Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 28

Editor: Gấu Gầy

 

Hai giờ chiều, trưởng khoa Đặng của khoa tim mạch tình cờ gặp Sở Thu Bạch vừa mới ra khỏi phòng theo dõi trên hành lang cấp cứu, quan tâm hỏi y: "Thu Bạch, nghe nói tối qua cậu thấy khó chịu? Khá hơn chưa?"

 

Sở Thu Bạch đã từng làm phẫu thuật cấp cứu cùng với anh ta, có chút tình đồng nghiệp nên cười trấn an: "Khá hơn rồi, chỉ là bệnh vặt thôi."

 

"Cậu quá mệt mỏi rồi." Nhìn chàng trai trẻ xa lạ cao lớn và thẳng tắp như cây sam sau lưng đồng nghiệp, trưởng khoa Đặng nói: "Đừng tối ngày muốn biến một phút thành hai phút. Về lâu dài, dù cơ thể có tốt đến đâu cũng không chịu nổi." Ánh mắt dò xét dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Giang Lai, anh ta tò mò hỏi: "Vị này là?"

 

Sở Thu Bạch giới thiệu: "Đây là em trai tôi." Rồi quay sang nói: "Đây là trưởng khoa Đặng của khoa tim mạch."

 

Sở Giang Lai lập tức mỉm cười đưa tay ra: "Trưởng khoa Đặng, đã được nghe danh từ lâu."

 

Người này thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật bánh tráng, chỉ một câu nói của Sở Thu Bạch mà như gió xuân tan tuyết, khiến khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng tan chảy, lập tức biến thành một đóa hoa đào tươi cười thân thiết.

 

Trưởng khoa Đặng ngẩn người, cũng đưa tay ra: "Chào cậu chào cậu." Anh ta rút tay về, đang định nói thêm vài câu với Sở Thu Bạch thì bị thanh niên đẹp trai lật mặt siêu nhanh ngắt lời bằng một nụ cười nhạt: "Trưởng khoa Đặng ăn cơm chưa? Tôi và anh trai tôi định đến nhà ăn, anh có muốn cùng nhau ăn chút gì đó không?"

 

"Ăn rồi ăn rồi." Đã hơn hai giờ rồi, trưởng khoa Đặng không tiện làm phiền bọn họ ăn trưa, đành phải dừng cuộc trò chuyện, nói: "Vậy hai cậu mau đi đi. Đói lâu sợ hạ đường huyết. Thu Bạch, nhớ uống thuốc đúng giờ, chúng ta liên lạc sau."

 

Nhà ăn của bệnh viện Hữu Dân nằm ở phía đông của tòa nhà hành chính. Do tính chất công việc đặc thù, nhân viên y tế thường không thể ăn cơm đúng giờ, nên nhà ăn mở cửa từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, không nghỉ giữa giờ.

 

Bình thường Sở Thu Bạch rất ít khi đến nhà ăn, buổi trưa thường nhờ người ta mua mang về văn phòng. Nhưng y không muốn ở riêng với Sở Giang Lai trong phòng theo dõi nữa, giờ này cũng lười đi lại, nên muốn đến nhà ăn ăn tạm chút gì đó.

 

Ánh nắng vừa đẹp, Sở Thu Bạch chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể phơi nắng. Sở Giang Lai bưng khay thức ăn đương nhiên cũng dừng bước rồi ngồi đối diện y.

 

Chế độ ăn uống của Hữu Dân rất tốt, trong bệnh viện có hai nhà ăn bình thường và một nhà ăn Hồi giáo. Sở Thu Bạch gọi hai bát mì bò hầm củ cải bình thường không tiện mua mang về, mì kiểu Quảng Đông, nước dùng bò hầm thơm nồng được ninh mỗi ngày, trên nước dùng có vài lát tỏi tươi, ngay cả hình thức cũng không kém gì ngoài tiệm.

 

Sở Thu Bạch cúi đầu ăn hai miếng, thấy Sở Giang Lai ngồi đối diện vẫn chưa động đũa, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn.

 

"Em không ăn sao? Nhừ rồi thì không ngon đâu."

 

Sở Giang Lai cầm đũa lên, xị mặt không vui, chậm rãi hỏi: "Anh và người họ Đặng kia rất thân thiết sao?"

 

"?"

 

Thấy vẻ mặt hoang mang của Sở Thu Bạch, tên oan gia cầm chai giấm đổ một lượng lớn giấm vào trong nước mì, giọng điệu chua lè nói: "Sao anh ta gọi tên anh thân thiết dữ vậy? Em còn chưa từng gọi anh như thế."

 

"Rốt cuộc em muốn nói gì?"

 

Sở Giang Lai đặt chai giấm xuống, không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào y. Mống mắt sẫm màu trong suốt ánh lên chút sắc nâu dưới ánh mặt trời, càng khiến đồng tử đen tuyền, sâu không thấy đáy.

 

Tên nhóc chó im lặng một lúc, đột nhiên nhỏ giọng gọi y: "Thu Bạch."

 

Tim Sở Thu Bạch như tôm luộc nhảy dựng lên, toàn thân tê dại như bị điện giật, dòng điện chạy từ da đầu xuống tận ngón chân, khiến đầu gối y mềm nhũn. Y mặt không đổi sắc bưng bát mì lên húp một ngụm nước, rồi vùi mặt vào bát mì nói: "Sở Giang Lai, đầu óc em không sao chứ?"

 

Bên đối diện lại im lặng một lúc, Sở Thu Bạch ngẩng mặt lên, thấy Sở Giang Lai vẫn nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt nóng bỏng: "Trưởng khoa Đặng kia—"

 

Sở Thu Bạch biết hắn đang nghĩ gì, bất lực ngắt lời hắn: "Trưởng khoa Đặng bốn mươi chín tuổi rồi, có gia đình, con cái đề huề."

 

"Dù chín mươi bốn tuổi cũng không thể gọi bừa bãi như vậy!" Thấy y trả lời thẳng thắn, Sở Giang Lai lập tức hăng hái lên, nghiêm mặt kể tội người họ Đặng kia: "Ông ta gọi anh là Thu Bạch, dặn dò anh uống thuốc, còn muốn tiếp tục liên lạc riêng với anh, thật là không biết xấu hổ."

 

"Sở Giang Lai!"

 

Tên nhóc chó đang tranh giành thức ăn sủa loạn xạ lập tức im bặt, một lúc sau mới tủi thân và thương tâm nói: "Anh hung dữ như vậy làm gì? Không lẽ thật sự thích ông ta rồi sao?"

 

Sở Thu Bạch cảm thấy tim mình lại đau, có khi thật sự phải nằm thêm một đêm ở phòng theo dõi, y lạnh lùng nói: "Anh không thích kiểu người như anh ta."

 

Sở Giang Lai lập tức hỏi: "Vậy anh thích kiểu người như thế nào?"

 

Sở Thu Bạch lười để ý đến hắn, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

 

Đợi đến khi gần ăn xong, mới mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên: "Anh thích người nhỏ tuổi hơn mình, ngốc nghếch, không học hành đàng hoàng."

 

Sở Giang Lai: ...

 

Xin nghỉ phép hai ngày, Sở Thu Bạch không có việc gì vào buổi chiều nên định về nhà trước. Vừa mới đi đến bãi đậu xe, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Sở Thu Bạch lấy điện thoại ra xem, là Tống Như Ân. Hôm nay anh ta phải trực ở khu nội trú, giờ này gọi điện thoại đến, e rằng không phải chuyện tốt.

 

Sở Giang Lai mở cửa ghế phụ, im lặng đợi Sở Thu Bạch ngồi vào, nhưng Sở Thu Bạch đứng ngoài xe quay lưng lại nghe điện thoại.

 

"Ừm, tôi vẫn còn ở bệnh viện."

 

Sở Giang Lai lùi lại một chút, đổi sang góc độ có thể nhìn rõ mặt Sở Thu Bạch.

 

Chân mày Sở Thu Bạch hơi nhíu lại, như thể nghe được tin tức khiến người ta phiền lòng, do dự hỏi: "Bây giờ sao?"

 

Đối phương lập tức bắt đầu giải thích với y, giọng điệu rất gấp gáp, tốc độ nói rất nhanh.

 

Sở Giang Lai đứng không gần lắm nên không nghe rõ câu nào, chỉ có thể đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết từ hàng lông mày ngày càng nhíu chặt và sắc mặt hơi tái của Sở Thu Bạch.

 

Sở Thu Bạch im lặng nghe xong, cuối cùng nghiêm mặt đồng ý: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay."

 

Mãi đến bốn giờ chiều, y tá Tiểu Vương vẫn chưa chia sẻ được một chút tin tức nào trong nhóm. Lúc bốn giờ rưỡi, Tiểu Cố gửi tin nhắn hỏi cô: "Thế nào thế nào? Tiến triển thế nào rồi?"

 

Tiểu Vương đặt bảng ghi chép kiểm tra phòng xuống, trả lời: "Em trai nhà họ Sở quả thực là một anh đẹp trai, nhưng mà..."

 

Tiểu Cố lập tức trả lời: "Sao lại nhưng mà? Nhưng mà cái gì!! Nói nhanh lên!"

 

Tiểu Vương trả lời từng chữ một: "Nhưng mà hôm nay tôi còn chưa nhìn thấy bóng dáng của trưởng khoa Sở."

 

Tiểu Lý ẩn mình đã lâu lập tức xuất hiện: "Cái gì! [Icon khiếp sợ], trưởng khoa Sở ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh sao? Mẹ ơi! Anh đẹp trai này cũng quá biết hành hạ người ta quá đi!"

 

Tiểu Vương phì cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại: "Đều được giáo dục bắt buộc chín năm như nhau, tại sao chỉ có mình bà là cả cái đầu toàn cặn bã?"

 

Tiểu Lý gửi một nhãn dán mặt vàng khè, lập tức nói tiếp: "Trưởng khoa Sở vẫn còn nằm trong phòng theo dõi ư? Vậy bốn ngọn núi đó thì sao? Cứ đứng như vậy cả ngày à?"

 

Tiểu Vương liếc nhìn cửa phòng theo dõi số một trống trơn, trả lời: "Lúc tôi kiểm tra phòng vào buổi chiều thì phòng theo dõi đã không còn ai rồi. Cả anh đẹp trai và trưởng khoa Sở đều không có ở đó, mấy ngọn núi đó cũng không biết đã đi đâu, như thể bốc hơi khỏi trần gian vậy. [thở dài][thở dài][thở dài]"

 

"Anh đẹp trai chắc chắn là làm trưởng khoa Sở sợ rồi." Tiểu Cố chắc chắn nói: "Bốn ngọn núi cao hơn hai mét đứng sừng sững ở đó, ai mà không sợ?"

 

Tiểu Lý lập tức bày tỏ sự đồng tình: "Đúng vậy, tuy rằng em trai đối với ai cũng lạnh mặt, trông có vẻ khó gần, nhưng tôi nghe bác sĩ Lục ở phòng cấp cứu nói, anh ấy rất lo lắng cho trưởng khoa Sở! Nghe nói trưởng khoa Sở bị bệnh, lập tức từ Giang Hỗ đến chỗ chúng ta, bốn giờ sáng đó! Mấy bà nói xem có cảm động không?"

 

"Trời ơi! Ai mà không cảm động đến mức khóc luôn chứ?"

 

"Khóc rồi!"

 

"Khóc rồi!!"

 

"Khóc rồi!!!"

 

Y tá Tiểu Vương mỉm cười cất điện thoại, chưa đi được mấy bước đã gặp bác sĩ Trần của khoa phụ sản vội vàng đi tới, nhìn thấy cô như nhìn thấy vị cứu tinh: "Em yêu! Giúp chị một việc, có thể đến khu nội trú một chuyến không? Trưởng khoa Tống để quên bệnh án ở văn phòng chị, bảo chị mang đến cho anh ấy. Nhưng con gái chị bị ngã ở trường học, bây giờ vẫn còn ở phòng cấp cứu, em giúp chị mang đến đó được không?"

 

Tiểu Vương vội vàng gật đầu: "Được chứ, dù sao em cũng tan làm rồi."

 

Ôm bệnh án của bác sĩ Tống Như Ân, Tiểu Vương chạy một mạch đến khu nội trú. Người chờ thang máy hơi nhiều, Tiểu Vương không có thẻ nhân viên của khu nội trú, không thể đi thang máy dành riêng cho nhân viên y tế, đành phải đi thang bộ. Văn phòng của trưởng khoa trực ban ở tầng ba, khi leo đến tầng hai, Tiểu Vương nghe thấy tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến từ cửa cầu thang tầng ba. Cô dừng bước, thấy có khá nhiều người đứng chặn ở cửa cầu thang từ tầng hai lên tầng ba để hóng chuyện.

 

"Xin lỗi, nhường đường một chút."

 

Đám đông hóng chuyện lập tức nhường đường cho cô.

 

Văn phòng của Tống Như Ân nằm cạnh phòng bệnh, chính là căn phòng thứ hai ở cuối hành lang. Tiểu Vương thấy có rất nhiều người đang vây quanh cửa văn phòng nhìn vào trong, trong đó không thiếu những người mặc áo bệnh nhân.

 

Tiểu Vương tò mò bước đến gần, chưa kịp chen qua đám đông vào cửa đã nghe thấy một giọng nói giận dữ phát ra từ văn phòng bác sĩ đang mở cửa: "Chết người rồi! Chết người rồi! Lang băm chữa trị chết người rồi!"

 

Tiểu Vương đứng đờ ra ở cửa, khiếp sợ nhìn một người đàn ông trung niên cao to, hung dữ đang gào thét với Tống Như Ân: "Tên lang băm nhà mày chữa bệnh làm sao khiến ba tao chết rồi! Tao phải lột da mày!"

 

Tống Như Ân vốn không giỏi tranh luận, thái độ làm người rất thanh cao, bị gã làm ầm lên như vậy, không khỏi đỏ bừng mặt: "Người nhà bệnh nhân này, xin anh đừng nói bậy."

 

"Tao nói bậy!?"

 

Tiểu Vương chú ý đến, trên cổ bên trái của người đàn ông hung dữ này có xăm hình kỳ lân đen và ngọn lửa đỏ, trông rất khó dây vào.

 

Gã tức giận xông lên đẩy Tống Như Ân: "Bây giờ ba tao bị mày hại chết rồi! Nói đi! Xử lý thế nào! Bệnh viện chúng mày lấy gì đền mạng cho ba tao?!"

 

Tống Như Ân đứng bên cạnh đèn xem phim bị gã đẩy lùi lại từng bước, trước mặt bao nhiêu người cũng không tiện ra tay, đành phải vừa khuyên gã bình tĩnh vừa nói: "Ba của anh mấy ngày nay hồi phục rất tốt, chưa chắc đã là vấn đề của ca phẫu thuật..."

 

"Không phải vấn đề của ca phẫu thuật?" Tên hung thần nghe vậy càng nổi trận lôi đình: "Ca phẫu thuật được thực hiện ở bệnh viện chúng mày! Bây giờ còn chưa xuất viện mà người đã mất rồi! Mày nói với tao không phải vấn đề của ca phẫu thuật? Có phải mày muốn trốn tránh trách nhiệm không!"

 

Tống Như Ân không chịu nổi nhưng lại không thể nổi giận, kiên nhẫn nói lý lẽ với gã: "Không phải trốn tránh trách nhiệm. Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, ca phẫu thuật rất suôn sẻ, kết quả xét nghiệm bệnh lý cũng đã có rồi, khối u tuyến của ba anh không phải ác tính, theo lý mà nói thì nên hồi phục tốt, không thể nào..."

 

Lời còn chưa dứt đã bị thô bạo cắt ngang: "Cái gì mà theo lý mà nói?! Lý cái cc! Ban đầu chúng mày hứa với tao thế nào? Không phải nói làm phẫu thuật nội soi cho ba tao sao! Tại sao sau đó lại mổ cả ngực ra? Chẳng lẽ ở bệnh viện đen tối này của chúng mày, mổ bụng moi ruột cũng gọi là phẫu thuật nội soi!?"

 

"Đó là vì khối u tuyến của bệnh nhân quá lớn, còn dính vào các mạch máu màng phổi xung quanh, nên chúng tôi..."

 

"Đừng nói nhảm nữa! Phẫu thuật nội soi đã hứa lại biến thành mổ cả lồng ngực! Mới xuống bàn mổ được mấy ngày thì người đã chết rồi! Đám lang băm chúng mày trả mạng cho ba tao!"

 

Y tá Tiểu Vương kinh ngạc nhìn Tống Như Ân bị người nhà bệnh nhân túm ngực xô vào góc tường, thấy anh ta nhắm mắt lại sắp bị đánh.

 

Phía cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Dừng tay!"

 

Quay đầu lại, cô nhìn thấy Sở Thu Bạch âm trầm u ám đứng ngay cửa.

 

Đám đông hóng chuyện lại tự động nhường đường, Sở Thu Bạch chen qua đám đông đi vào. Hôm nay y không mặc áo blouse trắng mà mặc một chiếc áo khoác màu camel nhạt, tái nhợt và u ám đứng giữa đám đông, giống như một thần tượng trẻ tuổi vừa mới từ buổi tiệc đóng máy nào đó đến bệnh viện thăm bạn bè thân thích.

 

Nhìn khuôn mặt Sở Thu Bạch, trái tim Tiểu Vương đập loạn một giây, sau đó cô mới phát hiện y không đến một mình, phía sau còn có một thanh niên nhìn còn đẹp hơn.

 

Đây là? Trưởng khoa Sở và... em trai?

 

Ánh mắt Tiểu Vương theo bản năng nhìn quanh đám đông để tìm bốn ngọn núi, tiếc là không thấy, chán ghê! Đúng lúc này, mấy người khổng lồ đó không biết đã đi đâu!

 

Người đàn ông bạo lực này rõ ràng là h**p yếu sợ mạnh, chỉ cần bất cứ ngọn núi nào đến cũng có thể dập tắt khí thế ngông cuồng của gã!

 

Người đàn ông có hình xăm bị quát liền quay người lại, hung dữ trừng mắt nhìn ra cửa. Gã đánh giá Sở Thu Bạch, nắm đấm đang giơ lên từ từ hạ xuống, cười lạnh nói: "Ồ, kẻ cầm đầu giết người đến rồi."

 

Sở Thu Bạch lướt qua gã, hỏi Tống Như Ân: "Bệnh nhân đâu?"

 

"Ở trong phòng bệnh."

 

"Tình hình thế nào?"

 

Tống Như Ân vội vàng báo cáo với y, phẫn uất nói: "Vẫn đang cấp cứu, nhưng người nhà ngăn cản không cho tôi vào, anh ta, anh ta không nói lý lẽ!"

 

Về việc không nói lý lẽ, Sở Thu Bạch không lo lắng lắm. Bởi vì tên nhóc chó đi theo phía sau y cãi ngang có hạng.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment