Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 31

Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy

 

Sở Thu Bạch bị tiếng chuông báo thức lúc chín giờ sáng đánh thức.

 

Một cánh tay thon dài đè nặng trên ngực y, đôi chân dài thẳng tắp thì đặt bên hông y. Sở Thu Bạch mở mắt ra, ánh mắt chậm rãi nhìn lên, cuối cùng nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ đang nhắm mắt ngủ, nhưng vẫn không quên ôm chặt lấy y không buông.

 

Sự ràng buộc này khiến Sở Thu Bạch mơ thấy cả đêm bị chiếc kẹp của máy gắp thú nhồi bông kẹp lấy.

 

Trong mơ, y hoảng sợ tìm người cầu cứu, theo bản năng gọi tên Sở Giang Lai, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Giang Lai đang đứng ngoài tủ kính hăng hái cầm cần điều khiển.

 

Ánh mắt hắn khinh miệt và tham lam, giống như dao laser quét qua ngực Sở Thu Bạch, dễ dàng xẻ đôi cơ thể và trái tim của Sở Thu Bạch.

 

Sở Giang Lai giải cứu Sở Thu Bạch khỏi chiếc kẹp sắt lơ lửng, rồi lại dùng ánh mắt cắt rời y, khiến từng thớ thịt, từng khúc xương, từng dây thần kinh trên người Sở Thu Bạch đều đau nhức.

 

Sở Giang Lai đối xử với y như vậy, nhưng y vẫn muốn hôn hắn.

 

Mình thật đáng thương. Sở Thu Bạch bình tĩnh nghĩ khi nằm trên vũng máu.

 

Giờ ăn trưa, Trần Hòa đích thân gọi điện thoại đến. Anh ta nói với Sở Thu Bạch người nhà bệnh nhân gây rối đã giăng băng rôn trắng đen ở cổng bệnh viện. Bọn họ tìm được ảnh của Sở Thu Bạch trên trang web chính thức của bệnh viện, in thành tờ giấy khổ A4, dùng bút đỏ gạch chéo, phát cho tất cả mọi người.

 

Sở Thu Bạch không ăn trưa nữa, y cầm áo khoác lên chạy đến bệnh viện. Sở Giang Lai không lay chuyển được y, chỉ có thể gọi điện thoại trên xe, mắng Trần Hòa một trận vì lắm chuyện.

 

Cảnh sát và giới truyền thông đều đã có mặt. Trước mặt giới truyền thông và cảnh sát, Quách Quân Bình lại một lần nữa bình tĩnh đề nghị khám nghiệm tử thi.

 

Nhưng người nhà bệnh nhân kiên quyết không đồng ý.

 

Ngoài sáu bảy người anh em hôm qua, lần này Trương Thạc Cương còn dẫn theo bảy cô tám thím, ba bà lão đã ngoài sáu mươi tuổi khóc lóc trước ống kính, vừa đấm tay vừa dậm chân. Một bà cô mặc áo bông đỏ chỉ tay vào cảnh sát đến ngăn cản, hét lớn: "Quan chức bắt nạt dân thường! Lui! Lui! Lui!"

 

Trương Thạc Cương giăng băng rôn khóc lóc trước giới truyền thông, tố cáo bác sĩ vô lương tâm của Hữu Dân phẫu thuật sai sót, hại chết người cha vừa mới bước sang tuổi bảy mươi của gã.

 

Cảnh sát khuyên gã, nếu nghi ngờ là phẫu thuật không đúng cách gây ra tranh chấp y tế thì nên nghe theo đề nghị của bệnh viện, nhanh chóng sắp xếp khám nghiệm tử thi. Đồng thời thiện chí  nhắc nhở, nếu quá thời gian quy định, ảnh hưởng đến việc xác định nguyên nhân cái chết, trách nhiệm sẽ do bên từ chối hoặc trì hoãn gánh chịu.

 

Tên côn đồ không biết gì về pháp luật không ngờ lại có cách nói như vậy, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Sở Thu Bạch vừa mới xuống xe nói: "Tôi thấy, các người là cùng một bọn với tên lang băm này! Chính là muốn bao che cho hắn ta!"

 

Phóng viên cầm máy quay theo bản năng hướng ống kính về phía Sở Thu Bạch đang vịn cửa xe.

 

Ống kính lồi đen sì khiến Sở Thu Bạch đột nhiên nhớ đến đoạn video bị làm thành đĩa, không khỏi cứng cả người.

 

Sở Giang Lai lập tức chắn trước mặt y, nhíu mày, dùng lòng bàn tay che ống kính máy quay, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Ngay cả phóng viên dày dạn kinh nghiệm cũng bị dọa sợ, đứng ngây người ra đó, len lén liếc nhìn những vệ sĩ như núi đang nhanh chóng vây quanh phía sau bọn họ.

 

Sắc mặt Sở Giang Lai âm trầm, nhưng giọng điệu khi đối mặt với ống kính lại không hề cứng rắn, thậm chí còn có thể coi là dịu dàng: "Quay cận mặt như vậy không thích hợp lắm, xóa đoạn này đi."

 

Phóng viên lúng túng xin lỗi.

 

Trương Thạc Cương đã từng thấy qua thân thủ của anh em nhà họ Sở, tự biết không phải đối thủ, đứng ở nơi cách cảnh sát rất gần mới dám chửi bới: "@#%^##)@!$... Ba tôi vốn chỉ cần phẫu thuật nội soi, kết quả lại bị tên bác sĩ vô lương tâm mổ phanh ngực ra, còn đặt một cái stent mạch máu quần què gì đó đắt muốn chết! Bây giờ thì hay rồi! Người mất rồi! Bệnh viện chỉ biết trốn tránh trách nhiệm!"

 

Gã chỉ vào chiếc xe sang trọng phía sau Sở Thu Bạch, kích động hô hào: "Mọi người xem! Chiếc xe này chắc phải mấy triệu tệ! Bác sĩ bình thường có thể mua được xe đắt tiền như vậy sao? Phải ăn bao nhiêu tiền hối lộ? Làm bao nhiêu chuyện mờ ám? Tên lang băm này vì vài đồng tiền bẩn mà hại chết dân thường chúng tôi!"

 

Cổng bệnh viện Hữu Dân bị các loại xe cộ và người dân chặn kín mít, Trần Hòa ngồi trong văn phòng viện trưởng bị Sở Giang Lai mắng một trận, buồn bực gọi điện thoại cho anh trai mình, đập bàn yêu cầu anh trai đòi lại công bằng cho anh Thu Bạch của hắn.

 

"Sở Giang Lai không nói lý lẽ! Ca phẫu thuật là do Thu Bạch làm! Người nhà bệnh nhân gây rối, em báo cho cậu ấy biết một tiếng thì sao? Cũng đâu có bảo cậu ấy đến! Là tự cậu ấy muốn đến! Em đã ngăn cản trên điện thoại rồi! Cậu ấy lại không nghe!"

 

Anh trai của Trần Hòa lớn hơn anh ta mười tuổi, nghe vậy thì cười.

 

Trần Hòa lập tức nổi đóa: "Trần Nhuy Chi anh cười cái gì!"

 

Đầu dây bên kia lập tức dỗ dành anh ta: "Em đừng nóng." Rồi hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

 

"Văn phòng."

 

"Được rồi, vậy em cứ ở yên đó đừng đi đâu cả, anh sẽ cho người đi xử lý."

 

Trần Hòa bực bội nói: "Không cần anh tìm người đâu." Anh ta bóc thạch trái cây chất đống trên bàn làm việc, chỉ chọn phần thịt cam bên trong ăn, vừa ăn vừa nói: "Quách Quân Bình nói hai người nhà họ Sở đã ở cổng bệnh viện rồi, đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp toàn bộ sự việc. Sở Giang Lai xuất hiện chưa được ba phút, tín hiệu phát sóng trực tiếp đã bị cắt. Mẹ nó! Đồ tư bản chết tiệt!"

 

Trần Nhuỵ Chi vẫn cười: "Giang Lai có một chi nhánh ở Kinh Thị, năm nào cũng là doanh nghiệp nộp thuế lớn." Đối phương không trả lời, trong ống nghe mơ hồ truyền đến tiếng l**m thịt trái cây.

 

Cậu em họ không đứng đắn, Trần Nhuỵ Chi bất lực, không có cách nào với anh ta, chỉ có thể nghiêm túc dặn dò: "Dù sao thì em cũng ngoan ngoãn ở trong văn phòng đi, bên ngoài dù trời có sập xuống cũng đừng thò đầu ra hóng chuyện."

 

Trần Hòa m*t vỏ thạch trái cây dạy dỗ anh họ: "Em là viện trưởng hay anh là viện trưởng? Em là lãnh đạo hay anh là lãnh đạo?" Nhận được câu trả lời "Em là lãnh đạo của anh" đầy phục tùng của đối phương, cậu ấm đỏng đảnh mới hài lòng l**m đôi môi ngọt ngào mang theo vị cam, vênh váo chỉ huy qua điện thoại: "Vậy anh quyên tặng thêm một phòng ICU cho em đi. Mấy hôm nay em bị kinh hãi, cần được bồi thường tinh thần."

 

Chỉ mất bốn phút hai mươi bảy giây đã moi được một phòng chăm sóc đặc biệt, Trần Hòa xoa cái bụng căng tròn vì ăn thạch, hài lòng cúp điện thoại.

 

Có người gõ cửa, anh ta vui vẻ nói "Vào đi".

 

Trưởng phòng tuyên truyền của bệnh viện lập tức đẩy cửa bước vào, vội vàng báo cáo với anh ta: "Công an đã bắt hết những người đó rồi, tội danh là tống tiền và giết người."

 

Cái gì! Trần Hòa lập tức đứng phắt dậy, như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lo lắng hỏi: "Sở Giang Lai giết ai?"

 

Mẹ kiếp! Anh ta đã sớm cảm thấy Sở Giang Lai không bình thường rồi! Ánh mắt nhìn người ta như nhìn con gián! Giết người giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn muốn Trần Nhuỵ Chi đi vớt ra sao!

 

Không giống như Trần Hòa nghĩ, người bị bắt là người nhà bệnh nhân, cầm đầu là Trương Thạc Cương. Hành vi ngăn cản cấp cứu của bọn họ đã gây ra sự nghi ngờ rộng rãi. Theo lời kể của y tá trẻ trong phòng bệnh, Trương Thạc Cương đã không cho ông cụ Trương ăn uống liên tục hai ngày. Ông cụ đang trong giai đoạn suy yếu sau phẫu thuật, đói đến mức hoa mắt chóng mặt cầu cứu y tá kiểm tra phòng. Nhưng ông cụ nói tiếng địa phương, y tá trẻ không hiểu lắm, đoán mò rằng ông cụ thèm ăn, hôm sau đi làm đã lén mang cho ông cụ một quả chuối. Ông cụ ăn ngấu nghiến, tinh thần khá hơn nhiều, nhưng chiều hôm đó, sau khi Trương Thạc Cương đến thăm, ông cụ đột nhiên phát bệnh, khi người nhà bấm chuông gọi cấp cứu, huyết áp đã tụt xuống mức không thể đo được...
"Vậy tống tiền là sao?" Trần Hòa hỏi.

 

Trưởng phòng tuyên truyền nói một cách bất lực: "Tên họ Trương đó chắc là đầu óc không bình thường, sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho trưởng khoa Sở, vừa mở miệng đã đòi năm triệu tệ."

 

"Hả?" Trần Hòa sờ mũi: "Vậy thì đầu óc hắn ta thật sự có vấn đề, nếu là tôi, vớ được miếng thịt béo như Sở Thu Bạch, ít nhất cũng phải thêm một số 0 nữa!"

 

Trưởng phòng tuyên truyền dường như càng bất lực hơn, nhịn hồi lâu mới nói: "Lúc này, người đã ở đồn cảnh sát khu phố rồi, viện trưởng Quách và trưởng khoa Sở cũng đã đến đó, nói là phối hợp điều tra với cảnh sát."

 

Cảnh sát đã phát hiện ra manh mối trong camera giám sát do đội bảo vệ của Hữu Dân cung cấp.

 

16 giờ 14 phút hôm qua, Trương Thạc Cương lén lút đi lên tầng ba bằng cầu thang bộ, tránh những camera giám sát rõ ràng ở phòng y tá, nhân lúc bệnh nhân cùng phòng ngủ say, lẻn vào phòng. Bốn mươi phút sau, chuông cấp cứu ở phòng y tá vang lên, Trương Thạc Cương lớn tiếng kêu cứu trên hành lang, gã chỉ cho hai y tá trẻ xông vào phòng, nhưng lại chặn Tống Như Ân ở văn phòng bác sĩ.

 

Tống Như Ân tối qua về nhà càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn báo cảnh sát ngay trong đêm. Cảnh sát đã tìm thấy hồ sơ thanh toán mua thuốc hạ huyết áp trong lịch sử giao dịch của Trương Thạc Cương.

 

Bệnh viện lập tức trích xuất camera giám sát trong phòng bệnh, sau một đêm sàng lọc, cuối cùng đã khoanh vùng được đoạn video cho uống thuốc dài bốn mươi bảy giây.

 

Khi cho ông cụ Trương uống thuốc, góc đứng của Trương Thạc Cương rất tinh vi, gần như che khuất toàn bộ phần thân trên của ông cụ.

 

Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, gã chỉ thừa nhận đã mua thuốc hạ huyết áp hộ bạn bè, còn lại đều không nhận.

 

Cảnh sát thẩm vấn lại đưa ra một đoạn ghi âm. Trong đoạn ghi âm, hắn ta đòi Sở Thu Bạch năm triệu tệ tiền bịt miệng, đối phương gần như không do dự lập tức đồng ý.

 

Cảnh sát dừng đoạn ghi âm, hỏi gã: "Chuyện này, anh giải thích thế nào?"

 

Trương Thạc Cương nói: "Bác sĩ phẫu thuật sai sót, hại chết ba tôi, tôi đòi hắn ta một chút bồi thường, không quá đáng chứ?"

 

Cảnh sát cũng bị sự trơ tráo của gã làm cho kinh ngạc, đập bàn trừng mắt nhìn gã: "Bồi thường? Đây là tống tiền!"

 

Nạn nhân Sở Thu Bạch hoàn toàn không biết gì về chuyện điện thoại, y hoàn toàn không biết mình bị tống tiền. Khi phối hợp ghi lời khai, nói đến đoạn này, Sở Thu Bạch kinh ngạc và hoang mang, Sở Giang Lai ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời y, nói: "Anh Thu Bạch tối qua rất bận, đến tận rạng sáng mới ngủ. Đối phương gọi đến lúc năm giờ rưỡi, là tôi nghe máy."

 

Sở Thu Bạch ngẩng đầu nhìn Sở Giang Lai, hắn liền cười với y, quay đầu hỏi cảnh sát đang cố gắng ghi lời khai: "Tống tiền cộng thêm mưu sát, đủ treo án tử rồi chứ."

 

Cảnh sát nói với vẻ mặt trầm trọng: "Trên đời này thật sự có đủ hạng người, ngay cả ba ruột của mình cũng ra tay được." Anh ta chưa từng tham gia kỳ thi tư pháp, không rõ các điều luật liên quan, bèn nói một cách mơ hồ với Sở Giang Lai rằng cơ quan điều tra hình sự đã can thiệp. Xét đến việc hung thủ thực hiện hành vi giết người trong bệnh viện và còn định tống tiền bác sĩ, gây ảnh hưởng vô cùng xấu, cơ quan công an sẽ báo cáo tình hình lên cấp trên, lập án điều tra riêng, cố gắng sớm đưa hung thủ ra trước công lý.

 

Sở Thu Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc lại đi theo hướng này, cho đến khi ghi lời khai xong vẫn còn hơi choáng váng.

 

Ra khỏi đồn cảnh sát, đã gần ba giờ, Trần Hòa mặc một chiếc áo phao, vui vẻ đứng đợi ở cửa.

 

Nhìn thấy Sở Thu Bạch, anh ta dang tay định nhào đến, bị Sở Giang Lai giữ lại, ném sang một bên như ném rác.

 

"Sở Giang Lai, làm gì vậy? Giữa hai chúng tôi tồn tại tình đồng nghiệp trong sáng nhất trên đời! Ôm một cái thì sao? Cũng đâu có mất miếng thịt nào!"

 

Sở Giang Lai lạnh lùng nói: "Ngu ngốc là bệnh truyền nhiễm."

 

Trần Hòa khoanh tay trừng mắt nhìn hắn như nhìn kẻ thù: "Tôi ngu ngốc? Vậy hôm qua ai cầu xin tôi thả người?"

 

Sở Giang Lai mặt không đổi sắc đáp: "Trưởng phòng Kỷ của Ủy ban Y tế."

 

Người gọi điện thoại yêu cầu anh ta đồng ý cho Sở Thu Bạch chuyển về Giang Hỗ đúng là người của Ủy ban Y tế. Trần Hòa bị Sở Giang Lai làm cho nghẹn lời, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mọng quá mức và cổ áo kéo xuống tận cằm của Sở Thu Bạch, ngẩn người một lúc lâu mới tức giận mắng Sở Giang Lai: "Đồ chó quên ơn!"

 

Sau đó anh ta lại gọi điện thoại cho Trần Nhuy Chi, nói rằng mình bị Sở Giang Lai làm cho tức đến mức sắp nhồi máu cơ tim, ít nhất phải có một máy SPECT mới nhất mới cứu được.

 

—---

Bình Luận (0)
Comment