theo anh ta thấy, đừng nói là yêu đương, cộng sự có năng lực làm việc siêu phàm, tràn đầy năng lượng này có khả năng cảm nhận tình yêu hay không cũng là một dấu hỏi lớn.

 

Nhưng lần này, Tần Hào đã đoán sai.

 

Tuy Sở Giang Lai thiếu khả năng đồng cảm, nhưng lại rất chung tình. Mối tình này của hắn kéo dài sáu bảy năm. Còn bản thân Tần Hào, dù ong bướm vờn quanh, nhưng vẫn không có mối quan hệ nào có thể kéo dài quá ba tháng.

 

Khi nghe nói Sở Thu Bạch sắp kết hôn, Tần Hào cho rằng mình nên thuê nhóm luật sư bào chữa hình sự giỏi nhất thế giới chuẩn bị trước. Để tránh trường hợp sau khi Sở Giang Lai cầm súng xả đạn tại hiện trường đám cưới, gây ra vụ thảm sát vô nhân đạo đối với người thân và bạn bè của cô dâu, Tần Hào luống cuống tay chân sẽ không tìm được luật sư hình sự nào bằng lòng làm trái lương tâm để bào chữa cho kẻ sát nhân Sở Giang Lai.

 

Nhưng vụ thảm sát mà Tần Hào dự đoán đã không xảy ra. Sở Giang Lai chỉ vắng mặt trong cuộc họp quyết định phát triển hàng năm của Bion, ở lại Giang Hỗ tham dự đám cưới của Sở Thu Bạch trong trang phục chỉnh tề mà thôi.

 

Tần Hào không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy, càng không ngờ đến, Sở Giang Lai lại để Sở Thu Bạch một mình quay lại Kinh Thị.

 

"An ninh ở thủ đô rất tốt." Đối mặt với sự nghi ngờ, Sở Giang Lai thờ ơ nói.

 

Tần Hào cười vạch trần hắn: "Thật sao? Nếu an ninh ở thủ đô tốt như vậy thì tại sao cậu còn cho Josephine dẫn theo một đội lính đánh thuê đi theo? An ninh tốt như vậy, cần gì phải lắp đặt camera giám sát toàn bộ căn hộ của bảo bối nhà cậu ở Kinh Thị? An ninh tốt như vậy, cậu vội vàng cái gì? Chuẩn bị trước cái gì? Gặp khó khăn thì tìm cảnh sát là được rồi!"

 

"Câm miệng." Giọng Sở Giang Lai lạnh lùng, không hề có chút gợn sóng. Hắn cầm chiếc ly vuông chứa đầy whisky và đá viên tròn, thờ ơ cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng đặt trên bàn -— Đó mới là biểu cảm tự nhiên nhất của hắn.

 

Trên màn hình, Sở Thu Bạch vừa mới trở về Kinh Thị trông có vẻ mệt mỏi, sau khi về nhà không nghỉ ngơi mà lập tức đi tắm, sau đó mang theo gương mặt uể oải buồn ngủ và hơi nước ẩm ướt ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

 

Sở Giang Lai đến gần hơn một chút, ngón tay lướt nhẹ trên máy tính bảng, phóng to khuôn mặt Sở Thu Bạch lên mức tối đa.
"Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái máy tính bảng đó cho đến chết đi." Tần Hào cười lắc đầu.

 

Sở Giang Lai không tức giận, mặt không cảm xúc hỏi anh ta: "Anh thấy khi nào tôi đến Kinh Thị được? Bây giờ mà đi thì anh ấy có tức giận không?"

 

Tần Hào nghi ngờ có một loại vi khuẩn tên là tình yêu đã xâm chiếm hệ thống thần kinh của Sở Giang Lai, cấy ghép một đoạn gen nhỏ liên quan đến Sở Thu Bạch vào vùng cảm nhận tình cảm trống rỗng của hắn. Cho nên Sở Giang Lai mới trở nên bất thường như vậy, khi đối mặt với các câu hỏi liên quan đến Sở Thu Bạch, hắn luôn từ bỏ giải pháp tối ưu, trở thành một tên ngốc bắt đầu học cách hành động theo cảm tính.

 

Ngoài tên trùm m* t** người Mexico đã nổ súng giết người trên đường phố New York, gần đây các tập đoàn lừa đảo ở Myanmar và Việt Nam cũng đã cố gắng liên lạc trực tiếp với ban lãnh đạo của Bion thông qua người trung gian.

 

Dòng máu bên nội của Tần Hào đến từ gia tộc lớn nhất Nhật Bản, Nagasaki. Ba ruột của hắn, Nagasaki Itsuki, phụ trách ngành công nghiệp xám không mấy vẻ vang của gia tộc, tuy danh tiếng không bằng các chú bác khác đang giữ chức vụ quan trọng trong Nagasaki Heavy Industries*, nhưng dòng tiền trong tay lại rất đáng kinh ngạc.

 

*Công nghiệp nặng.

 

Tần Hào là kết quả của việc ba anh ta ngoại tình, là một đứa con riêng mang họ mẹ.

 

Giống như Sở Giang Lai, anh ta cũng khinh thường những gia tộc làm ăn phi pháp. Tuy nhiên, Tần Hào cho rằng cách hắn từ chối giao tiếp ôn hòa và khéo léo hơn Sở Giang Lai rất nhiều. Ít nhất là trước khi mời người trung gian đến cầu xin rời khỏi văn phòng, anh ta còn tốt bụng bảo thư ký pha cho đối phương một gói cà phê hòa tan.

 

"Đi ngay hôm nay thì hơi nhanh, có thể sẽ dọa anh ấy sợ." Sở Giang Lai tự lẩm bẩm, trên mặt hiếm khi có chút do dự.

 

Hắn hỏi Tần Hào: "Nếu ngày mai tôi đi, chiều xuất phát, tối còn kịp ăn tối cùng anh ấy. Tần Hào, anh thấy thế nào?"

 

"Không thế nào cả." Tần Hào đổi whisky thành nước tonic, uống một ngụm mới nói: "Gần đây chúng ta kết thù không ít. Vào thời điểm mấu chốt này, tôi thấy cậu nên nhốt anh ấy lại trông coi cho kỹ, chứ không phải để anh ấy chạy lung tung bên ngoài."

 

Sở Thu Bạch đang "chạy lung tung bên ngoài" đã trở về Kinh Thị vào sáng hôm đó.

 

Khi tiễn y ra sân bay, Sở Giang Lai đã làm nũng một hồi, thành công khiến Sở Thu Bạch đưa hắn ra khỏi danh sách đen.

 

Máy bay vừa hạ cánh được một phút, Sở Giang Lai đã gọi điện thoại qua. Giọng nói méo mó do nhiễu sóng điện ở đầu dây bên kia của Sở Thu Bạch, người đang ở cách đó hơn một nghìn cây số, khiến hắn cảm thấy bồn chồn khó hiểu.

 

Sở Giang Lai rất muốn lập tức xin đường bay bay qua, đi tới nhà ga, tiếp nhận chiếc vali 24 inch tượng trưng cho sự chia ly trong tay Sở Thu Bạch. Sở Giang Lai sẽ giúp Sở Thu Bạch đẩy vali đến bãi đậu xe, rồi cất vào cốp xe, cuối cùng hắn và Sở Thu Bạch sẽ ngồi cạnh nhau ở ghế sau, cùng nhau trở về nhà của bọn họ ở Kinh Thị.

 

Sở Giang Lai hy vọng mình có thể trở về bên Sở Thu Bạch ngay lập tức. Nhưng lý trí mách bảo hắn, đây không phải là một ý kiến hay. Cách đây không lâu, hắn và Tần Hào vừa mới cùng nhau tặng một món quà lớn cho tên trùm m* t** đã định giết hắn trên đường phố New York. ---- Người cung cấp tin tức của bọn họ đã dẫn cảnh sát đột kích vào trạm trung chuyển hàng hóa lớn nhất của đối phương ở Philadelphia.

 

Sau đó, Sở Giang Lai lập tức trở về nước. Nhóm của hắn đã thống nhất lời khai từ trước, tuyên bố rằng hắn bị bắn là để tranh giành thêm lợi ích cho gia tộc. — Thái độ cứng rắn và mạnh mẽ của Sở Giang Lai trên thương trường ai cũng thấy, việc có người nghĩ quẩn thuê người giết hắn cũng có phần hợp lý.

 

Một tuần sau, Tần Hào cũng đáp chuyên cơ từ New York đến Tân Thành.

 

Sở Giang Lai không muốn chọn "hối tiếc nhân gian" hay "mất đi người mình yêu". Hắn thật sự không yên tâm khi Sở Thu Bạch ở một mình tại Kinh Thị, hắn phải lập tức tận mắt nhìn thấy y, tận mắt xác nhận sự an toàn của y, không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

 

Tận mắt nhìn thấy Sở Thu Bạch khiến Sở Giang Lai có cảm giác sống động.

 

Hắn cảm thấy mình như một ngọn núi lửa đã ngủ yên nhiều năm. Còn Sở Thu Bạch là dung nham chảy nơi lồng ngực hắn trong đêm tối, y khiến Sở Giang Lai đã im lìm hàng trăm nghìn năm cũng có thể phun trào ngọn lửa kỳ diệu của sự sống.

 

Trong khoảnh khắc có được y, giác quan của Sở Giang Lai tan biến, toàn thân nóng bừng đến mức tê dại, như thể các mạch máu khô cạn đột nhiên được bơm đầy máu tươi, hoặc như bị cuốn vào tro bụi núi lửa phun trào. Lồng ngực lạnh lẽo quanh năm bỗng nhiên nóng lên, lục phủ ngũ tạng cũng nóng lên theo. Mà nóng là chuyện tốt, điều đó có nghĩa là Sở Giang Lai vẫn còn sống.

 

Sở Giang Lai say mê sự sống động này, say mê đến mức gần như b*nh h**n.

 

Nhưng việc luôn tự mình canh giữ Sở Thu Bạch không phải là một giải pháp tốt. Đối mặt với nguy hiểm, Sở Giang Lai không làm chuyện ngu ngốc "giấu đầu lòi đuôi". Vì vậy, sau khi gặp mặt Sở Thu Bạch trong thời gian ngắn, hắn ngoan ngoãn trở về Giang Hỗ cách đó hàng ngàn dặm, lấy cớ tự kiểm điểm bản thân, kiên nhẫn và bồn chồn chờ đợi lần gặp lại tiếp theo.

 

Tần Hào nhanh chóng chán nước tonic, chuyển sang mở một chai Napoleon Cognac, hắn ngửi mùi rượu nồng nàn của rượu brandy, nói với Sở Giang Lai: "Dù cậu có hẹn hò với bốn mươi cô gái ba mươi lần một ngày, cho một ngàn hãng truyền thông đưa tin về việc cậu và anh trai cậu bất hòa, thì đó vẫn là anh trai cậu. Ai biết được đám nhóc kia có thể làm ra chuyện gì."

 

Hóng hớt không sợ chuyện lớn, tài năng nghĩ ra những ý kiến tồi tệ của Tần Hào còn tốt hơn tửu lượng của anh ta, thấy Sở Giang Lai hiếm khi do dự, anh ta lập tức nhiệt tình hiến kế: "Căn hộ của cậu ở Giang Hỗ chẳng phải cũng lắp đặt camera giám sát không góc chết sao? Tầng cao như vậy, chỉ cần khóa cửa lại, thì dù mèo có thành tinh cũng không thể trốn khỏi nhà. Tôi thấy, lần này cậu đúng là tiêu đời rồi. Nếu tôi là cậu, có được bảo bối lớn như vậy, thay vì suốt ngày lo lắng đề phòng, chi bằng nắm chặt trong tay trông coi cho kỹ, đợi qua cơn sóng gió rồi tính."

 

Sở Giang Lai nhìn màn hình rất lâu không nói gì. Trong màn hình, Sở Thu Bạch vươn vai duỗi eo trên ghế sofa, rồi xoa bóp vai, xoay cổ đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm đồ đạc khắp nơi.

 

Sở Giang Lai lập tức đoán được Sở Thu Bạch chắc là đang tìm điều khiển từ xa. Thấy vẻ mặt ngơ ngác và lóng ngóng của y, hắn không nhịn được mà mím môi cười, rất muốn nhắc nhở Sở Thu Bạch, điều khiển từ xa đang ở trong túi áo ngủ bên trái của y.

 

Khuôn mặt hoang mang nhìn quanh trong màn hình khiến Sở Giang Lai cảm thấy trái tim mình nóng lên một cách chưa từng có, trong lồng ngực dâng lên một cơn sóng dữ dội. Hắn cảm thấy mình đang được Sở Thu Bạch cần đến, cảm thấy anh trai không thể rời xa mình dù chỉ một giây. Văn Nhân là cái thá gì? Một tờ giấy đăng ký kết hôn thì có ý nghĩa gì? Không có Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch không thể sống tốt dù chỉ một giây, thậm chí y còn không tìm thấy điều khiển từ xa.

 

—----

 

Bình Luận (0)
Comment