Editor: Gấu Gầy
Không biết qua bao lâu, Sở Thu Bạch lại tỉnh dậy.
Rèm cửa được kéo kín mít, nhất thời không phân biệt được là ngày hay đêm. Trán không còn đau nhức nữa, người cũng không còn lạnh nữa. Y chống giường cố gắng ngồi dậy, đang nửa nằm nửa ngồi thì phía sau truyền đến một tiếng bước chân dồn dập.
Sở Thu Bạch quay người lại, một bóng đen cao lớn phủ xuống đầu y. Nhiều năm qua, Sở Thu Bạch cực kỳ sợ hãi sự áp bức trong bóng tối này. Chỉ có lần này, nhờ tác dụng của thuốc an thần mà tâm trạng của y rất bình tĩnh. Y mở to mắt, thản nhiên nhìn bản thân chìm vào bóng tối không thể tránh khỏi.
Người đến cúi người lại gần, khả năng thích ứng với bóng tối rõ ràng không bằng Sở Thu Bạch đã ngủ cả đêm, đợi đến khi đến gần mới phát hiện Sở Thu Bạch đang nhìn mình không chớp mắt. Bóng đen lập tức ngẩn người, sau đó nở nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thu Bạch, anh tỉnh rồi sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn vì kiệt sức.
Ngực Sở Thu Bạch đột nhiên co rút như bị điện giật, một cơn tê dại khác với cơn đau thắt ngực chạy dọc sống lưng lên tận đỉnh đầu, y mất một lúc mới lắp bắp hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Sở Giang Lai xoay người chen lên giường, tay trái tùy ý và thân mật vòng qua người y, giả vờ giận dỗi nói: "Sao em lại đến đây? Anh nói xem? Em sắp bị anh hù chết rồi."
Trước khi ngủ, Sở Thu Bạch còn đang an ủi Quách Quân Bình, nói rằng sẽ không có ai biết y bị bệnh. Không ngờ, y bị vả mặt nhanh như vậy, người nhà quá mức thạo tin, chưa đầy vài tiếng đã từ Giang Hỗ chạy đến, bắt quả tang Sở Thu Bạch đang nằm trong phòng theo dõi của bệnh viện, vết bầm tím do kim tiêm trên mu bàn tay vẫn chưa tan hết.
Lần này, đúng là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Nhiệt độ Kinh Thị vào sáng sớm mùa thu rất thấp, người Sở Giang Lai mang theo hơi lạnh, dù cách một lớp chăn, nhưng hơi lạnh vẫn truyền đến từng đợt.
Sở Thu Bạch hơi mềm lòng, rất muốn hỏi hắn có sao không, sao lại lạnh như vậy.
"Em cả đêm không ngủ, trong phòng không có điều hòa..."
Sở Giang Lai dường như luôn nhanh chóng đọc được sự mềm lòng và do dự của y, đáng thương ôm lấy y, dịu dàng nói với Sở Thu Bạch: "Em sắp chết cóng rồi."
Điều hòa trong phòng theo dõi bị hỏng, Sở Giang Lai đã mang cả hai chiếc máy sưởi dùng để cấp cứu trong phòng đến, đặt trước giường Sở Thu Bạch, hong ấm cả chăn và giường. Nhưng bản thân hắn lại lạnh cóng cả người, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng áp vào trán Sở Thu Bạch, giọng nói như kẹo đường tan chảy dưới họng súng, vừa ngọt ngào vừa dày vò: "May mà anh không sao, thật sự làm em sợ muốn chết." Trong giọng điệu dịu dàng có một sự sợ hãi khiến Sở Thu Bạch ngẩn ngơ.
Trong một khoảng thời gian dài, bọn họ thân mật đến mức có thể ngủ chung giường, trao đổi hơi ấm cho nhau. Chỉ cần quay lại ba tháng trước, Sở Thu Bạch nhất định sẽ lập tức đưa tay ôm lấy hắn, tâm tình dậy sóng dỗ dành hắn: "Đừng sợ, anh không sao. Em còn sống, anh không nỡ chết."
Nhưng bây giờ, Sở Thu Bạch không nói nên lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn đôi mắt Sở Giang Lai ẩn hiện trong bóng tối, lồng ngực trống rỗng được lấp đầy bằng sự bình tĩnh hư ảo dưới tác dụng của thuốc an thần.
Bệnh tật khiến người ta yếu đuối, Sở Thu Bạch không muốn phá vỡ sự ấm áp tinh tế ngắn ngủi này, ngẩn ngơ để mặc Sở Giang Lai ôm một lúc.
Sở Giang Lai không bị đẩy ra liền được nước lấn tới, lực ở cánh tay mạnh như muốn bóp nát Sở Thu Bạch, những nụ hôn như mưa rơi từ trán chuyển sang mắt, má, cằm... Cuối cùng hắn như bị mê hoặc cúi người xuống, trân trọng mà thô bạo ngậm lấy đôi môi hơi khô trước mặt.
Khi hôn, thái độ của Sở Giang Lai rất nồng nhiệt nhưng động tác lại cẩn thận, như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật mong manh quý giá và mê người.
Sở Thu Bạch giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra, giọng nói mơ hồ: "Anh rất mệt, em ngoan ngoãn một chút đi."
Sở Giang Lai lập tức dừng lại, lùi ra xa một chút nhìn y. Hắn dùng đầu ngón tay mềm mại v**t v* khuôn mặt y, ngoan ngoãn nhưng phản nghịch nói: "Nhưng em muốn hôn."
Sở Thu Bạch không thể trả lời, cũng không thể hỏi hắn tại sao nữa. Im lặng một lúc, y quay mặt đi hỏi: "Mấy giờ rồi? Điện thoại của anh đâu?"
"Một giờ rưỡi chiều." Sở Giang Lai nhanh chóng trả lời.
"Cái gì!"
Ca phẫu thuật đầu tiên của y hôm nay được sắp xếp vào lúc mười giờ.
Nghĩ đến những bệnh nhân đã được lên lịch từ lâu nhưng lại không thể phẫu thuật đúng hẹn vì bác sĩ phẫu thuật chính vắng mặt, đầu óc Sở Thu Bạch nhất thời tê liệt.
Y đã trốn việc cả buổi sáng! Nhưng tại sao đồng hồ báo thức lại không reo!
"Điện thoại của anh đâu?"
Sở Giang Lai lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho y, giải thích: "Điện thoại của anh đổ chuông liên tục, em sợ làm anh tỉnh giấc nên đã miễn phí giữ hộ cho anh rồi."
— Vậy thì thật là cảm ơn em.
Chân mày nhíu chặt nhận lấy điện thoại, Sở Thu Bạch cúi đầu, mím môi nhìn danh sách dài các cuộc gọi nhỡ, ánh mắt liếc nhìn thời gian hiển thị — Đã một giờ bốn mươi chiều.
Trong mục báo thức, chín cái đồng hồ báo thức không cái nào thoát, tất cả đều bị hủy.
Trong bóng tối, ánh đèn màn hình chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt anh tuấn của Sở Thu Bạch, y ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng lóe sáng: "Là em tắt đồng hồ báo thức của anh?"
"Anh đừng giận." Sở Giang Lai lại mềm mỏng nói "Xin lỗi", rồi lại đưa tay lên, muốn sờ mặt y lần nữa, nhưng lần này Sở Thu Bạch né tránh.
Sở Giang Lai giải thích: "Bọn họ nói anh mới ngủ lúc ba giờ sáng. Dậy lúc chín giờ, không phù hợp với quy luật giấc ngủ của con người lắm."
Sở Thu Bạch không để ý đến hắn nữa, cau mày tìm số điện thoại của Quách Quân Bình trong danh bạ rồi gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Sở Thu Bạch áy náy nói: "Xin lỗi, viện trưởng Quách, tôi ngủ quên mất."
Quách Quân Bình khó hiểu: "Hả? Không phải cậu đã nhắn tin xin nghỉ phép rồi sao?"
Tin nhắn xin nghỉ phép được gửi lúc năm giờ rưỡi sáng, nói rằng sợ thuốc an thần chưa hết tác dụng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thao tác phẫu thuật, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định nghỉ ngơi hai ngày.
Quách Quân Bình vốn cũng có ý này, không nói một lời liền phê duyệt. Để tránh Sở Thu Bạch có trách nhiệm quá mức tự trách mình, ông còn đặc biệt gửi tin nhắn đến, ân cần nói với y rằng các ca phẫu thuật tự chọn đều đã được sắp xếp cho các bác sĩ khác xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến bệnh nhân.
Sở Giang Lai ngoan ngoãn ngồi đối diện, kiên nhẫn nghe Sở Thu Bạch nói chuyện điện thoại xong, đợi y cúp máy, mới dịu dàng giải thích: "Em đã xin nghỉ hai ngày cho anh. Quách Quân Bình đã đồng ý rồi."
Sở Thu Bạch rất muốn hỏi hắn, tại sao lại tự ý lấy điện thoại của người khác gửi tin nhắn, có biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác là gì không, có còn vương pháp không!
Nhưng Sở Giang Lai đã dùng khuôn mặt tươi cười không hề chột dạ kia im lặng trả lời: Không có riêng tư gì cả, ông đây chính là vương pháp.
"Em rảnh lắm sao?" Sở Thu Bạch nghiêm mặt dạy dỗ hắn: "Tân Thành, London, Bắc Mỹ, nghe nói em có rất nhiều nơi cần đến, lịch trình dày đặc, thời gian quý báu đến mức tính bằng phút."
Sở Giang Lai ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, thỉnh thoảng cãi lại: "Cũng không bận đến mức đó." Nhưng bị Sở Thu Bạch trừng mắt, hắn lập tức im bặt, thái độ tốt nhận lỗi: "Xin lỗi. Anh nói tiếp đi."
Sở Giang Lai thích dáng vẻ Sở Thu Bạch mắng hắn. Thích nhìn người anh trai anh tuấn cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng thường ngày, lộ ra một luồng sinh khí nóng bỏng bên dưới.
Hôm nay, các cô y tá trẻ trực đêm đến tám giờ rưỡi sáng vẫn chưa tan làm, túm tụm lại trong phòng thay đồ trò chuyện rôm rả.
Tiểu Vương, y tá ca sáng vào thay quần áo, thấy bọn họ cười nói vui vẻ, mắt ai cũng sáng rực, không khỏi tò mò hỏi: "Mấy bà không tan làm sao?"
Những cô gái trẻ thường ngày chỉ mong kim giây chỉ tám giờ sáng là chuồn, lúc này cả đám đều ở trong phòng thay đồ "tăng ca" tự nguyện. Nhìn thấy Tiểu Vương vừa mới đến làm, bọn họ lập tức kéo cô vào trung tâm lan truyền tin đồn.
Người này nói: "Vương Khả Phương, bà có nghe chuyện đó chưa?"
Tiểu Vương đang chọc ống hút sữa chua bữa sáng ngơ ngác: "Chuyện gì?"
"Ôi trời! Chính là chuyện của trưởng khoa Sở đó! Cậu nghe nói chưa?"
"Trưởng khoa Sở?" Tiểu Vương nghi ngờ hỏi: "Trưởng khoa ngoại? Bồ Tát sống được điều động từ thành phố Giang Hỗ đến?"
"Đúng đúng chính là anh ấy!"
"Anh ấy làm sao vậy?"
Người dẫn đầu là Tiểu Lý, y tá trực đêm ở phòng cấp cứu hôm qua, thấy vẻ mặt hoang mang của cô, lập tức thần bí nói: "Trưởng khoa Sở hôm qua trực đêm, làm việc quá sức đến mức hôn mê. Y tá trưởng sợ đến mức hồn bay phách lạc, ngay cả phó viện trưởng Quách cũng bị kinh động!"
"Cái gì? Hôn mê?" Tiểu Vương kinh ngạc nói: "Vậy trưởng khoa Sở không sao chứ?"
"Không sao không sao!" Tiểu Lý xua tay: "Hôm qua đã không sao rồi! Ôi trời, đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là! Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, đã có một anh đẹp trai lạnh lùng đến phòng theo dõi tìm anh ấy, ở lại đến giờ vẫn chưa ra! Tôi nghe bé trực đêm nói, anh đẹp trai đó khóa cửa lại, còn cho bốn người đàn ông cao to mặc đồ đen canh giữ bên ngoài phòng theo dõi, không cho ai vào, bốn vị thần giữ cửa đó đến giờ vẫn còn đứng ở hành lang!"
"Hả? Tại sao vậy?"
"Còn tại sao nữa!" Tiểu Lý hóng hớt cười nói: "Đương nhiên là vì tình yêu rồi! Cậu nói xem, giữa ban ngày ban mặt, hai người đàn ông khóa cửa nhốt mình trong căn phòng nhỏ tối om có thể làm gì? Hai~, tội nghiệp trưởng khoa Sở của chúng ta, vừa mới khỏi bệnh đã phải chịu "tra tấn" như vậy!"
Tiểu Vương dở khóc dở cười, vội vàng ngăn cản: "Đừng nói bậy, trưởng khoa Sở không phải độc thân, người ta vừa mới kết hôn, có vợ rồi!"
"Có vợ thì sao?" Tiểu Lý nói: "Cậu chưa nghe Tiểu Sử ở bộ phận mua sắm nói sao? Nhà trưởng khoa Sở đang tranh giành quyền lực! Nghe nói, thời gian vợ mới cưới quen biết trưởng khoa Sở còn không lâu bằng thời gian bà và tôi quen biết anh ấy. Bọn họ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm thật! Có khi còn ngủ riêng! Đâu giống anh đẹp trai kia, người ta đã vào phòng trưởng khoa Sở từ bốn giờ rưỡi sáng, ở lại đến giờ vẫn chưa ra!" Tiểu Lý cười híp mắt, hai mắt sáng rực, khuôn mặt hạnh phúc như thể đã bước chân vào cung điện tình yêu: "Cậu nói xem, anh đẹp trai đó là ai vậy? Không lẽ là em trai anh ấy? Ôi trời ơi, đây là cái gì? Chó con niên hạ lạnh lùng muốn tranh giành quyền lực? Anh Thu Bạch thơm ngon bỏ trốn? Cấm kỵ? Loạn luân? A, mẹ ơi! Đây là thật sao!?"
"U mê quá trời u mê rồi!" Y tá pha chế thuốc Tiểu Cố ngưỡng mộ nói tiếp: "Chó con niên hạ lạnh lùng x bác sĩ cấm dục, đây là tình yêu thần tiên gì vậy, đẹp đôi quá trời đi! Hơn nữa! Dù có loạn luân thật thì chúng ta cũng không sợ! Ba mẹ đánh gãy chân! Trưởng khoa Sở của chúng ta tự mình chữa trị!"
Y tá Tiểu Vương uống hết sữa chua bữa sáng, thay quần áo xong trong tiếng cười nói vui vẻ, trước khi đi làm lại bị Tiểu Cố kéo lại: "Ê bà, sau khi ra ngoài nhớ quan sát cho kỹ nha! Sử dụng mọi biện pháp kỹ thuật! Gan dạ tỉ mỉ! Theo dõi sát sao! Có bất kỳ tiến triển mới nào thì cập nhật ngay trong nhóm nhé!"
Tiểu Vương lập tức cười: "Còn theo dõi sát sao? Bà nghĩ là bốn người đàn ông mặc đồ đen đó không đánh chết tôi được sao??"
Cô vừa cười vừa đeo bảng tên, đẩy cửa ra, để Tiểu Cố lại phía sau hét lớn về phía bóng lưng cô một cách hùng hồn: "Hy sinh bản thân, vì đại cuộc! Chị em tốt! Trông cậy vào bà đấy! Đầu tư không lỗ đâu!"
Trên hành lang cấp cứu không có nhiều người, chỉ có hai phụ huynh của đứa trẻ bị kéo cắt đứt tay đang lo lắng chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu.
Tiểu Vương kiểm tra phòng bệnh cấp cứu xong, đi ngang qua phòng theo dõi, quả nhiên nhìn thấy bốn người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen đứng trước cửa, ba người trong số đó có ngoại hình phương Tây thuần túy, chỉ có một người tóc đen mắt đen nhưng rõ ràng cũng có chút huyết thống nước ngoài, bốn người đứng cạnh nhau như bốn ngọn núi sừng sững bất động.
Bản thân Tiểu Vương cũng cao hơn một mét sáu, nhưng khi nhìn bọn họ vẫn phải ngẩng mặt lên, ước chừng chiều cao trung bình của những "ngọn núi" này là hơn hai mét.
Hôm nay không có nhiều bệnh nhân, Quách Quân Bình đã đặc biệt dặn dò để riêng phòng theo dõi số một cho trưởng khoa Sở. Đó cũng là khu vực phụ trách của y tá Tiểu Vương. Cô dừng bước, do dự có nên bắt chuyện với những "ngọn núi" này hay không. Đang phân vân chưa quyết định thì cửa phòng theo dõi đột nhiên động đậy, rồi khẽ hé mở một khe hở.
Bốn ngọn núi lập tức tách ra từng đôi, cung kính nhìn về phía sau.
Từ trong phòng theo dõi tối om, một thanh niên mặc áo khoác thắt eo màu xanh nhạt bước ra, dáng người rất cao, chỉ thấp hơn những ngọn núi kia nửa cái đầu, đeo tai nghe như đang nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp, khẽ "ừm" một tiếng.
Những cô y tá trẻ trong phòng thay đồ nói không sai, đây quả thực là một anh đẹp trai siêu cấp, giống như trưởng khoa Sở, đều là kiểu người xuất hiện trong truyện tranh, khi xuất hiện sẽ tự mang theo nhạc nền và ánh sáng đặc biệt.
Y tá Tiểu Vương ngẩn người nhìn khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của hắn, trong đầu hiện lên giọng nói phấn khích của Tiểu Cố: "Chó con niên hạ lạnh lùng x bác sĩ cấm dục, đây là tình yêu thần tiên gì vậy, đẹp đôi quá trời..."
Được rồi, dù không thường xuyên xem mấy truyện đam mỹ này kia, nhưng Tiểu Vương cũng phải thừa nhận, anh đẹp trai này và trưởng khoa Sở rất, rất là xứng đôi.
—----