Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 26

Editor: Gấu Gầy

 

Liên tiếp xin nghỉ mấy ngày, công việc cần làm không hề giảm bớt.

 

Ngày đầu tiên Sở Thu Bạch trở lại bệnh viện Hữu Dân đã làm ba ca phẫu thuật tự chọn và một ca phẫu thuật định kỳ. Công việc chất đống khiến y trở nên bận rộn hơn trước.

 

Tuần đầu tiên vừa đến Kinh Thị, Sở Thu Bạch ước gì có thể ở lại bệnh viện 24/24, tinh thần tận tâm tận lực này, ngay cả viện trưởng Quách Quân Bình nhìn thấy cũng không nhịn được mà khuyên y giữ gìn sức khỏe.

 

Sáng hôm nay sau cuộc họp thường lệ, Quách Quân Bình đã giữ y lại nói chuyện riêng.

 

Vị phó viện trưởng đã ngoài năm mươi tuổi cầm cốc trà, hiền từ nói với y: "Trưởng khoa Sở, khoa ngoại chúng ta luôn bận rộn, tinh thần phấn đấu không quản khó khăn của cậu tuy đáng khen ngợi. Nhưng sức khỏe là vốn quý của cách mạng, cậu còn trẻ, đốt cháy bản thân để soi sáng người khác cũng phải có chừng mực, chúng ta còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt."

 

Sở Thu Bạch vừa chuẩn bị làm một ca phẫu thuật tự chọn, nghe vậy có chút mơ hồ nhìn ông: "Viện trưởng Quách, ông có chuyện gì sao? Có chuyện gì thì nói thẳng."

 

Quách Quân Bình bị y làm cho nghẹn họng. Lãnh đạo thành phố quen biết hôm qua đã đặc biệt quan tâm đến lịch trình làm việc của trưởng khoa Sở, còn nói rõ người nhà của trưởng khoa Sở đã nhờ bạn cũ của ông ta ở Giang Hỗ nhắn lại, rằng trưởng khoa Sở sức khỏe không tốt, không chịu nổi việc làm ngày làm đêm. Lời lẽ thẳng thắn đến mức gần như viết rõ lên mặt "Hãy để Sở Thu Bạch tan làm sớm về nhà".

 

Nghĩ đến đây, Quách Quân Bình khó khăn mở miệng, tiếp tục nói: "Công việc lâm sàng của chúng ta quả thực đầy thử thách và gian khổ, nhưng bệnh viện là một hệ thống lớn, cần phải phối hợp tác chiến, phải chú trọng chiến lược, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

 

Đây là nhiệm vụ chính trị cấp trên giao phó, dù khó khăn đến đâu cũng phải hoàn thành.

 

Hơn nữa, khối lượng công việc của Sở Thu Bạch quả thực vượt xa mức chịu đựng của một trưởng khoa bình thường.

 

Đối mặt với những lời nói dài dòng và giọng điệu quan chức của viện trưởng, trên khuôn mặt lạnh lùng và mệt mỏi của trưởng khoa Sở lập tức tràn đầy nghi hoặc, nhìn như sắp mất kiên nhẫn.

 

Quách Quân Bình chột dạ lập tức cười: "Không có việc gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở cậu chú ý sức khỏe."

 

Sở Thu Bạch "ồ" một tiếng, cầm sổ ghi chép cuộc họp, đứng dậy: "Vậy là không có chuyện gì, không có chuyện gì thì tôi đi trước."

 

Sở Thu Bạch không có thời gian diễn tập bài giảng ân cần sau cuộc họp với cán bộ hành chính, y phải đi phẫu thuật. — Người nhà của bệnh nhân bị u tuyến ức đã từng xảy ra xung đột với y vì thông báo rủi ro phẫu thuật trước đó, cuối cùng vẫn quyết định đánh cược một phen.

 

Sở Thu Bạch không so đo chuyện cũ nhận ca phẫu thuật này. Hôm nay, y đã vào phòng mổ lúc chín giờ rưỡi.

 

Nhưng ca phẫu thuật khó hơn dự kiến. Chẳng mấy chốc, bọn họ phát hiện ra khối u tuyến ức của bệnh nhân đã dính vào các mạch máu màng phổi xung quanh và có xu hướng ác tính, cần phải chuyển sang mổ mở ngực khẩn cấp, thay thế tĩnh mạch chủ trên. Ca phẫu thuật nội soi vốn dự kiến kéo dài một tiếng rưỡi giờ đây liên tục kéo dài, cuối cùng, Sở Thu Bạch đã đứng trước bàn mổ tập trung cao độ suốt sáu tiếng đồng hồ.

 

Bốn giờ chiều, y trở về văn phòng trong tình trạng kiệt sức. Đồ ăn mà bác sĩ nội trú ân cần mua về đã nguội lạnh từ lâu. Sở Thu Bạch kén ăn, đùi gà kho tàu bóng mỡ trong hộp cơm, cơm nguội từng hạt rời rạc và rau củ xỉn màu đều khiến y không còn chút khẩu vị nào, không khỏi nhớ đến canh ốc và cháo tổ yến hạt kê của Sở Giang Lai.

 

Trong lồng ngực dâng lên một cơn đau nhẹ, Sở Thu Bạch dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy khá hơn nhiều, mới ngồi thẳng dậy, tiếp tục hoàn thành các công việc còn lại trong kỳ nghỉ.

 

Sự bận rộn tột độ có thể giúp người ta mất đi khái niệm về thời gian, nhưng rõ ràng là không tốt cho sức khỏe. Sau khi thức trắng đêm nhiều ngày liên tiếp, trưởng khoa Sở cuồng công việc đã đổ bệnh.

 

Ban đầu chỉ là những cơn đau thắt ngực không thường xuyên, nhịn một chút sẽ hết ngay, nhưng cơn đau thắt ngực dần dần phát triển thành cơn đau dữ dội lan tỏa liên tục. Sở Thu Bạch phải vịn vào mép bàn chịu đựng rất lâu, cơn đau lan đến nội tạng mới từ từ biến mất.

 

Y đã tranh thủ đi chụp CT mạch vành và siêu âm tim, kết quả cho thấy tim của y hoạt động tốt, cũng không có vấn đề hẹp mạch vành. Trưởng khoa Uông của khoa tim mạch khuyên y đeo máy đo điện tim 24 giờ một ngày, nhưng y vội vàng đi khám bệnh vào buổi chiều nên không để tâm.

 

Vì vậy, trước khi tan làm, trưởng khoa Uông lại đặc biệt dặn dò một lần nữa. Sở Thu Bạch đang hội chẩn cho bệnh nhân cùng với trưởng khoa Lý của khoa phụ sản, sợ trưởng khoa Uông lo lắng nên đã đồng ý với anh ta nhất định sẽ tranh thủ một ngày nghỉ để đeo máy đo điện tim.

 

Nhưng trưởng khoa Sở còn chưa kịp đeo máy Holter, đồng nghiệp cùng khoa và Quách Quân Bình đặc biệt quan tâm đến sức khỏe của y, đều suýt chút nữa bị y dọa cho hồn bay phách lạc.

 

Người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường là Tống Như Ân, người đã bị y mắng.

 

Kể từ sau khi bị Sở Thu Bạch khiển trách vì lơ là trong ca phẫu thuật hôm đó, Tống Như Ân tự biết mình sai nên đặc biệt quan tâm đến vị trưởng khoa Sở này.

 

Tống Như Ân không phải là người nhỏ nhen. Kỹ thuật và y đức của Sở Thu Bạch ai cũng thấy, ai cũng khen. Tống Như Ân rất khâm phục Sở Thu Bạch.

 

Những ngày Sở Thu Bạch xin nghỉ phép, Tống Như Ân đã lấy lại tinh thần sau chuyện gia đình, dốc hết sức lực, cố gắng không tái phạm sai lầm cấp thấp tương tự.

 

Chiều hôm đó, với tư cách là phụ mổ của Sở Thu Bạch, Tống Như Ân lại cùng Sở Thu Bạch vào phòng phẫu thuật, bọn họ sẽ cùng nhau thực hiện một ca phẫu thuật cắt bỏ bán phần tuyến giáp.

 

Ca phẫu thuật không quá phức tạp, chưa đến hai tiếng đã gần kết thúc.

 

Y tá đưa chỉ khâu không tiêu 0, nhìn Sở Thu Bạch khéo léo khâu lớp nông giữa các cơ cổ trước với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhiều công việc vốn nên do phụ mổ làm như bộc lộ, kéo, cố định vị trí mục tiêu, trong ca phẫu thuật mang tính chất hướng dẫn nhiều hơn này, Sở Thu Bạch thường tự mình làm.

 

Yêu cầu về độ chính xác của ca phẫu thuật của y nghiêm ngặt đến mức có thể gọi là b*nh h**n, vì vậy cùng một ca phẫu thuật, nhưng y lại tiêu hao thể lực và tinh thần nhiều hơn so với bác sĩ phẫu thuật chính bình thường.

 

Nhưng các bác sĩ trẻ trong bệnh viện đều rất thích tham gia phẫu thuật cùng Sở Thu Bạch. Vì trưởng khoa Sở rất ít khi chửi mắng phụ mổ thứ hai, thứ ba phụ trách kéo móc như các bác sĩ phẫu thuật chính khác. Tâm trạng của y ổn định, lại có trách nhiệm, dù trời có sập xuống cũng sẽ không để những bác sĩ trẻ mới vào nghề gánh tội thay. Thậm chí, y còn sẵn sàng bỏ ra thêm công sức, tự mình làm một số việc vốn dĩ không cần y tự làm, để lớp trẻ có thể học hỏi thêm.

 

Danh tiếng lẫy lừng, phàm là ca phẫu thuật của Sở Thu Bạch, chỉ cần trong túi dụng cụ phẫu thuật có đủ áo phẫu thuật, thì sẽ có một nhóm người đến xem. Vì có quá nhiều người xem, nên đa số mọi người có thể còn không nhìn thấy trường mổ, nhưng bóng lưng cao ngất của trưởng khoa Sở cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ, còn một số bác sĩ trẻ ham học hỏi thì ước gì có thể treo lên đèn mổ không bóng của trưởng khoa Sở.

 

Ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, nhưng khi khâu đến đường trắng cổ, tay Sở Thu Bạch đột nhiên khẽ run lên, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, làn da lộ ra bên ngoài khẩu trang tái nhợt, lấm tấm mồ hôi.

 

"Tống Như Ân."

 

"Tôi đây!" Tống Như Ân ở vị trí phụ mổ như lâm đại địch, căng thẳng như bác sĩ nội trú đột nhiên bị giáo viên hướng dẫn gọi tên, sợ mình lại phạm phải sai lầm ngu ngốc nào đó.

 

"Phần còn lại, cậu làm đi."

 

Nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng Sở Thu Bạch mơ hồ cảm thấy lưng mình ướt đẫm.

 

Y tá dụng cụ đi cùng chỉ chăm chú nhìn ca phẫu thuật, không nhìn thấy mặt Sở Thu Bạch, nhất thời càng cảm thấy trưởng khoa Sở cao thượng. — Sau khi hoàn thành phần khó nhất của ca phẫu thuật, trưởng khoa Sở của bọn họ lại nhọc lòng giao lại phần cuối cùng để khích lệ Tống Như Ân đã ủ rũ một thời gian.

 

Nhưng Tống Như Ân, người đứng gần Sở Thu Bạch nhất, lại không nghĩ như vậy.

 

Anh ta nhận thấy cổ tay Sở Thu Bạch hơi run khi cầm dao mổ, như thể phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể miễn cưỡng kiểm soát được dao mổ.

 

Hai giờ chiều, Sở Thu Bạch bận rộn cả nửa ngày cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút.

 

Vừa mới ngồi xuống, Tống Như Ân đã đẩy cửa vào, xách túi ni lông trên tay hỏi y: "Anh chắc cũng chưa ăn gì đúng không? Tôi gọi đồ ăn ngoài rồi, hai phần, chúng ta cùng nhau ăn chút gì đó nhé?"

 

Sở Thu Bạch không giỏi xã giao, cũng không muốn từ chối ý tốt của Tống Như Ân, nên khẽ gật đầu, nói với anh ta một câu "Cảm ơn".

 

Tống Như Ân cười ngượng ngùng, nhanh chóng mở túi đồ ăn ngoài ra, bày từng món ăn và cơm lên.

 

Sở Thu Bạch đã nhịn đói cả ngày, nhưng cũng không có khẩu vị gì. Đối mặt với cả bàn đồ ăn mà Tống Như Ân cố tình gọi thêm, y nể mặt nếm thử từng món, nhưng đều nhạt nhẽo như nhai sáp, tay trái theo bản năng thỉnh thoảng lại ôm ngực.

 

"Anh thấy khó chịu sao?" Tống Như Ân hỏi: "Vừa rồi trong phòng mổ, sắc mặt của anh đã rất kém."

 

Gần đây tần suất đau tức ngực của Sở Thu Bạch quả thực tăng lên rõ rệt, nhưng kết quả kiểm tra không có vấn đề gì lớn. Sở Thu Bạch cảm thấy đây có thể là chứng rối loạn chức năng tim do lo lắng kéo dài.

 

Dưới ánh mắt lo lắng của Tống Như Ân, y mỉm cười nhẹ: "Không sao. Chắc là gần đây lịch phẫu thuật kín mít, hơi mệt một chút."

 

Tống Như Ân cau mày, cảm thấy Sở Thu Bạch quá thờ ơ với bản thân. Khi anh ta luân chuyển ở khoa tim mạch đã chứng kiến không ít bi kịch do không coi trọng mà gây ra, nên đề nghị: "Tôi thấy anh cứ ôm ngực mãi, nếu bị đau thắt ngực thì nhất định phải coi trọng, tôi thấy vẫn nên cẩn thận hơn, đi siêu âm tim và chụp CT đi."

 

"Không cần." Sở Thu Bạch lắc đầu: "Đều đã làm rồi, không có gì đáng ngại. Cơ thể của tôi, tôi tự biết."

 

Trưởng khoa Sở "tự biết" đã ngã quỵ khi đang trực đêm.

 

Hai giờ sáng, phòng cấp cứu tiếp nhận một bệnh nhân nhập viện khẩn cấp do tai nạn giao thông, bệnh nhân bị gãy xương bánh chè kèm theo vỡ nhiều cơ quan nội tạng. Y tá trưởng vội vàng gọi cho Sở Thu Bạch đang trực nhiều cuộc điện thoại, nhưng không ai nghe máy, gõ cửa phòng trực cũng không có ai trả lời.

 

Vặn tay nắm cửa, cửa không khóa, y tá trưởng không quan tâm đến phép tắc đẩy cửa vào, nhìn một lượt nhưng không thấy Sở Thu Bạch.

 

"Trưởng khoa Sở?" Cô nghi hoặc gọi. Nhưng trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng u u của máy tính đang chạy.

 

Sở Thu Bạch chưa bao giờ bỏ vị trí khi trực đêm.

 

Trên thực tế, rất ít bác sĩ cấp trưởng khoa ở Hữu Dân bằng lòng trực đêm, chỉ có Sở Thu Bạch không hề kén chọn, trực đêm hai lần một tuần, bất kể mưa gió. Khi người khác trực đêm hay tranh thủ thời gian rảnh rỗi để chợp mắt một chút, chỉ có y là không bao giờ ngủ vào ban đêm.

 

Vị bác sĩ trưởng khoa trẻ tuổi, đẹp trai, đáng tin cậy và điềm tĩnh này mang theo khí chất thần tiên, khiến những cô y tá trẻ ở phòng cấp cứu đã quá chán ngấy những bác sĩ ngoại khoa béo ú nịnh nọt mê mẩn, lén lút gọi y là Bồ Tát sống.

 

Lúc này y không có ở văn phòng, thì sẽ đi đâu?

 

Trong lòng y tá trưởng có một dự cảm bất an kỳ lạ. Cô nhìn kỹ hơn vào trong phòng, cuối cùng nhìn thấy một bóng người cao gầy trên chiếc ghế nằm tạm thời được kê trong góc.

 

Sở Thu Bạch ngủ gục, đang quay lưng ra ngoài, nằm nghiêng trên ghế.

 

Y tá trưởng lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước tới gọi "Trưởng khoa Sở" một lần nữa, nhưng vẫn không ai trả lời cô. Cô ta tưởng Sở Thu Bạch ngủ say, do dự đưa tay đẩy y, nhưng vẫn không thấy y động đậy, bèn mạnh dạn đưa tay vỗ vai y.

 

Ai ngờ, chỉ vỗ nhẹ một cái, cơ thể đang nằm nghiêng không có chút sức lực nào, cứ thế lật người lại theo lực của cô.

 

Trên ghế nằm, Sở Thu Bạch nhắm chặt mắt, mặt mày tái nhợt, màu môi như cánh hoa giấy phai màu, trông rất đáng sợ.

 

Y tá trưởng thấy vậy thì giật mình, vội vàng chạy ra ngoài gọi người, rồi gọi điện thoại cho phó viện trưởng Quách Quân Bình phụ trách hành chính để cầu cứu.

 

Sở Thu Bạch được chẩn đoán là đau thắt ngực do gắng sức.

 

Bắt đầu phát bệnh vào khoảng hơn một giờ đêm, Sở Thu Bạch đã dựa vào kinh nghiệm ôm ngực ngồi trước bàn làm việc một lúc, nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Cảm thấy mắt mình bắt đầu nhìn thấy hình ảnh đôi, y do dự đặt bệnh án xuống, quyết định nằm nghỉ ngơi một lát trên ghế nằm.

 

Nằm xuống một cái, suýt chút nữa không tỉnh lại.

 

Khi Quách Quân Bình vội vàng chạy đến, Sở Thu Bạch vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, tình trạng đã khá hơn nhiều.

 

Thấy y tỉnh, tảng đá ngàn cân trong lòng Quách Quân Bình cuối cùng cũng được đặt xuống.

 

Phòng theo dõi tạm thời chỉ có một bệnh nhân là trưởng khoa Sở, trước giường có một người mặc áo blouse trắng. Quách Quân Bình tưởng đó là bác sĩ tham gia cấp cứu, sau khi đến gần nghe thấy cuộc trò chuyện, trái tim vừa mới thả lỏng của ông lập tức thắt lại, suýt nữa ngất xỉu.

 

Sau khi nhận được điện thoại, Quách Quân Bình lập tức gọi phó trưởng khoa của khoa gan mật dậy khỏi giường đến phòng cấp cứu thay Sở Thu Bạch. Nhưng bác sĩ nội trú tiếp nhận lại là một người không hiểu chuyện, vào lúc này lại còn đứng trước giường bệnh, báo cáo tình hình của bệnh nhân bị tai nạn giao thông cho trưởng khoa Sở.

 

Sở Thu Bạch vừa mới đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, lúc này mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chưa khô, nhưng vẫn cố nén cơn đau tim nghe bác sĩ nội trú báo cáo xong, hỏi cậu ta: "Bệnh nhân bị thương nặng như vậy, đã chụp CT sọ não chưa?"

 

Bác sĩ nội trú trẻ tuổi há miệng, vừa định tiếp tục nói, lập tức bị Quách Quân Bình không thể nhịn được nữa túm cổ áo lôi đi.

 

Sở Thu Bạch mặt không còn chút máu dựa người vào giường cấp cứu, nhìn thấy Quách Quân Bình cũng khá bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: "Sao ông lại đến đây?"

 

Quách Quân Bình dở khóc dở cười: "Tôi mà không đến thì e rằng ngày mai sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Hữu Dân!"

 

"Cái gì?" Sở Thu Bạch nghe xong càng thêm hoang mang.

 

"Chẳng lẽ không phải sao? Trưởng khoa Sở, nếu hôm nay cậu có mệnh hệ gì, thì lão già sắp xếp ca trực đêm cho cậu như tôi sẽ bị nước bọt của toàn bệnh viện nhấn chìm chết đuối!" Quách Quân Bình kéo một chiếc ghế xếp lại, ngồi xuống trước giường y, vẻ mặt đau lòng nói: "Khoa ngoại Hữu Dân chúng ta quả thực hơi thiếu nhân lực, nhưng dù cậu có là Tiên Dục Lộc tái thế, thì bị bệnh cũng phải nói chứ! Nếu truyền ra ngoài, bệnh viện sẽ thành cái gì! Nhà máy bóc lột máu của chuyên gia từ nơi khác?"

 

"Tôi không sao." Sở Thu Bạch bị bộ dạng tức giận của ông chọc cười, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua nụ cười không rõ ràng: "Cơn đau thắt ngực này thường chỉ thoáng qua thôi."

 

Lúc nãy khi phát bệnh, tình hình rất nguy hiểm, còn kèm theo rối loạn nhịp tim. Sở Thu Bạch không tỉnh táo, bác sĩ cấp cứu đành phải tiêm nitroglycerin qua đường tĩnh mạch, lúc này trên tay vẫn còn cắm kim truyền dịch. Thấy phó viện trưởng mặt đỏ tía tai, y tốt bụng an ủi: "Ông yên tâm, chỉ cần bệnh viện không công bố ra ngoài thì chuyện này sẽ không ai biết."

 

Gần đây, trong giới y học đều đồn đại Sở Thu Bạch là hình mẫu điển hình của "giả heo ăn thịt hổ", vì tranh giành quyền lực với anh em ruột, đã âm thầm chinh phục được con gái duy nhất của tập đoàn y tế hàng đầu trong vòng ba tháng.

 

Quách Quân Bình nghĩ: Tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn — Quả thực không đáng tin.

 

Khuôn mặt trắng xanh và đôi môi nhợt nhạt không chút sức sống trước mắt đều khiến người ta kinh hãi. Quách Quân Bình thật sự không nhìn ra Sở Thu Bạch, người sẵn sàng làm việc ở tuyến đầu lâm sàng cho đến khi ngất xỉu vì đau thắt ngực, có chút dã tâm nào muốn quay về thừa kế gia sản.

 

"Phó viện trưởng Quách?" Thấy ông không nói gì, Sở Thu Bạch nghi hoặc gọi: "Không có việc gì thì ông cũng về nghỉ ngơi đi, nửa đêm nửa hôm rồi, ngày mai còn phải đi làm."

 

Quách Quân Bình lúc này mới hoàn hồn, nói: "Dù sao thì cậu cũng nghỉ ngơi một tuần, dưỡng bệnh cho khỏe rồi hẵng nói."

 

Sở Thu Bạch lập tức lắc đầu: "Không cần."

 

Y không hề muốn nghỉ ngơi, khao khát được bận rộn hơn bất kỳ ai. Bận rộn khiến y không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, không suy nghĩ quá nhiều thì sẽ không dao động, không tiến thoái lưỡng nan.

 

Nhưng Quách Quân Bình kiên quyết, không cho từ chối: "Chuyện này không thể thương lượng!"

 

Sở Thu Bạch đành phải kiên quyết hơn ông, nghiêm mặt làm khó: "Ngày mai tôi có hai ca cắt toàn bộ dạ dày, ngày kia cũng kín lịch rồi, bệnh nhân đều đã đợi rất lâu, bây giờ mà nghỉ ngơi thì bọn họ phải làm sao?"

 

Là phó viện trưởng, Quách Quân Bình cũng không biết nên khen y hay mắng y. Nhưng nói cho cùng, tinh thần bám trụ vị trí là đáng được khích lệ. Ông già luôn khéo léo đối nhân xử thế giằng co một hồi thì bại trận, không lay chuyển được ý nguyện của Sở Thu Bạch, cuối cùng đành phải mặc kệ y.

 

Tiễn Quách Quân Bình đi, Sở Thu Bạch nằm trên giường ngẩn người một lúc. Y đã mấy ngày không ngủ ngon, lại còn bị hành hạ cả đêm, lúc này lại không hề buồn ngủ.

 

Phòng theo dõi yên tĩnh khiến người ta hoảng sợ, hành lang u ám như cổ họng của mãnh thú, đèn đỏ của phòng cấp cứu ở cuối hành lang chính là dạ dày đẫm máu của mãnh thú.

 

Trong sự yên tĩnh của muôn loài, Sở Thu Bạch lại một lần nữa cảm thấy mình như đã chết.

 

Cơn đau thắt ngực và hồi hộp không phải do nhịp tim nhanh xoang, mà là do tim Sở Thu Bạch đã bắt đầu thối rữa. Như thịt được cho vào vại sành để lên men bằng vi sinh vật, từ thi thể tươi mới dần dần thối rữa thành chất bán rắn chảy mủ và giòi bọ.

 

Gan và phổi dưới xương sườn cũng bắt đầu hơi khó chịu.

 

Chắc cũng sắp thối rữa rồi. Sở Thu Bạch mặt không cảm xúc nghĩ.

 

Nằm thao thức đến ba giờ rưỡi, càng nằm càng cảm thấy trên người không còn chút hơi ấm nào. Ban ngày còn phải phẫu thuật, không ngủ không được. Sở Thu Bạch gọi y tá đến, tự kê cho mình một ít thuốc an thần tiêm tĩnh mạch. Vừa mới dùng được hai mươi phút, tác dụng của thuốc liền phát huy tác dụng, Sở Thu Bạch bị động rơi vào cơn buồn ngủ dữ dội, mí mắt rất nặng, người rất lạnh, nhưng nhịp tim thối rữa không còn đập thình thịch khiến người ta hoảng sợ nữa. Y hiếm khi được thả lỏng toàn thân, dần dần chìm vào giấc ngủ say không mộng mị.

 

Biến cố xảy ra vào sáng sớm.

 

"Mấy người tìm ai? Muốn làm gì?!"

 

Sở Thu Bạch bị đánh thức bởi một tiếng hét lớn từ xa, ngẩn người vài giây mới nhận ra đó là cô y tá trẻ ở quầy lễ tân. Đêm nay, dưới tác dụng của thuốc, y ngủ rất say, ngay cả khi y tá trực đêm đến rút kim tiêm cũng không biết.

 

Tiếng hét nhanh chóng lắng xuống, trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, một loạt âm thanh giao tạp lẫn lộn khiến Sở Thu Bạch lại buồn ngủ.

 

Trong cơn mê man, y nghe thấy tiếng cửa đóng mở, nhưng thuốc an thần vẫn chưa hết tác dụng, não bộ chưa hoàn toàn hồi phục, dù Sở Thu Bạch rất muốn mở mắt ra xem, nhưng mí mắt lại nặng trĩu. Y cố gắng mở hé mắt, chỉ kịp nghe thấy một câu "Mấy người canh giữ ở cửa hết đi" là không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

—-----

 

Gấu Gầy: trước vì một số lý do nên không up liên tục, từ giờ sẽ đẩy nhanh tiến độ. Hôm nay t up bù 10 chương lận đó. Mau khen t đi .

 

-------

Bình Luận (0)
Comment