Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 30

Editor: Gấu Gầy

 

Quách Quân Bình làm việc trong hệ thống y tế gần bốn mươi năm, đã xử lý hàng trăm vụ tai nạn y khoa, ông khá bình tĩnh đẩy kính lên, nói với người nhà bệnh nhân đang hung hăng ở phía đối diện bàn đàm phán: "Kỹ thuật và y đức của trưởng khoa Sở mọi người đều thấy rõ, quy trình cấp cứu cũng đều phù hợp với quy định công việc, nếu các vị có ý kiến, có thể yêu cầu khám nghiệm tử thi."

 

"Khám nghiệm tử thi?!" Tên côn đồ họ Trương đang vắt chéo chân "bộp" một tiếng đập bàn, giống như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ nực cười, cười lạnh nói: "Bác sĩ ở chỗ các người chữa trị làm ba tôi chết, còn muốn ông ấy chết không toàn thây?"

 

Quách Quân Bình bình tĩnh nói: "Theo hồ sơ bệnh án, ca phẫu thuật của ba anh rất thành công, trước khi qua đời cũng không mắc bất kỳ bệnh nền nghiêm trọng nào, không thể nào đột ngột qua đời được. Sau khi huyết áp của ông ấy tụt xuống, nhân viên y tế của chúng tôi đã ngay lập tức tiến hành các biện pháp cấp cứu. Trái lại—" Nghĩ đến Tống Như Ân bị đánh bầm dập và Sở Thu Bạch hiện vẫn đang nằm trong phòng khám thở oxy, Quách Quân Bình nghiêm mặt, giọng nói cao hơn hai bậc, "Trái lại là người nhà các vị, nhiều lần phá hoại trật tự cấp cứu, cản trở quá trình cấp cứu diễn ra bình thường. Nếu các vị khăng khăng cho rằng cái chết của bệnh nhân là do sai sót trong phẫu thuật của bệnh viện, thì chúng ta không còn gì để nói nữa, chỉ còn cách khám nghiệm tử thi."

 

"@#%&%*..." Mức độ tức giận của tên côn đồ lập tức tăng vọt, hắn ta chửi thề một tràng.

 

Quách Quân Bình thường ngày khéo léo, lúc này lại tỏ ra cứng rắn, không dễ bị lay chuyển, giọng điệu cường ngạnh: "Trương Thạc Cương, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng xin anh chú ý lời nói."

 

Tên côn đồ Trương Thạc Cương bị gọi cả tên họ cũng không hề kiềm chế, gã đứng phắt dậy như một con gà chọi, lại càng hung hăng chửi bới, còn xắn tay áo lên để lộ cánh tay đầy hình xăm.

 

Gã vừa đứng dậy, sáu bảy người anh em ngồi phía sau gã cũng ùa dậy theo.

 

Phó viện trưởng lão làng của Hữu Dân vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bình tĩnh ung dung nói với bọn họ: "Bây giờ là xã hội pháp trị, bảo vệ của bệnh viện đang ở ngay cửa, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay."

 

Hôm nay Sở Giang Lai không giết người, vì Sở Thu Bạch không cho phép.

 

Trong phòng khám, Sở Thu Bạch vừa ngăn cản một vụ bạo lực giết người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, khóe miệng sưng một cục, trán không biết va vào đâu mà bị thương, trên quần còn lưu lại vài dấu chân. Còn Sở Giang Lai suýt chút nữa trở thành kẻ giết người trước mặt bao nhiêu người đang đứng trước giường y, hơi cúi người, vẻ mặt u ám kiểm tra vết thương cho y.

 

Nếu không phải Sở Thu Bạch lên tiếng ngăn cản thì tên khốn ra tay với y sẽ không chỉ bị ăn vài cú đấm và thiếu chút nữa bị bóp cổ chết ngạt đơn giản như vậy. Sở Giang Lai có kiến thức lý thuyết phong phú, có rất nhiều cách để khiến đối phương hối hận vì đã được sinh ra.

 

Sở Thu Bạch nhắm mắt thở oxy, hàng mi hơi run rẩy khiến Sở Giang Lai liên tưởng đến bộ lông dày và mỏng manh của một loài chim nào đó.

 

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của y, trái tim cứng rắn vì phẫn nộ mà bạo ngược của Sở Giang Lai dần trở nên mềm mại, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

 

Trước khi tan làm, y tá Tiểu Vương phát hiện những ngọn núi biến mất cả buổi chiều lại quay trở lại!

 

Quy cách của bọn họ vẫn giống như buổi sáng, nhưng quy mô lớn hơn trước! Tiểu Vương nhìn từ xa, đếm thử, nhiều hơn hai ngọn so với buổi sáng.

 

Sáu người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen nghiêm mặt đứng ở cửa phòng khám, mỗi người đều đeo tai nghe liên lạc trên tai trái, căng thẳng nhìn chằm chằm vào những ai đi ngang qua cửa. Các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt, thần kinh căng thẳng, khiến cô không khỏi nghi ngờ, ngay cả những con ruồi vô tình bay qua cũng sẽ bị thẩm vấn không dưới ba phút.

 

Ngồi trước giường bệnh của Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai lần đầu tiên hối hận vì quyết định của mình.

 

Hắn hối hận vì đã quá khiêm tốn, hối hận vì đã cho vệ sĩ rút lui trước để tránh làm Sở Thu Bạch không thoải mái.

 

Việc Sở Thu Bạch bị thương khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đáng lẽ hắn nên trông chừng y cẩn thận hơn. Đối với bảo bối duy nhất trên thế giới, Sở Giang Lai nên cẩn thận bảo vệ y như bảo vệ con ngươi của mình.

 

Vậy mà bây giờ, hắn lại để y bị thương ngay trước mắt mình.

 

Nghĩ đến đây, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa bùng lên. Sở Giang Lai chậm rãi đứng dậy, hắn muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, muốn đi tìm cái tên ngu xuẩn gây rối kia, cung cấp cho gã một chút dịch vụ hậu mãi chu đáo. Nhưng hắn vừa mới đứng thẳng dậy, bàn tay đang buông thõng bên hông đã bị người ta nắm lấy.

 

"Sở Giang Lai..." Sở Thu Bạch chậm rãi mở mắt ra, khó nhọc nói: "Em đừng đi."

 

Sở Giang Lai đành phải ngồi xuống lại, dịu dàng nói với y: "Em không đi."

 

Sở Thu Bạch thất thần mở to mắt, gian nan nhìn hắn, mí mắt nặng trĩu lại dần dần khép lại, nhưng tay vẫn không buông ra.

 

Trong lồng ngực Sở Giang Lai đột nhiên dâng lên một cảm giác rung động dịu dàng hiếm có.

 

Một cảm xúc xa lạ như chồi non phá vỡ lớp đất đóng băng, nhẹ nhàng chui ra từ lòng đất sâu không thấy đáy. Nó chỉ ló ra một chút xíu, nhưng bên dưới lại là bộ rễ cắm sâu, mất mười mấy năm khó khăn lắm mới mọc ra được.

 

Sở Giang Lai cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi im, dù trong lòng hắn thật sự rất muốn đứng dậy, đi ra ngoài, g**t ch*t vài tên, đợi đến khi hoàn toàn hết giận rồi mới quay lại.

 

Nhưng Sở Thu Bạch đã lâu không nắm tay hắn, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn.

 

Y khiến Sở Giang Lai cảm thấy bình yên, không muốn rời đi nữa.

 

Thế giới rất rộng lớn, nhưng ngoại trừ bên cạnh Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai không muốn đi đâu cả.

 

Sở Thu Bạch ngủ một mạch đến tám giờ mới tỉnh.

 

Y tá kiểm tra phòng đi vào cùng hai vệ sĩ, tiếng leng keng của hộp thuốc bằng thép không gỉ đánh thức y.

 

Sở Thu Bạch kinh hoàng mở mắt ra, định ngồi dậy ngay lập tức, nhưng vai và tay đều bị giữ lại, giọng nói của người nhà vang lên bên tai: "Anh Thu Bạch, đừng ngồi dậy nhanh như vậy, phải từ từ."

 

Giọng nói quen thuộc khiến lồng ngực y nóng lên, tim đập thình thịch, hơi đau.

 

Sở Thu Bạch đã chết dường như sống lại. Y vùng vẫy phá vỡ mặt nước, nổi lên từ đáy biển, mang theo sự lưu luyến với thế giới và tình yêu mâu thuẫn khó nói hết với một người nào đó.

 

Máy theo dõi điện tâm đồ phát ra âm thanh đều đặn và nhàm chán, y tá đặt thuốc xuống rồi ra khỏi cửa cùng vệ sĩ.

 

Sở Giang Lai nhìn Sở Thu Bạch gỡ kẹp đo độ bão hòa oxy, thành thạo tháo băng quấn cánh tay và gỡ miếng dán điện cực, cuối cùng những ngón tay thon dài đưa lên ngực, cài từng cúc áo sơ mi.

 

Cài đến cúc thứ tư từ dưới lên, Sở Giang Lai không nhịn được đưa tay ra giúp y.

 

Sở Thu Bạch nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra, nhưng không đẩy được.

 

Sở Giang Lai cúi đầu, kiên nhẫn cài hết cúc áo cho y, đợi đến khi cài đến cúc cuối cùng, đột nhiên nói: "Ngày mai em sẽ về Giang Hỗ."

 

Sở Thu Bạch ngẩn người, y nghe thấy giọng mình nói "Ồ", giọng điệu có chút ngạc nhiên.

 

Sở Giang Lai cười với y, buông tay xuống nhưng nhanh chóng lại đưa lên, vuốt thẳng cổ áo hơi nhăn nhúm vì ngủ của y: "Lần này, anh phải về cùng em."

 

"Anh?" Sở Thu Bạch càng ngạc nhiên hơn: "Nhưng anh chỉ xin nghỉ phép hai ngày, căn bản không kịp ưm—"

 

Sở Giang Lai bất ngờ cúi người xuống, chặn chặt môi y.

 

Đây là đôi môi khiến Sở Giang Lai cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn vừa thèm muốn sự mềm mại của nó, vừa ghét nó luôn dễ dàng nói ra những lời từ chối mình.

 

Sở Giang Lai biết Sở Thu Bạch đang do dự có nên đẩy hắn ra không, nhưng lại lo lắng một khi đẩy hắn ra, hắn sẽ lập tức đứng dậy, đi ra ngoài, tìm mấy người nhà bệnh nhân tội không đáng chết kia, thực hiện một cuộc thảm sát đẫm máu tàn khốc. Vì vậy y nhân từ do dự, hai tay đặt trên ngực Sở Giang Lai, nhưng vẫn không thật sự dùng sức.

 

Đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m qua khóe môi đông cứng máu, nước bọt khiến vết thương khôi phục cảm giác, Sở Thu Bạch không nhịn được "hít" một tiếng, Sở Giang Lai lập tức buông y ra.

 

"Đè vào anh sao?" Hắn nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ hơi cúi xuống, đôi mắt cong cong ướt át và sáng ngời, vô cùng dịu dàng đa tình.

 

Chỉ nhìn khuôn mặt, thật sự rất khó tưởng tượng ra thủ đoạn tàn nhẫn và khối tài sản khổng lồ của hắn.

 

Trong phòng bật điều hòa, Sở Giang Lai cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi sáng màu bên trong, trông non nớt như một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp.

 

Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, lại ngẩn người một lúc mới lắc đầu. Có lẽ là sợ Sở Giang Lai lại đi gây chuyện với người khác, nên y nhanh chóng nói với hắn "Không đè vào" và "Không đau lắm".

 

Sở Giang Lai không đồng ý cho y xuất viện, nhưng Sở Thu Bạch khăng khăng muốn về nhà.

 

Cuối cùng, bọn họ vẫn ngồi trên xe đến căn hộ của Sở Thu Bạch ở Kinh Thị.
Sáu vệ sĩ chia thành ba xe đi theo phía sau bọn họ, tài xế là người lạ mặt mà Sở Thu Bạch chưa từng gặp, trên ghế phụ có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Sở Thu Bạch quen anh ta, biết anh ta là một trong những trợ lý đắc lực nhất của Sở Giang Lai, đã từng gọi điện thoại cho y hàng chục cuộc trong một ngày, chỉ để thuyết phục y nhanh chóng về Giang Hỗ lấy đồ.

 

Sở Thu Bạch hơi xấu hổ, nhưng trợ lý lại không hề cảm thấy lúng túng. Anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, nhìn thẳng về phía trước không hề liếc mắt. — Sếp của anh ta đặc biệt bảo anh ta ngồi ở ghế phụ, để sếp tiện dỗ dành người anh trai yêu quý cùng ngồi ở ghế sau, vượt qua vách ngăn, nắm chặt tay đối phương.

 

Là trợ lý tổng giám đốc của Sở Giang Lai, năng lực làm việc của anh ta vạn người mới có một, là một người trưởng thành trong công việc, biết lúc nào nên giả vờ như không thấy.

 

Sở Thu Bạch lén rút tay ra nhiều lần, nhưng đều không rút được.

 

Sở Giang Lai nắm chặt ngón tay y, dịu dàng giải thích với y: "Gần đây em gây thù chuốc oán với một số người, nên phải cẩn thận hơn một chút." Thấy Sở Thu Bạch không nói gì, hắn hòa nhã thương lượng với y: "Anh ở lại đây một mình, em không yên tâm, về cùng em được không?"

 

Vì có người ngoài ở đó, Sở Thu Bạch không giãy giụa cũng không từ chối hắn ngay lập tức. Đợi đến khi về đến nhà, vào khoảnh khắc đóng cửa, y mới nói với hắn: "Anh không về Giang Hỗ, anh sẽ ở lại đây, anh còn có công việc."

 

Tối nay, Sở Giang Lai dường như cực kỳ kiên nhẫn, hắn đợi rất lâu, không thấy y nói tiếp mới nói: "Vậy thì điều chuyển về Giang Hỗ, em đã nói chuyện với Quách Quân Bình rồi, Trần Hòa cũng đồng ý."

 

Đồng tử Sở Thu Bạch hơi mở to, môi hé mở vì kinh ngạc, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Em khi nào... Không phải, Sở Giang Lai em dựa vào cái gì? Bản thân anh còn chưa đồng ý!"

 

Trần Hòa là viện trưởng hiện tại của Hữu Dân, ba của Trần Hòa là quan chức cấp cao ở thủ đô, mẹ là trưởng khoa phụ sản nổi tiếng cả nước. Sở Giang Lai đã từng làm ăn cùng anh trai của Trần Hòa, quan hệ cá nhân rất tốt. Sau khi chuyển đến Hữu Dân, Sở Thu Bạch biết được những điều này.

 

Dường như y chưa bao giờ thoát khỏi phạm vi thế lực của Sở Giang Lai, chỉ khi cảm thấy bị xúc phạm mới kích động hỏi hắn "dựa vào cái gì".

 

Sở Giang Lai cười với y, tàn khốc nhưng lại dịu dàng nói: "Dựa vào việc em là người đàn ông của anh."

 

Hàng lông mày của Sở Thu Bạch lập tức rũ xuống, sắc mặt ngay lập tức trở nên lạnh lùng. Y nghiến răng, im lặng đá giày ra, xỏ dép lê vào, khi đi đến sofa, đột nhiên quay người lại, cười mỉa mai: "Sở Giang Lai, em tỉnh táo lại một chút được không, anh đã kết hôn rồi."

 

Sở Giang Lai lạnh mặt bước đến chỗ y, nổi giận như muốn giết người.

 

Sở Thu Bạch đứng yên tại chỗ, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn: "Đám cưới em cũng có mặt, có cần anh cho em xem giấy đăng ký kết hôn của anh không?"

 

Thính giác của con người thật sự rất nhạy bén, Sở Giang Lai thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh lý trí vỡ nát của mình.

 

Sở Thu Bạch vẫn không có ý định im miệng, kiên quyết tuyên bố với hắn: "Anh rất yêu vợ anh, anh yêu Văn—"

 

Không muốn nghe thêm một chữ nào nữa, Sở Giang Lai lao đến như một con sói hoang dã săn mồi.

 

Khi hoàn hồn lại, hắn phát hiện mình đang cắn xé môi Sở Thu Bạch một cách thô bạo.

 

Con sói hoang dã bị chọc giận tham lam l**m láp từng tấc da thịt của con mồi, đè chặt con mồi thuộc về mình xuống dưới thân, bức y khuất phục.

 

Hắn nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền, không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.

 

—---

Bình Luận (0)
Comment